Gần đây Diệp Sâm rất rảnh rỗi. Việc công ty anh không cần lao tâm lao lực gì mấy, đa số thời gian chỉ dùng để ra mặt tạo quan hệ với các đối tác trong giới giải trí. Do quá nhàn hạ nên tâm tư ai đó bắt đầu nhộn nhạo. Diệp Sâm nghĩ bản thân đã chừng đó tuổi nhưng vẫn chưa theo đuổi ai bao giờ, hiện vất vả lắm mới tìm được một người để thích lại còn cùng mình ngày đêm cận kề, đáng lẽ phải có chút hành động mới đúng.
Vì vậy Diệp Sâm trái lo phải nghĩ. Mới đầu, anh cố nhớ những phân cảnh tình nhân theo đuổi nhau đã từng được học ở trường diễn xuất. Tuy nhiên lòng vòng trong vườn hoa nửa ngày, đế giày bị mòn hết cả ra, Diệp Sâm vẫn không cách nào nhớ nổi. Tiếp đó anh quyết định trộm bay đến thư phòng thường dùng trong khoảng thời gian vừa vào nghề, lật tới lật lui mấy quyển sách vẫn thấy có gì đó không đúng lắm, cuối cùng quăng chúng sang một bên, thầm nôn mửa: Cái này mà là theo đuổi beep gì? Chăm sóc trẻ thì có!
Huyền Ảnh còn đang thiếu Lâm Canh một buổi hẹn, vì thế mỗi ngày theo đuôi Diệp Sâm hỏi: “Đại Sâm, ngài xong việc chưa? Khi nào mới rảnh đưa em đi vậy?”
“Chưa xong việc.” Diệp Sâm mắt nhắm mắt mở trả lời, biểu cảm nghiêm túc, “Hiện tại công ty đang tìm người, vừa đi vào vận hành nên có nhiều chuyện để làm lắm, phải chờ một thời gian nữa.”
Nghe xong ánh mắt Huyền Ảnh liền ảm đạm. Cậu càng nghĩ càng thấy bản thân thật vô dụng, không giúp được gì cho Đại Sâm mà còn gây thêm phiền phức. Vì suy nghĩ này mà tâm trạng Huyền Ảnh sa sút hẳn. Vài ngày sau đó, cậu mới quyết tâm nhỏ giọng nói với anh: “Thôi thì em tự đi có được không? Ngài bận rộn như thế, em cũng nên học tự ra ngoài một mình rồi.”
Diệp Sâm lại nghe lộp bộp trong lòng. Anh ném bút, quay đầu nhìn Huyền Ảnh, “Sao?”
“Em… Em tự đi.” Hai má Huyền Ảnh phồng lên, lòng thầm nghi mình quả thực vô dụng mà.
Động tác nhỏ này của cậu vô tình khiến Diệp Sâm rạo rực không thôi. Anh suýt không kiềm được ý muốn đưa tay bóp mặt cậu. Thế nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, lửa giận trong anh lại bắt đầu bùng cháy. Chẳng hiểu Lâm Canh kia đã cho Huyền Ảnh của anh uống thuốc gì, sao cứ hai ba ngày lại bắt đầu tưởng nhớ đòi gặp?
Diệp Sâm cố kiềm chế sự khó chịu trong lòng, đứng dậy khoác thêm áo cho Huyền Ảnh, nói: “Để tôi đưa em đi.”
Trong phút chốc ánh mắt cậu liền sáng lên, rồi lại lắc đầu, “Không, ngài bận bịu thế này, để tự em đi được rồi.”
Đây rõ ràng cho thấy Huyền Ảnh làm người đã có tiến bộ, biết nhường nhịn trước sau. Thế nhưng Diệp Sâm không ý thức được điều đó, suy nghĩ đầu tiên của anh là đứa ngốc này không muốn mình đi theo nên lòng thầm bực bội. Anh sầm mặt không nói lời nào, chỉ kéo cậu ra ngoài, “Tôi rất rảnh, nên hôm nay sẽ đưa em đi, mở tin nhắn ra cho tôi xem.”
Huyền Ảnh vội vàng đưa điện thoại cho Diệp Sâm, quan sát anh với đôi mắt sáng bóng.
Diệp Sâm xem thời gian và địa điểm xong thì trả di động cho Huyền Ảnh. Trong một phút giây thấy được ánh mắt tràn đầy hy vọng mang theo sự ỷ lại, lòng anh liền lâng lâng không sao tả hết, chỉ biết nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, hôn lên môi cậu, giọng nói nhu hòa hẳn đi, “Em chờ tôi một lát, tôi đi lấy ít đồ đã.”
“Vâng.” Huyền Ảnh có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Diệp Sâm, thầm nhe răng cười.
Lát sau, Diệp Sâm xách một bao vải to bước ra, bên trong không biết nhồi nhét thứ gì, chỉ thấy bất cân xứng vẻ ngoài đẹp trai khí phách của anh.
Huyền Ảnh khó hiểu. Cậu tiến lên cúi đầu ngửi, hăng hái hỏi: “Cái gì đây? Bên trong chứa gì vậy?”
“Để dành cho Lâm Canh.” Diệp Sâm nói ít ý nhiều, khóe miệng nham hiểm nhếch lên. Một tay khác của anh nắm lấy bả vai Huyền Ảnh, xoay cậu ra hướng cửa, đầu quay lại nói với quản gia một câu rồi dẫn cậu đến nhà xe.
Quản gia đứng ở cạnh cửa. Ông vừa nhét giẻ vào ly thủy tinh lau bừa, vừa dài cổ dõi theo bóng lưng Diệp Sâm đang tay trái ôm thiếu niên tươi ngon, tay phải xách một cái bao lớn kỳ quái, lắc đầu thở dài, “Hây da! Thật không hiểu nỗi suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi mà…”
Diệp Sâm hứng khởi dẫn Huyền Ảnh ra ngoài. Cậu ngồi trên ghế phó lái không ngừng dịch chân, giận dỗi liếc người bên cạnh, “Có gì vui đâu? Ngài chưa bao giờ cho em bọc đồ lớn như vậy cả…”
Lông mày Diệp Sâm nhướng cao, đáy lòng anh dâng lên cảm xúc hân hoan, đầu nghiêng sang quan sát cậu, “Em thích à?”
Huyền Ảnh lập tức lia con ngươi đen nhánh về phía Diệp Sâm, hừ mũi gật đầu.
Diệp Sâm lập tức mở cờ trong bụng. Thì ra ngựa cũng thích được tặng quà như người nha. Dường như phương pháp tán “trai” của anh hai có thể áp dụng được!
Lúc này Huyền Ảnh đang thầm tính toán: Đại Sâm tặng một món quà lớn như thế cho Lâm thiên vương, lại không tặng gì cho mình, vậy chẳng lẽ Lâm thiên vương còn được ưa thích hơn cả mình sao? Lần trước anh ta nói sẽ tiết lộ cách để Đại Sâm càng thích mình hơn, xem ra thật sự có diệu pháp rồi, hôm nay mình nhất định phải hỏi cho rõ!
Huyền Ảnh len lén nắm chặt tay. Trong lòng cậu canh cánh không vui, toàn bộ sự bực bội đều hiện lên mặt. Vốn chỉ cần dựa theo tính nết trước kia mở miệng xin quà là được, nhưng cậu biết làm người không dễ, bản thân đã không giúp gì cho Đại Sâm thì thôi, sao còn nhẫn tâm mở miệng đòi này nọ?
Diệp Sâm trông thấy ven đường một cô bé xách giỏ hoa hồng rao bán qua kính xe, lại quay đầu nhìn Huyền Ảnh, thấy cậu đang cúi đầu rũ mi tự chơi với ngón tay mình, anh liền yêu chiều vuốt mặt cậu.
Huyền Ảnh mắt sáng rực, miệng cười toe toét. Tất cả chuyện không vui đều nhanh chóng tan thành mây khói.
Địa điểm hẹn với Lâm Canh là tầng cao nhất của một câu lạc bộ. Người không có thẻ hội viên sẽ không được phép vào. Tuy Diệp Sâm chẳng cần phải lo đến chuyện đụng phải đội săn ảnh nhưng cả hai đều đeo kính mát và đội mũ theo thói quen. Anh một tay xách đồ, dẫn Huyền Ảnh quẹt thẻ vào cửa. Mặc cho nhân viên phục vụ có dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, anh vẫn lạnh lùng như cũ. Vừa cầm một cái bao thật lớn vừa ôm mỹ nhân mà vẫn đẹp trai như vậy, phải công nhận trừ Diệp Sâm ra thì hiếm có ai làm được
Nếu không phải các nhân viên ở đây đều biết mặt Diệp Sâm, anh lại còn là khách VIP, thì chắc chắn cái túi bị khóa kín bưng, to như quả núi này sẽ bị giữ lại kiểm tra.
Huyền Ảnh bắt đầu chột dạ, chớp mắt với Diệp Sâm, “Đại Sâm, hình như ngài về được rồi đó?”
“Hử?” Diệp Sâm giả ngu, hỏi: “Tại sao?”
“Ngài nói đưa em tới cửa sẽ về mà.” Huyền Ảnh nóng nảy nói, lòng vẫn thầm tính lát nữa bảo Lâm Canh truyền chút kinh nghiệm.
Diệp Sâm xoa nhẹ tay cậu, “Tôi còn cái túi này, muốn đích thân tặng cho Lâm Canh.”
Huyền Ảnh cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc túi, ánh mắt như đang nhìn tình địch vậy. Mặc dù cậu còn chưa hiểu tình địch là gì, nhưng nói chung tâm trạng bực dọc, chỉ biết buồn bã gật đầu, “Oh…”
Diệp Sâm quan sát biểu cảm của Huyền Ảnh, vừa định lên tiếng liền thấy thang máy mở cửa. Anh đành ngậm miệng, kéo cậu ra ngoài.
Trên đường đi, Diệp Sâm không ngừng suy đoán xem trong hồ lô của Lâm Canh giấu thứ gì, hôm nay sẽ có những ai. Bất kể thế nào, coi như Lâm Canh tốt bụng muốn đóng vai một người bạn chăng nữa, anh cũng nhất định phải tới. Huyền Ảnh làm người chưa lâu, để cho cậu ra ngoài một mình anh không yên tâm.
Lâm Canh vốn đã nghe hai người đến, lập tức ra đón. Y thấy Diệp Sâm cũng không kinh ngạc, chỉ híp mắt trêu ghẹo, “Ai cha cha! Em bé ngoan hôm nay để phụ huynh đưa tới sao?”
Đầu Diệp Sâm lập tức đầy hắc tuyến.
Huyền Ảnh gặp được Lâm Canh, trong nháy mắt tâm trạng phức tạp. Cậu rất vui vẻ, nhưng rồi lại thấy không vui cho lắm. Không hiểu rõ lòng mình, Huyền Ảnh cũng chỉ đành cười với y. Gương thoạt trông có vẻ rất ngờ nghệch.
Diệp Sâm lên tiếng đáp: “Huyền Ảnh không biết đường, không ngại tôi đưa em ấy đến đây chứ?”
“Dĩ nhiên không ngại! Vốn cũng muốn hẹn anh, mà anh thì hay bề bộn nhiều việc.” Ánh mắt tò mò của Lâm Canh rơi trên cái bao to đùng, “Không biết anh Sâm mang quà gì đến cho em vậy? Ha ha ha! Em ngại quá!”
Ba người vừa nói chuyện, chân vừa đi đến cửa. Lâm Canh tươi cười dẫn cả hai vào trong, ánh mắt vẫn thèm thuồng nhìn cái túi trong tay Diệp Sâm, sau lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, “Sao túi này lại khó coi vậy…”
Phòng thì lớn, người lại không nhiều, chỉ là một vài người bạn trong giới của Lâm Canh, nam có nữ có, toàn những thanh niên trẻ tuổi đang quậy phá. Bọn họ thấy Diệp Sâm đột ngột xuất hiện liền đồng loạt lấy làm kinh hãi, vội vàng chào hỏi anh.
Ở đây dù một người Huyền Ảnh cũng không quen. Thế nhưng từ lúc cậu còn là ngựa tính khí đã điên điên sẵn, vào lúc này liền bộc lộ không sót lại gì, lần đầu gặp như đã quen. Cả bọn thấy Huyền Ảnh vui vẻ dễ gần liền thấy rất hợp ý. Không bao lâu mọi người đã hòa nhập với nhau, bắt đầu giúp cậu chọn mấy bài để hát.
Huyền Ảnh chưa từng hát karaoke bao giờ, cậu quay đầu cầu cứu Diệp Sâm, vẻ mặt mơ hồ.
Diệp Sâm hất cằm với Huyền Ảnh, “Không sao, em tự chơi đi, tôi có chút chuyện.” Vừa nói, anh vừa kéo Lâm Canh sang một bên, tiếp đến kéo khóa cái túi ra dốc đồ xuống, vô số vật dụng lớn nhỏ rơi đầy đất.
Lâm Canh thấy Diệp Sâm híp mắt mà tay run lẩy bẩy, trái tim như muốn rớt ra ngoài. Y cảm thấy không ổn, quay đầu muốn chạy.
“Ai, đừng đi chứ!” Diệp Sâm đang rung túi cho món cuối cùng rớt xuống, lanh tay lẹ mắt níu Lâm Canh lại, “Hiếm lắm mới tới gặp cậu, gánh trọng trách này giúp tôi đi nha!”
Mấy người bên cạnh đã bị động tĩnh của hai người hấp dẫn sự chú ý, la hét chạy sang vây quanh núi đồ “nhỏ nhắn” và “kỳ diệu” trên mặt đất kia. Một cô nàng xinh xắn xách con gấu bông từ trong đống đồ lên đưa đến trước mặt, hoảng sợ thét lên: “Á!! Sao anh Sâm lại có mấy thứ đồ củ chuối này vậy?! Quá vô lý!!”
Diệp Sâm móc một cây bút ký tên ra đưa cho Lâm Canh, giọng nói vô cùng thành khẩn, “Năm ngoái tôi giúp cậu ký rồi, năm nay cậu không thể thoát đâu.”
Khuôn mặt Lâm Canh lúc này đã vặn vẹo hết cả lên. Một tay y bụm mặt, một tay khác chỉ vào núi đồ nọ, “Năm ngoái em chỉ đưa cho anh có mười mấy món, đâu có nhiều như thế này chứ!!”
“Cho thấy nhân khí của cậu tốt, là chuyện hay mà.” Diệp Sâm bình tĩnh ngồi vào ghế salon, “Lại nói, bởi nhà tôi có quá nhiều trẻ con, tôi cũng hết cách. Đứa nào cũng thích cậu, mùng một đầu năm đã rùm beng muốn đưa đồ cho cậu ký tên, tôi cũng không thể từ chối ý tốt của chúng được.”
“Theo em biết… nhà anh không thể có nhiều trẻ con như vậy…” Lâm Canh ai oán ngồi chồm hổm xuống, giơ lên một quyển tập ngoại ngữ lớp sáu mà quệt nước mắt, nhặt tới một cây violon đồ chơi lại tiếp tục quệt nước mắt, cuối cùng cầm được một cục gôm lớn bằng ngón tay cái thì khóe miệng lập tức co giật.
Diệp Sâm rất chi là vô tội nói: “Ai bảo bọn trẻ nhà tôi trượng nghĩa quá, thậm chí bạn cùng lớp cũng muốn giúp ký tên cho. Cậu cũng biết đó, lứa tuổi này có rất nhiều đứa trẻ có chút… cuồng nhiệt mà.”
Lâm Canh hùng hổ xốc lên một cái áo thun, trợn to mắt: “Cái này không phải do fan hâm mộ tặng anh sao? Trong này sao lại có đồ của anh nữa?!!”
“Cái này vốn đã bị mấy đứa cháu lấy mất, không còn là của tôi nữa.” Diệp Sâm trơ mặt đáp, ánh mắt quét qua cái đống bị mình “lấy tới cho đủ số lượng” kia, “Vậy phiền cậu rồi, tôi cũng áy náy lắm, coi như là trả lễ đi. Sau này tôi cũng có thể giúp trẻ con nhà cậu ký tên, ha?”
Chờ đến sau này, công chúng đã không còn cần tôi ký tên nữa rồi, quá hời chăng?! Diệp Sâm yên lặng tự khen thưởng điểm mười cho mình.
Lâm Canh hung hăng lau mặt trợn mắt, vẻ mặt anh dũng vô cùng, “Một lời đã định.”
“Okay!” Diệp Sâm gật đầu với y.
Diệp Sâm lặng lẽ kéo Huyền Ảnh sang bên nói chuyện, thầm tính xem Lâm Canh sẽ khổ sở ký tên trong mấy tiếng. Chớ xem thường đống đồ này, mấy thứ đồ chơi nhỏ nhỏ mới khiến người ta dễ lộn ruột nhất, cùng với số lượng như thế, Lâm Canh muốn ký thuận lợi cũng chua lắm à nha.
Huyền Ảnh nhìn vòng quanh Diệp Sâm ba vòng mới bừng tỉnh hiểu rõ: Thì ra không phải Đại Sâm muốn tặng quà cho anh ta!
Nghĩ xong tâm trạng Huyền Ảnh lập tức tốt hẳn lên, tốt đến độ muốn biến về thành ngựa điên cuồng chạy mấy vòng mới thỏa. Đáng tiếc bên ngoài toàn là người xe tới tới lui lui, lại còn là đường cái nhiều container nữa. Thế nên cậu chỉ đành biết cầm micro rống như bò, không biết hát cũng kệ, rống là được!
Diệp Sâm nhân lúc Huyền Ảnh đang luyện “rống” liền lấy ra điện thoại nhắn tin cho Tiểu Dương: Cậu giúp tôi đặt một bó hoa hồng, tám giờ tối đưa đến nhà tôi.
Tiểu Dương thấy tin nhắn nọ, mặt liền in đầy hay chữ khó hiểu, lập tức nhắn lại hỏi: Một bó là bao nhiêu? 99, 999, 520 hay 1314? Anh Sâm cho em một con số đi.
Diệp Sâm cau mày: Có gì khác sao?
Tiểu Dương lại trả lời: Đương nhiên là có!
Lòng Diệp Sâm trăm điều khó giải, tặng một bó hoa thôi mà, quan tâm nhiều vậy để chi?!
Sao cũng được.
Tiểu Dương nhìn ba chữ trên màn hình di động, thiếu điều muốn đập đầu vào bàn hộc máu.