“Xích Xích ….. không lẽ nàng ta biết chúng ta muốn ăn nàng sao?”
“Xích Xích …. không thể nào!”
“Xích Xích ….Nàng ta là nhân loại, sao có thể nghe hiểu chúng ta nói gì?”
Đàn xà sau khi phân tích xong lại lao đến chỗ Phượng Thiên Mị.
“A! Ta đương nhiên nghe hiểu các ngươi nói chuyện, ta cho các ngươi
hai lựa chọn, môtj là thần phục ta, hai là tìm cái chết.” Phượng Thiên
Mị không cho phép kháng cự, lãnh liệt sắc bén nói.
Quả nhiên, đàn xà nghe Phượng Thiên Mị nói, đều dừng lại, không thể
tin nhìn Phượng Thiên Mị, nàng… nàng thật sự có thể nghe được chúng nó
nói chuyện?
“Như thế nào? Phục hay không phục?.” Phượng Thiên Mị cười trêu tức, trong mắt hiện lên hồng quang thị huyết.
Ngay khi đàn xà do dự, đột nhiên, đột nhiên ngang trời một con bạch
xà đánh úp, công kích về phía Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị án binh
bất động, trong mắt tràn đày hưng phấn, liếc mắt một cái nàng đã có thể
nhìn ra con rắn này đã thành tinh.
Đúng là thành tinh, có khả năng hoá thành hình người, chỉ là năng lực nó chưa đủ, nếu cưỡng chế lột xác rất có khả năng nhóm lửa tự thiêu.
Huyết Xà thấy chủ nhân mình bất động, cho nên cũng không nhảy ra, nó biết, chủ nhân muốn tự mình thu phục đàn xà này.
Bạch xà có chút kinh ngạc, không thể tin được rằng nhân loại này
không sợ nó, đồng thời, nhìn trong mắt nàng tràn đay khinh miệt, liền
cảm thấy phẫn nộ. Nó đường đường là Xà Vương, cư nhiên bị một nhân loại
khinh thị, vừa rồi nàng còn muốn thần tử của nó thần phục nàng, kêu nó
như thế nào không phẫn nộ, hừ!
Mắt thấy bạch xà sắp đến trước mắt, khóe miệng thị huyết Phượng Thiên Mị gợi lên một chút ý cười, phi thẳng về phía Bạch xà.
Thân thể Bạch xà vốn lạnh như băng nhưng giờ lại cảm nhận được từng
trận hàn ý, đối với nhân loại đang vọt tới cư nhiên có thấy sợ hãi, nhìn nàng một thân ngạo nghễ khí thế lãnh liệt, Bạch xà càng thêm cảnh giác.
Nhưng ngay lúc công kích của Phượng Thiên Mị và Bạch xà chạm nhau,
khinh thân chợt lóe, né tránh công kích của Bạch xà. Mà bạch xà không
thể nghĩ đến nàng còn có một chiêu như vậy, phi một mạch về phía trước
không phanh, đâm thẳng đầu vào thân cây.
Phượng Thiên Mị thấy thế, khóe miệng tươi cười đắc ý.
Bạch xà bị đâm đến choáng váng, chúng xà đàn thấy thế, đều phẫn nộ
hướng Phượng Thiên Mị le lưỡi, phị lại tấn công nàng, lại mạc danh kỳ
diệu (không thể hiểu nổi) cảm thấy từ trong thân thể Phượng Thiên Mị
phát ra một loại cường thế áp lực, khiến cho bầy rắn nhỏ bọn chúng không dám tới gần.
Phượng Thiên Mị khinh thườn cười lạnh, bạch xà lại tức giận, vọt tới
bên Phượng Thiên Mị đánh tới, Phượng Thiên Mị cũng không né, trực tiếp
đón nhận bạch xà công kích.
“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, bạch xà cảm thấy trên người một
trận hỏa lạt đau đớn, lại nhìn Phượng Thiên Mị, trên tay cũng không biết khi nào nhiều hơn một cây Huyết Tiên ( roi), chỉ là một cây tiên, thế
nhưng lại làm Bạch Xà thấy kinh hoảng quỷ dị.
“A!” Một tiêng kêu tâm tê phế liệt từ trong sơn động truyền ra,
Phượng Thiên Mị mặt mày căng thẳng, trong lòng một trận khó chịu, liền
không nghĩ cùng Bạch xà dây dưa thêm nữa.
“Thần phục ta, ta có thể giúp ngươi hoá thân.” Phượng Thiên Mị khinh
nhiên (khinh miệt, thản nhiên) mở miệng, giọng điệu lại tràn ngập lãnh
liệt.
Bạch xà nghe xong, hai mắt sáng ngời, như bị hập dẫn bởi điều kiện của Phượng Thiên Mị,“Xích Xích ….Lời ngươi nói là thật?”
Kỳ thật, bạch xà có thể nhận thấy, nhân loại này không đơn giản, có
thể câu thông cùng xà. Mà trong thân thể nàng có một cỗ lực lượng hấp
dẫn nó, làm cho nó không tự giác được mà đi theo nàng, giống như, giống
như nàng là chúa tể của xà vậy.