Bất quá, hắn cũng không cho rằng chuyện tình Liễu
Phong xảy là ra là ngoài ý muốn hay là trùng hợp, các nàng có thể đã
phát hiện Liễu Phong theo dõi các nàng. Nhưng Liễu Phong bị rắn cắn lại
là có chuyện gì xảy ra đây! Mới vừa rồi nàng còn uy hiếp hắn cho rắn cắn hắn, chẳng lẽ nàng thật sự có khả nàng khống chế xà?
Phượng Thiên Mị, trên người nàng rốt cuộc có bao nhiêu bí mật, hắn càng ngày càng hiếu kì rồi đây.
Tràng đại hoả đêm qua, hắn đã hoài nghi, coi như biết đó là mưu kế
của Thương Lan Hiên, vì muốn giết Phượng Thiên Mị, hủy thi diệt tích .
Nhưng là hôm nay sau khi nhìn thấy Phượng Thiên Mị, hắn lại có nghi hoặc ,trước kia Phượng Thiên Mị rõ ràng là ngốc tử, hiện tại như thế nào lại khỏi, hơn nữa tựa hồ không đơn giản, võ công hai nữ tử bên người nàng
cũng không kém.
Phượng Thiên Mị biết thân thể mình bị hắn nhìn, mặc dù có dấu hiệu
phẫn nộ, nhưng cuối cùng không tức giận, nàng rốt cuộc là một người như
thế nào, nàng không hề để ý tới trong sạch của bản thân sao.
Kỳ thật, hắn nói nhìn thấy thân thể nàng là giả, về phần hắn vì sao
nhìn thấy dung mạo thật của nàng chính là trong một lần ngoài ý muốn.
Một lần, hắn đi qua nội viện tướng phủ, nghe được tiếng khóc truyền
đến, hắn tò mò đến nhìn một chút, thế nhưng nhìn thấy là kẻ quái dị
trong miệng mọi người là Phượng Thiên Mị. Lúc ấy nàng bẩn loạn ( bẩn
thỉu, rối loạn), chật vật không chịu nổi, bởi vì nước mắt trên mặt trang dung đã bị tẩy rớt, lộ ra dung nhan tuyệt thế khuynh thành.
Lúc ấy hắn bị chấn kinh rồi, nếu nàng không phải ngốc tử, đủ để trở thành nữ tử khiến người ta khuynh đảo!
“Chủ tử, buổi tối ngày mai chính là ngày trăng tròn.” Lúc này, Liễu Phong thực không thích hợp mở miệng, sắc mặt lo lắng.
Nghĩ đến chủ tử vào đêm trăng tròn phải chịu nỗi đau tê tâm liệt phế, thống khổ sống không bằng chết, tâm hắn liền vô cùng khó chịu, hận
không thể băm thây vạn đoạn kẻ đầu sỏ kia.
“Ân!” Thương Lan Mạch thản nhiên ừ một tiếng, không có bao nhiêu dao
động, tựa hồ đã thành thói quen mỗi khi ngày này đến, cái loại thống khổ tra tấn, hiện tại hắn có thể làm được chính là nhẫn.
“Đã qua hai tháng, Giang thần y lại còn chưa có gì tin tức, không
biết hắn tìm được Băng Thiềm ngàn năm hay không?” Liễu Trì trong lòng
cũng vạn phần sốt ruột.
Tuy rằng, mỗi lần chủ tử bệnh phát bọn họ không nhìn thấy và không
thể nhìn, nhưng hôm sau bọn họ thấy chủ tử suy yếu nhợt nhạt, khuôn mặt
hấp hối, còn có cả thân thể bị tê liệt có thể nghĩ tới quá trình đó
thống khổ cỡ nào! Sống không bằng chết.
“Nếu Giang thần y có thể tìm được Băng Thiềm ngàn năm, độc của chủ tử có thể giải .” Liễu Phong nhớ tới độc của chủ tử có thể giải, trong
lòng không khỏi thả lỏng chút, nhưng bọn họ đều biết, muốn tìm được Băng Thiềm ngàn năm, nói dễ hơn làm.
“Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, sinh tử, hết thảy
đều đã được định đoạt.” Trong giọng nói của Bạch y nam tử không có cảm
xúc, sinh tử với hắn mà nói, chẳng qua một giấc mộng mà thôi.
“Chủ tử, người không thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ người không muốn thay Hoàng hậu nương báo thù sao?” Liễu Phong vội vàng nói.
“Đúng vậy! Chủ tử.” Liễu Trì cũng kinh hoảng.
Thương Lan Mạch nghĩ đến mẫu hậu mình bị hại chết, trong lòng đau như dao cắt, so với thời điểm hắn bị độc phát còn đau hơn. Hắn đương nhiên
muốn báo thù cho mẫu hậu, hắn chết cũng nghĩ tới giết nữ nhân kia, nhưng hiện tại ả đang là mẫu thân của Cẩm!