Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ mười bảy
Chương này hai bạn hai bạn dễ thương lắm ^^
Ban nãy Chu Vạn điểm tới điểm lui trên lưng Đinh Hậu, tuy cũng điểm trúng huyệt vị nhưng lại do do dự dự, nội lực không vào được sâu trong gân mạch. Đinh Hậu võ công không kém, chỉ là bứt đứt dây thừng thôi thì có khó gì. Gã vung hai tay giãy thoát dây trói, một chưởng bổ tới, trong lòng biết Giang Khinh Trục thân trúng kịch độc không thể ngăn cản, dốc hết sức lực muốn đánh ngã y trong một chưởng này.
Chu Vạn thấy vậy hoảng hốt, lập tức muốn lên viện thủ, nhưng võ công gã không bằng Đinh Hậu, ba chiêu đắc thủ ở cửa sau tiêu cục chẳng qua là do may mắn cộng thêm Đinh Hậu sơ ý khinh địch mà thôi, lúc này muốn hành binh đường hiểm tấn công bất ngờ đã là khó càng thêm khó. Giang Khinh Trục thấy chưởng phong của Đinh Hậu đã đến trước mắt, nội lực của y chưa hồi phục cũng không có cách nào tất thắng, liền nâng tay cầm thanh đao Chu Vạn nhặt về để trên bàn mà quét tới ngang mặt Đinh Hậu. Một đao này không hề có nội lực, nếu chém chỗ khác nhiều nhất cũng chỉ khiến Đinh Hậu bị thương sơ sơ, ngược lại còn làm cho mình trúng một chưởng của gã, cho nên y cố ý chém ngay mặt gã, bắt gã không thể không tránh.
Quả nhiên, Đinh Hậu thấy lưỡi đao quét thẳng tới hai mắt mình thì lập tức xoay đầu né đi. Giang Khinh Trục lấy đao làm kiếm, kiêm chiêu biến đổi đâm về cổ họng gã, Đinh Hậu cả kinh tránh được trong gang tấc, kiếm tiếp theo lại đâm xuống ngực. Kiếm pháp Diêu gia chú ý một chữ nhanh, hoàn toàn không có chiêu phòng thủ, Giang Khinh Trục tuy không có nội lực nhưng kiếm chiêu thiên biến vạn hóa, nhất thời khiến cho Đinh Hậu khó có thể đến gần. Chu Vạn phục hồi tinh thần, huy quyền đánh tới, Đinh Hậu hai mặt thụ địch, ấn tay lên mặt bàn nhảy qua. Chu Vạn tuy được Tần Truy chỉ điểm đã biết sự tinh diệu của quyền pháp là hư hư thực thực, nhưng lúc này thấy Giang Khinh Trục gặp nạn, dưới cơn nóng vội đã quên sạch không còn mảy may, một quyền đánh ra không thu thế kịp, lại sắp lao vào mũi kiếm của Giang Khinh Trục.
Giang Khinh Trục giật mình thu đao, lại lảo đảo rút lui đứng thẳng không vững, ngửa người ngã trên mặt đất, Đinh Hậu mừng như bắt được vàng, một cước đạp xuống ngực y. Giang Khinh Trục chỉ thấy trước ngực đau nhức, xương sườn vang lên răng rắc không tài nào thở nổi. Chu Vạn vừa hết kinh hồn định tiến lên tương trợ, lại nghe Đinh Hậu nói: “Ngươi cử động, ta đạp chết y.” Chu Vạn mắng to: “Ngươi bắt nạt người bị thương sao tính là hảo hán.” Gã chỉ biết Giang Khinh Trục bị nội thương không thể sử lực, thầm hận Đinh Hậu ti bỉ vô sỉ, thế nhưng Giang Khinh Trục đang ở dưới chân đối phương, nếu thật có gì sơ suất thì biết ăn nói với Tần Truy thế nào cho được, lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trợn mắt trừng trừng hùng hùng hổ hổ.
Đinh Hậu nói: “Bại tướng dưới tay ta còn sính anh hùng cái gì. Ngươi cho là ta không đánh lại được ngươi sao, chẳng qua lão tử ngại phiền, càng lười đánh với tên ngốc như ngươi.” Chu Vạn nói: “Ngươi buông y ra, chúng ta đánh lại.” Đinh Hậu nói: “Ta không đánh với ngươi là tha cho ngươi một con đường sống, ngươi đã không thức thời, vậy ta cũng không khách khí.” Gã liếc mắt đến bên giường, vẻ mặt đáng khinh, cười nói: “Ngươi không muốn sư muội tâm can bảo bối của mình theo Bạch Ly, cơ hội ở ngay trước mắt, còn không mau mang nàng ta về mà động phòng đi.” Đinh Hậu tự phụ võ công cao, chưa bao giờ để Chu Vạn vào mắt, nay Giang Khinh Trục lại rơi vào tay mình, gã không còn gì cố kị bèn muốn kích Chu Vạn ra tay đặng rửa sạch mối nhục ba chiêu trước cổng tiêu cục Bạch Viễn. Chu Vạn nghe thấy gã nhục mạ Bặc Tú Linh, quả nhiên tức giận không chịu nổi, đầu óc hỗn loạn bạt quyền đánh qua. Đinh Hậu cười lạnh, một cước nhấc đao dưới đất lên bổ tới Chu Vạn. Chu Vạn cả giận mất khôn, lại đánh ra từng chiêu Phong Lôi quyền pháp. Giang Khinh Trục bị Đinh Hậu đạp ở dưới chân không thể động đậy, ***g ngực ngạt khí sắp ngất, đầu óc mờ mịt hỗn loạn, chợt nghe Đinh Hậu hét thảm một tiếng, sức nặng trên ngực lập tức nhẹ đi. Y không biết đã phát sinh biến cố gì, đang muốn mở mắt nhìn xem, ai ngờ khí huyết đảo ngược, chìm vào hôn mê bất tỉnh.
Không biết đã qua bao lâu, trong mê mang dường như có người gọi tên mình. Giang Khinh Trục mở mắt, thấy bản thân đang nằm trên giường, có người ngồi ngay bên cạnh đang nắm lấy tay y, một cỗ nội lực ôn hòa từ lòng bàn tay chảy đến toàn thân, tản ra tứ chi bách hài đều ấm áp thoải mái. Tần Truy thấy y tỉnh lại, vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Huynh tỉnh rồi.” Chu Vạn cũng đứng một bên vui vẻ nói: “Tỉnh tỉnh, không chết được đâu.” Giang Khinh Trục lườm gã một cái, Tần Truy nói: “Ngủ lâu như vậy, chắc là đói rồi.” Chu Vạn vội bảo: “Ở đây có đồ ăn.” Nói đoạn bưng thức ăn trên bàn tới. Giang Khinh Trục thấy gã tay chân thô lỗ hình như còn muốn ngồi xuống bón cho mình, tuy biết gã có ý tốt song vẫn không nhịn được mà giãy dụa ngồi dậy: “Ta tự mình làm.”
Tần Truy mỉm cười, đưa tay nâng y dậy, đón lấy bát đũa trong tay Chu Vạn, nói: “Ngươi đi xem Bặc cô nương đã tỉnh lại chưa, đừng để cho nàng giận.” Chu Vạn ngượng ngùng cười nói: “Muội ấy giận ta rồi, không cho ta vào phòng.” Tần Truy nói: “Bặc cô nương là người hiểu lỹ lẽ, ngươi nói rõ tiền căn hậu quả với nàng, nàng sẽ không trách ngươi.” Chu Vạn nói: “Ta ra ngoài cửa trông chừng.” Tần Truy chờ gã đi rồi, quay đầu nhìn Giang Khinh Trục, thấy y hai mắt hãm sâu, đôi môi khô nứt, sắc mặt trắng bệch thì không khỏi có chút đau lòng, nghĩ đến đã mấy ngày y không uống nước, liền rót đến một chén trà. Giang Khinh Trục miệng khô lưỡi khô, uống xuống một hơi bị sặc không ngừng ho khan. Tần Truy vô nhẹ lưng y thuận khí. Giang Khinh Trục uống xong một chén còn muốn thêm, Tần Truy nói: “Ăn cơm trước đã.” Giang Khinh Trục thấy mấy món điểm tâm trên bàn đều là thứ mình thường thích ăn. Tần Truy hỏi: “Đồ ăn này có hợp khẩu vị huynh không? Lần trước ở trấn Liễu gia ăn mấy món này, ta còn nhớ rõ.” Giang Khinh Trục nhìn hắn nói: “Đa tạ ngươi.” Tần Truy nói: “Tạ ta cái gì?” Giang Khinh Trục nói: “Ta đâm ngươi một kiếm, suýt nữa hại ngươi mất mạng, ngươi không mang thù còn lấy đức báo oán mạo hiểm đến cứu ta, tất nhiên phải tạ ngươi rồi.” Tần Truy biết tính tình y cao ngạo, không thích nhận ân tình của người khác, lại càng không dễ dàng nói cảm ơn, có thể nói ra những lời này nghĩa là y đã coi hắn như bằng hữu mà đối đãi, trong lòng hoan hỉ vô cùng, cầm lấy bát đũa chậm rãi đút cơm cho y.
Tần Truy nói: “Độc trên người huynh nhất thời ta không giải được, không bằng huynh cùng ta về núi Thiên Huyền để sư huynh ta xem qua, ông ấy chắc chắn sẽ có cách giải.” Giang Khinh Trục nói: “Không tới mấy ngày nữa ta đã phát độc mà chết, nào còn kịp đi núi Thiên Huyền.” Tần Truy cũng đang lo lắng về chuyện này, đợi Giang Khinh Trục cơm nước xong, hắn bới tung tay nải lấy ra mấy cái bình sứ bày la liệt trên bàn, không biết là để làm gì. Giang Khinh Trục ăn no lấy lại chút sức lực liền vịn giường đứng lên, đi từng bước đến bên bàn ngồi xuống, hỏi: “Đinh Hậu đâu? Ngươi giết gã rồi à?” Tần Truy lắc đầu nói: “Người này có quan hệ trọng đại, còn có điểm đáng ngờ chưa hỏi rõ, ta sao có thể giết gã được.” Giang Khinh Trục nói: “Hỏi rõ rồi ngươi cũng chẳng giết, Đinh Hậu gạt ta nói ngươi nhờ gã cứu ta, ta không biết gã, vốn cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng gã lại giết chết một tiêu sư họ Hồ, ta liền biết chắc chắn không phải ngươi nhờ gã tới.” Tần Truy nói: “Tiêu sư họ Hồ, gọi là Hồ Khuê phải không?” Giang Khinh Trục gật đầu nói: “Ngươi cho gã ăn cái Mộc Ô Hoàn gì gì mà dọa gã thành như vậy ?” Tần Truy nói: “Ta làm gì có thuốc độc mà cho gã ăn, chẳng qua là một viên Dưỡng Khí hoàn, ăn vào chỉ có lợi cho thân thể, đợi qua ba canh giờ vẫn bình yên thì gã ắt biết mình bị lừa thôi.” Giang Khinh Trục nghe vậy cười rộ mấy tiếng lại ho sốc lên.
Tần Truy nhất nhất xem qua tất cả bình thuốc trên bàn rồi mở nắp một cái ra ngửi thử. Thuốc này vốn là ngày đó Nguyễn Vân Chi sống chết bắt hắn mang theo người trước khi xuống núi, thuốc trị nội thương ngoại thương đều đủ cả, còn có mấy bình thuốc giải độc phòng thân. Tần Truy chỉ biết sơ một chút dược lý, hắn đổ một viên thuốc trong bình ra, thấy thuốc màu xanh biếc chỉ to khoảng một đốt ngón út, trong sáng ánh lên như ngọc thạch, trong lòng vui vẻ, đưa cho Giang Khinh Trục, nói: “Đây là Bích Lân đan, luyện chế từ mật rắn cổ xanh của Miêu Cương, sư huynh từng nói người trúng kịch độc uống thuốc này tuy không thể giải, nhưng lại có thể ức chế độc tính không cho phát tác. Chúng ta trong vòng mười ngày ngựa không dừng vó chạy tới núi Thiên Huyền, hẳn là có thể cứu được.”
Giang Khinh Trục cầm thuốc lên, một mùi tanh nồng xông vào khoang mũi, y lại không hề suy nghĩ há miệng nuốt xuống. Bích Lân đan chẳng những có mùi cổ quái mà ngậm trong miệng lại càng đắng chát. Giang Khinh Trục nuốt dược xong lại nghĩ tới Đinh Hậu, Tần Truy nói: “Ta điểm huyệt gã nhét xuống dưới giường kia kìa. Người này thân phận cổ quái, chỉ sợ có liên quan đến án mạng Diêu gia.” Nói đoạn, hắn kể lại những gì Đinh Hậu nói với người áo xám trong khách ***, còn kể luôn cả chuyện Chu Vạn nhìn thấy Bạch Ly đẩy Trần Bình xuống giếng, Giang Khinh Trục nhíu mày nói: “Trên đời làm gì có người chết rồi sống lại, Trần Bình chết dưới kiếm của ta, xác là do ta tự tay chôn, sớm đã rữa ra từ lâu, làm sao còn có thể chạy về tiêu cục Bạch Viễn cho Bạch Ly giết thêm lần nữa được.” Tần Truy mấy ngày nay cũng không nghĩ ra, liền muốn đi hỏi Đinh Hậu.
Đinh Hậu bị hắn điểm huyệt, nhất thời chưa tỉnh. Tần Truy lôi gã đến bên bàn, ấn ngồi xuống ghế, vỗ vào lưng gã một cái, Đinh Hậu hừ một tiếng tỉnh lại. Da mặt gã vốn đã xanh xao, giờ này lại càng khó coi, ngồi trên ghế không nói một lời. Giang Khinh Trục đột nhiên hỏi: “Kiếm của ta đâu?” Tần Truy nghĩ y nhớ bảo kiếm, liền đưa Xích Tú đến trước mặt y: “Vật quy nguyên chủ.” Giang Khinh Trục cũng không hề nhìn mà cầm lấy chuôi kiếm, rút bảo kiếm ra. Đinh Hậu chỉ cảm thấy một đạo hồng quang chợt lóe, cánh tay phải chợt lạnh, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đến khi Giang Khinh Trục tra kiếm vào vỏ, gã mới thấy nửa người bên phải đau đớn không chịu nổi, quay đầu vừa nhìn liền giật mình kinh hãi, nguyên một cánh tay phải đã bị một kiếm của y chặt đứt.
Giang Khinh Trục một kiếm chặt đứt cánh tay người ta, trên mặt lại không có mảy may biến hóa, y đặt Xích Tú lên bàn, nói: “Vừa rồi ngươi đạp ta giờ vẫn còn đau nhức, một kiếm này trả lại cho ngươi, ta đây lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, ngươi đừng trách ta độc ác.” Đinh Hậu đau đến nhe răng trợn mắt mà không dám tranh cãi với y, chỉ sợ y điên lên chém nốt cánh tay còn lại của mình. Tần Truy vội điểm huyệt cầm máu cho gã, trên mặt thoáng chút ý trách cứ, Giang Khinh Trục làm như không thấy, nhấc ấm rót trà, tự mình uống cạn. Tần Truy nói với Đinh Hậu: “Ta có chuyện muốn hỏi, ngươi trả lời đúng sự thực, ta tuyệt đối không làm khó dễ ngươi.” Đinh Hậu cắn răng nói: “Ta đã rơi vào tay các ngươi, tất nhiên muốn giết muốn chém gì mà chẳng được, còn hỏi cái gì nữa?” Tần Truy hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, người áo xám kia là ai?” Đinh Hậu còn muốn giả ngu, trợn mắt nói: “Người áo xám nào, trên đời này đâu chỉ có trăm ngàn người áo xám, làm sao ta biết ngươi đang hỏi ai?”
Tần Truy nói: “Chính là người áo xám mật đàm cùng ngươi trong khách ***, ta ở ngoài cửa sổ đã nghe thấy rõ ràng. Có cần ta nhắc lại lần nữa cho ngươi không?” Bản lĩnh sát ngôn quan sắc của Đinh Hậu cũng không tồi, gã nhìn ra Tần Truy không độc ác tàn nhẫn như Giang Khinh Trục, liền có ý giả bộ hồ đồ. Giang Khinh Trục đứng cạnh nghe một lúc, đột nhiên đặt chén trà lên bàn, mặt giăng sương lạnh điềm nhiên nói: “Ngươi ôn tồn thế thì hỏi ra sao được. Ta thấy cứ đơn giản chặt đứt tay chân gã, chọc mù mắt gã, chỉ cần chừa lại cái lưỡi là được, rồi tìm cái hũ dìm vào, ngươi cứ từ từ mà hỏi, sẽ có lúc gã chịu không được mà khai hết ra thôi.”
Tần Truy biết rõ y chỉ đang hù dọa Đinh Hậu, thế nhưng nghe vào vẫn thấy quá mức tàn nhẫn. Đinh Hậu sắc mặt trắng bệch, sợ y nói được làm được, mang mình ra hành hạ như thế thật, vậy thì đúng là sống không bằng chết. Cánh tay phải của gã đã bị phế, tuy rằng thường ngày quen dùng đao tay trái, thế nhưng đột nhiên bị thương nặng, không thể tránh được thất vọng chán chường. Gã nghe Giang Khinh Trục nói muốn chém mình thành phế nhân, trong lòng bàng hoàng bối rối, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có chủ ý nào. Giang Khinh Trục vừa chạm đến bảo kiếm, gã đã tim đập như trống kinh hoàng khiếp hãi.
Giang Khinh Trục nói: “Ngươi nghĩ xong chưa, vẫn không đáp thì để ta đến hỏi.” Đinh Hậu không có bất cứ biện pháp nào mà đối phó với sát tinh này, chỗ tay cụt đau thấu tim gan, thấy y lại muốn rút kiếm, gã vẫn chỉ đành gắng gượng không nói. Tần Truy thấy gã như thế, trong lòng biết thủ đoạn của chủ nhân sau màn hẳn là vô cùng độc ác, Đinh Hậu cam nguyện đứt tay cụt chân cũng không dám để lộ ra nửa câu phong thanh. Giang Khinh Trục tay cầm bảo kiếm ánh mắt chợt lóe, Tần Truy nhìn bộ dạng đó biết y đã động sát khí rồi, lập tức đưa tay giữ y lại, lắc lắc đầu. Giang Khinh Trục liếc nhìn hắn, nói: “Ngươi cản ta làm gì, gã đã không nói, có giữ lại cũng vô dụng, chẳng thà giết đi cho sạch mắt.” Tần Truy nói: “Nếu gã không nói, giết gã chỉ là trút căm phẫn mà thôi.” Giang Khinh Trục nói: “Chẳng lẽ cứ thả gã đi như vậy sao.” Tần Truy nói: “Tay phải gã đã phế, không thể làm ác nữa, người làm chủ sau màn cũng chẳng hơi đâu mà nuôi mãi một phế nhân.” Giang Khinh Trục nói: “Ta biết ngươi mềm lòng, nhưng ngươi cũng phải biết lòng dạ đàn bà sẽ dẫn đến tai họa vô cùng. Kẻ này lòng dạ còn âm hiểm độc ác hơn ta, hôm nay nếu không giết gã, ngày sau chắc chắn sẽ lại hại người.” Tần Truy thầm nghĩ nào có ai cứ một mực nói mình âm hiểm độc ác vậy chứ, thế nhưng hiểu được ý tốt của y, hắn cũng không tiện nhiều lời. Giang Khinh Trục thấy hắn cúi đầu không nói, nâng tay lại rút Xích Tú ra đâm về phía Đinh Hậu. Tuy y không có nội lực, kiếm thế vẫn nhanh như thiểm điện, một kiếm này nếu đâm xuống Đinh Hậu làm sao còn mạng. Tần Truy thấy y xuất kiếm, muốn ngăn cản lại không có binh khí, dưới tình thế cấp bách đành đưa tay đánh xuống cổ tay y.
Nội lực của Giang Khinh Trục hoàn toàn biến mất, sao có thể đỡ nổi một chưởng của hắn, chẳng những thân kiếm lệch đi, mà cả người mang kiếm cũng lảo đảo lùi sang bên cạnh mấy bước. Y biến sắc mặt, trừng Tần Truy chẳng nói chẳng rằng. Tần Truy tự biết lần này đã làm phật ý y thật rồi, trong lòng bối rối, vội hỏi: “Xin lỗi, ta nhất thời nóng vội, huynh có bị thương không?” Giang Khinh Trục vẫn không nói lời nào, đỡ bàn đứng lên, chậm rãi buông Xích Tú xuống. Tần Truy bị ngó lơ, ngược lại còn hòa nhã nói: “Làm việc nên lưu lại chút đường lui, ngàn vạn đừng đuổi tận giết tuyệt.” Giang Khinh Trục nói: “Được, ta mặc kệ, muốn giết muốn thả tùy ngươi hết.”
Tần Truy đi ra phía sau Đinh Hậu, xuất chỉ như gió trên mấy đại huyệt của gã. Đinh Hậu vốn đã nhắm mắt chờ chết không biết hắn sẽ xử lý mình thế nào, trong lòng còn đang lo sợ. Chỉ pháp của Tần Truy chạm đến lưng gã, một cỗ kình lực rót vào giải khai toàn bộ huyệt đạo. Đinh Hậu kinh nghi bất định. Tần Truy nói: “Ngươi đi đi.” Đinh Hậu liếc nhìn Giang Khinh Trục, thấy sắc mặt y không tốt, không biết là thật hay là giả, liền không dám hành động bừa bãi. Tần Truy lại nói: “Ngươi còn không mau đi, đừng để ta đổi ý.” Bấy giờ Đinh Hậu mới nghi hoặc đi ra cửa. Giang Khinh Trục ngồi ở một bên không nói một lời, trơ mắt nhìn gã ra ngoài. Sau khi Đinh Hậu đi khuất, hai người trong phòng khách *** đối diện không nói, một hồi lâu, Giang Khinh Trục mới hừ một tiếng: “Còn không đuổi theo đi, không đuổi theo là gã đi xa mất đấy.”
Tần Truy cười nói: “Ta cứ cho là huynh giận thật, thì ra cũng là giả vờ.” Giang Khinh Trục nói: “Giận thì không giả, thế nhưng ta cũng không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ còn không nhìn ra kế sách lạt mềm buộc chặt của ngươi hay sao. Nếu ta không giận dỗi với ngươi, tên họ Đinh kia sao có thể mắc mưu được.” Tần Truy thấy y với mình tâm linh tương thông thì vô cùng vui vẻ, đang muốn vượt cửa sổ đuổi theo Đinh Hậu, lại nghĩ đến Giang Khinh Trục lúc này tay trói gà không chặt, nếu có người tới nhất định khó lòng ngăn cản, hắn không khỏi có chút do dự. Giang Khinh Trục biết hắn suy nghĩ những gì, bèn nói: “Nếu họ Đinh thực sự có đồng đảng, vừa rồi đã giết ta ngay bên ngoài tiêu cục chứ nào có chờ được đến lúc này. Ngươi cứ đi đi, ta tự có biện pháp ứng phó. Bạch Ly vây khốn ta mấy ngày, cũng có làm gì được ta đâu?” Tần Truy nghe y nói tự tin như vậy, bấy giờ mới yên tâm rời đi.
Đinh Hậu rời đi đã khá lâu, thế nhưng cánh tay gã bị thương nặng, đi đường khó giấu hành tung, Tần Truy đuổi theo vết máu, không bao lâu sau đã thấy phía trước có bóng đen lảo đảo chạy đi, chính là Đinh Hậu. Hắn theo sát sau đó, thấy Đinh Hậu đi tới trước một tòa nhà lớn, ghé vào trên cửa gõ vài cái, chỉ chốc lát sau đã có người mở cửa dìu gã vào trong. Tần Truy đuổi tới ngoài tường viện, nhìn thấy trước cửa có tấm biển viết hai chữ ‘Ninh phủ’, đúng là phú gia rất có danh vọng trong thành. Hắn nhảy lên đầu tường, nhìn đình đài lầu các, rường cột chạm trổ bên trong, Đinh Hậu đi trên đường nhỏ trong hoa viên, để tiểu đồng đỡ, đi thẳng vào trong sảnh. Tần Truy cùng đi vào tiểu viện, trên lầu các có ánh nến lấp lóe chiếu ra. Tiểu đồng đỡ Đinh Hậu đến ngoài cửa, người mở cửa phòng là một nữ tử tầm hai mươi tuổi. Tiểu đồng nói với nàng kia: “Tiểu thư, Đinh gia bị thương nặng, ta đi lấy dược đến.”
Nữ tử đón lấy Đinh Hậu, ngó trái ngó phải, bấy giờ mới đóng cửa lại. Tần Truy đợi tiểu đồng đi xa, liền nhảy từ cành cây sang nóc nhà, nhìn vào trong phòng. Đinh Hậu ngồi cạnh bàn ôm cánh tay cụt, cả khuôn mặt xanh xao đều hiện vẻ đau đớn. Ninh tiểu thư đầy mặt thân thiết, run giọng nói: “Sao bị thương nặng như vậy, mau để ta coi xem.” Đinh Hậu cở bỏ vạt áo, chỗ tay cụt ngay ngắn chỉnh tề vô cùng lộ ra đầu xương trắng hếu thật làm cho người ta sợ hãi. Không lâu sau tiểu đồng đã đem thuốc mỡ và băng vải tới, Ninh tiểu thư liền cẩn thận băng bó vết thương cho Đinh Hậu. Tần Truy thầm nghĩ, Đinh Hậu tướng mạo xấu xí, làm người âm hiểm ngoan độc, không hiểu sao lại được Ninh tiểu thư ưu ái đến thế, khiến hắn cũng thấy ngạc nhiên. Chỉ thấy sau khi băng bó xong cánh tay đứt, Ninh tiểu thư đỡ gã đến bên giường, để gã nhắm mắt tĩnh dưỡng. Đợi non nửa canh giờ, Ninh tiểu thư lại chỉ ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng quạt cho Đinh Hậu. Tần Truy thấy vậy đã có ý muốn đi, liền thừa dịp trời tối xuống lầu xem xét vòng quanh. Đi đến nửa đường, Tần Truy càng nghĩ càng thấy cổ quái, Ninh tiểu thư kia thực sự rất quen thuộc như đã gặp qua ở đâu rồi, hắn suy nghĩ một chút, lại vòng trở về.
Trong tiểu lâu, Ninh tiểu thư vẫn ngồi ở bên giường phe phẩy quạt, Đinh Hậu nhắm mắt nằm ở trên giường cũng ngủ say. Tần Truy cẩn thận nhìn bộ dạng nàng kia, càng nhìn càng thấy quen mắt, lại cố tình không nhớ nổi là ai, đang trầm tư suy nghĩ, chợt nghe Đinh Hậu nói: “Còn giả vờ cái gì, không nhọc cô đại giá.” Tần Truy không biết gã nói với ai, Đinh Hậu vừa dứt lời, đã nghe Ninh tiểu thư cười lạnh nói: “Ngươi rơi vào tình cảnh này mà còn có mặt mũi trở về. Sớm biết ngươi không đối phó được y, cũng không nghĩ lại bại khó coi đến thế.” Đinh Hậu giận dữ nói: “Nếu không phải nửa đường có người nhúng tay, ta đã sớm bắt được tên họ Giang kia rồi.”
Ninh tiểu thư “Phi” một tiếng, mắng: “Lời này ngươi đi mà nói với chủ nhân ấy, giữ được mạng rồi hẵng quay lại nơi này mà ra vẻ ta đây.” Đinh Hậu vốn đang giận dữ, song nghe thấy hai tiếng chủ nhân thì sắc mặt đột biến, không dám lên tiếng nữa. Ninh tiểu thư thấy bộ dạng gã như vậy, lại cười lạnh nói: “Sợ sao? Giờ ngươi có sợ cũng vô dụng, chung quy vẫn phải về bẩm báo với chủ nhân thôi.” Đinh Hậu muốn nói lại thôi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, qua một lúc lâu mới nói: “Trở về cũng là chết, chi bằng cô theo ta đi, chân trời góc biển, chủ nhân chưa hẳn đã tìm ra được.” Ninh tiểu thư nói: “Ta đang ở đây êm đẹp làm thiên kim tiểu thư, dựa vào cái gì mà cùng ngươi ăn gió nằm sương phiêu bạt thiên nhai?” Đinh Hậu nói: “Ta sớm biết tâm cô không ở nơi này, bắt cô cải trang tiểu thư khuê các cả ngày buồn phiền chẳng phải là không thú vị sao, không bằng đi ra ngoài lang bạt một phen mới là thống khoái.” Ninh tiểu thư nghe xong, hình như có chút động tâm, hai người ngầm qua lại đã lâu, Đinh Hậu cầm tay phải nàng, đặt lên lòng bàn tay một nụ hôn, nói: “Sau hôm nay, cô với ta lưu lạc thiên nhai tiêu dao khoái hoạt, nếu ta phụ cô tất sẽ không được chết tử tế.” Ninh tiểu thư cúi đầu khẽ gật một cái. Đinh Hậu thấy thế cực kì vui mừng, lập tức muốn xuống giường thu thập đồ đạc suốt đêm ra khỏi thành. Tần Truy ở ngoài cửa sổ nhìn, Ninh tiểu thư đứng một bên, tay phải dựng thẳng như đao, trong mắt hàn quang chợt lóe đánh xuống gáy Đinh Hậu. Đinh Hậu không nói được một lời, đã ngã rạp trên mặt đất.
Ninh tiểu thư mở cửa gọi tiểu đồng vào, trên mặt đã không còn một chút nhu tình, lạnh lùng nói: “Chôn gã vào hậu viện, đừng để cho người nhìn thấy.” Tiểu đồng gật đầu đáp ứng, tùy tay xách Đinh Hậu lên, đi thẳng xuống hậu viện dưới lầu. Tần Truy lại thấy Ninh tiểu thư ngồi dưới đèn, đề bút viết thư, cuối cùng đi bắt một con bồ câu, buộc tờ giấy vào chân nó thả ra ngoài cửa sổ. Tần Truy nhìn bồ câu bay xa, Ninh tiểu thư trên tiểu lâu vẫn còn đứng nhìn theo, cho nên không dám đi bắt, chỉ nhặt trên mặt đất một hòn đá nhỏ, đợi ra khỏi viện mới động thủ bắn rơi con chim đưa thư. Hắn sợ bị người thấy, không dám ở lâu, nhặt cả bồ câu và lá thư mang đi.
Rời Ninh phủ, Tần Truy mở tờ giấy ra nhìn, trên đó viết mấy chữ nhỏ: Hỏng chuyện, đã trừ. Ninh.