“Các ngươi đã nguyên ý lưu lại, nhất định phải cam đoan đối ta trung tâm,
ai tốt với ta, ta liền đối với người đó như thân nhân của mình, nếu ai phản
bội ta, ta nhất định khiến kẻ đó phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.”
Phượng Thiên Mị liễm khởi hai tròng mắt sắc bén, nói ra lời khuyên.
Nhìn nàng hàn khí bức người, lãnh liệt sắc bén, Lâm ma ma và Tiền ma ma
sợ run cả người, cảm thấy sau lưng lanh lẽo, thâm tâm sinh ra một cỡ sợ
hãi kính sợ.
“Là, ta định không phản bội chủ tử.” Lâm ma ma và Tiền ma ma vội vã nói.
“Tốt lắm, hiện tạ Vạn Hoa lâu và Hoa Lại viện trở thành một nhà, cho nên ta
mặc kệ các ngươi trước có ân oán gì đều phải hoá giải cho ta, không chỉ
sống chung hoà bình, còn phải đồng tâm hiệp lực. Người của ta, mặc kệ là
trong hay ngoài, cũng không được phép xuất hiện chuyện tình gây gổ, ghi
hận lẫn nhau.” Phượng Thiên Mị nghiêm túc nói.
“Kỳ thật chúng ta không có thù hận gì, là bởi vì sinh ý buôn bán mới cãi
nhau, hiện tại khen ngược, oan gia biến thành một nhà. Tiền ma ma, chúng
ta đều đấu đã nhiều năm, hiện tại thành một nhà, những chuyện trước kia
bỏ qua đi!” Lâm ma ma chủ động xu nịnh nói.
“Ta mới không phải kẻ nhỏ nhen như vậy đâu! Kỳ thật đấu nhiều năm như
vậy cũng nảy sinh tình cảm, giờ mà không thấy kỳ thực có chút không quen.”
Tiền ma ma cũng cười nói.
Cứ như vậy, ân oán nhiều năm được hai người hoá giải.
“Các ngươi lăn lộn nhiều năm nhu vậy, chẳng lẽ cho tới giờ chưa nhìn ra ta
có gì bất đồng sao?” Phượng Thiên Mị đột nhiên nói, trong giọng nói mang
theo chút hèn mọn.
Lâm ma ma và Tiên ma ma nghe lời này lập tức nhìn qua Phượng Thiên Mị,
trong mắt tràn đầy nghi hoặc, cảm giác là lạ mà không phát giác ra có gì bất
đồng.
Thấy hai người không phát hiện ra, Phượng Thiên Mị không khỏi có chút bất
đắc dĩ, hai người kia lăn lộn nhiều năm lại không phát hiện ra, là do bọn họ
nhìn người không chuẩn hay nàng cải trang quá thành công đây.
Ngay cả ngốc tử cũng phát hiện ra đây bọn họ cư nhiên lại không phát giác .
Khoan khoan đã, ngốc tử nang nhớ tới ngốc tử đó làm gì, hắn nhận ra nàng
bởi vì nàng quen biết hắn mà thôi.
Nhớ tới Thương Lan Mạch, Phượng Thiên Mị trong lòng liền tức giận một trận, nàng đường đường là đệ nhất đặc công thế kỷ hai mốt, cư nhiên bị kia
ngốc tử làm tức chết không biết bao lần.
Phượng Thiên Mị bàn tay
mềm duỗi ra, rút đi ngọc quan trên đầu , một đầu mặc phát như thác nước
chảy xuống, Lâm ma ma và Tiền ma ma hai người cả kinh trừng lớn
mắt,“Người là nữ nhân! ”
Các nàng quả thực không thể tin được, đến mua thanh lâu của các nàng lại
là một nữ tử mà nàng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên người có
một cỗ quý khí, không giống người thường, ít nhất nàng cũng phải là thiên
kim tiểu thư khuê các không phú thì quý.
Nhưng một tiểu thư khuê các như nàng lại muốn kinh doanh, hơn nữa lại là
thanh lâu, đậy thật khiến các nàng trấn kinh, rung động , nếu để thế nhân
biết thì thành dạng gì đây.
Bất quá, nữ tử này thật sự khiến các nàng bội phục tuổi còn nhỏ mà hiểu
biết nhiều.
“Không sai, về sau các ngươi cần cẩn thận, không bắt nhìn một lần liền chuẩn,
nhưng là ít nhất không lên trông nhầm.” Phượng Thiên Mị thanh đạm
nói.
“Là là là là, chúng ta nhớ kỹ.” Lâm ma ma cùng Tiền ma ma vội vàng đáp.
“Trước tạm thời ngừng kinh doanh mười ngày, kế tiếp phải làm là cải tạo lại
hai nhà hợp thành một, đầu tiên đả thông bước tường kia, tiếp đó thay đổi
mấy cái trang trí diễm lệ thành tao nhã một chút. Ngày mai ta lại đến, tập
chung các cô nương lai ta có việc phân phó” Phượng Thiên Mị nói.