Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ nhất.
Cuối xuân tháng ba, dưới gốc đại thụ ven đường ngoại ô phía nam Giang Ninh, thanh liêm tửu kì (1) tung bay, kẻ hành thương và khách độ đường đi qua đều nghỉ chân ở đây. Chủ nhân của tửu quán là ông lão họ Trương, tuổi ngoài sáu mươi, râu tóc bạc trắng, tay chân lại nhanh nhẹn vô cùng, đưa xong rượu nước liền ngồi ở cửa tán gẫu với khách nhân. Một thương nhân mập mạp lau mồ hôi hỏi đường, ông lão phẩy quạt hương bồ nói: “Theo con đường này đi về phía trước là Trần gia tập, trên trấn có khách *** ngủ trọ, nếu khách quan đi ngay bây giờ thì trước khi trời tối là đến nơi.” Thương nhân mập bảo: “Cũng không phải là gấp rút lên đường, muộn một chút cũng không ngại.”
Ông lão lắc đầu: “Khách quan có nhìn thấy tòa nhà lớn phía xa kia không?” Khách rượu nghe ông nói xong thì nhao nhao ngẩng đầu nhìn qua, giữa núi rừng quả nhiên có một tòa đại trạch, tuy cách thật xa mà vẫn có thể thấy mái cong lớp lớp, kiến trúc khoáng đạt. Thương nhân mập hiếu kì hỏi: “Đó là nhà của người nào, sao lại xây ở cái nơi núi hoang rừng thẳm phía trước không thôn phía sau không *** này?” Ông lão nói: “Đó là Diêu gia trang, lão trang chủ là đại anh hùng, trên giang hồ xưng tụng Khoái Kiếm Diêu, khi còn trẻ hoành kiếm giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, lúc về già nhân chuyện có được một thiên kim (2) mới rửa tay chậu vàng thoái ẩn sơn lâm, xây dựng nhà cửa ở đây, sống những ngày thanh nhàn.”
Thương nhân mập hỏi: “Cụ à, ban nãy ta nói không vội lên đường, sao cụ lại lắc đầu?” Ông lão nói: “Khách quan không phải người nơi đây, có chuyện còn chưa biết, Trần gia tập là nơi xa xôi, cũng là địa phương mà khách hành thương lui tới nhất định phải đi qua, trước kia nổi lên nạn trộm đạo cướp thương, từ lúc Diêu gia ngụ lại tại đây, Diêu trang chủ phân phó gia đinh hộ viện tuần núi gác rừng thì tặc nhân trong phạm vi trăm dặm mới dần dần mai danh ẩn tích. Ai, nhưng không hiểu sao nửa năm nay việc tuần núi lại buông lỏng, có lẽ là trong nhà Diêu trang chủ đã xảy ra chuyện gì nên mới mặc kệ việc này. Mấy hôm trước trên đường đã xuất hiện cướp chặn lộ cướp bóc, cho nên lão thấy sắc trời thực không còn sớm nữa, khách quan phải nhanh chóng đi thôi.”
Thương nhân nghe xong biết thế thì trở nên nôn nóng, uống xong hớp trà thì mang theo phó đồng lên ngựa gấp rút đi ngay. Những tửu khách còn lại hành trang nhẹ nhàng thân không vật thừa, lại có nhiều người đồng hành nên cũng không e ngại, bởi vậy không vội rời khỏi, không ít người ngược lại còn rất có hứng thú với việc nhà Diêu gia, tập trung lại hối thúc ông lão chủ quán nói tiếp.
Cụ ông đang muốn mở miệng, chợt thấy một con khoái mã chạy vội mà đến, nháy mắt đã ở trước mặt. Ngựa này cả người đen tuyền, bốn vó đạp tuyết, hí dài một tiếng dừng lại trước cửa quán. Người trên ngựa khoảng hai mươi tuổi, trên mình khoác thanh y, trên lưng đeo một cái bao dài. Hắn ghìm cương, nhấc chân phải nhảy xuống khỏi mình ngựa, thân thủ mạnh mẽ làm cho mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Người trẻ tuổi xuống ngựa, thấy quán sớm đã đầy khách thì liền ngồi xuống cạnh bàn chỗ thương nhân mập vừa rời khỏi cùng với mọi người, cười nói với ông lão: “Lão bá, cho cháu xin chén nước.” Ông lão thấy hắn mi thanh mục tú lại tuấn tú lịch sự, mở miệng nói ra lại nho nhã lễ độ thì không khỏi sinh lòng hảo cảm, nhanh chóng pha trà nóng đưa qua. Người trẻ tuổi đặt bao phục lên bàn. Cái bao kia dài đến trên bảy thước, đặt ở trên bàn làm cho cái bàn gỗ lỏng lẻo rung lên kẽo kẹt. Trong lòng mọi người biết là binh khí, không ai dám tùy tiện đánh giá hắn nữa, ai nấy cúi đầu uống rượu nói chuyện phần mình. Ông lão rót trà mang đến, lại ngồi về gần cửa nói điều nhàn thoại. Có người hay chuyện cười hỏi: “Diêu trang chủ tuổi già mới có nữ nhi, không biết Diêu tiểu thư xuân xanh mấy đận, gả chồng hay chưa?”
Người trẻ tuổi nọ nguyên bản thầm nghĩ nghỉ ngơi một lát, uống trà xong thì mau chóng lên đường, nhưng nghe bọn họ nói đến chuyện về Diêu gia trang thì cũng bưng bát trà lắng nghe. Ông lão nói: “Diêu tiểu thư năm nay vừa đôi tám (3), hoa dung nguyệt mạo, còn ở khuê phòng, ngươi muốn cầu thân sao?” Mọi người cười ha ha, người nọ nói: “Ta cũng muốn đi đấy, nhưng mà thứ nhất không tài học thứ nhì chẳng võ nghệ, đi thì chỉ tự tìm mất mặt thôi.” Ông lão lại nói: “Diêu trang chủ chọn rể cực nghiêm, nếu không phải văn võ song toàn thanh niên tài tuấn, tuyệt đối không dễ dàng gả con gái cho người.” Có người lại hỏi: “Diêu tiểu thư có đẹp thật không, cụ gặp qua rồi hay là đang nói mò thế?” Ông lão đáp: “Diêu tiểu thư là tiểu thư khuê các nào có dễ gặp như vậy, nhưng mà lão đây mở quán rượu đã hơn hai chục năm, nhìn thấy thiếu niên anh hùng đến Diêu gia cầu thân nhiều thật là nhiều, nhược bằng Diêu tiểu thư là người xấu xí quái dị thì làm sao làm cho bấy nhiêu người thần hồn điên đảo được.”
Khách qua đường cũng có người thường đi lại trên giang hồ, một người nói: “Khoái kiếm Diêu Mục Phong khi còn thiếu niên có được bảo bối khó lường, các người có nghe nói qua không?” Mọi người đều lắc đầu, gã đắc ý nói: “Bảo bối này là đóa Huyết Ngọc Liên Hoa, nghe nói là tích tụ tinh hoa trời đất, trên đời chỉ có một cành, có thể khởi tử hoàn sinh cả máu thịt xương trắng.” Cụ ông đứng dậy rót thêm rượu cho khách nhân hai bên, cười nói: “Bảo bối như vậy chỉ sợ là thần tiên mới có.” Người nọ nói: “Giang hồ đồn đãi tuy đa phần là không thật, nhưng tin đồn vô căn cứ không phải là không có nguyên nhân, cứ cho là Huyết Ngọc Liên Hoa không thể cải tử hoàn sinh thì vẫn là bảo vật vô giá. Có của hồi môn như vậy, Diêu gia tiểu thư có xinh đẹp hay không cũng không vấn đề gì.” Ông lão lại bảo: “Ai, chỉ là không biết trong nhà Diêu trang chủ rốt cuộc là có chuyện gì, buông lỏng tuần núi thì không nói, ngày xưa mặc dù không chọn người đến cầu thân nhưng ít ra cũng khách khí mời vào uống trà chiêu đãi theo lễ, lại sai gia đinh đưa xuống núi, ấy thế mà mấy nay ngay cả cửa lớn còn chưa bước vào đã bị đuổi ra rồi.”
“Lão bá, chuyện này xảy ra từ khi nào?” Người trẻ tuổi cưỡi ngựa đến vẫn chưa nói câu nào, đột nhiên hỏi lên làm mọi người có chút ngoài ý muốn. Cụ ông nói: “Nửa năm rồi, năm ngoái lão đi Trần gia tập họp chợ có đi ngang qua Diêu gia, thấy cổng vào trang viên đóng chặt yên tĩnh lạ kì, thật giống như là quỷ trạch không người vậy. Mấy năm trước khi Diêu tiểu thư còn nhỏ, lão đi chợ qua cách bức tường cao còn nghe thấy tiếng tiểu cô nương cười đùa với nha hoàn mà.”
Người trẻ tuổi gật gật đầu, uống xong trà thì đứng lên đeo bao phục lại trên lưng. Hắn nói cáo từ với cụ ông, nghiêng người lên ngựa, hai chân khẽ thúc, con ngựa nhẹ hí tuyệt trần mà đi, chớp mắt đã không còn bóng dáng. Ông lão dọn dẹp bàn ghế, ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ bụi cuốn mù mịt, nói: “Tiểu ca này nhìn cũng thật tuấn tú, nói không chừng lại là kẻ mộ danh tới Diêu gia cầu thân, mong sao cậu ta đừng có hít nguyên mũi bụi mà trở về.” Mọi người ngồi đó cười ồ: “Cụ để tâm làm gì.” Ông lão nói: “Lão đây ở chân núi này đã lâu, dù chưa gặp Diêu gia tiểu thư nhưng cũng mong nàng sớm gặp người hợp ý, người có tình thành thân thuộc, âu cũng là một chuyện tốt đẹp trên đời.” Đám tửu khách nói nói cười cười, thấy sắc trời không sớm, liền tự lo phận mình vội vã lên đường.
Tần Truy rời khỏi tửu quán, ỷ vào ngựa quý dưới thân bốn vó như bay, chẳng mấy chốc đã đến trước đại trạch trong núi. Hắn đưa hắc mã vào nơi không có bóng người, thả cho nó tự ăn cỏ uống nước, bản thân cũng không vào trang mà nằm xuống sau một tảng đá lớn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nơi này hoang vu vắng vẻ, Diêu gia trang xây trong núi rừng lại tráng lệ nguy nga, khí thế khoáng đạt, chỉ có điều đã lâu không người coi sóc, cỏ dại um tùm phủ lên một vẻ hoang vắng thê lương.
Tần Truy dựa bao phục lên cạnh tảng đá, xung quanh yên tĩnh lạ lùng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay, dế kêu chim hót. Hắc mã “Ô Tuyết” cũng không đi xa, ăn no uống đủ thì đến đứng bên cạnh hắn. Một người một ngựa đợi đến lúc mặt trời đã lặn núi Tây, sắc trời chuyển tối, Tần Truy lật người đứng lên, thấy trong Diêu gia trang vẫn tối om một mảnh, cũng không có ai thắp đèn, trong lòng thấy kì lạ nhưng không nghĩ nhiều, tháo hành lý trên ngựa xuống đổi thành một thân hắc y, lấy khăn đen che mặt, buộc bao phục bảy thước lên lưng ngựa, lại rút một thanh đoản kiếm giắt bên hông. Chuẩn bị xong xuôi, hắn đưa tay khẽ vuốt lên cổ Ô Tuyết vài cái, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn chờ, đừng để cho người ta nhìn thấy.” Ô Tuyết phát ra tiếng phì phì trong mũi coi như đáp ứng. Tần Truy phi thân lên cây, động tác mau lẹ tiếp cận tường cao của Diêu gia đại trạch. Trong tường cây cối rợp bóng, đình đài lầu các đẹp đẽ không sao tả xiết, cũng không thấy có người qua lại mà tối đen như mực, thâm trầm quỷ bí vô cùng. Hắn nhìn trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nhảy bật về phía trước, xuyên qua mấy tàng cây, dừng lại trên nóc nhà lớn, mũi chân điểm nhẹ không phát ra một chút tiếng vang.
Tần Truy đi vào xà ngang mái hiên, dùng móc câu treo ngược người dưới hiên, đưa tay nhẹ đẩy cửa sổ, hai tay bắt lấy khung cửa lắc mình vào nhà. Trong phòng không có một bóng người, hắn đóng cửa sổ lần tới bên giường, nhấc đệm giường lên sờ soạng. Sờ tới sờ lui một hồi chợt thấy dưới tay hơi hẫng, tìm được một ngăn ám cách (4), cúi đầu nhìn kỹ, trong ám cách đặt một hộp nhỏ bằng gỗ lim, hộp nhỏ tinh mỹ tuyệt luân, khắc một đóa sen nở rộ. Tần Truy cẩn thận lấy cái hộp ra thì thấy có khóa linh lung khóa ngoài, liền không vội mở ra, chỉ nhét nó vào lòng, một lần nữa đem đệm chăn xếp gọn rồi trở lại bên cửa sổ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Ngoài phòng im lặng như một nấm mồ, Tần Truy chờ một lát mới nhảy cửa sổ ra ngoài, lúc đang muốn bỏ đi lại chợt thấy tiểu lâu trong hậu viện có ánh đèn. Trong lòng y khẽ động cộng thêm mấy phần hiếu kì, thế là leo lên mái hiên lao về hướng có ánh sáng.
Một đường đi vào dưới cửa sổ tiểu lâu, ánh nến chập chờn sáng tối, trong phòng lại yên ắng như không có người. Tần Truy thả người lên đỉnh lầu, nhẹ tay vạch mái ngói nhìn xuống. Trong tiểu lâu có một già một trẻ, người già tóc trắng xóa, tuy không thấy rõ diện mạo nhưng tư thái đã suy yếu nhiều. Người trẻ mười sáu mười bảy tuổi, là một cô nương độ tuổi thanh xuân mặc xiêm y vàng nhạt, đang ngồi đó khóc nức nở.
Tần Truy nhìn một hồi, ông già thở dài nói với thiếu nữ: “Vân Nhi, chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn.” Thiếu nữ khóc nói: “Phụ thân gạt con làm chi, gia đinh trốn đi báo tin cầu viện nào có đáp lại? Nhất định là đã bị người ta chặn giết ven đường rồi. Nửa năm nay phó dịch nha hoàn trong nhà chết hết không còn một ai, người nào trộm trốn thì cách mấy ngày sau đã có thi thể gửi về ngoài cửa, con gái tuy không hiểu chuyện nhưng cũng biết đại họa lâm đầu, chỉ mong có thể hầu phụ thân thêm một khắc.” Tần Truy nghe cha con hai người nói chuyện, thầm nghĩ đây hẳn là Diêu trang chủ và Diêu tiểu thư, lại không biết đã rước lấy đại họa gì mà làm cho Diêu Mục Phong đã sớm rửa tay chậu vàng gặp phải tình cảnh thê thảm nỗi này, ngay cả gia phó và ái nữ cũng không thể bảo toàn, cha con trong nhà rơi lệ chờ chết.
Diêu Mục Phong thở dài nói: “Mẹ con ốm đau liệt giường nhiều năm, không tiện đi lại, bắt bà ấy ở lại cùng ta đã đành. Con còn nhỏ tuổi, còn có rất nhiều tháng ngày để sống, sao có thể uổng mạng ở đây. Có lẽ bọn chúng thấy con tuổi nhỏ lại không có võ công, sẽ thả cho một con đường sống.” Diêu tiểu thư khóc nói: “Những kẻ đó ngay đến tì nữ tiểu đồng còn không bỏ qua, sao có thể tha mạng cho con. Con gái luyến tiếc cha mẹ, phải chết cũng chết trong nhà.” Diêu Mục Phong thấy con gái khóc thảm không chịu đi, thật là lo lắng, đem tay nải trên bàn nhét vào tay nàng mà nói: “Còn không đi mau, nếu không nghe lời, ta sẽ không nhận đứa con gái này nữa.” Diêu tiểu thư nghe vậy, quỳ phục xuống đất nức nở không nói. Diêu Mục Phong nâng con gái dậy, hai cha con ôm nhau khóc rống, không đành lòng chia lìa. Tần Truy không biết chân tướng, đang âm thầm suy nghĩ, chợt nghe xa xa có tiếng bước chân vang lên, vội vàng đậy lại mái ngói, nghiêng người xuống lầu.
Diêu gia trang sớm đã là nhà trống, đêm hôm khuya khoắt sao lại có nhiều người đi lại đến vậy. Tần Truy xuống khỏi đỉnh lầu, náu mình trên một thân cây bên ngoài, xuyên qua nhánh cây nhìn về phía xa. Trong bóng đêm, mấy chục người tay cầm đuốc sáng xông vào trang, chỉ một lát sau đã thắp sáng cả Diêu phủ. Cha con họ Diêu trong tiểu lâu nghe thấy động tĩnh, lập tức thổi tắt ngọn nến. Tần Truy vốn không liên quan đến Diêu gia, đêm nay bị người nhờ vả nguyên bản chỉ nghĩ lấy đồ rồi đi, nhưng thấy có sự lạ thì lập tức ẩn thân trên cây quan sát. Chỉ chốc lát sau, hơn mười người đã vây quanh tiểu lâu trong hậu viện, một người trong đó bước ra, hô với lên trên lầu: “Diêu Mục Phong, chủ nhân ta đã để ngươi sống lâu nửa năm, hôm nay mà không giao đồ ra đây thì cả nhà ngươi gà chó cũng không tha.”
Tần Truy nhìn về phía gã, người nọ mình mặc hắc y, cũng lấy khăn đen che mặt, tuy mặc trang phục dạ hành nhưng lại đốt đuốc trắng trợn xông vào, không rõ có lai lịch gì. Hắc y nhân hô vài tiếng, không thấy có người đáp lời, liền cười lạnh nói: “Thì ra Khoái Kiếm Diêu Mục Phong quát tháo giang hồ năm đó khi già đi cũng là rùa đen rút đầu, có người khiêu chiến mà không dám đi ra ứng chiến. Diêu đại hiệp, phu nhân của ngươi thân mình gầy yếu, không chịu nổi gió lạnh đêm khuya, ngươi mà còn không xuống lầu, bà ta bị lạnh chết cũng đừng có oán ta.” Tần Truy ở trên cây nhìn rất rõ ràng, một phụ nhân chỉ mặc trung y bị hai hắc y nhân lôi tới dưới lầu. Phụ nhân kia sắc mặt hốc hác thân mình tiều tụy, hốc mắt hõm sâu gò má gầy rộc, ẩn ẩn hiện lên tử khí, bị người lôi kéo tới đây, tay chân vô lực đến tội nghiệp.
Trong tiểu lâu vẫn không có động tĩnh, tên đầu lĩnh rút chủy thủ đặt lên má Diêu phu nhân, nói: “Nếu Diêu đại hiệp không niệm tình phu thê, ta đành tiễn phu nhân một đoạn đường.” Nói đoạn, chủy thủ rạch về phía mặt Diêu phu nhân. Tần Truy lại nhíu mày, thấy một đạo hàn quanh xuyên cửa sổ tiểu lâu mà ra, nơi luồng gió sắc bén thổi qua lá cây cuồng loạn rung động. Hắn hơi chút kinh hãi rồi trấn định lại, chỉ trong khoảnh khắc này, Diêu Mục Phong đã đâm ra bảy tám kiếm như cuồng phong loạn vũ, kiếm quang bức lui mấy hắc y nhân vây ở dưới lầu. Diêu Mục Phong đang muốn đoạt thê tử lại thì nghe thấy đằng sau có tiếng người hừ lạnh. Ông lui về phía sau hiểm hiểm tránh một kiếm đâm tới. Không nhìn ra được kiếm pháp của đầu lĩnh kia là ở phương nào, nhưng chiêu chiêu cay độc, một kiếm nhanh hơn một kiếm, lại sắc bén hơn vài phần so với kiếm pháp Diêu gia lấy nhanh làm tên.
Diêu Mục Phong thoái ẩn nhiều năm, công phu dù chưa xuống dốc nhưng dù sao đã tuổi già sức yếu, lúc này lại quan tâm hóa loạn, một lòng muốn cứu thê tử, mấy lần tiến về phía trước lại bị đạo đạo kiếm quang ngăn lại. Lại nhìn Diêu phu nhân trong tay hai kẻ kia không biết là chết hay sống, Diêu Mục Phong lòng có cố kị, kiếm chiêu càng phát càng hỗn loạn, hắc y nhân ra chiêu lại càng lúc càng nhanh, phập phập hai tiếng đâm vào trước ngực và mạn sườn, rồi chuyển tới phía sau nâng cước đạp trúng hậu tâm ông. Diêu Mục Phong rên một tiếng quỳ rạp xuống đất, hắc y nhân tay mắt lanh lẹ gác trường kiếm lên gáy ông, cười lạnh nói: “Giang Ninh khoái kiếm cũng chỉ có thế này, già rồi thì nhận già đi thôi, còn không mau nói thứ kia ở đâu để ta đưa phu thê hai ngươi đi một lần cho thống khoái.”
Diêu Mục Phong thấy đại thế đã mất, nhịn đau nói: “Chuyện tới nước này thì nói hay không cũng đều phải chết, ngươi muốn lấy thì tự đi mà tìm.” Hắc y nhân nói: “Có nhiều cách chết thiên kì bách quái lắm, trên đời còn nhiều phương pháp khiến cho con người ta muốn sống không được, ngươi có muốn thử không?” Diêu Mục Phong ngạo nghễ nói: “Ta sống đến chừng này tuổi chết còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ ngươi dùng khổ hình tra tấn.” Hắc y nhân thấy ông không chịu đi vào khuôn khổ, lại sợ ông tự sát, liền nâng tay điểm huyệt đạo. Lúc này có tiếng vang nhỏ sau cửa sổ tiểu lâu, hắc y nhân lập tức xoay người bật lên, dừng lại ngoài cửa sổ. Diêu Mục Phong sắc mặt đột biến, bất hạnh huyệt đạo bị điểm không thể kêu lên. Hắc y nhân phá cửa sổ mà vào, Tần Truy ở trên cây nghe thấy tiếng hét kinh hãi sau song cửa, người nọ đã bắt được Diêu tiểu thư, nhảy xuống dưới đất.
Sau khi Diêu Tiễn Vân con gái của Diêu Mục Phong sinh ra không lâu thì phụ thân đã rửa tay chậu vàng thoái ẩn giang hồ. Diêu tiểu thư từ nhỏ chỉ nghiên cứu cầm kỳ thư họa, không biết một chút võ công, lúc này nàng bị người ta kéo nhảy xuống lầu thì sợ tới mức hoa dung thất sắc, cả người run rẩy. Diêu Mục Phong thấy con gái cũng bị bắt, nhất thời lão lệ tung hoành. Diêu tiểu thư khóc lớn muốn đến bên cha mẹ, lại bị hắc y nhân ngăn lại nói: “Lệnh ái xinh đẹp, bộ dạng như tiên nữ, yểu mệnh thế này, chẳng phải đáng tiếc lắm sao.”
Diêu Mục Phong gắng gượng thân mình, nhìn người nọ giơ tay sờ soạng khuôn mặt của con gái thì tức giận đến muốn nổ tung khóe mắt. Diêu Tiễn Vân hô gọi phụ thân cũng bị hắc y nhân chế trụ lôi đến trước mặt Diêu Mục Phong: “Ta hỏi lại một lần, ngươi còn không đáp, sẽ đem con gái ngươi thưởng cho huynh đệ hưởng lạc. Thường nghe Diêu tiểu thư thông minh khéo tay giỏi ca múa, không biết công phu trên giường có phải cũng rất cao không.” Lời này vừa nói ra, Tần Truy trên cây không khỏi âm thầm nhíu mày, lại nghe một tiếng soạt vang lên, người nọ xé rách tay áo trái của Diêu tiểu thư, để lộ cả cánh tay tuyết trắng. Diêu Tiễn Vân thất thanh kinh hô, đưa tay che cánh tay lại, hắc y nhân ha ha cười nói: “Cha cô không chịu nói thật ra, chờ chút nữa cả thân xiêm y này bị cắt cho rách tơi, xem cô còn che đậy thế nào.”
Diêu Tiễn Vân chưa từng nghe qua lời đe dọa thế này, sợ tới mức không cầm được nước mắt. Hắc y nhân lôi cánh tay nàng, có hòn ngọc quý của Diêu Mục Phong trong tay thì ông ta không dám tự sát, liền giải huyệt chờ ông đáp lời. Diêu Mục Phong muốn nói lại thôi, thấy con gái sắc mặt trắng bệch, vốn dĩ định nói, lại biết người này tâm ngoan thủ lạt, cho dù nói ra cũng khó mà tránh khỏi cái chết. Mình chết đi rồi, ái nữ cũng không thoát được bị người làm nhục. Đang nghĩ như vậy, hắc y nhân đợi không kịp, lại giơ tay xé xiêm y của Diêu Tiễn Vân. Diêu Mục Phong đang muốn nói gã dừng tay thì chợt nghe con gái thét chói tai lao mình về thanh kiếm trong tay người nọ. Hành động của Diêu Tiễn Vân làm mọi người không ngờ tới, hắc y nhân vốn nghĩ nàng tuổi nhỏ sức yếu không chịu nổi kinh hách liền không phòng bị. Diêu Tiễn Vân lao thẳng vào mũi kiếm, trường kiếm đâm thủng ngực mà qua, máu tươi đầy đất. Diêu Mục Phong thấy con gái chết thảm, ngồi phịch xuống đất, một câu cũng nói không nên lời. Hắc y nhân cũng cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng ngờ tiểu thiếu nữ lại cương liệt quyết tuyệt đến thế, sửng sốt một lát mới rút kiếm ra lau lên áo của Diêu Tiễn Vân, bỏ thi thể nàng xuống mặt đất.
Diêu Mục Phong đau đớn mất đi ái nữ, thê tử mắt thấy cũng không còn sống được, tự đã mất hết niềm vui trên đời, liền buông xuôi trong lòng mà băng mình nhào tới, nhặt trường kiếm thất thủ rơi trên đất cắt qua cần cổ. Hắc y nhân rút kiếm chặn lại, Diêu Mục Phong không còn vướng bận, ra tay không chừa đường sống tựa như phát điên. Kiếm pháp của hắc y nhân tuy cao minh cũng không đỡ được ông một lòng muốn chết, tận lực che chắn điểm yếu hại của mình. Hai người trong giây lát đã giao thủ năm sáu chiêu, hắc y nhân nóng lòng muốn bắt giữ ông, một kiếm xuyên đầu vai bức ông buông kiếm. Chiêu kiếm này đã cũ từ lâu mà Diêu Mục Phong không né không tránh, ngược lại đón lấy mũi kiếm quăng mình về phía trước. “Phập” một tiếng kiếm ngập trong máu thịt. Diêu Mục Phong cắn chặt hàm răng râu tóc tán loạn, đưa tay bắt lấy thân kiếm đẩy vào trên vai mình, lôi hắc y nhân đến trước mặt, tay phải giương cao trường kiếm liều chết muốn chém gã thành hai nửa. Hắc y nhân kéo mấy lần cũng không rút được kiếm về, mắt thấy kiếm quang bổ tới, vội vàng buông tay thối lui. Động tác của gã tuy mau nhưng vẫn bị mũi kiếm đâm vào, hắc y trước ngực rách ra một đường, nếu như lùi chậm một chút nữa thì đã bị một kiếm khoét tim.
Diêu Mục Phong một kiếm chưa đắc thủ cũng không truy kích, tay phải giơ kiếm cắt cổ tự vẫn. Tần Truy cả kinh, bẻ cành cây vung tay ném đi, tuy biết rõ sẽ bị phát hiện, nhưng vừa rồi không cứu được Diêu tiểu thư trong lòng đã là hối hận không thôi, giờ phút này không do dự nữa. Diêu Mục Phong cổ tay đau xót, trường kiếm rơi xuống đất. Tần Truy đang đợi hắc y nhân hướng nhìn về phía mình bên này, ai ngờ gã lại không phát giác có người âm thầm ra tay, ngược lại nhấc chân đá kiếm trên đất lên đâm tới cổ họng Diêu Mục Phong. Chiêu thức ấy càng làm Tần Truy không kịp phản ứng, một kiếm đã đâm thủng yết hầu Diêu Mục Phong, hắc y nhân lập tức cười lạnh một tiếng, chân đạp đầu vai rút thanh kiếm ra. Diêu phu nhân vốn đã bệnh tình nguy kịch, lại kinh qua thảm họa này, nhất thời hôn mê bất tỉnh. Hắc y nhân đưa tay dò xét hơi thở rồi một kiếm kết thúc tính mạng bà. Tần Truy thấy gã tâm ngoan thủ lạt như thế, trong lòng phẫn uất, nhưng lúc này hiện thân không phải là hành động sáng suốt.
Hắc y nhân giết chết ba người nhà họ Diêu liền lệnh cho thủ hạ rút lui. Tần Truy nghĩ rằng, người này mới vừa truy vấn Diêu Mục Phong tung tích của thứ gì đó, còn e sợ ông tự sát, bây giờ chưa hỏi ra manh mối gì đã phủi tay giết người, thật sự không hợp với lẽ thường. Nhưng những người này tới nhanh, đi cũng nhanh, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Tần Truy đợi một lát, không thấy có người quay lại thì nhảy từ trên cây xuống. Hậu viện gió đêm ào ào, lá cây bị kiếm khí róc rụng đầy đất bị gió thổi tán loạn càng lạnh lẽo đến rùng mình. Tần Truy nhìn thi thể ba người, chợt nghe Diêu Mục Phong cúi đầu hừ một tiếng, lại chưa tắt thở. Hắn nâng người dậy gọi một tiếng: “Diêu tiền bối.” Diêu Mục Phong trúng kiếm nơi yếu hại hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ còn lại chút hơi tàn. Ông mở mắt thấy Tần Truy khăn đen che mặt thì cho là hắc y nhân kia, nhất thời hồi quang phản chiếu, giơ tay bóp cổ hắn. Tần Truy cả kinh ra sức né tránh, hai người dây dưa một lát, Diêu Mục Phong cuối cùng khí tuyệt, buông tay mất mạng. Tần Truy mở tay ông nhẹ nhàng buông xuống, thấy thanh kiếm của hắc y nhân vẫn cắm trên vai Diêu Mục Phong liền đưa tay rút ra, thân kiếm khảm trong xương cốt mà không chút sứt mẻ. Thanh kiếm này cực kì bình thường, đến lò rèn nào cũng có thể mua được, chỉ ở trên lưỡi kiếm có một tiểu ấn gần như không thể nhận ra, có khắc bốn chữ “Thiện Đức chủ nhân”.
Tần Truy nghi ngờ càng sâu, hắc y nhân kia che mặt dạ hành rõ ràng là không muốn người ta nhìn ra thân phận, lại vô ý bỏ lại bội kiếm. Thiện Đức chủ nhân này là ai? Người mang kiếm, người rèn kiếm hay là người làm chủ sau màn? Tần Truy trăm mối ưu tư không thể giải, lại nhìn từng tử thi, Diêu Mục Phong tuổi quá sáu mươi, Diêu phu nhân lâm bệnh hiểm nghèo, hai người này có chết thì cũng đành, Diêu tiểu thư bích ngọc liên hoa chết thảm trong nhà, mới là quá mức đáng thương. Tần Truy nhìn bốn phía không người, muốn đưa ba người đến hậu sơn an táng. Đúng lúc này, chợt thấy một cỗ kình phong từ sau lưng đánh úp lại. Tần Truy vội tránh về bên trái, một đạo hàn khí cắt qua gò má, là một lưỡi kiếm tinh cương bách luyện.
Hắn âm thầm kinh hãi, người tới khinh công cao minh đã đến sát phía sau mà hắn không mảy may phát hiện. Người nọ một chiêu không trúng lập tức thu hồi, ngay sau đó lại đâm qua một kiếm. Tần Truy lăn một vòng trên mặt đất tránh được trong gang tấc. Vốn hắn nghĩ là hắc y nhân đã đi mà quay lại, không ngờ quay đầu vừa thấy, cầm kiếm lại là một người trẻ tuổi xấp xỉ như mình, một thân thanh sam, mày kiếm môi mỏng lại đầy mặt thịnh nộ, trong mắt muốn bắn ra tia lửa. Tần Truy không muốn giao thủ với y, tránh né kiếm phong động thân đứng lên, thối lui vài bước xoay người bay vút về phía ngoài viện.
Thanh y nhân thấy hắn muốn chạy, rút kiếm liền đuổi theo. Hai người một trước một sau nhảy ra khỏi tường cao của Diêu gia đại trạch, hướng về phía sơn lâm mà đi. Tần Truy chạy vội phía trước, nghe đằng sau lá cây vang nhỏ, thủy chung không cắt đuôi được thanh y nhân. Hắn leo lên một cây đại thụ ở phía trước, mũi chân điểm lên nhánh cây một chút, đột nhiên xoay người vọt về phương hướng vừa đến. Thanh y nhân phía sau đang đuổi đến ráo riết thì chợt thấy hắn xoay người đánh tới mình, người đang ở giữa không trung, bốn phía không chỗ đặt chân, chỉ còn cách huy kiếm ngăn cản, mượn lực nhảy về phía sau, dừng lại trên một nhánh cây xa xa. Tần Truy bị y cản lại cũng mượn lực mà bật về đằng sau, một lần này kéo khoảng cách ra xa tít. Hắn nhìn nhìn về hướng thanh y nhân, không nói một lời, xoay người tiếp tục chạy về phía rừng cây. Thanh y nhân kia bám riết không tha, vẫn cứ đuổi theo, khinh công của y cao minh hơn Tần Truy mấy phần, càng đuổi càng gần. Tần Truy huýt một tiếng gọi Ô Tuyết đang ở ngoài Diêu trạch tới. Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, Tần Truy hạ xuống đầu cành, đang muốn lên ngựa, lại nghe tiếng vang ngay sau đầu, vội vàng nghiêng đầu tránh đi, một mũi ngân tiêu sáng như tuyết bay qua sát bên tai, “phập” một tiếng ghim vào thân cây phía trước. Tiêu này vừa tránh thoát thì mũi tiêu khác đã bay qua, Tần Truy sợ phi tiêu không có mắt làm Ô Tuyết bị thương, đành phải vỗ nhẹ mông nó, bảo nó tới phía trước chờ.
Thanh y nhân đảo mắt đã đến trước mặt, trường kiếm trong tay vung cao, kiếm hoa lóa mắt đâm tới Tần Truy. Kiếm pháp của y có chút tương tự với Diêu Mục Phong, chỉ là càng thêm sắc bén ngoan độc, một kiếm đâm ra đoạn tuyệt đường lùi, tựa như muốn cùng người liều mạng. Tần Truy nhìn kiếm pháp thì biết y có quan hệ sâu xa với Diêu Mục Phong, lại càng không muốn giao tranh sinh tử với y. Nhưng mà trường kiếm của thanh y nhân càng múa càng nhanh, kiếm quang tung hoành tựa như dệt nên một tấm lưới lớn làm cho hắn không còn chỗ trốn. Đoản kiếm trong tay Tần Truy dùng không tiện, chỉ là khi dạ hành thì mang theo để phòng thân, bây giờ bị thanh y nhân cuốn lấy, lập tức đỡ trái hở phải, cực kỳ nguy hiểm. Hắn đau đầu nghĩ cách thoát thân, thanh y nhân lại đột nhiên dừng thế kiếm, giơ tay đánh úp về phía mặt hắn, muốn kéo tấm khăn đen xuống.
Tần Truy ngửa người ra sau tránh đi, bắt lấy cổ tay người kia, hạ bàn của thanh y nhân lại cực kỳ vững chãi, bị hắn chế trụ cổ tay mà nửa bước cũng không chuyển. Tần Truy nhân thể đạp một cước lên đầu gối y, buông tay lùi nửa thước rời khỏi phạm vi kiếm thế của y rồi chạy về phía Ô Tuyết. Thanh y nhân đâu chịu từ bỏ, cũng đuổi sát mà lên. Tần Truy tới bên ái mã nhưng không leo lên, trong lòng biết y chắc chắn sẽ đuổi theo, bèn duỗi tay, rút binh khí trong bao phục bên yên ngựa ra, cầm ở trong tay khẽ rung, là một cây ngân thương bảy thước.
_____________
Chú giải:
(1) thanh liêm tửu kì: thanh liêm là tấm biển vải xanh ghi tên quán rượu, cũng là chỉ quán rượu, thanh liêm tửu kỳ là lá cờ hiệu của quán rượu thường treo trước quán.
(2) thiên kim: con gái.
(3) đôi tám: mười sáu tuổi.
(4) ám cách: ngăn bí mật.