Ngục Liên Ký

Chương 34: Chương 34




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit : Lam

Beta : ChanChan & Tiny

Hồi ba mươi tư.

Giang Khinh Trục mơ màng thức giấc chỉ cảm thấy cả người ấm áp, chợt bừng tỉnh trở mình ngồi bật dậy thì mặt trời đã lên cao, quay đầu nhìn chiếc giường trống trơn, Tần Truy đã đi từ lúc nào. Y nhớ tới tối hôm qua không ngờ hai người lại ôm nhau ngủ như hai đứa trẻ chưa trưởng thành thì khuôn mặt không khỏi hơi hơi nóng lên, lại nghĩ không biết hắn đi đâu rồi, hay là đêm qua đường đột đã làm hắn giận? Nghĩ thế, y rốt cuộc không ngồi nổi nữa mà đứng dậy đi thẳng ra cửa.

Cửa phòng vừa mở, chú tiểu Tĩnh Không đã ở bên ngoài, thấy y thì cười tươi mà nói: “Thí chủ dậy rồi, sư phụ bảo tôi mời huynh đi dùng cơm chay.” Giang Khinh Trục hỏi: “Bằng hữu của ta đâu?” Tĩnh Không nói: “Tần thí chủ đã sớm qua bên ấy rồi.” Giang Khinh Trục an tâm, vội nói: “Ta đi xem sao.” Dứt lời liền rửa mặt sửa sang quần áo, đi theo Tĩnh Không. Đến trai đường, y không khỏi sửng sốt thấy Tần Truy đang nói chuyện cùng Tuệ Chứng, tuy không phải chuyện trò vui vẻ nhưng có hỏi có đáp, không giống trước kia trầm mặc ít lời. Tuệ Chứng thấy Giang Khinh Trục tới, bèn chắp tay thi lễ, nói: “Giang thí chủ, đêm qua ngủ thế nào?”

Giang Khinh Trục nhìn nhìn Tần Truy, thấy sắc mặt hắn bình thản, khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng không khỏi hồ nghi, không biết tâm tư hắn thế nào, bèn qua loa đáp: “Ngon lắm.” Tuệ Chứng nói: “Bần tăng vừa nghe Tần thí chủ nói, mấy ngày nay hai vị đi đường vô cùng vất vả, về sau còn không ít đường xá phải đi, bần tăng tuy muốn giữ hai vị lại mấy ngày, lại sợ làm chậm trễ hành trình.” Giang Khinh Trục nói: “Đại sư từ bi, có thể ở lại một ngày đã vô cùng cảm kích, không dám quấy nhiễu các vị thanh tu nữa. Chỉ là tại hạ nhớ tới một chuyện.” Tuệ Chứng cười nói: “Chuyện gì, mời thí chủ cứ nói.” Giang Khinh Trục nói: “Hôm qua đại sư bảo Du Tĩnh để lại thứ gì đó cho ta, ta hỏi là vật gì, đại sư lại nói không vội. Hôm nay đã phải rời đi, mong đại sư nói rõ.” Tuệ Chứng vuốt râu mà cười, lại vẫn không đáp, sau một lúc lâu mới khoan thai nói: “Sư huynh của bần tăng rời xa thế tục, mẫn tuệ tinh thâm, thông hiểu kinh nghĩa mà đến đi tùy ý. Sáng sớm hôm nay đúng lúc về chùa, bần tăng và sư huynh đã hơn mười năm không gặp, tuy trong lòng đệ tử Phật môn không dung chứa thế gian vạn vật, nhưng cửu biệt trùng phùng vẫn cực kì vui vẻ.”

Giang Khinh Trục ngẩn người không hiểu vì sao ông lại vô duyên vô cớ nhắc tới sư huynh của mình, thế nhưng trước mặt vị hòa thượng già mặt mũi hiền lành mà thất lễ thì quả thực không hay, đành gật đầu nói phải, chờ ông nói tiếp. Ai ngờ Tuệ Chứng nói xong, nhìn trời mà cười, sau đó xoay người bước đi. Giang Khinh Trục sững người ngạc nhiên, đợi y hồi phục tinh thần, ông đã ra khỏi cửa, y vội vàng gọi: “Đại sư xin dừng bước, vật kia rốt cuộc là thứ gì?” Chung quy y không quá yên tâm với Du Tĩnh, sợ lại có quỷ kế gì, lại thêm bị hòa thương này đùa giỡn đến mười phần hiếu kì, không được giải đáp thì tâm ngứa khó nhịn. Tuệ Chứng ung dung nói: “Vật được nhờ đã sớm giao vào tay rồi, mong thí chủ trân trọng, thiện tai thiện tai.”

Giang Khinh Trục như lạc vào mây mù, đang lúc ngây người khó hiểu thì chợt thấy bả vai nằng nặng, quay đầu thấy Tần Truy đã ở bên cạnh từ khi nào. Trên mặt người nọ nở nụ cười đã lâu không thấy, thoáng chốc như về lại ngày nào mới quen trên tửu lâu ở trấn Liễu gia, qua mấy ngày tĩnh dưỡng, tiếng nói của hắn cũng đã khôi phục như lúc ban đầu. Tần Truy nói: “Đa tạ huynh.” Giang Khinh Trục vừa mừng vừa sợ hỏi: “Ngươi khỏe hẳn rồi?” Tần Truy nói: “Ta sớm khỏe lại, chỉ hại huynh bị liên lụy lâu như vậy.” Giang Khinh Trục cứ nghĩ hắn cần thời gian dài mới có thể dần dần quên đi thảm biến sư môn, ai ngờ chỉ trong có một đêm đã chuyển biến tốt đến thế, trong lòng hoan hỉ khó nói nên lời, liền kéo hắn ngồi xuống mà nói: “Khỏe rồi thì ăn nhiều một chút, bao nhiêu ngày chỉ uống cháo không, đói đến gầy cả người đi rồi.” Tần Truy nói: “Ta vừa mới ăn hai bát cơm to, còn ăn nữa thì thành thùng cơm mất. Huynh ăn đi, ta coi.” Giang Khinh Trục nghe hắn nói mới thấy đúng là có chút đói bụng, cũng liền vùi đầu ăn cơm.

Lấp đầy bụng, hai người cáo từ Tuệ Chứng, xuống núi. Trên đường đi Giang Khinh Trục quay đầu nhìn lại thấy một vị sư già đứng ngoài cửa chùa hướng về hai người thi lễ chia tay, nhìn vẻ ngoài không giống phương trượng Tuệ Chứng. Trong lòng y thấy kì lạ nhưng không hề lo lắng, xuống dưới chân núi vẫn gọi Tần Truy lên xe. Tần Truy nói: “Ta ngồi mãi cũng thấy phiền, thời tiết tốt thế này, chẳng bằng cưỡi ngựa mà đi.” Giang Khinh Trục nói: “Ta sợ ngươi tay chân không có sức sẽ ngã xuống, cứ qua mấy ngày nữa rồi nói sau đi.” Tần Truy cười nói: “Đã bao giờ huynh thấy Ô Tuyết làm ngã ta chưa ?” Giang Khinh Trục thấy hắn mỉm cười, áp lực nặng nề hơn một tháng qua tan thành mây khói, không khỏi cũng cười mà nói: “Được, vậy xe ngựa này cũng không cần nữa, chỉ để lại con ngựa kéo xe thôi, đi cũng nhanh hơn một chút.” Tần Truy tuy thấy bỏ xe lại có chút đáng tiếc, thế nhưng nếu hai người đều không ngồi xe thì nó lại thành ra trói buộc, vì thế liền lấy hành lý ra đặt lên lưng ngựa, hai người cưỡi ngựa mà đi.

Ô Tuyết đã lâu không được Tần Truy cưỡi, hôm nay thấy chủ nhân thì tâm tình cực tốt, đáng tiếc con ngựa của Giang Khinh Trục lại là ngựa kéo xe quen chạy chậm, làm sao sánh kịp với thần câu như Ô Tuyết cho được, cứ một mực ủ rũ chậm chạp rì rì chọc Ô Tuyết mất hết kiên nhẫn, chỉ muốn tung vó phi nhanh lại bị Tần Truy kéo cương ghì lại, thế là cả đường lắc đầu vẫy đuôi, phiền muộn mười phần. Giang Khinh Trục âm thầm buồn cười, trong lòng cũng không ưa gì ngựa chạy chậm, đến thành trấn kế tiếp y liền bán nó đi, mua một con ngựa tốt khác.

Trong thành trấn không ít nơi bán ngựa, ngựa nhiều mà lai tạp. Giang Khinh Trục chọn ngựa tuyệt chẳng giống người thường, người ta chọn ngựa thì chỉ chọn con nào đầu ngẩng mũi lớn mắt to, hoặc là vai lưng bằng phẳng bốn vó vững vàng, còn y đi chọn thì dắt Ô Tuyết đi qua cả đàn ngựa lớn. Ô Tuyết đi qua liếc mắt nhìn con ngựa nào, y mới hỏi giá con ngựa đó. Tần Truy nói: “Huynh đang chọn mua ngựa hay là đang tìm bạn đời cho nó thế?” Giang Khinh Trục mua một con bạch mã thân cao chân dài, tuy giá cả xa xỉ nhưng lại là tuyệt phẩm trong giống ngựa, hoàn toàn đáng được cái giá ấy. Nghe Tần Truy hỏi, Giang Khinh Trục nói: “Con ngựa ta mua ngày ngày phải đi cùng với Ô Tuyết nhà ngươi, bảo bối nhà ngươi mà xem thường nó rồi cả ngày giận dỗi như trên đường hôm qua thì ta chịu không nổi.” Tần Truy cười nói: “Con ngựa này là Ô Tuyết chọn, chắc là nó không cáu kỉnh nữa đâu. Ta thấy nó là bạch mã, thân hình tuấn mỹ, ánh mắt sáng ngời, thực sự là ngựa tốt.”

Giang Khinh Trục khẽ vuốt bờm ngựa mà nói: “Ngựa tốt vốn nên có tên hay, nhưng nếu đặt tên sẽ có vướng bận, ngày sau nếu muốn tách ra thì chẳng dễ dàng gì.” Xưa nay y quen độc lai độc vãng, từ khi gặp gỡ Tần Truy, lỡ ngộ thương hắn rồi tiêu tan hiểu lầm lúc trước thì đã bất tri bất giác cảm nhận được những tình cảm chưa từng có được, là tình thân thủ túc, cũng là tình nghĩa bạn bè. Ở chung với hắn lâu ngày, y thiếu đi vài phần khắc nghiệt ngoan độc năm xưa, lại hơn mấy phần săn sóc dịu dàng hiện tại. Sau khi rời khỏi Thiên Linh tự, y lúc nào cũng thắc mắc không biết hòa thượng trong cái chùa ấy rốt cuộc đã nói gì với Tần Truy mà giúp hắn bỗng nhiên thông suốt khôi phục như thường. Lúc này nghỉ chân trong lương đình ven đường, thực sự không giấu nổi hiếu kì, y bèn bóng gió hỏi thăm. Tần Truy cười cười, nhấc ấm rót cho y một ly trà nóng, nói: “Phật môn thanh tịnh, không khí trong sạch gột hết oán hận, ở trong chùa ấy một đêm, đương nhiên sẽ nghĩ thông suốt một số việc mà thôi.” Giang Khinh Trục nói: “Ta chỉ sợ lão hòa thượng kia dùng cách gì đó lừa ngươi xuất gia làm hòa thượng. Thế chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao.” Tần Truy nói: “Một lòng hướng phật cũng không phải việc xấu, so được so mất cái gì?” Giang Khinh Trục nói:“Còn dám nói lão hòa thượng không cổ quái, ta thấy ngươi sắp muốn làm sư đến nơi rồi. Đừng nghĩ nhiều nữa, chờ ta làm xong việc cho Du Tĩnh, chúng ta sẽ về Thiên Kiếm sơn trang giết sạch lũ người hãm hại ngươi.”

Tần Truy nghe xong bốn chữ Thiên Kiếm sơn trang thì thảm trạng của ba vị sư huynh lại hiện lên rõ ràng trước mắt, trong lòng chua xót buông tiếng thở dài. Giang Khinh Trục biết mình nói lỡ, hối hận không thôi. Tần Truy lại nói: “Sư huynh mất đi tuy rằng như khoét thịt róc xương, nhưng chung quy không thể đau buồn mãi được, ta nghĩ đã lâu đến thế, cũng nên đủ rồi. Nếu còn luẩn quẩn nữa thì các sư huynh dưới cửu tuyền nhất định sẽ mắng ta vô năng, chỉ biết thương tâm phần mình mà không báo thù cho họ.” Giang Khinh Trục nói: “Nói không sai, phải như thế mới được.” Tần Truy lại nói: “Báo thù mà chỉ giết người thì không có ý nghĩa gì. Ta muốn tra ra vì sao hung thủ lại sát hại sư huynh rồi giá họa cho ta, lúc đó sẽ bắt hắn cúi đầu nhận tội.” Giang Khinh Trục lại có cách nghĩ khác, y đã nhận định ai là kẻ thù thì lập tức giơ tay chém xuống rõ ràng đạo lý ngay, cái chuyện điều tra từng việc bắt hung thủ nhận tội chịu phạt đối với y là quá mức phiền toái. Ngày ấy y coi Tần Truy là hung thủ giết cha, nếu không phải trước đó vì từng quen biết trên tửu lâu mà lòng còn nghi hoặc thì sớm đã hạ sát thủ rồi, đến khi bộc lộ thân phận lại càng không hạ kiếm lưu tình như thế. Cuối cùng Tần Truy không thẹn với lương tâm thản nhiên ứng đối mới có thể may mắn giữ được tính mạng, nhưng cũng bị trọng thương hồi lâu mới hồi phục nổi. Giang Khinh Trục tuy nghĩ thế nhưng ngoài mặt không để lộ ra, hai người ngừng lời chốc lát, có ba vị khách giang hồ đi qua ngang đường, thấy quán trà trong lương đình bèn tiến vào nghỉ tạm.

Trong ba người có hai người bị thương trên mặt, một người khác tay quấn vải trắng, vết máu còn thấm cả ra ngoài mặt vải, có vẻ bị thương không nhẹ. Từ khi Giang Khinh Trục cùng Tần Truy rời khỏi Thiên Kiếm sơn trang vừa dưỡng thương vừa né tránh cừu nhân, đi đi dừng dừng tới nay đã gần hai tháng, lúc này đã gần tới biên quan, dân phong khác biệt rất lớn. Thế nhưng giang hồ chung quy vẫn là giang hồ, nơi nào cũng như nhau. Giang Khinh Trục thấy mấy người giang hồ này sắc diện không tốt, trong lòng nổi lên cảnh giác.

Trong lương đình có mấy bàn trống. Ba người ngồi xuống đặt binh khí lên bàn, một đao một kiếm, người bị treo tay lại dùng một đôi móc câu bằng bạc. Trà nóng bưng lên, mỗi người đều uống một chén. Người dùng kiếm trẻ tuổi nhất mặt mày bất mãn nhỏ giọng nói: “Người của Thanh Y giáo quá bá đạo rồi, đi qua núi hái mấy cọng thảo dược thôi mà chúng cứ làm như chúng ta ăn thịt uống máu chúng vậy. Đã thế còn hẹp hòi, tranh cãi có mấy câu mà đã động thủ đả thương người.” Nửa bên mặt của người dùng đao có một vết bớt tím bầm che kín từ trán xuống hết một con mắt, bộ dạng giận dữ thực khiến cho người ta sợ hãi vô cùng. Chỉ thấy gã giơ tay vỗ bàn, cái bàn lung lay vài cái, nắp ấm trà nảy nảy lên kêu leng keng dọa khách nhân xung quanh giật bắn cả người. Đao khách mặt tím đập bàn quát: “Không được, Ngạc Bắc tam kiệt chúng ta đã bao giờ phải chịu uất ức thế này đâu, cứ thế mà trở về chẳng phải sẽ khiến người ta cười cho thối mũi hay sao?” Kiếm khách trẻ tuổi nói: “Không sai, tốt xấu gì cũng phải báo cái thù một mũi tên này cho Cung đại ca mới được.”

Giang Khinh Trục lặng lẽ hỏi Tần Truy: “Ngươi đã bao giờ nghe đến Ngạc Bắc tam kiệt chưa?” Kinh nghiệm đi lại thăm thú giang hồ của Tần Truy chưa hẳn đã cao hơn y nhưng hắn lại có vị sư huynh vạn sự đều thông Đỗ Tiếu Thực, trước kia khi ở núi Thiên Huyền nhàn nhã không có việc gì làm thường xuyên được nghe sư huynh kể chuyện danh nhân trong thiên hạ. Tần Truy có trí nhớ rất tốt, những nhân vật chỉ cần hơi có chút tiếng tăm danh hào trên giang hồ hắn đều có thể kể ra đôi chút, lúc này nghe Giang Khinh Trục hỏi, liền nói: “Trong Ngạc Bắc tam kiệt thì người dùng kiếm xếp hàng nhỏ nhất, biệt hiệu là ‘Bệnh thư sinh’ Phùng Bách Sinh, người dùng đao là lão nhị ‘Tử khí đao ảnh’ Ôn Thiên Lý, người bị thương là lão đại ‘Khóa hồn câu’ Cung Vạn Chu. Ba người này đều xuất thân từ thổ phỉ lục lâm, sao lại dây dưa không rõ với Thanh Y giáo nhỉ?”

Giang Khinh Trục nói: “Nếu bọn họ cũng đi tìm Thanh Y giáo tính sổ thì vừa hay cùng đường, đỡ được cho chúng ta không ít vất vả.” Tần Truy ngày đó được y cứu ra thì hôn mê liền hai ngày, không biết tới ước định của y và Du Tĩnh, một tháng sau đó lại nản lòng thoái chí bàng quan thờ ơ, chỉ nghĩ là đi xa tránh họa mà thôi. Cho tới tận gần đây hắn mới hỏi rõ hai người đi về hướng nào. Khúc mắc của Du Tĩnh và Thanh Y giáo hắn đương nhiên biết. Thanh Long Tạo Hóa đan cứu hắn hai lần, bất luận thế nào cũng phải có lời giao phó với chủ nhân thuốc ấy, lúc này nghe Ngạc Bắc tam kiệt nhắc tới Thanh Y giáo, hắn cũng rất lưu tâm.

Cung Vạn Chu bị thương cánh tay nghe hai huynh đệ ngừng lời chửi mắng thì thở dài nói: “Sơn Thần thảo chỉ mọc quanh thần đàn của Thanh Y giáo, nơi khác không thấy một gốc nào, muốn hái được thuốc kiểu gì cũng phải đột nhập vào cấm địa của chúng. Ai dè người nào người nấy trong Thanh Y giáo đều như kẻ điên không nói phải trái, hơi động một tí đã muốn lấy mạng người ta.” Ôn Thiên Lý nói: “Đại ca không cần than thở, hôm trước chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chúng ta không đề phòng cẩn thận mới để cho mấy tiểu tặc Thanh Y đánh lén thành công, hôm nay lại đi lần nữa, ba người chúng ta liên thủ chẳng lẽ lại không ngắt nổi một gốc dược thảo của chúng hay sao? Đáng chết nhất là cái tên ác quỷ Đồ Cửu Tồi kia kìa, chúng ta đường đường chính chính tỉ thí với hắn, hắn lại dám hạ độc hại người.” Cung Vạn Chu nói: “Nếu là hạ độc trên người chúng ta thì không nói làm gì, ác quỷ kia mềm nắn rắn buông xuống tay với một đứa trẻ con không có sức chống trả. Chỉ đáng thương cho con trai của lão nhị mới có bảy tuổi mà đã phải trơ mắt chờ chết thôi.” Ôn Thiên Lý nghe xong lại đập bàn ầm ầm như muốn đập nát cái bàn gỗ vốn chẳng hề vững chắc.

Giang Khinh Trục nghe được mấy chữ ác quỷ Đồ Cửu Tồi thì không khỏi nhíu mày. “Vạn quật cửu quỷ” Đồ Cửu Tồi chính là trên hung đồ người người hô đánh trên giang hồ, án mạng trong tay nhiều không kể xiết. Ngạc Bắc tam kiệt liên thủ tỷ thí với một người còn xưng là “đường đường chính chính” đã là đáng cười, Đồ Cửu Tồi đánh không lại, bắt con trai người ta để trút giận lại càng hạ tiện. Giang Khinh Trục nghe vào tai thì lộ rõ vẻ khinh thường. Ba người kia đang ở đó hùng hùng hổ hổ, bỗng nhiên có hòn đá không biết từ chỗ nào bay tới nện đánh choang một tiếng lên bàn, ấm trà bị đập nát vụn, nước trà nóng rẫy văng ra tứ phía bắn đầy lên mặt ba kẻ xung quanh.

Trong Ngạc Bắc tam kiệt thì tính tình của lão nhị Ôn Thiên Lý là hung bạo nhất. Lúc này mặt hắn ướt nhoẹt nước trà, tay nâng cương đao, mắt nhìn bốn phía, cả giận nói: “Súc sinh nào không có mắt, mau lăn ra đây!” Phùng Bách Sinh cùng Cung Vạn Chu cũng đứng lên, ba người kinh nghi bất định tìm kiếm khắp các hướng bất đồng. Ai ngờ lại thêm một khối đá bay vụt tới. Lúc này cả ba đã có phòng bị, đều nhìn thấy có người trên nhánh cây ven đường. Phùng Bách Sinh đánh một ánh mắt cho đại ca Cung Vạn Chu, trong lòng biết nhị ca lỗ mãng, lúc này lại đang nổi nóng, đánh mắt thế nào cũng vô dụng nên đơn giản không thèm quan tâm hắn làm gì. Ba người cầm binh khí trong tay cùng nhau xông lên. Giang Khinh Trục và Tần Truy mắt tinh nhìn thấy bóng người trên cây chỉ nhoáng lên một cái trong chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa. Người này thoắt đến thoắt đi, Ôn Thiên Lý đã sớm kìm chế không được mà phi thân lên cây. Phùng Bách Sinh vội la lên: “Nhị ca cẩn thận có bẫy.” Vừa dứt lời liền nghe một tiếng quát giận vang lên, Ôn Thiên Lý rơi từ trên cây xuống, nổi trận lôi đình rống lớn: “Là tên ác tặc Đồ Cửu Tồi! Hắn theo chúng ta suốt dọc đường.” Phùng Bách Sinh cùng Cung Vạn Chu vừa sợ vừa giận, liên tục hỏi hắn có bị thương không. Ôn Thiên Lý nói: “Trong tay ác tặc cầm một thứ không biết là gì, coi chừng hắn lại hạ độc.” Nghe hắn nói xong, hai người còn lại không dám tùy tiện lên cây tróc nã Đồ Cửu Tồi, chỉ nghe trên ấy truyền xuống tiếng cười như cú gọi, Đồ Cửu Tồi nói: “Ba tên phế vật vô dụng còn dám tự xưng là tam kiệt, chi bằng gọi là tam phế cho nhanh. Ngạc Bắc tam phế, nghe hay lắm.” Ôn Thiên Lý giận dữ nói: “Quỷ đòi mạng, ngươi xuống đây cho ta.” Đồ Cửu Tồi nói: “Ta không xuống thì sao, ta ở trên cây này thích ý lắm, may cho ngươi ban nãy trốn nhanh không để cho cát độc Thôi Hồn Thực Tâm của ta kịp rời tay, nếu không thì trong vòng nửa tháng cũng thủng ruột nát bụng đau đớn đến chết như thằng con bảo bối của ngươi mà thôi.”

Ôn Thiên Lý quát: “Ác tặc, rơi vào tay ta ngươi nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả.” Đồ Cửu Tồi không sợ hãi, cười nói: “Thế cũng còn phải chờ thằng con của ngươi biến thành một đống thịt nát rồi nói sau. Hôm nay đã là mồng chín, qua ba ngày nữa là có trò hay để xem rồi, ba tên phế vật các người còn không mau chạy về mà nhặt xác đưa tang cho con trai đi.” Ôn Thiên Lý trời sinh tính tình nóng nảy bị hắn kích động không có chỗ phát tiết, lại muốn phi thân lên cây, liền bị hai huynh đệ ngăn cản. Đồ Cửu Tồi ẩn mình trên cây không mảy may để lộ bóng người, ban ngày ban mặt mà giống như ma quỷ, chỉ nghe thấy hắn cười nói: “Ba tên phế vật không dám tới Thanh Long đài tìm thuốc giải, lão tử đây đi trước nhổ sạch cho các người bớt lo nhé.”, dứt lời liền cười lên ha hả. Những tán đại thụ ven đường lao xao rung động như thể có người du tẩu qua các nhánh cây, chẳng mấy chốc đã đi xa. Ôn Thiên Lý bổ một đao về phía thân cây khiến, lá cây bị chấn động rụng xuống rào rào, vết bớt tím bầm trên mặt hắn đỏ lựng như đọng máu, gân xanh nổi lên rần rật, hắn hét lớn một tiếng: “Đuổi theo.”

Ba người đồng lòng, thấy Đồ Cửu Tồi quả nhiên chạy về trên núi Thanh Y giáo liền cùng nhau guồng chân đuổi theo. Giang Khinh Trục cùng Tần Truy vừa xem xong náo nhiệt quay đầu lại thì thấy dưới ấm trà trên bàn gỗ đè một tờ giấy nhỏ. Hai người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng vừa rồi không lưu ý tới trên bàn nhưng nếu có người đặt giấy ngay dưới ấm trà thì làm sao có thể không phát hiện ra cơ chứ? Tần Truy nhìn khách uống trà xung quanh, khi nãy Ngạc Bắc tam kiệt quát mắng Đồ Cửu Tồi đã sớm dọa chạy hết khách nhân bình thường, lúc này trong lương đình vắng ngắt vắng hoe không còn lại nửa bóng người, chỉ có hỏa kế của quán trà đang thu dọn đồ đạc mà thôi. Giang Khinh Trục gọi lại hỏi thì cậu ta ngây ngốc hỏi một đằng đáp một nẻo. Tần Truy mở tờ giấy ra, trên ấy chỉ ghi hai chữ “Lên núi”, mặt sau in ba dấu tay màu xám.

Giang Khinh Trục hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tặc Du Tĩnh giấu đầu hở đuôi đúng là khiến cho người ta chán ghét.” Tần Truy nói: “Sao huynh biết là gã?” Giang Khinh Trục nói: “Đây là kí hiệu gã cố ý để lại khi trộm đạo bình thường, để người ta biết đến danh hào độc thủ phi tướng.” Tần Truy nói: “Một khi đã vậy, chúng ta cứ đi nhìn xem Thanh Y giáo rốt cuộc có thủ đoạn gì lợi hại đi thôi.” Giang Khinh Trục nói: “Với loại người lén lút mờ ám này, chúng ta không thể để gã nói gì liền nghe nấy được. Đi theo xa xa thôi, có tình huống gì không ổn thì lập tức quay đầu.” Tần Truy nói: “Gã muốn huynh làm việc cho mình, đương nhiên là phải nhiệt tình dẫn đường rồi.” Giang Khinh Trục nói: “Vật mà gã nhờ lão hòa thượng giao cho ta thực sự vô cùng yêu thích, năm xưa ta đuổi theo gã đến tận hoàng cung đại viện, gã vốn nên mang thù, ai ngờ dọc đường đi này lại nơi nơi chuẩn bị bán ân tình lớn đến thế cho ta, tuy nói có chuyện cầu ta nhưng cũng chẳng cần phải dụng tâm đến vậy, trong chuyện này nhất định có điều cổ quái không thể nói cho ai biết.”

Tần Truy cười nói: “Ta thấy gã cũng không xấu xa bao nhiêu đâu, chỉ là huynh không thích cách làm người của gã nên mới nghĩ toàn chiều hướng xấu thế thôi.” Giang Khinh Trục trong lòng cảm thán hắn đã trải qua những chuyện bi thảm nhất trên đời, vốn phải tính tình đại biến, ai ngờ vẫn giống như trước đây chẳng chịu nghĩ xấu cho ai. Nếu là ngày xưa, y thực không thích những người có tính cách dịu dàng như thế, vậy mà hôm nay lại chỉ cảm thấy hắn khoan dung nhân hậu, từ đầu đến chân không chỗ nào là không tốt đẹp. Tần Truy thấy y không nói thì lại tưởng y không cho là đúng, liền bảo: “Được rồi, ta nghe lời huynh, cẩn thận một chút là được chứ gì. Những người đó đi xa rồi kìa, chúng ta có đuổi theo nữa không đây?” Giang Khinh Trục nói: “Sớm muộn gì cũng phải lên núi, ta muốn xem xem tiểu tặc kia lại đang suy tính cái gì.”

Hai người rời khỏi lương đình lên ngựa đuổi theo, mới chỉ qua hai ba câu nói mà Ngạc Bắc tam kiệt và Đồ Cửu Tồi đã chạy xa không thấy bóng người. Giang Khinh Trục cùng Tần Truy mau chóng phóng ngựa một hồi thì thấy có mấy bóng người đen đen đang theo hướng Tuyết Sơn chạy đi, chỉ chốc lát sau đã đuổi tới khá gần. Ô Tuyết đương nhiên không cần phải nói, bạch mã tuy không bằng nó nhưng cũng chạy nhanh hơn ngựa thường không biết bao nhiêu lần, vậy mà tới chân núi lại không thấy hành tung của bốn người đi trước. Giang Tần hai người xuống ngựa, thấy trong bụi cỏ có vài ba dấu chân, đến một khe núi thì không còn nữa. Tần Truy nói: “Chúng ta theo sát sau những người đó tới đây, tuy có xa một chút nhưng không tới nỗi bị bọn họ bỏ cắt đuôi nhanh như vậy, ở gần đây ắt phải có mật đạo thông lên đỉnh núi.”

Giang Khinh Trục nói: “Núi đá cứng rắn vô cùng, nếu có mật đạo thì chắc chắn là do Thanh Y giáo xây nên để cho người trong giáo tiện bề ra vào, ác quỷ Đồ Cửu Tồi làm sao biết được?” Tần Truy nói: “Đồ Cửu Tồi trên giang hồ còn có biệt hiệu là ‘Cửu mệnh địa long’, ý nói hắn tinh thông linh hoạt, có thể lên được trời, chui được đất, thoắt ẩn thoắt hiện giống như ma quỷ, mật đạo xuyên qua núi tầm thường không làm khó được hắn đâu.” Giang Khinh Trục “Ừm” một tiếng, lại tiếp tục tìm kiếm.

Ngạc Bắc tam kiệt có thanh danh rất vang trên giang hồ, Phùng Bách Sinh và Cung Vạn Chu khinh công đều không kém, Ôn Thiên Lý lại là đại hán vạm vỡ thân đồng tay sắt trừng mắt kim cương, muốn hắn thân nhẹ như yến thì thực là khó xử, dấu chân hạ xuống nhiều nhất chính là của hắn. Tần Truy theo dấu chân tìm trong chốc lát, chợt thấy trong bụi cỏ có luồng gió lạnh phả ra, quả nhiên có sơn động tối đen như mực. Giang Khinh Trục vạch mở cỏ dại đi vào trong mấy bước, trong động rộng rãi, trên vách động có dấu vết khắc lên, tuyệt không phải tự nhiên mà có, cũng không phải là hang dã thú, ngay lối vào lại in ba dấu tay. Tần Truy để Ô Tuyết và bạch mã ở ngoài động, còn dặn dò một hồi. Ô Tuyết theo hắn đi khắp giang hồ sớm đã biết phải tự bảo vệ mình thế nào, tuy rằng có chút không muốn rời xa nhưng cũng chỉ thân thiết một lát liền nghe lời dẫn bạch mã đi vào sâu trong chốn rừng rậm thưa người.

Hai người vào trong mật đạo, chỉ thấy đường đi bằng phẳng không hướng lên trên thì không khỏi có chút nghi hoặc. Mật đạo này không giống đường lên núi mà giống như xuyên qua cả ngọn đại sơn, đi vào bên trong thêm một đoạn, bỗng nhiên có lối rẽ. Tần Truy dùng hỏa chiết chiếu vào, đoạn nói: “Ở đây có lối rẽ, để tránh đi nhầm, phải làm kí hiệu đánh dấu lại.” Giang Khinh Trục nói: “Đã sớm có người đánh dấu rồi.” Tần Truy châm lửa soi lại lần nữa, thấy trên vách đá đầu một lối rẽ trong đó in ba dấu tay, chẳng biết dùng loại bùn đất nào ấn lên mà hơi hơi tỏa sáng trong ánh lửa.

Giang Khinh Trục nói: “Du Tĩnh từng trộm Thanh Long Tạo Hóa đan, nơi này có dấu tay của gã chẳng có gì là lạ, nhưng dấu tay này cũng chỉ để làm dấu, không cần đi theo gã khắp nơi làm gì.” Tần Truy nói: “Vậy thì cứ đi xem sao.” Nói đoạn vẫn đi theo thông đạo có dấu như cũ, càng đi về phía trước lối rẽ càng nhiều, có khi có tới bốn năm ngả đường, lần nào cũng có thể tìm thấy một ngả có ấn kí của Du Tĩnh. Có vài đoạn đường nhìn ra được lâu nay không có người đi lại, có đoạn đường lại hỗn loạn rất nhiều dấu chân. Tần Truy cẩn thận xem rồi nói với Giang Khinh Trục: “Ở đây có dấu chân của ba người, tám phần chính là Ngạc Bắc tam kiệt, kỳ quái, chỉ có bọn họ thôi sao?” Giang Khinh Trục nói: “Chỉ có bọn họ, Đồ Cửu Tồi không ở trong này à?” Tần Truy nói: “Không hay rồi, mau quay lại.” Giang Khinh Trục cũng nghĩ tới điểm mấu chốt, ác quỷ Đồ Cửu Tồi nham hiểm độc ác quỷ kế đa đoan đến mức nào, làm sao có thể thực sự đi cấm địa Thanh Y giáo phá hủy thảo dược để tìm xui xẻo được, quá nửa là chỉ dùng ngôn ngữ châm ngòi lừa ba người này tới đây để bày chiêu hãm hại thôi.

Chuyện này vốn dĩ không khó liệu, đổi là ngày thường, hai người bọn họ cũng không dễ dàng trúng kế như vậy, chỉ là dọc đường đi khắp nơi đều có ấn kí chỉ đường của Du Tĩnh, Giang Khinh Trục tuy không tin gã nhưng lại nghĩ gã chẳng qua chỉ tham tài thích trộm mà thôi, không đến nỗi chung đường với Đồ Cửu Tồi, Tần Truy thì nhớ ân tình ngày trước, cảm thấy tuy rằng gã phóng túng bất kham nhưng tính tình coi như không tệ. Hai người ôm tâm tư bất đồng lại tính toán giống nhau, chẳng ngờ lại rơi vào bẫy của Đồ Cửu Tồi. Đến khi chiếu theo đường cũ quay lại cửa động, quả nhiên đường vào đã bị đá phiến chắn kín, đẩy mãi không sứt mẻ gì. Tần Truy cười khổ, Giang Khinh Trục nói: “Vừa rồi phải để một người ở bên ngoài mới đúng.” Tần Truy đương nhiên biết đây là biện pháp ổn thỏa nhất, thế nhưng tình huống trong động không rõ, để cho Giang Khinh Trục vào đó một mình làm sao hắn có thể yên tâm, đổi lại nếu là hắn đi, Giang Khinh Trục nhất định cũng không chịu, cho nên hai người mới không đề cập đến cách ấy mà cùng nhau vào động. Tần Truy nói: “Mật đạo rắc rối phức tạp lại là do con người mở ra, không hẳn không có đường ra khác, chúng ta quay vào tìm lại.” Hai người lại vòng trở vào, không tới một lát sau đã nghe phía trước truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

Giang Khinh Trục cùng Tần Truy cùng nhau nhìn sang, trong mắt đong đầy kinh ngạc, thanh âm đó nghe giống như lão tam Phùng Bách Sinh trong Ngạc Bắc tam kiệt vậy. Tiếng hét thảm này cực kì thê lương, nếu không phải bị trọng thương khó nhịn thì chính là đã nhìn thấy chuyện gì đó cực kì đáng sợ. Phùng Bách Sinh là người trầm ổn nhất trong ba người, người ta gọi hắn là “Bệnh thư sinh” chỉ vì ngày thường hắn làm việc tử khí trầm trầm, ít có hơi thở người sống, hiện tại không biết phải gặp biến cố thế nào mới cơ thể khiến hắn thất thố kêu thảm đến thế.

Tần Truy vén y bào theo tiếng đuổi theo, Xích Tú của Giang Khinh Trục đã sớm ra khỏi vỏ, trong bóng đêm vẽ nên một đạo hồng quang chói mắt. Hai người chạy vội trong chốc lát, sơn đạo bỗng đến đường cùng, trước mắt không còn lối đi, chỉ dẫn đến một mảnh trống không. Tần Truy giơ hỏa chiết chiếu sáng bốn phía, ánh lửa quá yếu không chiếu được tới tận cùng. Giang Khinh Trục đi đến bên cạnh hắn, che mũi nhíu mày nói: “Mùi này khó ngửi quá.” Tần Truy cũng ngửi được một thứ mùi tanh hôi khó chịu, trong lòng nổi lên bất an, đi về phía trước một bước, bỗng nhiên dưới chân đạp phải một khối vật cứng. Hắn đang muốn khom người nhìn cho kĩ thì ánh lửa chợt nhoáng lên, một bóng đen đánh tới ngay trước mặt. Hắc ảnh giương nanh múa vuốt, nói là nhào tới nhưng lại không có chút kết cấu nào. Tần Truy nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát, Giang Khinh Trục một kiếm bổ tới, bóng đen không né không tránh, Tần Truy vội vàng hô: “Dừng tay, là Phùng Bách Sinh.” Giang Khinh Trục khựng tay dừng kiếm ngay bên hông hắn, Tần Truy lấy hỏa chiết chiếu lên thì không khỏi kinh ngạc vạn phần. Khăn vuông trên đầu Phùng Bách Sinh đã rơi mất, tóc tai bù xù, cả người chật vật, trên mặt đầy bùn quyện với máu tươi, đôi mắt trợn muốn vỡ toang như đã hoảng sợ đến phát cuồng. Tần Truy đưa tay dìu hắn, lại bị hắn gạt phắt ra, trường kiếm trong tay khua lên loạn xạ. Sau đó hắn xông vào bóng đêm nghiêng ngả chạy đi, chỉ chốc lát sau đã không thấy bóng người.

Tần Truy nói: “Hắn thần trí không rõ như vậy mà chạy đi, chỉ sợ sẽ lạc đường trong mật đạo như mê cung này, nếu cứ không tỉnh táo lại, chẳng phải sẽ đói chết lạnh chết hay sao?” Giang Khinh Trục nói: “Hắn đã điên rồi, tìm để mà làm gì nữa. Chúng ta bị nhốt ở trong này, không tìm đường ra thì cũng đến đói chết lạnh chết chứ hơn gì. Ta biết ngươi có lòng tốt, thế nhưng hắn chạy loạn như vậy không biết đã đi đâu, chúng ta vẫn nên tìm đường ra trước, trên đường nếu có gặp hai huynh đệ của hắn thì báo cho họ biết một tiếng là được.” Tần Truy biết hắn y nói không sai, liền cúi đầu nhìn vật cứng ban nãy đạp phải. Thứ kia chôn dưới đất chỉ lộ ra một đoạn trắng ngà, cẩn thận nhìn lên…là một đoạn xương đùi người.

Tần Truy thấy đoạn xương này thì nỗi bất an trong lòng càng sâu. Hắn cúi đầu đi vài bước, lại thấy cả đầu người. Trên mảnh đất trống rải rác xương người khắp nơi. Giang Khinh Trục nhìn hài cốt, đi vòng một hồi, nói: “Nơi này giống như một trường đấu, bốn phía đều có thông đạo, nhưng chúng nó rất nhỏ, chỉ có thể chui lọt một đứa trẻ ba bốn tuổi mà thôi.” Y vừa dứt lời liền có tiếng động loạt xoạt vang lên cực kì chói tai trong khoảng không trống trải. Tần Truy tìm kiếm theo tiếng động, quả nhiên thấy bốn phía có rất nhiều động nhỏ chỉ cao đến eo mình. Đang trong lúc do dự, một mùi hương gây mũi xộc lên, từ trong một cửa động lăn ra thứ gì đó tròn vo đen như mực.

Tần Truy lui về phía sau, viên cầu lăn tròn rồi dừng trên mặt đất. Giang Khinh Trục tiến tới nhấc chân đá cho nó chuyển hướng, hai người nhìn xuống thì thấy đó là một cái đầu người___đầu của kẻ nóng tính nhất trong Ngạc Bắc tam kiệt, Ôn Thiên Lý. Tráng hán mình đồng da sắt này khi chết đi đầy mặt kinh hoảng, hai mắt trừng trừng, khóe mắt nứt toác, trên mặt máu me nhầy nhụa còn dính chút chất lỏng bầy hầy. Giang Khinh Trục nhíu mày nói: “Sao hắn chết mà còn mỗi cái đầu thế này?” Tần Truy nói: “Nơi này vô cùng cổ quái, chúng ta vẫn nên đi nhanh mới tốt.” Giang Khinh Trục cũng thấy quái dị, y trời sinh thích sạch sẽ, mùi hôi tanh nơi này thực khiến cho người ta khó chịu, đang muốn đi ra ngoài thì dưới chân bất ngờ căng thẳng, mắt cá chân bị cái gì đó cuốn lấy. Y cúi đầu nhìn, một con rắn xanh to như cánh tay đang ngẩng đầu phun lưỡi mắt lộ hung quang ở dưới ấy, thân mình chắn ngang ngáng y ngã xuống. Tần Truy thấy thế kinh hãi, sợ nó cắn người, bèn bước lên phía trước nắm lấy chỗ yếu hại của nó. Rắn xanh cực kì thông minh, lập tức cuộn người lên mở to miệng táp tới bàn tay hắn. Tần Truy huơ hỏa chiết qua, rắn xanh sợ lửa lui vội về phía sau, Giang Khinh Trục thừa cơ một kiếm chém đứt đôi người nó, máu rắn tanh hôi văng đầy cả người.

Tần Truy vội la lên: “Cẩn thận có độc.” Giang Khinh Trục nói: “Không có việc gì, chỉ là thực sự rất thối.”. Đoạn, y lau máu rắn, nói: “Chẳng lẽ Ôn Thiên Lý bị súc sinh này cắn chết hay sao ?” Tần Truy lắc đầu nói: “Con rắn này tuy to hơn rắn xanh bình thường rất nhiều nhưng không thể nuốt sống một con người được. Ôn Thiên Lý dù võ công có kém đi chăng nữa cũng không đến mức bị một con rắn thế này cắn chết. Ai, mặc kệ hắn chết thế nào, nơi đây không thích hợp ở lâu.” Hắn tâm thần không yên kéo Giang Khinh Trục lui tới đường ra, mới đi vài bước, bên tai đã vang vọng âm thanh loạt xoạt ban nãy. Hắn thầm nghĩ không tốt, lập tức chạy gấp ra ngoài. Giang Khinh Trục quay đầu nhìn lại, trong tiểu động trào ra vô số rắn xanh bình thường, nhìn ra xa xa chẳng khác nào một biển xanh lục mãnh liệt tràn tới. Hai người chạy tới cửa ra, rắn xanh đã sớm chặn kín thông đạo, nơi đặt chân chỉ có có nửa tấc vuông. Giang Khinh Trục rút kiếm chém ra, Xích Tú lóe lên ánh hồng, một đám rắn xanh đầu mình đôi ngả, bốn phía tanh hôi khó lòng chịu nổi. Chém giết trong chốc lát, y ngẩng đầu thấy đàn rắn không hề giảm bớt, ngược lại là mùi máu càng lúc càng nồng. Hỏa chiết trong tay Tần Truy đã tắt, đành phải nhất nhất giết chết rắn xanh bò tới bên người. Chưởng pháp của hắn tuy rằng không kém nhưng đối phó một đàn rắn lớn lại kém xa bảo kiếm của Giang Khinh Trục, lúc này cho dù có dùng con dao chặt thịt của người giết lợn cũng còn lợi hại hơn chưởng pháp thân truyền của Lục Thiên Cơ. Chẳng mấy chốc Tần Truy đã bị đàn rắn vây quanh, một con rắn xanh ngẩng đầu quấn chặt lấy eo lưng hắn. Tần Truy chỉ thấy xương cốt toàn thân bị siết kêu răng rắc, đến thở cũng không ra hơi, bèn giơ tay muốn chụp vào đầu nó. Giang Khinh Trục đuổi tới một kiếm chém đứt thân rắn, hai người âm thầm kinh hãi, cứ mãi thế này chỉ sợ cũng rơi vào cùng một kết cục như Ôn Thiên Lý mất thôi, khó trách Phùng Bách Sinh sợ tới phát điên làm vậy.

Giang Khinh Trục liền tay chỉ mong có thể mở ra một đường máu, trong bóng đêm lại không dám đi quá nhanh sợ lạc Tần Truy. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên đàn rắn không còn tới gần hai người nữa. Tần Truy cùng Giang Khinh Trục thở hổn hển, không biết phát sinh chuyện gì, đang kinh nghi bất định lại nghe có tiếng sàn sạt tới gần, so với âm thanh đàn rắn xuất động ban nãy còn vang vọng hơn nhiều. Hai người ở trong bóng tối đã lâu, dù không có ánh sáng cũng nhìn được tương đối rõ ràng, hiện giờ tập trung nhìn ra thì thấy một con rắn lớn toàn thân xanh biếc, nó nằm ngang ngẩng đầu lên còn cao hơn cả thân người. So sánh với con rắn lớn này, rắn xanh vừa nãy nhỏ bé yếu ớt hơn nhiều lắm. Giang Khinh Trục thở dài: “Đây là thủ lĩnh của chúng nó hả?” Tần Truy cười khổ nói: “Ngày đó Du Tĩnh hóa trang thành Hoa Bất Hành nói có con cóc to bằng con trâu ta còn không tin, con rắn này so với lời gã nói đúng là chỉ có hơn chứ không có kém.” Giang Khinh Trục nói: “Ta mà gặp gã lần nữa thì chẳng nhiều lời làm gì, làm thịt luôn rồi tính.”

Rắn lớn vừa nhấc đầu lên, đàn rắn nghe hiệu lệnh của nó lại áp sát tới hai người. Giang Khinh Trục nghĩ con rắn khổng lồ này có to nữa cũng vẫn chỉ là súc sinh, cẩn thận ứng phó không hẳn đã không còn đường sống, nghĩ đến đây thì tinh thần chấn hưng một chút. Tần Truy cũng có ý tưởng như vậy, chẳng qua hắn còn hơi tiếc nuối, giá như có trường thương trong tay, quét ngang một thương là đã có thể dẹp được cả mảng biển rắn trước mắt này mà có cơ hội ra khỏi mật đạo rồi, không đến mức bị vây ở đây, không có cách nào xoay sở.

Rắn lớn nhìn thì to xác nhưng hành động vô cùng linh hoạt, rít lên một tiếng, lăng không phi tới. Giang Khinh Trục phi thân mà lên, rút kiếm chém tới cái bụng lộ ra của nó. Y vốn tưởng bụng rắn là nơi mềm mại nhất, ai ngờ một kiếm chém ra, Xích Tú sắc bén là thế mà cũng chỉ vẽ được trên mình rắn một vết trắng mờ. Tần Truy nhìn thấy không khỏi cả kinh, Xích Tú chém sắt như bùn, ai ngờ vảy trên mình con rắn này lại cứng rắn đến như thế, thật là khiến cho người ta giật mình kinh hãi. Hắn lo lắng Giang Khinh Trục gặp nạn, tuy tay không tấc sắt lại vẫn uốn mình vụt lên, hai người liên thủ du đấu với cự xà. Sau vài lần hợp tác như thế, cự xà không chút để ý tới quyền cước rơi xuống trên mình, tuy cũng chịu mấy vết thương nhẹ dưới lưỡi Xích Tú nhưng lại không chút nao núng, càng đánh càng hăng, đôi mắt tỏa ra ánh xanh âm u như hai luồng ma trơi trong đêm tối. Tần Truy thấy đánh bừa khó lòng làm tổn thương được chỗ hiểm của nó, liền thương lượng kế sách cùng Giang Khinh Trục. Hắn từ phía trước phi thân lên, một quyền đánh xuống đầu cự mãng, đáng tiếc dù có đánh trúng cũng chỉ có thể khiến đầu nó lệch đi, rút lui về sau một chút mà thôi. Nó lắc lư hai cái, lại mở cái miệng to như chậu máu tấn công tới, hiển nhiên là đã bị chọc giận.

Tần Truy rơi xuống đất bèn xoay người chạy vội, cự mãng thấy thế tưởng rằng hắn muốn chạy trốn, lập tức uốn mình đuổi theo. Giang Khinh Trục phóng ra từ góc nghiêng đạp lên phần thân dán đất bò trườn của rắn lớn rồi chạy đến phía đầu của nó, tay trái bóp chặt cổ nó, tay phải cầm kiếm nhắm ngay mắt rắn đâm xuống. Máu nóng tóe ra, mắt phải của con rắn lớn bị y đâm mù. Quái xà đau đớn không chịu nổi, đầu rắn lắc lư, lực lớn vô cùng. Giang Khinh Trục dùng một tay gắt gao siết cổ nó, cả người theo nó đâm đông xông tây, có khi đánh cả lên vách đá suýt nữa bị đập đến ngất xỉu.

Giang Khinh Trục trên thân rắn khổ không nói nổi, Tần Truy dưới đất cũng nguy như trứng chồng. Thân mình cự mãng bị siết chặt, nó nổi điên quay cuồng trên mặt đất, rắn nhỏ bên dưới bị thân hình khổng lồ của nó nghiền chết như rạ, phần còn lại trốn chạy về động đá. Tần Truy tránh trái tránh phải, cực kỳ nguy hiểm, không thể tưởng tượng được một thân võ công của mình lại không thi triển được một tí mảy may trước con súc sinh đang nổi điên, bởi vì cự xà bị trọng thương giãy dụa cuồng loạn không có quy luật không thể đoán trước. Giang Khinh Trục thấy Tần Truy gặp nguy hiểm, trong lúc nóng ruột lại giơ kiếm nhắm đầu rắn mà chém, Cự xà ăn đau lao đầu vào tường, Giang Khinh Trục buông tay không kịp, bị đập một cái tức thì thấy lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, một ngụm máu bức thẳng lên cổ họng, phun ra. Tần Truy hô lên: “Khinh Trục!” Cự xà vẫy đầu, cánh tay Giang Khinh Trục thoát lực buông ra, cả người bị nó quăng mạnh ra ngoài. Tần Truy thấy thế phi thân tiến lên đưa tay đỡ y, ai ngờ lực quăng của mãng xà quá mạnh như búa tạ ngàn cân đánh văng cả hai người. Tần Truy chỉ sợ Giang Khinh Trục thụ thương, khi bay về phía sau bèn gắt gao ôm lấy y, lấy thân mình làm tấm chắn đánh lên vách đá cứng rắn, khi rơi xuống đất chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, trong tay nổ vang, tay chạm tới Giang Khinh Trục cũng không hề thấy chút động tĩnh. Trong lòng hắn chợt lạnh ngắt, thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay phải chết trong bụng rắn như Ôn Thiên Lý hay sao? Trong cơn mơ màng, hắn chỉ nghe thấy tiếng động loạt xoạt xa dần rồi mất đi tri giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.