“Nga! Không biết công tử tìm ta có chuyện gì chăng!” Đối Phượng Thiên Mị giọng điệu Tiền ma ma rõ ràng mềm mại ôn nhu.
“Kia ta muốn cùng Tiền mâm bàn chút chuyện riêng.” Phượng Thiên Mị có lễ
nói.
“Hảo, vậy công tử theo ta.” Tiền mụ mụ cười nói, làm thủ thế thỉnh.
Phượng Thiên Mị, Tư Vân và Lâm ma ma đi theo Tiền ma ma, ánh mắt Tiền
ma ma đồ dồn về phía Lâm ma ma trừng trừng tức giận.
“Công tử muốn cùng ta nói chuyện gì?” Tiền ma ma vừa rót trà cho Phượng
Thiên Mị vừa hỏi.
“Ta muốn mua Vạn Hoa lâu này của ngươi.” Phượng Thiên Mị trực tiếp nhập
chủ đề.
“Phốc” Nghe xông Phượng Thiên Mị nói, trà Tiền ma ma vừa uống tới miệng liền
phun ra, khiếp sợ trừng lớn ánh mắt“Cái gì? Ngươi muốn mua Vạn Hoa
lâu này của ta?”
Ai đều biết Vạn Hoa lâu này của nàng sắp trụ không nổi nữa, vị công tử này
cư nhiên muốn mua lại, không phải nàng không nghĩ đến chuyện bán, dù sao
Vạn Hoa lâu này cũng sắp sụp đổ rồi, chính là không nghĩ tới vị công tử
chưa tới hai tuổi này lại muốn mua.
“Không sai, ta cũng không nói điều vô nghĩa nữa, hiện tại ta đã mua Hoa Lại
viện, nếu ngươi nguyện ý bán cho ta giống như Hoa Lại viện một vạn lượng,
còn nữa nếu ngươi muốn ở lại thì ta sẽ để ngươi ở lại giống Lâm ma ma
thay mặt ta làm lão bản, ta chỉ đứng phía sau chỉ đạo, và tuyệt đối không
bạc đãi các ngươi. Còn nếu ngươi không bán ta sẽ không miễn cưỡng, nhưng
chính ngươi cũng biết Vạn Hoa lâu này chống đỡ không được bao lâu nữa.”
Phượng Thiên Mị không mặn không nhạt nói, đúng tình hợp lý lại trúng vào
điểm trí mạng.
Thứ nhất, nói đã mua Hoa Lại viện, ngụ ý Lâm ma ma đã nhận rõ tình thế
buông thù hằn nếu không chịu sẽ chịu tổn thất lớn, chung về một mối còn
hơn tự sinh tự diệt, cứ như vậy còn thấy hi vọng.
Thứ hai, nàng chỉ đứng sau, mọi việc vẫn do các nàng quản lý, chỉ khi có
chuyện trọng yếu mới xin chỉ thị từ nàng, hơn nữa, nàng còn hứa không bạc
đãi các nàng.
Thứ ba, như nàng nói, Vạn Hoa lâu sinh ý thảm đạm (thảm : thảm hại;
đạm: ảm đạm), căn bản là không chống đỡ nổi nữa, nếu nhất quyết không chịu bán thì chờ bị huỷ là vừa
Tiền ma ma sớm bị lời Phượng Thiên Mị nói làm khiếp sợ, không thể ngờ
rằng Lâm Tố Hương bán Hoa Lại viện cho vị công tử này, hơn nữa “hắn” chỉ
đứng phía sau mọi việc vẫn giao cho các nàng quản lý.
Tiền ma ma không phải không muốn bán, chỉ là Vạn Hoa lâu này là tâm huyết cả đời của nàng, nàng không muốn bỏ! Bất quá hoàn hảo, vị công tử này vẫn
để nàng lại.
“Được rồi! Dù sao nơi này sớm suy sụp.” Tiền ma ma sau khi nhận rõ tình
thế, cho dù có chút không cam lòng nhưng vẫn hung hăng cắn môi đồng ý.
“Tốt lắm, ta tuyệt đối không để các ngươi phải hối hận khi theo ta.” Phượng
Thiên Mị vừa lòng cười nói.
Có thể dễ dàng mua lại hai thanh lâu này là chuyện trong dự kiến của nàng,
nàng có lòng hiếu kỳ, thích khiêu chiến, tuy rằng nàng không có trăm phần trăm nắm chắc, nhưng cũng đủ tự tin.
Thương Lan Hiên, còn có những người đã từng thương tổn Phượng Thiên Mị
rất nhanh nàng sẽ đòi lại tất cả.
“Hảo, kia ta liền đem khế đất tới.” Tiền ma ma cũng không kéo dài thời gian
nhanh chóng chạy đi lấy khế đất.
Một lát, Tiền ma ma trở lại đưa khế đất cho Phượng Thiên Mị, nàng nhận
khế đất rồi bảo Tư Vân trả cho Tiền ma ma một vạn lượng.