Editor: Vện
Từ sau khi đoạn tuyệt với Vương phi, Tiêu Ngự không về Vương phủ nữa.
Hắn vốn không có lòng trung thành với Vương phủ, bây giờ Nguyên lão Vương
gia và Tạ Cảnh Tu đều không có trong phủ, duy nhất làm hắn không yên tâm là Lông Xù. Mà Lông Xù đã giao cho người của Tạ Cảnh Tu chăm nuôi,
huống hồ người khác không biết nó là thú nuôi của hắn, chỉ nghĩ là của
Tạ Cảnh Tu, hẳn Vương phi sẽ không ra tay với Lông Xù.
Tiêu Ngự đang ở hậu viện Quảng An đường, Bách Linh và Nhị Cửu hầu hai bên.
Bây giờ Nhị Cửu cẩn thận hơn trước rất nhiều, cơm canh của Tiêu Ngự chỉ do
Lục đại nương nấu, mà mỗi ngày hắn phải đích thân thử độc mới dám để
Tiêu Ngự ăn.
Tiêu Ngự giơ đũa, nhìn Nhị Cửu cầm ngân châm thử độc chọt vào từng món một, bụng réo om sòm.
“Xong chưa, ngươi không cần cẩn thận quá mức như vậy đâu.” Tiêu Ngự ôm bụng nói.
Chất độc ở thời đại này đa phần là thạch tín hay đoạn trường thảo gì đó, hạc đỉnh hồng đại danh đỉnh đỉnh thật ra cũng là một loại thạch tín. Muốn
tìm một số lượng lớn hạ vào thức ăn cũng khó, với lại chỉ cần chuẩn bị
đủ thuốc giải là được.
Nhị Cửu lại cau mày, “Thuyền dùng cẩn thận bơi được vạn năm. Ngươi cùng lúc đắc tội cả Vương phi và Giản gia, khó
bảo đảm không khiến người ta nổi lên sát tâm. Minh đao minh thương ta có thể bảo vệ ngươi an toàn, nhưng thủ đoạn lén lút khó có thể đề phòng.”
Dùng ngân châm thử xong lại lần lượt nếm từng món canh món mặn, Nhị Cửu mới gật đầu, “Được rồi, ngươi ăn đi.”
“…Toàn nước miếng của ngươi không.”
Nhị Cửu đỏ ửng từ mặt đến cổ, thấy Tiêu Ngự chỉ chọc ghẹo vài câu, không chút để ý gắp lấy gắp để.
Gần ba tháng như hình với bóng, hắn đã suýt quên vị này là người của chủ nhân…
Nhị Cửu là vệ sĩ chuyên nghiệp, tuy Tiêu Ngự ngoài miệng than phiền nhưng
không can thiệp vào hành động của hắn. Thật ra có một lần thử thức ăn,
ngân châm biến thành màu đen, Tiêu Ngự càng không dám xem thường.
Vết thương của Lâm Hiển được khử trùng may lại kịp lúc, lại có thuốc kháng
khuẩn đặc biệt của La thái y nên hồi phục rất tốt. Hai ngày đầu hắn phát sốt, hai vị La thái y và Tần lão đại phu ngày đêm không ngủ chăm sóc,
cuối cùng Lâm Hiển cũng vượt qua cửa ải khó khăn nhất.
Vì Tiêu
Ngự không che giấu y thuật của mình, La thái y cũng không giấu diếm
phương thuốc bí truyền, rành mạch viết ra cho Tiêu Ngự nghiên cứu.
Phương thuốc của La thái y chuyên trị ngoại thương, dùng thoa ngoài da. Tiêu
Ngự cầm phương thuốc về tra thành phần thảo dược trong sách, đa phần
dược liệu có tác dụng kháng khuẩn, chống nhiễm trùng và tăng sức đề
kháng, hắn không khỏi nhìn La thái y với cặp mắt khác xưa.
Lão
Thái y này có lẽ không nghiên cứu được thành phần hóa học và nguyên lý
kết hợp của các nguyên tố có trong thảo dược như Tây y, nhưng kinh
nghiệm xương máu mấy chục năm hành y cho ông đúc kết ra bộ lý thuyết của riêng mình, lại rèn luyện thực tiễn trăm lần, ngàn lần mà không ngừng
hoàn thiện, cuối cùng trở thành hệ thống khảo nghiệm cực kỳ đáng tin
cậy.
Cho nên, ở hiện đại mới có người nói Đông y phải được truyền đạt theo phương thức giáo dục truyền thống, bồi dưỡng những người ưu tú nhất, đây chính là kinh nghiệm tích lũy ngàn năm vô cùng quý báu, không phải chỉ dựa vào sách vở là có thể tiếp thu được.
Dưới sự chăm sóc hết lòng của mọi người, năm ngày sau, Lâm Hiển tỉnh lại.
Tần tiểu đại phu tháo băng trên đùi hắn, Tiêu Ngự ngồi bên giường cẩn thận kiểm tra.
Vết thương nhìn vẫn rất đáng sợ nhưng không có dấu hiệu nhiễm trùng, có mấy chỗ đã bắt đầu lên da non.
“Tốt lắm, hồi phục rất nhanh.” Tiêu Ngự cười nói, lại bắt cổ tay Lâm Hiển, vụng về học theo cách bắt mạch của Tần lão đại phu.
“Mạch đập không đều, vẫn còn tổn thương khí huyết.” Tiêu Ngự nói, nhìn Tần
tiểu đại phu, “Bảo Tần lão đại phu kê đơn điều dưỡng cơ thể, nói Lục đại nương mỗi ngày nấu ăn cho Lâm tướng quân, phải bồi bổ nhiều vào.”
Tần tiểu đại phu đáp lời, Lâm Hiển đã quẫn bách đến không biết phải làm gì.
Mấy hôm trước hắn hôn mê đâu biết gì, giờ tỉnh lại thấy y phục xộc xệch nằm trên giường, vết thương lại ngay chỗ kín đáo…
“Phượng đại phu, tại hạ đã khỏe rồi, nào dám làm phiền Phượng đại phu hạ mình
chăm sóc, tại hạ thật sự rất bối rối.” Lâm Hiển đỏ mặt nói, “Để Tiêu phó thống lĩnh đến phủ tại hạ sai mấy người hầu đến là được rồi.”
Phượng đại phu Quảng An đường là thê tử của Nguyên Vương thế tử Tạ Cảnh Tu, chuyện này rùm beng đến hắn cũng biết.
Mặc dù người trước mắt lại là một thiếu niên tuấn tú non nớt…
Tiêu Ngự vốn tưởng thiếu niên anh tài như Lâm Hiển chắc khá giống với Tạ thế tử, không ngờ hắn thật thà hơn Tạ thế tử nhiều.
Người ta là thân sĩ đích thực tuân thủ lễ giáo truyền thống, ai như Tạ thế tử chỉ được bề ngoài. Bình thường bày đặt thủ lễ thụ thụ bất tương thân,
quay đầu một cái đã cường ngạnh bắt người về nhà.
Tiêu Ngự cười
nói, “Lâm tướng quân đừng tự tạo áp lực. Đại phu thì không kiêng kỵ,
việc sinh tử còn là đại sự. Ngươi cứ lo dưỡng thương cho tốt, sớm hồi
phục là được.”
Lâm Hiển thấy hắn tự nhiên như vậy, lại cảm giác vẻ gượng gạo của mình chính là khinh thường người ta.
Tiêu Ngự tránh ra cho Tần tiểu đại phu đổi thuốc cho hắn, băng bó lại, Tiêu
Ngự đã không còn vấn đề gì, đứng ở đây chỉ khiến Lâm Hiển không được tự
nhiên, bèn quay gót ra ngoài.
Mới ra đến hành lang, cảm giác buồn nôn dữ dội đột ngột xông lên từ dạ dày.
Mặt Tiêu Ngự nhợt nhạt, che miệng chạy đến góc vườn nôn một trận, trán phủ kín mồ hôi lạnh.
Bách Linh và Lục Dung Dung đang bày thảo dược ra phơi nắng thấy thế liền hoảng hốt, vội vã chạy đến chỗ Tiêu Ngự.
“Công tử, công tử làm sao vậy”
“Sư phụ ăn phải thứ gì chột bụng hả Bách Linh mau gọi Tần lão đại phu.”
Bách Linh cuống cuồng chạy đi tìm Tần lão đại phu, Lục Dung Dung dìu Tiêu Ngự vào phòng.
Tiêu Ngự nôn xong đã dễ chịu hơn, quay đầu nói, “Ta không sao, đừng kinh động nhiều người như vậy.”
Lục Dung Dung mặc kệ, nửa dìu nửa lôi hắn vào phòng, ấn xuống giường, “Sư
phụ thân là đại phu sao có thể nghĩ vậy được. Mau mau ngồi xuống, để Tần lão đại phu bắt mạch cho.”
Không bao lâu, Tần lão đại phu hối hả chạy đến, theo sau còn có một bầy người, đám Tần Cánh Nhị Cửu sốt vó
nhìn Tần lão đại phu xem mạch cho hắn.
Tiêu Ngự ngồi trên giường, bất đắc dĩ nói, “Chắc là rối loạn tiêu hóa thôi mà, đâu có gì quan trọng…”
Tần lão đại phu cẩn thận bắt mạch, lúc đầu là nghi hoặc, lại đổi qua tay
kia. Tần lão đại phu chưa khi nào xem mạch lâu như thế này, sắc mặt ngày càng trầm xuống, chân mày nhíu chặt, biểu hiệu nghiêm trọng.Tiêu Ngự hồi hộp, vội mở miệng nói, “Tần lão đại phu, rốt cuộc ta bị cái gì Sắc mặt ngươi đáng sợ quá đấy.”
Tần lão đại phu ngẩng đầu, thần sắc phức tạp nhìn hắn.
“Xin hỏi, mấy ngày nay Thế tử phi có bị chán ăn, trướng bụng hay khó tiêu không”
Tiêu Ngự lắc đầu, “Không có.”
Tần lão đại phu đột ngột đứng dậy, xoay người ra ngoài.
Tiêu Ngự hốt hoảng gọi ông lại.
“Tần lão đại phu, rốt cuộc là sao Ngươi cứ nói thẳng, ta cũng là đại phu mà, đừng gạt ta.”
Tần lão đại phu dừng chân, vẻ mặt phức tạp quay lại.
Nhị Cửu và Tần Cánh thấy ông như vậy, tim nhảy thót lên cổ.
“Thế tử phi, ngươi không bị bệnh…” Tần lão đại phu bối rối nửa ngày mới chậm rãi nói.
Tiêu Ngự thở phào nhẹ nhõm, Nhị Cửu và Tần Cánh yên tâm.
Tần lão đại phu nói tiếp, “Ngươi không bị bệnh, mà là… có thai.”
Tiêu Ngự, “…” Hắn không nhịn được muốn cười, không dám tin ngoáy lỗ tai hỏi, “Cái gì, có cái gì”
Tần lão đại phu hít vào một hơi, nghiêm túc nói, “Thế tử phi, ngươi không mắc bệnh. Đây là hỉ mạch, đại khái mới hơn một tháng.”
Chỉ có ba chữ, quá vi diệu. Tạ thế tử đi đã ba tháng, Thế tử phi lại có thai hơn một tháng… Vậy chuyện gì đã xảy ra!
Không chờ Tiêu Ngự nói gì, một bầy người đang chờ kết quả trăm miệng một lời la thất thanh, “Cái gì! Không thể nào!”
“Tuyệt đối không có khả năng!” Nhị Cửu đỏ mặt la toáng lên.
Tiêu Ngự lại không cảm xúc dâng trào như bọn họ, hắn chỉ tức cười.
“Ta Ta có thai” Hắn chỉ chính mình, phá ra cười.
Tần lão đại phu oán hận giậm chân, “Phượng đại phu, ngươi còn cười được sao Ngươi không nghĩ đến kết cục của chuyện này à”
Cũng không biết là con ai! Nếu Tạ thế tử biết thì Thế tử phi có toàn mạng mà sống không!
Tiêu Ngự ho hai tiếng, xua tay cười nói, “Rồi rồi, ta không cười là được chứ gì. Tần lão đại phu đừng lo, không sao đâu.”
Đến bây giờ hắn vẫn một thân trong trắng, làm sao mang thai được! Coi như
có làm gì gì với Tạ thế tử đi nữa, hắn cũng không có chức năng đó.
Những người khác hiển nhiên không thoải mái như vậy, biểu hiện như gặp đại
địch. Bách Linh mặt như trời sập, lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
“Sao… sao lại thế được Là ai Là của ai”
Nhị Cửu vỗ đầu nàng, Bách Linh xoa chỗ bị đánh, nửa ngày không kịp phản ứng.
“Ai cái gì! Im đi, chớ nói lung tung!” Nhị Cửu cả giận.
Bách Linh lập tức che miệng, gật đầu như thóc.
Nàng thật sự bị dọa cho hoảng rồi.
Nhị Cửu xanh mặt, so với người khác, hắn càng xoắn xuýt hơn.
Người khác không biết, nhưng hắn biết, Thế tử phi vốn là nam nhân, làm sao có thể mang thai!
Đã không thể mang thai tại sao lại chẩn ra hỉ mạch! Bản năng của Nhị Cửu cảm giác được nguy hiểm.
“Chuyện hôm nay, bất luận là ai cũng không được tiết lộ ra ngoài! Bằng không…” Hai mắt Nhị Cửu âm trầm quét qua mọi người.
Đám người Tần Cánh cuống quýt cam đoan tuyệt đối giữ bí mật, không cho bất kỳ ai biết.
Thật ra đâu cần hắn uy hiếp, ở đây có ai không thật lòng hướng về Tiêu Ngự
Chỉ có Tần Cánh là xót xa nhất. Phượng đại tiểu thư là người đầu tiên hắn
ái mộ, lại ma xui quỷ khiến thế nào kết duyên cùng người khác. Bây giờ
người ta là Thế tử phi cao quý, còn mang thai con của nam nhân khác…
trong lòng Tần Cánh chua chát không lời nào tả hết.
Nhị Cửu đuổi hết người ra ngoài, định bàn bạc với Tiêu Ngự.
“Phượng đại phu, chuyện này nhất định có gian trá!” Nhị Cửu nghiến răng.
Tiêu Ngự còn chưa lên tiếng đã nghe bên ngoài phát sinh ồn ào, âm lượng của
Lục Dung Dung cao hơn người khác, có thể nghe được rõ ràng, “Các ngươi
là ai! Tại sao dám xông vào Quảng An đường!”
Tiêu Ngự và Nhị Cửu nhìn nhau, cùng bước ra ngoài.
Chỉ thấy hai đội thị vệ vô cùng quen mắt nối đuôi nhau vào, nháy mắt bao
vây toàn sân, Bách Linh và Lục Dung Dung bị họ đẩy ra giữa sân, Tần Cánh vội vàng chắn trước người Tần lão đại phu và hai cô nhóc.
Nhị Cửu thấy những người kia, đôi mày anh tuấn nhíu chặt.
Bọn họ rõ ràng là thị vệ phủ Nguyên Vương.
Hai đội thị vệ ba mươi người bao vây sân kín không kẽ hở, nơi cánh cửa mở rộng xuất hiện một bóng dáng đoan trang mảnh khảnh.