Đột nhiên, Liễu Phong cảm giác trong thân mình có
gì đó không đúng , một trận lạnh lẽo truyền tói như có thứ gì đang ở
trên người, chạy toán loạn khắp nói ngưa ngứa. Liễu Phong bất chấp việc
phải theo dõi Phượng Thiên Mị, vội vàng dừng cước bộ, tay hướng tới vật
nhỏ đang chạy toán loạn trên người, nhưng là kia vô cùng giảo hoạt, căn
bản không thể bắt được.
Làm xe ngựa của Phượng Thiên Mị biến mất không thấy tăm hơi, Huyết Xà thân thể Liễu Phong chơi đùa, chủ nhân đã nói không thể làm hắn bị
thương, nhưng đã bò lên người hắn nó lại không muốn xuống dễ dàng như
thế. Hắn dám theo dõi chủ nhân, vẫn nên để hắn nếm chút khổ sở đi!
Lập tức, Huyết Xà lẻn đến mông của Liễu Phong, cắn xuống một ngụm.
“A” Liễu Phong bị đau kêu, sắc mặt nhất thời thống khổ đến mức đỏ bừng, tay vội vàng che miệng vết thương vừa bị cắn.
Huyết Xà sớm từ thân thể Liễu Phong chạy ra, thoát thân một cái nhanh chóng , Liễu Phong chỉ nhìn thấy một con rắn nhỏ loé qua.
Huyết Xà cắn một ngụm trên mông Liễu Phong không phóng độc, cho nên
chỉ thuần thuý bị thương mà thôi, tuy rằng Huyết Xà không có phóng độc,
nhưng cắn xuống ngoan ( ngoan độc) mười phần, làm cho Liễu Phong võ
công nhất lưu cũng không chịu nổi, không nghỉ ngơi ba bốn ngày không
được.
Cho nên, hiện tại Liễu Phong đau đến giơ chân, ôm mông, nghẹn đau hồi tửu lâu.
Phượng Thiên Mị vừa tới ngoài sấn thấy Huyết Xà cũng vừa đến, hỏi,“Theo dõi chúng ta là ai?”
“Xích Xích …….không phải ngốc tử.” Huyết Xà cảm nhận được, chủ tử không muốn thương tổn ngốc tử kia.
Bên kia, Liễu Phong nghẹn đau trở lại tửu lâu, vừa vào cửa, toàn bộ
thân thể lung lay sắp đổ, cố nhịn làm gương vốn bình tĩnh trở lên vặn
vẹo.
“Liễu Phong, ngươi làm sao vậy?” Liễu Trì thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy Liễu Phong
Bạch y nam tử nghe tiếng, cũng xoay người lại, thế này mới thấy rõ
dung nhan nam tử, không xem không biết, vừa thấy sẽ bị dọa đến nhảy dựng a!
Đây chính là Ngốc vương vừa trêu chọc Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch.
Lúc này Thương Lan Mạch dĩ nhiên không còn vẻ ngu đần, hoàn toàn bị
một bộ khôn khéo, lãnh ngạo thay thế, ánh mắt lưu chuyện tà mị đào hoa,
xán lạng tinh thần, khóe miệng hơi hơi giương, cao ngạo lại tà mị.
“Làm sao vậy?” Thương Lan Mạch hỏi giọng điệu mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Liễu Phong giờ phút này vừa đau vừa giận, có chút nghiến răng nghiến
lợi nói,“Thuộc hạ vốn theo dõi, mấy người kia đầu tiên đi quan phủ cùng ba trăm lượng mua lại toà nhà bị đồn đại có quỷ ở, cũng chính là phủ
của Sở tướng quân ba năm trước bị cho là thông đồng bán nước mà toàn gia đều chết, tiếp đi mua lượng xe ngựa, lại đi mua đầy xa gia dụng. Thuộc
hạ vừa theo họ ra khỏi đường lớn, đột nhiên bị một vật nhỏ chui vào
người chạy toán loạn, trong chốc lát, lại bị vật nhỏ cắn một nhát ở.. ở
mông, sau nhìn thoáng qua hình như là một con rắn nhỏ.”
Liễu Phong càng nói âm thanh càng nhở, cảm thấy tức giận lại thật mất mặt, hắn tương là cao thủ nào, cư nhiên bị một con rắn nhỏ trêu đùa cả
ngày, còn bị nó hung hăng cắn một nhát ở mông.
“Xì” Liễu Trì nhịn không được cười nhạo, lại không dám lớn mật cười
ra tiếng, đến mức thật khó chịu a! Bạch y nam tử cũng nhịn không được
cười khẽ, nụ cười này, quả thực là điên đảo chúng sinh a!
“Cho nên, đánh mất dấu.” Liễu Phong nói có chút tự trách.
“Không có việc gì” Bạch y nam tử giọng điệu thanh nhiên, hoàn toàn
không có ý tứ trách cứ ý, không phải đã biệt được họ mua quỷ trạch ( chỗ quỷ ở) sao!