Mà tiểu thư khuê các có thể tự do ra nhập đường cái, không có người nói
này nói nọ, chỉ cần không làm những việc đồi phong bại tục là được.
“Hảo, ngày mai chúng ta đi mua thanh lâu.” Phượng Thiên Mị nói, khóe
miệng gợi lên nụ cười tà mị, trong mắt chứa chút hưng phấn cùng âm
ngoan.
Chiến tranh bắt đầu.
=== ====== ======
Ban đêm
Một thân hồng y thị huyết bay trong gió giữa màn đêm, đang phi thẳng
về phí ngoại thành, người này không ai khác chính là Phượng Thiên Mị.
Ra khỏi kinh thành cách mười dặm, Phượng Thiên Mị dừng lại bên ngoài một khu rừng rậm.
Khu rừng bị từng đoàn hắc vụ bao vây, làm toàn bộ khu rừng mê nhiễu
như ẩn như hiện, từng trận gió lạnh thổi qua, tựa như lãnh địa của Tu La nơi địa ngục quỷ dị mà đáng sợ, còn tỉnh thoảng truyền đến những tiếng
kêu rên rỉ, phân không rõ là nhân hay thú.
“Xích Xích ….Chủ nhân, đó là tiếng con người” Huyết Xà nói.
Người? Nửa đêm, như thế nào lại có người đến đây kêu rên!
Phượng Thiên Mị mang theo tò mò, nghi hoặc và suy nghĩ, không hề ý sợ hãi đi về nơi sâu nhất của khu rừng, càng đi về phía trước, tiếng kêu
kia càng rõ ràng, càng có thể cảm giác được trong tiếng kêu đó tràn đầy
đau đớn, khổ sở, như đang chịu khổ hình tra tấn ở mười tám tầng địa
ngục, thừa nhận sự tra tấn sống không bằng chết.
Phượng Thiên Mị không hiểu sao tâm lại cám thấy co rút đau đớn, không vội đi tìm kiếm độc xà, nàng nhanh chóng tìm đến chỗ phát ra âm thanh.
Rừng cây rất lớn hơn nữa có hắc vụ vây quanh, rất khó xác định phương hướng, Phượng Thiên Mị chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi.
Càng ngày càng gần, nghe được thanh âm càng lúc càng lớn, từng tiếng
đau lòng người. Phượng Thiên Mị cước bộ không khỏi nhanh hơn, xuyên qua
từng đám hắc vụ, rốt cục nghe được thanh âm cách đó không xa.
Phượng Thiên Mị tiếp tục đi về phía trước, trước mắt xuất hiện một
cái sơn động, mà cái thanh âm kia từ sơn động đó truyền ra, càng tiếp
cận tiếng kêu kia càng thêm inh tai nhức óc.
Tiếng kêu tràn đầy đau khổ kia không khỏi làm tâm Phượng Thiên Mị co
rút, Phượng Thiên Mị cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi thảng vào sơn
động.
Nhưng cách cửa động khoảng mười thước, cước bộ Phượng Thiên Mị dừng
lại, bởi vì nàng nghe được tiếng “xích..xích” truyền đến, Phượng Thiên
Mị đối với thanh âm rất mẫn cảm, cho nên, không cần đoán nàng cũng biết
là tiếng của xà.
Bóng đêm vô cùng tối, vẫn có thể nhìn tạm ngoài cửa động có thể nhìn
thấy rất nhiều xà, tất cả đều nhìn chằm chằm vào động như muốn vào trong đó, lại không dám đi vào, giống như có cái gì đó cản trở bọn chúng.
“Xích Xích…. chủ tử, cái động khẩu tán đầy lưu hoàng, cho nên đàn xà
này không dám đi vào, chúng muốn ăn thịt người bên trong.” Huyết Xà nói.
Xem ra đàn xà này là đang chờ con mồi!
Phượng Thiên Mị trong mắt hiện lên tham lam, bọn xà này sống ở Quỷ
lâm lâu như vậy nhất định hấp thụ được nhiều thứ âm khí, tà khí và nọc
độc phi thường trọng.
Nếu nàng đoán không sai đàn xà này đều đã thành tinh.
Đàn xà phát hiện có người đến, liền nhất tề xoay người, hướng Phượng
Thiên Mị.“Xích Xích Xích Xích” kêu, nhưng Phượng Thiên Mị vẫn hiểu được
chúng đang nói gì .
“Cái bên trong không thể ăn, ăn cái bên ngoài này đi!”
“Hảo, đợi cái bên trong nhiều năm như vậy, lại thủy chung không đợi được, vậy ăn cái này đi!”
Dứt lời, đàn xà liền hướng Phượng Thiên Mị phi tới, Phượng Thiên Mị
cười tà mị câu thần, muốn ăn nàng, còn phải xem bọn chúng có bản lĩnh
gì!
“Các ngươi xác định muốn ăn ta sao! Chẳng lẽ các ngươi sẽ không sợ,
bị ta ăn sao?” Phượng Thiên Mị thản nhiên nói lại như địa ngục quỷ mị âm lãnh, làm cho đàn rắn đang đến tấn công cứng đờ, dừng lại động tác phi
về phía trước, đối với lời nói của Phượng Thiên Mị tràn đầy nghi hoặc.