Từ Bạch Dương nhìn Nhiếp Thanh Anh, “... Hai người chuẩn bị có con hả?”
Chu Minh cũng nhìn sang cô.
Nhiếp Thanh Anh im lặng một lát, cảm thấy nếu “có cảm giác thôi đã có con” thì cứ cho là vậy đi, nghe rất thần kỳ ấy chứ. Cô chậm rãi gật đầu, quyết định đứng về phe chồng mình, “Đúng vậy, chúng tôi đang chuẩn bị có con.”
Dưới bàn, bàn tay đang nắm tay Nhiếp Thanh Anh của Chu Minh khẽ siết chặt.
Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi nở nụ cười, dù chỉ là nụ cười hờ hững nhưng lại khiến anh cảm thấy cô quá đỗi dịu dàng và bao dung. Trái tim anh như muốn run lên, cô tốt như thế -- anh làm sao mà không yêu cô cho được.
Ngược lại, Từ Bạch Dương nhìn hai vợ chồng bọn họ liếc mắt đưa tình thì mặt mày tái mét, đồng tử co rút, anh ta vội vàng nhìn ra ngoài của sổ để che dấu ý cười đang chậm rãi biến mất. Thành phố A đang vào mùa mưa, ngồi trong tiệm mới có một lát thôi mà bên ngoài đã lát đát mưa bay.
Từ Bạch Dương lẩm bẩm, “Chuẩn bị có con ư... cũng tốt.”
Sự lạnh lẽo tràn ngập cõi lòng.
Xưa nay, Chu Minh và Từ Bạch Dương vốn không hợp nhau.
Cấp 3 tuy cùng bàn, cùng ký túc xá nhưng tính cách lại không hợp nhau. Lúc Từ Bạch Dương đọc sách, học bài thì Chu Minh lại chơi bóng, theo đuổi người mình thích. Lúc Chu Minh bị giáo viên phạt thì Từ Bạch Dương đại diện nhà trường đi thi cấp tỉnh.
Bọn họ không cùng một loại người, quan hệ hồi cấp 3 không mặn không nhạt, sau khi lên đại học thì cắt đứt liên lạc. Nhưng họ cùng thích một người, bây giờ lại ngồi một trái một phải cạnh cô gái mình yêu, trong tiệm cơm ở gần trường cấp 3.
Mặt Chu Minh vẫn dày như xưa.
Nhiếp Thanh Anh rất thất vọng về Từ Bạch Dương, trái lại, chính chủ bài hát bị ăn cắp lại cười hì hì, chẳng thèm để ý đến. Từ Bạch Dương hẹn Nhiếp Thanh Anh ở gần trường trung học cốt ý muốn thông qua hồi ức mà giành lại hảo cảm của cô. Nhưng Từ Bạch Dương không nghĩ tới Chu Minh cũng là học sinh trường này, anh ta chỉ mới nói được vài câu, sau khi Chu Minh ngồi xuống thì bắt đầu thân thiết chỉ chỗ này chỉ chỗ kia mà nói --
“Cây này đã lớn thế rồi? Vợ à, hồi xưa lúc anh theo đuổi em á, ngày nào anh cũng leo lên cây này để trèo tường qua đó. Lúc đó, chủ nhiệm lớp anh điên tiết thiếu điều muốn chặt cái cây này luôn. Thầy ấy mà chặt thật thì bây giờ em không được nhìn vật chứng tình yêu của chồng em rồi.”
“Vợ! Canh này không ngon bằng hồi còn đi học. Chắc là đổi đầu bếp rồi ha? Vợ thấy không, đầu bếp tiệm cơm đã thay người nhưng trái tim của chồng em chưa bao giờ thay đổi cả.”
“Vợ...”
“Vợ ơi...”
Chu Minh liên tục bày trò, Từ Bạch Dương nghe thấy thì gân xanh trên trán như muốn nhảy lên, Nhiếp Thanh Anh cứ cười cười nhìn Chu Minh xem anh còn muốn làm gì. Lúc anh làm lố, bạn học Nhiếp chỉ muốn tìm chỗ nào đó giấu cái mặt mình đi, tựa như làm thế có thể cách xa được “virus” Chu Minh.
Chu Minh cũng không hề “giọng khách át giọng chủ”, anh vẫn còn nhớ đến Từ Bạch Dương. Năng lực xã giao của Chu Minh đủ khiến Nhiếp Thanh Anh ngồi bên cạnh hâm mộ không thôi. Rõ ràng là anh luôn đề phòng Từ Bạch Dương, nhưng cứ mở miệng ngậm miệng là lại gọi “bạn học cũ”, giống như quan hệ giữa hai người thân thiết lắm vậy. Anh không hề bỏ mặc Từ Bạch Dương mà còn cùng anh ta nhớ lại rất nhiều chuyện thời học sinh. Ngược lại, Nhiếp Thanh Anh trở thành người bên lề đứng xem. Cô nhìn Chu Minh nói chuyện, mỗi một cái giơ tay hay nhấc chân đều tràn ngập tự tin, nam tính ngời ngời.
Một người khoa trương như thế, mỗi lần nói chuyện cứ như đang tỏa sáng. Còn kẻ không biết nói chuyện như cô, lại rất thích năng lực này của anh.
Khóe môi Nhiếp Thanh Anh khẽ cong lên.
Sắc mặt Từ Bạch Dương càng lúc càng tối sầm.
Kết thúc bữa cơm, ba người cùng nhau đi ra ngoài, thấy bên ngoài trời đang mưa thì Chu Minh quay đầu nói với Từ Bạch Dương, “Lúc nãy trên đường không thấy xe của cậu, cậu không lái xe à? Hay là để vợ chồng tôi đưa cậu về nhé?”
Chu thiếu lại cố ý khoe khoang tình cảm nữa rồi.
Từ Bạch Dương cố gắng áp chế lửa giận trong lòng. Anh đang định lên tiếng thì bên đường đối diện truyền đến giọng một người phụ nữ, “Bạch Dương!”
Bọn họ đồng loạt nhìn sang, một người phụ nữ xinh đẹp cầm dù đi tới.
Là Lương Hiểu Bạch.
Ánh mắt Lương Hiểu Bạch khẽ chuyển, cười cười chào Chu Minh và Nhiếp Thanh Anh, sau lại nhỏ giọng nói với Từ Bạch Dương: “Em đang đi dạo phố với bạn thì thấy anh. Trời mưa thì nhớ ra anh không mang theo dù nên đến đây xem thử. Bạch Dương, về cùng em nhé?”
Chu Minh ung dung đứng xem ở một bên.
Từ Bạch Dương nhìn Lương Hiểu Bạch rồi lại nhìn Nhiếp Thanh Anh hờ hững. Anh ta thấy thất vọng vì cô lúc nào cũng là dáng vẻ như thế này, Lương Hiểu Bạch đã nhiều lần giúp anh giải vây... Từ Bạch Dương cụp mắt, nhẹ giọng đáp, “Đi thôi.”
Hai cặp đôi đi lướt qua nhau. Lúc Lương Hiểu Bạch và Chu Minh chạm vai nhau, cô ta nghiêng đầu lén nhìn Chu Minh. Anh lại thờ ơ không thèm quan tâm giao dịch giữa mình và Lương Hiểu Bạch có khả năng bị bại lộ. Anh dùng áo vest che mưa cho Nhiếp Thanh Anh, đưa cô ra xe rồi còn bàn bạc với cô, “Khó có dịp ra ngoài chơi một lần, vợ chồng mình đi đâu chơi nhé?”
Nhiếp Thanh Anh dịu dàng đáp lại, “Được.”
Tay nắm dù của Lương Hiểu Bạch khẽ siết chặt, hâm mộ Nhiếp Thanh Anh may mắn, rồi cũng thở phào nhẹ nhõm khi Chu Minh vẫn bình thản như thế.
...
Sau chuyện Từ Bạch Dương, tinh thần Chu Minh vô cùng sảng khoái. Khoe khoang tình cảm trước mặt tình địch, vợ yêu còn phối hợp khiến anh đắc ý vô cùng. Thế nên anh cũng không còn cảm giác lo được lo mất khi vợ đi công tác nữa.
Sau khi suy nghĩ một hồi, từ chuyện của Từ Bạch Dương cô đã nhận ra mầm họa trong đó.
Cô đã sớm quyết định nói cho ba mẹ biết chuyện mình và Chu Minh kết hôn. Nhưng cô và Từ Bạch Dương yêu nhau nhiều năm, ba mẹ luôn giục cưới. Bây giờ cô lại đột nhiên cưới chui, tính tình của cô lại đơn giản, nói thế nào cũng không ai tin. Dưới sự chỉ dẫn của bạn thân Lộ Khê, Nhiếp Thanh Anh quyết định nói cho ba mẹ nghe chuyện này theo tuần tự.
Bước đầu tiên là phải để ba mẹ biết chuyện mình và Từ Bạch Dương đã chia tay nhau, sau này có gì cứ gọi cho cô chứ đừng làm phiền đến người ta nữa.
Đêm trước ngày đi công tác, chờ chồng ngủ rồi cô mới lén gọi cho ba mẹ mình, trước hết thăm dò rồi khai ra chuyện mình và Từ Bạch Dương chia tay nhau. Cô không nói chuyện Từ Bạch Dương ngoại tình, chỉ nói rằng anh ta đã làm một chuyện mà mình không thích, sau khi suy nghĩ cẩn thận bèn dứt khoát chia tay.
Ba mẹ cô rất thích Từ Bạch Dương vì bọn họ biết tính con gái nhà mình. Năng lực xã giao của Nhiếp Thanh Anh rất yếu, hai ông bà lúc nào cũng lo lắng không biết con gái mình sẽ xoay sở thế nào. May mà có Từ Bạch Dương. Anh ta luôn quan tâm đến cô, gia cảnh tốt, trình độ tốt, công việc cũng tốt. Trong mắt hai ông bà, Từ Bạch Dương chính là người chồng tốt nhất của Nhiếp Thanh Anh.
Cô sợ ba mẹ mình sẽ nổi trận lôi đình sau khi biết chuyện chia tay, bắt cô phải dẫn Từ Bạch Dương trở về.
Nhưng không ngờ ba mẹ lại không giận dữ như cô nghĩ, ngược lại còn đổi chủ đề, “Dì con đến thành phố A nên ba mẹ có nhờ dì đem mấy con cua tới cho con. Nhưng dì con nói con không ở chỗ đó, con chuyển nhà rồi hả?”
Nhiếp Thanh Anh kỳ quái, nhờ dì mang đồ đến mà sao ba mẹ lại không nói trước cho mình biết. Nhưng cô lại không thể nói mình đã kết hôn, đành tìm cớ lấp liếm cho qua, “Dạ... con chuyển nhà rồi.”
Mẹ hỏi, “Có gọi video được không? Mà sao lại phải chuyển nhà?”
Nhiếp Thanh Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời lại, “... Nhà mới hơi rộng, rất thoải mái. Có thể gọi video.”
Chu Minh đã ngủ rồi và để cho ba mẹ yên tâm cho nên Nhiếp Thanh Anh mở đèn đi ra ngoài rồi cầm điện thoại quay một lượt căn nhà. Cô cầm điện thoại quay nhà mới, ba mẹ thì ngồi yên trên ghế để xem. Trong video, hai ông bà nhìn nhau cười, “Tốt, tốt. Thấy con như vậy thì ba mẹ cũng an tâm rồi. Đúng rồi, con đưa địa chỉ mới cho ba mẹ đi, để ba mẹ kêu dì đưa cua tới.”
Nhiếp Thanh Anh, “Để con đi lấy là được rồi.”
Ba cô đẩy gọng kính, “Con còn phải đi làm thì sao mà rảnh? Không sao đâu, để dì con đi là được, về nhà ba mẹ sẽ giúp dì lại.”
Thế là Nhiếp Thanh Anh đành phải gửi địa chỉ nhà mình sang.
Lúc tắt video, Nhiếp Thanh Anh cứ cảm thấy là lạ, cô lại xác nhận lần nữa, “Con và Từ Bạch Dương chia tay, ba mẹ không mắng con ư?”
Ba mẹ nói, “Mắng con làm gì? Con cũng đã lớn rồi, làm gì cũng có lý do của mình, ba mẹ hiểu mà.”
Nhiếp Thanh Anh nhỏ giọng, “Con cám ơn ba mẹ.”
Nhận được sự ủng hộ của ba mẹ, tâm trạng Nhiếp Thanh Anh vui vẻ hẳn lên, cô thấy rất nhanh thôi mình sẽ có thể thông báo chuyện kết hôn cho họ rồi. Mọi chuyện đã được giải quyết, Nhiếp Thanh Anh kiểm tra hành lý của mình lần cuối rồi hài lòng đi ngủ.
Nhưng cô không hề hay biết, sau khi để điện thoại xuống, ba mẹ cô đã ở trên chuyến tàu cao tốc đi đến thành phố A, hai người nhìn nhau rồi buồn bã thở dài.
Mẹ Nhiếp, “Tôi đã sớm nhận ra rồi! Anh Anh của chúng ta không biết nói dối, mỗi lần nhắc đến Từ Bạch Dương thì nó luôn qua loa cho xong chuyện. Anh Anh từ nhỏ đã hỏi gì đáp đó, có lúc nào trả lời qua loa thế đâu? Tôi đã nhận ra nó có vấn đề rồi! Ông còn bảo không sao đâu. Tại ông hết! Nếu không hai đứa nó sẽ không chia tay!”
Ba Nhiếp, “Được rồi. Tôi lại đang lo chuyện khác. Vừa nãy bà cũng thấy rồi đó. Tiền lương của Thanh Anh đâu có cao, sao nó lại mướn được phòng cao cấp như thế? Tôi nhìn thì thấy đó không chỉ là một phòng đâu, e là biệt thự đó chứ. Thanh Anh không mua nổi căn nhà đó đâu! Con gái chúng ta xinh đẹp như thế... Chẳng lẽ nó nhiễm thói xấu bên ngoài, được đại gia bao nuôi nhưng không dám nói cho mình biết?”
Mẹ Nhiếp, “Nó còn học nói dối nữa kìa.”
Ba Nhiếp, “Xem coi tôi có đánh gãy chân nó không? Con gái con đứa mà dám sa ngã!”
Không phải bọn họ không tin con gái mình, nhưng chuyện này cô đang nói dối... Bọn họ chỉ không tin con gái mình có năng lực gánh vác như thế. Mẹ nhiếp nói, “Lỡ như Anh Anh nhà mình bị đại gia bao nuôi thật thì sao? Con nhỏ thiếu nợ người ta, giống như trong phim ấy, mấy cô bé ham hư vinh đua đòi rồi vay nặng lãi, sau đó bị đại gia nắm đằng chuôi... Bạch Dương cũng thật là, cũng không chịu nói rõ ràng mà còn giúp Anh Anh lừa gạt mình. Ây, tụi nó tưởng hai ông bà già này ngốc ư?”
Ba Nhiếp vỗ vỗ vai an ủi bà, “Không sao đâu. Nếu Anh Anh thiếu tiền thật thì cho dù chúng ta có bán nhà ở quê đi thì cũng phải dắt con bé về. Con bé ngốc này, cái gì cũng không chịu nói cho ba mẹ... Ây.”
Bóng đêm đen như mực bao trùm bên ngoài cửa sổ, khung cảnh xẹt qua một cách nhanh chóng, đêm đã khuya nhưng hai người ngồi trong xe một lòng lo lắng cho con gái nên không cách nào ngủ được.
Bốn giờ sáng hôm sau Nhiếp Thanh Anh đã thức dậy, Chu Minh đưa cô đến vũ đoàn tập hợp, cứ lưu luyến, không nỡ rời xa cô. Nhiếp Thanh Anh vừa đi, Chu thiếu buồn ơi là buồn, sáng sớm vẫn còn buồn ngủ, thế là quay về nhà ngủ tiếp.
Anh đang ngủ ngon thì bỗng nghe tiếng chuông cửa vang lên không ngừng.
Chu Minh bật dậy từ trên giường, bực bội mắng to, “Sáng sớm định không cho người ta ngủ à! Mau cút ngay cho tôi!”
Tiếng chuông dừng lại một lát rồi tiếp tục vang lên.
Chu Minh đành chịu, “Mợ nó, ông đây chịu thua mi rồi. Ông muốn xem mi là ai mà dám quấy rầy giấc ngủ của ông.”
Chu thiếu mặt hầm hầm dậm chân ầm ầm đi ra mở cửa. Đứng trước cửa nhà là một đôi vợ chồng trung niên, bọn họ phải nhờ vào mối quan hệ của học trò cũ mới được tiến vào đây. Hai ông bà vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
Sau khi vợ đi công tác, Chu Minh ở nhà ngủ ngon lành, đầu tóc rối tung như ổ quạ. Anh còn đang ngáy ngủ, mơ màng nhìn hai người bọn họ. Sau đó, Chu Minh lập tức tỉnh ngủ ngay, không tin được dụi dụi mắt mình. Mặc dù lôi thôi lếch thếch nhưng gương mặt vẫn có nét đặc trưng, rõ ràng rất đẹp trai.
Ba mẹ Nhiếp nhìn Chu Minh thì thở phào nhẹ nhõm: Mừng quá, con gái mình không có bị đại gia bao nuôi.
Đại gia nào cũng vừa béo vừa già lại vừa xấu, còn người đẹp trai thế này thì có muốn phụ nữ cũng không cần phải bao nuôi.
Hai ông bà càng thêm lo lắng: Tên trai bao này đẹp trai thế... Anh Anh không bị người khác bao nuôi, vậy chẳng lẽ con bé ngoại tình với thằng này nên mới chia tay với Từ Bạch Dương? Nhưng hai đứa nó lại ở nơi sang trọng thế này... Rốt cục chuyện này là sao?
Chu Minh đứng đực ở cửa cả buổi bỗng nhớ ra hai người này là ai. Anh theo dõi vợ mình lâu như thế nên không thể nào không biết người nhà của cô. Chu Minh tỉnh táo hẳn, lập tức cúi đầu kéo cửa ra, “Ba mẹ...”
Ba Nhiếp nghiêm khắc mắng, “Cậu gọi ai là ba mẹ đấy!”
Không cần biết tại sao cậu ta ở đây, ông chỉ biết con gái mình chắc chắn đã bị lừa. Bà Nhiếp liếc anh một cái đầy ghét bỏ, “Đẹp trai mà còn trẻ thế này sao không đi làm việc cho đàng hoàng mà lại đi làm mấy chuyện đê tiện thế này? Ba mẹ cậu không dạy cậu à?”
Chu thiếu: Anh nhiệt tình mở cửa chào mừng ba mẹ vợ thôi mà lại là đê tiện ư?
Chu Minh hoang mang đứng đờ tại chỗ không biết chuyện gì đang xảy ra.