Ngục Liên Ký

Chương 15: Chương 15




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit: Lam

Beta: Chan Chan

Hồi thứ mười lăm.

Người của tiêu cục Bạch Viễn chỉ dừng lại một chút rồi rời đi ngay, Tần Truy đứng dậy nói với Chu Vạn: “Ngươi tới khách *** nghỉ ngơi, nhất định không được đi loạn.” Chu Vạn tuy cẩu thả lỗ mãng hay xúc động nhưng cũng không phải là ngốc thật, gã nghe mấy người kia nói chuyện lại nhìn thần sắc của Tần Truy thì đã đoán ngay ra hắn và người họ Giang kia có giao tình sâu sắc, nhất định sẽ nghĩ cách cứu người. Gã quen biết Tần Truy không lâu, lại bội phục võ công và nhân phẩm của hắn, lúc này muốn gã ngoan ngoãn về phòng trốn tránh là ngàn vạn không thể. Chu Vạn nói: “Đại ca có chuyện, ta tất nhiên sẽ hỗ trợ, nào có đạo lý khoanh tay đứng nhìn. Lại nói họ Bạch cũng là kẻ địch của ta, ta phải tìm y để đòi sư muội.” Tần Truy nghe xong cười khổ nói: “Ta muốn âm thầm thăm dò rõ ràng trước, ngươi lỗ mãng xông vào chẳng phải làm hỏng đại sự của ta sao.”

Chu Vạn lộ vẻ khó xử: “Võ công của ta thấp, vốn cũng không giúp được chuyện gì nhiều. Nếu đại ca sợ ta làm hỏng chuyện, vậy ta nghe theo đến chờ ở khách ***, nếu tới tối mà ngươi vẫn không về, ta sẽ đi tìm Bạch Ly đòi người.” Tần Truy nghĩ rằng bụng nếu ngay cả chính mình còn không thoát thân được, Chu Vạn đi cũng là chịu chết, liền nghĩ cách bảo gã đưa Bặc Tú Linh đi trước, miễn cho phải đền mạng oan uổng. Nghĩ thế, hắn nói với Chu Vạn: “Không phải ta chê ngươi vướng chân, chỉ là có chuyện quan trọng khác cần ngươi đi làm.” Chu Vạn vừa nghe xong thì lập tức xốc lại tinh thần, nói: “Đại ca có gì phân phó, cứ giao cho cho ta, ta nhất định sẽ cố hết sức làm tốt.” Tần Truy nói: “Ta đi tiêu cục Bạch Viễn xem hư thực thế nào, mặt trời lặn ngươi tới lối sau chờ, ta sẽ tìm đưa Bặc cô nương ra trước, ngươi thu xếp ổn thỏa cho nàng rồi lại đến giúp ta.” Chu Vạn không ngờ lại nhìn ra, lắc đầu nói: “Ngươi muốn gạt ta đi, một mình đi cứu người.” Tần Truy nói: “Nếu Bạch Ly quả thực ôm lòng mưu tính, Bặc cô nương bị y lừa gạt vô cùng nguy hiểm, ngươi ta động thủ với y lại càng là ném chuột sợ vỡ bình bó tay bó chân. Không bằng thừa dịp y chưa phát hiện, lặng lẽ đưa Bặc cô nương đi, sau này cũng sẽ bớt được một phần e ngại.” Chu Vạn nghĩ mãi cuối cùng vẫn là nhớ sư muội, bèn gật đầu đáp ứng. Hai người rời khỏi quán trà, cẩn thận tránh tai mắt người khác, tìm một khách *** không nổi bật để dừng chân. Tần Truy đã trát lên người Ô Tuyết đầy nước bùn, dặn dò Chu Vạn chớ hành động thiếu suy nghĩ, nói xong liền đi ra cửa.

Tần Truy không muốn bị người của tiêu cục Bạch Viễn nhìn thấy, lúc ra ngoài còn đeo một chiếc mặt nạ. Mặt nạ này là Lục Thiên Cơ tự tay làm ra, sau khi đeo lên không cần phải trốn trốn tránh tránh. Tiêu cục Bạch Viễn ở thành Trừ Châu có danh tiếng hiển hách, bên ngoài đại trạch cờ gấm tung bay, Bạch Hổ chỉ bạc uy phong lầm lẫm, trước cửa lớn còn có bốn gã đại hán đứng canh. Tần Truy giả làm người qua đường, thấy có người từ trong cửa đi ra, người này quần áo gọn gàng, tai to mặt lớn. Tần Truy nhận ngay ra tên mập Mạnh Chương. Chỉ thấy khi gã ra ngoài thì bốn hán tử đều hờ hững coi như không nhìn thấy. Mạnh Chương thấy không có ai để ý đến mình thì rất mất mặt, ra khỏi tiêu cục đi vào đường lớn. Ngày thường gã kiêu ngạo ngang ngược, đi đâu cũng phải có mấy người hầu theo cùng, lúc này lại lẻ loi một mình, mặt mang tức giận, bước chân vội vã. Tần Truy đi sau gã, đến một con hẻm nhỏ dùng một tay tóm lấy gã ấn lên góc tường. Mạnh Chương chấn động, nâng quyền phản thủ đánh về phía hắn, thế nhưng võ công của gã không theo kịp Tần Truy, trong lúc nóng vội luống cuống ra tay càng không có quy tắc gì, Tần Truy ghì chặt gã, nói: “Không được lên tiếng, nếu không ta lấy mạng ngươi.”

Mạnh Chương vốn là người miệng cọp gan thỏ mềm nắn rắn buông, đột nhiên bị người ta chế trụ chỉ bằng một chiêu thì sợ tới mềm nhũn cả chân, không còn mảy may cái kiêu ngạo trên trấn Liễu gia ngày đó. Tần Truy nói: “Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái đó. Không đáp được hoặc đáp không đúng, đừng trách ta hạ thủ vô tình.” Mạnh Chương có khổ mà không nói được, mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt béo mập. Tần Truy gập ngoặt tay gã lại, Mạnh Chương đau nhức không chịu nổi, cũng không dám kêu to, chỉ có thể liều mạng gật đầu: “Ta nói ta nói, ngươi muốn hỏi cái gì?” Tần Truy nói: “Ngươi đang vội đi đâu?” Mạnh Chương nói: “Ta… ta về tổng hào tiêu cục.” Tần Truy nói: “Tiêu cục Bạch Viễn đã là tổng hào của Trừ Châu, ngươi còn muốn về chỗ nào?” Mạnh Chương nói: “Tiêu cục Bạch Viễn nguyên bản là chi nhánh của tiêu cục Bắc Hổ, chỉ là Bạch tổng tiêu đầu muốn để cho con trai ông ta tự lập môn hộ mới tạo ra tiêu cục Bạch Viễn này. Bằng hữu trên giang hồ cũng đều được thông báo một tiếng, mọi người nể mặt tổng tiêu đầu mới không làm khó y, nếu không chỉ bằng mình y tuổi còn trẻ, võ công có cao hơn nữa cũng đâu có năng lực gì mà dựa vào tiêu cục làm ăn buôn bán, tiêu cục Bắc Hổ uy phong năm đó chính là do ta và cha y liều mạng mới lập nên đấy.”

Tần Truy nói: “Một khi đã như vậy, Mạnh tổng tiêu đầu không ở tiêu cục Bạch Viễn hưởng phúc, về tổng hào làm cái gì?” Mạnh Chương nói: “Tiểu tử họ Bạch là bạch nhãn lang, vừa vắng mặt tổng tiêu đầu đã cau mặt nhăn mày làm cho ta xấu hổ trước các huynh đệ. Ta không chịu nổi cục tức này, thà đi cho rảnh.” Tần Truy nói: “Ta nghe nói Bạch thiếu tiêu đầu giữ lại một cô nương trong tiêu cục, cô nương đó giờ ở nơi nào?” Mạnh Chương ngẩn ra nói: “Ngươi là gì của nhà họ Bặc?” Tần Truy nói: “Ta là ai không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết người ở đâu là được.” Mạnh Chương xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, giờ phút này trong tiêu cục Bạch Viễn giương cung lắp tên, đằng đằng sát khí, nếu để kẻ này xông vào phá hỏng bài bố của Bạch Ly cũng vừa may xả được cơn giận trong lòng, cho dù có không phá được cũng là người ngoài đi chịu chết, chẳng có chút quan hệ nào với mình cả, bèn nói: “Bặc cô nương ở sương phòng trong hậu viện, ăn ngon ở tốt, ta đưa ngươi đi tìm cô ta.”

Tần Truy thấy gã vì muốn thoát thân mà liên mồm nói muốn dẫn đường, liền biết thời biết thế thả gã ra. Mạnh Chương lặng lẽ đánh giá hắn một phen, Tần Truy đeo mặt nạ, tất nhiên là gã không nhận ta được. Tần Truy nói: “Ngươi đi trước, nếu dám giở trò, ta một chưởng đánh chết ngươi.” Nói rồi hắn rút phắt cây đao Mạnh Chương đeo sau lưng, cầm trong tay gập lại làm cho nó kêu lên giòn giã gãy làm hai đoạn. Mạnh Chương nhìn mà hoảng sợ. Cây cửu hoàn đại đao của gã lưỡi rộng sống dày, trọng lượng rất nặng, muốn bẻ gãy nó khó hơn rất nhiều so với đao kiếm thông thường.

Tần Truy ném đao gãy xuống đất nói: “Đi thôi.” Mạnh Chương vừa kinh vừa sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, phải đưa hắn vào tiêu cục Bạch Viễn. Tần Truy lạnh lùng nói: “Ngươi cứ nghênh ngang vào như vậy là muốn cùng bọn họ đối phó với ta sao?” Mạnh Chương vội nói: “Đi vào hậu viện, hôm nay là Hồ Thất trực ban, người này ngốc nghếch vô ý lại mê rượu. Ta gọi hắn ra, ngươi giết hắn giấu trong phòng chứa củi ở hậu viện, sẽ không có ai nhìn thấy.”

Tần Truy âm thầm nhíu mày, nghe lời nói của gã đầy tâm ngoan thủ lạt bèn muốn dạy dỗ gã một phen, hắn lập tức gật đầu nói: “Được lắm, ngươi dẫn đường đi, Hồ Thất để ta đối phó.” Mạnh Chương đáp ứng, dẫn hắn vào ngoài tường hậu viện của tiêu cục Bạch Viễn, nói: “Ngươi chờ ở đây, ta đi gõ cửa gọi hắn ra.” Tần Truy nhặt một viên đá nhỏ dưới đất cầm trong tay, ngón trỏ khẽ bắn, viên đá phá không bay đi, đánh một tiếng cạch lên thân cây ngoài viện. Cái cây kia rung rung mấy cái, thân cây bị đục ra một cái lỗ to. Mạnh Chương biến sắc mặt, gã vốn định vào trong gọi người nhưng lại thấy Tần Truy lộ chiêu thức ấy, biết rằng một thân thịt mỡ của mình chẳng thể cứng rắn hơn thân cây kia, dám kêu lên một tiếng chắc chắn là không giữ nổi mạng. Tần Truy lại xoay người nhặt thêm một hòn đá nữa mà nhìn gã. Mạnh Chương bồn chồn trong lòng, ấm ách gọi: “Hồ Thất, ngươi có đó không?”

Qua hơn nửa ngày, cửa viện mới mở, một người từ bên trong chậm chạp đi ra, thấy Mạnh Chương thì cười nói: “Mạnh gia, sao ngài lại vào từ cửa sau thế này.” Mạnh Chương và hắn có giao tình rất tốt, bèn vỗ vai hắn mà nói: “Ngươi ra đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Hồ Thất khó hiểu nói: “Mạnh gia có chuyện gì thì nói ở trong này là được, ra ngoài kia làm gì?” Mạnh Chương nói: “Trong viện nhiều người, có gì tốt đều phải phân chia, chẳng phải ngươi sẽ chịu thiệt sao. Ta đây thấy ngươi bình thường cố gắng làm việc mới để chuyện tốt cho ngươi, ngươi còn không cảm kích.” Hồ Thất vừa mừng vừa sợ, hỏi: “Có gì tốt?” Khi nói chuyện, chân hắn đã bước ra khỏi cửa. Tần Truy chọn đúng thời cơ, ngón tay khẽ búng, viên đá bay vút đi đánh vào eo Hồ Thất. Hắn dùng lực rất khéo chỉ điểm trúng huyệt đạo mà không tổn hại tính mạng đối phương, Hồ Thất rên lên một tiếng, nghiêng đầu ngã quỵ. Mạnh Chương vội vàng dùng một tay đỡ lấy hắn, Tần Truy đi vào đóng kín cửa viện, Mạnh Chương nói: “Phía trước không xa chính là phòng chứa củi, giấu Hồ Thất vào đó tuyệt đối sẽ không ai biết. Chỉ là ngươi không giết hắn, hắn tỉnh lại thì hỏng, chẳng bằng giết quách đi thì hơn.” Tần Truy không đáp đi thẳng về phía trước. Mạnh Chương không đoán được tâm tư hắn, chỉ đành đi trước dẫn đường, không bao lâu sau đã đến phòng chứa củi. Gã đặt người xuống đất, Tần Truy cởi y phục của Hồ Thất mặc lên người, thấy Mạnh Chương cùng đi ra, hỏi: “Ngươi đi ra làm gì?” Mạnh Chương sửng sốt nói: “Ta đưa ngươi đi tìm Bặc cô nương.” Tần Truy nói: “Ngươi vừa nói Bặc cô nương sương phòng trong hậu viện, ta tự đi tìm, ngươi chờ ở đây, trời tối khắc có người tới cứu.” Dứt lời, hắn không đợi Mạnh Chương mở miệng mà điểm liền mấy huyệt đạo của gã, lại đá cho một cước ngã lăn xuống đất, lấy bó củi hai bên che kín cả hai người, bấy giờ mới ra ngoài rồi khóa cửa lại.

Vào trong viện, Tần Truy không dám tùy tiện đi loạn, chỉ thấy hậu viện cây hoa um tùm, đường nhỏ thông suốt bốn phương, đi được một lát bỗng nghe tiếng bước chân, hắn biết có người bèn vội lắc mình tránh ra sau giả sơn. Người tới bước chân nhẹ nhàng, tuy có biết võ công nhưng không phải là cao thủ, Tần Truy lén nhìn một cái, thấy một thiếu nữ còn rất trẻ mặc một thân khinh sam xanh nhạt đang tản bộ trong viện một mình. Hắn vốn nghĩ là nội quyến của Bạch, lúc này mới nhìn lại cẩn thận, thiếu nữ này chính là sư muội của Chu Vạn, Bặc Tú Linh. Gặp nàng ở trong này, Tần Truy đã yên tâm hẳn, lại thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, thần sắc ngời ngời, bộ dạng đúng là một trời một vực với tiểu tử quê mùa ngoài Liễu phủ ngày đó.

Làn da của Bặc Tú Linh khá đen, không thể sánh với sắc da trắng nõn của những cô gái bình thường nhưng lại có thứ phong tình khác. Nàng đứng trong viện, thoáng chốc khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu, thoáng chốc lại nhíu chặt đôi mày lộ rõ lo lắng, không biết là đang suy nghĩ gì. Tần Truy nhìn một lát, nghĩ bụng cô nương này lưu luyến si mê Bạch Ly, một lòng nhào vào ngực y như thế, chỉ sợ là không chịu rời đi, nếu thật sự không được thì đành phải dùng biện pháp mạnh mà giao nàng cho Chu Vạn mất thôi. Hắn thấy Bặc Tú Linh thở dài xoay người về phòng, cũng lặng lẽ đi theo.

Bặc Tú Linh vào phòng liền ngồi bên bàn ngẩn người. Tần Truy nhấc cửa sổ, nhảy vào trong. Bặc Tú Linh nghe thấy tiếng động, nhìn thấy một nam tử xa lạ thì lập tức cả kinh há miệng muốn hét lên, Tần Truy ra chỉ như gió, điểm á huyệt của nàng. Võ công của Bặc Tú Linh không cao, bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn chế trụ. Nàng vừa kinh vừa sợ, sắc mặt nhoáng cái trắng bệch. Tần Truy nói: “Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương cô.” Nói đoạn lại điểm thêm mấy huyệt đạo. Bặc Tú Linh thân mình mềm nhũn, ngã vào trong lòng hắn. Lúc này nàng ta sợ đến hồn phi phách tán, chỉ nghĩ mình gặp hái hoa *** tặc sắp phải chịu nhục đến nơi, nước mắt rơi lã chã. Tần Truy nắm thắt lưng nàng, thấp giọng nói: “Đắc tội.” rồi mở cửa phòng, đi dọc theo con đường lúc tới đến cửa hậu viện. Bặc Tú Linh không thể động đậy, chỉ đành mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Tần Truy mở cửa hậu viện, thấy trong con hẻm đối diện có người đang thập thà thập thò, chính là Chu Vạn. Hán tử quê mùa này cũng có chút thông minh, gã lấy bùn xoa đầy lên mặt giả trang ăn mày ngồi chờ ở góc tường y như thật. Tần Truy đưa Bặc Tú Linh qua, Chu Vạn không nhận ra hắn, Tần Truy nói: “Là ta, Bặc cô nương giao cho ngươi chiếu cố, trên đường cẩn thận.”

Chu Vạn vừa mừng vừa sợ nói: “Đại ca, sao mặt mũi ngươi lại biến thành như vậy. Ta đưa sư muội về khách *** trước rồi sẽ trở lại giúp ngươi.” Tần Truy nói: “Tiêu cục Bạch Viễn người đông thế mạnh, khách *** trong thành cũng không an toàn, ngươi mau thừa dịp cửa thành chưa đóng mà ra khỏi thành đi. Ta cứu được người rồi sẽ nghĩ cách tìm ngươi.” Hắn cúi đầu thấy Bặc Tú Linh rơi lệ đầy mặt, ôn nhu an ủi nói: “Bặc cô nương xin đừng trách, hôm nay tiêu cục Bạch Viễn nguy cơ trùng trùng, cô vẫn là nên theo sư ca về nhà trước, nếu như Bạch Ly thật sự có lòng chắc chắn sẽ tìm đến cô.” Chu Vạn nhìn sư muội khóc thật thương tâm thì chân tay luống cuống, Tần Truy giao người cho gã, Chu Vạn nói: “Đại ca cẩn thận, ta đi trước.” Chờ gã đi khuất, Tần Truy lại vào trong hậu viện tiêu cục, nhanh chóng đóng cửa lại. Lúc này trời đã gần tối, trong viện có người châm đèn. Tần Truy theo ánh đuốc đi đến trước một căn phòng nhỏ thì không tiến gần thêm được nữa. Ngoài phòng có hơn mười người vây quanh, ai nấy đều cầm đao cầm kiếm, người người nín thở ngưng thần như lâm đại địch. Trong phòng nhỏ tối như hũ nút, không biết tình trạng người ở bên trong đã thế nào rồi? Tần Truy đoán được Giang Khinh Trục đang ở trong phòng, tuy trong lòng nôn nóng lại vẫn nhẫn nhịn án binh bất động. Một hồi lâu sau ánh lửa lấp lóe, có người đến gần, hắn thu mình vào sau thân cây. Người tới mặc trang phục tiêu sư, cầm theo cương đao đi tới dưới tàng cây, gã cắn cương đao trên miệng, cởi quần tưới xuống gốc.

Tần Truy lấy một viên dược hoàn cầm trong tay, đợi đến lúc người nọ giải quyết xong đang cúi đầu kéo quần, liền vụt ra khỏi đằng sau thân cây chế trụ yết hầu gã. Người nọ kinh hãi dưới đang muốn kêu to, Tần Truy nhấc tay nhét thẳng viên dược hoàn vào miệng gã. Người này vừa sợ vừa giận, yết hầu bị bóp không kêu nổi thành tiếng, chỉ đành ngửa cổ nuốt dược hoàn xuống đánh ực một tiếng. Tần Truy thấp giọng nói: “Muốn mạng thì ngoan ngoãn nghe lời.” Người nọ nuốt dược hoàn mà không biết là cái gì, sợ đến mức mặt cắt không còn hột máu, lập tức liều mạng gật đầu. Tần Truy nói: “Trong phòng giam người nào?” Tiêu sư nơm nớp lo sợ nói: “Ta cũng không biết, nghe nói y họ Giang, là truyền nhân của Giang Ninh khoái kiếm Diêu gia, gọi là Giang cái gì Giang…” Tần Truy nói: “Ngươi mới vừa nuốt Mộc Ô Hoàn, nếu trong ba canh giờ mà không có thuốc giải thì toàn thân biến đen, độc phát mà chết.” Tiêu sư cúi đầu không nói, Tần Truy thấy mắt gã chớp động liền biết ngay gã đang mưu tính cái gì, liền nói: “Ta không để thuốc giải trên người, ngươi mà dám gọi người, ta vừa đi, tính mạng ngươi cũng không giữ nổi.” Người kia hỏi: “Làm sao ta tin được ngươi?” Tần Truy nói: “Ta chỉ muốn cứu người trong phòng, y với ngươi không oán không cừu, hẳn là đắc tội với thiếu tiêu đầu nhà ngươi. Ngươi vất vả thủ ở đây nhiều ngày cũng đủ rồi, tội gì phải đền cả mạng cho y nữa.”

Tiêu sư nghĩ tới nghĩ lui, dược hoàn đã vào bụng rồi, cho dù có độc hay không cũng vẫn cứ là một mối lo, không khỏi có chút tâm phiền ý loạn. Đúng lúc này lại nghe có người gọi: “Hồ Khuê, thế nào rồi, sao chậm thế ?” Tiêu sư tên Hồ Khuê nói: “Xong rồi đây, ta đi tiểu, giục cái gì mà giục. Ngươi đi chỗ khác đi, ở đây có ta là được rồi.” Người nọ đáp một tiếng, đi xa. Hồ Khuê hỏi Tần Truy: “Ta giúp ngươi, ngươi sẽ giải độc cho ta thật chứ?” Tần Truy nói: “Ta với ngươi cũng không oán không thù, chỉ vì cứu người mà thôi, ngươi đưa ta vào, ta tất nhiên sẽ nói cho ngươi thuốc giải.”

Hồ Khuê nói: “Phòng này canh gác nghiêm ngặt, hiện giờ ta cũng không giúp được ngươi, đợi đến canh hai có người thay ca, lúc ấy may ra còn tranh thủ được.” Tần Truy xem sắc trời còn sớm, nhưng Hồ Khuê mặt nhăn mày nhíu không giống giả vờ, liền nói: “Được, ta ở đây chờ ngươi, canh hai ngươi đến tìm ta, chỉ cần có một chút không đúng thì ta sẽ đi ngay.” Hồ Khuê vốn muốn thoát thân trước rồi đi tìm người tới bắt hắn, buộc hắn nói ra thuốc giải, nghe xong lời này thì giật nảy trong lòng, thầm nghĩ may mà mình chưa làm gì thiếu suy nghĩ, nếu không hắn đi mất rồi tìm ai mà giải độc đây. Gã nhìn ra võ công Tần Truy rất cao, muốn cứu người trong viện người đông thế mạnh này chưa chắc đã thành công, thế nhưng muốn toàn thân lui quân thì không khó chút nào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, không dám nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì nữa.

Tần Truy nhảy lên cành cây đợi hơn một canh giờ, canh hai, Hồ Khuê đúng hẹn tới nói: “Ngươi đi theo ta.” Tần Truy mặc trang phục của Hồ Thất, đi thẳng tới trước mặt mấy tiêu sư của tiêu cục Bạch Viễn trong viện. Hồ Khuê đánh bạo lên tiếng chào hỏi. Mấy người kia thuận miệng đáp lời, nói mấy câu cho qua. Hồ Khuê dẫn hắn đến ngoài phòng lại không dám tiến thêm bước nào, chỉ nói: “Người trong phòng nói kẻ nào dám lại gần, y sẽ một kiếm làm thịt tại chỗ luôn. Lão Dư đã nếm đau khổ rồi, mũi bị gọt đi mất hơn nửa, từ đó về sau không ai dám bén mảng đến nửa bước. Ta đã giúp ngươi đến nước này, nhưng việc này thì không giúp nổi nữa, ngươi cũng nên nói cho ta biết độc này phải giải thế nào rồi chứ.” Tần Truy chưa trả lời, phía sau đã vang lên tiếng bước chân, Hồ Khuê biến sắc nói: “Thiếu tiêu đầu đến, ngươi tránh đi trước đi, đừng để y nhìn thấy, sẽ phiền phức cho ta.” Tần Truy nói: “Ngươi sợ y phạt ngươi, không sợ ta giết ngươi sao.” Hồ Khuê có khổ mà không thể nói, chỉ biết cúi đầu đứng một bên, cũng may Bạch Ly dẫn theo mấy người đến trước cửa phòng cũng không nhìn hắn lấy một cái.

Bạch Ly cất cao giọng nói: “Giang đại hiệp, tiểu đệ đã dọn xong rượu thịt ở ngoài này, nếu Giang đại hiệp cho tiểu đệ chút mặt mũi mà mở cửa ra, tiểu đệ nhất định sẽ tự mình bồi rượu tạ tội.” Tần Truy đứng một bên lắng nghe, trong phòng lại không có mảy may động tĩnh. Bạch Ly đợi một hồi lâu mới nói: “Giang đại hiệp tội gì phải thế, ngươi đã ba ngày không uống một ngụm nước, gắng gượng chống đỡ như thế có gì hay đâu. Giang đại hiệp không muốn đi ra, tiểu đệ cho người mang thức nhắm vào có được không?” Nói xong nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh, người nọ bưng đồ ăn rượu nước đi lên phía trước. Tần Truy thấy sắc mặt gã xanh lét, rõ ràng là không hề tình nguyện mà chậm rì rì bước đến trước cửa phòng nhỏ, lại do dự mãi mới dám đẩy cửa ra. Chân trái gã vừa bước vào một bước đã nghe thấy tiếng xoẹt nhỏ vang lên, lập tức rầm một cái, đồ nhắm trên khay đã bị đánh trúng vỡ nát. Tần Truy mắt sắc, nhìn thấy trong phòng chợt lóe lên một đạo ngân quang, một chiếc ngân phiêu bay vụt tới, đánh cho cả cái khay với người bưng ngã bổ ra ngoài. Người nọ sợ tới mức nói cũng nói không nên lời, sấp ngửa chạy đi.

Bạch Ly thấy tình hình đó, chỉ bình tĩnh nói: “Giang đại hiệp quả nhiên nội lực thâm hậu, tiểu đệ yên tâm rồi. Giang đại hiệp nghỉ sớm đi, ngày mai tiểu đệ lại đến thăm hỏi.” Dứt lời xoay người rời đi. Các tiêu sư của tiêu cục Bạch Viễn lại vây kín phòng nhỏ. Tần Truy kéo Hồ Khuê nói: “Ngươi dụ hai người bên cửa sổ kia đi, để ta vào.” Hồ Khuê đau khổ nói: “Đây chẳng phải là khiến ta khó xử sao, thiếu tiêu đầu mà biết thì ta còn đâu mạng nữa.” Tần Truy dọa gã: “Ngươi không đi, mạng nhỏ cũng chẳng giữ được đâu, nuốt Mộc Ô Hoàn rồi sẽ chết rất thảm, còn không bằng chịu một đao của thiếu tiêu đầu thống khoái hơn nhiều.” Hồ Khuê bất đắc dĩ đành đáp ứng. Tần Truy lại nói: “Ta vào, ngươi chờ ở đây, trăm ngàn không thể đi. Người ở bên trong ra ngoài, ngươi phải đưa y đến hậu viện thả đi, ra tới cửa y sẽ nói cho ngươi biết thuốc giải.” Hồ Khuê nhăn nhíu mặt mày nói: “Ta nào dám chạm vào vị trong kia, nếu y vừa thấy ta đã đãi ngay một kiếm, ta lại chẳng chết oan chết uổng à.” Tần Truy nói: “Giờ ngươi không còn lựa chọn nào khác, nghe lời ta thì mới có một con đường sống.” Hồ Khuê than thở, nhăn mặt đi tới chỗ hai người canh gác cửa sổ, tìm đề tài lôi kéo bọn họ nói chuyện phiếm, gác cửa vừa chuyển tầm mắt, Tần Truy đã nhẹ nhàng nhảy tới dưới cửa sổ, nhấc phiến cửa nghiêng người chui vào.

Trong phòng không đèn không nến, Tần Truy vừa chạm chân xuống đất đã cảm thấy có một cỗ tật phong ập thẳng mặt mà tới. Hắn vội vàng né sang, lại nghe tiếng vang nhỏ, hồng quang chợt lóe, trường kiếm đâm thủng cánh cửa giấy. Tần Truy vui vẻ trong lòng, người nọ phản thủ đâm một kiếm về phía hắn. Tần Truy biết rõ sự sắc bén của Xích Tú, không dám đón chiêu bằng tay không, thân mình vừa chuyển lại tiếp tục né tránh, thấp giọng nói: “Khinh Trục, là ta.” Người nọ chính là Giang Khinh Trục, y nghe hắn gọi một tiếng này thì sửng sốt hồi lâu, trường kiếm trong tay chậm rãi hạ xuống, nói: “Là ngươi.” Tần Truy cười nói: “Là ta.” Giang Khinh Trục nhìn hắn một hồi, Tần Truy mới hiểu ra, lột mặt nạ trên mặt xuống. Giang Khinh Trục nói: “Ngươi tới làm gì?” Tần Truy thấy vẫn còn đi đứng được, trông chẳng có vẻ gì là thân trúng kịch độc, sợi dây căng chặt trong lòng đã nới ra một nửa.

Giang Khinh Trục vốn cho rằng người của tiêu cục Bạch Viễn xông vào nên mới liều mạng ra tay ác độc muốn đâm chết người, ai ngờ lại là cố nhân. Y không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lảo đảo suýt nữa té ngã. Tần Truy nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy y, vừa đỡ được, chỉ cảm thấy mới có mấy ngày không gặp mà Giang Khinh Trục gầy đi rất nhiều, lại thấy lông mày y nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, tay cầm Xích Tú không kìm nổi run rẩy như thể ngay cả kiếm cũng không cầm nổi, lòng hắn như bị dao cắt, lại đưa tay đặt lên uyển mạch của y, mạch đập hỗn loạn, nội lực không còn. Giang Khinh Trục thấy thần sắc hắn ngưng trọng giống như tâm sự trùng trùng, bản thân y lại chẳng hề để ý, thuận miệng hỏi: “Vết thương của ngươi khỏi chưa?” Tần Truy sửng sốt gật đầu nói: “Khỏi lâu rồi. Ta nghe tiêu sư của tiêu cục Bạch Viễn nói huynh trúng độc, là độc gì, giải ra sao?” Giang Khinh Trục nói: “Mấy tiêu sư lén nói với nhau, ta nghe được ít nhiều, hình như gọi là Cưu Bàn thảo gì đó, giải độc thế nào thì không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.