Ngục Liên Ký

Chương 2: Chương 2




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit : Lam

Beta : Chan Chan

Hồi thứ hai.

Thanh y nhân thấy hắn rút binh khí ra thì cũng sửng sốt; vốn tưởng người trước mắt này y phục dạ hành khăn đen che mặt, làm việc tất phải lén lút, cho nên vẫn đề phòng hắn đánh lén hại người, chẳng ngờ binh khí hắn rút ra lại thần uy lẫm lẫm quang hoa chói mắt, kiêu ngạo vô cùng, y không khỏi cười lạnh một tiếng.

Tần Truy bị người kia bức phải xuất vũ khí, liền chỉ thẳng mũi thương vào ngực y, cũng không chạy tiếp nữa mà thấp giọng hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì?” Thanh y nhân nói: “Trong lòng ngươi tự biết rõ, Diêu gia với ngươi có thù oán gì, vì sao phải giết cả nhà ông ấy? ” Tần Truy lúc này mới có thể nhìn y cẩn thận, thấy y dáng người cao gầy mi mục tuấn tú, tay cầm trường kiếm đứng thẳng trong rừng. Hắn chưa từng gặp người đoan chính xinh đẹp như vậy, lại nghĩ y ra mặt vì một nhà già trẻ của Diêu gia thì lòng sinh hảo cảm, không muốn giao thủ với y, liền mở miệng giải thích: “Người không phải do ta giết.” Thanh y nhân cười lạnh nói: “Nếu không phải do ngươi giết, ngươi chạy cái gì?” Tần Truy nói: “Ngươi vừa tới thì đã không nói hai lời rút kiếm đâm loạn, nếu ta không chạy, chẳng phải sớm bị ngươi đâm chết rồi sao?” Thanh y nhân nghe hắn biện giải xong liền nói: “Nếu nói như vậy, ngược lại là ta không đúng.” Y chỉ trường kiếm, lạnh lùng nói: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi một thân hắc y lại không dám lấy mặt thật gặp người, nói ba người Diêu gia không phải bị ngươi hạ thủ, bảo ta làm sao có thể tin ngươi?”

Tần Truy vào trang trộm đồ là bất đắc dĩ, âm thầm sờ sờ trong lòng, hộp nhỏ còn đó, liền thuận miệng bảo: “Tin hay không tùy ngươi.” Thanh y nhân nói: “Muốn ta tin ngươi, cứ tháo vải đen xuống trước rồi nói.” Tiếng nói vừa dứt, lập tức giơ kiếm đâm thẳng vào nơi yếu hại của hắn. Tần Truy ứng biến cực nhanh, “keng” một tiếng, kiếm thương chạm nhau. Tần Truy lui về phía sau một bước, kiếm thứ hai của thanh y nhân đã đến trước mắt. Y tấn công nhanh, Tần Truy chặn cũng nhanh, nhưng chiêu chiêu đều là phòng thủ, không hề có địch ý tấn công.

Thanh y nhân nói: “Còn không đánh trả.” Nói xong kiếm thế biến đổi, tận lực công kích vào những chỗ hiểm yếu. Tần Truy hoành thương ngăn cản, thấy y ra chiêu ngoan tuyệt, tránh cũng không thể tránh, vì thế nghiêng người xuất ra một chiêu Thương Long Bãi Vĩ (1), mũi thương lia qua dưới chân thanh y nhân. Động tác tự tìm phiền toái này xuất ra quy quy củ củ, không chút đặc biệt. Thanh y nhân nghĩ võ công của hắn không kém, đã âm thầm đề phòng, không nghĩ tới một thương này lại thường thường không có gì hay, không khỏi thất vọng, nghĩ rằng bất luận thế nào nghĩa phụ cũng không thể chết trên tay người này được, nhất định là hắn sử dụng thủ đoạn ti tiện gì nên mới đắc thủ. Nghĩ đến đây thì bừng bừng tức giận, nhìn thấy mũi thương đến dưới chân, lui về phía sau vài bước, thân mình chợt lóe lại chuyển tới bên cạnh Tần Truy giương kiếm đâm vào sườn hắn, hành động nhanh như chớp, trường thương của Tần Truy xoay chuyển không tiện, muốn rút về đã không còn kịp, mắt thấy sắp bị đâm trúng. Thanh y nhân hận hắn lạm sát kẻ vô tội, ngay cả nữ tử yếu đuối cũng không bỏ qua, xuống tay lại càng không khoan dung, nhất định phải trọng thương hắn dưới kiếm. Tần Truy điểm mũi thương, mượn lực nhảy lên lướt qua đỉnh đầu thanh y nhân, cổ tay duỗi ra thu hồi trường thương, chạy vội về phía sau. Thanh y nhân tưởng rằng hắn lại muốn đào tẩu, không chút nghĩ ngợi rút kiếm đuổi theo, nào biết Tần Truy chạy vội vài bước liền vụt xoay người đâm tới một thương, giống như rắn độc rời hang, thế thương nhanh chóng cực kì, sắc bén không gì đỡ nổi. Thanh y nhân cả kinh, một thương đâm lại này nằm ngoài dự đoán của y, lại ẩn giấu khí thế lôi đình, dưới tình thế cấp bách đành ngửa người ngã lăn xuống đất. Mũi thương của Tần Truy đâm thủng vạt áo y, còn ba phần dư lực, hắn cũng không truy kích, tung mình mấy cái người đã ở ngoài một trượng, nghiêng thân lên ngựa chạy như bay rời đi.

Thanh y nhân từ dưới đất đứng lên muốn đuổi theo, nhưng rừng núi tối tăm khó phân biệt phương hướng, con ngựa kia sức chạy kinh người, chẳng mấy lúc đã không còn nghe tiếng đạp vó nữa, không biết đã đi tới tận đâu, đành phải từ bỏ, xoay người về lại Diêu gia.

Tần Truy cưỡi ngựa đến nửa đường, phía sau không còn động tĩnh, liền kéo dây cương để Ô Tuyết đi chậm lại. Hắn tìm nơi yên tĩnh thay y phục dạ hành ra, tay sờ trong ngực thì bỗng nhiên cả kinh, hộp nhỏ bằng gỗ lim kia không biết đã biến mất từ lúc nào. Tần Truy nghĩ lại một lát, nhất định là rơi lúc giao chiến vừa rồi, lại chưa từng phát hiện mà để mất trong rừng cây, không khỏi ảo não trong lòng, vội vàng xoay người đi tìm. Tiếc rằng cái hộp kia nhỏ bé tinh xảo, trong rừng lại không có ánh sáng, tìm nửa ngày cũng không ra. Mắt thấy trời sáng đến nơi, cho dù nôn nóng vạn phần lại không có cách nào khác.

Trở lại bên cạnh ái mã, Tần Truy thấy ngân thương còn gác ngang trên lưng ngựa, trong bóng đêm lóe lên ngân quang, nghĩ rằng bây giờ đã lộ binh khí, đi lại bên ngoài càng cần cẩn thận để tránh phiền nhiễu, vì thế dùng vải bọc thương lại đặt ở bên yên, thay quần áo rồi lên ngựa đi về phía Trần gia tập.

Một đường đi tâm sự tầng tầng, mãi lúc mặt trời lên cao mới lên đến trấn. Bận rộn một đêm, kết quả là giỏ trúc múc nước công dã tràng. Tần Truy trong lòng buồn bực, đi tới ngoài một khách *** giao Ô Tuyết cho hỏa kế (2) coi sóc, bản thân đi vào gọi chút đồ ăn, nghỉ ngơi một lát. Trời đã sáng rõ, khách nhân trong *** rời giường, tiểu nhị vội vàng đưa nước hầu hạ. Tần Truy ngồi yên chốc lát đã nghe chưởng quầy hô với ra ngoài: “Đi đi, sáng sớm vừa mở cửa, không có cơm thừa cho ngươi xin đâu. Đi chỗ khác đi, chờ đến trưa lại tới.” Tần Truy nhìn qua, dựa vào ngoài *** là một người què, tay chống quải trượng, tay cầm bát mẻ đang muốn xin cơm. Chưởng quầy ngại gã lôi thôi lếch thếch, lo gã làm bẩn cửa *** dọa tới khách nhân, liền gọi tiểu nhị tới đuổi gã ra ngoài. Người què đói đến xanh xao vàng vọt bám cửa không đi. Tần Truy thấy gã đáng thương, gọi tiểu nhị lại lấy hai cái màn thầu cho gã, ghi vào phí dụng của mình. Tiểu nhị đáp lời cầm màn thầu đặt vào bát của gã, nói: “Là vị gia bên kia cho ngươi, còn không mau cảm ơn đi.” Người què đoạt lấy màn thầu nhét vào miệng, không ngừng cúi mình dập đầu nói lời cảm tạ Tần Truy.

Chưởng quầy muốn bảo gã ra xa một tí mà ăn, lại ngại mặt mũi Tần Truy không tiện quát lớn, chỉ đành thấp giọng nói gã ăn xong thì đi. Người què ăn xong một cái màn thầu, tinh thần tốt lên, cất cái kia đi không ăn nữa, lại đến xin tiểu nhị nước uống. Tiểu nhị không nịnh hót như chưởng quầy, nghe gã năn nỉ thì đi xuống nhà bếp múc một gáo nước đổ vào bát cho gã. Người què uống ùng ục ra tiếng, sau một lúc lâu mới nói: “Sống rồi, đúng thật là quá xui xẻo.” Tiểu nhị nói: “Nói thế là thế nào? Một người què như ngươi, không cũng không mạo, sống được là tốt rồi, xui nữa thì đã sao?” Người ăn mày nói: “Làm sao ngươi biết ta không có tài, trước đây ta cũng không phải là cái bộ dạng này.” Tiểu nhị nói: “Trước kia ngươi có bộ dạng gì chẳng liên quan đến ta, ăn no uống đủ rồi thì đi đi kẻo chưởng quầy lại mắng ta đấy.”

Kẻ ăn mày uống hết nước trong bát, nói: “Tiểu nhị ca cho ta mượn giấy bút.” Tiểu nhị ngạc nhiên nói: “Ngươi còn biết cả chữ sao? Muốn giấy bút làm gì?” Người què xoa xoa chóp mũi nói: “Ta viết phong thư nhà, tìm khách nhân lui tới trong *** của ngươi gửi về nhà giúp.” Lúc này đến cả chưởng quầy cũng nghe ra kì lạ, hỏi: “Ngươi là nửa đường gặp phải kẻ xấu, bị cướp hết tiền tài mới trở nên nghèo túng như thế sao?” Người què gật đầu nói: “Nửa tháng trước ta ra ngoài làm việc, trên đường đi chậm không tìm được chỗ nghỉ chân, nhìn thấy trong núi có tòa đại trạch, liền muốn vào tá túc.”

Chưởng quầy nói: “Đó hẳn là Diêu gia trang.” Người què nói: “Sắc trời đã muộn, ta đang chạy lên núi thì thấy trước mặt có người trên núi xuống. Vùng hoang vu sơn dã, ta sợ gặp phải cướp của liền tránh vào bụi cỏ ven đường đợi qua. Người nọ đến gần ta mới rõ là một tiểu cô nương, thế là hạ quyết tâm ra khỏi bụi cỏ. Cô nương kia thấy ta đột nhiên chui ra, sợ tới mức hồn phi phách tán há miệng hô lên. Ta nhất thời hoảng thần, vội nói: “Cô nương chớ sợ, ta không phải người xấu, sẽ không hại ngươi.”

Tiểu nhị cười hì hì nói: “Nhìn cái bộ dạng này của ngươi, cô nương nhà người ta không sợ mới là lạ.” Người què nói: “Ta sớm đã nói qua, ta lúc đầu không phải thế này, chân cũng không què. Cô nương kia nghe ta nói xong thì không kêu nữa, chỉ là thần sắc kích động, vội vàng gấp rút đi về phía trước. Ta vốn định hỏi nàng trong đại trạch trên núi là người thế nào để còn biết đường tìm chỗ trọ, nhưng mà nàng không thèm để ý ta, ta chỉ đành từ bỏ. Ai ngờ mới vừa đi được vài bước, cô nương kia hét thảm một tiếng, ta quay đầu nhìn.” Tiểu nhị bị gã gợi lên tò mò, vội vàng hỏi: “Rồi sao?” Người què nói: “Cô nương kia bị người ta đâm một đao ngay trước ngực, mũi đao xuyên thấu ra sau lưng cứ thế mà chết. Ta sợ đến hồn xiêu phách lạc, không nhìn thấy kẻ hành hung là ai đã té chạy nửa đường, thế mà bị một người chặn lại.”

Tiểu nhị nghe đến nhập thần làm chưởng quầy phải chạy tới giục hắn làm việc, lại mắng người què mấy câu: “Ai cho ngươi đến đây nói hươu nói vượn, sáng sớm vừa mới mở cửa đã nói đến người chết, xui quá.” Nói rồi đuổi gã đi, người què than thở, khập khiễng chống quải trượng rời bước. Tần Truy nghe nói sự tình liên quan đến án mạng ở Diêu gia thì lập tức tính tiền rồi đuổi theo gã ra cửa.

Người què đi được một chốc thì ngồi xuống ven đường. Tần Truy đến trước mặt gã, người què ngẩng đầu nhìn ra là ân nhân cho màn thầu thì lại cuống quýt muốn nói lời cảm tạ, Tần Truy nói: “Ta muốn hỏi thăm huynh đài chút việc, không biết có tiện không?”

“Tiện chứ, tiện chứ.” Người què vô cùng cảm kích hắn, vội đáp không ngừng, “Gia có chuyện cứ việc hỏi, ta tất nhiên biết gì nói nấy, nói hết mới thôi.” Tần Truy nói: “Chuyện mà huynh đài nói ban nãy là thật sao?” Người què nói: “Chuyện nào?” Tần Truy nói: “Chính là chuyện về đại trạch Diêu gia ấy, cô nương kia bộ dáng thế nào, phục sức ra sao?” Người què nghĩ rồi bảo: “Tiểu cô nương trắng trắng trẻo trẻo rất là xinh xắn, nhìn quần áo phục sức có lẽ là một nha hoàn rất có địa vị.” Tần Truy thầm nghĩ nhất định đó là tì nữ của Diêu phủ, không biết bỏ trốn hay là đi cầu cứu, lại hỏi: “Tiểu nha hoàn kia chết, sau đó thì thế nào?”

Người què giật mình một cái, khi nhớ tới chuyện ngày đó thì lòng vẫn còn kinh hoảng, nhìn trái liếc phải mới trả lời: “Ta thấy người chết thì sợ hãi vô cùng, liền bất cần phương hướng mà chạy, nào biết lại bị một hắc y nhân ngăn lại.” Tần Truy hỏi: “Người nọ có che mặt không?” Người què nói: “Hắn không có che, người này có cái mặt rỗ, tay cầm đao to, trên đao còn rỏ máu, chắc là của cô nương kia vương lại. Ta làm sao dám nhìn kĩ, chỉ biết quỳ rạp xuống đất cầu xin tha mạng thôi.” Tần Truy nói: “Người nọ giết người bị ngươi nhìn thấy, sao lại tha mạng cho ngươi mà không giết ngươi diệt khẩu?” Người què nói: “Sao lại không giết chứ, ta liều mạng cầu xin hắn tha cho, người nọ vung cương đao lên muốn chém bay đầu ta, ta hãi quá ngã ngồi trên mặt đất, bốc một nắm to bùn đất cỏ dại ném vào mặt hắn, ngăn hắn lại rồi chạy. Chạy được vài bước thì nghe đằng sau có tiếng vù vù, nhìn lại thấy ác quỷ kia đã đuổi đến nơi, giơ đao chém lên lưng ta. Ta sợ đến mềm cả chân, ngã nhào xuống đất, đao của hắn chém trúng chân ta, ta đau tới mức lăn lộn trên mặt đất, lăn mấy vòng thì lăn xuống khe núi. Đây này, chính là cái chân này, miệng vết thương dài thế này này.” Người què lôi cái chân ra đo đo trên bắp chân, lại vỗ vỗ ngực nói: “Nếu không phải lăn một vòng này, ta đã sớm bị hắn chém chết tại trận. Mấy ngày đó ta ở trong núi ăn rau dại quả rừng qua ngày, lấy chút thảo dược trị thương, mãi nửa tháng mới miễn cưỡng đi đứng được, một đường xin ăn đến tận nơi này.”

Tần Truy nghe gã nói đến thương cảm, liền lấy chút ngân lượng cho gã làm lộ phí về nhà, người què thiên ân vạn tạ rời đi. Tần Truy càng nghĩ càng thấy kì quái, nghe người què tự thuật thì hắc y nhân cũng không phải là giặc cướp bình thường, mà giống như những kẻ hắn nhìn thấy ở Diêu gia trang tối qua. Diêu tiểu thư từng nói nha hoàn trong nhà chết không còn ai, báo tin hay trốn chạy cũng không may mắn thoát được, bởi vậy có thể thấy được Diêu gia sớm đã bị người theo dõi, sáng tối ngoài trang đều có người trấn thủ. Chỉ kì lạ một điểm là hắn hôm qua tiến quân thần tốc mà không gặp trở ngại gì, không hiểu lý do tại sao. Tần Truy suy nghĩ một lúc lâu vẫn không có đầu mối, chỉ đành trở lại khách *** định dắt ngựa lên đường.

Hắn vừa về cách khách *** không xa thì thấy có người đang hỏi hỏa kế: “Hắc mã này là của ai?”

Ô Tuyết đứng bên cái cọc buộc ngựa của khách ***, đặt cạnh một lũ ngựa kém kéo xe thồ hàng, tư thái ngạo nghễ như hạc giữa bầy gà. Tần Truy lắc mình tránh ở mé tường liếc mắt nhìn qua, thấy thanh y nhân giao thủ với mình đêm qua đang hỏi chuyện hỏa kế. Tần Truy âm thầm suy nghĩ, cước trình của người này không ngờ lại nhanh như vậy, mất chẳng bao lâu cũng đã tới trấn trên, thật sự là oan gia ngõ hẹp. Thanh y nhân lấy ra một thỏi bạc từ trong ngực giao cho hỏa kế rồi bảo: “Đợi chủ của con ngựa này trở lại, ngươi phải lập tức gọi người đến báo cho ta biết, còn có tiền thưởng nữa.” Hỏa kế nhận bạc, vui mừng cầm trong tay, hỏi: “Công tử dừng chân ở đâu?” Thanh y nhân nói: “Trong trấn có hiệu quan tài không?” Hỏa kế nói: “Không xa phía trước có một cái, đi mấy bước là đến nơi, có cần tôi đưa ngài qua không?” Thanh y nhân lắc đầu nói: “Không cần, ngươi ở lại đây, ta đi một lát rồi về, người nọ đến đây thì phải lưu hắn lại, đừng để cho hắn đi mất.” Hỏa kế đáp ứng liên mồm, nhìn theo hướng y rời đi, lại dùng vạt áo lau lau thỏi bạc, bấy giờ mới nhét vào lòng.

Tần Truy nghe thấy thì hiểu ngay bây giờ trở về là không ổn, lại nghĩ ắt hẳn thanh y nhân kia đi mua quan tài là để an táng ba người Diêu gia, thấy y làm người có tình có nghĩa, cũng không phải là hạng người gian vọng, nếu không phải vì án mạng Diêu gia mà có chút hiểu lầm với hắn thì ngược lại có thể kết giao một phen. Hắn đợi người đi xa, tránh khỏi tầm mắt của hỏa kế, chạy ra xa xa huýt gió một tiếng. Ô Tuyết nghe thấy chủ nhân gọi, lập tức cất vó dựng người nhảy lên, hí dài một tiếng, vẫy đầu nới lỏng dây cương buộc trên cọc gỗ. Hỏa kế của khách *** tưởng ngựa nổi chứng, đưa tay muốn kéo dây cương, Ô Tuyết không nhận người lạ, bật lên phía trước giãy khỏi hắn. Hỏa kế sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, Ô Tuyết lại càng muốn bứt đứt dây quay đầu lớn tiếng hí vang như thể đang cười hắn chật vật. Hỏa kế ngây ra như phỗng, quên cả đứng dậy đuổi theo, chờ hắn phục hồi tinh thần thì con ngựa sớm đã chạy biến chẳng biết đi đâu mất rồi.

Tần Truy né ở góc đường chờ Ô Tuyết chạy tới gần, nắm dây cương phi thân lên ngựa, quay đầu ngựa đi về phía ngoài trấn. Giục ngựa phi một lát không thấy có người đuổi theo, bấy giờ mới yên tâm, lại nghĩ rằng kia thanh y đuổi theo sát sao như vậy cũng tại Ô Tuyết quá nổi bật, vì thế đi nửa thì đường xuống ngựa, dùng nước suối với bùn bôi lên bốn chân tuyết trắng của ái mã, lại quết quết lên người nó một hồi. Ô Tuyết tuy là hắc mã, nhưng mà trải qua trận trang điểm này thì đông một vệt tây một đống nhìn y như nấm ghẻ xấu xí cực kì, hẳn là không thể làm cho người khác chú ý được nữa. Tần Truy vỗ vỗ cổ Ô Tuyết, nói: “Lần tới lại lên trấn, đừng có mà hiển lộ thần khí như vậy nữa đấy.” Ô Tuyết lại vẫn cứ vênh váo tự đắc, còn quơ quơ cái chân muốn gãi bùn đất xuống. Tần Truy chẳng biết làm thế nào với nó, chỉ còn biết cười cười mặc kệ nó vậy.

Một đường ngựa không dừng vó, mất mấy ngày sau đã tới trước một tòa đại trạch. Ngoài cửa đại trạch đường trải đá xanh, thụy thú Tì Hưu (3) đối xứng, bên trong bức tường cao hồng hạnh đỏ rực lộng lẫy, bảng hiệu trên cổng ghi bốn chữ lớn “Vị Hàn Sơn Trang”. Tần Truy xuống ngựa, tiến lên gõ cửa, chỉ qua một lát đã có tiểu đồng ra mở cổng. Tiểu hài nhi thấy người tới là Tần Truy thì trên mặt lập tức nở nụ cười: “Tần gia đến đến rồi, chủ nhân con đợi ngài rất cực khổ, ngày nào cũng bảo con ra ngoài trang chờ ngài đó.” Tần Truy nói một tiếng: “Làm phiền.” Giao Ô Tuyết cho nó, không cởi hành lý mà chậm rãi vào trang, mới đi đến trong nhà đã có người ra đón. Người tới một thân cẩm y, tướng mạo đường đường, ước chừng tầm ba mươi tuổi, tuy vẻ mặt tươi cười nhưng lại không giấu nổi nét u sầu, đi tới kéo hai tay Tần Truy mà nói: “Tần đệ đã trở lại rồi, mau ngồi đi, vi huynh chờ đệ thật sốt ruột.”

Tần Truy thẹn trong lòng mà bảo: “Tiểu đệ làm việc thất bại, xin lỗi đại ca.” Trang chủ Đoàn Dĩ Lương nghe xong, trên mặt nhất thời thành sắc bất đắc dĩ, gằn tiếng nói: “Đệ võ công cao cường như vậy, còn ai có thể ngăn được.” Tần Truy kéo hắn ngồi xuống nói: “Cũng không phải là có người ngăn cản, đệ vốn đã đắc thủ, nhưng nửa đường bị người hiểu lầm, có lẽ là trong lúc giao tranh không cẩn thận, thứ kia là do chính đệ làm rơi.” Đoàn Dĩ Lương tuy rằng nóng lòng nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Đệ có bị thương không?” Tần Truy lắc đầu, nhìn về hướng nội phòng, hỏi: “Thân mình tẩu tẩu thế nào rồi?” Đoàn Dĩ Lương buồn bã nói: “Vẫn là đau đến chết đi sống lại, ta vừa chờ tin tức của đệ vừa sai Tiểu Cửu đi tìm đại phu. Từ khi Tần nhi nhiễm bệnh, tất cả đại phu trong vòng trăm dặm ta đều đã mời đến một lượt rồi, ta vốn tưởng rằng vô vọng, ai ngờ mấy ngày trước đây Tiểu Cửu lại đưa về một lang trung lạ mắt. Ta nghĩ thôi thì cứ coi ngựa chết thành ngựa sống mà cứu đi, không bằng cứ để cho gã xem qua một cái, không chữa khỏi được thì làm cho Tần nhi chịu khổ ít đi một chút cũng tốt. Lang trung chẩn mạch xong suy nghĩ một lát rồi bảo bệnh này gã không chữa được, song có thể kê một đơn thuốc giảm đau giữ mạng, cũng cầm cự được thêm nửa tháng. Ta đọc phương thuốc không nhìn ra kết quả gì, trong lòng đang do dự. Đêm nọ Tần nhi đau muốn chết đi, ta thực không đành lòng để nàng chịu khổ, liền suốt đêm bắt Tiểu Cửu đến hiệu thuốc mua dược theo đơn cho nàng uống. Phương thuốc này quả thật hữu dụng, Tần nhi uống thuốc xong, đã nhiều ngày nay đau đớn giảm nhiều, khí sắc cũng tốt hơn, chỉ là lang trung đó nói thuốc này chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc, muốn thuốc đến bệnh lui thì phải tìm lương y khác. Ta tính qua nhiều nhất cũng chỉ còn có mười ngày, nếu không có linh dược sợ là không ổn.” Tần Truy an ủi nói: “Đại ca đừng nóng vội, đệ nhất định sẽ nghĩ cách cứu chữa cho tẩu tẩu.”

Đoàn Dĩ Lương than thở, Tần Truy lại nói: “Ngày ấy đệ thấy đại ca lòng nóng như lửa đốt thì vội đi lấy dược, cũng chưa từng hỏi bệnh của tẩu tẩu là vì sao mà có. Đại ca cẩn thận nói cho đệ biết rồi chúng ta lại nghĩ biện pháp.” Đoàn trang chủ nói: “Ta cũng nói không rõ lắm, mấy tháng trước vẫn còn khỏe mạnh, có một hôm Tần nhi đưa theo nha hoàn vào trong miếu thắp hương, khi trở về thì kêu đau bụng. Ta mời đại phu đến xem, ai xem cũng đều nói quái lạ, còn chưa kịp kê thuốc đã đi. Ta không còn cách nào, mỗi ngày đều phải nhìn nàng đau đớn khổ sở, chẳng mấy chốc đã gầy gò không ra hình dạng. Tháng trước có tên hủi một mắt gõ cửa ngoài trang, Tiểu Cửu đi mở cửa, tên hủi nói ‘Bệnh của nữ chủ nhân nhà ngươi, ta có thể chữa’, ta nghe xong thì vội vàng mời gã vào. Sau khi tên hủi xem qua thì bảo Tần nhi thân trúng kịch độc, tuy không thể chết ngay nhưng sẽ đau đớn trăm ngày, cuối cùng đau quá mà chết. Gã hỏi ta có kết thù kết oán với ai không, đệ cũng biết thái độ làm người của ngu huynh rồi, làm sao có thể kết oán được. Tên hủi nói độc này rất lợi hại, nếu không phải là oán nặng thù sâu thì không thể hạ độc thủ như thế. Ta vội hỏi gã có cách nào giải được không. Tên hủi bảo, ta cho ngài phương thuốc, chỉ là thuốc dẫn khó tìm. Trên đời có loại kỳ hoa, là một đóa huyết liên dùng huyết của các loài độc vật nuôi thành, lấy hoa này làm thuốc dẫn thì trăm ngàn loại độc trên thế gian đều có thể giải. Ta hỏi gã vật ấy đi nơi nào tìm, tên hủi mới đầu không chịu nói, ta năn nỉ đủ điều mới tiết lộ rằng nó ở trong nhà Khoái kiếm Diêu Mục Phong thành Giang Ninh, chỉ là huyết liên hiếm có vô cùng, ra mặt đi xin thì người ta tất sẽ không cho, muốn cứu người thì đành phải vượt quyền, ngụ ý là muốn ta đi lấy trộm, lại nói cho ta biết thứ kia giấu ở nơi nào, bảo rằng gã cũng nung nấu đã lâu, chỉ ngại uy danh của Diêu lão hiệp khách nên không dám lỗ mãng. Ta đang lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, mang theo Tiểu Cửu đến Diêu gia xin thuốc, không nghĩ tới còn chưa lên núi đã bị đuổi xuống dưới, nói thế nào cũng không cho ta vào trang gặp lão trang chủ. Ta cầu mãi mấy ngày không có kết quả, trong lòng nhớ thương Tần nhi đành phải vội vàng trở về, vừa lúc đệ tìm đến ta, tính mạng Tần nhi chỉ còn trong sớm tối, ta mới có yêu cầu quá đáng này, cầu đệ đi Diêu gia trộm thuốc. Nay dù chưa lấy được thuốc dẫn, cũng là ý trời như thế không thể cưỡng cầu.” Hắn trên miệng nói không cưỡng cầu, đáy mắt lại nhìn Tần Truy biểu lộ thần sắc cầu xin.

Tần Truy biết hắn thương vợ nóng lòng, việc này lại là do chính mình khống chế không tốt, liền nói ngay: “Đại ca an tâm một chút, đừng nóng vội, đệ vẫn cảm thấy việc này có nhiều bí ẩn. Tẩu tẩu đột nhiên nhiễm bệnh, tên hủi kia không mời mà đến cũng rất kì lạ, huyết liên là báu vật hiếm có trên đời, sao lại để đệ đắc thủ dễ dàng như thế. Tạm thời tin lời gã nói, trước mắt tẩu tẩu cát nhân thiên tướng có thêm mười ngày thời hạn, đệ cưỡi ngựa mau chóng trở về sư môn tìm sư huynh của đệ. Huynh ấy tinh thông dược lý, lại thích nghiên cứu dược thảo, thiên hạ kì vật không gì không biết, cho dù không thể giải độc cho tẩu tẩu, chí ít có thể học theo lang trung kia mà trì hoãn thời gian, đến lúc đó đệ lại đi tìm thuốc dẫn, cũng không thể khẳng định trên đời chỉ có một đóa huyết liên, còn có một đóa khác không chừng.”

Đoàn Dĩ Lương mặt lộ vẻ vui mừng nói: “Lại quên vị thần y sư huynh đó của đệ, nếu đệ đã đi tìm ông ấy hỗ trợ thì còn gì phải lo lắng nữa, chỉ là liên tục ngựa không dừng vó gấp rút lên đường vất vả cho đệ quá.” Tần Truy nói: “Cứu người là quan trọng, tiểu đệ lần này đi, cước trình của Ô Tuyết tuy nhanh nhưng quay lại cũng mất đến sáu bảy ngày, đại ca ở nhà chờ tin của đệ.”

Đoàn Dĩ Lương không chịu để hắn cứ như vậy mà đi, cứng rắn giữ hắn lại ăn cơm xong xuôi, còn nhét thêm lộ phí cho hắn. Dặn dò kĩ lưỡng đâu đó rồi còn tiễn ra tận ngoài sơn trang, nhìn hắn lên ngựa đi xa mới lưu luyến không rời mà trở lại.

Tần Truy trên đường không dám trì hoãn chút nào, Ô Tuyết thần tuấn cực kì, chưa tới ba ngày đã đến chân núi sư môn của hắn. Tần Truy thuở nhỏ cha mẹ không đương nổi, được sư phụ nhận đi thu làm quan môn đệ tử, Thiên Huyền Tông Sư Lục Thiên Cơ khai tông lập phái, lại không thích thu nhiều môn đồ, chỉ nhận năm đệ tử liền không còn tâm tình nữa, giao môn phái cho đệ tử trông coi, bản thân dạo chơi tứ phương hành tung khó dò. Không ngờ sư phụ vừa đi, đại đệ tử Vạn Khiếu Phong lại có thể xử lý chuyện trong môn phái gọn gàng đâu ra đấy. Vị chưởng môn sư huynh này của Tần Truy hơn hắn đến gần năm mươi tuổi, sớm đã là một ông già bảy mươi rồi, lại thích nghiên cứu sách thuốc và dược thảo. Khi Tần Truy nhập môn, Lục Thiên Cơ hỏi hắn muốn học cái gì, Tần Truy tuổi còn nhỏ chưa biết gì về võ học, liền hỏi: “Con muốn học cái gì người cũng có thể dạy sao?” Lục Thiên Cơ là kỳ tài võ học, sở học một đời thâm sâu vô cùng, bấy giờ gật đầu nói: “Chỉ cần con muốn học, vi sư không gì là không dạy được.” Tần Truy nói: “Vậy con phải xem xem cái nào hay hơn thì học cái đó.” Lục Thiên Cơ thương hắn thiên chân vô tà, liền gọi đại đồ đệ trình diễn cả đao thương côn bổng cho hắn xem. Tần Truy thấy sư huynh múa trường thương đến uy vũ sinh phong, liền nói: “Cái này hay, rất uy phong, con học cái này.” Lục Thiên Cơ vốn không thích thương pháp, ngại binh khí này phiền hà, nhưng mà tiểu đồ nhi thích học thì ông liền dốc lòng chỉ giáo, còn dụng tâm hơn các đồ đệ khác mấy phần. Tần Truy thiên tư rất tốt, luyện xong thương thuật, khi nhàn hạ còn học các sư huynh huy đao múa kiếm. Lục Thiên Cơ thấy thế thì càng dốc túi truyền thụ, cũng càng thêm yêu quý tiểu đồ đệ này hơn.

Tần Truy tuy không tùy tính bằng sư phụ nhưng cũng thường xuyên xuống núi du ngoạn. Một ngày nọ ở ngoại ô gặp một thiếu phụ mang thai đi đến giữa đường thì muốn lâm bồn. Tần Truy là thanh niên nam tử không dám vượt lễ, đang không biết làm thế nào cho phải thì vừa may gặp được Đoàn Dĩ Lương cùng thê tử đi qua. Đoàn phu nhân Triệu thị hỗ trợ đỡ được hài tử, lại sai người đưa hai mẹ con kia về nhà mình tĩnh dưỡng. Đoàn Dĩ Lương thấy Tần Truy thiếu niên hiệp khách, nhân phẩm xuất chúng thì muốn kết nghĩa kim lan, Đoàn phu nhân hiểu được tâm ý của trượng phu liền mời Tần Truy vào trang làm khách. Đoàn Dĩ Lương trong tên có ‘lương’ (4), thái độ làm người lại tuyệt đối không lạnh bạc, mỗi đợt ngày đông tháng giá lại thu lưu cô nhi quả phụ không nhà để về vào trang tránh rét. Tần Truy kính hắn thích giúp đỡ người khác, Đoàn phu nhân nhắc tới kết bái thì đồng ý ngay. Nay Đoàn gia gặp nạn, Tần Truy tự nhiên nghĩa bất dung từ, vì nghĩa huynh mà đi lại khắp nơi.

Lúc này đi vào Thiên Huyền, Tần Truy xuống ngựa đi bộ lên núi. Lục Thiên Cơ ưa thanh tĩnh, phái Thiên Huyền xây dựng tỉ mỉ vô cùng, trên núi mây khói lượn lờ phong cảnh như tranh, là cõi nhân gian tiên cảnh. Tần Truy xuống núi đã được một thời gian, lần này trở về chỉ cảm thấy mỗi một cành cây ngọn cỏ đều vô cùng thân thiết, một đường đi vào đến ngoài sơn môn, đệ tử gác núi có người mới nhập môn chưa từng gặp qua hắn, khách khí ngăn hắn lại.

Tần Truy nói: “Chưởng môn sư huynh có ở trên núi không?” Tiểu đệ tử nghe xong sửng sốt nói: “Chưởng môn sư bá đang bế quan, ngươi… Gọi người là sư huynh.” Cậu ta nghĩ rằng chưởng môn tuổi gần bảy mươi, làm sao có thể có sư đệ trẻ như vậy được, chỉ sợ là nói bậy gạt người, cũng không dám để hắn vào. Tần Truy lại nói: “Sư phụ ngươi là Đới Quân Phùng Đới sư huynh sao?” Thủ sơn đệ tử nghe xong, trong lòng càng ngạc nhiên nói: “Đúng vậy, làm sao ngươi biết?” Tần Truy cười nói: “Tứ sư huynh xưa nay làm việc cẩn thận, trừ huynh ấy ra còn ai phái đệ tử gác núi nữa.” Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy có người kêu: “Tiểu sư thúc, sao ngươi lại về đây?”

_____________

Chú giải :

(1) Thương long bãi vĩ: thương long vẫy đuôi

(2) hỏa kế: người giúp việc trong khách ***

(3) Tượng Tì Hưu bằng đá

(4) ‘Lương’ trong tên của Đoàn Dĩ Lương nghĩa là lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.