Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ mười tám
Tần Truy nhét tờ giấy vào trong ngực, xoay người trở về khách ***.
Hắn mở cửa sổ vào phòng, thấy bên trong không đèn không nến, Giang Khinh Trục nằm gục trên bàn không hề nhúc nhích, trong lòng thầm kinh hãi, đưa tay thăm dò dưới mũi y, bắt được khí tức, bấy giờ mới an tâm gọi y tỉnh dậy: “Sao lại ngủ ở đây, không sợ người ta ám toán ư?” Giang Khinh Trục thấy hắn trở về, đứng dậy nói: “Mấy ngày nay mệt mỏi, không ngờ lại ngủ nhanh như vậy. Ngươi đuổi theo Đinh Hậu có thu hoạch gì không?”
Tần Truy lắc đầu, kể lại những chuyện mắt thấy trên tiểu lâu Ninh phủ cho y nghe, lại đưa cho y cả mảnh giấy viết thư mà Ninh tiểu thư dùng bồ câu gửi đi. Giang Khinh Trục nhìn qua nói: “Ninh gia là phú thương trong thành này, tổ tiên đời đời hành thương, không có người luyện võ. Nữ tử này sợ là Ninh giả, người thật hẳn là gặp bất hạnh rồi.” Tần Truy ngạc nhiên nói: “Làm sao huynh biết được?” Giang Khinh Trục nói: “Nói đến cũng khéo, khi ta vừa vào thành thì vừa hay gặp được gia quyến Ninh phủ trên đường du ngoạn, phô trương cũng không vừa, người qua đường nhao nhao bàn tán, ta nghe được chút ít mà thôi. Vừa rồi ngươi nói nàng kia chỉ một chưởng đã đánh gục Đinh Hậu, nếu không phải luyện võ từ nhỏ thì làm sao làm nổi? Võ công của Đinh Hậu, ta và ngươi đều đã thấy qua, tuy không phải đăng phong tạo cực nhưng cũng là nhất lưu cao thủ, cho dù đang bị trọng thương cũng đâu đến nỗi không chịu nổi một kích.”
Tần Truy nói: “Từ khi nghĩa phụ huynh qua đời, chuyện lạ ùn ùn kéo tới, Ninh tiểu thư kia chưa biết thật giả ra sao, nhưng ta luôn có cảm giác đã từng quen biết nàng ta ở đâu rồi, mà nghĩ mãi vẫn không ra.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi thực nên ngẫm lại kĩ càng, khi nào nhớ ra, nói không chừng nan đề này có thể dễ dàng giải quyết.” Tần Truy nói: “Việc này để nói sau, giờ vẫn là giải độc cho huynh quan trọng nhất, đợi cửa thành mở chúng ta sẽ đi ngay, trên đường không thể trì hoãn thêm nữa.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi muốn đưa theo cả Chu Vạn và sư muội gã sao? Người này tuy không phải ngốc nghếch nhưng tay thô chân vụng, đi cùng chúng ta khó tránh phiền hà.” Tần Truy nói: “Ra khỏi thành gã về Giang Lăng, ta với huynh đi Thiên Huyền, tất nhiên là mỗi người một ngả.” Hắn lấy mặt nạ da người trong ngực đưa cho Giang Khinh Trục nói: “Huynh đeo mặt nạ này, người của tiêu cục Bạch Viễn nhân sẽ không dễ dàng tìm được.” Giang Khinh Trục nhận mặt nạ, cầm trong tay nhìn một hồi, nói: “Thứ này làm thật tinh xảo, không biết là tác phẩm của vị danh gia nào?”
Tần Truy nói: “Đây là sư phụ ta làm, ta mang theo người cũng chỉ để chơi thôi.” Giang Khinh Trục nghe xong cúi đầu không nói, qua một chốc sau mới lên tiếng: “Sư phụ ngươi thông minh tuyệt đỉnh trí tuệ tuyệt luân, trong thiên hạ này không có gì làm khó được ông ấy sao?” Tần Truy bật cười nói: “Trên đời biết bao nhiêu chuyện như vậy mà không làm khó nổi chẳng phải là thành thần tiên rồi? Huynh có chuyện gì khó nghĩ, nói ta nghe một chút, biết đâu ta lại có cách.” Giang Khinh Trục lắc đầu nói: “Ta thuận miệng nói, đừng cho là thật.” Dứt lời, hai người sửa sang lại hành lý, Tần Truy đi ra ngoài nói lời từ biệt với Chu Vạn và Bặc Tú Linh, hừng đông hôm sau ai đi đường nấy.
Chu Vạn cảm niệm nhiều ngày nay cùng ở cùng làm với Tần Truy, không đành lòng chia lìa, thế nhưng phải đưa sư muội về nhà, đành phải lưu luyến không rời nói lời từ biệt với hai người. Bặc Tú Linh nhớ mong Bạch Ly, vốn là cực kỳ không tình nguyện rời đi, bất đắc dĩ lần này Chu Vạn rất quyết tâm lại không mềm lòng, nhất định muốn đưa nàng về nhà ở Giang Lăng. Bặc Tú Linh không muốn thực sự trở mặt với sư huynh, cho dù không cam tâm nhưng cuối cùng vẫn đi cùng gã.
Hôm sau, Tần Truy cùng Giang Khinh Trục rời khỏi khách ***, thuê một chiếc xe ngựa nhanh chóng ra khỏi thành. Dọc theo đường đi không ngờ lại không có ai ngăn trở, Giang Khinh Trục không kiên nhẫn ngồi trên xe, Tần Truy khuyên nhủ: “Huynh tạm thời nhẫn nại một chút, hiện giờ bất quá là lấy độc trị độc tạm thời áp chế độc tính, thật sự không thích hợp cưỡi ngựa đâu.” Giang Khinh Trục tuy không cam tâm tình nguyện, thế nhưng nghe thấy hắn lựa lời khuyên nhủ, cũng không muốn từ chối một mảnh tâm ý của hắn nữa. Ra khỏi thành Trừ Châu, Tần Truy mới thả lỏng, tuy hắn không sợ Bạch Ly đuổi theo, nhưng chung quy vẫn lo lắng chất độc trên người Giang Khinh Trục, chỉ mong mọc cánh bay về mà mang thuốc giải tới đây cho nhanh. Chu Vạn khi đi không chịu cưỡi thanh thông mã, Tần Truy chỉ đành mang theo bên người, Giang Khinh Trục ngồi trong xe khó chịu, chỉ một lát sau đã xuống xe cùng Tần Truy cưỡi ngựa sóng vai. Y không thích giấu đầu lộ đuôi, Tần Truy đưa mặt nạ y cũng chẳng chịu đeo.
Hai người ngựa không dừng vó gấp rút lên đường, đi được ba ngày, ngày thứ tư đã đến một thành trấn lớn. Đã nhiều ngày nay độc trên người Giang Khinh Trục bị Bích Lân đan chế trụ, nhất thời vẫn chưa phát tác, thế nhưng sắc mặt cứ mỗi ngày một thêm tái nhợt. Tần Truy sợ mình đi đường quá vội có khi còn làm cho y mệt chết, tính toán thấy thời gian còn sớm, chỉ cần hai ba ngày nữa có thể về đến núi Thiên Huyền, liền muốn dừng chân trong trấn nghỉ ngơi một hôm. Cả đường đi Giang Khinh Trục cùng hắn cười cười nói nói như thuở ban đầu quen biết trong tửu lâu, trong lòng Tần Truy vui vẻ như cá gặp nước. Hai người trọ lại khách *** Vạn Phúc, Giang Khinh Trục ngại đồ ăn trong *** nhỏ không hợp khẩu vị, liền kéo Tần Truy ra ngoài, vào một tửu lầu ngồi xuống, gọi một ít đồ vừa ăn vừa trò chuyện. Tần Truy hỏi y: “Mấy ngày trước tình thế cấp bách, ta quên không hỏi huynh trúng độc thế nào, xưa nay huynh vẫn cẩn thận, lại có lòng phòng bị Bạch Ly, thủ đoạn bình thường sao đối phó huynh được.”
Giang Khinh Trục đang muốn đáp lại thì nghe có người gọi: “Tiểu sư thúc.” Y ngẩng đầu nhìn lên, có một thiếu niên mặc thanh y đứng đối diện, thấy Tần Truy quay đầu qua thì trên mặt vui mừng vô cùng, hoan hỉ nói: “Quả nhiên là tiểu sư thúc, tam sư thúc, mau tới xem, ngài còn không chịu tin nữa thôi.”
Tần Truy thấy là Nguyễn Vân Chi, lại nhìn một bàn đằng sau cậu ta ngồi đầy người, Vạn Khiếu Phong, Tiết Triệu, Đới Quân Phùng cùng một đám đệ tử đều ở đó. Tần Truy vừa mừng vừa sợ, đứng dậy nói: “Sao mọi người lại đến cả đây?” Nguyễn Vân Chi cười nói: “Cả ngày ngươi cứ ở bên ngoài không về, sư phụ sư thúc nhớ ngươi, đương nhiên là phải xuống núi tìm ngươi rồi, bọn ta được đi du sơn ngoạn thủy vui vẻ thế này toàn là nhờ phúc của ngươi cả đấy.” Nguyễn Vân Chi nói chuyện mà ánh mắt lại nhìn sang Giang Khinh Trục đang ngồi một bên. Tần Truy đi sang bàn bên cạnh hành lễ chào hỏi với các vị sư huynh, Vạn Khiếu Phong vuốt râu mà cười nói: “Trùng hợp quá, cứ như là đã hẹn trước rồi vậy.” Tần Truy nói: “Các sư huynh cùng xuống núi, chẳng lẽ là núi Thiên Huyền đã xảy ra chuyện gì?” Vạn Khiếu Phong nói: “Đệ chẳng nghĩ tốt gì cho mấy lão chúng ta, độc chỉ biết mong chuyện không may thôi. Không có chuyện lớn gì, Thất Kiếm Minh chủ phát thiệp anh hùng đã nhiều ngày nay, mời các đại kiếm phái đến Thiên Kiếm sơn trang luận võ luận kiếm. Ta vốn không định đi xem trận náo nhiệt này, thế nhưng không chịu nổi Vân Chi với một lũ sư điệt của đệ suốt ngày năn nỉ, nhị sư huynh nhà đệ lại còn nói giúp, bảo bọn chúng nhỏ tuổi chưa từng trải, vừa lúc nhân cơ hội này cho chúng đi trải đời luôn.”
Tần Truy nói: “Kiếm Minh phát thiếp, là Thượng Quan minh chủ sao?” Vạn Khiếu Phong nói: “Đúng vậy.” Tần Truy nói: “Chúng ta cùng Kiếm Minh không qua lại, cũng không phải là kiếm phái, sao họ lại phát thiếp mời cả chúng ta vậy.” Vạn Khiếu Phong nói: “Nghe nói các đại môn phái đều được mời, không câu nệ kiếm thuật, chỉ là tụ họp cùng nhau bàn luận võ nghệ thôi.” Tần Truy bấy giờ mới gật đầu nói phải. Vạn Khiếu Phong thấy bàn kia còn có một người ngồi, sư huynh đệ bọn họ hàn huyên lại thờ ơ người ta, liền nói với Tần Truy: “Người ngồi bên kia là bằng hữu của đệ sao, sao không giới thiệu chúng ta?” Tần Truy vừa nghe thì mặt hiện đầy vẻ xấu hổ, hắn gặp người trong sư môn, vui vẻ vô cùng, lại quên bẵng mất Giang Khinh Trục, lúc này bị Vạn Khiếu Phong nhắc tới mới quay đầu liếc nhìn y một cái. Giang Khinh Trục ở bên bàn tự rót tự uống, cũng không thấy phiền ngại gì. Tần Truy biết y không câu nệ lẽ thường, chẳng để ai vào mắt, chưa chắc đã chịu qua đây chào hỏi, thì không khỏi khó xử trong lòng. Nguyễn Vân Chi vẫn nhìn hắn, nói: “Người nọ rõ ràng biết sư phụ đang nói y mà không chịu đi qua đây, hậu sinh vãn bối không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.” Tần Truy vội vàng giải vây cho Giang Khinh Trục mà nói: “Hắn trúng độc không tiện đi lại, cũng không phải là không chịu tới.”
Vạn Khiếu Phong vô cùng có hứng thú với nghi nan tạp chứng kì độc quái bệnh, vừa nghe nói Giang Khinh Trục trúng kịch độc thì nét mặt đã hiện rõ nét vui mừng, đứng lên nói: “Trúng độc gì? Để ta coi xem.” Tần Truy biết rõ tính nết sư huynh, liền nói: “Là độc Cưu Bàn Thảo, đệ đã thấy qua trong dược thư của sư huynh, chỉ là không biết phải giải thế nào.” Vạn Khiếu Phong cười nói: “Đệ đương nhiên là không biết, đệ là kì tài luyện võ, y thuật tất nhiên là không được rồi.” Tần Truy mỉm cười, gật đầu nói vâng.
Giang Khinh Trục một mình ngồi bên bàn, chợt thấy một tiểu lão nhân đi đến chỗ mình, cũng không biết là ai, liền buông chén rượu nhìn ông. Ông lão đi đến trước mặt, nâng tay bắt cổ tay y, Giang Khinh Trục không khỏi cả kinh. Tuy y mất đi nội lực nhưng độ linh hoạt vẫn còn, cổ tay khẽ lật muốn tránh, ai ngờ chiêu thức Cầm Nã Thủ của ông ta lại xuất thần nhập hóa, nhanh chóng bắt được cổ tay y. Y biết người này không phải người thường, lập tức đưa mắt nhìn sang Tần Truy. Tần Truy nhìn lại y, mặt mang vẻ mỉm cười khoanh tay đứng nhìn, Giang Khinh Trục liền yên tâm để mặc hai ngón tay của ông già đáp lên mạch môn.
Vạn Khiếu Phong bắt mạch tỉ mỉ, khi thì vuốt râu suy nghĩ, khi thì nhíu mày lắc đầu. Qua một lúc lâu, mới quay đầu hỏi Tần Truy đang đứng một bên: “Đệ cho y dùng Bích Lân đan sao?” Tần Truy nói: “Vâng, vì độc Cưu Bàn thảo sắp phát tác, đệ sợ không thể về đến Thiên Huyền thỉnh sư huynh cứu trị, cho nên mới đánh liều nghĩ cách kéo dài mấy ngày. Hôm nay gặp sư huynh ở đây vừa may giảm được vất vả bôn ba, làm phiền sư huynh cứu y.” Vạn Khiếu Phong nghĩ một lát rồi nói: “Ở đây không tiện nói tỷ mỉ, đệ dừng chân ở đâu?” Tần Truy nói: “Ở khách *** Vạn Phúc trong trấn.” Nguyễn Vân Chi xen mồm nói: “Tiểu sư thúc, sao ngươi còn không giới thiệu giúp chúng ta?” Nói đoạn lại quay sang Giang Khinh Trục: “Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của vị này.”
Giang Khinh Trục không thèm nhìn cậu mà lạnh nhạt nói: “Thỉnh giáo tôn tính đại danh của người khác mà không tự báo gia môn trước, thì ra đường đường là người của Thiên Huyền môn mà cũng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.” Nguyễn Vân Chi nghe xong thì đỏ bừng mặt, trong lòng biết mấy lời mình nói lúc nãy đã bị người này nghe thấy, trong lòng có chút căm tức. Tần Truy cười nói: “Là ta nhất thời vui vẻ mới quên giới thiệu. Khinh Trục, đây là Thiên Huyền chưởng môn, đại sư huynh của ta Vạn Khiếu Phong. Sư huynh, đây là nghĩa tử của Giang Ninh khoái kiếm Diêu lão tiền bối, Giang Khinh Trục.” Dứt lời lại nhất nhất giới thiệu cả Tiết Triệu, Đới Quân Phùng và những người khác. Giang Khinh Trục không thích chào hỏi người khác, hôm nay nể mặt Tần Truy mới đáp lời một tiếng đã là cực kì hiếm gặp. Vạn Khiếu Phong, Tiết Triệu mọi người thường ngày đều không câu nệ lễ tiết bình thường cho nên không thấy làm sao, thế nhưng Nguyễn Vân Chi nhìn thấy thì tức anh ách, chỉ thấy người này thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì, lại ngại Tần Truy không dám phát tác ra, chỉ đành âm thầm nhẫn nhịn.
Đoàn người ra khỏi tửu quán đến khách *** Vạn Phúc, Tần Truy sắp xếp cho mọi người xong liền kéo Giang Khinh Trục vào phòng Vạn Khiếu Phong. Giang Khinh Trục cười nói: “Ngươi kéo ta làm gì?” Tần Truy nói: “Vừa rồi ta nghe sư huynh muốn nói lại thôi, chỉ sợ biện pháp lấy độc trị độc này không ổn, vẫn là nhanh chóng động thủ giải độc mới an tâm được, để muộn sợ là có biến.” Giang Khinh Trục nói: “Sinh tử có mệnh, gấp để làm gì. Không thể trị khỏi ta cũng đã sống được thêm ba ngày, làm ăn có lãi rồi.” Tần Truy nhíu mày nói: “Nói bậy cái gì đó, chưởng môn sư huynh y thuật cao minh, đương nhiên sẽ có biện pháp chữa khỏi cho huynh.” Nói đoạn lại cứng rắn lôi y ra khỏi cửa. Giang Khinh Trục nói: “Tiểu sư điệt của ngươi nhìn ta không vừa mắt, ngươi lôi ta vội vàng thế này, cậu ta nhất định sẽ không vui.” Tần Truy sửng sốt, hỏi: “Huynh nói Vân Chi à?” Giang Khinh Trục nói: “Ta nào có biết cậu ta họ tên là gì.” Tần Truy nói: “Vân Chi còn nhỏ tuổi lại chưa từng xuống núi, huynh chấp nhặt với trẻ con làm chi.” Giang Khinh Trục nói: “Ta đương nhiên không chấp nhặt với cậu ta làm gì, chỉ là sợ ngươi ở giữa khó xử thôi.” Tần Truy nói: “Thái độ làm người của Vân Chi rất tốt, huynh ở cùng cậu ta lâu sẽ tự hiểu được.” Giang Khinh Trục chẳng quan tâm nói: “Ta lại chẳng sớm chiều ở chung với cậu ta, tốt hay không tốt thì liên quan gì đến ta chứ.” Tần Truy chỉ biết cười mà không nói.
Hai người đi tới ngoài phòng Vạn Khiếu Phong, Tần Truy gõ cửa mà vào, gặp Vạn Khiếu Phong đang ngồi ở bên cạnh bàn lật xem sách thuốc, Nguyễn Vân Chi đứng một bên phụng trà hầu hạ. Tần Truy hành lễ chào hỏi với đại sư huynh, Giang Khinh Trục không để ai vào mắt, Vạn Khiếu Phong cũng không để ý, Nguyễn Vân Chi lại vẫn có chút không vui, chỉ châm trà cho Tần Truy mà coi như không thấy bên cạnh còn có một người.
Vạn Khiếu Phong khép sách thuốc, lại bắt mạch cho Giang Khinh Trục lần nữa rồi lắc lắc đầu. Tần Truy thấy thần sắc ông khác thường, vội hỏi: “Sư huynh có chuyện khó lòng nói thẳng, độc này liệu có thể giải hay không? Nếu là không thể, đệ sẽ nghĩ biện pháp khác.” Vạn Khiếu Phong tự phụ nói: “Ai nói ta không thể giải, nếu ta không thể, trên đời còn ai có thể nữa? Đệ đừng vội, cứ để ta từ từ nói.” Tần Truy nghe ông nói có thể giải thì đã yên tâm một nửa, cười nói: “Là đệ nóng vội, sư huynh chớ trách.” Vạn Khiếu Phong nhìn hắn mà nói: “Tiểu sư đệ, ta biết đệ có lòng tốt, thế nhưng lòng tốt chưa chắc đã làm được chuyện tốt. Trong sách thuốc xác thực có nói Bích Lân đan có thể khắc chế kịch độc, riêng với độc tính của Cưu Bàn thảo lại là bù trừ lẫn nhau, tuy cũng có thể ức chế mấy ngày không phát, thế nhưng muốn cứu người lại rất tốn công sức. Thuốc giải Bích Lân đan ta có bên người, Cưu Bàn thảo cũng không có gì là khó, chỉ là đệ nói xem, ta nên giải độc nào trước bây giờ.”
Tần Truy sửng sốt nói: “Cái này sao sư huynh lại hỏi đệ.” Vạn Khiếu Phong nói: “Nếu ta giải độc thanh cổ Miêu Cương trước, y trúng Cưu Bàn thảo đã bảy ngày, vừa đúng lúc độc phát, nói không chừng sẽ nguy đến tính mạng. Nếu giải Cưu Bàn thảo trước, Bích Lân đan trộn với Cưu Bàn thảo, độc tính đã biến đổi, kết quả cuối cùng thế nào thật khó đoán trước, đệ có thể đánh cược một phen hay không?” Tần Truy liếc nhìn Giang Khinh Trục một cái, thấy y cũng đang lắng nghe mà lại là khí định thần nhàn, chẳng hề có chút thần sắc bàng hoàng kinh hoảng. Tần Truy nói với y: “Nói như vậy là ta đã hại huynh rồi.” Giang Khinh Trục nói: “Sao có thể nói vậy, nếu không có thuốc kia ta đã chết từ lâu. Nếu thật sự không thể trị thì thôi, có ngươi cùng ta sống qua hai ngày, đã hơn người bình thường chết già rồi.”
Vạn Khiếu Phong ở một bên nghe, thấy y ăn nói tự nhiên thần tình tiêu sái, khuôn mặt dù tiều tụy mà vẫn tuấn tú khác thường, cùng sư đệ khó phân cao thấp, trong lòng âm thầm tán thưởng, vì thế mở miệng nói: “Ta còn một cách có thể thử một lần, chỉ là…” Tần Truy đang ảo não, nghe sư huynh nói có biện pháp khác thì đôi mắt sáng ngời, vội hỏi: “Chỉ là cái gì?” Vạn Khiếu Phong nói: “Cách này có chút hung hiểm, phải có người có nội lực cao tạm thời chế trụ một loại độc, để ta giải loại kia trước đã.” Tần Truy nói: “Cách này có thể làm, sư huynh thấy nội lực của đệ có trở ngại gì không?” Vạn Khiếu Phong nói: “Đệ tập võ từ nhỏ, nội công rất cao, đương nhiên là lựa chọn hàng đầu, thế nhưng việc này rất hao tổn nội lực, nhất thời lại khó có thể khôi phục, chỉ sợ không tiện cho đệ.” Tần Truy nói: “Không ngại, sư huynh cứ việc thử một lần đi.” Giang Khinh Trục chưa đồng ý, Nguyễn Vân Chi đã vội la lên: “Như vậy sao được, tiểu sư thúc hành tẩu giang hồ không có nội lực thì biết làm thế nào, chẳng phải sẽ để người ta thừa cơ dậu đổ bìm leo sao?” Tần Truy nói: “Ta không kết thù kết oán với ai, lấy đâu ra nhiều người muốn làm khó như vậy, lại nói mấy ngày này ta đi cùng một đường với sư phụ và các sư thúc ngươi, chẳng lẽ còn phải sợ ai?”
Nguyễn Vân Chi biết rõ lý do này của mình rất gượng ép, thế nhưng cứ để Tần Truy hao phí nội lực chữa trị cho Giang Khinh Trục thì trong lòng không thoải mái. Vạn Khiếu Phong nói: “Ta nói chuyện với sư thúc con, con chen miệng cái gì, nơi này không cần con hầu hạ nữa, còn không đi ra ngoài.” Nguyễn Vân Chi thấy sư phụ đã mở miệng không thể làm trái, đành ngượng ngùng đi ra ngoài. Vạn Khiếu Phong nói: “Việc này hai người các đệ cứ thương lượng với nhau đi, ta lại cân nhắc xem nên thi dược giải độc thế nào, nghĩ xong thì mai là có thể tiến hành.” Tần Truy nói: “Đa tạ sư huynh.” Vạn Khiếu Phong phất tay bảo hai người rời đi. Trở lại trong phòng, Tần Truy nói: “Việc này không cần thương lượng, cứ thế mà làm, đêm nay huynh nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chỉ sợ đại thương tinh thần, hẳn còn chịu không ít khổ.”
Giang Khinh Trục mỉm cười nói: “Ta nói muốn thương lượng với ngươi lúc nào. Có thể giữ mạng chẳng lẽ lại còn khách khí hay sao.” Tần Truy nghe xong hoan hỉ, đang muốn nói chuyện cùng y một lát thì nghe thấy có người gõ cửa gọi: “Tiểu sư thúc, ngươi có đó không?” Tần Truy mở cửa ra, Nguyễn Vân Chi đứng ngoài cửa nói: “Nhị sư thúc bày tiệc rượu ở Túy Hương lâu, bảo ta đến mời ngươi.” Tần Truy quay đầu vào phòng nhìn thoáng một cái, Giang Khinh Trục nói: “Sư huynh ngươi không mời ta, ngươi đi là được, không cần quản ta.” Tần Truy nghĩ y không thể động võ, không yên lòng để mình y lại đây, bèn nói: “Ta mời huynh, huynh cũng không đi sao? Nhị sư huynh ta là người rất thú vị, đầy mình kỳ văn dị sự, chắc chắn huynh ấy và huynh sẽ vô cùng hợp ý.” Giang Khinh Trục nói: “Ta đâu phải trẻ con, chẳng lẽ còn ham nghe nhị sư huynh ngươi kể chuyện xưa? Ta mệt mỏi, đi ngủ đây, ngươi mau đi đi.”
Tần Truy không nói được y đành phải từ bỏ, lại dặn dò thêm mấy câu, Giang Khinh Trục phát phiền, đơn giản nằm luôn lên giường ngủ. Tần Truy đóng cửa, theo Nguyễn Vân Chi đến Túy Hương lâu, thấy các vị sư huynh đều đã tới, nhóm sư điệt ngồi chung một bàn, lại thấy Đỗ Tiếu Thực cũng ngồi đó, liền hô: “Nhị sư huynh.” Đỗ Tiếu Thực xưa nay vẫn đối xử với hắn vô cùng tốt, đương nhiên rất cao hứng, cười ha ha nói: “Tới rồi tới rồi, chờ đệ mãi đó.” Tần Truy ngồi xuống, Nguyễn Vân Chi cùng các sư huynh đệ đồng bối ngồi một bàn khác. Vạn Khiếu Phong nhìn ra cửa mấy lần, hỏi: “Bằng hữu kia của đệ sao không tới?” Tần Truy nói: “Y không thích náo nhiệt, thân thể lại không được khỏe, nhờ đệ chuyển lời với các sư huynh…” Nguyễn Vân Chi bên bàn kia xen mồm nói: “Tiểu sư thúc sao phải nói đỡ y, rõ ràng là y nhìn chúng ta không vừa mắt mới không chịu đến, có gì hiếm lạ đâu.”
Vạn Khiếu Phong lộ vẻ không vui nói: “Ai cần con lắm miệng, người ta không có tới chọc đến con, con còn ở đây ăn nói linh tinh, để người ta nghe thấy lại chẳng cho rằng phái Thiên Huyền chúng ta đều là lũ người lòng dạ hẹp hòi, nhỏ mọn chấp nhặt.” Nguyễn Vân Chi nghe sư phụ mắng còn cười hì hì: “Ở đây đều là người nhà mình cả, nghe thì nghe chứ, không lẽ còn đi rêu rao khắp nơi sao?” Vạn Khiếu Phong không để ý tới cậu, quay đầu nói với Tần Truy: “Hậu nhân của Giang Ninh khoái kiếm cũng là một người không tồi, vừa rồi chúng ta bàn luận là sinh tử của y, mà y vẫn mặt không đổi sắc bình thản ung dung.” Tần Truy nghe Vạn Khiếu Phong khen Giang Khinh Trục, trong lòng vui vẻ thay cho y, bèn nói: “Từ nhỏ y đã không cha không mẹ, đạo lý đối nhân xử thế có thể không được chu toàn, thế nhưng y làm người ngay thẳng, nếu thật có chỗ nào không phải, sư huynh cũng đừng trách y.” Vạn Khiếu Phong mỉm cười gật đầu, Đỗ Tiếu Thực nghe xong cười nói: “Y có gì không phải thì liên quan gì đến đệ nào, tiểu tử họ Giang làm việc ác liệt ngoan độc, không thèm để ai vào mắt, chúng ta đối đãi y tốt hay không tốt y cũng có để ý đâu.”
Nguyễn Vân Chi nổi lòng hiếu kì, hỏi: “Nhị sư thúc, chẳng lẽ tên tuổi y vang xa như vậy sao, thúc nói con nghe chút đi, y hành sự thế nào mà ngoan độc?” Đỗ Tiếu Thực nói: “Ngươi lại nhiều chuyện, cẩn thận sư phụ ngươi bắt chép tâm pháp suốt từ giờ đến lúc trở về đấy.” Nguyễn Vân Chi không sợ hãi nói: “Bây giờ có tiểu sư thúc ở đây, đương nhiên sẽ cầu tình cho con, nhị sư thúc người mau nói đi mà.”
Đỗ Tiếu Thực nhìn Tần Truy rồi nói: “Khoảng bảy tám năm về trước, Hoành Giang có một nhóm thủy phỉ, đốt phá cướp giết không chuyện ác nào không làm. Năm ấy các vùng quanh đó túng quẫn, nạn dân chạy nạn khắp nơi, một số thanh niên tuổi trẻ lực tráng không chịu được khổ liền chọn đầu quân cho giặc phỉ, thế lực của bang phỉ Hoành Giang nhất thời không có đối thủ. Có một hộ nhân gia họ Trần nọ, người cha già mang theo ba đứa con hai gái một trai chạy nạn Hoành Giang thủy trại, bị nhóm giặc phỉ này bắt được. Kẻ đứng đầu thủy phỉ tên là Bào Nguyên Khuê, là tên liều mạng giết người không chớp mắt lại *** dục háo sắc, tỷ đệ Trần gia trời sinh mỹ mạo, hai cô nương thì không nói, đứa em trai út năm đó vừa tròn mười bảy lại xinh đẹp duyên dáng hơn cả nữ nhi. Họ Bào nhìn thấy nổi ý Long Dương, cưỡng bách bắt nam hài đi tra tấn làm nhục. Đến ngày thứ hai, thủ hạ ném người ra ngoài, Trần lão hán nhìn thấy con trai hôm qua còn đang yên lành, hôm nay đã mình đầy thương tích tắt thở từ lâu. Ông cụ ôm lấy thi hài con mà khóc lóc thảm thiết, nghĩ rằng hai đứa con gái cũng khó lòng mà tránh thoát kiếp nạn này, liền muốn bất cứ giá nào cũng phải liều mạng với ác nhân kia.” Đỗ Tiếu Thực kẻ chuyện xưa chẳng khác nào thuyết thư tiên sinh làm cho người khác nghe đến nhập thần. Nguyễn Vân Chi hỏi: “Sau đó thì sao?” Đỗ Tiếu Thực nói: “Lão nông phu tất nhiên không phải là đối thủ của giặc cướp, tên thủy phỉ cười hi ha mà cầm gậy đánh chết lão hán kia, người con gái lớn thấy cha và em trai đều gặp nạn, trong lòng biết chính mình cũng khó mà giữ mạng sống, nếu phải chịu nhục chi bằng chết đi để giữ thân trong sạch, liền hạ quyết tâm thừa dịp không ai phòng bị đập đầu vào tường vong mạng. Chỉ còn cô con gái thứ hai có chút tâm kế, tạm nhân nhượng vì toàn cục bỏ qua trong sạch mới tránh được một kiếp, tự nguyện làm áp trại phu nhân.”
Nguyễn Vân Chi xen mồm nói: “Nói như vậy là cô nương này muốn báo thù cho cha và tỷ đệ mình, chỉ là một người con gái như nàng làm sao đối phó được đám đạo tặc kia.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Trần nhị cô nương tuy là nữ lưu nhưng gan dạ sáng suốt, chịu nhục giả vờ ngoan ngoãn dễ bảo trước mặt Bào đương gia. Bào Nguyên Khuê thấy bộ dạng nàng giống người đệ đệ đã chết lại nhu thuận lanh lợi làm việc cẩn thận, liền có chút thích ý. Trần nhị cô nương ngày ngày ở chung với gã, nắm rõ tính tình gã như lòng bàn tay, đợi thời cơ chín muồi liền dấu dao dưới gối, ban đêm thức dậy muốn một đao đâm chết ác nhân này. Ai ngờ Bào Nguyên Khuê bừng tỉnh giữa đêm, thấy nhị cô nương cầm dao muốn đâm thì kinh hoàn khiếp vía, vội vàng lăn một vòng trên giường, dao này liền đâm trượt. Bào Nguyên Khuê đổ mồ hôi lạnh, trên vai máu chảy đầm đìa vừa sợ vừa giận. Trần nhị cô nương mắt thấy không đâm chết được gã lại nghe có tiếng người ở ngoài phòng thì lập tức xoay người chạy thoát ra ngoài. Nàng ở thủy trại đã mấy tháng, tất cả đường lui đã tìm hiểu rõ ràng, một đường chạy vội lại thật sự ra được khỏi trại phỉ. Bào Nguyên Khuê làm sao nuốt nổi cục tức này, gã lập tức triệu tập nhân thủ lùng bắt Trần nhị cô nương khắp nơi, tuy là ban đêm mà ai nấy đều cầm đuốc trong tay, sáng trưng như ban ngày. Trần nhị cô nương trốn ra bên ngoài đã thở không ra hơi, ra khỏi trại phỉ rồi lại không biết đường nào mà đi tiếp, nghiêng ngả lảo đảo chạy thẳng theo đường nhỏ. Bào đương gia đem người đuổi theo, một lát sau đã đuổi kịp nàng, miệng hô, con tiểu tiện nhân này dám hại ta, không cho ngươi thấy thủ đoạn của ta không được. Trần nhị cô nương trong lòng biết hôm nay khó thoát khỏi số kiếp, cũng không cầu xin tha thứ, thầm nghĩ tìm một cơ hội cùng gã đồng quy vu tận. Bào Nguyên Khuê cầm cương đao trong tay, một đao bổ về phía nàng, xoạt một tiếng đã chém y phục của nàng thành hai nữa. Thủ hạ hai bên cười ồ lên, phun ra toàn ô ngôn uế ngữ.”
Nguyễn Vân Chi nói: “Những người này quả thật đáng giận, nhất định không được chết tử tế.” Tiết Triệu cười lạnh nói: “Kẻ đáng giận trên đời này nhiều biết mấy, tiêu dao khoái hoạt có ít đâu, nào phải tên nào cũng không được chết tử tế.” Nguyễn Vân Chi nói: “Con không tin, nhị sư thúc người nói đi, lũ ác nhân kia có phải không được chết yên ổn không?” Đỗ Tiếu Thực nói: “Ngươi ít chen miệng mấy câu thì có phải ta sớm nói xong rồi không? Trần nhị cô nương vừa biết không được may mắn thoát khỏi chết chỉ mong được cho nhanh, liền nhắm thẳng vào đao của Bào đương gia mà xông tới. Bào Nguyên Khuê vốn tưởng rằng nàng đã ủy thân cho mình hẳn là sợ chết, không ngờ nàng lại cương quyết đến thế, ngược lại có mấy phần bội phục, đang muốn để cho nàng được thống khoái, đúng lúc này, một đạo ngân quang rạch ngang trời mà đến, đánh gãy cương đao của gã. Mọi người hoảng sợ thất sắc, cúi đầu nhìn lên, là một mai ngân phiêu.”
Tần Truy nghe đến đó thì mỉm cười. Đỗ Tiếu Thực nói: “Người phóng phiêu còn ở ngoài một trượng, mà một phiêu này đã đem một thanh cương đao trải qua bách luyện đánh gãy làm hai đoạn. Bào Nguyên Khuê ngẩng đầu nhìn lên, thấy đó là một thiếu niên kiếm khách lưng đeo trường kiếm mà khuôn mặt lại âm trầm khiến cho người nhìn kinh hãi. Thủy phỉ Hoành Giang ngông nghênh ngang ngược, thấy người đến chỉ có một thân một mình thì hoàn toàn không coi ra gì, lại kiêu ngạo hẳn lên, liên thanh quát hỏi thiếu niên kia. Thiếu niên thấy Trần nhị cô nương tóc tai bù xù quần áo không chỉnh, bị lũ ác tặc vây vào giữa, liền nói, ta cứu cô ra ngoài sẽ gặp rất nhiều cố kị, không chắc có thể giết sạch đám người này, cô muốn sống thì gật đầu, không muốn sống, ta thay cô giết hết bọn chúng. Cả nhà Trần nhị cô nương đều chết thảm vì Bào Nguyên Khuê, nàng đã sớm một lòng muốn chết, vốn thấy không còn hi vọng báo thù, vừa nghe y nói liền lập tức hô lên, ân công thay ta hoàn thành tâm nguyện này, tiểu nữ tử kết cỏ ngậm vành, hồi báo mười kiếp, dứt lời nhặt thanh đao gãy trên mặt đất cắt ngang cổ. Bào Nguyên Khuê vốn không để nàng vào mắt, chết thì mặc chết, lại trợn mắt nhìn thiếu niên mi thanh mục tú nọ, chứng nào tật nấy lại nổi ý xấu, muốn ỷ vào nhiều người bắt lấy y. Gã vừa sinh tà niệm đã thấy trên cổ chợt lạnh, thiếu niên đã tới trước mặt, một kiếm lướt qua yết hầu gã rồi. Bào Nguyên Khuê chưa kịp nói nửa câu đã vong mạng dưới kiếm. Lũ giặc phỉ hoảng hốt, thiếu niên nói, ta đã đáp ứng cô nương kia sẽ chém tận giết tuyệt các người, cũng không thể nói mà không giữ lời, nếu có ai muốn tự kết thúc thì giờ làm luôn đi còn được toàn thây. Mọi người nghe xong không ai dám tiến lên liều mạng với y, thiếu niên lại nói, nếu các ngươi đều không động thủ, vậy ai lại đây lĩnh chết thì lên. Giặc phỉ thấy y kiêu ngạo càn quấy thì tức giận trong lòng, khó tránh khỏi có mấy tên không sợ chết đi đầu tiến lên liều mạng. Thiếu niên kia quả thực không chút lưu tình, một kiếm một người, đám thủy phỉ tên nào tên nấy đầu thân hai nơi mất mạng tại trận. Đêm ấy, trên dưới Hoành Giang thủy trại ngay cả đầu bếp tạp dịch cũng không may mắn thoát thân, chẳng những chết không còn một mống, mà cả trại còn bị hỏa thiêu, hóa thành tro bụi biến mất trên đời.” Đỗ Tiếu Thực nói đến đây, thấy mọi người im lặng không lên tiếng, cười bảo: “Sao cứ nhìn như ta ba hoa khoác lác soạn ra chuyện xưa lừa các ngươi thế?”
Nguyễn Vân Chi nói: “Thiếu niên này chắc chắn là cái tên Giang Khinh Trục mắt mọc trên đỉnh đầu kia rồi, chỉ là nếu nói y quả thực có năng lực bậc này, có thể lấy sức một người trảm mấy trăm người dưới kiếm, nhị sư thúc ngài có ba hoa con cũng không tin. Lại nói người đều chết sạch thì làm sao chuyện này truyền được ra ngoài, nếu không phải chính y tự thổi phồng khoác lác thì cũng chỉ là câu chuyện vô căn cứ của mấy ông già bà cả thôi.” Đỗ Tiếu Thực ra vẻ không vui nói: “Tiểu tử ngươi đúng là không biết lớn nhỏ, dám nói nhị sư thúc ngươi là người già nói chuyện không căn cứ cơ đấy. Việc này năm đó tiếng vang rất lớn, y chém giết cả một đêm tất nhiên là có người nhìn thấy. Có thể có thêm mắm thêm muối, thế nhưng thủy phỉ Hoành Giang bị tiêu diệt chỉ trong một đêm chính là sự thật. Ngươi không tin thì thôi, họ Giang kia giao hảo với tiểu sư thúc ngươi đó, ngươi tự đi mà hỏi y xem, tranh cãi với ta làm cái gì.” Nguyễn Vân Chi nói: “Con không thèm hỏi, nếu chuyện là thật thì người kia làm việc quá ngoan độc rồi, lũ đạo tặc đó đương nhiên là chết chưa hết tội, nhưng đầu bếp tạp dịch có phải ai cũng giết người như ma đâu, có khi có nguyên nhân riêng mới phải đi làm tặc phỉ, sao có thể không phân tốt xấu giết hết thế được. Bảy tám năm trước y chẳng qua mới chỉ là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi mà còn lãnh huyết vô tình như thế, nay lớn lên càng nghiêm trọng thêm, tiểu sư thúc vẫn là đừng quá thân cận với y thì hơn.”
Tần Truy cười nói: “Ta đâu phải trẻ con ba tuổi, người tốt kẻ xấu chẳng lẽ còn không phân rõ nổi ư.” Nguyễn Vân Chi nói: “Ta sợ ngươi làm người quá tốt, người khác tốt với ngươi một ngươi còn muốn trả người ta mười ấy. Tóm lại là ta không thích tên kia.” Tần Truy biết cậu ta tâm tính trẻ con, không so đo với cậu ta nữa, chỉ cười cười mà không mở miệng. Mọi người trong phái Thiên Huyền tụ tập cùng một chỗ, nói cười vui vẻ huyên náo đến đêm khuya mới tan cuộc.
—————
Một vài nhận xét rút ra sau chương này ~
Thứ nhất, Tần Truy xác định là M, không cần bàn cãi luôn, có cái người bình thường nào nghe người ta kể chiến tích ngoan độc tàn ác của người nhà mình mà vui sướng hoan hỉ thế không ?
Thứ hai là, hóa ra bạn Trục nhà chúng ta đã động tâm từ hồi này cmn rồi mà bản thân ứ nhận ra nhá, cái gì gọi là sớm chiều ở chung hả???
Thứ ba là… Cái chương này, cái chương sau, cái chương sau nữa… Chúng nó dài đến không có thiên lý… *khóc một dòng sông*