Ngục Liên Ký

Chương 9: Chương 9




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit : Lam

Beta : Chan Chan

Hồi thứ chín

Tần Truy sớm biết y muốn về Diêu gia trang, gật đầu nói: “Cũng nên đi nhìn một cái, có lẽ sẽ có manh mối.” Giang Khinh Trục nói: “Đêm đó ta nóng lòng đuổi theo ngươi, sau lại vội vàng lo liệu hậu sự cho nghĩa phụ, vẫn chưa nhìn kĩ trong ngoài Diêu gia một lần, ngày mai ngươi ở bên người ta, không được rời đi nửa bước.” Tần Truy trong lòng biết y sợ mình âm thầm hủy chứng cứ, nhưng dù sao cũng thẳng thắn vô tư, liền đáp ứng: “Ta nhất định một tấc cũng không rời.”

Giang Khinh Trục ngồi trong một lát, bỗng nhiên nói: “Cô nương lúc nãy, ta thấy có hơi quen mắt.” Tần Truy nói: “Nhìn nàng ấy đi đứng hành động, hẳn là không biết võ công.” Giang Khinh Trục gật đầu ừ một tiếng. Tần Truy nói: “Một cô nương nho nhỏ lại không có võ công, lẻ loi một mình đeo hành lý đi trên đường, chẳng phải nguy hiểm lắm sao?” Giang Khinh Trục lòng có nghi hoặc, trầm tư suy nghĩ không ra đành phải từ bỏ. Tần Truy kiếm thương chưa lành, hành động vẫn có chút bất tiện, đang cởi áo tự đổi dược. Giang Khinh Trục thấy hắn mở lần vải trắng, vết thương trên ngực đỏ đến phiếm đen, tuy đã khép bớt miệng nhưng bộ dáng vẫn thực đáng sợ, không khỏi nhíu mày nói: “Vết thương này lành thật chậm.” Tần Truy bị thương rất nặng, một đường xóc nảy đến tận đây nếu không phải thân thể cường kiện sớm đã không chống đỡ nổi, đã nhiều ngày chỉ cần dừng chân lại khách ***, Giang Khinh Trục đều nhường giường cho hắn, bản thân y nếu không phải ngủ bên bàn cũng là để nguyên quần áo dựa song cửa sổ đến sáng. Tần Truy chỉ nhớ điểm tốt, biết y ngoài miệng ác độc nhưng trong lòng tốt vô cùng, thế là nơi nơi nhường nhịn y, chuyện cũ tuyệt không tính toán.

Giang Khinh Trục thấy hắn không đáp, chỉ nghĩ hắn còn giận dỗi trong lòng khinh không thèm nói chuyện với mình. Y tâm cao khí ngạo, không thích xem sắc mặt người khác, xoay người đi ra cửa. Tần Truy không biết mình lại đắc tội y chỗ nào, nghĩ đến mai phải tới Diêu gia, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt dưỡng tinh thần đi, lập tức băng bó vết thương rồi để nguyên áo quần mà ngủ.

Giang Khinh Trục đi đến chiều tối mới về, thấy Tần Truy đang ngủ say thì ngồi một mình bên cửa sổ mà ngẩn người, vì trong lòng có chuyện không hề buồn ngủ, liền cứ ngồi như vậy đến tận hừng đông. Tần Truy tỉnh lại không biết y cả đêm không ngủ, y hai mắt đỏ ngầu nhất định là suy nghĩ về chuyện Diêu gia diệt môn, trong lòng cực kì khó chịu, không biết khuyên giải thế nào. Hai người cùng nhau xuống lầu, đến ngoài cửa, Tần Truy thấy bên cạnh Ô Tuyết có một con ngựa bờm hồng, tuy không phải lương phẩm thần câu nhưng cũng rất hoạt bát. Giang Khinh Trục nói: “Con ngựa của ngươi thực sự quá đáng ghét, ta không thích cưỡi nó, hôm qua đã ra chợ mua thêm một con.”

Đã nhiều ngày hai người đều cùng cưỡi Ô Tuyết, Tần Truy hiểu được Giang Khinh Trục sợ mình bị thương nặng không có sức cầm cương, nay vết thương đã tốt hơn một nửa, không cần hai người một ngựa nữa, trong lòng lại có một chút mất mát. Đường đi Diêu gia không xa, xuyên qua một khoảng rừng đã tới sân sau sơn trang, Tần Truy vừa đi vừa nhìn, những chuyện đêm ấy vẫn như vừa diễn ra trước mắt. Gần đến trưa, hai người đi tới ngoài hậu viện Diêu gia, Tần Truy thấy cửa viện đóng chặt, liền nói: “Nghe nói trong núi này có giặc cướp hay qua lại, có cần thuê người trông nom không, cũng là để trông coi tài vật của Diêu tiền bối cho tốt.” Giang Khinh Trục nói: “Lần trước nhìn qua một chút, tất cả những thứ trong nhà đã sớm bị dọn đi rồi.” Tần Truy nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Diêu tiền bối chưa qua đời, đồ đạc đã bị dọn đi? Hắc y nhân này hành sự quỷ quyệt, không phải giặc cướp bình thường, muốn tìm gì đó cũng không đến nỗi này, cứ cho là thật sự thấy tiền sáng mắt đi chăng nữa thì sao có thể để lại Xích Tú kiếm cho huynh.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi đã nhìn kĩ thanh kiếm này của ta chưa?” Tần Truy nói: “Suýt nữa táng mạng dưới kiếm của huynh, chưa nhìn kĩ thì cũng không kém lắm.” Giang Khinh Trục rút kiếm, Tần Truy đã nhìn thấy Xích Tú kiếm hai lần, lại đều là vào ban đêm, lúc này cầm trong tay nhìn vào thấy thân kiếm biến đen, hoàn toàn không có hồng quang chói mắt như ban đêm nhìn thấy mà ngược lại trông giống một thanh sắt gỉ.

Tần Truy nhìn trong chốc lát, trả kiếm cho y. Giang Khinh Trục nói: “Xích Tú, nếu không gặp người biết nhìn đồ thì chính là đưa cho hắn, hắn cũng không lấy.” Nói xong giơ kiếm chém vào khóa cửa, sau một tiếng vang nhỏ, chiếc khóa kia giống như miếng đậu hũ rời thành hai nửa rơi xuống mặt đất. Tần Truy âm thầm kinh hãi, nghĩ bụng kiếm này mà vẽ lên người mình mấy nhát thì lấy đâu ra còn mạng đến giờ. Giang Khinh Trục đẩy cửa mà vào, một cỗ gió lạnh thổi ùa vào trước mặt, thê lương tiêu điều nói không nên lời. Tần Truy đi bên cạnh y thẳng đường tới tiểu lâu trong hậu viện, một nhà già trẻ Diêu gia chết thảm như thế. Vết máu trên đất đã khô từ lâu mà vẫn còn có thể nhìn thấy một vùng loang lổ. Giang Khinh Trục tức cảnh sinh tình, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tiểu lâu mà nói: “Nghĩa phụ tuổi già mới có con gái, yêu quý như trân bảo. Muội tử này của ta từ nhỏ đã nhút nhát, thấy ta cũng không nói mấy câu. Ta vẫn nghĩ nàng không có võ công, gặp người xấu chỉ biết khóc lóc cầu cứu, nào biết nàng lại kiên cường đến vậy. Nếu ta không báo thù cho nàng, thật uổng công nàng gọi ta một tiếng ca ca.”

Tần Truy không muốn quá khổ sở, liền nói: “Trên dưới ngôi nhà này, huynh đã tìm qua chưa?” Giang Khinh Trục quay đầu nhìn hắn nói: “Tìm cái gì?” Tần Truy nói: “Hắc y nhân kia vây khốn nghĩa phụ huynh nửa năm, chính là muốn ông ấy nói ra tung tích của một vật nào đó, Diêu tiền bối thà chết không nói, có thể thấy vật ấy không giống bình thường. Huynh thử nghĩ lại xem, khi còn sống nghĩa phụ huynh có từng nói qua không?” Giang Khinh Trục nhíu đôi chân mày nói: “Nghĩa phụ không thích vật ngoài thân, sao có thể không cần mạng sống, thà chết vẫn giữ cái gì mà không chịu nói.”

Tần Truy nói: “Nghĩa phụ huynh đã không nói, chắc chắn là quan trọng vô cùng, không chắc đã là bảo bối tài vật, huynh nghĩ kĩ chút nữa xem.” Giang Khinh Trục suy nghĩ một lúc lâu, vẫn lắc đầu nói: “Không nghĩ ra.” Tần Truy nói: “Còn có một chuyện, vì sao huynh lại về Diêu gia lúc nửa đêm?” Giang Khinh Trục nhíu mày nói: “Ta nhận được thư của nghĩa phụ, muốn ta đêm đó đi gặp người, có chuyện quan trọng cần thương lượng.” Tần Truy nói: “Chuyện quan trọng gì mà nhất định phải nói lúc nửa đêm.” Giang Khinh Trục nói: “Nghĩa phụ chỉ nói có chuyện, bảo ta nửa đêm canh ba vào trang, ban ngày ngàn vạn không thể tới.” Tần Truy nói: “Là ai đưa tin?” Giang Khinh Trục nói: “Gia nhân của Diêu phủ đưa tin, tên là gì thì ta không hỏi. Gia đinh đầy tớ của Diêu gia rất nhiều, ta cũng không nhớ được. Hắn vừa nói được nghĩa phụ sai phái, ta đọc thư lại thấy đúng là bút tích của nghĩa phụ, nên không hề nghi ngờ hắn.” Tần Truy suy nghĩ một lát nói: “Khi ta ở Trần gia tập, có một người què đi qua khách ***, nói nửa tháng trước đến Diêu gia trang muốn tìm nơi ngủ trọ, nhìn thấy hắc y nhân hành hung giết hại một cô nương ăn mặc giống nha hoàn, lại bị gã đuổi giết ngã xuống khe núi. Hắc y nhân này vây khốn một nhà nghĩa phụ của huynh, không cho người bên ngoài ra vào mật báo, bọn họ còn không bỏ qua cho một nha hoàn chạy trốn, làm sao có thể có gia đinh đi truyền tin cho huynh được?”

Giang Khinh Trục lắc đầu nói: “Thư là nghĩa phụ tự tay viết, quyết không thể sai.” Tần Truy nghe y khẳng định như thế, suy nghĩ mộ chút rồi nói: “Hay là Diêu tiền bối bị người bức ép, không tình nguyện viết bức thư kia? Chúng ta xem xét cẩn thận trong trang, nói không chừng còn tìm được chút dấu vết.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi đã hỏi xong ta, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi. Ngươi nói lấy thuốc, là thuốc gì?” Tần Truy nói rõ: “Là huyết liên.” Hắn vừa nói xong, Giang Khinh Trục đã phá lên cười, Tần Truy khó hiểu hỏi: “Huynh cười cái gì?” Giang Khinh Trục nói: “Giang hồ đồn đại, nghĩa phụ ta lúc thiếu thời có được Huyết Ngọc Liên Hoa, có thể cải tử hoàn sinh cả thịt nát xương trắng, ta còn nói chỉ có thôn phụ không biết gì mới tin, thì ra ngươi cũng tin à.” Tần Truy nhất thời nghẹn lời, muốn nói thêm thì Giang Khinh Trục đã tự đi về tiền viện rồi.

Tiền viện Diêu gia cây hoa um tùm không ai coi sóc, sau cơn mưa hoa rụng đầy sân, Giang Khinh Trục đi trong đó, nói: “Ngươi nói nghe chút, Huyết Ngọc Liên Hoa kia giấu ở nơi nào?” Tần Truy đỏ mặt, biết y cố ý giễu cợt, trong lòng căm giận lại ẩn nhẫn không bộc phát, chỉ vào trong tòa nhà lớn mà nói: “Ở trong đó, dưới giường có một ám cách, thứ kia ở trong ám cách.” Giang Khinh Trục đẩy cửa phòng, đi vào nơi Tần Truy chỉ. Tần Truy dẫn y đến bên giường, đưa tay xốc đệm chăn lên, sờ đến một chỗ ấn xuống lại không thấy ám cách mở ra. Đến lúc này hoàn toàn ngoài dự kiến, ngẩng đầu đã thấy Giang Khinh Trục lạnh lùng nhìn mình.

Tần Truy ngây người hồi lâu, đành nói: “Ngày ấy ta đến, quả thật có ám cách ở đây, bây giờ không có, huynh không tin ta cũng không có cách nào.” Giang Khinh Trục nói: “Ta tin.” Tần Truy sửng sốt, Giang Khinh Trục lại nói: “Ta vốn không tin, bây giờ lại có chút tin tưởng, lấy thân thủ võ công của ngươi nếu muốn đối địch với ta thì cần gì dùng những thủ đoạn nhàm chán đó, đường đường chính chính đánh một trận không hẳn đã thất bại.” Tần Truy nghe xong trong lòng nghẹn lại, nhất thời cảm xúc phập phồng, vui mừng nói: “Có những lời này của huynh, cho dù tương lai không điều tra ra chân tướng, ta cũng sẽ quang minh chính đại đánh với huynh một trận, chấm dứt việc này.” Giang Khinh Trục nói: “Nếu ngươi không dốc toàn lực cố ý nhường ta, là xem thường ta, ta làm việc ngoan độc, lần tới sẽ không đâm trượt nữa đâu.” Lúc này, bỗng bên ngoài phòng có tiếng vang nhỏ. Giang Khinh Trục vượt cửa sổ ra ngoài đứng trong sân, Tần Truy trong phòng nghe thấy y ồ một tiếng: “Sao lại là ngươi?” Đợi khi hắn ra ngoài phòng, thấy Giang Khinh Trục bắt được một cô nương, chính là cô nương nhỏ tuổi nhìn thấy bên ngoài khách *** ở Trần gia tập.

Cô bé kia đứng trong viện, bị Giang Khinh Trục nắm trong tay, sợ đến choáng váng không dám hô hào, chỉ ngốc người nhìn y. Tần Truy sợ nó phục hồi tinh thần khóc nháo, vội vàng hòa nhã nói: “Tiểu muội muội, đừng sợ, muội là con cái nhà ai, sao lại chạy tới đây?” Giang Khinh Trục cũng buông tay, cô bé quỳ phục xuống đất, khóc nói với y: “Giang thiếu gia.” Giang Khinh Trục ngạc nhiên nói: “Ngươi biết ta sao?” Cô nương nói: “Muội tên là Huệ Tuyết, là nha hoàn của Diêu phủ này.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi là nha hoàn của ai, sao ta lại chưa từng thấy.” Huệ Tuyết nói: “Muội còn nhỏ, ngày ngày chỉ ở trong hậu viện giúp đỡ giặt đồ, thiếu gia chưa thấy muội bao giờ cũng đúng, tỷ tỷ của muội là Huệ Anh hẳn là Giang thiếu gia phải biết.” Giang Khinh Trục giật mình nói: “Thì ra muội là em gái của Anh Anh, khó trách hôm qua gặp ở khách *** lại thấy có vài phần quen mắt. Đứng lên mà nói, sao lại lẻ loi một mình ở nơi này?” Huệ Tuyết vẫn khóc không ngừng, gạt lệ nói: “Năm trước quê nhà có người truyền tin đến nói phụ thân bệnh nặng, tỷ tỷ sai muội trở về chăm sóc. Muội theo đồng hương về nhà, cha đã bệnh chết, năm sau muội trở về đây, nào biết lại không vào được Diêu gia trang.”

Tần Truy nói: “Có người ngăn muội sao?” Huệ Tuyết gật đầu nói: “Có mấy người mặc hắc y ngăn muội lại, không cho muội vào trang.” Giang Khinh Trục cùng Tần Truy liếc nhau một cái, hỏi: “Muội có nhìn rõ là người thế nào không?” Huệ Tuyết nói: “Không thấy rõ, bọn họ rất hung hăng, muội chỉ nhớ bộ dạng họ thực xấu, chỉ nhìn qua đã thấy sợ, không dám nhìn nữa. Bọn họ cản muội hung dữ không nói đạo lý, muội sợ quá, cũng không dám nói mình là nha hoàn Diêu gia mà vội xoay người đi. Suốt một tháng, muội lo cho tỷ tỷ, ngày nào cũng tới lén nhìn, cuối cùng cũng có một ngày đợi được.” Tần Truy trong lòng vừa động, vội hỏi: “Là chuyện hai tháng trước phải không?” Huệ Tuyết nói: “Đúng là hai tháng trước, sao công tử biết?” Tần Truy đoán được cô nương táng mệnh dưới đao của hắc y nhân mà người què nhìn thấy chính là Anh Anh, Huệ Tuyết mắt lệ rưng rưng nói: “Muội thấy tỷ tỷ đi từ trên núi xuống, vừa vui mừng muốn gọi tỷ ấy, ai ngờ có người đi ra từ sau lưng tỷ ấy, vung đao làm cho tỷ… làm tỷ…”

Giang Khinh Trục nghe đến đây trên mặt biến sắc, tay cầm kiếm trở nên run rẩy. Tần Truy thấy ngón tay y trắng bệch cố nén lửa giận, liền nhẹ nhấn bàn tay đang cầm kiếm ấy: “Huynh đừng vội, chờ Tuyết nhi cô nương nói xong đã.” Giang Khinh Trục bị hắn nhấn một cái thì không còn phát run nữa, nhẹ nhàng thở ra nói: “Nói đi, ta nghe.”

Huệ Tuyết nói: “Muội thấy người nọ giết tỷ tỷ, sợ tới mức suýt nữa ngã từ trên núi xuống. Người nọ giết tỷ tỷ xong còn không bỏ qua mà xoay người tìm giết cả người khác nữa, muội nghe thấy tiếng hét thảm, trong lòng run sợ, mềm nhũn cả chân bò đến bên người tỷ tỷ, tỷ ấy lại vẫn chưa tắt thở. Muội không dám khóc thành tiếng, chỉ biết nắm tay tỷ mà rơi lệ.’’

Giang Khinh Trục nhíu chặt hai hàng lông mày, Tần Truy giữ tay y càng thêm chặt. Huệ Tuyết nói: “Tỷ tỷ bảo muội đi tìm người cứu lão gia và tiểu thư, tỷ ấy chết, muội sức đơn lực yếu không thể an táng tỷ, lại sợ kia hắc y nhân đi rồi quay lại, liền trốn xuống núi.” Giang Khinh Trục nói: “Anh Anh là tỳ nữ bên người Vân muội, đáng thương lại rơi vào kết cục ấy. Tuyết Nhi, muội còn nhớ rõ thi thể muội ấy ở nơi nào không?” Huệ Tuyết nói: “Mấy hôm nay muội không dám lên núi, nghĩ đến chuyện tỷ tỷ giao phó lúc lâm chung, nhưng muội chỉ là một đứa bé không biết ai cả, đi đâu mà tìm cứu viện bây giờ. Sau khi xuống núi muội đi thẳng đến Trần gia tập, muốn đi báo quan, quan sai thấy muội còn nhỏ thì đuổi muội đi. Muội không có một xu trên người, đành phải ở đợ giúp người ta giặt quần áo làm việc vặt kiếm chút tiền độ nhật.” Giang Khinh Trục nghĩ đến nó còn nhỏ tuổi đã phải chịu khổ sở bực này, không khỏi sinh lòng thương tiếc. Huệ Tuyết nói: “Hôm qua muội thấy Giang thiếu gia trên đường nhưng không dám nhận loạn, sợ nhận sai người, vì thế một đường theo vào khách ***. Tỷ tỷ nói Giang thiếu gia là hiệp khách đại anh hùng giống như lão gia, khi muội làm việc ở Diêu gia đã lặng lẽ thấy người mấy lần, thời gian lâu không nhớ rõ nữa, hôm qua người xuất thủ giáo huấn người xấu, muội về nghĩ một đêm mới biết là đúng rồi. Sớm nay dậy tìm người, chưởng quầy lại nói người đã rời đi. Muội hỏi rõ phương hướng lòng như lửa đốt, vừa vặn có khách thương đi ngang qua, cầu xin nửa ngày mới bằng lòng đưa muội đi một đoạn đường. Trời xanh thương xót, cuối cùng cũng để cho muội gặp được Giang thiếu gia rồi. Tuyết Nhi cầu Giang thiếu gia báo thù cho tỷ tỷ.” Dứt lời lại quỳ xuống dập đầu. Giang Khinh Trục vội vàng nâng nó dậy, rũ bụi trên người nó rồi nói: “Thù này tất nhiên phải báo, muội đưa ta đi tìm thi thể Anh Anh trước, ta an táng cho nàng.”

Huệ Tuyết gật đầu đáp ứng, Giang Khinh Trục xoay người đang muốn ra ngoài lại thấy Tần Truy đứng cạnh cái cây trong viện, không biết đang làm cái gì, liền nói: “Còn không đi sao?” Tần Truy đáp lời. Hai người cùng Huệ Tuyết đi tới một bụi cỏ cao trong núi, đẩy mở cỏ dại, nhìn thấy một nữ thi nằm ở đấy, quần áo đồ đạc trên người còn lành lặn nhưng da thịt đã hoàn toàn nát bấy lộ ra xương trắng rợn người. Huệ Tuyết kêu lên một tiếng sợ hãi, ngã trên mặt đất gào khóc. Giang Khinh Trục vén áo quỳ xuống, bái nàng mà nói: “Anh Anh vì Diêu gia mà chết, ta sẽ báo thù cho muội, muội an tâm đi thôi.” Dứt lời cởi áo choàng nhặt từng phần thi cốt, mang về hậu sơn an táng cùng ba người Diêu gia. Trở lại đại trạch Diêu gia, Giang Khinh Trục cẩn thận tra xét hết tiền viện hậu viện một lần cũng không có phát hiện gì, xem sắc trời đã muộn liền tính ở lại trong trang qua đêm.

Huệ Tuyết mấy ngày nay lẻ loi một mình chịu hết đau khổ, thấy Giang Khinh Trục như gặp thân nhân, nằm khóc trong lòng y hồi lâu, khóc mệt thì ngả đầu ngủ. Giang Khinh Trục sắp xếp cho nó xong, trong lòng đã có chút lo lắng, tiểu nữ hài này không còn người thân, chính mình lại không có ai để phó thác, đưa theo bên người càng thêm không tiện. Tần Truy biết y khó xử, trong lòng đã có tính toán, nói với y: “Đại ca của ta tốt bụng nhiệt tình, thích cưu mang cứu giúp người khác, không bằng đưa Tuyết Nhi cô nương đi Vị Hàn sơn trang, đại ca chắc chắn sẽ coi nó như em gái mình mà chăm sóc.” Giang Khinh Trục nói: “Đại ca ngươi là loại người gì ta còn chưa thấy qua, sao có thể tùy tiện đưa Tuyết Nhi tới đó được.” Tần Truy nói: “Đại ca của ta không phải người giang hồ, chỉ là người dân bình thường, gia cảnh giàu có, tẩu tẩu đối xử với mọi người vô cùng tốt, nếu huynh không tin, chi bằng đi với ta tới gặp một lần.” Giang Khinh Trục nói: “Có đi hay không ngày mai ta hỏi Tuyết Nhi rồi nói.” Tần Truy gật đầu, lấy từ trong ngực ra một thứ đưa cho y: “Huynh xem đây là cái gì?”

Giang Khinh Trục nhận lấy vừa nhìn thì phát hiện đó là một mảnh vải trắng, có chút nghi hoặc khó hiểu. Tần Truy nói: “Ban ngày ta nhặt được trong viện, huynh xem xem đã thấy qua nó ở nơi nào?” Giang Khinh Trục vặn sáng bấc đèn, cẩn thận nhìn hồi lâu, đột nhiên nói: “Đây hình như là bị xé rách từ trên y phục, tuy không hoa quý nhưng cũng là chất vải thượng đẳng.” Tần Truy nói: “Huynh nói chất vải này có giống với bạch sam của Bạch Ly không ?” Giang Khinh Trục trầm ngâm không nói, y mười phần khinh thường Bạch Ly, tất nhiên không thèm cẩn thận đánh giá xem trên người kẻ kia mặc chất vải gì, Tần Truy nói: “Đêm đó ta chỉ nhìn thấy mười mấy hắc y nhân, chủ nhân của bạch y này cho dù không phải hung thủ khi đó, nhưng lúc sau lại đến nơi này cũng vô cùng khả nghi.” Hắn vừa nói xong, chợt nghe trong phòng cách vách truyền đến tiếng Huệ Tuyết kêu thảm thiết, Giang Khinh Trục chấn động, không kịp mở cửa mà vượt cửa sổ xông ra. Tần Truy cũng ra ngoài, chờ khi hắn vào đến phòng của Huệ Tuyết thì Giang Khinh Trục đã rút trường kiếm đánh với một hắc y nhân. Huệ Tuyết ngã trên giường, Tần Truy đến nhìn thấy ngực nó trúng kiếm máu chảy không ngừng, vội vàng đưa tay điểm huyệt cầm máu, dưới tay mềm nhũn, đã không còn cứu được nữa. Trong lòng hắn chợt lạnh, không ngờ cô bé này cũng phải chết, quay đầu lại nhìn đao quang kiếm ảnh giữa Giang Khinh Trục và hắc y nhân kia, đánh đến khó mà phân biệt. Giang Khinh Trục võ công cao cường, hắn vốn rất yên tâm, nhưng nhìn hai người so chiêu, lại thấy võ công của hắc y nhân cũng là sâu không lường được, Giang Khinh Trục triền đấu với gã, tuyệt chiêu của trường kiếm bị cương đao quấn lấy không thể thi triển. Tần Truy xem mà kinh hãi, khinh công của Giang Khinh Trục so với hắn chỉ cao hơn chứ không thấp, thế mà trong ánh đao loang loáng vụt lóe, thủy chung không thoát ra được.

Giang Khinh Trục quát một tiếng, Xích Tú kiếm tỏa ra một luồng hồng quang tương giao với cương đao của hắc y nhân, nếu là đao kiếm bình thường sỡm đã gãy đôi dưới bảo kiếm, nhưng cương đao của người này thân dày lượng nặng , chỉ bị khảm một vết kiếm mà thôi. Tần Truy nghe tiếng choeng choeng không ngừng vang bên tai, trong lòng lo lắng an nguy của Giang Khinh Trục, đang muốn tiến lên tương trợ, lại nghe y quát: “Cút ra, không cần ngươi giúp.” Tần Truy không khỏi chán nản, nghĩ bụng người này quả thực không phân phải trái, hắc y nhân giết Huệ Tuyết, hai người vốn nên liên thủ bắt giữ hung thủ rồi nói sau, y lại cố tình nổi tính. Tần Truy tuy giận nhưng vẫn sợ y chịu thiệt, nhìn hai người giao đấu không chuyển mắt. Hắc y nhân một lòng muốn thoát thân, một đao chém lại bức lui Giang Khinh Trục, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ. Giang Khinh Trục đâu chịu để gã chạy như thế, nhanh chóng đuổi theo, một kiếm đâm thẳng vào hậu tâm gã. Y chỉ muốn bắt người sống, ai ngờ hắc y nhân âm hiểm giả dối, ra đến ngoài cửa sổ rồi còn quay lại phóng một mũi phiêu phía ngực y. Tần Truy hoảng hốt hô to: “Cẩn thận.” Tay vung lên, một đạo ngân quang chợt lóe, tiếng chạm thanh thúy vang lên, hai mũi phi tiêu đồng thời rơi trên mặt đất. Giang Khinh Trục thấy hắc y nhân xoay người đã biết gã muốn phóng ám khí, thân mình vừa né sang một bên, Tần Truy phóng phiêu rõ ràng là làm điều thừa, còn cản trở đường lên của y. Khi y tránh khỏi hai mũi phi tiêu lại muốn đuổi tiếp, hắc y nhân đã chạy đâu không rõ.

Giang Khinh Trục nhảy ra ngoài cửa sổ, xem xét bốn phía không thu hoạch được gì. Tần Truy vốn cũng muốn đuổi theo, nhưng vừa rồi dưới tình thế cấp bách phất tay phóng phiêu động đến miệng vết thương, nhất thời đau nhức tận xương, vịn tay lên cửa sổ hít một hơi khí lạnh. Giang Khinh Trục quay lại thấy hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại hừ một tiếng nói: “Xen vào việc của người khác.” Tần Truy có tốt nữa thì lúc này cũng không nhẫn nổi, cả giận: “Xin lỗi. Huynh chê ta nhiều chuyện thì đừng bắt ta đi theo nữa, ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, muốn giết ta thì lên núi Thiên Huyền mà tìm, ta nhất định không trốn không tránh.” Giang Khinh Trục không để ý tới hắn, nhặt lên hai mũi phi tiêu dưới đất, một mũi toàn thân đen tuyền, là một mũi tiêu sắt bình thường, một chiếc khác lóng lánh sáng bạc, trên thân phiêu khắc một chữ “Trục” nho nhỏ. Trong lòng y vừa động, giơ ngân phiêu lên trước mặt Tần Truy mà hỏi: “Mũi phiêu này ở đâu ra?” Tần Truy vừa rồi lòng như lửa đốt, sờ tay vào ngực thấy phiêu liền ném, lúc này mới nhớ tới mình không dùng phiêu, mũi phiêu này đương nhiên là của Giang Khinh Trục lưu lại. Hắn vốn đang giận Giang Khinh Trục không hiểu tình lý, lại thấy y giơ phiêu lên hỏi thì nhất thời nghẹn lời không biết trả lời thế nào. Phiêu này thời thời khắc khắc để trên người, chỉ sợ giải thích lại thêm hiểu lầm, khuôn mặt trắng bệch vì đau lại trở nên ửng hồng, cơn giận tiêu tán sạch sẽ.

Giang Khinh Trục nào biết tâm tư của hắn, thấy hắn không đáp cũng lười hỏi lại, cất ngân phiêu vào túi rồi bước tới xem xét thương thế của Huệ Tuyết. Thân thể tiểu cô nương sớm đã lạnh lẽo không còn một chút sinh khí. Giang Khinh Trục mắt thấy lại thêm một mạng người mất đi, bản thân ở ngay sát vách mà vẫn không cứu được nó, trong lòng vô cùng khó chịu. Đến lúc này Diêu gia quả thực chết không còn ai, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không may mắn thoát được, bi phẫn dội lên trong lòng mà ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, ôm lấy thi thể Huệ Tuyết xoay người ra ngoài. Tần Truy đưa tay ngăn y lại, nói: “Chậm đã.” Giang Khinh Trục trừng mắt nhìn hắn, quát: “Tránh ra.” Tần Truy vạch mở y phục của Huệ Tuyết để lộ ***g ngực trắng nõn, Giang Khinh Trục cả giận nói:“Làm gì thế?” phất tay muốn đẩy hắn ra. Tần Truy nói: “Trên người ta có thương tích, không muốn động thủ với huynh, chỉ muốn xem vết thương trên người Tuyết Nhi một chút thôi.” Giang Khinh Trục nói: “Nó chết cũng đã chết rồi có cái gì mà xem, ngươi còn không buông tay, ta mặc kệ trên người ngươi có thương hay không.” Nói đoạn khép lại y phục của Huệ Tuyết. Tần Truy thở dài nói: “Huynh quan tâm hóa loạn có thể hiểu được, để ta nói mấy câu rồi động thủ cũng không muộn. Huynh xem miệng vết thương của Tuyết Nhi có gì cổ quái không?” Giang Khinh Trục đưa tay vén mở y phục nữ hài trong lòng, lau sạch vết máu trên ngực nó. Tần Truy nói:“Miệng vết vừa mỏng vừa hẹp, rõ ràng là do lưỡi kiếm mảnh gây ra, hắc y nhân vừa rồi sử dụng cương đao dày nặng cơ mà.”

Giang Khinh Trục tĩnh tâm lại, chậm rãi nói: “Hung thủ còn một người khác?” Tần Truy nói: “Chỉ sợ còn ở trong trang.”

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.