Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ mười bốn
Tần Truy nghe Chu Vạn nói như vậy, không khỏi có chút kỳ quái, hỏi: “Là ai?” Chu Vạn nói: “Là tiêu sư ngày đó bị tiểu tử họ Bạch chém ngón tay, gọi là Trần cái gì…” Tần Truy kinh ngạc nói: “Trần Bình?” Chu Vạn vỗ đầu gối đáp: “Chính là Trần Bình.” Tần Truy vội hỏi nói: “Đây là chuyện lúc nào?” Chu Vạn khó xử nói: “Để ta nghĩ đã… Đầu tháng năm, còn ngày nào thì ta không nhớ.” Tần Truy thầm nghĩ, mình và Giang Khinh Trục gặp Trần Bình ở Diêu gia vào cuối tháng tư. Trần Bình đã chết, làm sao đầu tháng lại ở bên người Bạch Ly được, chẳng lẽ trên đời thực sự có chuyện khởi tử hồi sinh ư. Hắn nghĩ nghĩ, hỏi Chu Vạn: “Nhìn rõ chứ, ngươi mới chỉ thấy người nọ một lần, có nhìn nhầm hay không?” Chu Vạn nói: “Tuyệt đối không sai, tay trái người này thiếu ba ngón, ta liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Tuy ta chỉ gặp hắn một lần, nhưng hắn bắt nạt A Linh, ta ghi nhớ diện mạo hắn vô cùng kĩ lưỡng.” Tần Truy cúi đầu không nói, một lát sau mới tiếp: “Ngươi nói tiếp đi, sau đó thế nào?”
Chu Vạn nói: “Ta vốn tưởng rằng bọn họ muốn âm thầm nói chuyện gì đó, ai biết đâu Trần Bình vừa gọi một tiếng ‘Thiếu tiêu đầu’, tiểu tử họ Bạch đã rút chủy thủ đâm thẳng vào tim gã rồi, người này không phòng bị, thế là chết không kịp ngáp. Họ Bạch thuận tay đẩy luôn hắn xuống giếng, sau đó điềm nhiên đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra ấy.” Tần Truy nói: “Vô duyên vô cớ, sao y lại giết người?” Chu Vạn nói: “Làm sao mà ta biết được, ta chỉ biết tiểu tử này chẳng tốt đẹp gì, nhất định không thể để cho A Linh theo y. Ta đợi y đi rồi tìm tới A Linh, nói chuyện mình vừa nhìn thấy cho muội ấy, muội ấy lại thà chết không tin, nhất quyết đẩy ta ra khỏi cửa.”
Tần Truy nói: “Giờ Bặc cô nương đang ở đâu?” Chu Vạn ủ rũ nói: “Sau đó mấy ngày, muội ấy với tiểu tử họ Bạch kia càng ngày càng tốt, hai người như hình với bóng. Ta theo đến tận địa phận của tiêu cục Bạch Viễn, A Linh nói bây giờ mà về, chắc chắn sư phụ sẽ nổi giận giam muội ấy lại không cho ra ngoài. Tiểu tử họ Bạch không hiểu sao cũng hồi tâm chuyển ý, chuẩn bị hậu lễ muốn ta mang về Giang Lăng, nói là lễ hỏi, còn gọi ba người kia đi cùng ta. Từ lúc ta thấy y giết người nửa đêm thì càng phòng bị y. Nhưng dọc đường đi, y đối với A Linh quả thật cẩn thận chu đáo, ta nhìn thấy cũng không biết nói gì hơn. Tần đại ca, con người ta tay chân vụng về, đầu óc không tốt, A Linh kéo áo cầu xin ta, ta liền mềm lòng, đồng ý với muội ấy sẽ trở về cầu sư phụ đáp ứng hôn sự này. Ta… Ta đi đến nửa đường thì đổi ý. Ba người mà Bạch Ly phái tới kia suốt đường đều làm khó ta, bức ta nóng nảy, bèn động thủ với họ, nhưng chỉ hận tài không bằng người, cái đồ mặt quỷ Đinh Hậu võ công cũng không cao lắm, thế mà ta đánh không lại hắn.”
Tần Truy mỉm cười nói: “Võ công của hắn quả thực không cao, nếu ngươi học được thu phát tự nhiên tùy cơ ứng biến, tất nhiên là có thể đánh bại hắn.” Chu Vạn vui mừng nói: “Nói đúng lắm, hôm nay được đại ca chỉ bảo một phen, đúng là có lợi không ít.” Tần Truy nói: “Giờ ngươi muốn đi hướng nào?” Chu Vạn lộ vẻ khó xử, vò rối cả một đầu tóc rậm: “Ta vốn định về Giang Lăng tìm sư phụ, mời người định đoạt. Nhưng mà giờ nghĩ lại, sư phụ rất quý trọng mặt mũi, việc này không thể để người biết được. Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đại ca, ngươi ra chủ ý cho ta đi.” Tần Truy nghe gã gọi đại ca đến là thuận miệng thì âm thầm buồn cười, liền nói: “Bặc cô nương một lòng đặt hết trên Bạch Ly, người ngoài càng chia rẽ càng khó tách bọn họ ra. Không bằng ngươi cứ âm thầm điều tra nghe ngóng mỗi việc Bạch Ly làm, đợi hết thảy sáng tỏ rồi quyết định.”
Chu Vạn nói: “Được, ta nghe lời ngươi. Tần đại ca, ngươi muốn đi đâu?” Tần Truy nói: “Ta đi Trừ Châu một chuyến, tìm bằng hữu.” Chu Vạn vui vẻ nói: “Ngươi đi Trừ Châu, tiêu cục của tiểu tử kia cũng ở Trừ Châu, chúng ta vừa hay có thể kết bạn đồng hành.” Tần Truy nói: “Cũng tốt, có người làm bạn đi cũng mau hơn. Đinh Hậu bị ta đuổi đi, không biết có còn theo đuôi nữa không, nếu như bị hắn theo dõi thì Bạch Ly sẽ biết ngươi đi mà quay lại. Tối nay chúng ta đi ngay, không để bọn chúng phát hiện.”
Chu Vạn rất là cao hứng, gã đi một đường này ăn đói mặc rách chịu không ít khổ, ba người Đinh Hậu lại hay tìm gã gây phiền toái, bây giờ cuối cùng cũng thở phào được một hơi, tâm tình cực tốt. Đợi sau khi dùng cơm chiều và chợp mắt một lát, Tần Truy thấy sắc trời đã tối bèn vịn cửa sổ nhảy từ trên lầu xuống, không đánh động đến người trong ***, lặng lẽ dắt Ô Tuyết trong chuồng ra. Chu Vạn theo sau hắn, tiếng bước chân nặng nề lộ rõ khinh công thấp, thô mà không tinh. Hai người đi ra ngoài trấn, Chu Vạn không phân rõ phương hướng bắt đầu đi loạn. Tần Truy ngăn gã lại, nói: “Đi đâu thế?” Chu Vạn nói: “Không phải đi thành Trừ Châu sao? Trời tối đường không dễ đi, ngươi cẩn thận chút.” Tần Truy cười nói: “Ai nói đi ngay, chúng ta tạm tá túc lại ven đường một đêm, con đường này là đi Trừ Châu, sáng sớm ngày mai nếu bọn người Đinh Hậu không qua đây nghĩa là đã đuổi theo ngươi về hướng Giang Lăng, chúng ta sẽ lại về trấn.” Chu Vạn khó hiểu nói: “Đi thì đi, sao còn về làm gì?” Tần Truy nói: “Ngựa này của ta sợ người lạ, ngươi không cưỡi được, sáng sớm về trấn mua một con cho ngươi.” Chu Vạn vội vàng xua tay nói: “Ta không sợ mệt, ta đi được. Tần đại ca cứ cưỡi ngựa đi, không cần quan tâm ta.” Tần Truy cười nói: “Ngươi quá thành thật rồi, đi như vậy chưa nói mệt thế nào, chứ muốn đi bao nhiêu ngày mới tới nơi?” Chu Vạn lắc đầu nói: “Ngươi đã đền tiền cho chủ quán thay ta, nợ này còn chưa trả hết sao có thể lại nợ ân tình của ngươi được nữa.”
Tần Truy thấy gã làm người ngay thẳng, không chịu nhận không ân huệ của người khác, bèn nói: “Vậy ta mua ngựa cho ngươi cưỡi hai ngày, đến thành Trừ Châu ngươi trả lại cho ta.” Chu Vạn không nghĩ ra lời gì để chối từ, đành phải sờ sờ đầu ngây ngốc đứng đó. Tần Truy dắt Ô Tuyết đến một cái cây giữa đám cỏ cao giấu đi, ở tại chỗ nghỉ tạm cùng Chu Vạn. Chu Vạn vốn không câu nệ tiểu tiết, chỗ nào cũng ngủ được, chỉ chốc lát sau đã ngáy như sấm ngủ say sưa. Ngủ chưa được bao lâu, Chu Vạn nằm mộng thấy mình bị ngạt thở, ngạt đến bừng tỉnh, mở mắt vừa nhìn thì thấy Tần Truy đang giơ tay che miệng mũi mình. Chu Vạn cả kinh, nghĩ thầm, hắn muốn hại ta sao? Vừa muốn tránh thoát, Tần Truy đã đè vai gã, thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng, nhìn nơi đó.” Chu Vạn nghe hắn nói mới biết mình hiểu lầm, lòng rất áy náy, vội vàng gật đầu đáp ứng. Tần Truy buông tay ra, Chu Vạn nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy trên con đường nhỏ có bóng người càng chạy càng gần. Gần hơn một chút nữa thì rõ ràng, người nọ chính là tên mặt xanh Đinh Hậu.
Chỉ chốc lát sau, đất hoang rung động giần giật, một hắc y nhân che mặt lưng đeo cương đao nhảy ra từ bụi cỏ, hạ giọng nói: “Đồ đâu?” Đinh Hậu lấy một vật trong lòng đưa vào tay hắc y nhân, hắc y nhân gật đầu nói: “Ta trở về bẩm báo với chủ nhân, chắc chắn sẽ nói tốt cho ngươi.” Đinh Hậu vui vẻ nói: “Đa tạ.” Hắc y nhân nói: “Ngươi đi mau, đừng để người khác nghi ngờ.” Đinh Hậu nói: “Ta còn có một chuyện cần bẩm báo, hôm nay ta đã gặp một người.” Nói tới đây, Đinh Hậu đến gần thì thầm bên tai hắc y nhân. Hắc y nhân nói: “Người này không cần ngươi quan tâm, chớ hành động thiếu suy nghĩ, nếu làm hỏng chuyện của chủ nhân, ngươi biết rõ kết cục ra sao rồi đấy.”
Đinh Hậu kinh hãi, liên mồm nói: “Thuộc hạ hiểu.” Hắc y nhân nói: “Trở về theo dõi sát sao, có tin tức gì lập tức báo lại.” Đinh Hậu đáp ứng liên thanh. Hắc y nhân lui về đám có cao bên đường rồi biến mất, Đinh Hậu chờ hắn đi xa mới thẳng người lên, đi theo con đường lúc đến về trên trấn.
Chu Vạn nghe hai người nói chuyện, không hiểu ra sao, đang muốn hỏi Tần Truy, lại nghe thấy hắn trầm ngâm nói: “Lại là hắc y nhân.” Chu Vạn nói: “Hắc y nhân thì sao?” Tần Truy lắc đầu. Chu Vạn gấp gáp vò đầu bứt tai, hỏi mãi: “Đinh Hậu rốt cuộc có mưu ma chước quỷ gì, chẳng phải gã tìm ta sao?” Tần Truy nói: “Gã ở tiêu cục Bạch Viễn chẳng qua chỉ là để che giấu tai mắt kẻ khác, cũng như Trần Bình, kì thực còn có trọng trách phải làm. Tiêu cục Bạch Viễn ngọa hổ tàng long, xem ra ban ngày gã so chiêu với ta cũng là làm bộ làm tịch chưa dốc toàn lực, chỉ là ta cũng chưa nhìn ra sơ hở, võ công người này cũng thật bí hiểm.” Chu Vạn nói: “Ta đã nói tiêu cục Bạch Viễn chẳng phải là nơi làm ăn đứng đắn gì rồi mà.” Tần Truy nói: “Đinh Hậu đã là cao thủ, vì sao thấy hắc y nhân lại phải khúm núm như nô tài vậy.” Chu Vạn nói: “Chúng ta bắt gã truy vấn cẩn thận, buộc gã nói ra tình hình thực tế đi.” Tần Truy lắc đầu nói: “Đinh Hậu kính sợ hắc y nhân kia như thế, chỉ sợ thủ đoạn của chủ nhân lại càng độc ác tàn nhẫn, nếu gã để lộ phong thanh, kết cục sẽ rất thảm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói ra đâu.”
Chu Vạn nói: “Thế làm sao bây giờ?” Tần Truy nói gì gã nghe nấy, vẫn đang chờ hắn quyết định. Tần Truy nói: “Ngươi ở lại đây chờ ta, ta đi một lát rồi về.” Lúc này mới chỉ canh hai, Đinh Hậu về trấn vào thẳng khách ***, Tần Truy đi theo gã, thấy gã không đi cửa lớn mà thả người nhảy lên, đẩy cửa sổ vào phòng. Không lâu sau, trên lầu sáng đèn, Tần Truy nhẹ nhàng tung người lên nóc nhà, chân bắt mái hiên thả mình xuống. Trong phòng đốt đèn, Tần Truy nhìn qua cửa sổ thấy Đinh Hậu ngồi bên bàn nốc trà, không thấy hai người khác đâu cả.
Tần Truy vốn muốn xem gã có bí mật gì không thể cho ai biết thì mới thấy gã ngồi mãi bên bàn một mình chẳng có gì khác thường, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Lại đợi thêm chốc lát, chợt nghe tiếng cạch nhỏ vang lên, một bóng xám nhảy vào trong viện, cũng đáp trên mái hiên treo người ngoài cửa sổ. Tần Truy phản ứng cực nhanh, thấy có người đến, hắn bật người lên lui ra đằng sau mái hiên, không để người ta nhìn thấy.
Người tới treo dưới mái hiên, mũi chân điểm nhẹ đã vào trong phòng. Tần Truy chờ Đinh Hậu đóng cửa sổ, lại lặng lẽ xuống dưới. Hắn nhận ra người áo xám thân thủ linh hoạt võ công không kém, không dám liều lĩnh áp sát cửa sổ, chỉ có thể nín thở ngưng thần nghe hai người trong phòng nói chuyện. Người áo xám nói: “Hắc Phong đến qua chưa?” Đinh Hậu nói: “Đến rồi, thuộc hạ đã giao Địch Tâm Hoàn cho hắn.” Người áo xám nói: “Bạch Ly phái ngươi tới làm gì?” Đinh Hậu nói: “Con gái của Phong Lôi quyền Bặc Chấn Sơn phải lòng y, y sai ta đưa tên ngốc kia về Giang Lăng cầu hôn.” Người áo xám cười lạnh một tiếng: “Trò này có thể gạt nổi ai. Tiểu tử này mắt cao hơn đầu, làm gì có nữ tử tầm thường nào lọt được vào mắt y. Y muốn sai ngươi đi để tiện bề làm việc đó thôi.” Đinh Hậu nói: “Tên ngốc kia chạy rồi, sáng mai ta về tiêu cục. Không biết tiểu tử họ Bạch phái Trần Bình đi đâu mà nhiều ngày nay chưa thấy hắn rồi.” Người áo xám nói: “Ngươi quả thực vô ý, Trần Bình đã sớm chết rồi.” Đinh Hậu nghe xong cả kinh nói: “Có chuyện này sao? Thuộc hạ, thuộc hạ thật sự không biết.” Người áo xám nói: “Bạch Ly tâm tư kín đáo, người được an bài bên cạnh y chỉ hơi sơ ý đã bị nhìn ra, ngươi và Trần Bình vốn không phải là đối thủ của y.” Đinh Hậu hoảng sợ nói: “Vâng, vâng, là thuộc hạ vô năng.” Người áo xám nói: “Còn Giang Khinh Trục…”
Tần Truy ở ngoài cửa sổ nghe lén vốn là bình tâm tĩnh khí vô cùng cẩn thận, người áo xám đột nhiên nhắc tới Giang Khinh Trục làm cho lòng hắn nổi lên một nỗi kinh hoảng khó hiểu, không thể nghe rõ hắn nói tiếp cái gì. Đinh Hậu nói: “Họ Giang rơi vào tay Bạch Ly, thuộc hạ cũng không biết y đang nuôi tâm tư gì.” Người áo xám nói: “Ngươi lập tức trở về, tùy cơ ứng biến.” Đinh Hậu nói: “Vâng. Còn hai người kia giải quyết thế nào?” Người áo xám nói: “Giết, miễn cho hỏng chuyện, nói không chừng Bạch Ly đã phái tai mắt theo bên cạnh ngươi, chỉ có ngươi là còn không hề hay biết thôi.” Đinh Hậu nói: “Vâng, thuộc hạ đi xử lý ngay.” Nói rồi xách đao đi ra ngoài. Tần Truy biết gã muốn đi giết hai tiêu sư cùng đi, hai người kia tuy chẳng phải người lương thiện, thế nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn gã giương đao giết người thì hắn không đành lòng. Hắn thấy Đinh Hậu ra cửa, bèn nhặt một miếng ngói phóng về phía cửa sổ. Động tĩnh này kinh động người ngủ say trong phòng, tức thì đã có người lên tiếng.
Tần Truy một chiêu đắc thủ liền lùi về phía sau, một bước nhẹ nhàng có đến hơn một trượng, đột nhiên trước mắt nhoáng lên bóng xám. Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng vươn tay chắn. Bàn tay khẽ chạm tới người nọ liền biết đối phương nội lực hùng hậu, võ công tuyệt cao. Tần Truy đang ở giữa không trung khó bề xoay trở, đơn giản mượn lực bị người kia một chưởng đánh văng ra. Một chưởng này tuy rằng là mượn lực, nhưng khi hắn ra đến ngoài tường mà khí huyết vẫn còn cuồn cuộn bất ổn. Tần Truy ngẩng đầu nhìn trên mái hiên, người áo xám đeo một cái mặt nạ quỷ cổ quái vô cùng, cũng đang chăm chú nhìn mình. Tâm niệm hắn thay đổi rất nhanh, lường trước được người áo xám biết hắn nghe lén ngoài cửa sổ sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến. Tần Truy lúc đến căn bản không muốn động thủ với người khác nên không mang binh khí, tay không tấc sắt. Người áo xám thân hình như quỷ mỵ chỉ trong phút chốc đã đánh tới, Tần Truy không biết nông sâu của đối thủ, không dám chậm trễ. Người áo xám ra chiêu ngoan độc, chiêu chiêu không rời điểm yếu hại của hắn, Tần Truy thầm nghĩ may mắn vừa rồi không đỡ một chiêu kia của hắn, nếu thật sự đánh trúng chỉ sợ tạng phủ đã bị chấn vỡ, trọng thương không trị nổi. Hắn càng đánh càng kinh hãi, chỉ cảm thấy người áo xám này hiểu rõ thân thủ mình như lòng bàn tay, y như ban ngày Đinh Hậu so chiêu với Chu Vạn, chiêu nào xuất ra cũng nằm trong dự đoán của hắn cả. Chu Vạn làm người thật thà chất phác không biết linh hoạt thì thôi, Tần Truy thiên cơ bách biến lại không thoát nổi tay người áo xám, có thể thấy được võ công của hắn cao đến khó lường. Hai người im lặng không tiếng động đánh qua mười chiêu, Tần Truy kinh nghi bất định, thân pháp của người áo xám môn đạo quái dị lại không nhìn ra lai lịch. Hắn vừa đánh vừa lui, giả ý muốn chạy trốn, lộ ra sơ hở, người áo xám khum năm ngón tay chụp thẳng tới ngực hắn. Tần Truy nghiêng người né qua, nhấc tay dùng khuỷu tay đánh vào tông huyệt đối thủ, người áo xám thấy hắn đột nhiên biến chiêu, cánh tay không kịp thu hồi, tay trái giương lên, phóng ra ba đạo ngân quang. Chiêu thức ấy Tần Truy quả thật bất ngờ không kịp đề phòng, cũng may hắn phản ứng nhanh, lập tức thu tay, thân mình ngửa ra sau lộn một vòng thoát ra ngoài. Ngân châm xẹt qua trên mặt, Tần Truy chưa đứng vững, người áo xám đã một chưởng đánh vào lưng hắn làm nổi lên một trận đau nhức, hắn bị chưởng này đánh cho bổ nhào, ngã trên mặt đất nhất thời không đứng dậy nổi.
Ba mai ngân châm mảnh như sợi tóc tỏa quang hoa sáng ánh trong bóng tối. Tần Truy bị một chưởng của hắn đánh trúng, dù chưa thương tổn yếu hại nhưng cũng đại kinh thất sắc, nhịn đau hỏi: “Ngươi là ai?” Người áo xám nói: “Chết đến nơi rồi còn quản ta là ai.” Tần Truy nghe hắn cố ý nói qua loa, trong lòng dấy lên nghi ngờ, chỉ là tình thế cấp bách không cho nghĩ ngợi, người áo xám đã xòe năm ngón tay đánh xuống đầu hắn. Tần Truy lăn nghiêng một vòng, xoay người đứng lên, trong lòng biết tay không tấc sắt chỉ trông vào chưởng pháp công phu không thể là đối thủ của người kia, liền tìm cơ hội chạy trốn. Người áo xám một chưởng đến trước mặt hắn, Tần Truy tránh trái tránh phải, lưng eo đau nhức khó chịu, mắt thấy sắp trúng chiêu thì bỗng nhiên ổn định thân hình, huy chưởng đánh trả. Người áo xám thấy hắn hắn phản kích như thể hoàn toàn không để lại đường lui mà dường như muốn đồng quy vu tận, bàn tay không khỏi chậm lại. Tần Truy thấy hắn do dự lập tức nghiêng người vụt qua bên cạnh hắn, chạy thẳng vào con ngõ dài.
Người áo xám đang do dự không biết có nên đối chưởng với hắn hay không, không ngờ lại thấy hắn chơi gian thoát ra dưới chưởng của mình, bèn cười lạnh một tiếng, thế nhưng không đuổi theo. Đinh Hậu đi từ trong khách *** ra, đao trong tay còn dính máu, hỏi: “Gia, người nọ đâu?” Người áo xám nói: “Để chạy rồi.” Đinh Hậu sửng sốt hỏi: “Có nhìn rõ bộ dạng không?” Người áo xám nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?” Đinh Hậu ngượng ngùng nói: “Ta sợ hắn nghe thấy chuyện chúng ta vừa nói, làm hỏng đại sự.” Người áo xám nói: “Ngươi đi tiêu cục Bạch Viễn trước theo dõi tình hình, chuyện khác không cần ngươi quản.” Đinh Hậu vội vàng đáp ứng. Người áo xám nhìn đao trong tay gã, hỏi: “Giết hai người kia chưa.” Đinh Hậu nói: “Giết một, một tên bị tiểu tử kia kinh động, chạy rất nhanh. Bất quá ta đã chém hắn một đao, hắn bị thương không nhẹ, cũng sống không được bao lâu.” Người áo xám không để ý tới gã, nhặt lên ba mai ngân châm dưới đất, ngân quang chớp động dưới ánh trăng, đuôi châm khắc một con trùng nhỏ cánh bạc, chính là ba mai Phù Thiền tử châm. Người áo cất ngân châm vào lòng, không quan tâm đến Đinh Hậu nữa, nghênh ngang mà đi vào đường lớn.
Tần Truy thoát ra thì cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, phải gấp gáp chạy ra khỏi trấn. Chu Vạn chờ trong bụi cỏ ven đường sắp hết kiên nhẫn, thấy hắn chạy vội mà đến, khuôn mặt lập tức hiện rõ nét vui mừng. Khi Tần Truy đến trước mặt, Chu Vạn thấy hắn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh như mưa thì kinh hãi nói: “Tần đại ca làm sao vậy?” Tần Truy nói: “Đinh Hậu nửa đêm cùng người mưu đồ bí mật bị ta phá vỡ, người nọ thân thủ rất cao, ta suýt nữa rơi vào tay hắn.” Chu Vạn nói: “Đại ca võ công cao cường như thế mà còn không phải đối thủ của hắn, người này thực sự lợi hại.” Tần Truy nói: “Ta vốn định hừng đông mua ngựa rồi đi nhưng giờ không kịp. Ngươi ta cùng cưỡi một ngựa, đến trấn sau lại nói.” Chu Vạn nói: “Được, ta nghe đại ca.”
Tần Truy dắt Ô Tuyết qua, trong lòng biết con ngựa này cao ngạo, người sống chớ gần, nếu không trấn an hẳn hoi, trên đường nó đá Chu Vạn xuống chứ chẳng chơi. Ô Tuyết không cho người sống cưỡi lên, chỉ là lần trước nó phá lệ với Giang Khinh Trục nên Tần Truy nghĩ bụng nó đã bớt khó tính đi rồi. Ai ngờ Chu Vạn vừa muốn lên ngựa, Ô Tuyết vừa đá vừa đạp không cho gã cưỡi, mấy lần suýt hất văng gã xuống đất. Tần Truy dở khóc dở cười, Chu Vạn nói: “Con ngựa này quá ác liệt, chỉ sợ ta không có phúc cưỡi nó, đại ca đi trước đi, ta theo sau ngay.” Tần Truy không còn cách nào khác, lấy từ tay nải ra mấy thỏi bạc đặt vào tay Chu Vạn mà nói: “Hừng đông về trấn mua ngựa đi, Đinh Hậu ở khách *** Tường Phúc, cẩn thận đừng để gã thấy ngươi.” Chu Vạn nói: “Ta giả làm tên ăn mày, gã không nhận ra ta đâu.” Tần Truy nghĩ bụng gã thẳng tính như ruột ngựa thế kia thì giả dạng trăm ngàn lần không giống, ngược lại còn khiến người ta hoài nghi, liền nói: “Ngươi tránh gã là được, không cần giả dạng làm gì.” Chu Vạn gật đầu đáp ứng, Tần Truy lên ngựa, Ô Tuyết lập tức ngoan ngoãn lặng yên không nhúc nhích làm cho Chu Vạn nhìn thấy mà hâm mộ mãi không thôi.
Tần Truy cưỡi ngựa đi trước, phóng suốt một đêm, khi trời sáng đến tiểu trấn trước mặt tìm nơi nghỉ trọ. Hắn vào phòng đóng cửa, trước tiên cởi bỏ y phục xem xét, chỉ thấy phần eo lưng tím bầm một mảng lớn đau nhức không chịu nổi, may mà không bị nội thương, lại nhớ tới võ công của người áo xám thì càng vạn phần kiêng kị. Hắn nghỉ ngơi ở khách *** đến chạng vạng, Chu Vạn mới tới nơi. Người thành thật này vừa thấy hắn thì đã lấy ngay ra một ít bạc vụn và tiền đồng: “Đây là tiền mua ngựa còn thừa.” Tần Truy nói: “Ngươi cầm đi.” Chu Vạn nghĩ ngày sau sẽ trả lại đầy đủ, liền cầm, không từ chối nữa.
Hôm sau trời vừa tảng sáng, hai người đã đi gấp tới Trừ Châu. Tần Truy thấy Chu Vạn mua con ngựa thanh thông cường tráng cao lớn, tứ chi thon dài, biết là tiêu bạc không phí, chỉ là nó không dám đi bên cạnh Ô Tuyết, luôn luôn bước sau một bước. Đi mấy ngày như thế đã vào đến thành Trừ Châu, hai người nghỉ chân ở quán trà, tiểu nhị bưng trà tới, Chu Vạn tu liền hai bát, lau miệng: “Hôm nay nóng quá, ngồi trên ngựa mà cũng ra đầy người mồ hôi.” Tần Truy nhìn quanh bốn phía, chợt thấy bốn hán tử mặc hắc y vào quán ngồi một bàn. Thành Trừ Châu tuy là địa bàn của tiêu cục Bạch Viễn, song hắn cũng không nghĩ lại gặp được người của tiêu cục nhanh như vậy. Mấy người này dù chưa từng gặp qua, thế nhưng xưa nay hắn vốn cẩn thận, bèn nói với Chu Vạn: “Đó là tiêu sư của tiêu cục Bạch Viễn, đừng để họ thấy ngươi.” Chu Vạn cũng không ngốc, sớm nhìn ra lai lịch của những người này, cũng may gã ngồi tận trong góc, người ngoài không nhìn thấy.
Mấy tiêu sư ngồi uống trà nói chuyện phiếm. Một người trong bọn nói: “Lô tiêu đầu, ngươi nói họ có năng lực gì, mà lại khiến cho mấy chục người trong tiêu cục đều phải bó tay.” Tiêu đầu ngồi đối diện hắn nói: “Ta thấy cũng chẳng có cái năng lực ghê gớm gì, chẳng qua là ỷ vào thanh bảo kiếm trong tay đó thôi, không có thanh kiếm chém sắt như bùn kia thì thiếu tiêu đầu đã bắt được y từ lâu rồi.” Tần Truy nghe hắn nói đến họ Giang lại đến bảo kiếm, trong lòng rung động, càng lưu ý lắng nghe. Lô tiêu đầu nói: “Trịnh lão tam, thiếu chút nữa ngươi bị y gọt mất một bên tai, có thấy rõ thanh bảo kiếm trong tay y không ?” Một tên mặt trắng khoảng ba mươi tuổi đau khổ đáp: “Ta chỉ lo chạy trối chết chứ tâm tình đâu mà ngắm, chỉ thấy có một đạo hồng quang dội thẳng mặt mà đến, ta lăn một vòng dưới đất mới miễn cưỡng tránh thoát đấy.” Lô tiêu đầu cười ha ha: “Ngươi thật là không có tiền đồ, sợ tới mức tè cả ra quần.” Mấy người khác cũng cười nói hi ha. Trịnh lão tam nói: “Tuy rằng ta tránh rất vất vả nhưng tốt xấu gì cũng toàn thân trở ra, trên người không thiếu thứ gì, dù sao vẫn tốt hơn lão Dư bị tước mất nửa cái mũi, không biết có sống được hay không nữa.” Mọi người nghe xong đều thở dài một tiếng, Lô tiêu đầu nói: “Ta thì thấy thanh kiếm kia ban ngày bình thường không có gì kì lạ, chỉ là một thanh kiếm gỉ, trong bóng tối mới thấy hồng quang chói mắt. Họ Giang là truyền nhân của Giang Ninh Diêu gia, kiếm pháp Diêu gia nhẹ nhàng sắc bén, rất xứng với bảo kiếm này. Ngươi xem y giết người như chặt dưa thái rau, nếu không trúng độc, chỉ bằng mấy người chúng ta sao có thể vây nổi y.” Trịnh lão tam nói: “Không biết y có thể chống đỡ được bao lâu, ta đã mấy đêm không chợp mắt rồi.” Lô tiêu đầu nói: “Bỏ đói thêm hai ngày, cho dù là người sắt cũng không chịu nổi.” Bọn họ nói chuyện thêm một lát, uống xong nước trà rồi đứng dậy rời đi. Tần Truy nghe nói Giang Khinh Trục trúng độc bị giam, lòng nóng như lửa đốt, Chu Vạn thấy hắn sắc mặt đại biến, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhất thời không dám nói một lời.