Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Chương 36: Chương 36: Diệp ảnh đế suýt tức chết




Diệp Sâm và Tiểu Hắc, một người một ngựa trợn mắt nhìn nhau, trong lòng trống gõ liên hồi. Diệp Sâm lo lắng Tiểu Hắc sẽ không biến về thành người được, Tiểu Hắc lại sợ Diệp Sâm không chịu cưỡi mình.

Trong lúc đó, quản lý trại ngựa bước đến, khó hiểu hỏi: “Diệp tiên sinh, tôi vừa nghe chỗ ngài phát ra âm thanh, có chuyện gì thế?” Người đó vừa nói vừa đi tới, thấy con ngựa đen tuyền không xuất hiện ở mã tràng đã lâu nay lại đột nhiên sờ sờ trước mặt thì chợt kinh ngạc.

“Không có gì, tôi nói chuyện một mình thôi.” Diệp Sâm trả lời, mở cửa chuồng của Tiểu Hắc dắt nó ra ngoài, phất tay với quản lý.

Sau khi rời khỏi, khuôn mặt ông ta vẫn đầy rẫy thắc mắc: Diệp tiên sinh mà cũng có lúc tự lảm nhảm một mình sao? Thật hiếm có à nha!

Diệp Sâm đưa Tiểu Hắc đến vườn cây vắng người ở sau biệt thự với tâm trạng bất ổn. Anh xoay người xoa hai lỗ tai nó, thấp giọng nói: “Có hiểu lời tôi không? Rốt cuộc em có trở về thành người nữa không vậy? Được thì hãy biến về như cũ đi!”

Tiểu Hắc chớp hai hàng lông mi, không để ý Diệp Sâm, chỉ ủi đầu vào ngực anh.

Diệp Sâm vội vàng ôm lấy đầu nó sờ nhẹ, vuốt ve lớp lông mượt mà trên cổ, lực tay vừa phải mang ý trấn an. Chỉ là không biết anh đang an ủi bản thân hay an ủi ngựa nữa, “Không sao cả, ngày mai tôi sẽ tìm Diệp đại sư hỏi xem ông ta có cách nào không.”

Tiểu Hắc giương hai tai lên nghe lời Diệp Sâm nói, biết anh đang lo lắng cho mình nên rất vui vẻ, bèn vươn lưỡi ra liếm mặt chủ nhân.

Cảm xúc này đã lâu không thấy, động tác Diệp Sâm trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Trong nháy mắt, anh thầm nghĩ lỡ như Tiểu Hắc không thể biến thành người được nữa thì sẽ ra sao đây?

Lòng Diệp Sâm chợt nhói lên, ép bản thân dừng suy nghĩ này lại. Anh nhìn Tiểu Hắc với ánh mắt phức tạp, nói khẽ: “Em không ăn quen rơm cỏ, để tôi bảo người ta chuẩn bị thức ăn cho em.”

Tiểu Hắc lưu luyến cọ sát gương mặt Diệp Sâm. Sau đó chân trước nó khụy xuống nằm trên mặt đất, tựa vào đùi anh ra vẻ nũng nịu. Nó ngẩng đầu lên nhe răng với chủ nhân, đôi mắt to long lanh như đèn pha, thần thái sáng láng, chẳng thấy nét thương tâm hay khổ sở nào.

Dáng vẻ trông rất quen thuộc. Thời gian còn ở thảo nguyên, lúc quay phim Tiểu Hắc cũng bày ra điệu bộ này để khẩn cầu Diệp Sâm cưỡi lên lưng nó. Anh cau mày, vốn không muốn đáp ứng nhưng lúc bấy giờ anh thực sự không đành lòng, bất đắc dĩ vỗ lưng ngựa, kế đến nhấc chân ngồi lên.

Hây da! Tiểu Hắc thầm hoan hô, vui vẻ đứng dậy, bắt đầu đi vài bước trong sân. Tốc độ từ thong thả trở nên càng lúc càng nhanh. Sân vườn lại không đủ rộng nên chỉ có thể chạy thành vòng tròn. Nó ngước mặt lên trời hí vang, biểu lộ tâm trạng hưng phấn.

Ở gần đó, quản gia đang đặt thức ăn lên bàn. Chờ mãi không thấy bóng người nào, ông liền quyết định ra cửa tìm xem sao. Vừa giương mắt lên, ông đã trông thấy một người một ngựa đang hăng hái đằng xa, hoảng sợ kêu to: “Diệp tiên sinh! Cưỡi ngựa mà lại không có dây thế kia?! Nguy hiểm quá! Để tôi đi tìm quản lý đến!”

“Không sao đâu.” Diêp Sâm cúi người sờ cổ Tiểu Hắc, “Nó thông minh lắm.”

Tiểu Hắc nghe lời nói tràn đầy sự tín nhiệm như vậy lòng càng hạnh phúc hơn. Nó chạy đến trước mặt quản gia đang tái xanh mặt mày nhe răng, sau đó hất đầu tiếp tục chạy.

Diệp Sâm vỗ lên lưng nó, nói: “Không được ra ngoài, chạy thêm một vòng thôi.”

Lỗ tai Tiểu Hắc khẽ giật, không cam lòng quay đầu chạy về phía quản gia rồi dừng bước.

Diệp Sâm chống lưng ngựa nhảy xuống, thấy quản gia chuẩn bị mang Tiểu Hắc đi liền phất tay với ông, “Không cần trói lại đâu, cứ để nó dạo lanh quanh trong sân.”

Quản gia há miệng, cứ ngỡ mình nghe lầm.

Diệp Sâm quay đầu nhìn Tiểu Hắc, “Đến giờ cơm rồi, vào ăn cơm đã.”

Quản gia tiếp tục sững sờ nhìn Tiểu Hắc đang ưỡn ngực, nghênh ngang bước vào cửa. Hai mắt ông chớp mạnh, chắc chắn mình không hề nằm mơ mới hít một hơi thật sâu: Diệp tiên sinh bị đập trúng đầu rồi chăng? Sao lại cho ngựa vào phòng ăn chứ?

Diệp Sâm đưa Tiểu Hắc vào nhà. Người thì ngồi, ngựa thì đứng, trước mặt bày hai dĩa cơm, muốn quỷ dị bao nhiêu thì quỷ dị bấy nhiêu. Quản gia khóe miệng co giật bước đến, không dám quan tâm đến chuyện con ngựa nữa, chỉ hỏi: “Còn Huyền tiên sinh đâu ạ? Có cần gọi cậu ấy xuống dùng cơm không?”

Tiểu Hắc nghiêng đầu phun khí, nhe răng với quản gia, khiến ông không khỏi phải quay lại nhìn nó khó hiểu.

Diệp Sâm đang phiền lòng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, đáp: “Cậu ấy không khỏe nên vẫn đang nghỉ ngơi, tạm thời không cần gọi đâu.”

“Vâng.” Quản gia gật đầu, cảm thấy cảnh tượng trước mặt này thật khó mà nhìn thẳng, đành phải nhanh chóng ra ngoài.

Diệp Sâm vừa ăn vừa quan sát Tiểu Hắc, thấy nó vẫn đang vô tư liếm dĩa, lòng thầm thở dài. Anh đẩy hết các món khoái khẩu đến trước mặt nó, trêu đùa nói: “Biến về thành ngựa chắc sức ăn của em ghê lắm, sau này chi phí nuôi em còn gấp mấy lần so với nuôi vài lứa ngựa tốt, chắc tôi sẽ phá sản mất thôi.”

Tiểu Hắc nghe xong, lưỡi dài đang liếm thức ăn chợt cứng lại. Nó mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Sâm, chậm rãi rút đầu lưỡi về, không ăn nữa.

“Nói chơi mà em còn tưởng là thật à?” Diệp Sâm vuốt khẽ mặt nó, mi tâm nhíu lại thành hai dãy núi nhỏ, “Xem ra em còn hiểu được lời tôi nói, thôi mau ăn đi.”

Một người và một ngựa im lặng càn quét hết bữa cơm tối. Người giúp việc đến dọn dẹp bị Tiểu Hắc dọa sợ trước tiên, sau đó trông thấy bàn ăn chỉ còn mấy cái dĩa trống trơn thì càng thêm sững sờ há hốc miệng.

Quản gia lén lau mồ hôi, hỏi: “Diệp tiên sinh, có nên chuẩn bị thêm cơm tối không?”

Diệp Sâm nhìn Tiểu Hắc, thấy nó đang thỏa mãn liếm mép thì đáp: “Nó no rồi, không cần nấu nữa.”

Quản gia lại thận trọng nói tiếp: “Còn Huyền tiên sinh thì sao?”

Hôm nay Diệp tiên sinh ra ngoài bàn chuyện làm ăn, chắc chắn đã bị điều gì đó kích thích! Thông thường ngài ấy chăm sóc Huyền tiên sinh không khác gì bảo bối, không hiểu sao hôm nay lại bỏ quên ra sau đầu, còn để cho con ngựa này chiếm chỗ ngồi hướng nam đắc địa của cậu, thậm chí còn dùng chiếc dĩa màu xanh cỏ mà cậu thích nhất nữa! Diệp tiên sinh bị sao vậy nhỉ?!

Diệp Sâm trầm mặc một lát, sau mới hàm hồ gật đầu, “Ừm… vậy chuẩn bị thêm chút thức ăn đi…”

Quản gia đáp “vâng” xong liền chạy nhanh như thấy quỷ, chỉ để lại người giúp việc đang ngây người: Cái dĩa đã quá sạch sẽ rồi, chắc không cần rửa nữa đâu nhỉ? Không được, đã bị ngựa liếm qua! Vậy cái dĩa có độc không? Có nên vứt đi không? Phải hỏi quản gia mới được!

Diệp Sâm nặng nề bước đến phòng khách, theo sau là Tiểu Hắc đang lắc lư. Anh quay đầu lại, hận không thể tìm ngay một thế ngoại cao nhân đến giải quyết việc này. Tuy nhiên giờ đã là buổi tối, tốt hơn hết nên chờ đến lúc ban ngày trời trong nắng ấm hẳn đi, như vậy mới có thành ý.

Một người và một ngựa đã đối mặt với nhau mấy tiếng đồng hồ, Diệp Sâm xoa mi tâm nói: “Lên lầu thôi.”

Tiểu Hắc có thể dùng thuật biến thân. Nhưng vì lí do an toàn, chưa đến đêm hôm vắng người, cậu không nên dùng tuyệt chiêu này. Lại nói, nó không thể biến về thành người, cũng chẳng biết kỹ năng kia có còn dùng được hay không nữa.

Tiểu Hắc không nghĩ nhiều như thế. Nghe chủ nhân bảo lên lầu liền lắc mông đạp móng lên bậc cầu thang.

Trong nhà Diệp Sâm toàn là cầu thang xoắn ốc, cũng may chúng bền rộng có thừa, nếu không chắc cũng chả đủ cho Tiểu Hắc xoay người nữa là. Tiểu Hắc chậm rãi leo thang, trông không cân đối chút nào. Thế nhưng lúc này lòng nó đang rất vui, một mặt do hôm nay Diệp Sâm đã cưỡi nó, mặt khác nó nghĩ mình đã lừa được Diệp Sâm. Những ghen tị và uất ức trước đó đều đã biến mất tiêu, sung sướng cực kì!

Lúc vào phòng, Tiểu Hắc duỗi cổ cắn lấy remote đặt trên bàn trà, sau đó nâng vó trước, cố gắng thu gọn diện tích nhất có thể. Nửa ngày sau mới ấn được nút nguồn thành công. Kế đến, nó tiếp tục chỉnh kênh.

Diệp Sâm thấy nó hành động khó khăn như vậy, vừa buồn cười lại vừa khổ sở. Anh vội vàng giúp nó mở kênh yêu thích, lại vuốt ve đầu nó, “Tôi đi tắm đây.”

Tiểu Hắc vui vẻ liếm lên mặt Diệp Sâm.

Đang lúc Diệp Sâm muốn hôn đáp trả lại trông thấy cái mặt ngựa to đùng, quả thực không mở miệng nổi. Cuối cùng, anh cau mày bước vào nhà vệ sinh. Ngón tay dùng hết sức bình sinh để vuốt tóc, miệng nôn khan: Thật may! Khẩu vị không thay đổi đến mức quá nặng! Tư tưởng cũng không bị vặn vẹo! Thực tạ ơn trời đất…

Tiểu Hắc ở ngoài nhìn chằm chằm cửa phòng toilet, mắt mở to hứng khởi, đắc ý nhe răng.

Diệp Sâm mang tâm trạng chua xót và mong mỏi bước ra khỏi nhà tắm, toàn thân quấn khăn. Anh ngẩng đầu lên xem xét, không thấy Tiểu Hắc đâu. Trong phút chốc, sắc mặt anh trở nên hoảng hốt, “Tiểu Hắc?”

Cả căn phòng yên ắng, không có bất kỳ âm thanh gì. Đột nhiên, sau lưng anh xuất hiện hơi thở kì lạ, cảm giác gáy bị ngón tay cù ngứa.

Diệp Sâm thầm giật mình.

Cảm xúc này đi từ thắt lưng đến vai, khẽ khàng từ tốn.

Diệp Sâm mơ hồ nghe được tiếng cười đè nén. Trái tim lập tức đập liên hồi, vội vàng xoay lưng lại bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm phía sau. Ánh mắt anh rơi vào Huyền Ảnh mặt mày hớn hở như vừa mới chơi xong trò quỷ, lại quan sát thân thể trần truồng của cậu. Sau khi xác nhận cậu không bị tổn thương gì, tâm trạng căng thẳng của Diệp Sâm mới được thả lỏng ra. Trong đầu anh còn nghe được âm thanh đá lớn nặng nề rơi xuống mặt đất.

“Đại Sâm!” Huyền Ảnh vui vẻ tiến đến liếm miệng Diệp Sâm, không quên cắn nhẹ, cười hì hì không ngừng.

Diệp Sâm bực bội quát: “Tiểu Hắc!”

“Hôm nay ngài đã cưỡi em!” Huyền Ảnh ôm cổ Diệp Sâm nũng nịu, “Em vui lắm! Lần sau ngài đừng cưỡi Tiểu Bạch và Tiểu Táo nữa được không? Cưỡi em nha? Em thông minh hơn bọn nó, chạy nhanh hơn bọn nó nhiều!”

“Chúng nó không phải là Tiểu Bạch và Tiểu Táo…” Diệp Sâm vô thức đáp, chợt phát hiện mình bị lạc đề. Chẳng lẽ do trước đó tâm trạng quá buồn bã, đâm ra đầu óc hồ đồ luôn rồi?

Huyền Ảnh vẫn không thèm buông tha, tiếp tục hỏi: “Có phải ngài thấy em được nhặt về nên kém hơn bọn nó không? Thật ra em rất đáng tiền đó!”

Đương nhiên Diệp Sâm không thể giải thích được nguyên nhân. Tuy nhiên gân xanh vẫn nổi lên không ngừng, rốt cuộc anh hung hăng đánh vào mông cậu, “Thật hư đốn! Thiếu chút nữa tôi đã bị em hù chết!”

Huyền Ảnh oan ức xoa mông, “Ngài đánh em nhẹ thôi…”

Diệp Sâm càng nghĩ càng thấy tức, vội vàng vác Huyền Ảnh trên vai rồi ném lên giường, tiếp tục đánh mông cậu, “Vui lắm phải không? Sau này còn dám hù tôi như vậy nữa không hả?!:

Huyền Ảnh sợ hãi bò đến đầu giường, vừa xoa mông vừa lắc đầu, “Không dám… không dám nữa…”

Diệp Sâm nhìn Huyền Ảnh, lòng vừa khẩn trương vừa mừng rỡ, nghĩ mãi vẫn chưa thấy hết giận. Ánh mắt anh như có lửa bắn về phía cậu, hồi lâu sau mới dời đi, “Mau mặc quần áo vào!”

Huyền Ảnh dè dặt nhào tới, hôn nhẹ lên môi Diệp Sâm, “Có phải ngài thấy em rất vô dụng không?”

“Gì?” Diệp Sâm cau mày nhìn cậu.

“Em không có đi học, cũng không biết kiếm tiền, tác dụng duy nhất là để cho ngài cưỡi. Vậy mà ngài lại không cưỡi em, em thấy mình chẳng có ích lợi gì cả…” Huyền Ảnh vừa nói vừa thấy ủy khuất, ánh mắt trở nên ướt át, “Có phải ngài lại không cần em nữa không?”

“Cái gì mà lại chứ?” Diệp Sâm trông thấy nhãn thần của cậu liền mềm lòng, vội vàng hôn lên khóe mắt, “Ai nói em vô dụng? Hôm qua Đỗ Phong vừa mang kịch bản mới đến cho em, em sẽ được đóng phim để kiếm tiền, có thích không?”

Ánh mắt Huyền Ảnh sáng lên, “Thật sao?”

“Thật.” Diệp Sâm chợt thấy trên giường toàn dấu chân, lại bắt đầu đánh mông Huyền Ảnh, tuy nhiên lần này lực đạo rất nhẹ, “Chạy lung tung vậy mà còn không biết xấu hổ leo lên giường, mau xuống để tôi gọi người lên thay drap.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.