Trong phòng sách không bật đèn nhưng rèm cửa vẫn chưa được kéo lại. Ánh trăng xuyên thấu qua tấm cửa sổ thủy tinh, rọi sáng khoảng tường rộng lớn, bao phủ toàn bộ Diệp Sâm và Huyền Ảnh. Bóng của cả hai cùng đổ về một bên, không gian ngày càng trở nên hết sức lôi cuốn, mị hoặc.
Thái dương Diệp Sâm khẽ giật, ánh mắt đắm chìm vào hai ngón tay ướt át dưới ánh trăng của mình. Lúc này, dòng thủy triều dục vọng trong lòng anh đã bắt đầu dâng lên.
Huyền Ảnh toét miệng cười với Diệp Sâm, lại thấy ánh mắt anh có vẻ không ổn lắm. Theo đường nhìn của anh, cậu phát hiện tay anh đang dính ướt nhẹp nước bọt của bản thân. Thoáng, cậu thấy hơi chột dạ, vội cười lấy lòng. cậu vươn lưỡi ra liếm nhiệt tình, hàm hồ nói: “Em làm sạch cho ngài nha.”
Diệp Sâm nhìn chằm chằm đầu lưỡi hồng nhạt nhỏ xinh kia. Đầu lưỡi ngây thơ quơ quét liên tục, cảm xúc mềm mại chui thẳng vào lồng ngực ai đó. Hành động trêu chọc này khiến đáy lòng Diệp Sâm càng lúc càng nảy sinh dục vọng bạo ngược. Anh thật sự muốn đè tên đầu sỏ ra đất, cởi quần đánh mông mấy phát.
Diệp Sâm nhớ đến trước đó mình đã ghi sẵn một món nợ trong lòng, bây giờ cộng thêm một món khác, quả thực không thể nhịn nổi nữa.
Diệp Sâm hung dữ nhìn đôi mắt cong cong của Huyền Ảnh. Anh đưa tay ôm chặt lấy cậu, nắm lấy sau gáy tránh để ai kia lộn xộn. Ngón tay bị liếm lộng nãy giờ lại đưa vào miệng Huyền Ảnh lần nữa. Không phải để lấy hoa ra mà là gây một trận khuấy đảo long trời lở đất bên trong.
“Ưm…” Huyền Ảnh bị hoảng sợ trợn tròn hai mắt, khó hiểu nhìn Diệp Sâm. Miệng cậu bị buộc phải hé mở, nói chuyện không được, tránh cũng không xong.
“Sao không liếm nữa đi?” Diệp Sâm tiến đến hôn lên khóe miệng Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh chớp mắt liên tục, chợt hiểu vấn đề. Cậu phát hiện thì ra Đại Sâm cũng thích được mình liếm. Lòng cậu lập tức dâng lên niềm ngọt ngào nhỏ bé. Cậu híp mắt, miệng hút hết nước bọt còn thừa trên ngón tay Diệp Sâm, đầu lưỡi ra sức liếm láp.
Diệp Sâm rên khẽ một tiếng, cả người hực lửa. Ngón tay anh không ngừng trêu chọc đầu lưỡi gian xảo của Huyền Ảnh, đồng thời anh nghiêng sang hôn lỗ tai cậu, bắt đầu ngậm mút rái tay mềm mại.
“Á!!” Huyền Ảnh run bắn lên, lông mi cũng rung động theo. Cậu thở từng đợt nặng thề, ngón tay trong miệng vẫn còn tiếp tục quấy rối.
Diệp Sâm mạnh mẽ xoay người đè Huyền Ảnh lên cửa. Anh mất bình tĩnh thả từng nụ hôn nóng bỏng lên khắp người cậu, lúc di chuyển đến vùng cổ thơm mềm thì liền mút mạnh. Sau đợt bão hôn từ mi tâm đến cằm, một trận môi lưỡi triền miên dừng lại ở khuôn miệng đang tràn đầy hương vị hoa hồng kia. Mùi hương kích thích khiến máu nóng trong người Diệp Sâm dâng lên. Anh mạnh mẽ giật nút áo Huyền Ảnh, cúi đầu phả hơi thở bỏng rát lên khuôn ngực cậu.
Huyền Ảnh tựa vào cửa hít thở từng hồi, chẳng còn tâm trí đoái hoài đến việc liếm ngón tay của chủ nhân nữa. Đôi môi khẽ hé mở của cậu vô thức nuốt nước bọt, khóe mắt dần đỏ lên. Vẻ mặt tràn ngập sự mê ly, hưởng thụ, mọi ý thức trong đầu lúc này đã hoàn toàn bay đi sạch.
Diệp Sâm ôm lấy Huyền Ảnh, vội vã bước đến bàn làm việc rồi đặt người yêu ngồi xuống. Ngón tay anh lại đưa vào thăm dò khuôn miệng xinh đẹp của cậu, đầu ngẩng lên nhìn thật sâu vào đôi mắt đen láy kia, “Có thích không?”
Nhãn thần Huyền Ảnh lúc này đã nói lên sự say đắm không thôi. Cậu vô thức gật đầu, biểu đạt rằng bản thân rất thích. Môi lưỡi cậu bọc lấy ngón tay Diệp Sâm, mút mạnh hai lần.
Diệp Sâm chăm chú quan sát đôi môi Huyền Ảnh. Không biết vì tác dụng của hoa hồng hay là do không mở đèn, mà hai cánh môi nhợt nhạt lúc bình thường của cậu bây giờ đã trở nên đỏ hồng, dụ hoặc. Trái tim anh cứ đập mạnh liên hồi, gần như văng ra khỏi lồng ngực.
Huyền Ảnh lúc này quần áo xốc xếch ngồi trên bàn sách. Xung quanh cậu được bao bọc bởi hơi thở của Diệp Sâm. Đôi môi cậu hé mở, khẽ đáp: “Thích!”
Cổ họng Diệp Sâm căng chặt, đôi mắt ngập tràn yêu thương và niềm hạnh phúc. Anh rút tay mình ra, vuốt ve đôi môi mềm mại của Huyền Ảnh. Sau đó anh tiến đến gặm vài phát. Kế đó, Diệp Sâm dùng hai tay nâng hông cậu lên, ra sức hôn từng tấc da thịt trên khuôn ngực trắng nõn của ai kia.
Lồng ngực Huyền Ảnh phập phồng lên xuống như lò xo. Càng bị dày vò, cậu lại càng hưởng thụ. Tuy trong đầu vẫn còn hồ đồ, nhưng theo bản năng cậu biết rằng Đại Sâm vì thích mình nên mới làm như thế. Cậu cúi đầu nhìn xuống, chỉ trông thấy được cái trán và sống mũi thẳng tắp của Diệp Sâm, thỉnh thoảng còn thấy đôi môi anh đang hôn cơ thể mình nồng nhiệt.
Bị Huyền Ảnh trừng to mắt quan sát, Diệp Sâm đang hôn vô thức run lên. Hô hấp của cả hai giao hòa, tạo nên thứ cảm xúc vô cùng thân mật.
Diệp Sâm ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt thẳng thừng của Huyền Ảnh, giọng khàn khàn, “Nếu em không thích thì phải nói ngay.”
Huyền Ảnh vốn đang thở gấp, nghe được lời của Diệp Sâm liền vui vẻ cười. Cậu ưỡn ngực, vẻ mặt hưng phấn nói: “Đại Sâm làm gì em cũng thích hết!”
Diệp Sâm cứ như nhận được lệnh trời, nhanh chóng đẩy Huyền Ảnh nằm ngửa lên bàn. Anh nhiệt tình đặt từng nụ hôn thật mạnh lên phần bụng của người đang nằm bên dưới, vừa cởi quần cậu vừa hung tợn nói: “Tôi sẽ cởi sạch đồ em rồi ăn thịt, coi em có thích hay không!”
Huyền Ảnh nhìn ánh đèn trên trần nhà, cười toe toét. Mông di chuyển giúp cho động tác của Diệp Sâm dễ dàng hơn, “Em không tin! Đại Sâm yêu em như vậy, sao lại ăn em được?”
Lời này khiến Diệp Sâm cực kỳ sung sướng, lột xong quần Huyền Ảnh liền ôm lấy cậu. Ánh mắt anh lia từ trên xuống dưới đánh giá, máu mũi suýt chút nữa phun sạch. Anh nhanh chóng bước đến cửa sổ kéo rèm cửa lại.
Huyền Ảnh chớp mắt, “Không thấy đường!”
Tuy hiện đang ở nhà, nhưng lỡ người giúp việc nào đó nửa đêm nửa hôm hứng thú chạy đến đây đi bộ thì không dễ giải quyết. Diệp Sâm đợi cho bản thân thích nghi với bóng tối mới đi về ôm lấy Huyền Ảnh, nghiêm khắc hôn cậu, “Cửa sổ lớn vậy, bộ em muốn đóng phim không che cho người ta xem sao?”
Huyền Ảnh vểnh mũi biểu đạt sự bất mãn, “Nhưng em sẽ không nhìn rõ ngài!”
“Sờ là được rồi.” Diệp Sâm kéo tay cậu đặt lên mặt mình.
Lần đầu tiên Huyền Ảnh được quan sát toàn bộ Diệp Sâm từ trên cao. Ánh sáng quá mờ nhạt khiến cậu không dễ nhìn rõ được. Thế nhưng khi chạm tay vào mặt anh, cậu thấy cảm xúc dường như không tệ lắm, trong nhất thời thỏa mãn reo lên: “Đại Sâm nói đúng!”
Một tay Diệp Sâm vuốt ve thắt lưng Huyền Ảnh, tay kia từ phần bụng lướt dọc xuống. Anh tiện thể nghiêng đầu hôn lòng bàn tay cậu.
Huyền Ảnh đang híp mắt hưởng thụ đột nhiên kêu lớn.
“Suỵt! Quản gia chưa ngủ đâu đấy!” Diệp Sâm không dừng động tác lại, chỉ vùi đầu vào hôn vùng eo nhạy cảm của Huyền Ảnh, đầu lưỡi rất tự nhiên rê dọc xuống đùi cậu.
“Ưm…” Huyền Ảnh thấp giọng hừ nhẹ. Cậu nghi ngại vươn tay sờ lên nơi yếu hại của bản thân, sau đó cau mày lẩm bẩm, “Sao lại cứng vậy? A… Đại Sâm, tay ngài nóng quá!”
“Ngu ngốc!” Diệp Sâm gạt tay Huyền Ảnh ra.
“A…a…ưm… Ngài thực sự muốn ăn em sao?” Huyền Ảnh sợ hãi trừng hai mắt, lòng hốt hoảng. Cậu vô thức chống tay lên bàn muốn lùi về sau.
Diệp Sâm lập tức kìm Huyền Ảnh lại, không cho cậu lộn xộn.
“Không! Không ăn được đâu! Ăn chân ngựa ngon hơn! Ăn chân bổ chân… Đừng… đừng… A! Đại Sâm, ngài buông…”
“Không được phá!” Diệp Sâm không ngờ Huyền Ảnh sẽ bắt đầu ăn nói nhảm nhí. Anh nghiêm khắc nhéo mông cậu. Trong thoáng chốc, anh cảm thấy toàn thân nhộn nhạo, lại không kìm được muốn nhéo tiếp.
Huyền Ảnh thấy Diệp Sâm thích bóp mông mình liền vội vã giơ một bên lên cho ai kia bóp thỏa thích, miệng lải nhải: “Mông ngựa ăn cũng ngon lắm, hay ngài ăn mông ngựa nha! Ừm… mặc dù em chưa ăn thử bao giờ, nhưng đã nghe người ta nói vậy…”
Diệp Sâm cởi sạch quần áo của mình. Sau đó anh lấy đại một miếng vải nào đó, cuộn tròn thành cục rồi nhét vào miệng Huyền Ảnh, ngăn cho cậu tiếp tục nói bậy, không những thế còn kéo hai tay cậu ra sau lưng miễn cho cậu lộn xộn.
Huyền Ảnh bị Diệp Sâm dọa cho hồn vía lên mây, cơ thể ưỡn tới ẹo lui không ngừng. Cậu càng xoay, động tác của anh càng thêm mạnh bạo.
Căn phòng vốn mờ ảo thơ mộng lúc này chẳng khác nào xảy ra chiến tranh bạo loạn.
Cũng may hiệu ứng cách âm giữa các phòng rất tốt, kể cả quản gia thính giác nhạy bén đang dọn dẹp hoa hồng vươn vãi trên đất ngoài kia cũng hoàn toàn không nghe được tiếng lợn tru như sắp bị mổ của Huyền Ảnh ở bên trong. Hiện ông chỉ đang một mực lắc đầu tiếc rẻ: Diệp tiên sinh thực sự là xa xỉ quá đà rồi, mua nhiều hoa như thế! Mà Huyền tiên sinh cũng thật kỳ lạ, ngay cả hoa mà cũng mở miệng ăn cho được?
Phòng sách đã trải qua một hồi chiến trận. Huyền Ảnh cũng chẳng còn biết sợ là gì nữa. Toàn thân cậu lúc này mềm như bị rút hết xương, miếng vải vốn nhét ở miệng nằm ngổng ngan trên bàn. Đôi môi hồng nhuận hé mở của cậu không còn thốt ra lời tầm phào, chỉ đang thở gấp liên tục, rầm rì vài câu vụn vặt, “Em thích! A… thích…”
Hai người dây dưa nửa ngày, toàn thân Huyền Ảnh chợt run lên, đôi mắt mê ly đang khẽ híp đột nhiên trừng to. Tay cậu bắt chặt lấy bả vai Diệp Sâm, kêu lớn: “A!! Đại Sâm!”
Cho đến trước hôm nay, Diệp Sâm chưa từng trải qua những khoảnh khắc này lần nào. Nói chính xác hơn, anh là “một cô nương lần đầu lên kiệu hoa”. Vì thế Diệp Sâm gần như nghẹt thở vì sặc, phải nằm trên đùi Huyền Ảnh ho khan không ngừng. Ho xong anh lập tức chùi miệng, kéo cậu từ trên bàn xuống, vỗ lên cặp mông tròn trịa một phát thật vang, “Xém bị em giết chết rồi!”
Cơ thể Huyền Ảnh mềm nhũn, đứng không vững được, chỉ có thể ôm lấy cổ Diệp Sâm, treo mình lửng lơ trên người ai đó. Cậu ủy khuất lên án, “Ngài cũng sắp giết em luôn chứ bộ!”
Diệp Sâm giận đến độ gân xanh nổi hết cả lên. Lửa dục trong người anh còn chưa được dập tắt mà cái người này đã dám trưng ra khuôn mặt quyến rũ, chán sống chăng?
Huyền Ảnh kháng nghị xong lại bắt đầu cười hì hì, nhẹ nhàng lấy răng cà nhẹ mặt Diệp Sâm, “Thoải mái quá ~”
Cảm giác thành tựu nhộn nhạo trong lòng anh. Diệp Sâm nghiêng đầu hôn lên chóp mũi dính đầy mồ hôi của Huyền Ảnh, vui mừng vì cậu đã bày tỏ thái độ thích thú không hề che giấu. Ngay cả bản thân anh cũng như đạn đã lên nòng.
Huyền Ảnh chẳng khác nào thằng nhóc no say rượu chè, thỏa mãn bám trên người Diệp Sâm cọ tới cọ lui. Một lúc sau, cậu liền cảm thấy có gì đó không ổn lắm, vội vàng cúi đầu, “A? Đại Sâm ngài cũng cứng nè?!” Nói xong, lập tức đưa tay xuống phía dưới sờ thử.
Diệp Sâm kinh ngạc thở dốc, tay ôm chặt lấy Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh ngước mắt lên nhìn anh, thành khẩn nói: “Đại Sâm ngài cũng lên bàn ngồi đi, thoải mái lắm! Thiệt đó!”
Diệp Sâm suýt nữa đã bị vẻ mặt “người từng trải” của Huyền Ảnh làm cho ói máu. Vừa nghĩ đến cảnh mình ngồi lên bàn để cậu làm chuyện giống như lúc nãy, anh lại như muốn ói máu tập hai. Có đánh chết anh cũng nhất quyết không lên! Về phần tại sao, anh không có thời gian để suy nghĩ.
Tuy vậy Huyền Ảnh vẫn có vẻ như rất hào hứng, liên tục thuyết phục Diệp Sâm.
“Đừng nhúc nhích, tôi đứng đây được rồi.” Diệp Sâm ôm cậu dựa lên tường, sau đó ôm lấy mặt cậu vừa xoa vừa hôn, thân thiết không biết nói sao cho đủ.
Huyền Ảnh được Diệp Sâm hôn nên lòng vui như hoa nở. Lúc đầu muốn học theo anh dùng tay nắm chặt lấy thứ ở phía trước trước, thế nhưng chuỗi động tác sau đó lại bắt đầu mất trật tự. Tuy vậy, Diệp Sâm vẫn hưởng thụ đến độ phải hít vào từng hơi thật sâu. Bận rộn trong chốc lát, tay Huyền Ảnh liền bắt đầu cảm thấy hai tay tê rần. Trước đó cơ thể cậu đã bị khoái cảm làm cho thoát lực, cơn buồn ngủ bắt đầu vây quanh. Cậu không ngần ngại dựa vào người Diệp Sâm ngáp to.
Diệp Sâm thấy vậy lòng liền dâng lên cảm giác thương yêu khôn siết. Anh vội vàng đỡ lấy Huyền Ảnh, đi đến cạnh bàn nhặt từng món quần áo lên mặc vào cho cậu. Sau khi mọi thứ đã gọn gàng, Diệp Sâm nhanh chóng mang cậu đi tắm rửa.
Huyền Ảnh mơ màng để cho chủ nhân mình làm gì thì làm, đến lúc được nằm lên giường nệm êm ái liền lập tức ngủ say.
Diệp Sâm vẫn không thể ngủ được. Chuyện ngày hôm nay đột ngột xảy ra, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của anh. Hiện đã tỉnh táo lại, lòng anh liền thấy sợ hãi. Diệp Sâm bận tâm đến lời nói của vị đạo sĩ nọ, lòng thầm an ủi: Vừa nãy chắc không phải là giao phối đâu nhỉ? Hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Sâm không phải một người mê tín. Thế nhưng bây giờ người đang ngủ bên cạnh anh đây là một con yêu tinh ngàn năm tuổi, mà bản thân anh còn nhớ cả chuyện kiếp trước của mình. Vốn không phải chuyện gì Diệp Sâm cũng có thể tự quyết định được, Huyền Ảnh lại nhờ ăn phải loại trái kì dị của vị đạo sĩ kia mới có ngày hôm nay. Lời hắn nói sao anh có thể không để tâm cho được?
Diệp Sâm khẽ nhấc cánh tay đang đặt trên người mình sang một bên, bước ra ban công rít vài hơi thuốc. Anh híp mắt nhìn bầu trời buổi đêm trên cao mà lòng thầm nghĩ: Vị đạo sĩ kia đạo hạnh cao thâm như vậy, không biết bây giờ có còn sống hay không?