Ngục Liên Ký

Chương 29: Chương 29




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit : Lam

Beta : ChanChan & Tiny

Hồi thứ hai mươi chín.

Bạch thiếu tiêu đầu làm việc sạch sẽ lưu loát, chỉ chốc lát sau hai người chết đã được chôn kín trong lòng đất, không tìm kiếm cẩn thận thì tuyệt đối không thấy mảy may manh mối. Tần Truy nghĩ đến trước đây Chu Vạn từng nói Bạch Ly giết Trần Bình, nay y lại giết Mã tiêu đầu. Tại sao y lại giết những người này? Cứ cho là họ phạm phải sai lầm, có muốn trừng phạt nghiêm khắc cũng không thể dùng tư hình mà xử lý được, huống hồ mỗi lần Bạch Ly giết người đều âm thầm xuống tay, không giống như trừng phạt thuộc hạ mắc sai lầm. Hắn đang cân nhắc thì có tiếng vang nhỏ ngoài viện truyền vào. Giang Khinh Trục thấp giọng nói: “Viện này của ngươi phong thủy thế nào mà đêm hôm vẫn náo nhiệt thế.” Tần Truy nghĩ Thiên Kiếm sơn trang rộng lớn như vậy, có nhiều người qua lại vốn là chuyện thường thôi, chỉ là mấy ngày nay liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khó tránh khỏi phải cẩn thận đề phòng.

Hai người vẫn trốn trong bóng tối như trước. Từ xa đi tới vẫn là hai bóng người với một chiếc đèn ***g, chỉ là bóng dáng kia nhỏ nhắn yểu điệu, cách đi đứng rõ ràng hai nữ tử trẻ tuổi. Đến khi họ tới gần, cẩn thận nhìn ra mới biết đó là hai tỳ nữ trong Thiên Kiếm sơn trang. Thiếu nữ cầm đèn ***g mặc mặc áo đỏ, người đi sau vận váy dài xanh đậm, tay ôm thực hạp. Hai người đi tới ngoài cửa thấy trong phòng tối om, thiếu nữ áo hồng nhẹ giọng nói: “Trong viện tối như mực, khách nhân chắc đã ngủ rồi, chúng ta đi đưa nơi khác thôi.” Thiếu nữ váy xanh nói: “Lúc nãy ta đứng xa xa nhìn thấy có ánh đèn mà, nếu trang chủ muốn tận tình với khách thì chúng ta đừng lười biếng, cứ hỏi một chút rồi nói sau.” Thiếu nữ áo đỏ không vui nói: “Tỷ tỷ thật là thành thực, coi lời trang chủ như khuôn vàng thước ngọc luôn rồi.” Thiếu nữ váy xanh nói: “Chúng ta là hạ nhân, đương nhiên phải nghe theo lời chủ nhân sai bảo, sao có thể đứng sau lưng ngài mà nói nọ nói kia.” Thiếu nữ áo đỏ nói: “Nếu tỷ tỷ đã nghĩ như thế thì hẳn là phải không oán không hối, sao hôm qua muội ở ngoài Chúng Phương tiểu viện lại nghe thấy tỷ khóc thương tâm đến thế? Trước đây tỷ tỷ là thị nữ bên người phu nhân, nào có ai dám khiến tỷ tỷ có nửa phần không vui, trừ trang chủ…” Thiếu nữ váy xanh nghe vậy cả kinh nói: “Im miệng, tổng quản đại nhân đã nghiêm lệnh không ai được nhắc đến chuyện của phu nhân rồi cơ mà.” Thiếu nữ áo đỏ nói: “Muội cứ nói đấy, tỷ đi tố cáo đi. Đáng tiếc ở ngoài Chúng Phương tiểu viện tỷ tỷ khóc lóc gọi phu nhân cũng bị muội nghe thấy, không biết tổng quản đại nhân sẽ phạt ai đây.” Thiếu nữ váy xanh sắc mặt đại biến, hỏi: “Muội nghe thấy gì?” Thiếu nữ áo đỏ xoay người lùi lại một chút: “Cái gì cần nghe muội đều nghe hết, tỷ nói phu nhân chịu ủy khuất, phu nhân chịu ủy khuất gì? Nếu thật sự chịu ủy khuất tại sao lại cùng người nọ làm chuyện bừa bãi như thế…” Thiếu nữ váy xanh giật mình kinh sợ, thoắt cái đã ném thực hạp sang bên, đứng ở sau lưng bóp chặt cổ của thiếu nữ áo đỏ. Thiếu nữ áo đỏ bất ngờ không kịp phòng bị, giãy dụa hồi lâu vẫn không thể tránh thoát, hơi thở không thông mềm nhũn trên đất.

Hai người Giang Tần không ngờ một thị nữ nho nhỏ lại dám giết người. Thiếu nữ kia thấy chính mình giết hại đồng bạn thì cũng sợ tới mức tay chân phát run sắc mặt tái nhợt, suy sụp ngã ngồi, thất thanh khóc rống. Tần Truy nghe xong lời nói của thiếu nữ áo đỏ thì nghĩ tới gì đó, mở cửa phòng ra. Thiếu nữ váy xanh đang đau khổ thương tâm, nghe thấy tiếng mở cửa phòng thì hãi hùng giật nảy, há miệng muốn hét. Giang Khinh Trục nhanh tay bịt miệng nàng ta lại. Tần Truy ôn nhu nói: “Cô nương đừng sợ, chúng ta chỉ có mấy câu muốn hỏi, hỏi xong sẽ thả cô đi.” Thiếu nữ váy xanh liếc nhìn hắn rồi lại cúi đầu nhìn thiếu nữ áo đỏ trên mặt đất. Tần Truy xoay người thăm dò hơi thở của nàng kia, tuy khí tức mong manh nhưng chưa tổn hại tính mạng, chỉ là nhất thời hít thở không thông mà thôi, bèn nói: “Nàng còn sống, cô nương không cần lo lắng.” Nói đoạn, hắn ôm thiếu nữ áo hồng lên, đưa vào phòng, đặt lên giường.

Thiếu nữ váy xanh không dám ngồi xuống trước mặt hai người, hai đầu gối mềm oặt quỳ xuống đất mà nói: “Công tử tha mạng, tiểu tì chẳng qua cãi nhau vài câu với Đại Chu, nhất thời nóng giận nên mới động thủ. Tiểu tì tự biết mình xuống tay không biết nặng nhẹ, khi Đại Chu tỉnh lại nhất định sẽ bồi tội với muội ấy.” Dứt lời, nàng ta dập đầu như giã tỏi. Tần Truy đưa tay đỡ lấy nàng ta, hỏi: “Cô nương tên Tích Thúy phải không?” Thiếu nữ váy xanh sửng sốt nói: “Sao công tử lại biết tiện danh của tiểu tì?” Nàng thấy Tần Truy sắc mặt ôn hòa dung mạo tuấn mỹ, sợ hãi trong lòng đã tan đi một nửa. Tần Truy không đáp mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi hai người nhắc tới Chúng Phương tiểu viện, có phải là khu viện trồng trăm loại hoa ở phía Nam sơn trang không?” Tích Thúy nghe hắn nhắc tới Chúng Phương tiểu viện thì sắc mặt trắng nhợt, thế nhưng nhìn vào hai mắt hắn lại không thấy có ác ý thì liền gật đầu.

Tần Truy hỏi: “Chủ nhân của Chúng Phương tiểu viện là ai?” Tích Thúy tỏ vẻ khó xử, do dự thật lâu mới nói: “Chúng Phương tiểu viện vốn là nơi ở của trang chủ phu nhân.” Tần Truy gật đầu nói: “Thượng Quan phu nhân giờ ở nơi nào?” Tích Thúy nói: “Phu nhân mất tích.” Nói xong bỗng quỳ xuống dập đầu nói: “Nếu như công tử đáp ứng giúp phu nhân tẩy sạch oan tình, Tích Thúy sẽ nói hết chân tướng cho hai vị.” Giang Khinh Trục nói: “Chúng ta không phải quan phủ, làm sao rửa oan cho bà ấy được.” Tích Thúy nói: “Tiểu tì tùy thị phu nhân từ nhỏ, biết rõ phu nhân tuyệt đối không cùng người khác làm chuyện bừa bãi, chắc chắn có người vu oan hãm hại phu nhân. Sau khi phu nhân mất tích, tính tình trang chủ đại biến, lại không cho người khác nhắc tới chuyện của phu nhân nữa, ngay cả Chúng Phương tiểu viện cũng khóa kín. Ngài ấy chỉ niệm chút tình cũ mà mỗi tháng cho người quét tước một lần. Tiểu tì thấp cổ bé họng, không thể rửa sạch oan khuất cho phu nhân, nếu công tử có thể tương trợ, Tích Thúy vô cùng cảm kích, đời này nguyện làm nô làm tì, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ân đại đức.”

Tần Truy nói: “Cô nương đừng ngại, cứ từ từ nói, chúng ta nếu đủ khả năng thì đương nhiên nghĩa bất dung từ.” Tích Thúy nói: “Tiểu tì thấy hai vị công tử tuổi trẻ tài cao, diện mạo bất phàm, nhất định là thiếu niên anh hùng tâm đầy hiệp nghĩa, cho nên mới nguyện bẩm báo hết thảy tâm sự. Những lời Tích Thúy nói từng câu đều là thật lòng, tuyệt không dối trá nửa phần.” Tần Truy nghiêm nghị nói: “Cô nương, mời nói.”

Tích Thúy gạt lệ nói: “Phu nhân cùng trang chủ là thanh mai trúc mã quen biết từ nhỏ, sau khi phu nhân được gả vào Thiên Kiếm sơn trang thì hai người là một đôi phu thê tình thâm ý thiết, trang chủ lại càng không nói nửa câu nặng lời với phu nhân. Hai tháng trước, một sáng tôi ngủ dậy không thấy phu nhân ở trong phòng, tìm khắp trong viện ngoài viện cũng không thấy bóng người, trong cơn nóng vội liền đi bẩm báo trang chủ. Ai ngờ trang chủ lại sai Minh Chu truyền lời nói thân thể không khỏe, không gặp bất luận kẻ nào. Đến giữa trưa, đệ tử của sơn trang áp giải một người từ chân núi lên. Người nọ mi thanh mục tú, bộ dạng vô cùng tuấn tú, thế mà cả người run rẩy bị dây thừng trói chặt đẩy đến trước mặt trang chủ. Minh Chu chỉ nói có một câu ‘Trang chủ tại thượng, còn không mau quỳ xuống’, hắn đã quỳ mọp xuống đất són cả nước tiểu. Ta ở một bên nhìn thấy, nghĩ rằng người này không có cốt khí, tướng mạo có đẹp cũng chẳng để làm gì. Minh Chu truyền lời hỏi hắn là ai, người này sợ hãi rụt rè, khóc lóc sướt mướt, lại nói… lại nói… Ai, ta làm sao có thể nói ra được đây.”

Giang Khinh Trục nói: “Chẳng lẽ hắn còn dám nói mình là gian phu của trang chủ phu nhân hay sao.” Tích Thúy nghe xong nước mắt ròng ròng, gật đầu nói: “Trang chủ đương nhiên không tin, thế nhưng người nọ kể ra từng chuyện không hề sơ hở, nói hắn với phu nhân quen biết ra sao, tư thông thế nào, còn cả việc hắn với phu nhân âm thầm bàn tính việc rời trang bỏ trốn, ta ngày ngày hầu hạ bên người phu nhân cũng không tài nào phản bác được. Trang chủ tức giận không nói nên lời, bèn bảo Minh Chu hỏi ta có biết việc này không, người nọ nói hắn cùng với phu nhân hẹn hò vào đêm khuya, ta đã ngủ say làm sao có thể nói được gì, chỉ có thể khuyên bảo trang chủ, phu nhân phẩm tính cao thượng, sẽ không lui tới với người này đâu. Trang chủ chẳng nói chẳng rằng, phất tay bảo hạ nhân lôi người nọ đi, sau đó dùng gậy đánh chết, vứt xuống dưới núi.”

Tần Truy nói: “Còn trang chủ phu nhân đâu?” Tích Thúy nói: “Sau ngày đó ta không thấy phu nhân đâu nữa, chỉ sợ…là lành ít dữ nhiều. Có khi ta nằm mộng thấy phu nhân, cả người bà đẫm máu đi trên mặt đất, đáng sợ vô cùng.” Tần Truy thấy nàng muốn nói lại thôi, liền hỏi: “Chẳng lẽ cô nương biết rõ ai là người hạ độc thủ?” Tích Thúy cả kinh, ánh mắt dao động, mấy lần muốn mở miệng rồi lại ngập ngừng. Tần Truy nói: “Để ta đoán thử, kẻ hạ độc thủ là Thượng Quan Thanh?”

Tích Thúy kinh ngạc, trên dưới Thiên Kiếm sơn trang tôn kính Minh chủ như thần linh, không một ai dám hô thẳng tên họ của ngài. Tần Truy nói: “Tích Thúy cô nương, có phải hắn tự tay giết phu nhân hay không?” Tích Thúy nói:“… Không, không.” Tần Truy nói: “Cô nương một lòng muốn rửa oan cho phu nhân, nếu biết hung phạm là ai nào có đạo lý giấu diếm như thế. Cô nương không nói hẳn là có băn khoăn mới không thể nói, trừ Thượng Quan minh chủ ra, trong sơn trang này còn có ai không thể nhắc tên?” Tích Thúy nói: “Tiểu nữ chỉ sợ mình nhìn nhầm, hoặc suy nghĩ quá nhiều mà sinh ra chứng du hồn. Sau khi phu nhân mất tích, ta tuy nhận lệnh không được phép đến gần Chúng Phương tiểu viện, thế nhưng những lúc nửa đêm không người vẫn lặng lẽ đi qua vài lần. Có một đêm, ta thấy cửa phòng nhỏ trong viện không khóa, trong lòng vui vẻ cho là phu nhân đã về, đang muốn đi lên đẩy cửa thì thấy một bóng đen trong phòng đi ra. Ta vừa kinh vừa sợ, tưởng có trộm vào, vội vàng trốn ra sau thân cây không dám nhúc nhích. Bóng đen kia đứng đó một lúc lâu, ta sợ hắn phát hiện, thậm chí còn không dám thở mạnh. Khi hắn đi qua bên cạnh, ta ngửi được mùi máu rất nồng. Lúc này mây tản ra một chút, ánh trăng rọi xuống, ta đánh bạo liếc nhìn người nọ một cái… Hình như… hình như là trang chủ.” Tích Thúy nói đoạn ngừng lại, nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, nàng ta không rét mà run: “Ta mê mang hỗn loạn trở về phòng mình, ngã người liền ngủ, hôm sau tỉnh lại chỉ nghĩ rằng mình nằm mộng. Trang chủ sao có thể một ra mình vào Chúng Phương tiểu viện lúc đêm khuya được. Phu nhân mất tích, trang chủ nhớ mong quá mức mà vào tiểu viện nhìn qua thì cũng thôi, nhưng mùi máu trên người là thế nào.”

Giang Tần hai người nghe xong không hẹn mà cùng nhớ tới cảnh tượng trong mật thất ở Chúng Phương tiểu viện, đều cảm thấy có chút hoảng sợ. Tích Thúy nói: “Sau này ta lại đi lần nữa, thấy xung quanh không người mới đánh bạo đi vào, trong viện cửa ải đóng chặt hoa cỏ héo rũ, rõ ràng là đã rất lâu không có người viếng thăm. Phu nhân ngày thường rất thích sạch sẽ lại ưa thanh tĩnh, Chúng Phương tiểu viện đều được quét tước không vương một hạt bụi nhỏ, nay người đi nhà trống khiến lòng ta lạnh lẽo vô cùng. Ta đang thương tâm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc không biết truyền từ đâu tới.” Tần Truy nhíu mày nói: “Tiếng khóc?” Tích Thúy nói: “Ta cũng không biết có phải tiếng khóc hay không, mới nghe thì rất giống, lúc sau lại không có nữa. Ta càng nghĩ, càng thấy thanh âm kia tựa như…” Tần Truy hỏi: “Như cái gì?” Tích Thúy bi ai nói: “Như tiếng của phu nhân. Phu nhân nhất định đã sớm gặp bất trắc không còn trên nhân thế nữa rồi, nhưng bà ấy hàm oan mà chết, hồn phách vẫn quanh quẩn ở Chúng Phương tiểu viện không chịu rời đi, cho nên mới để ta nghe thấy tiếng khóc.” Tích Thúy cùng trang chủ phu nhân chủ tớ tình thâm, nói đến đây thì bi thương gục xuống khóc lớn. Tần Truy liếc nhìn Giang Khinh Trục, hai người đều nghĩ nữ tử bị nhốt trong mật thất chính là trang chủ phu nhân, thế thì bộ xương kia là ai? Lẽ nào Thượng Quan Thanh biết thê tử làm trò xằng bậy với người khác nên giận dữ giết chết gian phu, lại chặt chân chặt tay thê tử để trút căm phẫn ư? Nếu quả thật như thế thì tuy là chuyện trong nhà, song đường đường Thất Kiếm Minh chủ cũng không tránh khỏi quá mức hung ác tàn độc, không xứng lấy danh nhân nghĩa chi kiếm mà thống lĩnh tất cả kiếm phái trong thiên hạ.

Tần Truy nghĩ đến đây lại nhìn Giang Khinh Trục, Giang Khinh Trục lắc lắc đầu ý bảo hắn chuyện trong viện chẳng hề đơn giản như thế. Tần Truy nói: “Tích Thúy cô nương, việc này tuyệt đối đừng nói với người nào khác để tránh rước lấy họa sát thân, sau này ở trong trang, vạn sự phải cẩn thận.” Tích Thúy gật đầu đáp ứng, chợt nghe Đại Chu đang nằm trên giường rên khẽ một tiếng sắp sửa tỉnh lại. Tần Truy thấy nàng ta sắp tỉnh thì xé một miếng vải che mặt mình lại. Giang Khinh Trục biết được tâm tư của hắn cũng mỉm cười góp vui.

Đại Chu vừa mở mắt thì chỉ thấy yết hầu đau đớn đầu óc choáng váng, vừa định nhúc nhích thì nghe có người nói chuyện. Nàng len lén nhìn ra, trong phòng có hai bóng đen. Một người khàn giọng bảo: “Trong Thiên Kiếm sơn trang có vô vàn vàng bạc châu báu hi thế kì trân, hôm nay đến đây rồi, không thể tay không mà về được.” Tên còn lại nói: “Đương nhiên là vậy, bất quá trong trang quá nhiều người tuần tra, tí nữa làm việc phải cẩn thận. Hai con nha đầu này phải xử lý thế nào?” Đại Chu nằm trên giường thấy bóng đen kia làm động tác cắt cổ, nói: “Miễn cho nhiều chuyện.” Nàng sợ hãi đến hồn phi phách tán, muốn chạy trốn mà cả người như nhũn ra, muốn kêu to cũng không kêu ra tiếng. Tên giọng khàn bỗng nhiên cả kinh nói: “Kìa, con bé áo xanh muốn chạy, mau đuổi theo, đừng để nó gọi người đến.” Nói xong, cửa phòng vang lên cạch một tiếng. Đại Chu không dám thở mạnh, đợi một lúc không thấy người trở về. Nàng nghĩ may mà gặp phải hai tên trộm ngốc, nếu không e là tính mạng khó giữ. Nàng nghĩ đến mình đại nạn không chết, chống người ngồi dậy thấy có khí lực hẳn lên. Lúc này cửa sổ vang khẽ, Đại Chu như con chim sợ cành cong tưởng lũ trộm cướp đã đi mà quay lại, sợ tới mức chân nhũn như bùn, khi cẩn thận nhìn lên lại trông thấy Tích Thúy đứng ở ngoài cửa sổ.

Đại Chu đã sớm quên hết tranh chấp, thấy nàng như gặp thân nhân, thấp giọng hô: “Tích Thúy tỷ tỷ, cứu muội với.” Tích Thúy nói: “Ta đã dẫn bọn chúng rời đi rồi, muội muội mau ra đây.” Đại Chu gắng sức đi đến bên cửa sổ, Tích Thúy đỡ nàng ra. Đại Chu run lẩy bẩy, nức nở nói: “Tỷ tỷ, muội suýt nữa đã mất mạng rồi.” Tích Thúy an ủi nói: “Hai tên tặc nhân đã chạy ra ngoài viện rồi, chúng ta đi mau.” Đại Chu nói: “Được, chúng ta đi hồi bẩm trang chủ, bắt hai tên kia lại.”

Tích Thúy cảm kích Giang Tần hai người diễn kịch giải vây cho mình, liền nói với Đại Chu: “Người trong sơn trang đều là anh hùng hào kiệt trong chốn võ lâm, hai tên tiểu tặc vào trang chính là chui đầu vào rọ. Lại nói đã nhiều ngày nay truy bắt thích khách, trang chủ đã phái thêm rất nhiều nhân thủ tuần tra ban đêm rồi, việc nhỏ thế này mà đi bẩm báo nhất định sẽ khiến trang chủ không vui, chúng ta đừng làm chuyện mất mặt thế.” Đại Chu không nghi ngờ gì, gật đầu nói: “Tính tình trang chủ gần đây có chút khó lòng nắm bắt, một khi đã vậy thì chúng ta đi mau.” Tích Thúy thấy nàng đã hoàn toàn quên những lời cay nghiệt ban nãy, nghĩ bụng đây chỉ là một cô bé tâm như ruột ngựa nói chuyện độc mồm mà thôi, những điều đã nói đã làm quay người là quên, đắc tội với ai cũng không biết. Nàng không khỏi âm thầm thở dài, hai người dìu nhau vội vàng rời đi.

Tần Truy cùng Giang Khinh Trục vẫn chưa đi xa, chẳng qua chỉ phi thân lên cây ẩn thân mà thôi. Hai người thấy Tích Thúy và Đại Chu đi rồi mới xuống dưới. Tần Truy nói: “Không thể ngờ được trong Thiên Kiếm sơn trang còn có ẩn tình thế này, nữ tử trong mật thất chín phần chính là trang chủ phu nhân mất tích kia rồi. Đêm qua ta thấy Du Tĩnh rất có hứng thú với bộ xương kia, không biết gã đã nhìn ra cái gì.” Giang Khinh Trục chung quy vẫn chẳng nói được điều gì hay về Du Tĩnh, nghe Tần Truy nhắc tới gã thì thuận miệng bảo: “Hạng người trộm cắp lén lút ấy thì nhìn ra cái gì, chẳng qua là giả vờ thần bí mà thôi.” Tần Truy nói: “Huynh có thành kiến với gã, tất nhiên là nhìn đâu đâu cũng không thuận mắt rồi. Gã sờ tới sờ lui trên bộ xương trắng kia, lúc ấy huynh và ta đều không để ý, một lòng chỉ đặt trên nữ tử kia. Hôm nay nghe Tích Thúy cô nương nói thì ta lại có chút để tâm. Không bằng thừa dịp bây giờ trời tối quay lại xem thế nào?” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi muốn đi thì đi, ta đi cùng ngươi là được.”

Hai người lại đến Chúng Phương tiểu viện, Tần Truy cùng Giang Khinh Trục quen đường nhẹ nhàng phiên thân nhảy vào phòng, dời phiến đá đi chỗ khác. Tần Truy nhìn bức họa trên tường thì không khỏi thổn thức. Nữ tử trong tranh phong tư yêu kiều thanh nhã động nhân, bất luận thế nào cũng không thể liên hệ với nữ thi không rõ hình người trong mật thất. Lúc này xuống dưới mật thất, Tần Truy đã có chuẩn bị. Hắn đánh hỏa chiết lên, châm đèn chiếu sáng bốn phía. Giang Khinh Trục đi đến bên tường, dựa theo chỉ dẫn của Du Tĩnh ngày đó mà mở cửa đá ra. Tần Truy vào trong liền thấy bất thường, lại dùng đèn soi, mật thất trống không, chẳng còn bóng dáng nữ thi và xương trắng kia nữa. Hai người hai mặt nhìn nhau, Giang Khinh Trục nói: “Có người đến, là ai?”

Tần Truy nói: “Người này giam giữ trang chủ phu nhân, lại có thể qua lại tự nhiên trong trang như thế, ắt không phải là người ngoài.” Giang Khinh Trục nói: “Thế nhưng trong trang có nhiều đệ tử và hạ nhân như vậy, ai cũng có khả năng tránh khỏi tai mắt để ra vào, muốn tra thật không dễ.” Tần Truy trầm ngâm nói: “Mật thất bằng đá có cơ quan xảo diệu, không thể xây thành trong ngày một ngày hai được, tại sao dưới phòng của phu nhân lại có mật thất ấy? Chẳng lẽ thực sự hẹn hò với người ta? Không biết có mật đạo thông ra nơi khác không.” Giang Khinh Trục nói: “Nơi này bốn bên kín kẽ không một khe hở, chi bằng nói là bảo khố thì đúng hơn.” Tần Truy nghe xong chợt thấy trước mắt sáng lên, nói: “Hay là dưới đất này vốn dĩ cất giấu bảo vật gì? Người nọ giả trang thành Thượng Quan Thanh, vốn định lừa lấy lòng tin của trang chủ phu nhân mà nhân cơ hội mở mật thấy cướp đồ, ai ngờ phu nhân cùng trang chủ tình cảm sâu đậm, dễ dàng nhìn ra chân tướng, cho nên hắn mới dùng khổ hình bức cung.” Giang Khinh Trục nói: “Nói vậy cũng có lý, nhưng mà gian phu sao lại thành ra như thế?” Tần Truy nói: “Thiên Kiếm sơn trang đột nhiên mất tích trang chủ phu nhân, Thượng Quan Thanh vừa biết ắt sẽ tìm kiếm khắp nơi, kẻ kia khó tránh bại lộ thân phận, liền tìm một người vu hãm phu nhân thông *** bỏ trốn, cứ thế xuống núi tìm người, thế nhưng dưới núi thì tìm làm sao được, đương nhiên là sống chết mặc bay. Thượng Quan Thanh đường đường là Minh chủ Thất Kiếm Minh, chuyện xấu trong nhà cũng sẽ không bêu riếu khắp nơi, chẳng phải thế là vẹn cả đôi đường?” Giang Khinh Trục nói: “Nếu quả thực như ngươi suy đoán, không biết hắn lấy cái gì từ trong mật thất nhỉ.”

Tần Truy tuy nắm được chút đầu mối, song vẫn thấy có nhiều chỗ khó mà nói cho rõ ràng. Trong lúc hắn đang suy nghĩ, lại nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng vang rầm rĩ. Hắn giật mình thầm nghĩ không ổn, Giang Khinh Trục đã lao ra khỏi tường đá, đáng tiếc đã muộn một bước, phiến đá chặn mật thất đã bị đóng chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.