Ngục Liên Ký

Chương 31: Chương 31




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit : Lam

Beta : ChanChan & Tiny

Hồi thứ ba mươi mốt.

Chú ý: Đây là chương thứ 2 trong ngày hôm nay ^^~

Tần Truy nghe một tiếng “Sư phụ” của Nguyễn Vân Chi, nhất thời đau thấu tâm can. Một chưởng của Đỗ Tiếu Thực đánh xuống, hắn cũng không có lòng nào tránh né, chỉ ngây ngốc đứng yên một chỗ. Mắt thấy chưởng sắp tới người, Đỗ Tiếu Thực dừng khựng bàn tay ở giữa không trung, trong mắt là đầy do dự và không nỡ. Nguyễn Vân Chi đẩy cửa mà vào, thấy bộ dạng hai người như vây, ngạc nhiên nói: “Nhị sư thúc làm gì thế? Con nghe trong phòng sư phụ có tiếng động nên qua nhìn một cái, miễn cho lại gặp phải thích khách phi tặc gì đó. Thì ra là hai người…” Cậu nói được một nửa mới để ý thấy trong phòng hỗn loạn, bàn gãy ghế đổ, vết máu khắp nơi, đi thêm vài bước lại thấy Tiết Triệu ngã trên mặt đất thì giật mình hoảng hốt: “Tam sư thúc… ai, ai đánh chết sư thúc thế này? Sư phụ, sư phụ !”

Nguyễn Vân Chi chạy vào trong phòng, tìm quanh bốn phía chỉ thấy thi thể của Vạn Khiếu Phong thi thể, cậu ngây người hồi lâu mới chạy ào lên vừa khóc vừa gọi, khóc lớn một chốc liền nói: “Nhị sư thúc, tiểu sư thúc, là ai hạ độc thủ, sư phụ, tại sao sư phụ…” Cậu nhớ khi nãy lúc vào cửa thấy Đỗ Tiếu Thực đang giơ tay muốn chưởng lên đỉnh đầu Tần Truy, rõ ràng đã xảy ra tranh chấp, bèn hỏi: “Nhị sư thúc, sao thúc lại muốn đánh tiểu sư thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đỗ Tiếu Thực nói: “Tự con hỏi hắn đi.” Tần Truy ngày thường cũng là người thông minh linh hoạt, lúc này lại không thốt nửa lời, mãi hồi lâu sau mới nói: “Vân Chi, đừng khóc, sư huynh…bị kẻ gian làm hại.”

Nguyễn Vân Chi bi thống tột cùng, giận dữ nói: “Là ai, là kẻ gian nào làm hại, ta đi báo thù cho sư phụ.” Nói đoạn tìm kiếm khắp nơi không biết muốn liều mạng với hung thủ ở đâu. Đỗ Tiếu Thực lạnh lùng nói: “Người khác giết sư phụ con thì con muốn tìm hắn liều mạng, nếu là tiểu sư thúc con động thủ thì con làm thế nào?” Nguyễn Vân Chi sửng sốt, vẻ mặt mê mang, lắp bắp nói: “Tam sư thúc nói gì vậy, tiểu sư thúc giết sư phụ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.” Cậu dừng lời một chút, lại cả giận nói, “Sư phụ và tam sư thúc bị người ta làm hại, nhị sư thúc, thúc còn nhàn nhã ở đây nói hươu nói vượn sao.”

Đỗ Tiếu Thực nói: “Ta nói hươu nói vượn cái gì? Hắn không chỉ giết sư phụ và tam sư thúc con, mà còn suýt nữa đã giết cả ta đấy.” Nguyễn Vân Chi tức giận nói: “Thúc nói bậy, thúc chỉ đang nói bậy.” Cậu và Tần Truy thân nhau như huynh đệ ruột, bất luận thế nào cũng không chịu tin tưởng. Đỗ Tiếu Thực cởi bỏ áo ngoài, Nguyễn Vân Chi chỉ liếc mắt nhìn đã kinh hô ra tiếng, trước ngực hắn có một vết thương lớn, máu thịt mơ hồ, sâu đến tận xương. Vết thương này cũng không phải do đao kiếm tầm thường gây ra, nhất định phải là bảo đao bảo kiếm chém sắt như bùn mới có thể một nhát xé ra được dấu vết lớn đến như thế, Đỗ Tiếu Thực nói: “Bảo kiếm Diêu gia giết người đúng là thống khoái.” Tần Truy run lên, cúi đầu nhìn Xích Tú trong tay, trên thân kiếm dường như còn đang nhỏ máu. Nguyễn Vân Chi nói: “Con không tin, vì sao tiểu sư thúc phải giết sư phụ và sư thúc, không có lý nào, nhị sư thúc…thúc… thúc nói làm sao có thẻ có chuyện như vậy được!” Đỗ Tiếu Thực nói: “Chẳng những con không tin, ta cũng không tin, sư phụ con đến chết chắc cũng không chịu tin.” Nguyễn Vân Chi nói: “Nhất định có người giả mạo tiểu sư thúc sát hại sư phụ và tam sư thúc, nhị sư thúc, thúc nói rõ ra đi, chúng ta mau chóng đuổi theo hung…”

Dù sao Nguyễn Vân Chi vẫn còn quá trẻ, chưa phải trải qua đại sự bao giờ, vừa nghĩ tới sư phụ không còn, không phạt cậu chép sách, cũng không bao giờ yêu chiều bảo vệ cậu được nữa, trong lòng không khỏi đau xót, lại không kìm được rơi lệ. Đỗ Tiếu Thực nhìn Tần Truy mà nói: “Hôm nay sau khi tan tiệc, bọn ta đều về phòng mình nghỉ ngơi, qua hơn một canh giờ, ta không buồn ngủ liền ra ngoài đi dạo, thấy đèn trong phòng sư huynh còn sáng, lại có tiếng nói chuyện truyền ra, liền đến gần nghe được mấy câu, là ngươi và đại sư huynh đang nói chuyện. Ta vốn định gõ cửa đi vào, ai ngờ hai người lại cãi nhau. Ta chỉ nghe được vài chữ, ngươi nói ‘Sư phụ’,‘Thiên Cơ Ngọc Hành phổ’, chưởng môn sư huynh tức giận gọi ngươi trở lại, sau đó không còn động tĩnh gì nữa. Ta đang thấy kì quái, bỗng nghe tam sư đệ thét to một tiếng, ta không biết đệ ấy cũng ở trong phòng, bên tai lại nghe thấy tiếng đánh đấm ầm ầm. Ta không biết đệ ấy đang động thủ với ai, bèn lập tức xông vào, ai ngờ lại thấy…”

Tần Truy nói đầy chua xót: “Nhìn thấy đệ một kiếm giết đại sư huynh, lại ỷ vào bảo kiếm trong tay sát hại cả tam sư huynh.” Hắn nói tới đây, trong đầu trùng trùng điệp điệp hiện lên cảnh tượng kẻ giả trang mình đâm thủng ***g ngực của Vạn Khiếu Phong, lại nâng kiếm ác đấu cùng Tiết Triệu. Đỗ Tiếu Thực nói: “Lão Tam thì cũng thôi, hắn là người thô lỗ, tính tình thẳng thắn lại sơ ý, khó tránh nhìn không ra thật giả, thế nhưng đại sư huynh thận trọng tỉ mỉ, ngươi lại là do huynh ấy một tay nuôi lớn từ thuở nhỏ, tay cầm tay dạy võ công, nhất cử nhất động làm sao qua mắt huynh ấy được. Ngay cả huynh ấy cũng không phân biệt được mà không chút phòng bị, không phải ngươi còn thì ai vào đây. Vân Chi, đừng nói sư phụ con, ngay cả là con, có thể nhận lầm tiểu sư thúc của mình sao?”

Nguyễn Vân Chi sững người hồi lâu mới giương mắt nhìn Tần Truy. Tuy rằng ánh mắt của cậu không được một phần của Vạn Khiếu Phong, thế nhưng từ nhỏ đã cùng ăn cùng ngủ, cùng luyện võ công với Tần Truy, tính cách của hắn cậu cũng rõ như lòng bàn tay vậy, chỉ liếc nhìn qua còn có thể nhầm lẫn, nhưng mà nói chuyện lâu như vậy làm sao có thể nhận sai được đây? Cậu muốn đáp rằng “có thể”, chỉ là quá trái lương tâm. Tần Truy nghe thấy năm chữ “Thiên Cơ Ngọc Hành Phổ” thì sắc mặt ảm đạm mà rằng: “Nhị sư huynh, chẳng lẽ huynh nghĩ đệ mơ tưởng tuyệt học của sư phụ, muốn lấy làm của riêng ư?” Đỗ Tiếu Thực nói: “Ngươi là quan môn đệ tử được sư phụ đích thân truyền thụ võ công, thiên tư và ngộ tính đều hơn hẳn mấy sư huynh chúng ta, tu vi tạo nghệ về võ học trong tương lai tiến xa không thể đo lường. Sư phụ có tuyệt học gì cũng sẽ không giữ lại với ngươi, làm sao phải vội vàng đến thế?” Tần Truy cười khổ nói: “Nhị sư huynh, đệ cứ nghĩ huynh là người thông minh nhất, chẳng ngờ huynh cũng cho rằng đệ vì võ công bí tịch mà giết hại chưởng môn sư huynh và tam sư huynh.” Mấy ngày nay hắn kết thù với Bình Môn, chuyện bị người khác vu oan hiểu lầm đã chịu không ít, thế nhưng bọn họ đều là người ngoài, cho nên không để trong lòng. Hôm nay nghe thấy sư huynh đối tốt với mình nhất nói ra những lời này, nhất thời nản lòng thoái chí, không còn muốn nói gì thêm nữa.

Lúc này bên ngoài ồn ào vọng lại âm thanh của rất nhiều người. Khi Nguyễn Vân Chi đến, Tần Truy còn đang suy nghĩ chuyện kẻ bố trí việc này dốc hết trăm phương ngàn kế, ắt hẳn còn có âm mưu lớn hơn, nhất định phải nghĩ cách điều tra rõ chân tướng, nhưng nghe xong mấy lời của Đỗ Tiếu Thực, hắn thất hồn lạc phách, mặc cho người của các phái nghe tiếng mà đến đông nghịt vây quanh căn phòng.

Minh Chu đi trước mọi người, còn chưa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc truyền ra, tức thì có người mắt sắc hô lên: “Không ổn, có án mạng rồi.” Minh Chu mang theo hộ vệ Thiên Kiếm sơn trang tiến vào, thấy trong phòng máu chảy thành sông, Tiết Triệu ngã sang một bên, Nguyễn Vân Chi ở cạnh giường ôm lão giả khóc lớn không ngừng. Đỗ Tiếu Thực nghe có người tới, sớm đã khép lại vạt áo, song vết thương trước ngực máu chảy ròng ròng làm sao giấu được. Minh Chu lại là người tinh mắt, chỉ liếc qua đã thấy ngay, liền nói: “Đỗ đại hiệp bị thương, còn không mau tìm người chữa trị. Tiết đại hiệp và Vạn chưởng môn…” Trong đám người chạy đến có cả đệ tử của phái Thiên Huyền, nhìn thấy chưởng môn và Tiết Triệu ngã trong vũng máu, bọn họ kinh hô ra tiếng, nhao lên xông về phía trước, có người gọi sư phụ, có người gọi sư thúc sư bá, cũng có người kêu chưởng môn, trong phòng tức khắc vang lên tiếng khóc thất thanh.

Tần Truy và Đỗ Tiếu Thực đều không lên tiếng, có người mặc trang phục của đệ tử Thiên Kiếm sơn trang không biết ở đâu tiến lên nói: “Minh Chu sư huynh, đệ tới sớm hơn, đứng ở bên ngoài chốc lát, nghe Đỗ đại hiệp nói, Vạn chưởng môn và Tiết đại hiệp là do Tần đại hiệp sát hại.” Lời vừa nói ra, đệ tử phái Thiên Huyền bừng bừng lửa giận nói: “Nói bậy, phái Thiên Huyền xưa nay hòa khí hữu ái, giữa đồng môn tuyệt không thể nào giết hại lẫn nhau.” Minh Chu cũng nói: “Ngươi quả thật nghe rõ sao? Không có bằng chứng thì không thể bịa chuyện nói bừa.”

Thiên Kiếm đệ tử nói: “Vết thương trên người Đỗ đại hiệp là do thanh kiếm trên tay…Tần đại hiệp gây ra. Hai người bọn họ còn vừa mới tranh cãi, nói cái gì mà Thiên Cơ Ngọc Hành Phổ.” Minh Chu nói: “Đệ đem lời vừa nói từ từ đối chất với Đỗ đại hiệp, chỉ cần một câu không đúng thì tự đến Hình đường lĩnh phạt.” Thiên kiếm đệ tử nói “Vâng”, sau đó nhất nhất nhắc lại tất cả những gì Đỗ Tiếu Thực cùng Tần Truy đối thoại trong lòng, tuy thi thoảng có chút chênh lệch nhưng không có câu nào không thật. Chờ hắn nói xong, mọi người đều nghĩ, trên đời không ngờ lại có người tâm ngoan thủ lạt như vậy, vì tâm tư của một mình mình mà có thể ra tay sát hại sư huynh ân trọng như núi, phỏng chừng là muốn nhân cơ hội mấy ngày nay trong trang không được yên ổn mà đẩy sạch tội sát nhân lên người thích khách cũng nên. Đa phần những người này đều biết ân oán giữa Tần Truy với Bình Môn, cái chết của Thời Bằng chưa có manh mối, lại có Thần thương Liễu Xá Nhất làm chỗ dựa nên không ai dám ngay mặt chỉ hắn là hung thủ. Chẳng qua hôm nay huyết án rõ ràng, đến sư huynh Đỗ Tiếu Thực cũng không biện bạch cho hắn lấy nửa câu, làm sao còn sai được?

Minh Chu hỏi: “Đỗ đại hiệp, sư đệ ta nói có sai không?” Đỗ Tiếu Thực nghiêng mắt nhìn nó, đưa tay ấn ngực: “Việc này không can hệ gì tới quý trang, chỉ là việc tư của bỉ phái, không nhọc quý trang nhúng tay vào, mời các vị trở về đi.” Minh Chu nói: “Vạn chưởng môn và Tiết đại hiệp bị sát hại trong trang, sao có thể không can hệ với Thiên Kiếm sơn trang được. Đỗ đại hiệp nhận định là việc tư, chính là nói chuyện này không phải do người ngoài làm, hung thủ là người trong phái Thiên Huyền ư?” Nó xưa nay linh hoạt, mọi người nghe xong đều hiểu đạo lý này. Đỗ Tiếu Thực cười lạnh nói: “Nếu ta nói không phải, ngươi còn muốn mang sư đệ ta đến Hình đường nghiêm hình bức cung phải không? Đã bao ngày nay Kiếm Minh luận kiếm xảy ra nhiều sơ xuất, tử tử thương thương, ta không trách Thiên Kiếm sơn trang nhà ngươi thủ bị không nghiêm, để sổng thích khách thì thôi, ngươi lại dám khởi binh vấn tội can dự vào chuyện trong nội bộ phái Thiên Huyền.” Ngày thường Đỗ Tiếu Thực luôn luôn mỉm cười đầy hòa khí, vừa trở mặt lại dâng lên sát ý lạnh lùng. Minh Chu nói: “Tiểu nhân tuyệt không có ý này, chỉ là huyết án xảy ra trong sơn trang mấy ngày nay đều có liên quan đến Tần đại hiệp, khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ. Hôm đó Tần đại hiệp thân thể không khỏe không thể nói chuyện, có chút hiểu lầm khó lòng biện giải. Hôm nay nếu đã khỏi hẳn, có oan tình gì sẽ tự khắc biện bạch được rõ ràng, sao không để Tần đại hiệp tự mình nói ra cho thỏa đáng.”

Đỗ Tiếu Thực nói: “Không cần cái chết của chưởng môn và tam sư đệ của bỉ phái có nội tình, không tiện để người ngoài nhúng tay vào. Chúng ta cáo từ tại đây, phiền thiếu hiệp thông báo với Thượng Quan minh chủ một tiếng.” Tần Truy vô cùng kính trọng sư huynh, thấy tới giờ khắc này mà Đỗ Tiếu Thực vẫn che chở mình hết mực thì trong lòng lại dấy lên ấm áp. Thế nhưng sự ra đi của Khả Vạn Khiếu Phong và Tiết Triệu là đả kích quá lớn đối với hắn, chỉ nghe những người kia ồn ào bàn luận mà tâm tình đã rối như tơ vò. Đỗ Tiếu Thực đưa tay kéo hắn, nói với Nguyễn Vân Chi: “Vân Chi, còn không mau khiêng chưởng môn sư huynh và sư thúc con xuống núi, chúng ta về núi Thiên Huyền thôi.”

Nguyễn Vân Chi thương tâm đến hoảng hốt, lại thấy nhiều người muốn làm khó Tần Truy như vậy, đang không biết phải làm thế nào cho phải. Cậu nghe Đỗ Tiếu Thực nói xong liền lập tức đáp lời, tìm mấy đệ tử Thiên Huyền nâng thi thể của Vạn Khiếu Phong và Tiết Triệu ra ngoài. Vừa đến cửa, Minh Chu đã đưa tay ngăn lại, nói: “Chư vị xin dừng bước.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Để làm gì?” Minh Chu nói: “Vụ án giết người chưa điều tra rõ, mong chư vị phái Thiên Huyền tạm lưu lại Thiên Kiếm sơn trang.” Đỗ Tiếu Thực hỏi: “Ngươi muốn tra thế nào?” Ở đây đều là người giang hồ, án mạng trong giang hồ không kinh động đến quan phủ. Nếu đã không thể báo quan, đương nhiên là lấy quy củ của võ lâm bằng hữu ra để điều tra. Thế nhưng ân oán giang hồ xưa nay khó lòng phán xét, ai đúng ai sai, cuối cùng cũng vẫn rơi vào kết cục gây thù kết oán, ngươi chết ta sống, cực ít khi có người tâm phục khẩu phục. Minh Chu nói phải tra, có điều tra như thế nào thì lại chưa ai nghĩ ra biện pháp chu toàn, chỉ là đã mấy hôm nay trong sơn trang xảy ra nhiều việc lạ khiến cho ai nấy đều thần hồn nát thần tính nơm nớp đề phòng, chứng kiến một đêm có liền hai người mất mạng, đương nhiên bọn họ không chịu thả kẻ khả nghi đi như thế.

Nguyễn Vân Chi lau nước mắt, nghe mọi người bảo không cho đi, lại liếc mắt nhìn sang Tần Truy, thấy sắc mặt hắn trắng bệnh đứng không nhúc nhích thì đau đớn trong lòng, liền cả giận nói: “Sư phụ ta không phải do tiểu sư thúc sát hại, các người ngờ oan cho hắn làm gì, tránh ra, tránh ra.” Cậu xông lên phía trước, lại không biết là ai đưa tay ra đẩy một cái. Nguyễn Vân Chi chưa kịp đứng vững, ngã nhào trên đất, quay đầu mà không tìm thấy người, vừa giận lại vừa đau. Trong đám người có kẻ nói: “Nếu là ở trên núi Thiên Huyền, có giết tới giết lui chúng ta cũng không muốn can thiệp, nhưng ở đây là Kiếm Minh luận võ luận kiếm, thì không thể không quấy vào vũng nước đục này. Tiểu tử họ Tần tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt, hôm nay nhất quyết không cho hắn thoát, thả hổ về rừng.” Tiếng nói vừa dứt, không ít người đã hưởng ứng theo, Tần Truy nhìn bộ dạng những người kia, mình không nhận nổi một ai, thế mà bọn họ ai nấy lòng đầy căm phẫn, chỉ hận không thể diệt trừ mình cho thống khoái. Hắn không khỏi sa sút tinh thần, chỉ thấy mệt mỏi chưa từng có, Xích Tú nhẹ tựa lông hồng trong tay cũng nặng nề đến khó mà cầm cho chắc.

Đỗ Tiếu Thực nói: “Thiên Kiếm sơn trang không khỏi quá coi thường bỉ phái rồi.” Minh Chu nói: “Không dám, chẳng qua ở đây đều là anh hùng tiền bối trong chốn võ lâm, nếu không công đạo rõ ràng, để truyền ra ngoài người ta sẽ nói Thiên Kiếm sơn trang mặc người lui tới tự nhiên, hung thủ giết người cũng có thể nghênh ngang đi khỏi, sau này Kiếm Minh còn đặt chân trong giang hồ thế nào được nữa?”

Nó gạt bỏ thái độ cung kính khiêm tốn ngày thường, lạnh lùng nói: “Ngày đó Thời sư huynh của Bình Môn bị hại, Tần đại hiệp không thẹn với lương tâm, không có gì e ngại, hôm nay Đỗ đại hiệp một mực bao che, tiểu nhân vạn bất đắc dĩ, đành phải đắc tội.” Ngụ ý vô cùng dễ hiểu, chỉ cần Tần Truy xông ra, bọn họ chẳng ngại động võ, phải lưu người lại bằng bất cứ giá nào.

Tần Truy nói: “Ta cũng muốn biết ai hại chưởng môn sư huynh và tam sư huynh, không rõ chân tướng, trong lòng khó mà an ổn.” Minh Chu nói: “Như vậy là tốt nhất, xin Tần đại hiệp giao bảo kiếm ra đây.” Nói xong sai hai đệ tử tiến lên. Tần Truy nói: “Kiếm này là bội kiếm bên người hảo hữu của ta, xin thứ không thể tùy tiện giao cho người khác.” Minh Chu không vui nói: “Tần đại hiệp không chịu giao hung khí ra, làm sao có thể điều tra rõ chân tướng được.” Tần Truy cúi đầu không nói, từ trong đám người bỗng có viên đá bay ra, đánh thẳng tới trước mặt hắn. Tần Truy nghiêng đầu tránh đi, người nọ hô: “Hung khí ở trong tay hắn, nhân chứng là sư huynh hắn, dám làm những chuyện không bằng cầm thú thế này, mọi người cùng xông lên bắt hắn hỏi tội đi…” Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy người nọ vẻ mặt khinh thường, nước miếng tung bay, nói được một nửa lại bỗng nhiên dừng bặt, rút lui hai bước ngã ngửa xuống đất. Người ở hai bên nhất loạt kinh hô, xông về phía trước, nhìn hai mắt gã trợn tròn, yết hầu găm một mai ngân châm, tuyệt khí bỏ mình. Mọi người kinh hãi, Đỗ Tiếu Thực đi lên một bước nói: “Tiểu sư đệ…” Bỗng nhiên, trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, tay che yết hầu thụt lùi một bước rồi ngã gục, ngay sau đó, mấy người chặn cửa cũng theo nhau ngã xuống. Tần Truy thấy Đỗ Tiếu Thực té ngã, trong lòng đã có dự cảm không lành, đang muốn tiến lên thăm dò thì có người hô to:“Ác tặc họ vì cầu thoát thân mà hạ độc thủ trước mặt nhiều người như vậy, trên ám khí chắc chắn có kịch độc.”

Lời này là thật hay giả, với tình hình trước mắt nào có ai đi xác định làm chi, chỉ nghe tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ leng keng, đã thấy bảy tám người vây công mà đến. Tần Truy nhìn yết hầu của sư huynh, nơi đó ngân châm găm sâu, khuôn mặt Đỗ Tiếu Thực phủ đầy hắc khí, mũi miệng máu tươi tuôn tràn. Chỉ một cái liếc mắt đó, sau lưng đã bị áp sát, có kẻ đánh một chưởng vào thẳng hậu tâm của hắn. Tần Truy trong lòng rối bời không kịp phòng bị, tức khắc bị đánh bay ra ngoài đập mạnh vào tường. Mấy người kia thừa cơ tới gần, vũ khí trong tay nhắm thẳng vào hắn mà chém xuống.

Nguyễn Vân Chi gọi một tiếng “Tiểu sư thúc”, bị người khác xô xô đẩy đẩy ngã nhào xuống đất. Tần Truy nghĩ tới ba người Vạn Khiếu Phong, Tiết Triệu và Đỗ Tiếu Thực trước sau ly thế, trong lòng cực kỳ bi thương, cũng không phản kháng, mặc cho đao kiếm chém xuống thân mình. Hai chuỗi huyết châu tóe ra, đau đớn thấu tim ập xuống, Tần Truy nghe Nguyễn Vân Chi vừa khóc vừa kêu, đệ tử Thiên Huyền và đám người kia bắt đầu đánh loạn. Tần Truy chấn động cả người, nghĩ thầm không thể để cho Vân Chi gặp chuyện bất trắc được, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ cậu bình an. Hắn nghĩ đến đây, không biết lấy khí lực ở đâu ra mà chống kiếm đứng lên, lảo đảo bước về phía trước, mới đi được hai bước đã có người cầm kiếm hướng vào vai hắn mà đâm, Tần Truy nghe thấy tiếng gió sau lưng thì huy kiếm đỡ lấy, mà quên rằng trong tay mình là bảo kiếm Xích Tú. Một kiếm đỡ ra, chỉ nghe một tiếng keng vang lên, máu nóng văng đầy nhuộm cả nửa khuôn mặt hắn trong màu đỏ thẫm. Xích Tú chém thanh kiếm công tới thành hai nửa, kiếm thế chưa dứt, còn rạch một vết trên mặt người cầm kiếm, tước mất nửa cái mũi của gã đi. Người nọ kêu rên, ngã xuống đất quay cuồng, những kẻ khác thấy vậy mà kinh, quát lên: “Trong tay hắn có bảo kiếm, mọi người cẩn thận.” Dứt lời cùng nhau xúm lại.

Tần Truy đã trúng hai kiếm, tâm thần hoảng hốt, bước chân chao đảo. Lúc này kẻ vây công đâu chỉ là mấy người ít ỏi, bọn họ vây kín vòng trong vòng ngoài, chỉ là e ngại bảo kiếm trong tay hắn nên nhất thời không dám tùy tiện tiến lên. Tần Truy phóng mắt nhìn qua chỉ thấy bóng người lắc lư, không biết Nguyễn Vân Chi đang ở nơi nào, chợt thấy trên vai lại truyền thới cảm giác tê rần, máu chảy như trút.

Bao nhiêu người ở đây vốn chỉ muốn ngăn lại mình hắn, nhưng đệ tử phái Thiên Huyền không rõ tình hình, mắt thấy chưởng môn cùng sư thúc sư bá đã mất, chỉ còn lại một mình Tần Truy khó lòng xoay sở, bèn đồng loạt xông lên tương trợ, thành ra loạn chiến không thể vãn hồi. Đệ tử Thiên Huyền cực ít giao thủ cùng người khác, tuy rằng chăm chỉ khổ luyện võ công không kém nhưng kinh nghiệm lâm trận đối địch còn quá ít, làm sao bì được với người trong võ lâm tung hoành giang hồ mũi đao liếm máu. Chưa được bao lâu, bọn họ đã bị thua đến vô lực đánh trả, phần lớn bị đao kiếm kìm chặt, không thể nhúc nhích.

Tần Truy một mình đấu với bảy tám người, thân mang thương tích đỡ trái hở phải, lại sợ Xích Tú quá sắc bén tổn thương mạng người, không dưng chuốc thêm thù hận, thành ra bó chân bó tay, bị chèn ép khắp nơi. Nguyễn Vân Chi từ xa thấy vậy trong lòng khẩn trương, há miệng muốn gọi lại bị người điểm huyệt không nói nên lời, trơ mắt nhìn Tần Truy bị vây khốn, đao qua kiếm thêm bao nhiêu vết thương, thoáng cái sau lưng một đao, trên đùi một kiếm, người đã quỳ rạp trên mặt đất. Nguyễn Vân Chi nước mắt như mưa, thấy Tần Truy tóc dài rối tung, sắc mặt trắng bệch, cả người đẫm máu thì lòng đau như cắt, chỉ hận bản thân ngày thường luyện công không chăm chỉ, không thể giúp hắn một tay.

Tần Truy trên đùi thụ thương khó bề hành động, nghe thấy tiếng đao kiếm vang lên sau lưng, nghĩ thầm tránh được một kiếm thì thế nào, hôm nay chỉ sợ khó lòng may mắn thoát đi, hung thủ phóng ngân châm đang ở rất gần, động tay động chân mà không người phát giác, khiến hắn có miệng khó nói, trong lòng phiền muộn, huyết khí cuồn cuộn dâng lên. Trong lúc hỗn loạn, đại huyệt quanh thân đã bị điểm hết, cả người trống rỗng vô lực bị người kéo đi. Hắn đang muốn hôn mê, lại nghe tiếng hô quát vang lên ngoài cửa, không biết là ai đánh tới đây. Tần Truy muốn mở mắt ra nhìn lại lực bất tòng tâm, một lát sau tiếng đánh giết càng ngày càng gần, một luồng tật phong lướt qua đỉnh đầu, bên tai lập tức truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, bản thân đã được người ta ôm lấy.

Giang Khinh Trục đẩy dạt mọi người xông thẳng vào vong vây, thấy Tần Truy bị bắt, cả người trọng thương bất tỉnh nhân sự thì vừa giận vừa đau, trên mặt lại bất động thanh sắc. Ánh mắt y đảo qua, nhìn thấy Xích Tú rơi dưới mặt đất thì dùng chân đá lên cầm ở trong tay, cử kiếm đâm thẳng về kẻ đang giữ Tần Truy.

Giang Khinh Trục ra tay ác độc cực khác với Tần Truy, một kiếm đâm ra, mũi kiếm hướng thẳng mi tâm kẻ kia mà tới. Đám người ở đây đều đã lĩnh giáo sự sắc bén của bảo kiếm Diêu gia, đôi búa tạ ngàn cân của Lôi Nguyên Hổ còn không ngăn cản được, huống hồ là thân thể người trần mắt thịt, cho nên mỗi nơi kiếm phong quét tới người người đều chỉ hận tránh đi không kịp. Người nọ thấy mũi kiếm hướng thẳng mi tâm mình thì giật mình kinh hoảng, lập tức buông tay quăng Tần Truy xuống đất. Giang Khinh Trục phi thân mà tới ôm Tần Truy vào trong lòng, chỉ cảm thấy cả người hắn mềm nhũn, dưới tay ướt đẫm máu tươi. Y nhịn không được nhíu mày quét mắt qua đám người. Tuy rằng tướng mạo y tuấn mỹ, nhưng trên mặt hằn vết máu, mi nhãn ngập đầy sát ý sắc lạnh, người bị nhìn đến không khỏi rét lạnh run rẩy không thôi.

Giang Khinh Trục nhìn những kẻ đang bao vây xung quanh, có đệ tử của Thiên Kiếm sơn trang, có đệ tử Bình Môn, còn có rất nhiều nhân sĩ giang hồ không quen không biết, vừa rồi ngân châm phóng ra giết chết mấy người, thù mới hận cũ đều đem ra tính toán, chẳng ngờ lại kích phát lòng chung mối thù của những kẻ không liên quan đến nhau này. Giang Khinh Trục một mạch vừa lấy kiếm vừa cướp người, giờ đây bọn họ hồi phục tinh thần, đệ tử Bình Môn hận y thấu xương, hô gọi đồng môn nhất tề xông tới. Giang Khinh Trục không chờ bọn họ ra tay đã đâm ra một kiếm xuyên thủng bả vai một người, máu tươi đầy đất. Người nọ nhìn thấy kêu thảm ra tiếng lùi về phía sau, những kẻ còn lại thấy y ra tay ác nghiệt, đều cầm binh khí tràn lên vây công.

Giang Khinh Trục một tay ôm Tần Truy, lại sợ hắn bị đao kiếm ngộ thương, hành động khó tránh bất tiện, bởi vậy y ra tay chỉ cầu tốc chiến tốc thắng, đâu để ý được kẻ nào bị thương mặt mũi hay tay chân, nhất thời tiếng rên nổi lên khắp nơi, lưỡi kiếm lia đến đâu, máu tanh chảy tới đó. Chỉ sau một lát, y rút kiếm vung lên vẽ quanh mình một hình bán nguyệt, những người xung quanh không ai dám tới gần, phải lui lại đằng sau, chừa ra một khoảng trống.

Minh Chu nói: “Giang đại hiệp có ý tứ gì?” Giang Khinh Trục nói: “Chẳng có ý tứ gì, tránh ra, ta muốn ra ngoài.” Minh Chu nói: “Tần đại hiệp ra tay làm bị thương nhiều người như vậy, tiểu nhân không dám thả hung thủ đi, thỉnh Giang đại hiệp thứ lỗi, giao hắn cho Kiếm Minh luận tội.” Giang Khinh Trục nói: “Làm ai bị thương?” Minh Chu đưa tay chỉ mấy người trúng ngân châm mất mạng: “Những người này cùng Tần đại hiệp không oán không cừu mà chết oan chết uổng, chung quy cũng cần hắn công đạo rõ ràng.” Giang Khinh Trục nâng mắt nhìn nó: “Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?”

Minh Chu không đáp, người bên cạnh lại hô: “Đương nhiên là chính mắt nhìn thấy, còn sai được sao? Mặc kệ là đại hiệp hay không đại hiệp, để người lại.” Giang Khinh Trục hỏi: “Ngươi là ai?” Người nọ nói: “Lão tử là Bát Phương Kim Đao Cừu Trường Long, họ Tần, hôm nay đừng mơ tưởng bước ra khỏi cánh cửa này.” Giang Khinh Trục nói: “Còn có ai nói người do hắn giết nữa?” Tiếng nói vừa dứt lại có mấy người lên tiếng trả lời, Giang Khinh Trục nhất nhất nhìn kĩ từng người, gật đầu nói: “Các ngươi nói là do hắn giết, ta đã nhớ rõ. Bây giờ ta muốn dẫn hắn ra ngoài, ai cản đường, ta giết kẻ đó.” Nói đoạn, y bước một bước về phía trước. Một bước này tuy rất nhẹ, nhưng đạp xuống lòng người lại chẳng khác nào một nhát búa tạ. Luận về võ công, Giang Khinh Trục đúng là nhất lưu cao thủ, nhưng trong viện nhiều người như vậy, nếu đồng loạt ra tay há có thể để y toàn thân thoát ra. Chỉ là mọi người bị khí thế của y chấn nhiếp, nhất thời không ai ngăn trở.

Minh Chu nói: “Giang đại hiệp làm như thế, là muốn đối nghịch với anh hùng thiên hạ sao?” Giang Khinh Trục liếc nó một cái, đoạn nói: “Anh hùng thiên hạ ở chỗ nào? Nguyên lai anh hùng thiên hạ chỉ biết lấy đông đánh ít, có mắt như mù không phân biệt được trắng đen thị phi. Loại anh hùng như vậy, hôm nay Giang Khinh Trục ta đắc tội bằng hết thì đã thế nào.” Mọi người nghe xong trên mặt đều có chút giận dữ khó nhịn. Cừu Trường Long quát: “Họ Giang kia, lão tử kính ngươi năm xưa quét sạch thủy trại trừ hại cho dân, hôm nay gặp được, chẳng ngờ lại là kẻ không biết phải trái như thế, lão tử phải lĩnh giáo khoái kiếm Diêu gia xem sao.” Dứt lời đề đao dấn tới, kim hoàn trên sống đao rung động leng keng. Giang Khinh Trục nói: “Ta đã nói, kẻ nào cản trở ta, ta giết kẻ đó.” Nói xong vẫn bước đi từng bước.

Cừu Trường Long đã mạnh miệng nói, đương nhiên không chịu bỏ qua như thế, một đao hoa lên, quát lớn mà tới. Giang Khinh Trục thấy đao phong uy vũ ập đến trước mắt liền giương kiếm nghênh đón. Cừu Trường Long biết trong tay y cầm bảo kiếm, trong lòng vốn có kiêng kị, khi ra chiêu bèn cố ý tránh xa lưỡi kiếm. Tần Truy thụ thương rất nặng sớm đã bất tỉnh nhân sự, Giang Khinh Trục một tay bảo vệ hắn, xuất kiếm phòng thủ tả hữu vô cùng nghiêm mật. Mấy chiêu qua đi, Cừu Trường Long nhìn ra y ném chuột sợ vỡ đồ, liền vung đao chém tới vai Tần Truy. Hàn khí trên vẻ mặt Giang Khinh Trục càng thêm dày đặc, y nghiêng người tránh đi, động tác lại hơi trúc trắc. Cừu Trường Long thấy y né tránh không thuận lợi, tưởng rằng có thể chớp lấy cơ hội, trong lòng vui vẻ, lại chém thêm một đao hướng vào Tần Truy lần nữa. Giang Khinh Trục chỉ chờ một đao này của gã. Y xoay người cõng Tần Truy lên vai, Xích Tú đâm ra, phát sau mà đến trước, cương đao của Cừu Trường Long bổ vào khoảng không, kiếm của Giang Khinh Trục đã tới sát cổ tay gã. Lưỡi kiếm gập xuống chém qua, cổ tay nắm đao của Cừu Trường Long cụt bị chặt cụt lủn, máu tươi phun tung tóe đầy trời.

Cừu Trường Long chưa kịp phản ứng, Giang Khinh Trục đã một cước đá gã ngã lăn, đạp lên người gã thả người nhảy lên cành cây, không quay đầu lại mà bay thẳng ra ngoài viện.

Từ khi hai người so chiêu tới lúc Cừu Trường Long cụt tay bất quá chỉ trong chớp mắt mọi người sững sờ kinh ngạc trơ mắt nhìn y cứu người đi. Cừu Trường Long ôm lấy cổ tay đau đến thấu tim, hô lớn: “Mau đuổi theo, đừng để cho chúng chạy.” Minh Chu nói: “Nhanh chóng triệu tập đệ tử trong trang, thủ chặt đường xuống núi, cũng xin các vị anh hùng trợ giúp một tay, nhất định phải bắt người về.” Mọi người nhao nhao đáp ứng, chỉ có một người cười nhạt nói: “Nhiều anh hùng như thế vây khốn hai người đã là đánh cười, lại còn để cho bọn họ chạy thoát. Thất Kiếm Minh với các danh môn đại phái nhân sĩ chính nghĩa gì đó chung quy cũng chỉ đến vậy mà thôi, thật quá mất mặt, thật quá mất mặt.”

Minh Chu xoay người liếc nhìn, không thấy người nói chuyện đâu, chỉ thấy thiếu tiêu đầu Bạch Ly của tiêu cục Bạch Viễn đứng trong đám người mỉm cười, như thể việc không liên quan tới mình mà xem trò vui.

Bên này Thiên Kiếm sơn trang cùng Lục Đại kiếm phái triệu tập nhân thủ đuổi theo, bên kia Giang Khinh Trục cõng Tần Truy chạy ra bên ngoài, trên đường phàm là kẻ nào muốn chặn đều xuống tay không chút lưu tình. Đệ tử thủ vệ sơn trang thấy trường kiếm trong tay y nhỏ máu, trên người cũng nhuộm đẫm máu tanh, không biết đã giết bao nhiêu người mà đằng đằng sát khí, chỉ cần đảo mắt nhìn qua cũng khiến bọn họ cả người lạnh ngắt. Chúng đệ tử chỉ dựa vào số người áp đảo mà bao vây được một lát, thừa dịp y bận che chở Tần Truy mà chém được mấy vết thương, nhưng vẫn không ngăn cản nổi, phải để y xông ra khỏi sơn trang.

Giang Khinh Trục chạy gấp xuống chân núi, nghe thấy tiếng hô quát phía sau, quay đầu lại nhìn thì thấy mười mấy tên đệ tử của Thiên Kiếm sơn trang xếp thành một hàng, giương cung lắp tên nhắm thẳng sơn đạo vận sức chờ bắn. Y nghĩ Thiên Kiếm sơn vốn giống như một thành trì, chỉ có một con đường duy nhất để lên xuống núi, một người cẩn thận như Thượng Quan Thanh làm sao có thể không bố trí mai phục trên đường. Mình cứ thế mà chạy xuống chẳng phải là chui đầu vào lưới hay sao. Y cõng Tần Truy trên lưng, sơn đạo gập ghềnh lại đang đêm tối, nếu có người phục kích bất ngờ âm thầm đánh lén quả thực là khó lòng phòng bị, liền nghĩ chẳng bằng đi vào nơi núi đá lởm chởm cỏ dại mọc cao, như vậy bản thân là người ở trong tối, mới có thể an tâm một chút.

Giang Khinh Trục đi trong rừng núi vô cùng cẩn thận, chỉ sợ bị người phát hiện lại rơi vào vòng vây. Xưa nay y kiêu ngạo đường đường, thà rằng tử chiến đến cùng cũng không muốn lén lút như thế, nhưng vì người trên lưng mà đã sớm không để tâm đến chuyện đó nữa rồi, chỉ một lòng muốn cứu Tần Truy xuống núi, cách đám người bộ dạng đáng ghét âm hiểm giả dối này càng xa càng tốt mà thôi. Đi như vậy hồi lâu, bỗng nghe âm thanh soàn soạt trên đỉnh đầu, Giang Khinh Trục thầm nghĩ không ổn, bước chân dừng lại, vội vàng lui về phía sau, một mũi linh vũ tiễn từ trên cao hạ xuống, phập một tiếng cắm thẳng xuống mặt đất ngay chỗ y vừa đứng. Giang Khinh Trục không dám dừng lâu mà chạy một mạch về phía trước, âm thanh phầm phập không ngừng vang lên bên tai. Y chỉ lo chạy thẳng mà đi, nghe tiếng tên rơi đằng sau càng ngày càng gần, sợ Tần Truy sau lưng bị loạn tên bắn trúng, liền đưa tay tìm hai mai ngân phiêu, nghe kĩ phương hướng mũi tên bay đi mà phóng một mũi về phía đó, lập tức có tiếng người kêu hét thảm ngã rầm xuống đất. Giang Khinh Trục một phiêu trúng đích cực kì có lực chấn nhiếp, mấy tên cung thủ có điều e sợ, tiếng tên nhọn phá không ít đi rất nhiều. Y nhẹ nhàng dời bước, một mai ngân phiêu khác nắm chặt trong lòng bàn tay, lại quay đầu tiếp tục hạ sơn. Thiên Kiếm sơn trang xây trên đỉnh núi, trừ một sơn đạo duy nhất ra thì xung quanh đều là vách đá, Giang Khinh Trục ỷ vào khinh công chuyên chọn đường hiểm mà đi, đoán rằng truy binh không dám đuổi quá gần, trong đêm có lẽ vẫn còn đường sống. Một đường y đi nghiêng nghiêng ngả ngả nguy hiểm vô cùng, đưa mắt nhìn lại, thấy cả núi đều lập lòe ánh lửa tỏa ra khắp nơi truy tìm bọn họ. Khi sắp tới chân núi, y thấy xa xa có hơn mười ngọn đuốc chiếu sáng cả một khoảng rộng, đệ tử của Thiên Kiếm sơn trang ai nấy đều vũ khí sẵn sàng, canh giữ sâm nghiêm.

Giang Khinh Trục cởi ngoại sam khoác lên người Tần Truy trên người, lại nâng Xích Tú, nhặt mấy viên đá dưới mặt đất. Dưới chân núi có lương đình, cách đó không xa là chuồng ngựa, ngày thường chỉ có mấy tên mã phu chăm sóc và trông giữ ngựa xe của khách lên trang, lúc này mã phu đương nhiên đã bị gọi đi nơi khác, chỉ còn lại đệ tử trong trang tầm nã hai người Giang Tần. Giang Khinh Trục đợi một lát, gạt cây cối ra, chậm rãi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.