Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : ChanChan & Tiny
Hồi thứ hai mươi tám.
Mọi người ngồi chung một hồi rồi chia nhau rời đi. Lúc sắp đi Vạn Khiếu Phong còn kéo Tần Truy lại dặn dò một hồi. Sắc trời dần tối, sơn trang lốm đốm đèn giăng, Tần Truy cất bước đi tiểu viện mình ở, thấy trong phòng có ánh đèn thì nghĩ có lẽ Giang Khinh Trục vẫn chưa rời đi. Hắn vội vàng bước nhanh đến nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, chợt thấy ánh đèn bên trong lung lay. Hắn động tâm liền ứng biến cực nhanh, lập tức lắc mình lui về phía sau. Bạch quang chớp động sau khe cửa, một thanh trường kiếm lộ ra, đâm thẳng vào tim hắn. Tần Truy rút lui đúng lúc, trường kiếm dư thế không dứt hướng thẳng ra ngoài cửa, chỉ trong giây lát tiếng gãy vang giòn, cửa phòng mở rộng, một người mặc áo xanh từ trong phòng vụt ra.
Tần Truy đang muốn tránh đi, phía sau lại có thêm một người xuất hiện ngăn lại. Hắn thả người làm bộ đạp đất mà lên, thanh kiếm của người trước mặt đã đến bên hông lập tức quay ngược trở lại chém lên đầu hắn. Tần Truy chỉ đợi gã biến chiêu, liền đột ngột dùng Thiên Cân Trụy rơi nhanh xuống đất. Hai người trước sau đều đâm vào khoảng không. Tần Truy ra tay thừa lúc sơ hở bắt lấy cánh tay đối thủ trước mặt nhẹ nhàng xoay kiếm của gã về, người nọ kinh hãi, hắn lại vòng ra phía sau kẻ đó điểm liên tiếp mấy đại huyệt khiến gã không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi kiếm quét tới cổ họng mình. Kẻ còn lại thấy đồng bọn bị chế trụ nhưng không hề quan tâm, trên hai tay hàn quang lóe lên, xuất ra một đôi Nga Mi thứ [1].
Tần Truy kề trường kiếm vào yết hầu người áo xanh, trầm giọng nói: “Dừng tay, bằng không hắn khó mà bảo toàn tính mạng.” Người kia lại nói: “Ngươi rơi vào tay kẻ khác còn không mau tự kết thúc đi.” Người áo xanh nghe xong rướn thẳng về phía trước, lưỡi kiếm lia qua cổ họng tức thì máu tươi đầm đìa phun ra như suối. Tần Truy cả kinh, hai người này hắn đều không biết, chẳng hiểu tại sao chưa nói câu nào đã muốn ngươi chết ta sống. Người còn lại nâng lên hai tay lại muốn tấn công, Tần Truy đoạt kiếm trong tay người áo xanh chống đỡ, âm thanh loeng choeng không ngừng vang vọng. Võ công người nọ không coi là thượng thừa, chỉ là ra tay vô cùng độc ác: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại ở trong phòng ta?” Người nọ không đáp. Lúc này phía sau có tiếng lá cây rung động, Tần Truy nghĩ bụng chẳng lẽ còn có người giúp đỡ chúng, kẻ đến vốn không chỉ có hai người. Hắn xuất một kiếm bức lui kẻ địch, quay đầu nhìn sang thì thấy một bóng người nhẹ nhàng đáp từ trên mái hiên xuống, là một người áo đen.
Người này lăn liền mấy vòng, lăn đến tận bên chân Tần Truy thì nghiêng người đứng dậy. Gã cúi đầu nhìn xuống trước ngực, nơi đó in một dấu chân to đùng. Mấy ngày nay Tần Truy thấy không ít hắc y nhân, vừa nhìn thì thấy kẻ này không hề che mặt, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ lộ ra, góc cạnh rõ ràng, có phần tuấn lãng. Gã thấy Tần Truy nhìn mình thì chẳng hề phật lòng, chỉ không coi ai ra gì vỗ vỗ dấu chân trên ngực mà nói: “Đá đau quá đi, chả biết có gãy xương không nữa.” Gã vừa dứt lời, trên mái hiên lại có thêm hai người nhảy xuống, đều mặc áo xanh, hiển nhiên là đến cùng với hai người ban nãy. Cả ba người thấy hắc y nhân thì không nói hai lời mà lập tức liên thủ tấn công.
Trên tay hắc y nhân không có vũ khí, gã bị vây trong thế công của ba người như trứng chọi đá, cực kì nguy hiểm. Tần Truy đoán chừng không dưới ba chiêu gã ắt phải thua, ai ngờ đã qua mười chiêu, hắc y nhân tuy rằng trốn tránh chật vật nhưng bộ pháp lại quái dị tinh diệu, luôn luôn có thể hóa nguy thành an trong đường tơ kẽ tóc. Tần Truy xem trong chốc lát, liền biết gã đối phó với ba người này muốn thắng thì khó, muốn thoát thân lại dư sức làm được. Hắn thấy mấy người này đánh nhau túi bụi, ánh đao bóng kiếm loang loáng không phân được đâu vào với đâu, không rõ có ân oán gì, cũng không muốn góp tay vào. Tần Truy đang muốn rời đi, hắc y nhân đột nhiên nói: “Các ngươi vây quanh ta cũng vô dụng, thứ đó sớm không còn trên người ta nữa, cho dù có giết ta cũng chẳng lấy về được.” Những người kia cả giận nói: “Không lấy được thì bọn ta mang cái mạng nhỏ của ngươi về để báo cáo kết quả, còn không mau đưa tay chịu trói, may ra còn giữ được toàn thây.” Hắc y nhân cười nói: “Ngươi không nhắc đến toàn thây thì ta còn suy nghĩ một chút, chứ hóa ra đưa tay chịu trói cũng vẫn chết, chết là chết, toàn thây với nửa thây có khác gì nhau.” Mấy người kia không muốn đấu võ mồm với gã, chiêu chiêu ngoan độc đánh thẳng vào những điểm yếu hại trên người gã.
Tần Truy nhìn thêm một lúc rồi lại muốn đi, hắc y nhân vội hỏi: “Ngươi cứ thế mà đi à?” Tần Truy nói: “Quân tử không đứng dưới tường nghiêng, các hạ tự mình cẩn thận.” Hắc y nhân hô to với ba người nọ: “Thứ kia ta cho hắn rồi, các người mau ngăn hắn lại.”
Ba người nửa tin nửa ngờ, Tần Truy nghe thấy gã thuận miệng vu khống, trong lòng không thoải mái lại càng không muốn dây dưa với gã, bèn bỏ đi không quay đầu lại. Mới đi được vài bước, trong ba người đã có một tên tách ra cầm kiếm chĩa thẳng hậu tâm hắn mà đâm tới. Tần Truy nghe tiếng gió liền lắc mình né qua một bên, người nọ rút kiếm lại lia lên mặt hắn. Tần Truy biết tên này đã nghe theo lời xúi giục của hắc y nhân mà bứt ra đây ngăn cản mình, nghĩ bụng mấy người áo xanh này hành sự quỷ dị lai lịch không rõ, lần này mình bị kéo vào vũng nước đục này thật quá oan uổng, bèn nói: “Ta với ngươi không quen không biết, làm thế nào có thể đem thứ gì cho ta, các hạ sao không nói cho rõ?”
Hắc y nhân vừa quyền đến kiếm đi đấu với hai người vừa nói: “Đã đến nước này, có muốn gạt cũng không gạt được nữa. Cũng may ngươi ta liên thủ lại thì không cần sợ bọn họ.” Tần Truy phì cười bảo: “Muốn ta giúp ngươi đâu cần bịa đặt như thế.” Hắc y nhân nghĩ nếu là người khác thì đã sớm chửi ầm lên rồi, thấy hắn tốt tính như thế, gã đang muốn nói chuyện với hắn mấy câu thì một đạo ngân quang đã đến trước mặt, hướng thẳng vào mi gian của gã. Gã không khỏi giật mình kinh hoảng, vội vàng bật lên như rút hành ruộng cạn, mũi chân nhẹ điểm phóng vụt qua đầu người đang giao thủ với mình, mượn lực vươn dài cánh tay bám vào một cành cây mà tránh thoát. Tần Truy thấy ánh ngân quang bay qua chân gã lao vào bụi cỏ, đụng phải đá rắn phát ra tiếng vang khe khẽ. Hắc y nhân một tay bám cây, thân mình lắc la lắc lư giữa không trung. Gã nhìn phương hướng ngân quang bay tới trong chốc lát rồi nói: “Cái đồ âm hồn bất tán nhà ngươi, đến đây rồi sao còn trốn mãi làm gì.”
Tần Truy nhìn theo liền hiểu mai ngân phiêu kia là do Giang Khinh Trục phóng, lúc này y cũng đã đi ra từ trong bóng tối rồi. Giang Khinh Trục mặt trầm như nước, Xích Tú đã ra khỏi vỏ. Hắc y nhân vẫn treo lúc lắc trên nhánh cây, đong đưa không ngừng như một hình người không có trọng lượng bị gió thổi bay. Giang Khinh Trục nói: “Lần trước để ngươi chạy, lần này thì đừng hòng.” Hắc y nhân cười nói: “Lần trước lần này cái gì, chúng ta rõ ràng là hẹn có một lần thôi, ước hẹn là ước hẹn sinh tử, tính mạng chỉ có mỗi một cái, lấy đâu ra mấy lần.” Giang Khinh Trục ngẩng đầu xem nhìn gã, hai mắt khép hờ, hắc y nhân nói: “Trông ngươi thế kia có cô nương nào mà không động tâm, cứ đuổi theo ta chạy ngược chạy xuôi làm cái gì thế?” Giang Khinh Trục nói: “Ta không cần cả người ngươi, chỉ cần mỗi tay ngươi.” Hắc y nhân hì hì cười nói: “Muốn tay ta là muốn mạng ta rồi, không còn mạng thì làm người sao nổi.”
Tần Truy nghe hai người nói chuyện, lại cẩn thận hồi tưởng thân pháp võ công của hắc y nhân, hắn đang nhập thần thì nghe thấy gã hỏi: “Tiểu tử bên kia, ngươi nhận ra ta sao?” Tần Truy nghĩ mình với gã xấp xỉ tuổi nhau, sao tên này mở miệng lại ra vẻ già cả như trưởng bối thế. Trong lúc hắn đang ngỡ ngàng, mấy người áo xanh đã tấn công tới nơi, bị Giang Khinh Trục dấn người ngăn lại hết lượt. Hắc y nhân cũng lên hẳn nhánh cây, ngồi ở đầu cành vui vẻ nói: “Ngươi xử lý bọn họ cho ta rồi chúng ta so qua lần nữa.”
Tần Truy trong lòng biết nếu Giang Khinh Trục dốc toàn lực thì cả ba người này đều không phải là đối thủ của y, chỉ là những người này không rõ lai lịch, thần sắc dữ tợn, không chết không dừng, sợ rằng sẽ để lại hậu họa. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn hắc y nhân kia một cái rồi hỏi: “Các hạ chọc phải phiền toái gì vậy, nếu là hiểu lầm sao không giải thích rõ ra?”
Hắc y nhân lắc đầu cười nói: “Giải thích không thông.” Giang Khinh Trục nghe xong, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nhất định là lại ngứa tay trộm cái gì rồi, còn không mau lấy ra.” Hắc y nhân giơ tay chỉ Tần Truy, cười bảo: “Không lấy được, thứ kia vào bụng tiểu tử đó rồi, sao ngươi quên nhanh thế.” Tần Truy sửng sốt, thầm nghĩ sao thứ kia ở trong bụng mình mà mình chẳng thấy cảm kích tí nào thế này. Hắc y nhân nói xong, người áo xanh đã xoay người chĩa kiếm về phía Tần Truy, lớn tiếng quát: “Trả lại Thanh Long Tạo Hóa đan ra đây.” Giang Khinh Trục động tác nhanh chóng một kiếm đâm trúng đầu vai người nọ, kẻ kia đau đớn duỗi tay trái nắm lấy lưỡi kiếm muốn bẻ làm đôi. Nếu là kiếm sắt tầm thường thì chiêu này nhiều nhất chỉ có thể chém rách lòng bàn tay mà thôi, thế nhưng đao kiếm bình thường sao có thể sánh bằng Xích Tú, tên kia chỉ thấy khớp xương ngón tay gập lại chợt lạnh, cả năm ngón đã cụt sạch, cho dù hắn không hề sợ chết cũng phải kinh hãi đến hét thảm một tiếng, ôm lấy ngón tay mà gào khóc không ngừng.
Hai người còn lại mặc kệ sống chết của đồng bọn, nhất tề xông lên vây công Giang Khinh Trục. Hắc y nhân ở trên cao đang bàng quan ngồi nhìn, ngửi thấy mùi thú vị thì rõ ràng đã có thể thoát thân mà vẫn cứ thích xem náo nhiệt. Tần Truy liếc nhìn gã, gã quay sang cười bảo: “Ngươi nhìn ta làm cái gì, ta không nói bậy đâu, cái Thanh Long Tạo Hóa đan kia sớm bị ngươi ăn vào bụng rồi. Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem có phải không.” Tần Truy nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa nghĩ ra mình gặp cái Thanh Long Tạo Hóa đan kia ở đâu bao giờ, nhưng nghe hắc y nhân nói ăn vào bụng thì bỗng nhiên có ý nghĩ chợt lóe trong lòng, bèn bật thốt: “Ngươi là Hoa lão tiên sinh.”
Hắc y nhân cười ha ha, đổi giọng già nua mà nói: “Hài tử ngoan, còn nhớ rõ lão hủ ta, tướng mạo của ta hôm nay không giống hôm qua cơ mà.” Tần Truy bỗng bật cười, thuật dịch dung của người này thực sự cao minh, chẳng những ngoại hình không hề sơ hở mà vẻ mặt ngữ điệu cũng giống y như đúc. Tần Truy nói: “Hoa tiên sinh tuy là có ý tốt, thế nhưng đồ vật trộm được, cớ gì gạt ta ăn vào?” Hắc y nhân nói: “Không lừa ngươi thì làm sao có thể khiến y nợ ta một phần nhân tình? Giang huynh, nhân tình này phải trả thế nào tự ngươi nghĩ đi nhá. Thanh Y giáo này khó chơi lắm, chọc phải bọn họ thì sau này vĩnh viễn không có nổi một ngày an bình đâu, không nhờ huynh giúp ta một tay không được.”
Giang Khinh Trục hừ lạnh: “Ngươi đã biết rõ như thế mà còn gây thị phi, ta với ngươi còn có thù oán chưa giải, nhân tình thiếu ngươi sớm quên hết rồi.” Hắc y nhân cũng không giận mà vẫn cười hì hì: “Lật lọng bội ước nuốt lời không phải là việc làm nên có của thiếu hiệp trên giang hồ, chuyện này mà đồn ra ngoài thì không tốt lắm đâu.” Tần Truy nói: “Hoa tiên sinh lôi người ta xuống nước thế này, chỉ sợ thanh danh cũng chẳng tốt đẹp gì.” Hắc y nhân nói: “Thanh danh của ta vốn đã không tốt rồi, một tên kẻ trộm, tiếng xấu càng lan xa ta càng hưởng thụ.” Tần Truy chưa bao giờ gặp qua loại người vô lại như gã, không khỏi lắc đầu cười khổ nói: “Tại hạ với tiên sinh chẳng thân chẳng quen, tiên sinh lấy trộm linh dược vốn cũng không phải vì tại hạ, chẳng phải nên nói rõ chân tướng ra ư?”
Hắc y nhân nhìn Giang Khinh Trục đấu với hai người áo xanh kia, với võ công của y thì giết người là chuyện dễ dàng, chẳng hiểu vì sao vẫn chậm chạp không hạ sát thủ. Thì ra Giang Khinh Trục lâu nay ở chung với Tần Truy, tính tình đã thu liễm hơn xưa, chỉ cần có Tần Truy ở bên cạnh thì làm việc gì cũng phải cân nhắc kĩ càng, lại thêm y cũng thường nhớ tới lời khuyên bảo chân thành của Vạn Khiếu Phong cho nên lệ khí đã giảm hẳn so với trước đây. Hắc y nhân nghĩ y cố ý kéo dài thời gian, cũng không nóng vội mà tiếp tục nói chuyện với Tần Truy: “Trộm mấy thứ vặt vãnh thì có chân tướng gì, thích trộm thì trộm thôi.” Tần Truy nói: “Nói như vậy, Bích Thiềm tiên đan kia là giả à?” Hắc y nhân cười nói: “Trên đời thực sự có con cóc to như con trâu, là thật đấy. Thanh Long Tạo Hóa đan ngươi ăn vào bụng, ta thấy trừ chữa được tí bệnh vặt thì cũng chẳng để làm gì, mấy kẻ này chẳng hiểu sao lại nhất định muốn đánh đánh giết giết dây dưa không rõ nữa.”
Tần Truy không khỏi thở dài, nghĩ bụng đâu chỉ đơn giản là chữa chút bệnh vặt, nếu thật là như thế thì người của Thanh Y giáo đâu đến nỗi bất chấp tính mạng muốn đòi thuốc về chứ. Hắn đi về phía Giang Khinh Trục, chặn tay y lại, nói với hai người áo xanh: “Hai vị nghe ta nói xong rồi lại động thủ cũng không muộn.”
Một người cả giận nói: “Hôm nay không mang được Thanh Long Tạo Hóa đan về, cả ba người các ngươi đừng mong giữ mạng.” Hắc y nhân đổ thêm dầu vào lửa: “Dựa vào hai người các ngươi chỉ sợ là không còn đường sống, chi bằng mau chạy về tìm nhiều người hơn nữa rồi lại đến đi.” Tần Truy không để ý tới gã mà hỏi hai người Thanh Y giáo: “Thanh Long Tạo Hóa đan kia là một viên dược hoàn sao ?”
Người áo xanh cả giận nói: “Thanh Long Tạo Hóa đan sao có thể so sánh với dược hoàn bình thường được.” Hắc y nhân cười nhạt nói: “Không phải dược hoàn? Thế thì các ngươi trách nhầm ta rồi, ta lấy một viên dược hoàn bé như cái móng tay, hắn ăn xong tan hết ra rồi, có mổ bụng cũng chả tìm lại được đâu.” Tần Truy nói: “Nếu tại hạ thực sự đã ăn tiên dược của quý giáo thì nhất định sẽ nghĩ cách trả lại chu toàn.” Tên Thanh Y giáo cười lạnh một tiếng: “Sợ là ngươi không trả được, lấy mạng ra bồi thường đi.” Giang Khinh Trục nghe vậy thì tiến lên một bước. Lúc này bỗng có tiếng địch văng vẳng truyền vào từ ngoài viện, hai người của Thanh Y giáo nghe thấy tiếng địch bèn liếc nhìn nhau một cái, sau đó nâng người bị thương dậy, xoay người lao về phía tàng cây, chỉ nửa khắc sau đã biến mất trong sương đêm mờ mịt.
Ba người đi khuất, trong viện chỉ còn lại một thi thể mặc áo xanh. Giang Khinh Trục ngẩng đầu liếc nhìn hắc y nhân trên nhành cây rồi bảo: “Xuống đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Hắc y nhân cười nói: “Không được không được, ngoại hình ngươi xinh đẹp cơ mà xuống tay quá ngoan độc, ta ở gần ngươi rất chi là bồn chồn, cứ thế mà hỏi đi.” Giang Khinh Trục nói: “Thanh Y giáo rốt cuộc có lai lịch gì?” Hắc y nhân nói: “Nói ra thì dài lắm, ngươi với ta tuy có ân oán nhưng lúc này đã đồng hội đồng thuyền rồi, phải đồng tâm hiệp lực mới được.” Giang Khinh Trục liếc xéo gã, ngân quang trong tay lóe lên phóng vụt đi. Hắc y nhân phản ứng cực mau, vừa ngửa ra sau một cái, người đã treo ngược trên nhánh cây rồi. Giang Khinh Trục lại phóng thêm một mai ngân phiêu nữa, hắc y nhân cắm đầu xuống đất lại quay lưng về phía y, ngay lúc tưởng như không thể tránh kịp thì gã bỗng nhiên buông lỏng đầu gối, cả người rơi xuống. Gã nhẹ nhàng đáp đất không một tiếng động, đứng thẳng lên, rũ rũ tro bụi trên người. Tần Truy nói: “Xin hỏi tôn tính Hoa tiên sinh.” Hắc y nhân ra vẻ khó hiểu hỏi: “Ngươi đã gọi ta là Hoa tiên sinh, sao còn hỏi tôn tính của ta làm gì?” Tần Truy nói: “Hoa tiên sinh không phải họ Hoa, hẳn là họ Du phải không?” Hắc y nhân nghe xong cười lớn nói: “Tuổi ngươi không lớn, hiểu biết lại không ít, ta đúng là họ Du. Kẻ được người trên giang hồ xưng là ‘Độc thủ phi tướng’ Du Tĩnh cũng chính là tại hạ đây.” Tần Truy mỉm cười nói: “Du huynh cũng đâu có lớn tuổi, sao nói chuyện lại cứ như người già cả thế.”
Du Tĩnh nói: “Ngươi không tồi, tính tình tốt hơn họ Giang kia bao nhiêu. Người như y ấy à, chỉ liếc y có một cái thôi mà y cứ như là sắp ăn tươi nuốt sống người ta rồi ấy, hung thần ác sát như thế thì cô nương nào dám ngắm cơ chứ.” Giang Khinh Trục vung tay phải lên, hồng quang của Xích Tú đã dừng sẵn bên tai Du Tĩnh, kiếm phong cuộn bay mấy sợi tóc mai của gã, ánh đỏ cả hai bên má. Du Tĩnh không hề biến sắc, mặt vẫn tươi cười. Giang Khinh Trục nói: “Ngày thường ngươi làm việc lén lén lút lút còn chưa đủ hay sao mà cứ thích hại mình hại người?” Du Tĩnh nói: “Sao lại là hại mình hại người được? Tuy rằng ta nhất thời nảy ra ý tưởng, thế nhưng vô cùng có lợi với bằng hữu của ngươi còn gì. Trước hôm qua ngươi muốn giết ta thì còn nói được, chứ hôm nay thì không được nha, Thanh Long Tạo Hóa đan là do ta trộm, nay vào trong bụng hắn, chữa khỏi cổ họng cho hắn rồi. Ngươi chẳng những không nên giết ta mà còn phải cảm ơn ta nữa kìa.” Tần Truy nói: “Vô luận Du huynh có ý tốt hay không, tại hạ quả thực đã nhận ân tình của huynh, phiền toái trước mắt này chúng ta phải bàn bạc cho kĩ.”
Du Tĩnh nói với Giang Khinh Trục: “Vẫn là bằng hữu này của ngươi biết nói lý. Thi thể của tên Thanh Y giáo này để đây không ổn, ta đem hắn đi chôn, xong xuôi sẽ lại đến tìm ngươi.” Giang Khinh Trục nói: “Ta kề kiếm vào cổ ngươi mà còn không quản được hai chân ngươi, lần này ngươi chạy mất chẳng lẽ còn quay lại hay sao? Ta cứ chặt đứt hai chân ngươi rồi chờ đám người Thanh Y giáo đến mà giao ngươi cho chúng xử lý cho rồi.”
Du Tĩnh sửng sốt, cười khổ nói: “Biện pháp này cũng không tồi. Tổng đàn của Thanh Y giáo ở tít ngoài quan ngoại, giáo chúng rất ít khi đặt chân đến võ lâm Trung Nguyên, thế nhưng có người đụng tới bọn họ thì sẽ bị truy đuổi đến chân trời góc biển, tới chết mới dừng đó.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi đã biết thế còn chọc vào chúng làm chi?” Du Tĩnh nói: “Thiên hạ này còn có phiền toái nào mà ta chưa chọc nữa? Nói thì dài lắm, sau này có cơ hội ta kể tỉ mỉ cho mà nghe.” Giang Khinh Trục cười lạnh nói: “Ngươi ở trong cung chơi xấu khóc lóc om sòm muốn ta tha cho một đường sống, thế mà ra ngoài lại dám khoác lác thổi phồng mình thành thánh thủ trên hái được sao dưới vớt được trăng, hôm nay bất luận thế nào ta cũng không thả ngươi đi.”
Du Tĩnh nói: “Được rồi, Thanh Long Tạo Hóa đan kia bằng hữu của ngươi đã ăn rồi, chung quy không phải là ta nói khoác mà, ơ… Là ai?!” Gã nói được một nửa bỗng dưng lớn tiếng quát hỏi, Giang Khinh Trục nghĩ gã giở trò, không cho là thật, nhưng Tần Truy ngẩng đầu nhìn lên thì giật mình thấy có một người áo xám đứng trên nóc nhà xa xa. Người kia đeo một chiếc mặt nạ cổ quái, đang trầm mặc nhìn bọn họ.
Giang Khinh Trục thấy sắc mặt Tần Truy khác thường bèn ngẩng đầu nhìn theo. Y vừa phân tâm thì Du Tĩnh đã chớp thời cơ nghiêng cổ tránh khỏi Xích Tú. Giang Khinh Trục muốn đuổi theo, Du Tĩnh đã sớm tung mình mấy cái nhảy lên đầu tường, đứng đó cười nói: “Thân ái, ta đi trước một bước đây, chuyện còn lại ngươi lo thay ta trước nhá. Thanh Y giáo tuy khó ứng phó, nhưng chung quy chúng ở xa tít mù khơi, không chắc đã có gì đáng sợ. Ngược lại phải cẩn thận bên trong cái sơn trang này… Ha hả.” Nói đoạn, gã quay đầu rời đi, không thấy bóng dáng. Giang Khinh Trục lại nhìn người áo xám, Tần Truy nói: “Chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, thật sự là quỷ dị.” Giang Khinh Trục tra kiếm vào vỏ, hỏi: “Người kia là ai? Ngươi có biết không?” Tần Truy lắc đầu kể lại chuyện giao thủ với người áo xám ngoài khách *** trong tiểu trấn ngày đó, Giang Khinh Trục nghe xong khẽ nhíu mày nói: “Nói như thế, có lẽ gã là nhân vật rất trọng yếu, ta đuổi theo xem thế nào, có lẽ người đi chưa được xa.”
Tần Truy ngăn y lại: “Người này sẽ không vô duyên vô cớ hiện thân chỉ để nhìn chúng ta một cái rồi đi đâu. Du Tĩnh nói không sai, trong sơn trang này làm việc phải cẩn thận.” Giang Khinh Trục nhìn thi thể người áo xanh trên đất, nghĩ bụng sớm biết thế thì để Du Tĩnh đem chôn từ sớm cho rồi. Y đang muốn tự mình động thủ thì lại có người tiến đến. Tần Truy kéo tay áo y, hai người tránh vào góc tối, liền nghe thấy có tiếng người nói: “Trong viện không có ánh đèn đuốc, chắc là ngủ rồi.”
Tần Truy nhìn thấy một chiếc đèn ***g lắc lư mà đến, người đang tới gần là thiếu tiêu đầu Bạch Ly của tiêu cục Bạch Viễn. Tiêu sư cầm đèn ***g đi lại trong viện một vòng: “Ơ kìa? Thiếu tiêu đầu, nơi này có người chết.” Bạch Ly đến gần liếc mắt nhìn qua, tiêu sư kia cầm đèn rọi sát vào, mặt đất loang lổ vết máu, còn có mấy đốt tay cụt lăn lóc. Bạch Ly là loại người nào? Tần Truy từng tiếp xúc với y, biết y tuy tuổi còn trẻ nhưng tâm tư vô cùng kín đáo. Thanh Y giáo tuy là do Du Tĩnh rước lấy, thế nhưng người lại chết trong viện của mình, truyện này truyền ra ngoài không tránh khỏi chuốc lấy hoài nghi phiền toái. Hắn lại nghĩ trong viện này chỉ có một mình mình ở dưỡng thương, Bạch Ly đến đương nhiên là để tìm mình, song y với mình nào có giao tình gì đâu, đêm hôm khuya khoắt y đến để làm chi?
Bạch Ly nương theo ánh đèn ***g nhìn một lát rồi ngồi hẳn xuống xem xét thi thể, tiêu sư kia ù ù cạc cạc không hiểu ra sao, đành hỏi: “Sao kẻ này lại chết ở đây? Thiếu tiêu đầu, có cần gọi người của Thiên Kiếm sơn trang đến không?” Bạch Ly quay đầu nhìn quanh bốn phía rồi cất bước đi quanh thân cây một vòng. Y đưa tay sờ sờ thân cây, lại đi về phía bụi cỏ gần tường bao quanh viện. Tần Truy thầm nghĩ không ổn, vừa rồi Giang Khinh Trục vì muốn khống chế Du Tĩnh mà phóng đi mấy mai ngân phiêu, vẫn chưa kịp thu về, còn nguyên trong bụi cỏ. Trên phiêu có chữ viết, rơi vào trong tay người khác thì cũng đành thôi, cố tình sao lại gặp phải cái tên Bạch Ly kỹ càng tỉ mỉ này chứ.
Chẳng mấy chốc sau, Bạch Ly đã tìm được ngân phiêu, đưa lên soi ánh trăng mà nhìn. Tiêu sư đứng một bên đưa đèn ***g lại gần, ngóng cổ cũng muốn xem, Bạch Ly mặt như sương lạnh lườm gã mà nói: “Xem cái gì mà xem, không gọi ngươi qua thì cứ đợi yên ở đấy đi.” Tiêu sư bị Bạch Ly quát thì sợ tới mức lập tức lui về. Ngày thường y trị thủ hạ rất nghiêm, các tiêu sư đối với y đều mười phần kính sợ, không dám làm trái chút nào. Bạch Ly nhìn lướt qua ngân phiêu rồi cất vào trong ngực, lại gọi tiêu sư kia tới: “Mã tiêu đầu, ngươi lại đây.” Tiêu sư bước lên phía trước nói: “Thiếu tiêu đầu có gì phân phó?” Bạch Ly nói: “Ngươi đào cái hố chỗ này, chôn cái xác đi.” Mã tiêu đầu khó hiểu hỏi: “Người này chúng ta không quen, cũng chẳng biết vì sao mà chết, lúc này trong trang lộn xộn, thiếu tiêu đầu cần gì dây vào phiền toái như thế, không bằng để ta gọi người đến đi.”
Bạch Ly liếc gã một cái, sắc mặt khẽ biến, Mã tiêu đầu không biết mình nói sai chỗ nào, không khỏi rụt cổ lại. Bạch Ly nói: “Lời ta nói ngươi không nghe, nên làm thế nào cần ngươi dạy ta sao?” Mã tiêu đầu khúm núm nói: “Thiếu tiêu đầu nói phải, ta đi đào hố.” Nói đoạn, gã buông đèn ***g, dùng cương đao đào ngay một cái hố. Bùn đất trong viện mới được đổi không lâu, thực sự rất xốp. Mã tiêu đầu thân thể khoẻ mạnh, tuy cương đao dùng không tiện tay nhưng đào hố vẫn rất thoải mái nhẹ nhàng, không mất bao lâu đã đào xong cái hố to đủ chôn một người. Gã lau mồ hôi trên trán, ném cả thi thể và mấy mẩu ngón tay vào trong hố. Bạch Ly đứng một bên nói: “Đào to hơn một chút.” Mã tiêu đầu không dám hỏi nhiều, lại đào ra rộng hơn, Bạch Ly không nói dừng thì gã vẫn cứ đào tiếp. Chốc lát sau hố đất đã đủ để chôn hai người, Bạch Ly gật đầu nói: “Đủ rồi, ngươi lấy chút đất che vết máu đi, lấp hố lại.”
Mã tiêu đầu âm thầm kêu khổ, mệt đến mức người nhão như bùn, đến khi gã lấp kín người áo xanh, Bạch Ly nói: “Mã tiêu đầu, ngươi áp tiêu cùng cha ta bao lâu rồi?” Mã tiêu đầu nói: “Tiểu nhân đã theo tổng tiêu đầu ít nhất cũng phải hai mươi năm rồi, khi đó mới có hơn hai mươi tuổi, xấp xỉ thiếu tiêu đầu bây giờ.” Bạch Ly mỉm cười nói: “Người trên kẻ dưới trong tiêu cục đều là các thúc thúc bá bá, vốn dĩ ta nên cung kính với các ngươi một chút. Thế nhưng tuổi ta còn nhỏ, sợ khó lòng khiến người khác kính phục nên thường ngày mới phải làm bộ nghiêm khắc. Bạch Ly ta trước nay chỉ nhìn việc không nhìn người, nếu có chỗ nào đắc tội Mã tiêu đầu thì hôm nay sẽ bồi tội với ngươi.” Mã tiêu đầu thụ sủng nhược kinh, lại có chút không làm sao mới phải, chỉ ngập ngừng nói: “Thiếu tiêu đầu, sao người lại nói vậy, Mã Minh Đức ta áp tải hơn hai mươi năm, vẫn kính phục tổng tiêu đầu làm người khẳng khái trọng nghĩa, nay thiếu tiêu đầu tiếp quản công việc, đương nhiên ta vẫn một lòng như xưa không đổi. Thiếu tiêu đầu tuy còn trẻ tuổi, nhưng xử sự công chính, ngày thường nghiêm khắc một chút cũng là việc nên làm, tiểu nhân không hề bất mãn, nào dám nói đến hai chữ đắc tội đây.”
Bạch Ly sắc mặt ôn hòa, gật đầu mà nói: “Như thế là tốt nhất. Mã tiêu đầu, ngươi trung tâm với cha ta, ta không hề nghi ngờ, thế nhưng ngươi nói ngươi đối với ta cũng là một lòng không đổi, thì ta không tin.” Mã Minh Đức biến sắc nói: “Thiếu tiêu đầu nói vậy là có ý gì?” Bạch Ly lại cười. Y trời sinh xinh đẹp, khi cười lên khiến người yêu thích vô cùng, thế nhưng nụ cười này lại nhuốm lên ba phần sát khí, Mã Minh Đức nhìn thấy mà trong lòng kinh hoảng không thôi. Bạch Ly nói: “Ngươi xem, kia không phải Trần Bình sao?” Mã Minh Đức nghe được hai chữ “Trần Bình” thì cả kinh quay đầu nhìn, nhưng vừa giật mình nhận ra bất thường mà quay lại thì đã không kịp nữa. Bạch Ly ra tay như điện bóp chặt yết hầu gã, Mã Minh Đức kinh hãi tránh ra nhưng không thoát được. Dáng vóc của gã cường tráng hơn Bạch Ly không ít, thế mà bị y nắm cổ bóp chặt như một con gà. Bạch Ly đã không còn tươi cười nữa. Mã tiêu đầu trong tay y giãy dụa hồi lâu, xương cổ vang lên răng rắc, cuối cùng không còn nhúc nhích. Bạch Ly nhẹ buông tay, Mã tiêu đầu mềm nhũn gục xuống đất. Y nhìn một chút rồi nhấc chân đá cái xác vào trong hố, lấp đất lên, mặt đất thoáng chốc đã khôi phục nguyên dạng. Bạch Ly làm xong hết thảy, dáng vẻ như thể không có bất cứ chuyện gì xảy ra, y nhặt đèn ***g trên đất, đi ra khỏi viện.
—————————
(1) Nga My thứ:
wKhQMFMlc6WEPWBqAAAAANrjKU4152