Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ mười sáu.
Tần Truy nghe thấy ba chữ Cưu Bàn thảo thì trong lòng lạnh ngắt. Giang Khinh Trục nói: “Đỡ ta đứng lên.” Tần Truy nói: “Vì sao họ Bạch lại ngoan độc như thế, phải dùng loại độc ác liệt thế này để hại huynh.” Từ nhỏ hắn đã ở bên cạnh Vạn Khiếu Phong, mưa dầm thấm đất cũng hiểu được một chút độc kinh y lý, liền hỏi Giang Khinh Trục: “Huynh trúng độc khi nào?” Giang Khinh Trục nói: “Bốn ngày trước.” Tần Truy nói: “Độc này tuy không lập tức lấy mạng người, lại làm cho người ta sống không bằng chết.” Giang Khinh Trục cười lạnh nói: “Y muốn tra tấn ta, tất nhiên là không hạ độc đến chết. Ngươi đỡ ta đứng lên, đến bên cửa sổ nhìn qua xem sao.”
Tần Truy thấy y kiên quyết muốn đứng lên, đành phải đỡ y đến gần lỗ rách bên cửa sổ. Giang Khinh Trục nhìn qua rồi nói, “Bạch Ly đi rồi, ngươi cũng đi đi thôi.” Tần Truy nói: “Ta tới cứu huynh, sao có thể đi cho được?” Giang Khinh Trục nói: “Nội lực của ta không còn nhiều, khi độc phát lại vô cùng đau đớn, hai người bằng bất cứ cách nào cũng không thể thoát ra.” Nói được hai câu quả nhiên sắc mặt tái nhợt, cả người đau nhức, làm cho Tần Truy nhìn thấy mà tim cũng thắt lại.
Tần Truy hỏi: “Trước đây ta và huynh có chút hiểu lầm, giờ huynh còn tin ta không?” Giang Khinh Trục nhìn hắn, chậm rãi gật đầu. Tần Truy nói: “Vậy huynh đưa Xích Tú cho ta.” Giang Khinh Trục nhấc tay nhìn trường kiếm, không chút nghĩ ngợi giao ngay cho hắn. Tần Truy thấy y sảng khoái như thế, ngay cả bảo kiếm gia truyền yêu hơn mạng sống cũng trao vào tay mình, hắn nhất thời cảm động, cung kính dùng hai tay nhận kiếm, nói: “Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cứu huynh ra ngoài.” Nói rồi đưa tay ra sau lưng y, giúp y vận công giảm đau.
Tần Truy nghĩ đến đã mấy ngày nay, Giang Khinh Trục thời thời khắc khắc bị chất độc giày vò, khi độc phát còn phải đề phòng người của tiêu cục Bạch Viễn bên ngoài thì lòng đau như cắt. Giang Khinh Trục tâm cao khí ngạo không chịu yếu thế, Tần Truy lại lo lắng đề phòng, qua một hồi lâu mới thấy sắc mặt y hơi chuyển tốt. Hắn nói: “Ta ra trước mở đường, huynh chờ ta dẫn người trong viện đi hết thì đi theo cửa sổ này ra ngoài. Bên ngoài có tiêu sư của tiêu cục Bạch Viễn tiếp ứng, ta lừa gã tưởng đã ăn phải thuốc độc, huynh cứ việc bắt gã dẫn đường, gã muốn thuốc giải tuyệt đối không dám trái lời đâu. Ra khỏi tiêu cục thì đi tới khách *** Đông Lai phía đông chờ ta.” Nói xong hắn cởi xuống y phục trên người Giang Khinh Trục. Giang Khinh Trục tay chân vô lực chỉ có thể mặc y sắp xếp, Tần Truy cởi y phục của y xuống, lại lấy trang phục của tiêu sư Hồ Thất vẫn mặc trên người đổi cho y. Giang Khinh Trục hiểu được dụng ý của hắn, nói: “Ngươi cẩn thận một chút, lũ tiêu sư đó tuy võ công không cao, nhưng người đông thế mạnh, muốn đối phó cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tần Truy nói: “Ban đêm người mỏi mệt, canh phòng hẳn cũng không nghiêm. Ta đi.” Giang Khinh Trục đáp: “Được.” Tần Truy đi đến bên cửa sổ, quay đầu cười nói: “Thế này mới đúng này, dài dòng lải nhải coi trước nghĩ sau, nào giống ngày đó đâm ta một kiếm sạch sẽ lưu loát vừa nhanh vừa độc.” Giang Khinh Trục nghe hắn nhắc lại chuyện xưa, khuôn mặt tái nhợt lại hơi ửng hồng, nghiêm mặt nói: “Đó là ta hiểu lầm ngươi, ngươi đừng trách móc.” Tần Truy nói: “Ta nếu trách huynh, sao còn tới tìm huynh? Giang Khinh Trục mà ta biết là thiếu niên hiệp khách chuyện trò vui vẻ khí phách hiên ngang trên tửu lâu ngày đó, cho dù ngày sau có biến cố gì, ta cũng chỉ nhớ rõ một người ấy thôi.” Nói xong nhặt lên túi phiêu trên mặt đất, tháo ra vừa nhìn, thấy còn lại hai mảnh ngân phiêu. Giang Khinh Trục nghe câu nói kia, lại nhìn thấy Tần Truy cầm ngân phiêu trong tay mà khe khẽ vuốt chữ “Trục” trên thân phiêu, trong lòng ngập tràn ấm áp. Tần Truy cầm lấy túi phiêu, nâng tay đẩy cửa, từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài, người còn chưa rơi xuống đất đã nhấc tay phóng phiêu trúng đùi của một người. Người nọ canh gác đã mấy ngày, ban đêm trở nên lười biếng, làm sao đoán được người trong phòng đột nhiên lại phóng phiêu đả thương người, gã bất ngờ không kịp đề phòng hét thảm một tiếng ngã lăn xuống đất.
Tần Truy nhân cơ hội này thả người nhảy lên nóc nhà, bấy giờ bọn người của tiêu cục Bạch Viễn mới lấy lại tinh thần mà thi nhau kêu lên. Tần Truy vốn muốn thu hút sự chú ý của bọn họ, lại khoát tay, người ở dưới biết ám khí của hắn lợi hại, vội vàng tránh dạt sang bốn phía. Ai ngờ Tần Truy lại thu tay, nhoáng lên mấy cái nhảy vụt qua ngay trên đầu mấy tiêu sư, tay hắn nâng bảo kiếm, một kiếm chém ra là một đạo hồng quang. Kiếm phong của Xích Tú sắc bén thế nào, tiêu sư của tiêu cục Bạch Viễn mấy ngày nay đã từng được thấy qua, biết kiếm phong lướt qua nếu nhẹ thì đứt tay đứt chân, nếu nặng, chính là đầu thân chia lìa. Nếu không phải Giang Khinh Trục trúng kịch độc, sao có thể bị vây khốn như thế. Tần Truy nghĩ đến đây, xuống tay cũng không hề lưu tình, làm cho đám tiêu sư luống cuống tay chân, rơi vào tình thế cực kì nguy hiểm.
Đã qua canh ba, trên bầu trời mây đen che khuất ánh trăng, mấy cây đuốc trong viện cũng bị Tần Truy dập tắt, lúc này người khác chỉ thấy hắn khoác bạch y phơ phất, không một ai dám lại gần. Tần Truy cố ý dẫn những tiêu sư này ra ngoài viện, đột nhiên thấy ánh kiếm nhoáng lên, một thanh trường kiếm đánh ập đến. Hắn nghe tiếng xé gió bên tai liền biết đối phương nội lực thâm hậu, dồn vào binh khí nhất định là trầm trọng vô cùng, nếu là ngày thường cũng không dám đón đỡ, song lúc này hắn chỉ muốn phá vây, trong tay lại có thần binh lợi khí, lập tức giơ kiếm chặn lại, keng một tiếng, lại không thể chặt gãy kiếm của người kia. Tần Truy thầm giật mình trong lòng, chỉ nghe Bạch Ly nói: “Xích Tú chém sắt như chém bùn, so sánh với Thanh Anh kiếm của ta thì thế nào?” Tần Truy sợ bị nhìn ra, không dám triền đấu với y mà xoay người chạy về hướng hoa viên.
Bạch Ly quát lên: “Mau ngăn y lại, nhiều người như vậy mà không vây nổi một mình y, tiêu cục Bạch Viễn còn đâu mặt mũi nữa.” Y vừa nói chuyện vừa xông vào trong viện đuổi theo. Giang Khinh Trục ở trong phòng nghe người bên ngoài nhao nhao hỗn loạn, chẳng bao lâu sau tiếng ồn đã đi xa. Y biết Tần Truy đã dẫn người đi rồi, trước mắt chính là cơ hội cực tốt, bèn đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Tần Truy vốn bảo Hồ Khuê chờ bên ngoài, lường trước được gã đã nuốt dược hoàn ắt không dám không nghe, thế nhưng Giang Khinh Trục nhảy ra ngoài cửa sổ lại không thấy một bóng người, đang muốn tự mình rời đi thì nghe đằng sau có người gọi: “Giang đại hiệp.”
Giang Khinh Trục cả kinh, quay đầu nhìn thấy một người đứng ở phía sau. Người nọ mặc trang phục tiêu sư, trên mặt đeo vải đen, ôm quyền nói với y: “Giang đại hiệp, mời đi theo ta.” Giang Khinh Trục nhíu mày nói: “Ngươi là ai?” Người này nói: “Nơi đây không thích hợp ở lâu, có chuyện gì ra ngoài nói tiếp.” Giang Khinh Trục nói: “Ai bảo ngươi chờ ta ở đây?” Người này nói: “Là Tần đại hiệp phân phó tại hạ đưa Giang đại hiệp ra ngoài.” Giang Khinh Trục hỏi: “Ngươi che mặt làm gì?” Người này nói: “Không dối gạt Giang đại hiệp, tại hạ ngày thường làm việc ở tiêu cục Bạch Viễn này, ngày sau cũng vẫn muốn dựa vào công việc áp tiêu kiếm sống, nếu bị người khác thấy thì mất bát cơm vẫn còn là chuyện nhỏ, thiếu tiêu đầu mà biết được, chắc chắn không tha mạng cho ta.” Giang Khinh Trục nghe gã nói có lý, liền bảo: “Vậy ngươi dẫn đường đi.”
Người này dẫn y đi men theo con đường mòn sau viện, Tần Truy đã dẫn người chạy hết đến tiền viện, hậu viện lúc này không có nửa bóng người. Giang Khinh Trục đi theo người bịt mặt đến dưới một gốc mai, chợt nghe tiếng bước chân truyền đến, đằng sau cây mai lại có một tiêu sư của tiêu cục Bạch Viễn đi ra. Tiêu sư này thấy Giang Khinh Trục thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt đan xen sợ hãi lẫn vui mừng. Người bịt mặt thấy chuyện vỡ lở, mắt lộ hung quang tay nắm chuôi đao. Tiêu sư kia quay đầu nhìn liếc gã một cái: “Ô, ngươi là Đinh tiêu đầu sao? Nhìn ngươi rút đao tay trái là ta nhận ngay ra. Đinh tiêu đầu, ngươi che mặt làm gì thế?” Người bịt mặt thấy gã nhận ra mình, cũng không tiện chống chế, trầm giọng nói: “Hồ Khuê, sao ngươi lại ở đây?”
Hồ Khuê ấp úng nói: “Ta, ta đau bụng, muốn đi nhà cầu.” Khi gã nói chuyện, ánh mắt cứ đảo tới đảo lui phía Giang Khinh Trục, muốn nói lại thôi, chốc sau gã mới ướm lời: “Đinh tiêu đầu, ngươi đang muốn đưa Giang… Giang đại hiệp ra ngoài sao?” Người bịt mặt nói: “Ngươi dám nói chuyện này ra ngoài, ta đây một kiếm làm thịt ngươi đó.” Hồ Khuê mặt nhăn mày nhíu nói: “Giang đại hiệp, xin ngài thương xót đưa thuốc giải cho ta đi. Ai nha, ta trúng độc rồi. Sau ba canh giờ mà không được giải thì thủng ruột rách bụng, cả người biến đen, chết thảm không nỡ nhìn đây. Hiện nay đã qua hơn một canh giờ, nếu không có thuốc giải chỉ sợ là không kịp nữa.” Người bịt mặt nhíu mày nói: “Trúng độc gì? Ai hạ độc?” Hồ Khuê nói: “Gọi là… Đúng rồi, gọi là Mộc Ô Hoàn. Người hạ độc ta không biết.” Người bịt mặt nói: “Không biết sao lại hạ độc ngươi, hay là ngươi đánh bạc thua, thiếu ngân lượng của người ta hả? ” Hồ Khuê nói: “Không phải, người nọ muốn cứu Giang đại hiệp, bắt ta hỗ trợ nhưng ta không chịu, mới cho ta ăn thuốc độc.”
Giang Khinh Trục nghe xong biết người nọ nhất định là Tần Truy, cái tên Mộc Ô Hoàn chỉ sợ cũng là hắn bịa ra, mình làm sao giải độc cho gã được. Hồ Khuê muốn lấy lòng hai người, liền nói: “Đã nhiều ngày nay thiếu tiêu đầu vô duyên vô cớ cường ngạnh giam giữ Giang đại hiệp trong tiêu cục, mấy huynh đệ phải trông coi đã sớm oán than dậy đất. Đinh tiêu đầu đại nghĩa lẫm liệt, tiểu nhân bội phục vô cùng, cũng muốn dốc chút sức mọn hiến kế vạn toàn cho hai vị giúp hai vị rời đi.” Người bịt mặt cười lạnh một tiếng nói: “Như vậy ngươi cũng có thể tranh công với người hạ độc, nhân cơ hội đòi thuốc giải luôn, đúng là kế sách vạn toàn một tên hai đích.” Trên mặt Hồ Khuê hiện lên thần sắc xấu hổ, lại vẫn cản đường không chịu tránh ra, nói: “Đinh tiêu đầu nói thế là sao, thiếu tiêu đầu trúng kế điệu hổ ly sơn của người nọ, chốc lát cũng sẽ trở lại. Giang đại hiệp thân trúng kịch độc, chúng ta cũng có thể coi như là đồng bệnh tương liên, vốn phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.” Người bịt mặt nói: “Cũng được, vậy ngươi đi trước nhìn xem ngoài cửa hậu viện có ai canh gác hay không, hôm nay là ai trực?” Hồ Khuê nói: “Là huynh đệ Hồ Thất của ta, ta đi nói với hắn một tiếng, bảo hắn thả chúng ta ra ngoài.” Dứt lời liền xoay người dẫn đường. Giang Khinh Trục thấy người bịt mặt rút đao, đưa tay bịt miệng Hồ Khuê, một đao đâm thẳng vào hậu tâm của gã, xuyên thẳng ra trước ngực. Hồ Khuê nào ngờ gã lại hạ độc thủ như vậy, không kêu nổi lên một tiếng, cứ như vậy chết oan.
Người bịt mặt đặt thi thể xuống đất, nhấc chân đá vào bụi cỏ, bấy giờ mới nói với Giang Khinh Trục: “Chúng ta mau đi thôi.” Giang Khinh Trục nhìn cây đao còn đang rỏ máu ròng ròng của gã, hỏi: “Sao ngươi lại giết hắn?” Người bịt mặt nói: “Người này nói quá nhiều, lưu lại sớm muộn cũng hỏng chuyện, giết đi cho sạch sẽ.” Gã nói xong, nhìn liếc Giang Khinh Trục một cái, thấy y lộ ra sắc mặt không ngờ tới, bèn nói: “Giang đại hiệp cảm thấy ta xuống tay quá ác độc sao?” Giang Khinh Trục không nói, người bịt mặt nói: “Không độc không phải trượng phu, nếu muốn làm đại sự thì tuyệt đối không thể có lòng dạ đàn bà.” Giang Khinh Trục gật đầu nói: “Không sai, là ta nghĩ nhiều rồi.”
Người bịt mặt giết Hồ Khuê, đến bên cửa hậu viện tìm thủ vệ Hồ Thất, tìm một hồi lâu vẫn không thấy người. Người bịt mặt hồ nghi nói: “Sao lại không có người? Hồ Thất chẳng biết lại lêu lổng ở đâu rồi, thế mà hắn tránh được một kiếp.” Giang Khinh Trục nói: “Không có người trông coi không phải tốt hơn sao, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.” Người bịt mặt mở cửa viện dẫn y ra ngoài, hỏi: “Giang đại hiệp có định đi nơi nào không?” Độc tính trong cơ thể Giang Khinh Trục thời thời khắc khắc vẫn luôn phát tác, y nghe người bịt mặt hỏi, liền nói: “Ta có bằng hữu chờ ở khách ***, không biết cao danh quý tính các hạ là gì, đặng ngày sau dốc lòng sông bể mà trả ơn cứu mạng.” Người bịt mặt nói: “Tại hạ được người nhờ cậy không muốn phụ lòng người, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, Giang đại hiệp không cần để trong lòng.” Giang Khinh Trục thấy gã không chịu lộ thân phận thì cũng không cố ép, chỉ ôm quyền cáo biệt. Y vì cầu thoát thân mới cố sức đề lên một luồng chân khí, lúc này bước chân loạng choạng, thân mình lảo đảo suýt nữa ngã xuống. Người bịt mặt dùng một tay đỡ lấy y mà nói: “Giang đại hiệp ngươi thân trúng kịch độc, đi lại không tiện, không bằng để ta đưa ngươi tới khách ***, gặp Tần đại hiệp cũng có thể giao phó ổn thỏa.” Giang Khinh Trục nói: “Vậy làm phiền ngươi.” Dứt lời dưới chân mềm nhũn lại muốn ngã xuống, người bịt mặt đỡ cánh tay y, chợt thấy bên hông tê dại, khí lực toàn thân bỗng như bị rút sạch mà quỳ rạp xuống đất. Trong lòng gã kinh hãi, tay chân lại không thể nhúc nhích. Giang Khinh Trục đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn gã. Người bịt mặt cả giận nói: “Ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi lại giở thủ đoạn ám toán ta, rốt cuộc là có rắp tâm gì?” Giang Khinh Trục nói: “Ta cũng đang muốn hỏi ngươi có rắp tâm gì đây.” Người bịt mặt nói: “Ta đã nói là Tần đại hiệp…” Giang Khinh Trục nói: “Tần đại hiệp? Hắn bảo ngươi tới cứu ta sao?” Người bịt mặt cắn răng nói: “Ngươi không tin thì thôi.” Giang Khinh Trục nói: “Loại người như hắn, sao có thể có bằng hữu như ngươi, lại làm sao có thể yên tâm mà giao chuyện này cho ngươi làm được.”
Người bịt mặt nói: “Vừa rồi nếu không phải ta giết Hồ Khuê đưa ngươi ra, làm sao ngươi có thể dễ dàng thoát thân như thế?” Giang Khinh Trục nói: “Không sai, nếu không phải ngươi dẫn đường, ta đúng là sẽ tốn không ít công sức. Ngươi giết tiêu sư họ Hồ kia mà mắt không hề chớp, lòng dạ ác độc như thế, ngay cả ta cũng không theo kịp. Người nọ ta hiểu, hắn rất mềm lòng, tình nguyện tự tổn thương mình cũng không chịu đả thương người khác, làm sao có thể kết giao với hạng như ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai, muốn dẫn ta tới nơi nào?” Người bịt mặt âm trầm cười nói: “Nếu như ngươi còn đủ sức thì đã giết ta liền tay rồi, tưởng rằng ta không nhìn ra chắc, ngươi trúng độc rất sâu, muốn đứng được cũng đã là miễn cưỡng, chỉ cần ta hô lên một tiếng, người của tiêu cục Bạch Viễn sẽ tới đây ngay, ngươi còn có thể trốn được sao?” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi nói cũng đúng, nếu như ta sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết, thế thì làm cách nào cũng phải kiếm một cái đệm lưng.” Nói đoạn, trong mắt y toát ra hàn quang, nhặt thanh đao trên đất chém thẳng đến ngực người bịt mặt. Người này mắt thấy mũi đao đến ngực, dưới tình thế cấp bách bèn dồn chân khí xuống hông cường ngạnh giải khai huyệt đạo. Giang Khinh Trục không còn nội lực, lần điểm huyệt này còn phải lừa chính gã tự đưa đến cửa, hoàn toàn dựa vào ngoại lực mà đắc thủ. Người bịt mặt vừa giải xong huyệt đạo thì lăn ngay một vòng né được một đao Giang Khinh Trục đâm tới, lại một cước đá y ngã xuống. Giang Khinh Trục hiểu rõ lần này không chém chết được gã, tiếp theo hẳn nhiên lành ít dữ nhiều, lòng đang tiếc hận, lại bỗng nhiên thấy một bóng đen chen vào giữa, huy quyền đánh về phía người bịt mặt. Người này chắn trước người Giang Khinh Trục, quyền nối tiếp quyền, quyền phong uy vũ, lại thực sự bức người bịt mặt lui liền mấy bước.
Người bịt mặt thấy cứu binh tới, trong lòng nôn nóng, vừa nhìn rõ thì đã yên tâm trở lại, cười lạnh nói: “Tới đây chịu chết.” Giang Khinh Trục đang nhìn người đánh quyền này, nhận ra gã là đệ tử của Phong Lôi quyền Bặc Chấn Sơn, Chu Vạn.
Chu Vạn đưa Bặc Tú Linh về khách ***, lo lắng cho an nguy của Tần Truy, liền vội vã tìm tới. Chỉ là gã không biết Tần Truy cứu người thế nào, không dám tự mình xông loạn làm hỏng đại sự của hắn nên vẫn chờ trong ngõ nhỏ ngoài cửa hậu viện. Một lần đợi này là suốt hai canh giờ, Chu Vạn trời sinh tính tình ngay thẳng, đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không bỏ dở giữa chừng, hai canh giờ này gã không dám buồn ngủ, mở mắt trừng trừng nhìn cửa ngách hậu viện của tiêu cục Bạch Viễn. Công lao rốt cuộc không phụ lòng người, cuối cùng cũng đợi được tới lúc cổng viện mở ra, Chu Vạn vui mừng khôn xiết. Gã đã đi cùng Tần Truy nhiều ngày, làm việc cũng ổn trọng hơn rất nhiều, không hề đâm ngang bổ ngửa như khi trước nữa. Thấy cổng mở, gã lùi vào chỗ tối, cẩn thận theo dõi tình hình bên ngoài.
Chu Vạn ngóng một hồi, thấy người đi ra không phải Tần Truy nhưng vẫn nhận được, chính là Giang Khinh Trục cùng đi chúc thọ với Tần Truy ngoài cửa Liễu phủ ngày ấy, gã cũng đã từng trò chuyện với y mấy câu, tuyệt đối không nhận lầm. Lại nhìn đến một người khác, khăn đen che mặt, tay trái cầm đao, thân đao vẫn còn đang nhỏ máu. Chu Vạn không rõ tình hình, còn đang không biết có nên ra ngoài hay không thì đã thấy hai người động thủ đánh nhau rồi. Người bịt mặt tránh được một đao của Giang Khinh Trục, lăn một vòng trên đất, cái khăn đen cũng vì thế mà tốc lên một nửa, Chu Vạn nhìn rõ người này là Đinh Hậu, lập tức không do dự nữa mà chen ngang một quyền huy thẳng về mặt đối phương.
Đinh Hậu tiếp một quyền, thấy rõ là tên Chu Vạn bại tướng dưới tay mình thì cũng không để vào mắt. Gã thực sự đã rất quen thuộc với Phong Lôi quyền pháp, có nhắm mắt lại cũng đánh được với Chu Vạn mấy hiệp, liền mang ý vừa khinh địch vừa muốn đánh nhanh thắng nhanh để đối phó với Giang Khinh Trục. Chu Vạn đánh lên một chiêu “Trục nhật truy phong”, Đinh Hậu biết chiêu tiếp theo chắc chắn là “Trận mã phong tường”, đao trên tay trái sớm đã nâng bên hông chờ quyền của gã. Chu Vạn hét to một tiếng, quyền đi nửa đường lại cứng rắn dừng lại, chuyển chiêu thành “Lôi đình vạn quân”. Mấy hôm trước Đinh Hậu vừa mới chịu thiệt dưới chiêu này của Tần Truy, nào ngờ chỉ mấy ngày sau mà hán tử lỗ mãng này cũng học được. Gã vốn đã tính trước kĩ càng chẳng lưu đường lùi, một quyền này Chu Vạn giáng thẳng xuống đánh cho gã ngã rạp xuống đất. Đinh Hậu chỉ cảm thấy dưới cằm đau nhức, trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.
Chu Vạn một chiêu đắc thủ, thế mà lại trố mắt nhìn một hồi lâu, ngay đến chính gã cũng không tin vào nắm đấm của mình nữa. Giang Khinh Trục thấy gã đứng ngây ngốc, liền gọi: “Ngươi phát ngốc cái gì thế? Còn không mau đi.” Bấy giờ Chu Vạn mới tỉnh táo lại, xoay người nâng y dậy, nói: “Kỳ quái, võ công của tên này vốn tốt lắm mà, sao mới mấy ngày không gặp mà lại thành vô dụng vậy.” Giang Khinh Trục cũng không biết vì sao Đinh Hậu lại chịu không nổi một kích như thế, thấy gã dùng đao rõ ràng là không hề kém. Chu Vạn đỡ y, nói: “Ngươi là người Tần đại ca muốn cứu sao?” Giang Khinh Trục thấy gã râu ria xồm xoàm, không biết đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn mở miệng gọi Tần Truy đại ca, chỉ cảm thấy buồn cười, thế nhưng tình thế trước mắt không tiện cho y hỏi nhiều, liền nói: “Ngươi mang cả tên này theo, đợi gã tỉnh lại ta còn có chuyện muốn hỏi cho rõ.” Chu Vạn một tay nhấc bổng Đinh Hậu bất tỉnh nhân sự. Giang Khinh Trục hỏi gã: “Ngươi biết khách *** Đông Lai ở đâu không?” Chu Vạn nói: “Biết chứ, sư muội ta cũng đang ở khách *** Đông Lai mà.” Giang Khinh Trục nói: “Đại ca ngươi bảo ta tới khách *** Đông Lai chờ hắn. Ngươi dẫn ta đi thôi.”
Chu Vạn nhớ ngoài tường Liễu phủ Giang Khinh Trục đã nâng gã một lần, đưa gã lên đỉnh tường, trong lòng liền nhận định luôn y là người tốt, bèn không nói hai lời một tay xách Đinh Hậu, một tay đỡ lấy y, dọc theo ngõ nhỏ hướng về khách *** Đông Lai mà đi. Đi tới cửa khách ***, để không kinh động đến tiểu nhị và chưởng quầy, Chu Vạn cõng Giang Khinh Trục trên lưng trước, dùng cả tay cả chân trèo lên lầu theo đại thụ trong viện, lại mở cửa sổ đi vào phòng.
Giang Khinh Trục thấy gã trèo lên rồi trèo xuống xách Đinh Hậu lên, hỏi: “Ngươi làm thế này không ngại mệt sao?” Chu Vạn nói: “Không phiền, ta ở nhà cũ làm việc còn mệt hơn thế này mà.” Giang Khinh Trục trước nay vẫn yêu thích những người thông minh cơ trí, không có chút lòng muốn kết giao nào với mãng hán thô tục như gã, thế nhưng vì nể gã cứu mình một mạng, y không tiện quá mức lạnh nhạt, bèn hơi hơi gật đầu. Phòng khách *** này thực sự rất đơn sơ, chỉ có một cái giường nhỏ, màn buông kín hình như có người đang ngủ. Chu Vạn đặt Đinh Hậu xuống đất, sợ gã tỉnh lại, muốn tìm dây thừng trói gã vào. Giang Khinh Trục nói: “Ngươi điểm huyệt đạo của gã, gã sẽ không cử động được.”
Chu Vạn vò đầu bứt tai nói: “Ta không biết điểm huyệt?” Gã luyện quyền từ nhỏ, Bặc Chấn Sơn thấy tư chất gã đần độn, chưa từng nghĩ đến việc dạy gã nhận biết các huyệt đạo. Giang Khinh Trục chỉ huyệt Linh Đài cho gã, nói: “Ngươi vận khí thành chỉ, ấn xuống huyệt đạo này, nội lực vừa xuất là được.” Chu Vạn nghe xong giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi trên lưng Đinh Hậu, Giang Khinh Trục ở một bên không thể nhìn nổi nữa mà lắc đầu, y không có được sự kiên nhẫn của Tần Truy, dạy một tí đã thấy phiền. Chu Vạn cũng có chút ngượng ngùng, liền dựa theo kế hoạch cũ tìm dây thừng trói chặt Đinh Hậu lại, bấy giờ mới đánh cho gã tỉnh dậy.
Đinh Hậu vừa bị một quyền đánh cho ngất xỉu, lúc này vừa mơ hồ tỉnh dậy đã thấy mình bị trói chặt cứng, vải che trên mặt cũng đã bị lột đi, trong lòng biết hôm nay sự chẳng lành. Giang Khinh Trục nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?” Đinh Hậu không lên tiếng, Chu Vạn ở một bên xen lời: “Người này họ Đinh, tên Đinh Hậu, là tiêu sư của tiêu cục Bạch Viễn.” Giang Khinh Trục liếc mắt nhìn gã: “Ta không hỏi ngươi.” Chu Vạn sờ sờ đầu, cười hì hì. Giang Khinh Trục nói: “Tiêu cục Bạch Viễn còn có tiêu sư tên Trần Bình, ngươi có biết hắn không?” Đinh Hậu nói: “Trần Bình tất nhiên là ta biết, thì sao?”
Giang Khinh Trục nói: “Đao pháp của ngươi rất tốt nên ta còn nhớ rõ, ngày đó ở Diêu gia trang, Trần Bình giết Tuyết Nhi, ngươi lại dẫn dắt ta rời đi để cho Trần Bình có cơ hội giết Tần Truy. Hai người các ngươi ở tiêu cục kì thực có mục đích khác, ngươi nói ra vì sao phải đuổi giết chúng ta và người làm chủ sau màn là ai, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.” Đinh Hậu cười lạnh nói: “Tự thân ngươi còn khó bảo toàn mà vẫn cuồng vọng như thế, ta ngược lại muốn xem xem ngươi giết ta thế nào đây.” Gã nói xong câu này, hai tay vận lực vặn một cái, toàn bộ dây thừng trên người đều đứt đoạn, lập tức hướng về Giang Khinh Trục đánh tới.