Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : ChanChan & Tiny
Hồi thứ ba mươi.
Hai người bị nhốt trong phòng tối dưới đất, trong lòng đều tự hối hận, chỉ trách mình làm việc sơ ý, không nghĩ tới có người bám theo âm thầm ra tay. Giang Khinh Trục nói: “Người này theo suốt dọc đường, ngươi ta lại không hề phát hiện.” Tần Truy và y chia nhau xem xét bốn vách tường nhưng không có cơ quan mật đạo. Tần Truy thở dài nói: “Là ta sơ ý, nên để lại một người thủ ở bên trên mới đúng.” Giang Khinh Trục thấy hắn tự trách thì mỉm cười, đưa tay kéo hắn một cái. Hai người sóng vai mà ngồi, Giang Khinh Trục nói: “Dù sao nhất thời cũng không ra ngoài được, kể cho ta nghe chuyện về sư phụ, sư huynh và các sư điệt của ngươi đi.” Tần Truy nói: “Chẳng phải huynh không thích nghe sao?” Giang Khinh Trục nói: “Bây giờ thích nghe. Từ nhỏ ta chỉ có một muội tử rụt rè, gặp ta gọi một tiếng ca ca cũng đỏ mặt nửa ngày, thấy mấy sư huynh sư điệt cả ngày vây quanh ngươi nói nói cười cười, thực sự có chút hâm mộ.”
Tần Truy nghĩ nghĩ, nói: “Năm ta ba tuổi quê nhà túng quẫn, chết đói rất nhiều người, lại lây lan ôn dịch, cha mẹ và tỷ tỷ lần lượt ốm chết, chỉ còn hai ca ca mang ta chạy nạn cùng dân làng, sau này không hiểu vì sao cũng lạc mất. Ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa đói, trên đường cũng không ít trẻ con không sống được vì bị mẹ cha vứt bỏ. Một ngày kia ta đang lăn lóc trong bùn, bỗng thấy có hai người đứng trước mặt, một người là ân sư, người khác là tứ sư huynh Đới Quân Phùng. Khi đó ân sư còn đang tráng niên, đưa theo sư huynh mới hơn hai mươi tuổi, sư phụ thấy ta, bỗng thở dài nói, bán con để ăn, tách xương mà nấu, hài tử còn nhỏ như vậy bị bỏ lại ven đường, thiên tai nhân họa thật khiến cho lòng người lạnh ngắt. Lúc đó ta còn nhỏ, không hiểu người nói cái gì, Đới sư huynh lại lấy màn thầu trong tay nải cho ta ăn. Sư phụ hỏi, con cứu nó được nhất thời, có thể cứu được một đời sao? Đới sư huynh nói, đệ tử không cứu nhất thời cũng không cứu cả đời, chẳng qua cho nó một chiếc màn thầu mà thôi. Sư phụ nói, trong các sư huynh đệ con là đứa lòng dạ sắt đá nhất, dọc đường đi có thấy cho ai cái màn thầu miếng nước uống nào đâu, sao hôm nay lại mềm lòng? Đới sư huynh nói, không phải đồ nhi mềm lòng, là vì sư phụ thở dài. Sư phụ khó hiểu hỏi, ta thở dài thì sao? Đới sư huynh năm hai mươi tuổi cũng nghiêm túc lạnh lùng như hiện giờ vậy, mặt không chút thay đổi nói, sư phụ thở dài nghĩa là đã động lòng trắc ẩn, nạn dân trên đường đâu chỉ trăm ngàn, sao sư phụ lại chỉ than thở với tiểu oa nhi này đây? Sư phụ nghe xong mỉm cười nói, ta đi đường mệt mỏi, đứng đây thở một hơi, con liền nói ta động tâm, thôi được rồi, vi sư thấy hài nhi này khả ái cũng có chút yêu thích, con lau sạch bùn trên mặt nó rồi cho chút nước uống, đừng để nó nghẹn màn thầu.”
Giang Khinh Trục nghe đến đó, mỉm cười nói: “Sư phụ ngươi coi ngươi là chó con mèo con hay sao?” Nói xong lại nghĩ, Tần Truy khi đó chẳng qua mới ba tuổi, lại có thể nhớ rõ rành mạch nhiều chuyện như vậy, thực sự là không sao hiểu nổi. Tần Truy nói: “Sau này ta cũng hỏi qua sư phụ, nhiều hài tử bất hạnh như vậy, sao chỉ có mình con lọt vào mắt xanh của người. Sư phụ nói, Đới sư huynh của con nói không sai, không cứu nhất thời cũng không cứu cả đời, chẳng qua chỉ là cho con một cái màn thầu thôi. Thế gian hỗn loạn ồn ào, bất hạnh nhiều lắm, xem không hết, nhìn không xong, ta vừa lúc đến bên cạnh con, trong lòng cảm khái thở dài, cơ duyên xảo hợp thu con làm đồ đệ, sự đời coi trọng duyên phận, chuyện trước trôi đi, chuyện sau phát triển, cần gì phải hỏi nguyên do.”
Giang Khinh Trục cân nhắc những lời này, nghĩ rồi lại có chút hoảng hốt, Tần Truy tưởng y nghe đến mệt mỏi, liền hỏi: “Ta kể mấy chuyện vụn vặt ấy làm gì không biết, vẫn là nghĩ xem nên ra khỏi đây thế nào mới phải.” Giang Khinh Trục lẩm bẩm nói: “Chuyện trước trôi mất, chuyện sau phát sinh, duyên khởi duyên diệt, đã tự định sẵn. Hay cho một câu cần gì phải hỏi nguyên do, tiêu sái biết bao nhiều. Thế nhân cốt nhục ly tán, vĩnh cách thiên nhân, làm sao có thể không làm người ta thương tâm cho được?” Tần Truy nhẹ nhàng cầm lấy tay y, Giang Khinh Trục không phát hiện ra sự khác thường, đột nhiên nói: “Vân muội trước đây sợ nhất là bóng tối, nửa đêm tỉnh lại luôn khóc gọi cha mẹ. Có một lần ta nghe thấy, đứng ngoài cửa sổ hỏi muội ấy làm sao vậy, muội ấy gọi ta một tiếng ca ca.” Tần Truy mỉm cười nói: “Huynh vui vẻ lắm nhỉ.” Giang Khinh Trục gật đầu nói: “Ta lâu không về nhà, muội ấy không quá quen thuộc với ta, một tiếng ca ca này đúng là khiến người mừng rỡ. Ta nghe muội ấy khóc thương tâm quá, liền bảo đừng sợ, ta đứng ngoài cửa trông. Đêm hôm đó ta nghe muội ấy khóc mãi đến nửa đêm mới ngủ.”
Tần Truy bỗng nhiên chợt lóe lên ý nghĩ: “Tiếng khóc. Đúng rồi, Tích Thúy cô nương nói khi nàng đi vào viện này nghe thấy tiếng khóc, là tiếng người phụ nữ kia kêu khóc, tiếng khóc truyền ra được, nói không chừng nơi này có chỗ thông ra.” Giang Khinh Trục nói: “Ở trong viện nghe thấy, hẳn là cách nơi này không xa.” Hai người tuy ở trong bóng tối nhưng vẫn không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên. Tần Truy nói: “Ta lên nhìn một cái.” Giang Khinh Trục lại giành trước nhẹ nhàng chụp lên vách đá, phóng người lên trên, đảo mắt đã lên đến đỉnh tường vách tường. Tần Truy tuy cũng muốn lên, thế nhưng vách đá cực ít chỗ đặt chân, cùng lên ngược lại còn làm y vướng tay vướng chân y, chỉ đành nhắc nhở y nhớ cẩn thận. Giang Khinh Trục lấy tay đẩy đẩy đỉnh mật thất, đỉnh đá không chút suy suyển. Y bám một tay lên tường đá, tay kia lần theo khe tường, chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh luồn vào.
Tần Truy hỏi: “Có khe hở không?” Giang Khinh Trục nói: “Có gió tiến vào, đúng là có khe hở, đáng tiếc không thể ra ngoài được.” Tần Truy nói: “Để ta xem xem sao.” Giang Khinh Trục sờ soạng trong chốc lát bỗng nhiên nói: “Ô?” Tần Truy hỏi: “Làm sao vậy?” Giang Khinh Trục nói: “Hình như có người.” Y nhìn qua khe đá chỉ thấy một đôi chân, không biết là địch hay là bạn, không dám tùy tiện cầu viện, đang muốn nhìn kĩ hơn, người nọ bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, ngay sau đó sương mù ập thẳng mặt mà đến. Giang Khinh Trục cả kinh, lập tức buông tay tránh lui trở lại mật thất. Tần Truy thấy y đột nhiên nhảy xuống, không hiểu ra sao, vội vàng tiến lên muốn hỏi. Khi hắn ngẩng đầu lên, khói mù đã phun vào dày đặc.
Giang Khinh Trục ho khan mấy tiếng, nói:“Mau bế khí.” Tần Truy cũng hoảng sợ, bốn phía mật thất không thông, nếu khói độc tràn vào thì người bên trong không có chỗ nào trốn được, bế khí, có thể bế được bao lâu ? Khói này vừa nồng vừa hắc, nhất thời khó lòng biết được có độc hay không, Tần Truy chỉ hít vào một chút đã thấy choáng váng, bàn tay đưa ra chạm tới Giang Khinh Trục cũng đã cả nhũn người quỳ rạp trên đất. Trong lòng hắn rối bời, trấn định thường ngày không còn mảy may, thầm nghĩ không thể để cho y chết, liền bế khí nâng y dậy, chuyển ra bên ngoài cửa đá, đóng cửa lại. Ngực hắn khó chịu, tầm mắt tối đi, không tự chủ được mà ngã ngồi xuống đất, vừa thở được một hơi đã phát giác vẫn có khói độc len vào qua cửa đá, bèn cởi áo ngoài che khe hở lại rồi sờ sờ hai má Giang Khinh Trục, làn da dưới tay lạnh ngắt. Tần Truy nôn nóng vạn phần, đầu nhức như dùi, hai mắt biến đen, gối vào người y hôn mê bất tỉnh.
Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, Tần Truy mở mắt ra chỉ thấy nóc nhà tối om, đưa tay sờ soạng cạnh mình, không thấy Giang Khinh Trục. Hắn đánh giá xung quanh, thì ra đây là một gian phòng chứa củi, cũng không biết mình đã mê man bao lâu, chỉ có thể đứng lên đi tới bên cửa. Phòng củi nho nhỏ vô cùng cũ nát, trên cánh cửa gỗ đầy rẫy lỗ hổng, đẩy khẽ đã mở tung. Bên ngoài đêm đã rất khuya, gió lạnh từng trận, vẫn là bên trong Thiên Kiếm sơn trang. Tần Truy không biết ai phun khói mê đưa mình đến nơi này, lại lo lắng cho Giang Khinh Trục, cứ nghĩ tới vô vàn điểm khả nghi trong sơn trang này, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không biết giờ này y ở đâu, lập tức tìm kiếm khắp bốn phía.
Quanh quanh co co tìm thẳng tới tiểu viện Chúng Phương, chợt nghe tiếng vang tay áo, một bóng xám lao vụt qua bên cạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn qua, bóng xám đứng trên mái hiên nhìn lại, tấm mặt nạ trong bóng đêm càng thêm quỷ bí âm trầm. Người áo xám xuất quỷ nhập thần, tay phải nhoáng lên rút ra một thanh trường kiếm. Tần Truy thấy hắn rút kiếm thì âm thầm đề phòng, thế nhưng kiếm kia vừa xuất vỏ đã tựa như một đòn phủ đầu, đánh cho hắn không thể nhúc nhích. Thanh kiếm mà người áo xám đang cầm trong tay toàn thân ánh đỏ, chính là bảo kiếm Xích Tú xưa nay không rời Giang Khinh Trục.
Tần Truy giật mình trong lòng, không nhịn được nghĩ, sao Xích Tú lại rơi vào tay gã? Mặt nạ của người áo xám tỏa hàn quang lạnh lẽo, Tần Truy không biết võ công gã sâu cạn ra sao, lại lo lắng cho an nguy của Giang Khinh Trục, liền không chút do dự tung người tới muốn đọ sức với gã. Ai ngờ hắn phi thân đuổi theo, người áo xám lại xoay người nhảy xuống khỏi mái hiên chạy vào sâu trong đình viện. Tần Truy không kịp cân nhắc, trong lòng phiên đảo trước sau chỉ nghĩ tới Giang Khinh Trục, hôm nay bất luận thế nào cũng không thể để người áo xám mang Xích Tú rời đi, đuổi theo càng ngày càng gấp.
Hắn tự cao khinh công không kém mà vẫn không dám buông lơi mảy may, thế mà càng đuổi lại càng cách xa người áo xám. Hai người lặng yên lướt đi vùn vụt trên các nóc nhà. Tần Truy đi sâu vào mảnh rừng trong viện, đường nhỏ rất quen, tứ phía không chút tiếng người, người áo xám cũng không còn bóng dáng. Hắn đứng đó một lúc lâu, nghe thấy tiếng vang khẽ trong căn phòng gần đó, là tiếng mở cửa sổ, liền nghĩ hay là kẻ áo xám đã vào phòng ? Tần Truy liếc nhìn cửa sổ, cánh cửa không đóng không cài, có gió thổi qua liền phát ra âm thanh ken két. Hắn nhìn trong chốc lát mới chợt nghĩ ra, thảo nào nơi này lại quen như vậy, rõ ràng là tiểu viện chưởng môn sư huynh đang ở đây mà, không biết ông đã ngủ chưa, nếu kẻ áo xám trốn vào phòng, sư huynh lại đang ngủ say chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao. Nghĩ đến chuyện này, liền không nhịn được nhảy qua song cửa mà vào.
Trong phòng tối om im ắng, Tần Truy gọi một tiếng “Sư huynh”, không có ai đáp lời. Hắn sợ người áo xám đang trốn trong phòng, sau khi gọi xong thì lặng yên tiến lên mấy bước, khi tới cạnh bàn liền thấy dưới chân đạp phải một vật, xoay người nhặt lên cầm trong tay sờ sờ, nhất thời sửng sốt. Thứ rơi dưới bàn đúng là Xích Tú trong tay người áo xám vừa rồi. Tần Truy nghĩ nát óc vẫn không hiểu ra sao, cầm hỏa chiết trên bàn đang muốn châm lên, đột nhiên thấy có một trận gió lạnh đánh úp lại, phải vội vàng cúi đầu né đi. Tiếng gió gào thét mà qua như một mũi cương đao, thế đao cương mãnh dị thường, một đao xẹt qua chuyển sang chém mạnh. Tần Truy thầm nghĩ trước đó giao thủ với người áo xám chỉ so chưởng pháp, thấy gã rút kiếm thì tưởng rằng hắn luyện kiếm, thì ra vốn lại là cao thủ dùng đao. Hắn vừa nghĩ vừa trốn, đao pháp của người nọ mạnh mẽ, đao nào cũng mang khí thế đồng quy vu tận, chỉ là không hiểu vì sao Tần Truy trước sau vẫn phá được, chiêu thức quen thuộc vô cùng. Hắn càng tránh càng nghi hoặc, nghĩ thầm sao có thể như thế được, đao pháp này giống y như của tam sư huynh Tiết Triệu.
Tần Truy dấy lên nghi ngờ, mở miệng hô lên: “Tam sư huynh, là huynh sao?” Người nọ không đáp lời, chỉ liều mạng đâm chém, Tần Truy vừa lui vừa đánh, lui đến tận cạnh bàn, cầm lấy hỏa chiết huơ lên. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt người nọ, quả nhiên là Tiết Triệu. Tần Truy mới đầu vui vẻ, song lập tức hoảng sợ giật mình, Tiết Triệu mặt đầy máu tươi, cả người thương tích chồng chất, thấy ánh sáng bất chợt rọi đến cũng không hề né tránh mà tiếp tục liều mạng đâm ra hết đao này đến đao khác. Tần Truy thấy hắn râu tóc tán loạn, khóe mắt nứt toác, giận dữ đến mất đi lý trí. Tần Truy cấp bách gọi lên: “Tam sư huynh, huynh làm sao vậy, là đệ mà.”
Tiết Triệu mắt điếc tai ngơ, một đao chém xuống bổ mặt bàn thành hai nửa. Tần Truy thấy rõ là tam sư huynh liền không dám vận kiếm làm hắn bị thương, chỉ một mực né tránh mong hắn tỉnh táo lại. Thế nhưng võ công của Tiết Triệu đã thuộc hàng cao thủ nhất lưu, lại tấn công như không muốn sống, Tần Truy đỡ trái hở phải cực kì chật vật. Triền đấu một lát, thân mình Tiết Triệu bỗng nhiên nhoáng lên một cái, cương đao trong tay vô lực chém xuống, hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm lên vạt áo trước của Tần Truy một mảng sẫm đỏ. Tần Truy giật mình hoảng hốt, sải bước tới gần đỡ lấy Tiết Triệu, thấy sau lưng hắn ướt đẫm, tay vừa chạm vào đã thấm đầy máu. Từ nhỏ hắn đã được các sư huynh nuôi lớn, cảm tình sâu đậm vô cùng, mắt thấy Tiết Triệu thụ trọng thương thì trong lòng đau đớn, bàn tay muốn điểm huyệt cầm máu cũng không nghe sai sử, điểm liền mấy cái máu mới ngừng chảy được. Hắn không khỏi run giọng nói: “Tam sư huynh, là ai làm huynh bị thương, đệ tìm chưởng môn sư huynh trị thương cho huynh nhé.”
Tiết Triệu trợn mắt nhìn hắn, Tần Truy đang lúc bối rối không hề để ý. Tiết Triệu quát to: “Chưởng môn sư huynh đã bị ngươi giết chết… Ngươi muốn giết ta còn không mau động thủ đi.” Tần Truy như bị sét đánh, nhất thời cũng không biết ứng đối thế nào, chỉ nhìn Tiết Triệu mà nói: “Tam sư huynh, huynh nói gì vậy, chưởng môn sư huynh bị đệ giết chết, làm sao đệ có thể giết huynh ấy chứ.” Tiết Triệu ho khan mấy tiếng, miệng ứa máu tươi. Tần Truy lo lắng an nguy của hắn, muốn tới xem thương thế ra sao, Tiết Triệu cả giận quát: “Đừng tới đây.” Tần Truy trong lòng đắng ngắt, từ nhỏ đến lớn, sư huynh chưa từng nói nặng với hắn bao giờ, hôm nay từng câu từng chữ của Tiết Triệu như đang nói với kẻ thù, thử hỏi làm sao hắn có thể không khó chịu ? Tần Truy nói: “Tam sư huynh, bất luận trong chuyện này có hiểu lầm gì, phải chữa khỏi vết thương cho huynh trước đã rồi nói tiếp, nếu thật sự là đệ sai, sư huynh muốn lấy mạng đệ, đệ cũng tuyệt chẳng hai lời.” Tiết Triệu cười lạnh nói: “Ngươi là do mấy sư huynh đệ chúng ta nuôi lớn, ta đối đãi với ngươi thế nào, chưởng môn sư huynh lại đối đãi với ngươi thế nào, ta không ngờ ngươi lại có tâm tư như thế.” Tần Truy không rõ tình hình, chỉ muốn qua đó trị thương cho hắn trước. Tiết Triệu hô: “Ngươi mà qua đây, ta sẽ giết ngươi để báo thù cho chưởng môn sư huynh đó.” Tần Truy nói: “Chưởng môn sư huynh ở đâu?” Tiết Triệu cả giận nói: “Ngươi thừa cơ huynh ấy không kịp đề phòng mà sát hại huynh ấy, còn hỏi ta người ở đâu, ngươi tự xem đi !” Nói đoạn, cương đao trong tay chỉ về trên giường.
Tần Truy run rẩy trong lòng, giơ hỏa chiết soi vào trong phòng, bên giường quả nhiên có người ngã trong vũng máu, chính là chưởng môn Thiên Huyền Vạn Khiếu Phong. Hắn sợ đến hồn phi phách tán, lập tức nhào tới, bước chân lảo đảo suýt nữa đã ngã sấp xuống. Tần Truy đỡ Vạn Khiếu Phong trong lòng, thất thanh kêu lên: “Sư huynh, sư huynh.” Gọi liền hai tiếng, chỉ cảm thấy cả người Vạn Khiếu Phong lạnh ngắt, tứ chi cứng ngắc như đá, sớm đã tắt thở từ lâu. Tần Truy ôm xác khóc rống, suy nghĩ rất lung, chuyện gì xảy ra ở đây? Ai là người hạ độc thủ?
Tiết Triệu thấy hắn nước mắt ròng ròng, lạnh lùng nói: “Còn diễn kịch gì nữa.” Tần Truy nói: “Tam sư huynh, rốt cuộc là ai giết chưởng môn sư huynh?” Tiết Triệu nói: “Là ngươi.” Tần Truy lắc đầu nói: “Không phải đệ, là người khác, huynh cân nhắc kĩ xem, rốt cuộc là ai?” Tiết Triệu trợn mắt nhìn hắn mà nói: “Nếu không phải là ngươi, làm sao sư huynh có thể không hề phòng bị?” Tần Truy nói: “Chính mắt huynh thấy là đệ ra tay sao?” Tiết Triệu nói: “Chúng ta là sư huynh đệ hơn hai mươi năm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bất luận thế nào ta cũng không tin là ngươi động thủ. Ngươi… Ngươi giết đại sư huynh, thừa dịp ta không đề phòng mà đả thương ta. Nếu không phải ngươi, vừa rồi ai triền đấu với ta trong bóng tối?” Tần Truy thê lương nói: “Đệ không biết đó là huynh…đệ…vì sao đệ phải giết chưởng môn sư huynh chứ?” Hắn biết Tiết Triệu tính tình ngay thẳng, sẽ không nói mà không có căn cứ, chẳng lẽ là ai giả dạng thành mình để ra tay ác độc? Càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Tần Truy nhẹ nhàng buông thi thể của Vạn Khiếu Phong, đi tới trước mặt Tiết Triệu, khuỵu gối quỳ rạp xuống đất mà rằng: “Tam sư huynh, Tần Truy hôm nay thề với trời, đệ tuyệt đối không hề sát hại chưởng môn sư huynh, ngày sau nhất định sẽ tìm ra hung thủ, vì sư huynh báo thù, nếu trái lời thề này, thì vĩnh kiếp không được siêu sinh.” Tiết Triệu thấy hắn quyết tâm lập thệ, mới nói được mấy câu, nước mắt đã tràn mi mà rơi, nếu nói là diễn trò thì không khỏi quá chân thực. Nhớ tới tình cảm sư huynh đệ suốt hai mươi năm, Tiết Triệu lòng đau như cắt. Thương thế của ông vốn trầm trọng, vừa rồi cố gượng chút sức lực đánh nhau với Tần Truy, lúc này trong lòng bi thương, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, ngã ngồi xuống đất. Tần Truy cuống quít nhặt hỏa chiết rọi tới, run giọng nói: “Tam sư huynh, huynh……” Giọng nói của Tiết Triệu mềm xuống, yếu ớt gọi: “Tiểu sư đệ……” Lời còn chưa dứt đã khí tuyệt mà chết.
Trong lòng Tần Truy hỗn loạn mờ mịt, nhớ tới cách đây chẳng bao lâu còn cùng các sư huynh chung đường náo nhiệt, ai ngờ chỉ trong khoảnh khắc, hai người chí thân bên cạnh đã ra đi. Hắn suy sụp ngồi ở trong bóng đêm, chỉ cảm thấy ***g ngực đau nhức, ho khan vài tiếng, khóe miệng trào máu. Một lát sau, có tiếng ai đó đi tới, cả thân thể và tinh thần của hắn đều mỏi mệt, phản ứng cũng chậm chạp đi. Đến khi người nọ đến gần, Tần Truy quay đầu nhìn qua, là nhị sư huynh Đỗ Tiếu Thực.
Đỗ Tiếu Thực sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt không còn ý cười thường ngày, hai hàng lông mày nhíu chặt, hắn: “Tiểu sư đệ, ngươi còn ở nơi này.” Tần Truy thấy hắn, bi thiết nói: “Nhị sư huynh, chưởng môn sư huynh và tam sư huynh bị người hại chết.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Ngươi có biết hung thủ là ai không?” Tần Truy lắc đầu, Đỗ Tiếu Thực nói: “Hung thủ là ngươi.” Tần Truy gặp biến cố liên tiếp đã có chuẩn bị, nghe Đỗ Tiếu Thực nói thì chậm rãi lắc đầu: “Nhị sư huynh, huynh cũng nói là đệ, sao hai người đều nói là do đệ…” Đỗ Tiếu Thực không nói một lời, lại bỗng nhiên huy chưởng đánh thẳng xuống đầu hắn. Tần Truy kinh hãi, nâng tay lên đỡ, tuy không thụ thương nhưng đau đớn khó mà hình dung được. Ngày thường hắn và Đỗ Tiếu Thực có quan hệ tốt nhất, nào ngờ lại có lúc trở mặt thành thù. Đỗ Tiếu Thực đánh ra một chưởng, thân hình lắc lư, Tần Truy thấy bước chân hắn lảo đảo, liền nghĩ chẳng lẽ nhị sư huynh cũng bị thương ?
Đỗ Tiếu Thực một kích không trúng lại tiếp tục áp sát, Tần Truy không muốn đối địch với hắn, lại nghe thấy có tiếng người tiến về hướng này. Nếu có thêm người tới đây, muốn bứt ra càng khó lòng thực hiện. Chuyện này đã khó lòng phân rõ đúng sai, sư huynh đệ còn hiểu lầm sâu sắc, làm sao có thể giải thích rõ ràng với người ngoài chỉ bằng hai ba câu nói được. Người bên ngoài tới gần, Tần Truy hồi thần, nghe thấy Nguyễn Vân Chi gọi: “Sư phụ.” Nhất thời trong lòng lạnh ngắt, không biết thân ở nơi nào.