Editor: Moriuchi Eira
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, liền thấy một ông lão mái tóc hoa râm đang được người hầu đỡ, run run rẩy rẩy đi tới.
Đây chính là Tô lão tiên sinh được người người trọng vọng.
Tô lão tiên sinh dáng người dù gầy yếu nhưng trên thực tế ông ta mới hơn 60, chẳng qua cuộc đời ông trải qua nhiều sóng gió nên trông già hơn tuổi rất nhiều.
Mọi người tự động tránh đường cho ông, thái độ vô cùng kính cẩn.
Tô Giác cũng vội vàng đi tới, tự mình đỡ Tô lão.
Tô lão được thế đánh hắn một cái.
Lục Tâm Noãn khá bất ngờ, cô ta lẳng lặng đứng một bên quan sát tình hình.
Ông lão đến trước mặt Lục Miên, khuôn mặt lộ ra ý cười hiều từ, đồng thời cũng tuyên bố với mọi người: “Là ta gửi thư mời Miên nha đầu tới, vậy mà các người dám ở đây nói ra nói vào sao?”
Các tân khách không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy, ai nấy đều xấu hổ im lặng.
Tô lão gia ở Vu Thành có quyền lực cực cao, vậy mà ông ta lại vì một con nha đầu mà đánh cháu trai mình?
Lục Hành Đường với Lục Tâm Noãn không thể tin vào cảnh tượng đang sảy ra mắt, sắc mặt ai nấy đều khó coi đến cực điểm.
Lời Tô lão tựa như một cái tát vang dội đập xuống mặt bọn họ vậy.
Thật sự là Tô lão mời Lục Miên tới yến tiệc sao?
Bọn họ cùng chưa đươc hưởng đãi ngộ cao như thế đâu, thậm chí muốn gặp mặt Tô lão gia tử còn khó hơn lên trời, vậy mà... Lục Miên...nó là cái thá gì mà được chứ?
“Miên Miên, đi theo ông.”
Tô lão gia tử không thèm để ý đến đám người dở hơi kia, ông kéo Lục Miên đến cái đình nhỏ phía trước hóng gió.
“Cha, đừng đi nữa, mọi người đều đang chờ cha đấy!”
“Ta có việc, các người muốn làm gì thì làm!” Tô lão gia tử lưu loát từ chối.
“...”
“Ông nội!” Tô Giác cũng bám theo, vừa rồi hắn ta bị mất mặt như vậy nên vô cùng buồn bực. Vừa rồi còn nhìn thấy ông nội mình vì Lục Miên mà không thèm quan tâm tới một đám khách khứa, trong lòng hắn lại càng khó chịu.
Lục Tâm Noãn ôn nhu an ủi Tô Giác: “Tô Giác, đừng trách Lục Miên, chị ấy không cố ý đâu......”
Tô Giác nghe vậy lại càng tức thêm.
Chẳng qua hắn chỉ muốn ngăn cô ta đi tiếp, ai ngờ lại bị người ta đập banh mặt trước bàn dân thiên hạ, vậy mà Lục Miên cô ta còn dám nói không phải cố ý?!
“Nào mọi người, chúng ta về đại sảnh thôi.”
Tô Thăng trừng mắt nhìn con trai, ý muốn hắn ta ở lại tiếp đón khách khứa ở ngoài sảnh.
Chủ nhân của yến hội không có mặt, đám khách khứa mặc trang phục lộng lẫy, miệng bô bô nịnh nọt khi nãy vô cùng xấu hổ.
Lục Tâm Noãn sâu kín nhìn bóng dáng một già một trẻ, cô ta không cam lòng siết chặt tay.
Lục Tâm Noãn cô ta đã mong chờ gặp Tô lão tiên sinh thế nào, mong muốn được ông ta coi trọng bao nhiêu. ( edit/beta: Moriuchi Eira) Vì vậy mà cô ta đã tỉ mỉ trang điểm, mặc lễ phục thật tinh xảo, còn có giấy chứng nhận đạt giải nhất hội họa nữa...
Nhưng bây giờ một câu cô ta cũng chẳng nói được với Tô lão, vậy mà Lục Miên, chị ta lại được nói chuyện với ông ấy.
Tại sao chứ?
Rõ ràng người nên được nói chuyện với Tô lão gia tử phải là Lục Tâm Noãn cô ta mới đúng
...
Dưới mái đình, gió thu nhẹ nhàng lướt qua, hòa cùng hương hoa quế thanh nhã.
Trên bàn đá đặt một bàn cờ vây, từng quân cờ trắng đen rõ rệt.
Lục Miên nhìn nhìn, quyết định ngồi xuống.
Tô lão Tô Thanh Hà hoàn toàn không tức giận chuyện cô đánh cháu trai ông ta, ngược lại còn lên tiếng xin lỗi: “Tô Giác tuổi nhỏ không hiểu chuyện, buổi tối ông sẽ dạy nó!”
“Cháu nội ngài rất thú vị.” Thiếu nữ cất giọng nói vô cùng cuồng vọng.
Cũng chỉ có cô mới dám nói vậy với vị Tô Thanh Hà quyền cao chức trọng!
Tô Thanh Hà khẽ cười, ông cẩn thận đánh giá Lục Miên, một lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi: “ Dạo này cháu có khỏe không?”
“Rất khỏe.”
“Ngủ có ngon không?”
“Rất ngon.” Cô còn hảo ý bổ sung: “Ăn gì cũng ngon!”
“...”
Cuộc đối thoại trống rỗng tẻ nhạt, Tô lão lắc đầu thở dài.
Bầu không khí yên tĩnh đến không chịu được, một lúc sau, Tô lão mới lẩm bẩm mở miệng: “Miên Miên, ông cũng mới biết đến vụ bắt cóc năm đó, nếu ông mà biết sớm một chút, nhất định sẽ...”
“Ngài có lòng, cháu biết.” Lục Miên ngẩng đầu, tay còn đang nghịch nghịch cánh hoa quế, cô cười đến vô hại: “ Không sao đâu ạ, cũng coi như tích lũy được chút kinh nghiệm nhân sinh.”
“Cháu....aizzz......” Tô Thanh Hà thẫn thờ một chút, ông lại thở dài, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, ông lấy trong áo một chiếu USB, đẩy qua chỗ Lục Miên.
“Trong này có tư liệu về vụ bắt cóc năm đó, ông biết hôm nay cháu đến vì cái này, cầm lấy rồi đi đi.”
Lục Miên ném hoa quế trong tay, rồi cầm lấy USB.
“Nơi cuối cùng thủ phạm xuất hiện là bên trong trường cao trung Côn Bằng, nếu cháu có phát hiện gì mới thì nói cho ông, chúng ta nhất định sẽ san bằng hang ổ của bọn khốn kia!”
“Vâng ạ, cảm ơn ngài.” Lục Miên đứng dậy, cô lấy ra một vật hình cầu nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trên có khắc phù, chậm rãi đặt lên bàn.
“Hôm nay đến đây, cũng là vì muốn đưa vật này cho ngài.”
“Cái này......” Tô lão gia nhìn vật hình cầu, vẻ mặt cứng lại: “Cháu cứ cầm đi, về sau nếu gặp người từ Cẩm Kinh, vật này sẽ giúp cháu bảo đảm được một mạng!”