Editor: Moriuchi Eira
“Cháu không cần.” Lục Miên không mặn không nhạt cười cười: “Ngài bảo trọng.”
“Miên...”
Tô lão đành bất lực nhìn thiếu nữ rời đi, ông vô thức nắm chặt khối cầu khắc phù, vô cùng bất đắc dĩ.
Ngoài kia có cả đống người tặng quà chúc phúc cho ông mà ông còn chẳng thèm, lại nhìn tiểu nha đầu này mà xem, đến quà của ông còn trả lại.
Tô lão ai oán than vãn một chút, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng ca tụng, ngợi khen của mọi người dành cho Tô Giác, ông lão lại càng bất mãn hơn.
Nhảm nhí!
Thằng nhóc Tô Giác chẳng qua chỉ ngẫu nhiên mua cổ phiếu rồi kiếm được một chút tiền, làm như to tát lắm ấy mà ca với chẳng tụng.
Nếu so sánh với Dạ Kiều tiên sinh thì thằng cháu này đến cái lông tơ của người ta còn chẳng bằng!
Dạ Kiều tiên sinh – nhân vật truyền kì nổi danh trong giới cổ phiếu, không ai không biết.
Một năm trước, hắn ta với 200 vạn tiền gốc đầu tư, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã kiếm được một tỷ, gây nên một trận oanh động không nhỏ, câu chuyện này từ đây đã trở thành một giai thoại khó vượt qua trong giới.
Tuy nhiên thân phận của người này lại là một ẩn số, chẳng ai biết một tí thông tin nào của hắn cả.
Một nhân vật phong vân tài giỏi như vậy, Tô Giác sao có thể sánh được!
——
Con hẻm nhỏ phía sau Tô gia.
Tiêu Kỳ Mặc và Diệp Cẩn Văn nghe tin báo thì vội chạy đến đây, trước mặt hai người là cảnh tượng hết sức ghê rợn.
Hiện trường không có người, chỉ có những vết máu chi chít trải dài cả con hẻm, vết nọ chồng lên vết kia, còn lem lên hai vách tường, nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Có lẽ mười phút trước, ở đây đã sảy ra một vụ giết người, nạn nhân có lẽ đã bị hành hạ đến chết thảm.
Ánh mắt hai người đàn ông dần trở nên nghiêm trọng.
Đệch!
Là ai đã làm việc này?
Bọn họ vừa nhận được tin tức liền chạy vội đến đây, ai mà ngờ đã có người ra tay trước cả bọn bọ......
Diệp Cẩn Văn quan sát một lúc, hắn cất giọng cảm khái: “Đám người này chắc là đến để gây sự với Tô gia? Aizo, lần này chúng ta đến tìm lão Tô điều tra, chắc là tìm đúng người rồi đó.”
Người đàn ông đối diện vẫn chăm chú quan sát hiện trường, đôi mắt lạnh băng dưới gọng kính khẽ cúi xuống, hắn ta tựa như đã đoán được gì đó, khẽ gật đầu “ừ” một tiếng.
Diệp Cẩn Văn khó hiểu nhìn hắn: “Nhưng vấn đề ở đây là vị anh hùng nào đã ra tay nghĩa hiệp tiêu diệt bọn này? Đội ám vệ của Tô gia sao?'
Tiêu Kỳ Mặc rũ mắt, ưu nhã lịch sự xắn tay áo sơ mi.
Hắn mở miệng ngọc: “Căn cứ vào dấu vết vật lộn, vị “anh hùng” này cao 170 cm, nặng 42kg, có tốc độ cực nhanh, hay dùng đùi để phản kích, còn đi dép lào......”
Diệp Cẩn Văn nghe xong, đôi mắt nhìn Tiêu Kỳ Mặc tràn ngập sùng bái.
Thất ca của hắn giỏi thế đấy, phát hiện ra mấy chi tiết này cũng chỉ bình thường thôi, ha ha ha!!!
Từ từ...... xỏ tông lào, người lại gầy như thế, vậy người đó làm thế nào mà “xử đẹp'' được hết đám kia vậy?
Rất nhanh, hắn lại nghe được giọng nói hứng thú đầy lưu luyến của Tiêu Kỳ Mặc.
“Giới tính: Nữ.”
“WTF? Nữ...nữ sao?” Diệp Cẩn Văn hoang mang nuốt nước miếng: “Gút chóp...nữ hiệp thật mạnh mẽ...”
Diệp Cẩn Văn cảm khái không thôi, ngay lúc này, hắn lại nhìn thấy một bóng dáng đơn bạc đi ra từ cửa sau của Tô gia.
Hắn dụi dụi mắt, đáy lòng nghi hoặc.
“Lục Miên? Cô ấy cũng ở đây sao?”
Tiêu Kỳ Mặc đẩy đẩy gọng kính, đồng thời cũng liếc mắt qua.
Đôi mắt đen láy an tĩnh, thâm thúy đánh giá Lục Miên từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt diễm lệ của cô.
Trong vài giây đối diện, Lục Miên cũng đánh giá hắn ta.
Hai bên tiến lên vài bước.
Diệp Cẩn Văn ôn hòa nhìn cô, chủ động chào hỏi: “Lục Miên, thật trùng hợp!”
Mở miệng chào xong, hắn đột nhiên nhớ đến hôm qua mình bị cô thôi miên, vô thức bật mode cảnh giác lên chế độ cao nhất.
Lục Miên nhìn thái độ của Diệp Cẩn Văn, đoán mò trong lòng, chắc bác sĩ Diệp đã biết rồi...nhỉ?
Lục Miên tùy ý để bọn họ quan sát mình, khóe môi khẽ nhếch: “Không thân, không trùng hợp.”
“A...” Diệp Cẩn Văn xấu hổ cười cười, sự tẻ nhạt đáng ghét này rất giống Tiêu Kỳ Mặc nha: “Đúng rồi, giới thiệu với cô, đây là bạn tôi, Kỳ Mặc.”
Hắn còn hảo tâm bổ sung: “Từ Cẩm Kinh đến.”
“...” Tiêu Kỳ Mặc nhíu mày, cảm xúc nơi đáy mắt có chút dao động, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Lục Miên “ồ” một tiếng, cười như không cười nhìn Tiêu Kỳ Mặc, cô hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc của người đàn ông này, khắp nơi hắn đều tỏa ra một cỗ lãnh ý, lạnh nhạt mà xa cách.
Cô nói: “Là anh sao?”