Huyền Ảnh và đám minh tinh ăn uống, quậy phá trong câu lạc bộ cả ngày. Giọng hát bung bét tường rào của cậu đã vô tình mang đến cho mọi người muôn vàn kinh hãi. Tất cả đều không ngờ rằng Huyền Ảnh dáng dấp rõ đẹp trai sáng sủa, giọng nói cũng trong trẻo, vậy mà khi mở miệng cất tiếng ca lại quỷ khóc thần sầu chẳng thể đỡ nổi.
Huyền Ảnh không quan tâm. Ngược lại cậu hào hứng hát hết bài này đến bài khác, ngay cả nhường micro cho người khác cũng quên mất. Đời làm người của cậu lần đầu tiên đi hát karaoke lại biến thành mạnh phách. Tuy đã để lộ giọng hát kinh thiên động địa nhưng Huyền Ảnh vẫn không thấy ngại ngùng, thậm chí khiến bầu không khí sôi động hơn hẳn, tạo cho mọi người rất nhiều hảo cảm. Đến cuối cùng, cũng chỉ có Diệp Sâm chịu không nổi nữa phải kéo cậu xuống, để người khác còn có cơ hội mở miệng.
(Mạnh phách (麦霸): người thích ôm micro hát trong phòng karaoke.)
Huyền Ảnh hồ hởi theo sát Diệp Sâm đến ghế salon. Đầu cậu lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, cười nói: “Đại Sâm, hát vui thật đó!”
“Em có phải đang hát đâu, vui cái con khỉ!” Khóe miệng Diệp Sâm co giật, “Nếu em thích, trước tiên phải về nhà tập luyện, đừng có gân cổ lên mà rống. Đây là hát ra giai điệu chứ không phải gào rú thì được.”
Huyền Ảnh tiến đến bên tai anh lớn tiếng đáp: “Oh! Biết rồi!”
Diệp Sâm bị Huyền Ảnh hét đến nổi da gà. Anh giận nghiến răng, hận sao không thể đè cậu lên ghế salon lột sạch quần tét mông cho thỏa. Thế nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, thế nên anh chỉ có thể âm thầm ghi lại món nợ trong lòng.
Những người bên kia trông như còn đang hát hò, nhưng thực chất toàn bộ đã vểnh hết tai sang bên này hóng chuyện. Lòng bọn họ đang ngập sự tò mò kiêm hào hứng. Xem ra scandal quả nhiên là thật! Nhìn bộ dạng thân mật kia kìa! Bốn mắt mắt nhìn nhau tràn đầy tình tứ nữa! Chậc!
Lâm Canh vật vã cả nửa ngày, rốt cuộc mới hoàn thành nhiệm vụ. Y thả hai bàn tay rã rời lên ghế salon, ai oán kêu cha gọi mẹ, “Hu hu… Tôi phải về méc mẹ… Anh Sâm bắt nạt tôi…”
Mặc dù biết y chỉ đang diễn trò, nhưng Diệp Sâm vẫn thấy mình đuối lý, vậy nên áy náy nói: “Tối hôm nay tôi mời cơm, cậu muốn ăn gì?”
Trong nháy mắt, Lâm Canh lập tức khôi phục sức sống. Y dựng bắn lên từ salon, mặt mũi hồng hào, phất tay hô to: “Đi! Nhanh nhanh nhanh! Hôm nay anh Sâm mời cơm, dọn dẹp cho mau vào!”
Thế là toàn bộ hiện trường nhất thời nổ tung.
Diệp Sâm: “…”
“???” Huyền Ảnh chả hiểu mô tê gì, chỉ biết ngồi trên ghế nhìn chỗ này ngó chỗ kia, xoa đầu gối cười ngu ngốc.
Có thể nói Diệp Sâm và Lâm Canh là người quen cũ. Nhưng vì hai gia tộc quan hệ quá phức tạp, hơn nữa người nam kẻ bắc nên khó có khả năng tiếp xúc nhiều. Cả hai vẫn luôn cố tránh thâm giao với nhau, chỉ giao thiệp như bạn bè đơn thuần trong giới.
Những người khác đa số chỉ lăn lộn trong lĩnh vực âm nhạc, bình thường làm sao có cơ hội tiếp xúc với Diệp Sâm. Hơn nữa nghe nói tính cách Diệp Sâm khó gần nên mãi đến bây giờ họ cũng chưa từng nghĩ sẽ được cùng ăn cơm với anh. Hôm nay có Huyền Ảnh ở bên cạnh, mọi người lại len lén quan sát Diệp Sâm, phát hiện anh cũng không quá lạnh lùng như lời đồn.
Hiếm lắm mới được ăn cơm với ảnh đế một lần, mọi người chẳng khác nào ong vỡ tổ, chen chúc thay nhau nịnh bợ Lâm Canh, muốn hưởng lây hương của y.
Lâm Canh hất mái tóc mình ra sau, lòng sung sướng hưởng thụ sự tâng bốc của đám bạn. Mãi đến lúc ăn cơm xong, y mới chợt nhớ ra mình đã quên chuyện gì đó.
Nhưng mà quên gì ấy nhỉ? Lâm Canh nhìn chằm chằm đĩa trái cây, mí mắt đột nhiên giật mạnh. Đm! Đáng lẽ hôm nay phải hẹn Tiểu Huyền Tử ra nói chuyện riêng mới đúng, mình đang làm trò gì thế này?!
Phố xá vừa lên đèn, Diệp Sâm vui vẻ nói lời tạm biệt với mọi người. Một tay anh vẫn xách cái bao lớn, ánh mắt cưng chiều dõi theo Huyền Ảnh đang trao đổi số điện thoại với đám nghệ sĩ, lòng thầm nghĩ: Có phải mình đã quản em ấy quá chặt rồi không? Em ấy đáng ra cũng cần có bạn mới phải.
Diệp Sâm dẫn Huyền Ảnh ra về. Những người còn lại tuy chắc chắn sẽ không tọc mạch, lắm lời với báo giới, nhưng đáy lòng đã sắp bị cào thủng mất rồi.
Hôm nay, toàn bộ lời trong lời ngoài của Diệp Sâm đều mang ý tứ rất rõ ràng. Trên thực thế, một ảnh đế vốn luôn bận bịu lại đích thân đưa Huyền Ảnh đến điểm hẹn, chơi với cậu cả ngày, sau đó còn cùng nhau lên một xe. Quan hệ thế này đã chẳng còn gì gọi là mập mờ nữa rồi.
Ven đường lúc này những tấm biển quảng cáo đã sáng chói ánh đèn, cao ốc hai bên mọc như rừng, từng cửa hàng tổng hợp sáng tựa ban ngày cứ người đến người đi, khiến cho buổi đêm so với khi trời sáng còn náo nhiệt hơn rất nhiều.
Cảnh vật này vốn đã quá quen thuộc trong mắt Diệp Sâm, nhưng bây giờ bên cạnh có thêm người thương, tâm tình của anh đã không còn giống mọi ngày nữa. Lòng anh dâng lên rất nhiều cảm xúc, ngay cả bản thân anh cũng không kịp ứng phó. Diệp Sâm quay đầu sang bên cạnh, thấy Huyền Ảnh đang rung đùi ngâm nga bài “Thiên hà” chả có tý nhịp điệu nào liền bất lực bắt lấy tay cậu, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, “Hôm nay chơi vui không?”
“Vui lắm!” Huyền Ảnh tiến sát đến mặt Diệp Sâm hôn một tiếng rõ to, “Bọn họ chê em hát lạc tông, ha ha…”
“Không biết hát đương nhiên sẽ bị lạc tông, đợi sau này em luyện thanh rồi, mở miệng ra sẽ hù chết bọn họ.”
Huyền Ảnh nghe xong liền rất đắc ý, “Đó là dĩ nhiên!”
Diệp Sâm nhìn những cặp đôi trên đường đang tay trong tay, theo bản năng càng nắm chặt tay của Huyền Ảnh hơn, giọng nói trầm thấp chậm rãi, mang theo chút cảm khái, “Không biết sau này chúng ta có thể giống như họ không.”
“Ai? Giống ai vậy?” Huyền Ảnh nương theo ánh mắt của Diệp Sâm hướng ra cửa sổ thủy tinh, bỏ qua bóng đôi tình nhân phía sau.
Diệp Sâm không trả lời, chỉ kéo tay cậu đến mép môi, hôn khẽ lên lòng bàn tay ai kia, mãi mới chịu buông ra, “Xe sắp quẹo, ngồi yên.”
“Oh!” Huyền Ảnh nghe lời ngồi thẳng người, hạnh phúc lật qua lật lại bàn tay vừa được hôn.
Diệp Sâm dùng khóe mắt liếc nhìn động tác ngây thơ của cậu mà lòng thỏa mãn. Chợt chuông điện thoại vang lên, là Đỗ Phong gọi đến nên anh vội vàng ấn nghe.
Đỗ Phong ở đầu dây bên kia đang rên rỉ than thở, “Hiện có thể tôi đã đụng phải vấn đề khó giải quyết rồi.”
“Sao?” Diệp Sâm vừa nghe đã biết hắn đang nói về việc gì, nhíu mày hỏi: “Không tra được à?”
“Còn phải xem cậu muốn tra chuyện gì đã. Nếu cậu chỉ muốn biết gia sản của Lâm gia từ đâu mà có thì quá dễ.” Đỗ Phong giở tài liệu trong tay ra, “Gia tộc họ Lâm có tư tưởng khá nghiêm khắc, đến nỗi cậu không thể tưởng tượng được đâu, cứ như thể bộ lạc ngày xưa ấy. Nào là gia quy, tộc quy. Tất cả già trẻ lớn bé thuộc trực hệ hay dòng thứ đều phải nghe lời một tộc trưởng. Mẹ ơi! Là tộc trưởng đó, chả biết đang ở cái niên đại nào nữa!”
Đỗ Phong chẳng qua đang tự cảm khái, mà Diệp Sâm nghe xong lại thầm giật mình. Anh mơ hồ cảm thấy Lâm Canh muốn làm quen với Huyền Ảnh không đơn thuần là vì kết bạn. Tuy nhiên trông điệu bộ của y không có ác ý gì, vậy nên tạm thời anh không cần phải quá lo lắng.
Sau đó Đỗ Phong nói tiếp: “Công ty quản lý của Lâm Canh đó, đại cổ đông sau lưng là chú của cậu ta. Lâm gia có tập đoàn, cũng có sản nghiệp dịch vụ (kiểu kinh doanh về mảng dịch vụ như: giải trí, nhà hàng khách sạn,…), tất cả đều thuộc sở hữu của gia tộc, liên quan đến mọi lĩnh vực. Tuy nhiên họ không làm quan chức nhà nước. Không phải họ thiếu năng lực, mà là tộc quy có định không cho phép các thành viên can thiệp vào chính trị. Ở chỗ tôi chỉ có chút tư liệu thế thôi, mai sẽ đưa cho cậu.”
Diệp Sâm cau mày nghe Đỗ Phong nói hết liền gật đầu, “Ừ, vất vả cho anh rồi.”
“Nói gì khách sáo vậy! Tôi cũng chỉ có thể tra được ngoài lề, cũng không biết rốt cục cậu muốn tìm hiểu điều gì.”
“Ngay cả tộc quy mà anh cũng tìm hiểu được thì đã rất cừ rồi.”
Đỗ Phong xoa đầu cười, “Năng lực tôi có hạn, quả thực không làm tới chốn được. Hay cậu thử nhờ quan hệ của Diệp lão gia đi?”
“…” Diệp Sâm thở dài, “Không nhất thiết phải thế.”
Nói xong cuộc điện thoại cũng là lúc hai người về tới nhà. Hiện đã qua tám giờ tối, Diệp Sâm dắt tay Huyền Ảnh đi ra từ nhà xe, dưới ánh trăng ôm lấy cậu, hôn triền miên.
Lồng ngực Huyền Ảnh hân hoan loạn nhịp, hai hàng mi khẽ run. Đôi con ngươi mở to của cậu đã bị che phủ bởi hơi nước. Cậu nhìn thẳng vào Diệp Sâm, thở gấp, “Đại Sâm…”
“Ừ?” Anh thân mật trao đổi ánh mắt thâm tình với Huyền Ảnh.
“Có phải ngài cũng sẽ hôn người khác thế này không?”
Đáy mắt đen láy của Diệp Sâm vì kinh ngạc vui mừng mà chợt sáng rực lên, trên môi hiện ra một nụ cười hiếm hoi, “Đương nhiên là không.”
Huyền Ảnh nghe xong mặt đầy cao hứng, cong mắt kêu to, “Vậy em an tâm…”
Diệp Sâm xoa lỗ tai, hạnh phúc kéo cậu vào nhà, “Cuối tuần này tôi dẫn em đi gặp anh hai của tôi có được không?”
“Được chứ!” Huyền Ảnh vui vẻ gật đầu.
Diệp Sâm bắt gặp lỗ mũi Huyền Ảnh đang không ngừng vểnh lên hít ngửi, vì thế đưa tay véo yêu, “Ngửi cái gì, hôm nay tôi có quà cho em, mau tới phòng khách xem.”
Huyền Ảnh sửng sốt, vừa háo hức vừa hiếu kỳ đến dép cũng không đổi, chỉ kịp vứt đôi vớ lên giày rồi chạy vọt vào nhà. Tiếng hoan hô ầm ĩ ở cửa của cậu khiến quản gia giật mình không thôi.
Diệp Sâm thản nhiên đổi giày rửa tay, thầm đoán xem Tiểu Dương giúp mình mua bao nhiêu bông hoa, sau đó chậm rãi đi tới phòng khách. Kết quả vừa nhìn vào, anh đã thấy trong phòng là một mảng hoa hồng thật to trải trên nền đất, còn được xếp thành hình trái tim, củ chuối nhất là mũi tên xuyên qua ở giữa kia. Hình dáng đẹp đẽ đầy đặn, nhưng đối với người theo chủ nghĩa thực tế mà nói, đây là thứ sến súa hỏng bét.
Chính Diệp Sâm cũng bị làm cho kinh hãi. Anh đi về trước hai bước, mong chờ tìm Huyền Ảnh trong biển hoa, muốn xem phản ứng của cậu.
Huyền Ảnh lúc này đang đứng ở chỗ mũi tên, cắm đầu vào ngửi tới ngửi lui, vẻ mặt đầy say mê.
Diệp Sâm không ngờ rằng chiêu này lại xài được đến vậy, lòng thầm mừng rỡ, vội hỏi: “Em thích không?”
“Thích!” Huyền Ảnh gật đầu. Con ngươi cậu sáng lấp lánh, đưa tay ngắt hai cánh hoa ra nhét vào miệng.
Trong nháy mắt, Diệp Sâm như đã bị hóa đá toàn thân.
Huyền Ảnh thỏa mãn nhai chọp chẹp rồi ngẩng đầu cười với Diệp Sâm. Sau đó cậu thẳng tay rút một cành hoa hồng ra, há miệng đớp toàn bộ hoa vào miệng, quai hàm phồng lên, giọng nói hàm hồ, “Ăn ngon ghê! Ngài mua nhiều vậy sao em ăn hết?”
“…” Lúc Diệp Sâm vẫn chưa thoát khỏi trạng thái sửng sốt, chỉ thấy Huyền Ảnh vừa ăn xong một cành lại rút cành khác ra ăn tiếp. Mặt mày anh xanh mét, sải bước xông lên giật nhánh bông khỏi tay cậu, “Sao gì em cũng ăn bậy vậy hả? Đau bụng thì sao?!”
Huyền Ảnh bị Diệp Sâm mắng nên đâm ra sợ hãi. Cậu mê man nhìn anh. Sau vài cái chớp mắt, con ngươi đen láy dần hiện lên vẻ ủy khuất, “Không phải ngài tặng em sao? Em có ăn bậy gì đâu.”
“…” Diệp Sâm quay đầu gọi quản gia tới, cau mày hỏi: “Hoa này có ăn được không?”
Quản gia trước đó bị chấn kinh, bây giờ gương mặt đã hoàn toàn bình tĩnh. Ông đáp: “Hoa hồng có thể ăn được, thế nhưng phải rửa sạch, tốt nhất nên ướp muối rồi trộn thêm nguyên liệu khác vào. Ăn tươi thì không đủ ngon.”
Huyền Ảnh nghe xong ánh mắt liền sáng lên, “Ăn tươi đã ngon lắm rồi, nếu thêm thứ khác vào chắc chắn càng ngon hơn nữa!”
Khóe miệng Diệp Sâm co rút mạnh, mặt sậm sì nói với quản gia, “Lấy hết cánh hoa xuống… Ừm… chế biến… rồi để dành ăn dần.”
Trong nháy mắt toàn bộ buồn bã trong mắt Huyền Ảnh bay đi sạch. Cậu cao hứng trở lại, cười hề hề chạy đến hái trộm vài cánh, muốn đưa vào miệng tiếp.
Diệp Sâm tái mặt nắm lấy cằm Huyền Ảnh cưỡng ép cậu há miệng, một tay khác đưa hai ngón tay vào muốn khua hết cánh hoa ra, trầm giọng nói: “Đi súc miệng!”
Huyền Ảnh trợn to mắt cắn ngón tay anh, hàm hồ kêu lên, “Ăn thì đã ăn rồi! Không được lãng phí!”
Gân xanh trên mặt Diệp Sâm vẫn co gật liên hồi.
Huyền Ảnh thấy Diệp Sâm bắt đầu có dấu hiệu giận dữ, sợ mình đau anh nên vội vàng buông lỏng hàm răng. Môi cậu vẫn ngậm chặt, đầu lưỡi lưu luyến câu lấy cánh hoa muốn cuốn vào cổ họng, vô tình quét tới quét lui hai ngón tay của ai kia.
Ánh mắt âm trầm của Diệp Sâm rơi trên bờ môi Huyền Ảnh. Thấy quản gia đi vào bếp, anh liền nhanh chóng ôm chặt cậu kéo đến phòng sách ở lầu một. Cánh cửa thô bạo đóng lại, hô hấp anh đã bắt đầu trở nên nặng nề.
Huyền Ảnh không ngậm miệng lại được, nước bọt tiết ra không ngừng nên theo bảo năng hút vào. Đôi mắt cậu ngây thơ mở to, cuối cùng thành công đoạt được cánh hoa thơm ngon, nhanh chóng nuốt hết vào bụng mới thỏa mãn nhả ra, đắc ý cười với Diệp Sâm, “Hề hề… Em ăn hết rồi!”