Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Chương 35: Chương 35: Bị tẩy não thành công




Huyền Ảnh biết yêu đương là một điều rất ngọt ngào. Cậu ngồi tại chỗ cười ngây ngô, rồi lại thấy dường như chuyện yêu của bản thân không giống trong TV lắm. Bởi vì thời gian Huyền Ảnh tiếp xúc với truyền hình chưa nhiều nên kiến thức vẫn còn nửa vời, cậu đành kéo áo Lâm Canh, ngoan ngoãn học hỏi, “Rốt cuộc yêu đương là sao vậy?”

Lâm Canh kinh hãi nhìn cậu, “Ngay cả yêu mà cậu cũng không biết, vậy lúc nãy mắc mớ gì cậu vui?”

“Tôi cũng chẳng biết nữa…” Huyền Ảnh cười hì hì.

Lâm Canh vuốt trán mình, nói: “Yêu là… là… mẹ nó, sao mà tôi giải thích cho cậu nghe được! Nói chung nếu yêu đương thành công, sau này sẽ…”

“Yêu mà còn có không thành công nữa à?” Huyền Ảnh bỗng dưng khẩn trương, mở to mắt hỏi Lâm Canh.

“Đương nhiên, lỡ ngày nào đó cậu không còn thích anh Sâm thì sao? Cậu sẽ đá ảnh, tìm người khác hay một cô ngựa cái nào đó ấy ấy. Cũng may tôi đây vẫn luôn cố gắng giữ gìn truyền thống!”

“Tôi chỉ thích Đại Sâm thôi!” Huyền Ảnh không cam lòng cãi lại.

“Tôi đang lấy ví dụ đồ ngốc ạ!” Lâm Canh tự sướng trong chốc lát thì lập tức liếc xéo cậu, “Nếu yêu thành công thì sau này hai người sẽ vào giáo đường kết hôn! Xem ra cậu chẳng hiểu gì cả!”

“Kết hôn? Không phải thành thân sao?” Huyền Ảnh cau mày như đang có điều suy nghĩ, “Rõ ràng ngày xưa người ta thành thân, có bà mai mối và kiệu tám người khiêng, sao bây giờ chỉ cần yêu thôi vậy?”

“Đã ở thời đại nào rồi! Cậu thức tỉnh dùm tôi!” Lâm Canh uống một hớp nước rồi phất tay, “Nói chung yêu đương là vậy đó, cậu nên tự tìm hiểu thêm!”

“Oh!” Huyền Ảnh nghiêm túc gật đầu, “Vậy anh chỉ tôi đi! Làm sao để Đại Sâm yêu tôi?”

“Hả?” Lâm Canh ngoáy mạnh lỗ tai, “Tôi có phải chuyên gia tình yêu đâu, sao mà biết được? Hơn nữa ngày nào anh Sâm cũng trưng ra cái mặt lạnh lùng, ai mà biết ảnh thích cái gì chứ!”

“Gì chứ?” Huyền Ảnh trợn mắt kinh ngạc, “Rõ ràng hôm trước anh đã nói có cách hay chỉ cho tôi mà?”

Lâm Canh sửng sốt, dường như mình có nói vậy thật. Sau đó y chợt thấy buồn cười, không ngờ bản thân kiếm cớ nói bừa mà tên này vẫn tưởng thật. Quả thực dây thần kinh cậu ta rất to! Đường kính bằng cái tô luôn!

“Tôi đã nói có thì chắc chắn có!” Lâm Canh sửa lại vạt áo, ngồi ngay ngắn, làm ra vẻ cao nhân đắc đạo, “Vểnh lỗ tai qua đây!”

Huyền Ảnh phấn chấn vô cùng, vội vã đưa lỗ tai sang với tâm trạng rạo rực.

Lâm Canh kiềm nén cơn buồn cười, nói: “Chuyện quan trọng nhất, không được tiết lộ chuyện chúng ta vừa trao đổi cho anh Sâm nghe. Đặc biệt việc tôi là người của Long tộc cậu tuyệt đối không được nói! Đương nhiên cũng đừng nói tôi đã biết bí mật của cậu, càng nói càng đáng ngờ! Cậu chỉ nên nhớ hôm nay chúng ta đã ăn chơi đàn đúm thế nào thôi!”

Huyền Ảnh nghe xong thì ngạc nhiên hồi lâu, “Vậy lỡ Đại Sâm hỏi thì sao?”

“Không phải tôi đã dạy cậu rồi à? Đừng nói thật, lừa ảnh!”

“Thế không được!” Huyền Ảnh lắc đầu liên tục, “Tôi sẽ không lừa ngài ấy!”

“Sao cậu cù lần quá vậy?!” Tròng mắt Lâm Canh đảo liên tục, “Không phải tôi hù cậu. Nếu cậu nói thật, anh Sâm chắc chắn sẽ ghét bỏ cậu, ảnh sẽ cảm thấy cậu không có nghĩa khí, để lộ bí mật của bạn bè. Thế thì sau này ảnh sẽ không thích cậu nữa, càng ngày càng xa lánh, tệ hơn sẽ tìm một con ngựa khác để yêu! Không đúng, tìm một người khác để yêu!”

Huyền Ảnh chớp mắt liên tục, sợ hãi nuốt nước miếng.

Lâm Canh tiếp tục châm dầu vào lửa, “Làm một thằng đàn ông, điều quan trọng nhất là có uy tín! Nếu cậu bán đứng bạn bè mình sẽ bị người khác khinh bỉ cực kỳ! Thế nhưng nếu cậu giữ bí mật giúp tôi, anh Sâm nhất định nghĩ cậu có trách nhiệm, biết đối nhân xử thế, biết gánh trọng trách trên vai. Vậy là ảnh sẽ nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, càng lúc càng yêu cậu!”

Huyền Ảnh nghe nhưng cái hiểu cái không, “Dường như rất có lý.”

“Đương nhiên rồi!” Lâm Canh đổi tư thế, tiếp tục chỉ bảo, “Còn nữa, điều quan trọng không kém! Cậu phải nhớ kỹ, đàn ông luôn luôn đa tình, nếu cậu muốn giữ cảm giác tò mò trước mặt anh Sâm, nếu ảnh hỏi thì cậu nên chọn cái mà đáp, đây chính là pháp bảo để tăng sức quyến rũ của bản thân đó! Cậu nghĩ xem có phải anh Sâm chẳng thích nói nhiều không?”

Huyền Ảnh lắc đầu, đáp: “Không phải…”

“Ặc!” Lâm Canh khẳng định Diệp Sâm đã lún quá sâu rồi, “Trước mặt cậu đương nhiên phải nói nhiều! Tôi đang hỏi có phải anh Sâm không thích giao tiếp nhiều với người khác hay không?”

Huyền Ảnh gật đầu liên tục.

“Vậy thì đúng rồi!” Lâm Canh đẹp trai vỗ tay một phát, “Giữ im lặng, ra vẻ lạnh lùng luôn mang lại cảm giác thần bí. Cậu nên học hỏi đi! Anh Sâm hỏi gì cậu cũng đừng trả lời, có vậy ảnh mới nôn nao trong lòng, ngày càng ngoan ngoãn phục tùng cậu!”

Huyền Ảnh càng nghe càng mừng, nhìn Lâm Canh với bộ dạng tôn sùng, “Anh thật lợi hại!”

“Tôi cũng cảm thấy như thế! Sáng nào cũng bị vẻ đẹp trai của mình đánh thức! Thật rất khổ tâm!”

Huyền Ảnh nghiêng đầu thắc mắc, “Vậy sao anh không ít nói lại? Tôi thấy anh còn nói nhiều hơn cả tôi nữa.”

Biểu cảm tự sướng của Lâm Canh chết trân trên mặt, y nghiêm khắc ho hai tiếng, “Tôi không giống cậu, sức quyến rũ của tôi và cậu không chung đường. Cậu nghĩ đi, mỗi ngày cậu luôn ở cạnh anh Sâm, ngay cả đánh rắm ảnh còn biết, về lâu dài sẽ không còn gì mới mẻ nữa. Tôi đây hoa chưa có chủ, hiện phải hoạt bát quảng giao tí xíu mới có em gái để mắt tới. Một khi người yêu tới cửa rồi, tôi sẽ tự động giữ mình. Ừm, phương pháp chỉ có vậy, hiểu chưa?”

“Hình như hơi hiểu rồi.” Huyền Ảnh gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ về lời chỉ dạy của Lâm Canh. Đầu cậu nhất thời phải nhận quá nhiều bài học nên có hơi loạn, không nhớ được nhiều. Cậu cố gắng tóm gọn nội dung buổi học, “Một, nói nghĩa khí! Hai, giữ im lặng!”

“Ai cha! Giỏi quá!” Lâm Canh vỗ thật mạnh lên lưng Huyền Ảnh, bưng ly nước đến trước mặt cậu, “Anh em tốt, cụng ly nào!”

Huyền Ảnh bỗng cảm thấy hình tượng của mình đang dần tiến đến tầm cao mới, khí phách nốc hết nước trái cây vào bụng.

“Hay lắm! Lần tới chúng ta uống rượu nha!” Lâm Canh chùi miệng, “Cậu xem anh Sâm đó, mới sáng sớm đã gọi đến dặn tôi không cho cậu uống rượu, tôi giận muốn chết! Không uống rượu là chuyện của phụ nữ! Đừng để ý ảnh, lần sau qua đây chúng ra sẽ uống vài ly, không say không về! Anh Sâm sẽ vì sự hấp dẫn của cậu mà chết ngất luôn!”

Huyền Ảnh nghe xong lập tức vui vẻ giơ ngón giữa lên, “Tôi biết rồi! Điều thứ ba, uống rượu!”

“Mẹ nó cậu dựng ngón giữa lên làm gì?!” Lâm Canh vội vàng đè tay cậu xuống.

Huyền Ảnh không cam lòng, mạnh mẽ dựng thẳng ngón giữa lần nữa, “Điều thứ ba, xài ngón giữa!”

Lâm Canh tức đến xém lộn cái bàn, “Cậu đã từng thấy anh Sâm làm vậy rồi à?”

“Không có.”

“Vậy thì đúng rồi! Dựng ngón giữa sẽ khiến sức quyến rũ tuột xuống số âm ngay! Những nỗ lực trước đó coi như uổng phí hết! Cho nên cậu không được dựng ngón giữa, đặc biệt là khi ngồi trước mặt tôi! Giơ nữa tôi sẽ đập chết cậu.”

“Thế thêm một điều, không được giơ ngón giữa.” Huyền Ảnh thu ngón giữa lại, vươn ngón áp út ra, “Ơ? Sao không dựng thẳng được?” Vừa nói, cậu vừa dùng tay kia hỗ trợ.

“Có người nào ngốc như cậu không chứ?” Lâm Canh lắc đầu nhìn cậu với vẻ ghét bỏ, “May là cậu không phải người nhà chúng tôi. Gia tộc chúng tôi dù cho không thông minh thì đầu óc cũng hữu dụng hơn của cậu. Tôi chẳng kì thị chủng tộc đâu nhưng phải nói một câu thành thật, ngựa đúng là ngựa, tứ chi phát triển mà đầu óc lại ngu si!”

Huyền Ảnh không có vẻ gì muốn phủ nhận. Vả lại cậu nhớ đến khi Đại Sâm mắng mình đần, ánh mắt anh rất dịu dàng. Thế nên chỉ cần ngài ấy thích là được!

Huyền Ảnh theo chân Lâm Canh ăn chơi hơn nửa ngày trời. Lúc ra về thì được tài xế do Diệp Sâm sắp xếp đến đón. Cậu cười ha hả với người tài xế, cả đoạn đường về luôn nhớ đến lời của Lâm Canh. Nghĩ một hồi lâu cậu lại cảm thấy vui vẻ, miệng lẩm bẩm, “Vậy mà nói không có gì để dạy mình, vừa hỏi một cái đã dạy quá trời! Há há!”

Lúc Huyền Ảnh về đến nhà sắc trời còn rất sáng. Cậu ngồi trong phòng sách gặm bút chờ Diệp Sâm về. Thế nhưng đợi nửa ngày trời cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Huyền Ảnh không chịu được, quyết định đi tìm quản gia, “Đại Sâm đi đâu vậy? Sao đến giờ vẫn chưa về?”

Quản gia xem đồng hồ rồi đáp: “Hôm nay Diệp tiên sinh và đối tác đến trang trại ngựa, nói rằng sẽ về trước giờ cơm tối, cũng nhanh thôi.”

Huyền Ảnh nghe xong lời quản gia thì sửng sốt, “Trang trại ngựa?”

“Vâng.” Quản gia biết Diệp Sâm rất coi trọng Huyền Ảnh nên từ lâu đã xem cậu như nửa chủ nhân trong nhà. Vì thế ông rất cung kính trả lời.

Huyền Ảnh cảm thấy hụt hẫng, ánh mắt ảm đạm đi hẳn, “Đại Sâm đến trại ngựa, ngài ấy cưỡi ngựa nhà hay ngựa chiến?”

“Đương nhiên là ngựa nhà rồi!” Quản gia cười nói, “Ngựa tốt phải dùng nhiều tiền để mua, lại không có điều kiện chăm sóc mỗi ngày, rất lãng phí!”

Lòng Huyền Ảnh thoáng chốc bốc lên mùi chua. Cậu ủ rũ gật đầu, xoay lưng đi ra cửa. Huyền Ảnh lượn vài vòng quanh sân, cuối cùng đến chuồng ngựa. Cậu thấy trong đó có một con ngựa lông màu đỏ thẫm, còn con lông trắng không thấy đâu, lòng lập tức khó chịu. Huyền Ảnh hậm hực nhặt một đống cỏ ném vào trong, “Sao Đại Sâm không mang mình theo chứ? Tiểu Bạch đâu có chạy nhanh hơn mình đâu! Hừ!”

Con ngựa bị cậu gọi là Tiểu Táo chớp mắt tội nghiệp, cái đầu lắc lắc để hất cỏ khô xuống. Miệng nó tiếp tục nhai đống rơm dưới đất, vẻ mặt bất cần.

Huyền Ảnh trợn mắt lên nhìn nó. Cậu bỗng muốn mình làm một con ngựa, dù trời sập xuống cũng vô lo vô nghĩ. Hiện tại trong cơ thể hình người, tâm tính cậu biến đổi rất nhiều, có khi vui lại có khi buồn. Nhất thời cậu không thể phân định được bản thân làm người là tốt hay xấu nữa.

Huyền Ảnh đi qua đi lại trước chuồng ngựa, liên tục nói thầm: “Làm ngựa thì suốt ngày phải đứng mãi ở cái chỗ chết tiệt này, làm người thì có thể ở cạnh Đại Sâm từ sáng đến tối. Có vẻ làm người tốt hơn… nhưng mình thấy không vui lắm. Mình cũng muốn đến trại ngựa.”

Lúc chạng vạng tối, Diệp Sâm về đến nhà. Anh vừa bước vào cửa đã hỏi quản gia, “Huyền Ảnh về chưa?”

Quản gia nhận lấy áo khoác mới cởi ra của anh, trả lời: “Đã về rồi, lúc nãy đi dạo trong sân, giờ thì đang ở trên lầu.”

Diệp Sâm gật đầu, chân bước lên cầu thang, chân mày anh khẽ nhíu lại.

Nhĩ lực của Huyền Ảnh rất tốt, tinh lực lại dồi dào. Mỗi ngày khi Diệp Sâm về nhà, cậu luôn hào hứng chạy xuống nghênh đón, sao hôm nay chẳng thấy bóng dáng? Không biết cậu đang làm gì trên lầu nữa. Diệp Sâm chợt nghĩ đến Lâm Canh tính tình không đàng hoàng, lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Huyền Ảnh, hay cậu đã bị tên kia chuốc say rồi?

Lên đến lầu hai, Diệp Sâm mở cửa phòng ngủ, thấy bên trong trống không liền giật mình. Anh vội vàng bước vào, gọi: “Tiểu Hắc?”

Không ai đáp lại.

Diệp Sâm tìm khắp phòng nhưng không có lấy một bóng người, thế là bắt đầu lục lung các ngõ ngách khác ở tầng hai. Anh muốn hỏi thử quản gia nhưng lại nhớ đến khả năng dịch chuyển tức thời của Huyền Ảnh nên quyết định im lặng. Nếu quản gia nói Huyền Ảnh đã về thì chắc cậu còn đang ở ngoài sân chơi, tin rằng sẽ không có gì xảy ra.

Hiện trời đã tối đen, mấy ngọn đèn gắn trên mặt cỏ hiện được mở sáng trưng. Diệp Sâm đi xung quanh, cuối cùng bước đến chỗ chuồng ngựa. Vốn anh chỉ định đi ngang qua, nào ngờ vừa lơ đãng liếc mắt đã giật mình kinh hãi, “Tiểu Hắc?”

Từ trước đến giờ trong nhà luôn tồn tại khuôn mặt tươi cười của Huyền Ảnh, bây giờ cậu lại đột nhiên biến thành ngựa. Diệp Sâm chưa kịp hoàn hồn. Lúc sáng khi anh đến dẫn Tiểu Bạch đi hoàn toàn đâu có Tiểu Hắc ở đây?

Tiểu Hắc được gọi tên liền tiến lên hai bước, rướn cổ đến trước mặt Diệp Sâm. Nó hàm nhe răng, hai mắt to ngập nước tỏ vẻ chờ mong.

Đầu óc Diệp Sâm xoay mòng mòng, lòng thầm hồi hộp. Anh vội vàng ôm lấy khuôn mặt dài của chú ngựa lông đen, hỏi dồn: “Chuyện gì đã xảy ra? Có phải em không thể biến thành người nữa rồi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.