Ngục Liên Ký

Chương 27: Chương 27




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit : Lam

Beta : ChanChan & Tiny

Hồi thứ hai mươi bảy.

Tần Truy nhặt ngọn đèn đi đến trước mặt Hoa Bất Hành, thấy lão sờ sờ cái đầu lâu khô một lúc rồi đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, nói: “Rồi, hỏi thì cũng hỏi, người chết cũng chết rồi. Nơi này âm khí nặng, lão già cả rồi, ngồi lâu không chịu nổi, chúng ta vẫn nên đi thôi.” Nói đoạn run rẩy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tiểu tử trong kia, nhớ đóng tường đá vào như cũ, ra ra vào vào đừng để người ta nghĩ chúng ta không hiểu quy củ.” Giang Khinh Trục đi ra, đóng cửa mật thất lại, ba người đi theo đường cũ trở lại phòng ngoài. Hoa Bất Hành lại bảo Giang Khinh Trục đậy phiến đá lại cẩn thận, đoạn nói: “Việc này lão hủ coi như không biết, cũng không hỏi đến. Ngày sau các ngươi muốn thay nàng kia báo thù hay gặp phải phiền toái gì cũng không được khai lão ra đâu đấy.” Tần Truy nói: “Tất nhiên sẽ không liên lụy đến tiền bối.” Hoa Bất Hành nói: “Vậy thì lão hủ đi trước một bước đây, chạy tới chạy lui, trời sắp sáng mất rồi.” Tần Truy thấy lão không hề câu nệ tiểu tiết, đến đi tùy tính thì cũng không tiện giữ lại nữa, đành nhìn theo lão đi xa. Giang Khinh Trục lại trông theo bóng dáng lão như có điều suy nghĩ.

Tần Truy nói: “Sơn trang này nhiều điều cổ quái, thật khiến người ta không yên lòng. Ta đi xem các sư huynh giờ ở chỗ nào, huynh cũng mệt rồi, về nghỉ chút đi.” Giang Khinh Trục nghe thấy giọng nói của hắn khàn khàn không trong trẻo như trước, nhưng chung quy đã có thể nói lên thành tiếng thì có chút cao hứng, liền bảo: “Đan dược này quả nhiên linh nghiệm, ngươi nhớ vận công mỗi ngày, mau chóng khôi phục trước. Hiện giờ nói ít thôi, đừng để cổ họng bị thương.” Tần Truy cười nói: “Mấy câu thôi mà, không ngại.” Giang Khinh Trục nói: “Các sư huynh ngươi ở đâu, ta đi cùng ngươi.” Tần Truy nói: “Huynh không thích ở chung một chỗ với họ, có đi cũng không thoải mái.” Giang Khinh Trục nói: “Ta không thoải mái thì hẳn nhiên sẽ tránh đi, trừ Vân Chi sư điệt của ngươi ra thì những người khác cũng không đáng ghét.” Tần Truy nói: “Vân Chi được sư phụ nuông chiều, lại vẫn còn trẻ con, huynh nhường cậu ta một chút.” Giang Khinh Trục nói: “Cậu ta đối tốt với ngươi thì ta chẳng so đo làm gì, đi thôi.”

Tần Truy lúc đi còn quay đầu nhìn lại, khu viện trăm hoa kia vẫn u nhã thanh tĩnh như cũ, có ai nghĩ tới bên dưới nhã cư như thế lại có hai khối thi thể đâu.

Hai người trở lại Anh Hùng thính, người của các phái bị ám toán trọng thương đã được cứu chữa thỏa đáng. Tần Truy tìm Vạn Khiếu Phong, chưởng môn Thiên Huyền đang xắn tay áo thu thập hòm thuốc, mọi người thấy dung mạo ông không xuất chúng, chỉ nghĩ ông là lang trung đại phu được Thiên Kiếm sơn trang mời đến mà thôi. Tần Truy đến bên cạnh ông thấp giọng gọi: “Chưởng môn sư huynh.” Vạn Khiếu Phong nghe xong sửng sốt, lập tức vừa mừng vừa sợ nói: “Tiểu sư đệ, cổ họng của đệ tốt hơn nhiều, chẳng lẽ Tự Tại Hồng và Kim Hà Ngọc Lộ thực sự dùng hay như thế sao?” Tần Truy nói: “Hai vị thuốc kia cũng có tác dụng, nhưng vừa rồi đệ gặp kì ngộ, sư huynh nghe đệ từ từ nói.” Vạn Khiếu Phong nói: “Nơi này đã xử lý xong xuôi, việc còn lại ta giao cho Vân Chi làm, chúng ta về phòng nói chuyện.” Nói đoạn liền kéo hắn đi. Tần Truy lại cứ quay đầu nhìn Giang Khinh Trục, sợ y ở một mình nhàm chán. Vạn Khiếu Phong không kéo nổi hắn, quay đầu liếc một cái rồi nói luôn: “Giang thiếu hiệp, vừa hay vừa hay, đi cùng chúng ta luôn đi, hôm nay ta còn chưa chẩn mạch cho cậu đâu.” Ông không đợi Giang Khinh Trục mở miệng mà vươn tay túm chặt lấy y, một trái một phải lôi hai người đi một mạch. Tần Truy dở khóc dở cười, chưởng môn sư huynh của hắn càng lớn tuổi thì tính tình càng giống như hài tử. Hắn vừa trải qua rất nhiều rắc rối, lúc này lại càng thấy tình cảm sư huynh đệ thêm đáng quý. Giang Khinh Trục vốn không muốn vào chung một phòng với Vạn Khiếu Phong, từ nhỏ y chỉ có một trưởng bối là nghĩa phụ, Diêu phu nhân thể nhược nhiều bệnh cực ít gặp người, Diêu Mục Phong trước kia thường xuyên lang bạt giang hồ không có chỗ ở ổn định, trừ những lúc luyện võ tập kiếm thì ít có cơ hội cha con ngồi xuống chuyện trò. Nay Vạn Khiếu Phong ngày ngày nhớ kĩ bắt mạch cho y, Giang Khinh Trục tuy không kiên nhẫn nghe ông lải nhải nhiều lời, nhưng thấy ông đối xử với mình y như sư đệ thì trong lòng không khỏi ấm áp.

Vạn Khiếu Phong kéo hai người vào phòng mình, vừa mới ngồi xuống đã không kịp chờ đợi mà bắt cổ tay Tần Truy, ba ngón nắm lấy, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc nghiêm nghị bắt đầu chẩn mạch. Giang Khinh Trục không dám quấy rầy, chỉ yên lặng ở một bên. Chừng sau thời gian ăn một bữa cơm, Vạn Khiếu Phong vẫn không hề nhúc nhích y như tượng đá. Lúc này đã là rạng sáng, qua một đêm không ngủ khiến Giang Khinh Trục cùng Tần Truy vừa nhàm chán vừa uể oải. Giang Khinh Trục liếc nhìn Tần Truy, ai ngờ Tần Truy cũng đang nhìn y chăm chú, ánh mắt vừa chạm, cả hai đều nở nụ cười. Nụ cười này tâm ý tương thông như cây tắm gió xuân. Giang Khinh Trục đang muốn lặng lẽ trao đổi với hắn thì đã nghe Vạn Khiếu Phong ho một tiếng, mở mắt ra nói: “Kì quái, lại có chuyện lạ thế này ư.” Giang Khinh Trục nói: “Chuyện lạ gì? Chẳng lẽ độc trên người hắn còn chưa trừ hết?” Vạn Khiếu Phong nói: “Mạch tượng của tiểu sư đệ thông suốt bình ổn, không nổi không chìm, tuyệt đối không có dị trạng gì. Đệ ấy trúng độc không sâu lại phun máu độc ra kịp lúc, vốn không có bao nhiêu đáng ngại…” Nói được một nửa thì ông dường như nghĩ ra điều gì, nhìn Giang Khinh Trục mà hỏi: “Làm sao cậu biết đệ ấy trúng độc?” Giang Khinh Trục nói: “Ta đoán cũng ra, hai người giấu ta kín cỡ nào rồi cũng có người nói với ta thôi.” Vạn Khiếu Phong quay sang nhìn Tần Truy, thấy hắn mỉm cười thì trong lòng đã đoán ra mấy phần: “Nhất định là tiểu tử Vân Chi lắm mồm kia rồi. Nó biết ba phần thì thế nào cũng nói thành mười phần, ba hoa khoác lác thêm mắm dặm muối. Đệ đi gọi nó tới đây, ta phải dạy dỗ nó một phen.”

Tần Truy nói: “Vân Chi còn nhỏ, tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời nhanh miệng nói sai, có thể tha thứ được mà.” Vạn Khiếu Phong nói: “Nhỏ cái gì mà nhỏ, nó với đệ tuổi tác xấp xỉ, đệ chỉ hơn nó có mấy tuổi mà thôi, có bao giờ đệ coi mình là trẻ con không? Vân Chi là bị đệ chiều hư, ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng, cứ thế về lâu về dài là hại nó đấy.” Tần Truy nói: “Sư huynh nói phải, thế nhưng việc này cũng không có gì to tát, không cần phải trách cứ cậu ấy mà.” Vạn Khiếu Phong lắc đầu nói: “Nhị sư huynh đệ cứ nói ta cưng chiều đồ nhi còn bao che khuyết điểm, hôm nay xem ra đệ còn chiều nó hơn ta cả trăm lần, chiều đến mức nó chẳng biết nặng nhẹ, không coi ai ra gì cả.”

Tần Truy cười nói: “Sư huynh giáo huấn đúng, đệ xin nhỡ kĩ.” Vạn Khiếu Phong lắc đầu bảo: “Rốt cuộc hôm nay đệ gặp kì ngộ gì mà lại có người chữa khỏi cổ họng cho đệ trong có chốc lát vậy? Ta vừa mới bắt mạch, chẳng những dư độc trong cơ thể không còn mà lại có thêm một cỗ dược lực hùng hậu, mấy ngày tới tu luyện nội công chăm chỉ vào, làm chơi ăn thật, nội lực nhất định sẽ tiến rất nhanh. Cả đời ta nghiên cứu y thuật mà chưa bao giờ thấy qua thứ linh đan diệu dược nào như vậy, quả là thế gian hiếm có.” Ông càng tán thưởng, Tần Truy nghe xong càng lo sợ bất an. Hắn vẫn thấy Hoa Bất Hành kia tùy tay tặng đan dược trân quý cho mình có chút kì quái, nhưng không muốn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, liền áp chế lo lắng, tóm lược những điểm quan trọng kể lại một lần, chỉ bỏ bớt chuyện bị đệ tử Bình Môn gây khó dễ cùng với nữ tử và hài cốt trong mật thất. Vạn Khiếu Phong nghe xong nói: “Bích Thiềm Tiên Đan là linh dược gì, ta chưa từng nghe qua. Thì ra trên đời có con cóc to như con trâu, ta thực là thiển cận.” Ông là một kẻ si mê y thuật, nghe thấy trên đời có kì vật mình không biết đến lại luyện được linh dược khởi tử hồi sinh, thì tuy ngoài miệng tấm tắc mà trong lòng vẫn có chút buồn bực không vui. Tần Truy thấy sư huynh nhíu mi trầm tư, biết rằng ông đã lại du hồn đến phương trời nào rồi, liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Vạn Khiếu Phong tuy xuất thần nhưng tai rất thính, lập tức phục hồi tinh thần mà bảo: “Tiểu sư đệ, đệ nói thử xem lão tiên sinh kia trông người thế nào, ngày sau nếu có tái kiến thì có thể lãnh giáo một lần.”

Tần Truy nói: “Người này tự xưng họ Hoa, tên là Bất Hành, trên giang hồ được gọi là Vô Vi tiên sinh. Sư huynh, huynh có biết nhân vật này không?” Vạn Khiếu Phong trầm ngâm nói: “Trong lòng thông thấu mà thân vẫn lâm vào, hay cho một Vô Vi tiên sinh, tựa hồ ông ta không muốn để lộ tên thật. Nói về người nổi danh trên giang hồ và chuyện cũ trong võ lâm thì nhị sư huynh của đệ biết rất nhiều, chẳng bằng không ngại thì cứ sang hỏi đệ ấy là hơn.” Tần Truy gật đầu thưa vâng. Vạn Khiếu Phong quay đầu nhìn Giang Khinh Trục, thấy y đã chống trán gật gù buồn ngủ thì vươn tay gõ nhẹ mặt bàn mấy cái. Giang Khinh Trục lập tức mở to mắt. Vạn Khiếu Phong nói: “Giang thiếu hiệp hôm nay có thấy chỗ nào không khỏe?”

Giang Khinh Trục nói: “Chất độc vãn bối trúng sớm đã không còn đáng ngại, Vạn chưởng môn không cần quan tâm mỗi ngày như vậy.” Vạn Khiếu Phong liếc y: “Thật không? Ta coi Giang thiếu hiệp gần đây hỏa tính rất vượng, hỏa thịnh thủy hư, phải điều dưỡng tốt mới được.” Giang Khinh Trục sửng sốt nói: “Vạn chưởng môn vẫn chưa chẩn đoán, sao lại bảo là thịnh hỏa?” Tần Truy ho nhẹ một tiếng, Giang Khinh Trục nhất thời hiểu ra, hiếm khi đỏ mặt mà rằng: “Vạn chưởng môn đang nói ta làm việc lỗ mãng, kích động huyết khí sao.” Vạn Khiếu Phong nói: “Giang thiếu hiệp thiếu niên anh hùng ghét ác như thù, song cũng nên biết đạo lý cứng quá thì dễ gãy. Mấy người trẻ tuổi các người ở cùng một chỗ với lão già này hẳn là không thú vị, lão phu cũng không tiện giữ lại mãi nữa.” Giang Khinh Trục nói: “Vạn chưởng môn lương y như từ mẫu, lời ngài nói ta tất sẽ ghi tạc trong lòng.” Vạn Khiếu Phong phẩy tay áo bảo: “Đi đi đi đi, lão phu mệt rồi, để ta cân nhắc cái bích thiềm…bích thiềm kia, ai.”

Tần Truy kéo Giang Khinh Trục ra ngoài, thấy trời đã hửng ánh ban mai rồi, liền chia nhau về phòng nghỉ ngơi. Qua một đêm kinh hồn, giang hồ quần hùng tuy không nói là nguyên khí đại thương nhưng cũng mệt mỏi không chịu nổi. Kiếm Minh luận kiếm tạm thời nghỉ một ngày, có người nhát gan sợ phiền phức đã đi suốt đêm xuống núi. Tần Truy ở trong phòng đả tọa luyện công. Từ nhỏ hắn đã chăm chỉ luyện tập, nội công đã có thành tựu rất cao, lúc này vừa luyện thì quả nhiên như lời Vạn Khiếu Phong nói, một cỗ nội lực hùng hậu lưu chuyển trong cơ thể, nơi nó đi qua đều thư sướng bất ngờ. Bất tri bất giác qua nửa ngày, mở cửa phòng ra đã là giữa trưa, Nguyễn Vân Chi ôm đầu gối ngồi bên ngoài ngủ gà ngủ gật.

Tần Truy gọi cậu thức dậy, thấy bên chân cậu có thực hạp liền biết ngay là tới đưa cơm, bèn nhẹ giọng nói: “Vân Chi, ban ngày ban mặt mà nhàn hạ ngồi đây, cẩn thận sư phụ ngươi thấy lại mắng cho bây giờ.” Nguyễn Vân Chi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói, mở mắt ra nhìn thấy là Tần Truy thì vui vẻ hẳn lên, cười bảo: “Tiểu sư thúc, ngươi dậy rồi, sư phụ bảo ta mang cho ngươi ít đồ ăn này… Ơ, ngươi…ngươi nói được rồi. Giọng nói này chẳng giống ngươi gì cả, có thể trở lại như trước được không?” Tần Truy nói: “Đương nhiên là được, qua mấy ngày nữa thôi là khỏi hẳn rồi.” Nguyễn Vân Chi vui mừng nói: “Vậy là tốt rồi, ta biết thuốc của sư phụ là linh nghiệm nhất mà, quả nhiên qua mấy ngày đã thấy có hiệu quả rồi. Đồ ăn nguội, chờ ta đi đổi lại.” Nói đoạn, cậu bưng đồ ăn lên đứng dậy chạy đi. Mấy việc nhỏ nhặt này vốn là có thể sai phái hạ nhân của Thiên Kiếm sơn trang đi làm, chỉ là tối hôm qua có thích khách, Nguyễn Vân Chi sợ có người lén giở trò trong đồ ăn cho nên mới cẩn thận đích thân làm.

Tần Truy ra ngoài, cả sơn trang yên ắng chỉ nghe thấy tiếng chim kêu. Tâm tình hắn vô cùng thoải mái, tâm huyết dâng trào, bèn lấy trường thương luyện ngay trong viện. Đang múa thương đến sảng khoái thỏa thuê chợt nghe có ai đó lớn tiếng khen hay, hắn quay đầu nhìn, hai người ngoài viện là Đinh Kì Phong và thiếu nữ cung Lạc Anh nọ.

Đinh Kì Phong tiến vào cười nói: “Vừa rồi tiểu đệ nhìn đến nhập thần, không tự chủ được mà hô lên quấy nhiễu Tần đại ca luyện võ, Tần đại ca chớ trách.” Tần Truy vốn mười phần yêu thích đứa cháu ngoại này của Liễu Xá Nhất, đối đãi với cậu chẳng khác nào em trai ruột, liền cười nói: “Ta thấy hôm nay thời tiết tốt, ngồi trong phòng bức bối mới ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, sao dám tự bêu xấu trước truyền nhân của thần thương Liễu gia.” Đinh Kì Phong nói: “Tần đại ca nói vậy là chê cười đệ, ông ngoại mà nghe thấy lại mắng đệ làm ông mất mặt cho xem. Tuy đệ không dám nói thương pháp của Tần đại ca lợi hại như ông ngoại, nhưng mà so với đệ thì cao hơn nhiều lắm. Tần đại ca, hôm nay khí sắc của huynh tốt hơn nhiều, cũng có thể nói chuyện rồi. Ông ngoại bảo đệ mang chút dược liệu, ông nói không biết hay dở thế nào, mong Vạn chưởng môn phải cân nhắc mà dùng mới được.” Tần Truy nói: “Ta đã không còn gì trở ngại, Liễu bá bá khách khí như vậy, làm sao đảm đương cho nổi.” Đinh Kì Phong nói: “Ông ngoại bảo đệ đưa đồ tới rồi, Tần đại ca không nhận thì trở về đệ biết ăn nói thế nào.” Thiếu nữ bên cạnh đưa hộp gấm trong tay đến trước mặt Tần, mỉm cười nói: “Tần đại ca, trong viện nắng quá, không mời bọn muội vào phòng ngồi sao?” Tần Truy thấy nàng là một nữ nhi vui vẻ hòa đồng lại trong sáng hồn nhiên, khó trách được Đinh Kì Phong yêu mến, cũng cười mà bảo: “Ta sợ hai người còn muốn đi nơi khác nên mới không tùy tiện mời vào, nếu không còn chuyện khác thì tự nhiên vào trong đi thôi.” Thiếu nữ nói: “Tần đại ca không hỏi muội là ai mà đã mời muội vào trong rồi.”

Tần Truy cười nói: “Muội là nữ hiệp của cung Lạc Anh, hôm qua may nhờ có muội lên tiếng cho ta.” Đinh Kì Phong nói: “Tần đại ca biết Cẩm nhi sao?” Tuy đêm qua Tần Truy có nghe Đinh Kì Phong gọi nàng, nhưng giả như không biết, nói: “Hôm qua có gặp một lần, thì ra là Cẩm nhi cô nương.” Thiếu nữ nói: “Tần đại ca đừng nghe huynh ấy nói bậy, Cẩm nhi là nhũ danh cha mẹ đặt cho, tiểu muội họ Hạ, tên Nghênh Thiên, Bạch Long kiếm Hạ Vạn Xuyên là cha của muội.”

Tần Truy nghe xong thì vô cùng kính nể, hai nhà Hạ Liễu ở Dương Châu là thế giao tình nghĩa sâu đậm, Thanh Long thương của Liễu gia danh chấn thiên hạ, Bạch Long kiếm của Hạ gia càng thêm thanh danh hiển hách. Diêu Mục Phong tuy tề danh cùng Liễu Xá Nhất, thế nhưng ông dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, luận về địa vị giang hồ chung quy không bằng những võ lâm thế gia như thế. Tần Truy sớm biết thiếu nữ này mang nghệ tìm thầy ắt có gia thế hiển hách, không ngờ lại là con gái của Hạ Vạn Xuyên, chỉ là không hiểu sao lại bỏ gần cầu xa rời nhà học nghệ. Hạ Nghênh Thiên cười nói: “Tần đại ca đang nghĩ gì vậy, có phải đang thắc mắc vì sao một tiểu nữ nhi như muội không học kiếm pháp của phụ thân mà lại muốn ra ngoài học nghệ không?” Tần Truy bị nàng đoán trúng tâm sự, liền mỉm cười thừa nhận.

Hạ Nghênh Thiên nói: “Kiếm pháp của phụ thân tuy hay, người lại không dạy được muội.” Tần Truy ngạc nhiên hỏi: “Hạ cô nương thiên tư thông minh, sao có thể học không được?” Hạ Nghênh Thiên nói: “Muội chỉ nói cha không dạy được, đâu có nói mình không học được.” Đinh Kì Phong cười nói: “Hạ bá bá thương con gái nhất, không nỡ để Cẩm nhi ngày ngày luyện công vất vả, có luyện không đúng cũng nhất quyết không quở trách nhắc nhở như ông ngoại đệ.” Tần Truy nghĩ cũng không sai, Hạ Vạn Xuyên yêu thương con gái, không nỡ để con mình vất vả, muốn đưa đi nơi khác học nghệ lại không yên lòng, duy chỉ có cung Lạc Anh cũng ở Giang Nam rất gần với Hạ gia, môn nhân đệ tử đều là nữ tử, kiếm pháp thanh tú phiêu dật, chính là lựa chọn hàng đầu.

Hai người vào phòng Tần Truy ngồi một lát, Hạ Nghênh Thiên đặt hộp gấm lên bàn, Đinh Kì Phong cười nói: “Hôm qua ông ngoại nói sư phụ của Tần đại ca cùng một thế hệ với ông, chúng ta gọi đại ca là loạn bối phận, phải gọi là thúc thúc.” Tần Truy nói: “Ta với đệ tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, không cần phải so đo vai vế lễ pháp nhiều như vậy. Nếu không phải Vân Chi từ nhỏ đã gọi ta là sư thúc thì có lẽ ta cũng nghe không nổi.” Đinh Kì Phong đối với Tần Truy vừa kính vừa phục, nếu hắn trở thành trưởng bối thì phải chú ý nhiều hơn, tiếp xúc thường ngày cũng có nhiều câu thúc, bởi vậy vẫn xưng huynh đệ như cũ. Hạ Nghênh Thiên tuy là nữ lưu, nhưng từ bé tầm sư học nghệ, kiến thức không hề tầm thường, chuyện trò với họ không hề trúc trắc. Ba người hàn huyên vui vẻ, bất tri bất giác mặt trời đã lặn. Đinh Hạ hai người thấy sắc trời không còn sớm nữa, liền đứng dậy cáo từ.

Đinh Kì Phong nói: “Ông ngoại bảo trong sơn trang này ngọa hổ tàng long, không quá yên ổn, Tần đại ca phải trăm ngàn cẩn thận, bọn đệ đi trước.” Tần Truy cảm tạ rồi tiễn bọn họ ra tận cửa, xoay người vào phòng thấy hộp gấm trên bàn thì tùy tay mở ra. Trong hộp đặt một gốc nhân sâm, gốc rễ đầy đủ trông như đứa trẻ, ước chừng tám chín lượng, có thể coi là cực phẩm, giá trị xa xỉ vô cùng. Tần Truy nhìn vật quý giá này, đang khó xử thì đã nghe có tiếng cười khẽ vang lên, ngoài cửa sổ có người: “Liễu gia hào phóng ghê, củ sâm thật lớn.”

Giang Khinh Trục nhảy từ cửa sổ vào, đến bên cạnh bàn cầm hộp gấm lên xem rồi nói: “Già năm mà mềm dẻo, rễ thưa mà dài, cống phẩm cũng không có được hàng tốt thế này.” Tần Truy nói: “Ta không hiểu dược liệu, người ta vừa đưa tới mà trả lại thì khó trách không nể mặt, huynh cần thì cứ lấy đi.” Giang Khinh Trục nói: “Ta đang yên đang lành muốn lấy nó làm gì, trên người ngươi có thương tích, thứ này vừa lúc bảo tiểu sư điệt kia mang đi hầm chén thuốc cho ngươi bổ khí dưỡng thân đi.” Tần Truy cao hứng kéo y ngồi xuống mà nói: “Hôm nay ta vận công thấy tốt hơn nhiều lắm, mấy ngày nữa nhất định có thể khỏi hẳn như lúc ban đầu.” Giang Khinh Trục lại nhíu mày nói: “Đêm qua chỉ lo vui mừng, chưa hề cẩn thận ngẫm lại cái người tên Hoa Bất Hành kia. Ta về nghĩ kĩ một hồi, thấy kẻ này giấu đầu lộ đuôi, làm việc kì quái, lại khiến ta thấy hình như đã từng quen biết.” Tần Truy hỏi: “Chẳng lẽ huynh đã gặp ông ấy rồi?” Giang Khinh Trục lắc đầu nói: “Nếu đã gặp qua thì ta tuyệt đối không quên. Gã tự xưng mình tinh thông thuật dịch dung trước mặt Thượng Quan Thanh, cho nên khuôn mặt chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là mặt thật. Ta thấy khinh công của gã không tồi, tay chân lại nhanh nhẹn, chẳng giống một ông già.” Tần Truy nói: “Khi gã đi đường rất thiếu tự nhiên, chỉ sợ là cố ý che giấu võ công. Dù sao gã có thể bước nhanh như bay, khinh công không kém ta với huynh đâu. Chỉ là cao thủ khinh công trên giang hồ nhiều không đếm xuể, nếu gã cố ý giấu thân phận thì muốn tìm ra quả thực như là mò kim đáy bể.”

Giang Khinh Trục trầm tư không nói, Tần Truy nói: “Bất quá sư huynh nói đan dược kia chỉ lợi không hại, hay là chúng ta đã quá đa tâm, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi?” Giang Khinh Trục liếc hắn: “Lúc nào ngươi cũng nghĩ tốt cho người khác. Phải biết trên đời này kẻ dụng tâm hiểm ác nhiều vô số kể, không đề phòng khắp nơi thì võ công cao mấy cũng vô dụng. Cứ nghĩ đến nghĩa phụ ta một đời hành hiệp trượng nghĩa, cuối cùng lại chết bi khuất như thế, hung thủ sau màn đến nay vẫn chưa thấy tung tích, ai…”

Tần Truy thấy y lại nghĩ đến thảm sự diệt môn, chính hắn tận mắt nhìn thấy cũng sinh lòng đồng cảm, khó chịu vô cùng. Giang Khinh Trục nói: “Người có khinh công siêu quần trên giang hồ quả thực không ít, kẻ tinh thông dịch dung càng nhiều hơn, nhưng người thông thạo cả hai thứ ấy thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi. Lệnh sư Lục Thiên Cơ là kì tài đương thời, có thể tính là một.” Tần Truy trong lòng vừa động, đột nhiên nói: “Huynh đã từng nghe qua Khinh Y Thập Tam Tử Trương Khinh chưa?” Giang Khinh Trục lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua.” Tần Truy nói: “Khinh Y Thập Tam Tử tinh thông dịch dung ám khí, hơn ba mươi năm trước là sát thủ độc hành khiến người trong giang hồ nghe danh liền biến sắc.” Giang Khinh Trục nói: “Hơn ba mươi năm trước, có lẽ gã còn đang độ tráng niên, tuổi tác hiện nay cũng không hơn kém nhiều với Hoa Bất Hành, chỉ là ta cứ thấy ngôn hành cử chỉ của Hoa Bất Hành như thể giả vờ giả cả, không hẳn đã là một lão nhân sáu bảy mươi.” Tần Truy nói: “Sư huynh nói Khinh Y Thập Tam Tử đã bị võ lâm chính phái liên thủ diệt trừ, song lại không biết ông ta có truyền nhân hay không. Đúng rồi, ngày đó thích khách ở trấn Liễu gia phóng ngân châm, huynh có còn giữ chúng không?” Giang Khinh Trục nói: “Đương nhiên vẫn giữ, ta sợ làm mất nên luôn mang theo trên người.” Nói đoạn liền lấy gói nhỏ bọc ngân châm ra đặt lên bàn. Tần Truy nói: “Thanh phù sinh ở Nam Hải, hình dạng như ve sầu, chết trên cây, dùng để quết lên tiền đồng, cũng là quy về chốn cũ. Ngân châm này tên là Phù Thiền tử mẫu châm, chính là ám khí thành danh của Khinh Y Thập Tam Tử. Nhị sư huynh nói chuyện đã qua ba mươi sáu năm, Phù Thiền châm tái hiện, chủ nhân hiện tại ắt cũng là người khó chọc vào, bảo ta đừng dây vào phiền toái, mấy cây châm kia cũng hủy hết rồi.” Giang Khinh Trục nhíu mày nói: “Sư huynh ngươi cũng quá nhát gan rồi. Khinh Y Thập Tam Tử cũng đã chết, có lưu lại truyền nhân thì cũng có gì đáng sợ đâu.” Tần Truy nói: “Minh thương dễ tránh, ám tiến khó phòng, nhị sư huynh có ý tốt thôi mà.” Giang Khinh Trục không tranh cãi với hắn, chỉ nhìn ngân châm trầm tư.

Một lát sau có người gõ cửa, Tần Truy sợ mấy vị sư huynh nhìn thấy nên vội vàng thay Giang Khinh Trục gói ngân châm lại cất đi, xong xuôi mới ra mở cửa. Người bên ngoài lại là Nguyễn Vân Chi, thấy Tần Truy, cậu cười nói: “Tiểu sư thúc, sao lâu thế mới mở cửa, sư phụ bảo ta gọi ngươi…” Cậu nói được một nửa thì thấy Giang Khinh Trục cũng ở trong phòng, tức thời hùng hổ tức giận bảo: “Sư phụ nói hôm nay tạm nghỉ luận kiếm, Thiên Kiếm sơn trang bày tiệc rượu, nhưng mà ở đó nhiều người lắm, chẳng bằng bảo người mang một ít đồ ăn sang, đồng môn huynh đệ chúng ta ngồi với nhau, không đi góp vui làm gì. Rượu và đồ ăn đã mang lên rồi, sư phụ bảo ta đi mời ngươi.” Nói đoạn lại liếc nhìn Giang Khinh Trục.

Tần Truy hỏi Giang Khinh Trục: “Khinh Trục, huynh có đi không?” Nguyễn Vân Chi nghe hắn gọi thân mật như thế thì tức giận trong lòng không dám phát tác, chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn. Giang Khinh Trục nói: “Ta không đi, miễn cho có người lại không thoải mái. Chưởng môn sư huynh của ngươi vừa nhìn thấy ta là bắt đầu lải nhải, phiền lắm.” Nguyễn Vân Chi cả giận nói: “Sư phụ có ý tốt quan tâm ngươi, ngươi lại nói xấu sau lưng người, đúng là lòng dạ lang sói không biết phải trái.” Giang Khinh Trục nói: “Ta có nói sau lưng ông ấy đâu, ngươi là đồ đệ, nghe thấy thì đương nhiên là sẽ chuyển lời thôi. Nói với ông ấy, ta thực sự thấy ông lấy lải nhải rất phiền phức.” Nguyễn Vân Chi tức giận đến bốc khói, Tần Truy biết Giang Khinh Trục chỉ cố ý trêu chọc cậu ta thôi, liền mỉm cười, không lưu tâm.

Ra khỏi cửa, Nguyễn Vân Chi vẫn còn đang bực bội khó chịu. Tần Truy dỗ cậu: “Ủ rũ gì thế?” Không hỏi thì không sao, vừa hỏi một cái là Nguyễn Vân Chi đã nổi trận xung thiên giận dữ bảo: “Tiểu sư thúc, ngươi đừng để ý đến người kia nữa có được không?” Tần Truy biết rõ còn cố hỏi: “Người kia là ai?” Nguyễn Vân Chi nói: “Đương nhiên là họ Giang kia rồi.” Tần Truy nói: “Hôm qua ngươi còn gọi người ta là Giang thiếu hiệp, sao hôm nay lại thành họ Giang kia? Huynh ấy chọc ngươi chỗ nào, nói cho ta nghe thử.” Nguyễn Vân Chi suy nghĩ nửa ngày mà nghĩ mãi vẫn không ra Giang Khinh Trục làm gì để mình không thoải mái, vất vả lắm mới nhớ ra được một chuyện thì lại thấy quá nhỏ nhặt chẳng đáng nhắc tới, nói ra chỉ tổ khiến Tần Truy cười mình hẹp hòi. Cậu ngập ngừng nói: “Gì thì gì, nói chung là ta không thích y.” Tần Truy cười cười, đột nhiên nói: “Lần trước ngươi nói muốn có một thanh kiếm tốt. Thấy hai Ngạo Tuyết Xích Ô của Thượng Quan minh chủ thế nào?” Nguyễn Vân Chi cực kì hâm mộ mà nói: “Hai thanh kiếm kia thật là đẹp, có thể có được một trong hai thanh bảo kiếm đó đã coi như không uổng kiếp này.” Tần Truy nói: “Ngươi thích, vậy ta thắng về cho.”

Nguyễn Vân Chi vừa mừng vừa sợ nói: “Tiểu sư thúc, ngươi nói thật hả?” Tần Truy nói: “Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa nào?” Nguyễn Vân Chi nói: “Đúng vậy, chưa bao giờ lừa ta. Nhưng mà đại hội luận kiếm lần này cao thủ như mây, muốn thắng cũng chẳng dễ dàng gì. Trên người ngươi có thương tích, cũng không nên miễn cưỡng.” Tần Truy nói: “Ta tự biết chừng mực, cứ cho là không thắng được Ngạo Tuyết và Xích Ô cũng nhất định sẽ tìm được kiếm tốt cho ngươi.” Nguyễn Vân Chi sớm đã ném chuyện Giang Khinh Trục lên chín tầng mây, kích động nói: “Hay quá, ta cảm ơn ngươi trước, không cho đổi ý đâu đấy.” Hai người nói nói cười cười đi vào tiểu trúc, Vạn Khiếu Phong và mọi người đều dã ngồi vào bàn rồi, thấy Tần Truy cùng Nguyễn Vân Chi đến thì rất là vui vẻ. Vạn Khiếu Phong hỏi: “Sao không thấy Giang thiếu hiệp?” Nguyễn Vân Chi bĩu môi: “Y không muốn ở gần chúng ta, sư phụ cứ nhớ thương y mãi thế làm gì?” Vạn Khiếu Phong trầm sắc mặt nói: “Giang thiếu hiệp làm người quang minh chính đại, lại đi cùng chúng ta suốt đường, chẳng lẽ không nên mời cậu ta hay sao? Nhất là tại con không hiểu cấp bậc lễ nghĩa đắc tội người ta nên y mới không đến.” Nguyễn Vân Chi tủi thân nói: “Con có nói gì đâu, tiểu sư thúc làm chứng. Giang…Giang thiếu hiệp tính tình cổ quái, tiểu sư thúc mời y đến mà y còn ra sức khước từ, sư phụ chẳng lẽ còn muốn con quỳ xuống cầu y hay sao.” Vạn Khiếu Phong nói: “Con còn dám mạnh miệng, ta đang muốn hỏi con, chuyện sư thúc con trúng độc, có phải con thêm mắm dặm muối kể cho Giang thiếu hiệp nghe không?” Nguyễn Vân Chi lo sợ nói: “Con nói toàn là sự thật, nói thật thì có gì sai, tiểu sư thúc đúng là vì y mới trúng độc mà.”

Vạn Khiếu Phong xưa nay cưng chiều đồ đệ thành tính, rất ít khi nặng lời, thi thoảng có mắng mấy câu cũng không thực sự tức giận, lúc này mọi người lại đang vui vẻ, ông cũng không tiện phát hỏa, liền chỉ trừng cậu một cái cho xong. Tần Truy nói: “Việc nhỏ thế này, sư huynh tội gì phải trách Vân Chi, là Khinh Trục thích thanh tĩnh không muốn đến, đệ cũng không muốn cứng rắn lôi kéo mà thôi.”

Đỗ Tiếu Thực nghe bọn họ nói chuyện, liền cười bảo: “Vân Chi, sao con giống cô nương hay ghen thế, sợ tiểu sư thúc con bị người ta cướp mất à?” Nguyễn Vân Chi đỏ mặt nói: “Nhị sư thúc say rồi, toàn nói mê thôi.” Vừa dứt lời, Tiết Triệu ngày thường nghiêm túc là thế cũng phá lên cười, tiếng cười vang lên tứ phía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.