Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ mười ba.
Tần Truy xuống núi bèn muốn đi tiêu cục Bạch Viễn. Hắn chia tay Giang Khinh Trục đã hơn một tháng, trong lòng vướng bận mười phần lại không biết đi đâu tìm y, chỉ có thể hạ quyết tâm hỏi thăm theo tuyến đường ngày đó trước. Hắn cưỡi Ô Tuyết xuống chân núi, gặp một mục đồng dắt trâu lại, hỏi rằng: “Huynh có phải họ Tần không?” Tần Truy ngạc nhiên nói: “Ngươi tìm họ Tần có chuyện gì?” Mục đồng nói: “Huynh là họ Tần ta mới nói cho huynh, không phải họ Tần ta không thể nói.” Tần Truy nói: “Ta họ Tần, ngươi nói đi.” Mục đồng nhìn hắn, lại nhìn Ô Tuyết, nói: “Con ngựa này đẹp quá, rất uy phong. Đúng rồi, người nọ nói ca ca họ Tần có một con ngựa ô bốn chân trắng tuyết, vừa cao vừa to. Y nói, bao giờ vết thương của huynh khỏi rồi, thì đi thành Trừ Châu tìm y.” Tần Truy trong lòng vừa động, cũng không dám khẳng định mà hỏi tiếp: “Diện mạo người nọ thế nào?” Mục đồng nói: “Là một bạch y ca ca trên lưng đeo kiếm, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.” Tần Truy thầm nghĩ, là y sao? Lại có chút vui không kìm được, vội vàng hỏi: “Y đi bao lâu rồi, sao ngươi biết được hôm nay ta xuống núi?” Mục đồng nói: “Ta không biết, ngày nào ta cũng thả trâu ở đây, y nói khi nào gặp huynh thì nói cho huynh một tiếng, không gặp thì thôi. Đây đã là chuyện hơn một tháng trước rồi, thường ngày ta hỏi người xuống núi nhưng không ai họ Tần, cũng chẳng có ngựa ô.”
Tần Truy sửng sốt một hồi lâu, một tháng trước chẳng phải là lúc mình mới về núi dưỡng thương sao, chẳng lẽ y đi theo một đường về tận Thiên Huyền. Vì sao y theo tới, là sợ mình lừa y nên mới đi theo xem xét rạch ròi, hay là lạt mềm buộc chặt? Phải rồi, là y sợ mình bị thương nặng gặp nạn trên đường, cho nên mới hộ tống suốt đường, y mặt lạnh tâm nóng, rõ ràng nóng vội muốn đi truy tra nguyên nhân nghĩa phụ tử vong, lại vẫn đưa tiễn suốt đường âm thầm săn sóc, phần tình ý này nếu không nói ra nào có ai hiểu được? Tần Truy lấy chút bạc vụn đưa cho tiểu mục đồng, cảm ơn cậu báo tin, bấy giờ mới lên ngựa rời đi.
Một đường lại là ngày đi đêm nghỉ, ngựa chẳng dừng chân. Tần Truy tâm tâm niệm niệm nhớ mong Giang Khinh Trục, phóng ngựa như bay không biết mệt mỏi. Hôm ấy đã đến trấn thành, dừng lại một khách *** nhỏ, Tần Truy đang bỏ hành lý ngồi xuống nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng hét lớn ngoài cửa quán, một đại hán bước vào. Tần Truy thấy gã quen mắt mà lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu. Đại hán giậm chân vào cửa, hét: “Tiểu nhị, mau mang nước lên đây, khát chết ta rồi.” Tiểu nhị thấy gã tay thô chân to uy phong cường tráng, không dám chậm trễ, đưa gã đến bên bàn dâng trà nóng lên. Người này uống một hơi hết chén trà, còn thấy không đủ lại muốn thêm chén nữa, uống xong mới chùi miệng, thở dài một hơi nói: “Sảng khoái quá.” Tiểu nhị cười bồi nói: “Khách quan có muốn gọi thêm gì không, trong tiểu *** có đủ rượu và đồ nhắm bình dân đấy ạ.” Hán tử nói: “Không cần, điểm tâm lót dạ ăn chẳng đủ no, ngươi cho ta mười cái màn thầu với thêm một bình trà là được.” Tiểu nhị thấy không có gì béo bở, đáp lời một tiếng rồi đi. Hán tử nọ ngồi đó, thần sắc có chút uể oải, giống như trong lòng có chuyện không vui. Tần Truy thấy gã râu ria xồm xoàm chật vật vô cùng, giơ tay nhấc chân có chút căn bản vững chắc, võ công hẳn là không kém. Chỉ chốc lát sau, một ***g màn thầu trắng đã được mang lên, đại hán ăn một miếng một cái, chớp mắt đã hết một nửa. Gã đang ăn, ngoài cửa lại vào thêm ba người khác, ai nấy cầm đao cầm kiếm, hung thần ác sát. Trong đó có một người mặt mũi vừa dài vừa xanh xao, hắn cất bước vào quán, ngồi xuống bàn đối diện với đại hán, đập bàn nói: “Tiểu nhị, thái một cân thịt bò, mang thêm bình rượu ngon lên đây.” Tiểu nhị cười hì hì tiến đến: “Hảo hán uống rượu gì?” Người mặt xanh nói: “Nữ Trinh Trần Thiệu đi, mang hai cốc trước.” Tiểu đáp vâng, cẩn thận ân cần lui xuống. Hai người khác cũng ngồi xuống bên bàn, vây xung quanh hán tử lúc trước. Đại hán không coi họ ra gì, chỉ ăn màn thầu uống trà, nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn bọn họ. Người mặt xanh nói: “Màn thầu này có cái vị gì, ngon lành ở chỗ nào?” Người bên trái cười bảo: “Chưa bao giờ ăn thịt bò, tất nhiên là thấy màn thầu rất ngon.” Người bên phải lại nói: “Nay Bặc cô nương ăn quen thịt bò, cũng không nhìn đến màn thầu này nữa rồi.” Người mặt xanh cười nói: “Bặc cô nương cùng thiếu tiêu đầu là một đôi bích nhân trời sinh, có liên quan gì đến màn thầu với thịt bò đâu, các ngươi đừng có nói hươu nói vượn.” Đại hán kia vốn vẫn bình tĩnh không nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến “Bặc cô nương và thiếu tiêu đầu là đôi bích nhân trời sinh” thì không nhịn được nữa, trên mặt nhất thời hiện vẻ giận dữ, dùng lực đập bàn nói: “Các ngươi theo ta suốt đường, rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Tần Truy vừa nghe gã quát lên thì nhận ra ngay. Người nọ là mãng hán động thủ với Trần Bình của tiêu cục Bạch Viễn ngoài cửa Liễu gia ngày đó, “Bặc cô nương” trong lời người mặt xanh chắc hẳn là thiếu nữ giả trang thiếu niên kia. Chu Vạn vừa quát to làm cho khách nhân trong quán hoảng sợ, thi nhau ngẩng đầu nhìn về phía này. Ba người kia cũng đứng lên, người mặt xanh nói: “Còn muốn đánh, Phong Lôi quyền chẳng có gì đặc biệt, chỉ là hư danh mà thôi.” Chu Vạn giận dữ, một chưởng đánh xuống đập cả cái bàn chia năm xẻ bảy, Tiểu nhị ôm rượu đến không kịp phòng bị, bị âm thanh này làm cho sợ tới mức trượt chân ngã, bầu rượu đổ hết xuống đất, nhất thời hương rượu đầy phòng. Chu Vạn giậm chân tại chỗ hướng về phía trước, đưa tay bắt lấy vạt áo của người mặt xanh, lại thét to một tiếng tóm lấy hắn muốn ném ra khỏi quán. Người mặt xanh không chút hoang mang, nâng tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay gã, Chu Vạn kêu lên một tiếng, buông tay thối lui.
Người mặt xanh bảo: “Ngươi cho là chúng ta thích đi cùng ngươi lắm sao, thiếu tiêu đầu sai chúng ta đưa ngươi về Bặc gia ở Giang Lăng mời Bặc Chấn Sơn đến thương lượng hôn sự. Ngươi kéo dài cả đường, chính là phí hoài tháng ngày của Bặc cô nương, đến lúc đó bụng cô ta nổi lên rồi chẳng dễ nhìn đâu.” Chu Vạn nói: “Phi, A Linh không làm chuyện xấu hổ như vậy. Thương lượng hôn sự sao có thể bắt nhà gái tới cửa, sư phụ ta nổi danh bên ngoài, tiểu tử họ Bạch muốn lấy sư muội ta thì tự đi mà cầu thân, có lẽ sư phụ sẽ nể mặt y có mấy phần thành tâm mà cho y ở rể.” Người mặt xanh cười ha ha nói: “Ngươi muốn lấy Bặc cô nương chứ gì, thế nhưng mà xem bộ dạng của người thế kia, nữ nhân nào muốn ở với ngươi chứ?” Chu Vạn tướng mạo xấu xí, tự mình cũng biết, nhưng tính tình gã hàm hậu ngay thẳng, cũng không thấy có chuyện gì, nghe người mặt xanh nhắc đến ngược lại còn cười lạnh mà rằng: “Bộ dạng ta xấu, ngươi thì đẹp đến đâu. Là anh hùng hảo hán thực sự thì lấy công phu ra mà nói chuyện, đừng có ở trong này huyên thuyên nữa.” Nói xong hô lên: “Quyền đến, cẩn thận.” Thân hình gã cường tráng, một bước vừa ra làm cho tất cả bàn ghế trong quán nhỏ đều chấn động. Khách nhân trong quán thấy sắp có đánh nhau thì kéo nhau rời đi, chỉ có Tần Truy ngồi bất động, quyền pháp của Chu Vạn hắn đã sớm lĩnh giáo qua, hung mãnh thì có thừa mà linh hoạt thì không đủ, gặp phải cao thủ khó tránh khỏi chịu thiệt. Hôm đó ngoài cửa Liễu phủ, Tần Truy chưa nhận ra đây là Phong Lôi quyền của Bặc gia Giang Lăng, khó trách thanh thế lại khiếp người đến vậy. Chu Vạn một quyền chém ra, đã nghe quyền phong rung động ong ong, quyền này mà trúng ắt khiến người mạng vong tại trận, người mặt xanh kia lại không hề e sợ mảy may, tay trái nắm đao chờ hắn đến đánh. Chu Vạn song quyền đều xuất chiêu thế tới sét đánh không kịp bưng tai, đơn đao của người mặt xanh không nhanh không chậm, có khi chỉ hơi động cổ tay, mũi đao đã chờ sẵn đó, quyền đầu của Chu Vạn giống như tự mình đâm vào vậy.
Tần Truy xem trong chốc lát, biết đồ đệ của Bặc Chấn Sơn khẳng định không thể thắng được, quyền phong của Chu Vạn tuy nghiêm mật nhưng mỗi chiêu xuất ra đã bị người mặt xanh kia nhìn thấu cả. Tần Truy hiểu rõ mấy người này chỉ là trêu đùa gã, muốn gã xấu hổ chứ không muốn lấy mạng gã, thế nhưng làm vậy vẫn không khỏi có chút khinh người quá đáng. Chu Vạn đoạt công mấy chiêu, đầy mặt giận dữ, suốt cả đường đi tên mặt xanh này cứ dùng mãi một cách mà trêu chọc gã như vậy. Gã thấy mình đánh một quyền qua, tên mặt xanh lại giơ ngang đao che trước mặt, nếu cứ thế đánh tới thế nào cũng mất bay mấy ngón tay, vì thế trong cái khó ló cái khôn, tay trái xuất một chiêu, tay phải cũng đánh ra biến quyền thành chưởng, một tay nắm lấy bả vai tên mặt xanh. Tay trái không sử dụng Phong Lôi quyền pháp, chỉ là kĩ năng đánh lộn của người bình thường. Tên mặt xanh vẫn hết sức chăm chú đường đi quyền của gã, chiêu thức bất ngờ này ngược lại không hề phòng bị, bị Chu Vạn túm được. Chu Vạn khoát tay ra ngoài, tay trái vốn chỉ là hư chiêu dụ địch, tên mặt xanh biến chiêu cực nhanh, tuy Chu Vạn thu quyền đúng lúc nhưng mu bàn tay cũng bị cắt cho máu tươi đầm đìa.
Tần Truy thấy gã lỗ mãng liều mạng như thế nhất định là đã oán giận cực điểm không thể nhịn nổi nữa. bả vai người mặt xanh bị Chu Vạn bám lấy, nửa người tê dại không sử được lực. Hai người khác nguyên bản đang ở một bên theo dõi chiến cuộc, thấy người mặt xanh bị giữ chặt bèn tiến lên hỗ trợ. Chu Vạn gào to một tiếng, cánh tay rung lên ném người ra ngoài. Gã đang điên tiết, cũng không thèm nhìn phương hướng mà tiện tay quăng đi, quẳng người về phía Tần Truy, đơn đao vẫn không rời khỏi tay tên mặt xanh, mắt thấy sắp đâm vào ngực Tần Truy đến nơi. Chu Vạn lúc buông tay đã sửng sốt, cũng không dự đoán được lại làm bị thương đến người vô tội, nhìn thấy không kịp cứu viện sắp uổng mạng người thì trong lòng hối hận vô cùng. Ai ngờ Tần Truy không tránh không né, tay phải nắm lấy đơn đao của người mặt xanh, tay trái đỡ lưng hắn nhẹ nhàng thả xuống đất. Từ lúc người mặt xanh bị Chu Vạn túm lấy thì cái mặt dài đã trắng bệch, giờ lại thấy Tần Truy cử trọng nhược khinh buông mình xuống thì càng hoảng sợ không thôi. Hắn còn chưa hồi thần thì Chu Vạn đã đuổi đến một quyền đánh tới. Tần Truy nói: “Ngươi đánh như vậy không thắng được đâu.”
Chu Vạn trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đi ra xa chút, đừng để lại thương đến mình.” Tần Truy nói: “Đường quyền này của ngươi đã sử hai lần, đừng nói hắn, ngay cả ta cũng học xong rồi, chỉ cần trước khi ra quyền lấy kiếm chống đỡ thì đã không bại được.” Chu Vạn cả giận nói: “Ngươi đừng có mà ở đó nói hươu nói vượn, đều là tiểu tử này khôn lỏi nên mới thắng thôi.” Tần Truy nói: “Chỉ cần có tí khôn lỏi mà đã thắng được ngươi, thế thì Phong Lôi quyền này cũng thật đúng là tầm thường quá.” Chu Vạn giận tím mặt, sải bước lại muốn túm vai hắn. Tần Truy vẫn không tránh, chỉ đưa ngón tay điểm nhẹ lên quyền của gã. Chu Vạn chỉ cảm thấy ngón giữa đau nhức, vừa sợ vừa giận, vội vàng thu tay lui về phía sau. Tần Truy nói: “Ta tìm ra đường đánh của ngươi rồi, nếu quyền này không rút về, quyền tiếp theo sẽ quét ngang, sau đó tiến lên một bước tấn công mặt ta, đúng hay không?” Chu Vạn nghe thấy hắn nói đường quyền của mình rành mạch như thế, sắc mặt trắng bệch không biết phải làm sao. Tần Truy thấy tên mặt xanh và hai người đồng bạn diện mạo đáng khinh ngôn ngữ hạ lưu, trái ngược hẳn với Chu Vạn tuy thô bỉ lỗ mãng nhưng ngay thẳng hàm hậu. Tần Truy có lòng giúp gã, bèn nói: “Phong Lôi quyền vốn là quyền pháp cực kì lợi hại, chỉ là ngươi đánh không đúng lắm.” Chu Vạn không vui nói: “Sư phụ ta dạy quyền sao có thể sai, mỗi ngày ta đều luyện quyền, một bước cũng không sai đâu.” Tần Truy nói: “Chính là một bước cũng không sai, đó mới là sai lầm.” Chu Vạn trố mắt nói: “Đây là ý gì?” Tần Truy đứng lên nâng tay đánh ra một quyền tầm thường nhất, nói: “Ta đánh cho ngươi xem, ngươi nhìn, ba chiêu là có thể bắt hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”
Sau khi tên mặt xanh bị Tần Truy thả xuống đất thì mười phần kiêng kị công phu trên tay hắn, nhất thời không dám tùy tiện tiến lên, nhưng nghe thấy hắn dám lấy chính mình làm hình nộm gỗ để luyện công dạy Chu Vạn thì cái mặt xanh lại càng dài ra hơn nữa, cầm ngang thanh đao trong tay chuẩn bị ứng chiến. Tần Truy vừa nhấc tay phải, “Hô” một tiếng đánh thẳng đến mặt hắn, là chiêu “Trục nhật truy phong”. Chu Vạn nhìn lên, kình lực trong quyền này của Tần Truy không thể sánh nổi mình, nhưng chiêu thức lại giống như đúc không hề thua kém, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Tên mặt xanh vốn dĩ đã rất quen thuộc với Phong Lôi quyền pháp, lập tức cử đao ngăn cản, ai ngờ Tần Truy đi quyền đến nửa đường bỗng dưng gập tay sửa chiêu, “Trục nhật truy phong” thành hư chiêu. Chu Vạn sửng sốt, nhìn Tần Truy lại sử một chiêu “Lôi đình vạn quân”, chiêu này lực đạo cương mãnh, trọng tâm phải ngả về phía sau mới cầm giữ nổi, sau khi xuất chiêu “Trục nhật truy phong” xung lực rất lớn vốn là theo không kịp. Chu Vạn chưa bao giờ nghĩ tới một chiêu dùng đến nửa đường lại đổi sang chiêu khác, giờ phút này thấy Tần Truy đem hai chiêu quyền không hề liên quan nối liền một hơi, trong lòng giống như bị sét đánh, chấn động đến trợn mắt há mồm. Tên gầy mặt xanh vốn đã dự liệu trước, nói ba chiêu bắt mình cầu xin tha thứ quả thực là người si nói mộng, chiêu thứ nhất Tần Truy chỉ sử một nửa, chiêu thứ hai lại biến thành sát chiêu cương mãnh cực điểm, đúng là đột phát ra khỏi dự kiến của hắn, muốn thu chiêu đã không còn kịp nữa, vội vàng nghiêng lưng dời nửa thước muốn tránh quyền này. Tần Truy tiến thêm một bước xuất chiêu “Trận mã phong tường”, tên mặt xanh hoảng hốt, chỉ cảm thấy quyền phong mãnh liệt bên tai quất mặt đau rát, vội vàng lại lui thêm bước nữa. Tần Truy lúc này cũng không đuổi theo, tay trái vừa nhấc tát xuống mặt hắn. Chu Vạn chỉ nghe một tiếng chát giòn vang, tên mặt xanh đã bị tát bay xa ngoài một trượng, quỳ phục xuống mặt đất. Lần ngã này thật chật vật, tên mặt xanh có võ công cao nhất trong ba người, hai người khác cũng không dám tiến lên tự rước nhục vào mình, đi vòng qua Tần Truy muốn đỡ tên mặt xanh chuồn khỏi đó.
Tần Truy nói: “Quỳ thì quỳ rồi, muốn ngươi cầu xin tha thứ, ngươi không phục cũng là dĩ nhiên.” Tên mặt xanh trợn mắt nhìn hắn, tự mình đứng lên, ôm má đi ra cửa. Chu Vạn mắt thấy mình đánh bao nhiêu ngày không thắng được đối thủ, Tần Truy quả thật chỉ ba chiêu đã tống được người đi, trong lòng vừa thẹn vừa ngượng, không biết làm sao chán ngán thất vọng đứng lên. Tần Truy thấy gã thần sắc uể oải thì biết ngay gã nghĩ cái gì. Chu Vạn đứng ngốc hồi lâu mới bước lại ôm quyền nói với hắn: “Tại hạ Chu Vạn, đại ca này xưng hô thế nào?” Tần Truy nói: “Ngươi có nhận ra ta không?” Chu Vạn sửng sốt, đưa tay gãi đầu nói: “Không nhận ra.” Tần Truy nói: “Mồng chín tháng trước, sinh thần của thần thương Liễu lão gia, ngươi đánh ta một quyền trước cửa Liễu phủ.” Chu Vạn suy nghĩ nửa ngày, vẫn là lắc đầu. Tần Truy cười nói: “Quên thì quên đi, cũng không có gì quan trọng, ta họ Tần, tên Tần Truy.”
Chu Vạn nói: “Quyền pháp ngươi vừa dùng sao lại giống sư phụ ta dạy vậy?” Tần Truy nói: “Ta dùng không phải Phong Lôi quyền.” Chu Vạn không tin nói: “Nói bậy, quyền pháp này ta luyện từ nhỏ đến lớn, còn có thể nhìn nhầm sao?” Tần Truy nói: “Nếu là luyện từ nhỏ, vậy hai chiêu kia ngươi đánh lại cho ta nhìn thử xem.” Chu Vạn lộ vẻ mặt khó xử, lắc đầu nói: “Không được, nếu quyền đầu tiên ta dùng ‘Trục nhật truy phong’, quyền đến nửa đường thì không thể nào thu thế được nữa, chiêu thứ hai ‘Lôi đình vạn quân’ liền theo không kịp.” Tần Truy nói: “Ngươi đánh ta một quyền đi.” Chu Vạn khó hiểu hỏi: “Để làm gì?” Tần Truy nói: “Ngày thường ngươi luyện quyền phát lực thế nào thì đánh ta như thế.” Chu Vạn là người thành thật, nghe hắn nói vậy bèn vận khí đan điền vận kình phát lực, hét lớn một tiếng đánh về phía Tần Truy. Quyền này lực lớn vô cùng, Tần Truy không dám chậm trễ, xoay người tránh đi. Chu Vạn thu quyền hỏi: “Thế nào?” Tần Truy nói: “Ngươi giữ lại ba phần lực đánh thêm lần nữa xem.” Chu Vạn không rõ tình hình, nhưng nghĩ hắn cũng không có ác ý, nên theo lời lại đánh một quyền. Tần Truy nói: “Cái này đúng rồi, ta cứ nghĩ ngươi sẽ không lưu lại dư lực, không ngờ xem ra cũng biết chừng mực.” Chu Vạn nói: “Không phải ngươi đang đùa giỡn ta đó chứ?” Tần Truy cười nói: “Ngươi một mực mãnh công, tất nhiên là thu thế không được.” Chu Vạn nói: “Không cần lực thì đánh thế nào?” Tần Truy nói: “Ngươi dùng là minh kình, có thể phát không thể thu. Bảo ngươi lưu ba phần dư lực là dùng ám kình, ra chiêu liền có thể linh hoạt điêu luyện.” Chu Vạn cân nhắc cẩn thận chốc lát, dường như đã ngộ ra bí quyết trong đó, vui vẻ nói: “Đúng rồi, sư phụ ta cũng nói quyền pháp này nhìn như công phu ngoại gia, kì thực là nội ngoại kiêm tu. Thế nhưng người xem ta luyện công cứ luôn lắc đầu, ta cũng không dám hỏi người xem rốt cuộc phải xuất lực thế nào mới đúng.”
Tần Truy nghĩ bụng, Bặc Chấn Sơn quyền pháp tinh xảo nổi tiếng giang hồ, lại cố tình thu nhận một đệ tử ngốc nghếch như vậy, chỉ sợ dạy mãi hết kiên nhẫn nên mới để mặc gã luôn. Tần Truy rất có hảo cảm với Chu Vạn, bèn mời gã ngồi xuống gọi chút rượu đến uống. Chu Vạn uống xong ba chén rượu thì đã cùng Tần Truy xưng huynh gọi đệ rồi. Chu Vạn nói: “Tần đại ca võ công cao cường, hôm nay ngươi đánh chạy mấy tên kia thực sự rất thống khoái.” Tần Truy nói: “Ngươi lớn tuổi hơn ta, sao lại gọi ta là đại ca.” Chu Vạn nói: “Bản lĩnh ngươi lớn, ta gọi ngươi là đại ca.” Tần Truy hỏi: “Lần trước gặp ngươi còn có một cô nương bên cạnh, hẳn là sư muội ngươi, Bặc cô nương gặp phiền toái gì sao?”
Chu Vạn nghe hắn hỏi Bặc Tú Linh, chén rượu cầm trong tay liền đặt xuống bàn, chán nản nói: “Tên mặt trắng họ Bạch thật chẳng ra sao, không hiểu vì sao A Linh lại coi trọng y nữa. Ta đây phải về tìm sư phụ đưa muội ấy về nhà.” Tần Truy nói: “Họ Bạch kia không phải thiếu tiêu đầu tiêu cục Bạch Viễn Bạch Ly đấy chứ?” Chu Vạn nói: “Đúng vậy.” Tần Truy lại hỏi: “Bạch thiếu tiêu đầu của Bạch Viễn tiêu cục ta cũng gặp qua rồi, làm người coi như tử tế, ba người kia là y phái đến sao?”
Chu Vạn nói: “A Linh bị ma xui quỷ khiến, nhất định muốn gả cho tiểu tử họ Bạch, không biết tên đó cho muội ấy uống mê dược gì mà nhà cũng chẳng chịu về.” Tần Truy nói: “Bạch thiếu tiêu đầu tướng mạo tuấn tú, võ công lại cao, Bặc cô nương thích y cũng là chuyện thường tình, chỉ không biết Bạch thiếu tiêu đầu đối đãi với Bặc cô nương thế nào?” Chu Vạn ấp a ấp úng, không chịu nói thẳng. Tần Truy nhìn ra manh mối, cười nói: “Hẳn là đối đãi cũng không tồi. Lưỡng tình tương duyệt là chuyện tốt, sao ngươi lại giận dữ thế?” Chu Vạn nói: “Ta… Ta…” Tần Truy nói: “Ngươi cũng thích nàng có phải không? Đáng tiếc ngươi tự biết tướng mạo võ công đều kém Bạch Ly, mới nghĩ đến việc về tìm sư phụ làm gậy đánh uyên ương phá hôn sự này?” Chu Vạn cả giận nói: “Ta sao có thể ôm tâm tư xấu xa như vậy, nếu sư muội với y thực sự tâm đầu ý hợp, ta đương nhiên sẽ không nói hai lời chúc bọn họ trăm năm hảo hợp, từ nay về sau lại không gặp muội ấy nữa. Nhưng mà họ Bạch kia khẩu thị tâm phi, tiếu lý tàng đao, không phải người tốt, ta sao yên tâm đem A Linh giao cho y được.”
Tần Truy nghe lời gã nói dường như có ẩn tình, mới hỏi: “Bạch Ly làm gì mà khiến ngươi để ý như vậy?” Chu Vạn nói: “Ta thấy y giết người.” Tần Truy trong lòng vừa động nói: “Người nào?” Chu Vạn nói: “Ta… Tần đại ca, ngươi tin ta sao?” Tần Truy nói: “Ta không tin ngươi thì hỏi nhiều như vậy làm chi? Nếu ngươi không chê thì cứ gọi ta một tiếng huynh đệ là được.” Chu Vạn nói: “Ta nói cho ngươi nghe.” Tần Truy nói: “Nơi này lắm người nhiều mắt, vừa rồi lại đánh nhau như vậy, chúng ta đổi nơi khác rồi nói.” Hai người đứng dậy muốn đi, tiểu nhị rót rượu trong quán mới mò lên, nhìn thấy đầy đất đều là rượu đổ và mảnh vỡ bàn ghế thì đầy mặt khổ tướng không biết làm sao. Tần Truy cho hắn chút tiền, bấy giờ tiểu nhị mới vui vẻ ra mặt tiễn hai người đến tận cửa. Chu Vạn nói: “Đồ là ta đập nát, sao có thể để ngươi đền tiền?” Tần Truy nói: “Việc nhỏ như vậy phân biệt ta ngươi làm gì.” Chu Vạn nói: “Không được, ngày sau ta sẽ trả lại ngươi.” Tần Truy gật đầu nói: “Vậy ngươi nhớ kỹ.” Hắn vốn muốn tìm nơi ngủ trọ, liền tìm một khách *** khác, vào phòng đóng cửa lại, cùng Chu Vạn ngồi đối diện nhau.
Tần Truy nói: “Nơi này không có người, ngươi chậm rãi nói đi.” Chu Vạn nói: “Chính ta cũng mơ hồ, thôi cứ nói hết cho ngươi những gì ta thấy vậy. Hôm ấy sau khi gặp Bạch Ly ở Liễu phủ, A Linh cả ngày mất hồn mất vía, ta nói chuyện với muội ấy, muội ấy vẫn luôn không yên lòng. Rời Liễu phủ, ta nói muốn đưa muội ấy về nhà ở Giang Lăng muội ấy cũng không chịu.” Tần Truy hỏi: “Sư huynh muội hai người ngàn dặm xa xôi tìm đến chỉ là để mừng thọ Liễu thần thương thôi sao?” Chu Vạn lắc đầu nói: “Liễu Xá Nhất mừng thọ, chúng ta cũng chỉ nghe qua chứ có biết ông ấy đâu. A Linh thấy giang hồ hào kiệt đều đi thì cũng muốn đi xem góp vui chứ không phải là đặc biệt tới mừng. Ta nói với muội ấy nếu còn không về, sư phụ tìm nhiều ngày không thấy ắt sẽ sốt ruột. Muội ấy không nghe ta, lặng lẽ đi theo xe phiêu của Bạch Viễn tiêu cục. Ta oán giận vài câu, muội ấy liền nổi giận với ta.”
Tần Truy nói: “Hai người ra ngoài như thế, sư phụ ngươi không biết sao?” Chu Vạn ngập ngừng một lúc lâu, nói: “Sư phụ ta ngày đó mắng A Linh vài câu, muội ấy giận dỗi chạy ra khỏi nhà. Ta không yên lòng lặng lẽ đi theo, sau đó bị muội ấy phát hiện. Ta khuyên muội ấy trở về, muội ấy gạt ta bảo sư phụ sai ra ngoài làm việc. Ta tuy vụng về nhưng không phải là đồ ngốc, muội ấy thích chơi đùa, ta đi cùng muội ấy, muội ấy đi đâu, ta sẽ theo đó. Tương lai trở về, nếu sư phụ muốn phạt thì ta sẽ một vai gánh vác, tuyệt không để A Linh bị đánh bị mắng.”
Tần Truy thấy vẻ mặt gã nghiêm túc, biểu lộ chân tình, biết rõ Bặc Tú Linh không yêu mình mà vẫn cam tâm tình nguyện đối tốt với nàng, phần tình ý này cũng là khó có trên đời. Chu Vạn nói: “Bộ dạng ta xấu xí, người lại vừa thô vừa ngốc, vốn là không xứng với muội ấy. Ta chỉ mong muội ấy vui vẻ, tốt nhất là có người đối đãi muội ấy như ta, thương yêu muội ấy. Ngày ấy ngoài cửa Liễu phủ, ta thấy Bạch Ly giáo huấn tiêu sư nhà mình, làm việc coi như có đạo lý, không nghĩ tới hắn lại là ác đồ giết người không chớp mắt.” Chu Vạn càng nói càng tức, vốn ngôn từ của gã không tốt, nói chuyện cũng chẳng có trật tự gì, chỉ có giọng nói lớn hơn người khác đến mấy phần. Tần Truy nói: “Bạch Viễn tiêu cục thế lực rất lớn, việc này không có bằng cớ thì không thể nói lung tung.” Chu Vạn nói: “Ta nói tất nhiên là tận mắt nhìn thấy, sao lại là nói lung tung, ngươi không tin thì thôi.” Tần Truy lắc đầu cười nói: “Ngươi nói đi, nhưng phải nhỏ giọng chút, cẩn thận tai vách mạch rừng.” Chu Vạn trừng mắt nói: “Ta sợ cái gì?” Nhưng giọng nói đã nhỏ đi nhiều lắm.
Chu Vạn nói: “A Linh một lòng đi cùng xe phiêu của Bạch Viễn tiêu cục, ta cũng chỉ biết đi cùng muội ấy. Lúc ở nhà sư phụ vẫn dạy giang hồ hiểm ác, nữ hài nhi không thể rêu rao khắp nơi, lúc chúng ta đi A Linh đã cải nam trang. Thế nhưng để khiến Bạch Ly kia thích, suốt đường muội ấy đều mặc trang phục nữ, ta thấy phiền lòng, đến trấn trên liền cố ý tránh muội ấy, đi ra chợ dạo một vòng. Chờ ta trở lại, A Linh không ở trong phòng mình, ta tìm khắp nơi cũng không thấy, trong lòng nhất thời nôn nóng vạn phần, đến hỏi chưởng quầy tiểu nhị, đều nói A Linh ngồi ở cửa khách *** nhìn thấy một bạch y công tử, đuổi theo rồi. Ta nghĩ nhất định là tiểu tử Bạch Ly kia, vội vã ra ngoài tìm đến xe phiêu của y, biết Bạch Ly dừng chân tại khách *** Như Ý, muốn xông thẳng vào đòi y trả A Linh về, người của Bạch Viễn tiêu cục không cho ta vào trong. Ta lại định mắng cho tiểu tử họ Bạch chui ra, nhưng mà A Linh thích y, ta làm như vậy là không nể mặt muội ấy, muội ấy sẽ giận ta, ta càng không có cách nào.” Tần Truy nghĩ bụng người này bình thường lỗ mãng là thế, gặp sư muội lại thật là cẩn thận. Chu Vạn nói tiếp: “Ta nghĩ ra một cách, cứ giả vờ rời đi trước, thủ trong ngõ nhỏ, thế mà đợi đến tối vẫn không A Linh đi ra, liền nhịn không được chạy vào hậu viện nghe ngóng chút động tĩnh. Ta sờ khắp một loạt cửa sổ mà không thu hoạch được gì đang ảo não, chợt nghe trong phòng có tiếng nữ tử đang nói chuyện, nghe giọng nói chính là A Linh. Ta vui mừng muốn chạy tới gọi muội ấy, lại nghe thấy có người khác nói: ‘Đã muộn thế này, nàng còn không về, chỉ sợ sư ca nàng phá khách *** này mất thôi.’ Ta vừa nghe là Bạch Ly, nhất thời không thoải mái, chỉ sợ y nói bậy sau lưng ta, bèn ngồi xổm dưới cửa sổ mà nghe. A Linh nói, ‘Bạch đại ca, huynh muốn muội về thật sao?’ Bạch Ly nói, ‘Ta có việc lớn phải làm, nàng ở bên ta rất không tiện.’ A Linh nói,‘Huynh chê muội võ công thấp, không giúp được huynh.’ Bạch Ly nói, ‘Nàng là cô gái tốt, gia thế lại trong sạch, tương lai nhất định có thể gả cho một lang quân như ý, tội gì cùng ta hối hả ngược xuôi, huống chi ta có…’ Y nói tới đây thì hạ thấp giọng, có cái gì ta không nghe thấy, ai, mặc kệ y có cái gì, tiểu tử này bội tình bạc nghĩa không ưng sư muội ta, quả thực là cầm thú cũng không bằng.”
Tần Truy nghe đến đó, chỉ cảm thấy đầu óc Chu Vạn này xoay chuyển thật chẳng có đường hướng gì, nhưng không tiện ngắt lời gã, chỉ gật gật đầu. Chu Vạn nói: “Ta nghe hai người nói đến nói đi, chỉ là một người muốn ở một người không chịu, càng nói tiếng càng nhẹ dần, cuối cùng Bạch Ly buông một câu, ‘Cũng được, nàng nghỉ ngơi sớm đi, chỗ sư ca nàng ta sẽ cho người đi thông báo.’ Nói đoạn cửa bật mở, Bạch Ly đi ra, ta thấy y đi ra sân sau khách ***, đứng bên một miệng giếng, lúc này lại có một người đi tới, người này ta biết.”