Tuy rằng ả không phải thân mẫu của Cẩm, nhưng tốt
xấu ả vẫn nuôi lớn Cẩm thành người, vì hắn mưu lợi khắp nơi. Tuy rằng nữ nhân đó rắp tâm lợi dụng Cẩm, nhưng với khả năng của ả và tài năng của
Cẩm, nhất định có thể để Cẩm thuận lợi lên làm Hoàng đế đến lúc đó lấy
năng lực của Cẩm tự nhiên sẽ không để cho bất kì ai khống chế mình.
Nữ nhân kia vốn muốn mưu lợi cho chính con trai của bản thân, chỉ tiếc hắn
không có phúc khí đó, bị bệnh mà chết.
Cẩm là huynh đệ tốt duy nhất của hắn, cũng chỉ có Cẩm biết hắn không
phải ngốc tử, nhưng Cẩm lại không biết, độc hắn trúng là do nữ nhân kia hạ. Nếu Cẩm biết, lấy tính cách của Cẩm, khẳng định trở mặt với nữ nhân kia, như vậy Cẩm không thể lên ngôi.
Hiện tại, phụ hoàng chưa lập thái tử, mấy Vương gia kia tranh đấu gay gắt, hiện tại những Vương gia có cơ hội trở thành Thái tử thì có tam
Vương gia Thương Lan Việt, tứ Vương gia Thương Lan Hiên, ngũ Vương gia
cũng chính là Thương Lan Cẩm .
Hắn biết, Cẩm không muốn vị trí kia, hắn sở dĩ nguyện ý cạnh tranh,
là muốn để Thương Lan Mạch hắn không bị khi dễ, có thể sống một đời bình yên. Nhưng Cẩm không biết hắn sớm không còn nhiều thời gian.
Hoang viện
Phượng Thiên Mị cùng mấy người trở về hoang viện, hậu viện được Hồng
Kiều và Tư Nguyệt cùng Tư Diệu xắp xếp ổn thoả, tuy rằng không có trang
trí xa hoa, nhưng thiết kế phá lệ lịch sự tao nhã.
“Tiểu thư, người muốn làm gì tiếp!” Tư Vân hỏi.
“Được rồi, ta sẽ an bài nhiệm vụ kế tiếp, Tư Vân và Tư Nguyệt, ngày mai
các ngươi đi điều tra xem có thanh lâu nào không có chỗ dựa, sinh ý
không tốt, muốn giao bán, trở về nói cho ta biết, Tư Tình và Tư Diệu
cùng Hồng Kiều mai các ngươi ở lại nhà đi!” Phượng Thiên Mị phân phó.
“Là, tiểu thư.” Mọi người đáp.
“Còn có sân này về sau gọi là ‘Thiên Phượng cư’, Thiên là thiên
hạ chí tôn, Phượng là trăm điểu chi vương, cho nên sau này Thiên Phượng
cư chính là một vương quốc khác trong Thiên Vận hoàn triều. Nếu có người khi dễ người Thiên Phượng cư này, nhẹ thì phế, nặng thì chết.” Phượng
Thiên Mị khinh thần khởi xỉ, cuồng ngạo uy nghiêm, khí phách mười phần,
giống như Thiên Phượng cư đã trở thành một vương quốc khác trong Thiên
Vận hoàn triều, là thế lực cường đại không thể xâm phạm.
Nàng muốn thành lập thế lực cho riêng mình, không chỉ đơn giản lũng
đoạn sinh ý thanh lâu, cái đó chỉ là bước khởi đầu của nàng mà thôi.
Thực lực to lớn không thể chỉ có vậy, thứ nàng cần là một đội ám vệ
cường đại, mạng lưới tình báo nhanh chóng, mà tất cả những thứ này chỉ
đơn giản là để nàng bảo vệ chính bản thân nàng và người nàng quan tâm
mà.
Nàng không đối đầu với thế lực khác, nhưng nàng không tha thứ cho những
ai xâm phạm tới nàng, nếu đánh không thắng, thì thà ngọc vỡ, còn hơn
ngói lành.
Mọi người đều chấn kinh bởi hoà ngôn chí khí của Phượng Thiên Mị,
tiểu thư nói muốn mở thanh lâu, các nàng khiếp sợ, tiểu thư nói muốn
lũng đoạn sinh ý thanh lâu, các nàng rung động, nhưng tiểu thư nói biến
Thiên Phượng cư thành một vương quốc trong Thiên Vận hoàng triều còn có
kẻ nào dám gây sự với họ nhẹ thì phế, nặng thì tử, điều này làm cho các
nàng rung động tột đỉnh, thiếu chút bị doạ ngất.
Đây là cuồng vọng cỡ nào, khí phách cỡ nào!
Nếu các nàng biết Phượng Thiên Mị không chỉ làm đến vậy, không biết các nàng có rung động đến ngất xỉu luôn không!
“Tiểu, tiểu thư, nhưng chúng ta chỉ có vài người! Nếu như bị người
đông mạnh hơn chúng ta tới gây chiến, chúng ta đối kháng như thế nào
đây!” Rung động qua đi, Hồng Kiều nhịn không được lo lắng.