Ngục Liên Ký

Chương 8: Chương 8




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit : Lam

Beta : Chan Chan

Hồi thứ tám

Giang Khinh Trục tay cầm trường kiếm chậm rãi lui về phía sau một bước, Tần Truy dựa lưng vào đại thụ, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, phải chờ kiếm khí lạnh buốt rút đi mới dám thở ra. Giang Khinh Trục vừa động cổ tay, Xích Tú bảo kiếm ngân lên từng hồi. Y nói: “Lần này giao đấu sinh tử, không cần thủ hạ lưu tình.” Tần Truy trong lòng biết nhiều lời vô dụng, nhấc chân đá mũi thương lên cầm ngang ở trong tay, song chưởng rung lên lại vẫn là một chiêu ngăn chặn phòng thủ. Giang Khinh Trục cười lạnh nói: “Đây chính là ngươi tự tìm, ngươi chết dưới kiếm Xích Tú, ta cũng không lĩnh tình của ngươi.” Tần Truy trong lòng chua xót nói: “Ta không thẹn với lương tâm, không cần huynh cảm kích.” Giang Khinh Trục nói: “Được lắm, đến đây.” Lời còn chưa dứt, y đã cử kiếm đâm tới, Tần Truy vốn đã lui đến không thể lui, chỉ đành vung thân thương, nhấc chân đạp vào thân cây phía sau mượn lực lướt qua đỉnh đầu Giang Khinh Trục. Xích Tú sắc bén vô cùng, một kiếm đâm trúng thân cây cơ hồ ngập đến tận chuôi. Giang Khinh Trục dùng sức rút mạnh, mới rút được kiếm ta, ngón tay khẽ vuốt thân kiếm, xoay người tiếp tục đâm tới.

Tần Truy đã sớm lĩnh giáo qua Diêu gia khoái kiếm, ngày đó tại Diêu phủ, Giang Khinh Trục chỉ dùng một thanh kiếm sắt bình thường, lúc này Xích Tú nhẹ nhàng linh động, cầm trong tay như là không có, kiếm thế lại càng nhanh hơn vài phần. Kiếm chiêu của y càng nhanh, Tần Truy phòng thủ càng chặt, chỉ là một tràng công công thủ thủ này lại không phát ra nửa tiếng vang, vì bóng thương của Tần Truy ở nơi nào thì bảo kiếm trong tay Giang Khinh Trục liền nhanh chóng né đi, quyết định không va chạm với hắn, cũng là không muốn chiếm lợi thế về binh khí. Y ra tay như gió, nhanh như thiểm điện, hồng quang nối liền một mảnh, Tần Truy thấy sự liên kết giữa các chiêu của y không hề có dấu vết để người nhìn ra, đã sử xuất tuyệt học cả đời của khoái kiếm Diêu Mục Phong, nếu mình chỉ phòng thủ sẽ không đấu lại y nổi, chỉ đành quát nhẹ một tiếng, xoay chuyển cán thương, vung ngang cánh tay quét về phía mặt Giang Khinh Trục.

Giang Khinh Trục đã sớm phòng hắn ra tay, lập tức cúi đầu tránh đi, trên đùi xuất lực thân mình như treo trên mũi thương mà nhảy lên, nghiêng người đã tiến sát vào phía bên phải của Tần Truy, một kiếm chém ra suýt nữa tước đi của hắn một bên gò má. Tần Truy giơ thương tiến chiêu, cũng không dám giữ lực nữa, trong lòng biết Giang Khinh Trục tâm cao khí ngạo, quyết không mong muốn mình nhường y, huống chi tình hình chiến đấu kịch liệt, đã động đến binh khí như thế, thời thời khắc khắc đều có thể nguy hiểm tính mệnh, cũng thực sự không thể nhường được. Hai người càng đấu càng nhanh, Tần Truy biết thành kiến của Giang Khinh Trục với hắn đã sâu, một lòng vì nghĩa phụ báo thù, nhớ tới hôm qua còn ở trên tiểu lâu cùng y chuyện trò hào hứng, uống rượu một mâm, nằm ngủ chung phòng, hôm nay lại phải giao đấu sinh tử, khổ sở trong lòng khó mà hình dung được. Tuy hắn tâm sự tầng tầng, nhưng mà thương pháp luyện từ thuở nhỏ, khi chiến đấu theo thói quen không nghĩ ngợi nhiều, Giang Khinh Trục kiếm đến trước mắt, hắn liền thuận tay hóa giải đi, ngươi tới ta đi, nhất thời khó phân cao thấp. Lại không biết qua bao nhiêu chiêu, Tần Truy một thương đâm ra đối diện mi tâm Giang Khinh Trục. Hắn vốn nghĩ tất sẽ thất bại, nào ngờ Giang Khinh Trục lại không né không tránh, còn bước gần lên một bước giơ kiếm đâm tới ngực hắn. Tần Truy cả kinh, nhưng chiêu thức đã ra không kịp rút về, chỉ phải đề chưởng vỗ lên cánh tay mình chuyển hướng mũi thương đi. Kỳ thật ngân thương trong tay hắn dài hơn Xích Tú nhiều, cho dù Giang Khinh Trục muốn đồng quy vu tận, cũng không nhất định có thể làm hắn trọng thương. Nhưng Tần Truy không muốn thương tổn y mảy may, thấy y đánh lâu không được, hai mắt trừng trừng hận không thể chém mình thành hai nửa, thì không khỏi mềm lòng.

Mũi thương của hắn đi lệch, trường kiếm của Giang Khinh Trục càng không còn gì trở ngại mà tiến quân thần tốc, đâm thẳng vào tim hắn. Tần Truy vội vàng lui về phía sau, thế nhưng thế tới của trường thương chưa hết mà người lại lùi, thân pháp đại loạn, mới lui một bước, đã nghe tiếng phập vang lên, mũi kiếm đã đâm vào trong ngực. Tần Truy chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, lùi nhanh hai bước những muốn làm tan bớt dư kình của kiếm thế, ai ngờ Giang Khinh Trục không lưu tình chút nào, một kiếm đâm ra dùng hết toàn lực còn giữ kiếm ghim hắn lên thân cây sau người.

Lưỡi kiếm Xích Tú vừa mỏng vừa nhẹ, một kiếm đâm vào Tần Truy còn khẽ khoắng một cái làm hắn đau đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Giang Khinh Trục mắt lạnh nhìn hắn, âm trầm nói: “Ta đã nói giao đấu sinh tử, không cần hạ thủ lưu tình, ngươi tự tìm đường chết chẳng trách được ai.” Tần Truy nhịn đau nói: “Cho dù trước đây ta có sai, chịu một kiếm này của huynh cũng đủ rồi.” Giang Khinh Trục thấy hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, mồ hôi trút như mưa, máu đã nhuộm nửa người. Xưa nay y làm việc cay nghiệt dứt khoát, không biết vì sao hôm nay thấy Tần Truy trọng thương vẫn không có nửa điểm muốn cầu xin tha thứ lại có chút không xuống tay độc ác được, rồi lại nghĩ một nhà nghĩa phụ chết thảm, trong lòng đau xót, trường kiếm không tự chủ được mà run lên. Lúc này quả thực đau như róc thịt, Tần Truy biến sắc, đưa tay nắm lấy thân kiếm, Giang Khinh Trục quát: “Đừng nhúc nhích.” Nói đoạn, y khoát tay đã rút kiếm ra. Tần Truy sắc mặt trắng bệch đè lại miệng vết thương, Giang Khinh Trục nói: “Cẩn thận cụt tay. Ta để cho ngươi toàn thây trả lại cho ngươi hai ngày giao tình, ngươi xuống lòng đất mà tạ tội với nghĩa phụ ta đi.” Tần Truy nói: “Hôm nay huynh giết ta thì dễ dàng, nhưng chỉ sợ chưa hỏi trắng đen đã giết ta rồi, ngày sau hối hận không kịp.” Hắn mất máu quá nhiều, nói chuyện cố hết sức, đã không còn đứng vững. Giang Khinh Trục nói: “Ta hối chuyện gì?” Tần Truy nói: “Bây giờ ta nói cái gì huynh cũng không nghe, tất nhiên là đến khi hối hận mới biết mình hối cái gì. Lúc nãy mũi thương của ta nếu như không lệch, làm sao huynh có thể làm ta bị thương.” Giang Khinh Trục nói: “Làm bộ làm tịch ta sao có thế để vào mắt, chẳng qua là ngươi tự thẹn trong lòng khiến cho thương pháp đại hảo trở thành rụt rè chẳng ra gì mà thôi.”

Tần Truy không nói được cho y hiểu, miệng vết thương lại đau đớn như thiêu đốt, dứt khoát nhắm mắt lại nói: “Huynh không hối, thì động thủ đi.” Giang Khinh Trục vốn định buộc hắn nói ra hành động giết người ác độc ban đầu, ai ngờ hắn chẳng những không nhận mà còn hiên ngang lẫm liệt thà chết chứ không chịu khuất phục, nhất thời cũng nổi lên do dự. Tuy rằng y tùy hứng tự phụ, nhưng hoàn toàn không phải kẻ ngu không hiểu đạo lý, nghĩ lại nếu hai ngày nay Tần Truy muốn giết mình thì có biết bao nhiêu cơ hội, làm gì phải đợi đến lúc này mới giở trò khiến y đồng tình, trong lòng cũng sợ giết lầm người. Thế nhưng ngày đó ở Diêu gia trang Tần Truy mặc dạ hành hắc y rời đi từ bên cạnh thi thể Diêu Mục Phong lại là chính mắt mình nhìn thấy, tuyệt không thể sai. Qua một chớp mắt ngắn ngủi trong đầu y đã chuyển vô vàn ý niệm, càng nghĩ càng loạn, lúc này chỉ kiếm nói: “Được, ta không thấy ngươi tự tay giết người, bây giờ ngươi nói đi, là ai giết cả nhà nghĩa phụ ta, nói được rõ ràng, ta sẽ tha cho ngươi.” Tần Truy nói: “Ta cũng không biết là ai, đêm đó ta ở trên cây nhìn thấy một đám hắc y nhân cầm đuốc xông vào Diêu gia, trước bắt Diêu phu nhân áp chế, ép hỏi Diêu tiền bối vật gì đó ở đâu, sau đó…” Giang Khinh Trục ánh mắt rét lạnh: “Sau đó thế nào?” Vết thương của Tần Truy đau nhức, hắn nhíu mày nói: “Lại ô nhục Diêu cô nương, xé rách tay áo nàng ấy.” Giang Khinh Trục nghe xong khóe mắt muốn nứt, lớn tiếng hỏi hắn: “Ngươi ở trên cây trơ mắt nhìn.”

Tần Truy sớm có hối ý, chỉ đành nói: “Ta không ngờ Diêu cô nương cương liệt như vậy, lại lao vào kiếm của người nọ vẫn mình, ta muốn ứng cứu đã không còn kịp.” Cánh tay cầm kiếm của Giang Khinh Trục hơi run lên, thấp giọng hỏi: “Nghĩa phụ của ta đâu, chẳng lẽ cũng không cứu kịp?”

Tần Truy nói: “Diêu tiền bối một lòng muốn chết, ta đã nghĩ cách đánh rơi trường kiếm của ông ấy, ai ngờ hung thủ lại nhân cơ hội này một kiếm đâm chết người, cuối cùng còn giết hại Diêu phu nhân. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, huynh bảo ta phải làm thế nào mà cứu?” Giang Khinh Trục tức giận đến mức không nói nên lời, trong đầu lại lóe một tia thanh minh, nói với Tần Truy: “Ngươi ra tay đánh rơi trường kiếm trong tay nghĩa phụ, chẳng lẽ những người đó không phát hiện ra? Chính ngươi nói xem, trong những lời này không đủ không thật có quá nhiều lỗ hổng, ta làm sao có thể tin ngươi?” Tần Truy cười khổ nói: “Việc này ta cũng không nghĩ ra, nhưng những điều ta nói từng câu đều là thật, tuyệt không nửa chữ dối lòng, nếu huynh vẫn không tin, cứ động thủ giết ta đi.”

Giang Khinh Trục đã chỉ kiếm tới mi tâm hắn lại chần chừ không đâm được. Tần Truy từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị vết thương nặng đến thế, một kiếm này lại là do chính bằng hữu tri kỉ của mình đâm cho, hai ngày ngắn ngủi hắn trải qua một lần cả hai chuyện tốt đẹp nhất và đau đớn nhất trên đời, mùi vị đó chỉ có mình hắn biết. Giang Khinh Trục thấy trong đôi mắt hắn đong đầy thống khổ, lại trong sáng thản nhiên không có một tia xấu hổ, do dự trong lòng lại càng sâu thêm mấy phần. Một kiếm này đâm xuống thì dễ dàng, nhưng khởi tử hồi sinh lại là không thể. Tần Truy nhìn kiếm của y ngừng lại không động, trong lòng biết hôm nay sống chết chỉ trong một ý niệm của y, không biết vì sao lại bất giác có chút sợ hãi. Giang Khinh Trục chỉ kiếm trên mi gian hắn hồi lâu, bỗng nhiên xoay người, tra bảo kiếm vào trong vỏ. Tần Truy thấy hắn thu kiếm, gánh nặng trong lòng buông xuống, ngã rạp trên mặt đất.

Giang Khinh Trục nói: “Hôm nay ta không giết ngươi, cũng không phải là tin mấy lời hàm hồ của ngươi. Ta chắc chắn sẽ điều tra rõ chuyện này để ngươi á khẩu câm lời không biện bạch được nữa thì thôi.” Tần Truy nói: “Vốn nên như thế, nếu huynh lạm sát người vô tội, Diêu tiền bối dưới kia có biết cũng sẽ trách huynh hồ đồ.” Giang Khinh Trục cầm cánh tay hắn, xách hắn từ dưới đất lên: “Mấy ngày này ngươi đi cùng ta, đừng để cho ta thấy cái gì không đúng. Xích Tú là di vật của nghĩa phụ ta, rất khát máu kẻ thù.” Tần Truy nói: “Hôm nay nó uống cũng không phải là máu của kẻ thù.” Giang Khinh Trục cười lạnh liên hồi, Tần Truy mất máu kiệt lực không nói nhiều với y, dùng tay đè chặt miệng vết thương. Giang Khinh Trục thấy hắn sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc, liền vạch vạt áo hắn xem thương thế ra sao. Một kiếm này đâm vào rất sâu, may mắn Tần Truy lúc ấy thân pháp đã loạn, mới đâm trượt không trúng yếu hại, chỉ là miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, trường kiếm đâm xuyên ngực. Giang Khinh Trục đưa tay điểm huyệt đạo cầm máu cho hắn, lấy thuốc bột trị ngoại thương đổ lên miệng vết thương, một hồi lâu sau máu mới ngừng chảy. Giang Khinh Trục đưa hắn lên lưng Ô Tuyết, bản thân cũng nhẹ nhàng nhảy lên, ai ngờ Ô Tuyết chỉ nhận chủ nhân, chân sau một đạp suýt nữa đã hất y ngã xuống.

Giang Khinh Trục giữ chặt dây cương không buông, muốn nó phục tùng, nói: “Con ngựa này của ngươi tính tình thật xấu, hôm nay ta dạy nó học ngoan.” Dứt lời hai chân dùng lực đá vào bụng ngựa, lực đạo nào chỉ ngàn cân, Ô Tuyết ăn đau hí dài một tiếng, đâm đông đâm tây chạy loạn lên. Tần Truy bị thương nặng, nằm ở trên lưng ngựa chịu sao nổi xóc nảy bực này, lại thương ái mã, vội vàng đưa tay ôm chặt cổ Ô Tuyết, ôn nhu nói: “Ngoan, đừng chạy loạn.” Ô Tuyết nghe hắn gọi khẽ, chậm rãi dừng lại, chỉ là vẫn đạp chân sau muốn đá Giang Khinh Trục xuống. Giang Khinh Trục kéo dây cương nói: “Như vậy mới đúng, không muốn chủ nhân ngươi ăn đau khổ thì chạy vững chút đi.” Ô Tuyết phát ra tiếng phì phì trong mũi, không đáp lại y, cất bước đi về phía trước.

Một đêm này, Tần Truy thực là khổ không nói nổi. Giang Khinh Trục một đường quất ngựa phi nhanh, hoàn toàn không bận tâm đến thương thế của hắn. Ô Tuyết tuy bước đi vững vàng, nhưng dù sao đường núi gập ghềnh, xóc nảy là không thể tránh được. Trên đường, Giang Khinh Trục không nói lời nào, giục ngựa chạy như điên hơn nửa đêm, trời vừa tảng sáng đã đi tới thôn trấn phía trước. Tần Truy đã sớm hôn mê mơ màng không còn tri giác, Giang Khinh Trục đưa tay thăm dò hơi thở hắn, chỉ thấy mỏng manh vô cùng. Y xuống ngựa tìm khách *** trọ lại, cho hỏa kế chút bạc vụn, bảo hắn chiếu cố cho tốt, bản thân thì đi ra ngoài.

Tần Truy nằm trên giường ngủ một ngày, toàn thân mệt mỏi, miệng khô lưỡi khô bụng đói khó nhịn, nghĩ đến lại không động đậy được. Mãi đến chạng vạng, Giang Khinh Trục mới trở về. Tần Truy nghe y phân phó với hỏa kế vài câu, một lát sau vào phòng, một mình ngồi bên cạnh bàn uống trà. Tần Truy muốn gọi y đưa nước uống, há miệng mấy lần lại không nói câu nào. Hắn nhìn một bên sườn mặt Giang Khinh Trục, thấy y ngẩn người với chén trà trên bàn, không biết đang nghĩ cái gì. Qua sau một lúc lâu có người gõ cửa, Giang Khinh Trục đứng dậy mở cửa, hỏa kế thật cẩn thận bưng vào một bát lớn. Tần Truy không biết trong bát là thứ gì, Giang Khinh Trục lôi ghế đến cạnh giường, đặt bát lên trên ghế, nhìn hắn một cái rồi lại xoay người đi ra ngoài.

Tần Truy thấy cái bát đen sì như mực truyền tới một cỗ vị thuốc. Trong lòng ấm áp, lại sinh ra chút khí lực, hắn đỡ giường chậm rãi ngồi dậy, cầm chén thuốc trong tay, há miệng uống xuống. Thuốc này tuy vị cực đắng nhưng uống xong lại ấm bụng, Tần Truy đưa tay sờ thử miệng vết thương, cũng không thấm ướt, đã được băng bó kĩ lưỡng rồi. Hắn ngồi trên giường nhìn cái bát không, nghĩ rằng Giang Khinh Trục tuy đối đãi lạnh lùng nhưng lại vẫn tỉ mỉ bốc thuốc trị thương cho hắn, đợi khi hiểu lầm về hung án Diêu gia được cởi bỏ thì vẫn có thể nối lại cảm tình, nghĩ đến đây tuy thấy đau xót khó nhịn, nhưng thứ nhất không còn nguy hiểm tính mạng, thứ hai đã nói rõ những điều vẫn giấu trong lòng, cho nên không còn vướng bận, buông tâm nặng nề mà ngủ.

Vừa tỉnh lại đã là nửa đêm. Tần Truy mở mắt nhìn lên, Giang Khinh Trục để nguyên quần áo ngủ bên cạnh bàn, nghĩ đến mấy ngày trước đây ở khách *** Cao Thăng, hai người nhường nhịn lẫn nhau, không khỏi trong lòng cảm khái suy nghĩ ngàn vạn. Giờ phút này hắn và Giang Khinh Trục như bạn mà không phải bạn, như địch lại không phải địch, mình tỉnh lại cũng chẳng có gì mà nói với y, chẳng bằng cứ ngủ, mắt không thấy tâm không phiền. Hắn nhìn một lát, bỗng nhiên lại nghĩ, từ nay về sau sau, người này trên nhân thế không còn thân nhân, cô độc rất đáng thương. Giang Khinh Trục tính tình cổ quái, mắt cao hơn đầu, cũng không có ai là tri tâm hảo hữu. Tần Truy càng nghĩ càng hối hận, khi đó nếu như cẩn thận một chút, nói không chừng đã có thể cứu được cha con họ Diêu, thế nhưng chuyện đã xảy ra, hối hận đã muộn, nghĩ nghĩ lại có chút mệt mỏi, liền nhắm mắt ngủ thêm một chốc.

Hôm sau tỉnh dậy, Giang Khinh Trục đang đứng bên giường nhìn hắn, thấy hắn tỉnh lại, lạnh lùng nói: “Ngủ đủ chưa, hôm nay phải gấp rút lên đường, đi thôi.” Tần Truy để cho y kéo đứng lên, y xuống lầu đến bên Ô Tuyết, nói: “Ngươi nuôi con ngựa hoang này thật khó đối phó, còn dám không nghe ta sai sử, ta chém nó.” Tần Truy thầm nghĩ, thì ra là Ô Tuyết không nghe lời, không cho y lên ngựa thì không khỏi buồn cười, liền chống thân mình đến cạnh Ô Tuyết nhẹ nhàng vỗ gáy nó, dỗ dành nửa ngày mới quay đầu nói với Giang Khinh Trục: “Được rồi, về sau Ô Tuyết không đối nghịch với huynh nữa, sẽ nghe theo huynh.” Giang Khinh Trục nói: “Ta chẳng hiếm lạ.” Nói xong đẩy hắn lên ngựa, bản thân vẫn ngồi phía sau. Ra khỏi thôn trấn, Giang Khinh Trục đến mỗi làng xóm đều dừng lại nghỉ tạm, tìm người sắc thuốc đổi dược cho Tần Truy. Tần Truy trọng thương lại đi ngựa không dừng vó nhiều lần mệt nhọc, thật sự cảm thấy quá cố sức, thương thế tuy có tốt lên nhưng sắc mặt lại càng ngày càng kém. Giang Khinh Trục cực ít nói chuyện, có đôi khi dừng lại nghỉ ngơi, nhìn hắn sắc mặt tiều tụy không có huyết sắc, cũng có chút lo âu.

Ngày nọ đi đến nửa đường, mặt trời chiếu trên đỉnh đầu mà Tần Truy lại thấy cả người rét run, đầu đau muốn nứt, mê man suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống. Giang Khinh Trục nhanh tay lẹ mắt một tay đỡ được hắn, trên tay truyền đến xúc cảm nóng bỏng. Y phiền muộn, xuống ngựa tới con suối ven đường lấy nước cho Tần Truy uống, sắc mặt thờ ơ nói: “Làm sao đây, đừng có cố làm ra vẻ trễ nải hành trình của ta.” Tần Truy nói: “Ta hơi mệt, huynh cứ buộc ta vào mà đi, sẽ không chậm trễ tốc độ của huynh.” Giang Khinh Trục hừ lạnh một tiếng nói: “Nói thì dễ lắm, ngươi chết dọc đường, lại chẳng trách ta hại ngươi hay sao.” Tần Truy nhíu mi không lên tiếng, dừng lại chốc lát rồi nói: “Ta không sao, đi thôi.” Giang Khinh Trục đưa tay sờ trán hắn, nói: “Sắc mặt trắng như người chết còn đi đi cái gì, dừng lại ở đây nghỉ đủ rồi đi.” Dứt lời đưa hắn xuống ngựa cõng đến dưới tàng cây, chính y cũng ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Tần Truy ngày thường thân thể khỏe mạnh cực ít nhiễm bệnh, lúc này vừa thương vừa bệnh hung hiểm vạn phần, trên người thoắt nóng thoắt lạnh dị thường khó chịu. Mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, tuy có tỉnh lại mấy lần, hình như có người cho hắn uống nước, uống xong lại không biết gì nữa. Rốt cục đến một lúc, tỉnh lại thấy cả người nhẹ đi rất nhiều, tay chân cũng có khí lực, hắn tuổi trẻ thân khỏe, nội công thâm hậu, được nghỉ ngơi thích đáng thì cho dù có thương tích trong người cũng khỏe lại nhanh hơn người thường.

Tần Truy ngồi dậy thấy sắc trời đã nhập nhoạng tối, bên người lại chỉ có Ô Tuyết đứng đó. Ái mã đến gần cúi đầu hí khẽ, vươn lưỡi liếm mu bàn tay hắn. Tần Truy nhẹ nhàng sờ đầu nó, cười nói: “Ta có chết đâu, ủ rũ cái gì?” Chợt nghe phía sau có người nói: “Tuy rằng không chết, chẳng khác người chết là bao.” Tần Truy vẫn có chút mệt mỏi, mặc kệ y, Giang Khinh Trục xách một con thỏ hoang, đến bờ suối dùng kiếm làm thịt, lột rửa sạch sẽ, quay lại đặt trên lửa nướng. Tần Truy thấy y dùng bảo kiếm làm dao bầu, muốn nói lại sợ làm y không vui, Ô Tuyết cũng không để ý chuyện này mà đứng một bên hướng về phía y phát ra mấy tiếng phì phì. Giang Khinh Trục ngẩng đầu thấy một người một ngựa đều đang ngó mình, sắc mặt trầm xuống, quay sang Ô Tuyết nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa tao nướng cả mày lên.”

Tần Truy cố nén không được, phụt một tiếng bật cười. Giang Khinh Trục nghe hắn cười, lại quay sang nhìn hắn. Tần Truy nói: “Thịt thỏ này huynh không ăn, sát sinh làm cái gì.” Giang Khinh Trục nói: “Ta không ăn, bất quá nhìn không nổi cái bộ dạng cả ngày nửa sống nửa chết của ngươi.” Tần Truy nói: “Ta cũng không ăn.” Giang Khinh Trục không vui nói: “Giết cũng giết rồi, không ăn cũng phải ăn.” Tần Truy nhìn nhìn sắc trời, có chút hối lỗi nói: “Sắc trời đã muộn, phải trách ta lại làm chậm trễ một ngày.”

Giang Khinh Trục hừ một tiếng nói: “Ngươi ngủ hai ngày một đêm, sao không biết gì hết vậy?” Tần Truy chấn động, không tin nói: “Ta nào có ngủ lâu như vậy.” Giang Khinh Trục nói: “Ta lừa ngươi làm cái gì.” Tần Truy nhíu nhíu mày không nói lời nào, Giang Khinh Trục cũng không chủ động bắt chuyện, hai người yên lặng nhìn đống lửa, chỉ chốc lát sau thịt đã nướng chín. Giang Khinh Trục lấy đến đưa trước mặt hắn, Tần Truy bệnh nặng mới khỏi, trong miệng đắng nghét, cũng chẳng có tí thèm ăn nào với thứ thịt không muối nhạt nhẽo này, nhưng thấy Giang Khinh Trục bận rộn nửa ngày, không đành lòng cự tuyệt, liền nhận tình của y mà cầm ăn.

Một đêm không nói chuyện, ngày kế tỉnh dậy, tinh thần Tần Truy đã tốt lên nhiều lắm. Giang Khinh Trục đứng bên suối cho ngựa ăn, Ô Tuyết tuy không đối nghịch với y nhưng múc nước thủy rửa mặt, nghe Giang Khinh Trục nói: “Không tệ, như vậy tốt hơn nhiều.” Tần Truy không biết y nói cái gì, ngẩng đầu nhìn lại, Giang Khinh Trục nói: “Mấy ngày trước cái mặt trắng bệch, cứ như là ta cố ý ngược đãi ngươi.” Tần Truy nghe y nói xong có chút quẫn bách, liền đáp: “Đa tạ ngươi ngày đêm chăm sóc.” Giang Khinh Trục nói: “Không cần tạ ta, chẳng qua ta muốn ngươi tâm phục khẩu phục, nếu ngươi thực sự là hung phạm thì đừng trách ta xuống tay ngoan độc.” Tần Truy nói: “Chứng cứ phạm tội xác thực, ta tuyệt không chống chế, nếu không có chứng cớ, huynh cũng không thể coi ta là hung phạm.” Giang Khinh Trục sảng khoái đồng ý, kéo Ô Tuyết qua đưa hắn lên ngựa, sau đó y cũng leo lên, ai biết Ô Tuyết đột nhiên phát lực, xông mạnh về phía trước khiến y cưỡi vào khoảng không. Giang Khinh Trục giận dữ, dưới chân mạnh nhảy về phía trước, giơ tay nắm đuôi ngựa kéo lại. Ô Tuyết đang đà tới bỗng bị ngăn trở, nhảy lên lại không thoát được, trong tình thế cấp bách nó rút lui vài bước, thẳng thân dựng vó hí dài. Tần Truy còn ở trên ngựa, hắn bệnh nặng mới khỏi, trên tay thiếu lực, Ô Tuyết chấn kinh suýt nữa quăng hắn xuống. Giang Khinh Trục thấy hắn nguy hiểm, vội vàng buông tay, lại giẫm chân lấy lực nhảy lên lưng ngựa, kéo chặt dây cương nói: “Con ngựa hoang này điên rồi, đến trấn sau ta bán nó.”

Tần Truy ổn định thân mình, khẽ vuốt lông ái mã nói với Giang Khinh Trục: “Ô Tuyết không quen huynh mới không cho huynh cưỡi, đợi mấy ngày quen thuộc rồi sẽ không như vậy, huynh so đo với nó làm chi.” Giang Khinh Trục hừ nói: “Không cho ta cưỡi, ta làm thịt nó.” Tần Truy biết y nói đùa, liền vỗ vỗ gáy Ô Tuyết mà bảo: “Có nghe thấy không, bây giờ ngay cả ta cũng phải nhìn sắc mặt Giang gia mà sống đấy, ngươi mà không nghe y ấy à, y làm thịt ngươi.” Ô Tuyết lắc lắc đầu, không biết có nghe hiểu hay không. Giang Khinh Trục hai chân kẹp nhẹ, nó liền phi nước đại về phía trước. Con ngựa này bị Giang Khinh Trục quản nhiều ngày chung quy là không tình nguyện, bây giờ chủ nhân hạ lệnh, nó phát lực càng chạy càng nhanh, chạy liên tục hai canh giờ. Giang Khinh Trục chưa bao giờ cưỡi ngựa phi nhanh như vậy, nhất thời chỉ thấy hăng hái sảng khoái không thôi. Y sợ con ngựa chạy mệt, kéo cương muốn dừng, Tần Truy nói: “Ô Tuyết thích chạy, huynh cứ để nó chạy thoải mái đi, nếu mệt tự nó sẽ dừng.” Lại chạy nhanh trong chốc lát, đã thấy bóng thành trấn ở trước mặt.

Tần Truy nhìn phương hướng nhiều ngày, biết Giang Khinh Trục muốn đi Diêu gia, qua đường núi vừa rồi nhìn cột mốc thấy đã tới địa giới của Trần gia tập. Đến khách *** xuống ngựa, Giang Khinh Trục ném dây cương cho hỏa kế thuê một gian phòng. Tần Truy lên lầu cùng y, thấy ở ngoài khách *** có một tiểu cô nương. Cô nương này một thân quần áo vải thô, nhìn dáng vóc chẳng qua mới mười hai mười ba tuổi, đang đứng ở cửa nhìn quanh. Tần Truy thấy nó còn nhỏ tuổi mà lẻ loi một mình thì nhìn nhiều hơn chút. Đúng lúc này có một tên lưu manh đi ngang qua, thấy cô nương mi thanh mục tú lanh lợi động lòng người thì nảy lòng trêu cợt, cười hì hì nói: “Tiểu muội tử, sao lại ở đây một mình thế này, theo ta về uống rượu đi.”

Cô nương cả kinh, biến sắc nói: “Ta không biết ngươi, sao có thể về với ngươi được.” Tên lưu manh cợt nhả nói: “Không biết, uống rượu xong là biết thôi.” Nói đoạn giơ tay kéo tay áo nó, tiểu cô nương không thoát được, chỉ biết kêu lên: “Ta không đi, ta không đi.” Nó sợ tới mức hoa dung thất sắc, người xung quanh nhìn thấy ai nấy đều lắc đầu, mà lại không có ai đi lên giúp đỡ. Tần Truy đang muốn xuống lầu đuổi tên lưu manh đi, Giang Khinh Trục đã giữ chặt lấy hắn mà nói: “Không cần ngươi quản.” Tần Truy nói: “Tên lưu manh kia bắt nạt thiếu nữ, sao lại không quản.” Giang Khinh Trục mạnh tay lôi hắn lên lầu, Tần Truy còn muốn nói thêm thì đã thấy hoa mắt, sau đó là hai tiếng chát chát giòn vang. Giang Khinh Trục nhảy xuống dưới tầng, giơ tay cho tên lưu manh kia hai cái tát, lại đạp cho gã một cước bay tít ra ngoài: “Cút xa một chút, đừng có trở lại, dám trở lại, ta lấy mạng chó của ngươi.” Tên lưu manh bị y dọa sợ, cúp đuôi té chạy. Giang Khinh Trục xoay người lên lầu, hỏa kế và khách nhân bên dưới đều không lên tiếng, nghĩ thầm vị khách này thật quá nóng tính rồi, bất quá đánh tên lưu manh bỉ ổi kia cũng thật thống khoái.

Tần Truy đứng trên lầu nhìn thấy, hết giận mỉm cười. Cô nương kia tránh được một kiếp cứ nhìn chằm chằm vào Giang Khinh Trục. Tần Truy lại nghĩ y thiếu niên anh tuấn, ra tay bất phàm, cô nương khó tránh khỏi sinh lòng hảo cảm, cũng không để ý mà đi vào phòng nghỉ ngơi trước. Giang Khinh Trục gọi tiểu nhị phân phó sắc thuốc đưa nước, Tần Truy ở trong phòng nghe y nói: “Ngày mai ta muốn về Diêu gia trang, ngươi đi theo ta.”

____________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.