Ngừng Nhớ Về Em

Chương 43: Chương 43: Dạo gần đây tôi và Anh Anh đang lên kế hoạch có con




Hai người cùng nhau đi vào thang máy. Chu Minh cố nhịn rất lâu nhưng lúc mở miệng vẫn không giấu được mà phàn nàn, “Sao em lại đi gặp ông ta? Ông ta cáo già lắm, bán em đi hồi nào không hay đấy.”

Nhiếp Thanh Anh, “Không đâu, ba tốt lắm.” Cô nhìn chồng, “Ba nói với em ba rất muốn quan tâm đến anh nhưng anh lại không thèm đếm xỉa tới ông ấy.”

Lần này, Chu Minh im lặng rất lâu. Cánh cửa thang máy phản chiếu gương mặt đầy phức tạp của anh, một lát sau, Chu Minh thẫn thờ nói, “Anh không biết... Ông ta bạc tình quá, sinh hoạt cá nhân quá loạn, còn dám ăn hiếp mẹ anh, anh hận ông ta. Nhưng ông ta lại đối xử rất tốt với anh... Giống như lần này anh tự thành lập công ty, ngoài miệng ông ta mắng anh nhưng chắc chắn sẽ âm thầm tìm bạn bè giúp đỡ cho anh... Anh không biết nữa.”

Chu Kiến Quốc quá phức tạp, tất cả những điểm tốt và xấu đều tập trung lên người ông. Chu Minh khó mà nói ra được cảm giác của mình đối với ông nên đành im lặng.

Trong hội sở, con dâu bị con trai dẫn đi nhưng Chu đại gia không hề tức giận, chỉ bảo trợ lý đưa điện thoại mới cho mình, hùng hồn gọi cho vợ trước của mình, “Chắc bà chưa biết con mình đã kết hôn đâu nhỉ?”

Lâm Quân Yến: “...”

Lần này bà không cúp điện thoại ngay mà cười chế giễu, giọng nói mang theo sự tự hào, “Tôi biết từ lâu rồi, ít ra biết còn sớm hơn ông. Nghe đâu con trai tôi cưới chui, không có làm lễ cưới? Còn nghe nói chồng trước là ông đây từng nhận lầm con dâu của tôi? Chậc chậc, mười năm rồi mà cặn bã vẫn hoàn cặn bã.”

Chu Kiến Quốc nổi giận đùng đùng, “Đương nhiên là tôi sẽ tổ chức hôn lễ, cần bà nói chắc? Còn chuyện nhận lầm thì chỉ là hiểu lầm mà thôi. Bà coi chừng cái giọng bà đó! Xem xem bà dạy con ra sao hả, không có chút phép tắc nào, giống hệt bà vậy đó! Tôi muốn gửi thư mười vạn chữ lên án bà!”

Lâm Quân Yến: “Đồ điên!”

“Bộp” Điện thoại lại bị cúp ngang.

Trợ lý cứ tưởng rằng chủ tịch sẽ nổi giận khi bị cúp điện thoại, nhưng lúc anh ta run rẩy nhận lại điện thoại thì phát hiện Chu đại gia vô cùng bình tĩnh, không hề tức giận. Đáy mắt của ông còn lộ ra sự lưu luyến, hoài niệm, nhưng khi anh ta nhìn lại thì chủ tịch đã trở lại như bình thường, bảo anh ta lái đến bữa tiệc sắp diễn ra.

Chu Kiến Quốc đã sớm biết bữa cơm với con dâu sẽ không thành công vì thằng con của ông nhất định sẽ đến phá đám.

Ông quay đầu dặn dò trợ lý, “Có phải Chu Minh đang định thành lập công ty không?”

Trợ lý mới đến run lên, “Phá... phá bỏ ạ?”

Chu Minh trừng mắt, “Để người ta quan tâm một chút! Sao tôi lại đập đổ công ty của con trai mình hả? Tưởng tôi cũng bệnh như nó chắc?”

Trợ lý co rụt bả vai, thầm nghĩ giang hồ đồn đãi quan hệ cha con hai người kém không ai bằng. Lúc Chu thiếu ở nước ngoài thành lập công ty, ngài đây vì muốn ép anh ấy về nước mà chèn ép công ty của Chu Minh khiến anh ấy phá sản. Giang hồ ai cũng nói thế cả đấy.

...

Công ty mới thành lập của Chu Minh và kd tên là “Tập đoàn Dược Minh” người đầu tư chủ yếu là Chu Minh và kd, Hàn Đạt và vài người bạn trong nhóm đều góp vốn, thế là công ty mới được thành lập. Bắt đầu gây dựng sự nghiệp nên Chu Minh bận tối mắt tối mũi, hết tham dự bữa tiệc này lại được mời đến bữa tiệc khác. Cả ngày quay như chong chóng ở ngoài đường, anh bận đến nổi không có thời gian quan tâm đến vợ mình.

Hiếm khi được về với vợ, vừa bước vào nhà Chu Minh đã giật mình vì thấy giữa phòng khách đặt một cái vali to đùng. Nhiếp Thanh Anh mặc một bộ đồ ở nhà đang ngồi xổm sắp xếp quần áo. Chu Minh đứng ở huyền quan, sắc mặt lập tức thay đổi, “Em làm gì thế? Trốn nhà đi bụi hay muốn ly hôn? Anh chỉ mới bận có mấy ngày không quan tâm đến em thôi mà... Hay là anh từ chức, ở nhà với em nhé?”

Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, “... Em chỉ đi diễn ở tỉnh khác thôi mà.”

Chu Minh hiểu ra nên “à” một tiếng. Lúc trước, Nhiếp Thanh Anh mới đến vẫn chưa được đảm nhiệm vị trí múa chính, hơn nữa chân cô còn bị thương nên vũ đoàn quan tâm không để cho cô đi lưu diễn. Bây giờ cô đã có giải thưởng, chắc chắn sẽ phải lộ diện nhiều hơn.

Vừa nói xong thì anh beiesn sắc, Nhiếp Thanh Anh vội vàng trấn an bảo anh mình đã là múa chính, lưu diễn toàn quốc, múa chính có thể xuất hiện trên vài buổi diễn đã tuyệt lắm rồi. Nhiếp Thanh Anh không đi công tác thường xuyên, nhưng có đôi khi vũ đoàn sẽ hợp tác với tỉnh thì lúc đó có khả năng cô sẽ đi vắng nhà trường kỳ.

Chu Minh nghe cô nhẹ giọng giải thích quy tắc ngầm của vũ đoàn, nghe vợ nói cô chỉ đi lưu diễn chứ không phải trốn nhà đi bụi nên sắc mặt anh dịu xuống đôi chút. Nhưng anh vẫn không muốn xa cô, cứ thấy bức bối trong lòng. Anh không chịu được khi cô không nằm trong tầm mắt của mình, ở thành phố A thì anh có thể nắm rõ hành tung của cô bất cứ khi nào, nhưng ra khỏi đây rồi thì sẽ bị hạn chế. Nếu Nhiếp Thanh Anh xảy ra chuyện gì anh cũng không thể biết được.

Chu Minh cố gắng khống chế tâm trạng của mình rồi hỏi cô, “Em đi mấy ngày?”

Nhiếp Thanh Anh, “Khoảng 4 - 5 ngày gì đó.”

Vẫn còn được, không lâu lắm.

Chu Minh thở phào nhẹ nhõm, anh đi tới ngồi xổm xuống kéo lấy bàn tay đang bận rộn xếp đồ của vợ lại. Nhiếp Thanh Anh nhếch môi nhìn anh. Ảnh đế Chu lại bắt đầu nhập vai, “Anh Anh à, anh không nỡ để em đi. Em đi rồi, ngôi nhà này cũng không còn là nhà nữa, chỉ còn là một ngôi mộ lạnh lẽo mà thôi. Anh ngày nhớ đêm mong trong ngôi mộ này dày vò mỗi đêm không thể say giấc. Từng cái nhíu mày, từng nụ cười của em...”

Nhiếp Thanh Anh, “Ông xã, đợi chút...”

Cô rút tay ra nhưng anh không chịu buông mà còn chơi xấu, cô không khống chế được lực ở tay nên bị anh kéo ngã nhào vào lòng. Sau đó, anh hôn lên trán cô, lên tóc cô, lên gương mặt xinh đẹp của cô, dịu dàng và triền miên, hai tay ôm chặt eo cô không chịu buông. Hô hấp Nhiếp Thanh Anh trở nên dồn dập, cô bật cười vì nhột, hai gò má ửng đỏ, tim đập thình thịch, vừa thẹn thùng lại vừa vui vẻ.

Cô đẩy anh, “Anh đừng lộn xộn nữa, em có điện thoại.”

Chu Minh lưu luyến không buông, cô thoát khỏi lòng anh rồi lấy điện thoại đang rung trong túi quần ra. Chu Minh nhìn sang thì thấy một dãy số gọi đến. Số điện thoại quen quen, Chu Minh nổi tiếng có trí nhớ tốt cũng phải giật mình vì nhớ ra chủ nhân của số điện thoại này. Âý thế mà cô lại nhận, “Alo, xin hỏi ai vậy ạ?”

Người đàn ông bên kia im lặng một hồi mới cất giọng, “Qủa nhiên em đã chặn anh rồi.”

Là giọng của Từ Bạch Dương.

Tay cầm điện thoại của Nhiếp Thanh Anh khẽ run lên, sau đó cố gắng bình tĩnh đáp lại, “Xin lỗi, anh gọi lộn số rồi.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Đặt điện thoại xuống, Nhiếp Thanh Anh tiếp tục sắp xếp quần áo của mình. Chu Minh ở bên cạnh bỗng dưng lên tiếng, “Tiền nhiệm hả?”

Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu nhìn anh, “Em không để ý đến anh ta đâu.”

Chu Minh định nói thì thấy điện thoại của cô lại sáng lên, dãy số vừa nãy lại gọi tới. Nhiếp Thanh Anh do dự một chút, nghĩ có nên kéo anh ta vào danh sách đen hay không thì Chu Minh bên cạnh không nhịn được mà nói, “Nhận đi, lỡ như có chuyện gì gấp thì sao?”

Nhiếp Thanh Anh suy nghĩ một lát thì trả lời anh, “Anh nói cũng đúng.”

Chu Minh, “...”

Sao vợ anh không nhận ra anh đang nói lẫy thế. Dám nhận điện thoại luôn! Chu Minh nuốt ngụm máu trở về, trừng mắt nhìn cô, tức chết đi được.

Anh lắng tai nghe thì nghe thấy vợ mình nói chuyện với bạn trai cũ vô cùng dịu dàng, “Có chuyện gì vậy?”

Từ Bạch Dương cười, “Không có gì, chỉ là lâu rồi không gặp nên định hẹn em ra ngoài ăn cơm.”

Nhiếp Thanh Anh, “Xin lỗi anh nhưng tôi...”

Từ Bạch Dương nói, “Vừa nãy ba mẹ em gọi cho anh, hỏi hai đứa mình khi nào kết hôn. Bộ em chưa nói với họ em và Chu Minh đã kết hôn hả?”

Nhiếp Thanh Anh sửng sốt một chút rồi xin lỗi, “Thật xin lỗi, làm phiền anh rồi. Tôi...”

Từ Bạch Dương than nhẹ, “Khách khí với anh làm gì? Chỗ ba mẹ em, anh đã giúp em qua cửa rồi. Dựa vào việc này thì chắc mời em một bữa cơm thì không vấn đề gì chứ?”

Nhiếp Thanh Anh, “Được.”

Cúp điện thoại, Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu nhìn thấy chồng mình đang cau mày nhìn chằm chằm mình. Cô sững sờ, sau đó giải thích với anh nội dung của cuộc điện thoại vừa rồi. Chu Minh tức muốn nổ phổi nhưng vẫn ra vẻ rộng lượng, anh vung tay tỏ vẻ ủng hộ vợ mình, “Đi đi, chỉ một bữa cơm thôi mà, chồng em không nhỏ mọn thế đâu! Dù mỗi ngày em đi ăn với bạn trai cũ anh cũng không để tâm đâu.”

Nhiếp Thanh Anh, “À...”

Chu Minh lập tức nói tiếp, “Anh thuận miệng nói chơi thôi! Không phải bảo em ra ngoài ăn cơm với bạn trai cũ mỗi ngày đâu nha! Anh Anh, em nghe giọng anh đi, đừng có để ý nội dung làm gì!”

Nhiếp Thanh Anh bật cười nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ý cười, trông cô rất hoạt bát, “Em biết chứ. Em chỉ đùa với anh thôi.”

Chu Minh giật mình, “Cô gái hư thúi này, còn dám đùa anh nữa chứ! Xem xem chồng em xử em thế nào!”

Hai vợ chồng lại bắt đầu ầm ĩ.

...

Buổi chiều ngày thứ bảy trước khi đi công tác, Từ Bạch Dương và Nhiếp Thanh Anh hẹn nhau ra ngoài ăn cơm. Lúc nhận được địa chỉ, Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc vì đây là địa chỉ tiệm cơm nổi tiếng gần trường trung học của bọn họ. Học sinh rất thích đến đây ăn, tiệm cơm cũng rất đông khách. Nhưng với thân phận hiện giờ của Từ Bạch Dương, đây là lần đầu tiên anh ta hẹn cô ở một nơi bình dân thế này.

Đến tiệm cơm, ở đây không hề có phòng bao cao cấp gì, bàn này nối tiếp bàn kia, thấy Từ Bạch Dương vẫy tay thì cô bước tới. Lâu rồi không gặp bạn trai cũ, trông anh ta vẫn phong độ như trước, Nhiếp Thanh Anh bỗng nhiên hoảng hốt. Ngược lại, Từ Bạch Dương thất thần khi gặp lại bạn gái cũ. Xưa giờ cô không thiếu người theo đuổi, sau khi chia tay thì lập tức cưới chui, đến bây giờ vẫn chưa ly hôn.

Chu Minh thích cô từ hồi cấp 3, sau khi kết hôn, chắc anh đối xử với cô rất tốt? Nhìn cô đứng trước cửa nhìn tới nhìn lui, dáng vẻ cố gắng nhận ra những người lạ mặt xung quanh như một cô gái ngây thơ. Nếu không được chồng cưng chiều thì làm gì có cô gái nào có thể duy trì được sự đơn thuần này?

Từ Bạch Dương nở nụ cười tự giễu, đưa menu sang cho cô, “Hồi cấp 3 bọn anh hay đến tiệm này ăn lắm. Bánh bao nhân thịt ở đây là món ngon nhất thành phố A mà anh từng ăn đó. Anh còn nhớ mỗi lần tan học, mọi người ai cũng dõi theo bóng dáng em cả.”

Nhiếp Thanh Anh không nói gì, cô nhìn dáng vẻ dịu dàng lịch sự, giọng nói êm tai kia, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Chu Minh ngồi bên đàn piano trong phòng nhạc. Bài hát Chu Minh đã chuẩn bị bằng cả tấm lòng lại bị anh ta ăn cắp. Từ Bạch Dương và cô quen nhau bao năm mà anh ta vẫn không hề nhắc tới Chu Minh lấy một lần. Cô cứ tưởng quan hệ hai người không tốt, Chu Minh không phải là người đứng đắn, nhưng bây giờ cô đã rõ, Từ Bạch Dương mới là ngụy quân tử...

Từ Bạch Dương bật cười, “Sao lại nhìn anh như thế?”

Nhiếp Thanh Anh, “Tôi thấy tôi chưa bao giờ hiểu anh, không biết anh là người thế nào?”

Anh ta nhẹ giọng đáp, “Có thể là người thế nào? Chỉ là một người yêu em mà thôi.”

Nhiếp Thanh Anh khẽ giật mình.

Từ Bạch Dương cất giọng hờ hững, “Em kết hôn nhanh chóng, đến cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho anh. Em có biết dạo này anh trôi qua thế nào không? Anh muốn tìm em, nhưng mà... Anh muốn chờ đến ngày em ly hôn nhưng em lại không hề có ý định ly hôn. Thanh Anh à, gặp em thật khó. Nếu không nhờ lần này ba mẹ em gọi đến thì có lẽ em sẽ không hẹn anh đâu nhỉ?”

Anh ta cúi đầu, “Em không thích Chu Minh đâu nhỉ? Thanh Anh, anh sai rồi, sai rất nhiều, có nói gì cũng vô ích. Anh chỉ là, chỉ là... chúng ta không còn cơ hội sao em? Lần này anh hứa sẽ không làm tổn thương em nữa đâu...”

Từ Bạch Dương hạ thấp giọng, trong tiệm cơm ồn ào, giọng anh ta réo rắt như đàn Cello. Anh ta cúi đầu, dịu giọng năn nỉ. Từ Bạch Dương bỗng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thanh Anh chằm chằm, sau đó, ánh mắt bỗng cứng đờ.

Nhiếp Thanh Anh ngồi thẳng lưng, như nhận ra điều gì. Cô đang định quay người lại thì phía sau có một cánh tay đặt lên vai cô, tiếng cười của một người đàn ông vang lên trên đầu, “Ôi chao, trùng hợp thế. Tôi hẹn bạn đến đây ăn cơm, không ngờ gặp hai người ở đây. Vợ ơi, có ngại anh ngồi chung không?”

Nhiếp Thanh Anh thầm mắng anh trong lòng: Biết rõ người ta hẹn cô ở đây mà anh còn giả vờ.

Nhưng gặp được chồng, Nhiếp Thanh Anh vui vẻ ngẩng đầu nhìn anh. Từ Bạch Dương không hề có cơ hội phải đối, chỉ thấy Nhiếp Thanh Anh lắc đầu rồi Chu Minh lập tức ngồi xuống sát bên Nhiếp Thanh Anh, hai người cùng chen chúc ở một bên. Chu Minh nhìn Từ Bạch Dương cười tủm tỉm, “Bạn học cũ lâu rồi không gặp, thật là vô ý quá. Chỉ hẹn vợ tôi mà không thèm hẹn tôi, chuyện gì đây?”

Vẻ mặt Từ Bạch Dương lạnh lùng hẳn.

Anh ta cố gắng duy trì phong độ, gọi nhân viên phục vụ đến, “Lấy thêm một bộ chén đũa tới, cám ơn.”

Từ Bạch Dương thuận miệng hỏi Chu Minh muốn uống gì.

Chu Minh, “Tôi không uống rượu đâu.”

Từ Bạch Dương, “...”

Thằng điên.

Anh ta biết Chu Minh nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy Chu Minh không uống rượu.

Từ Bạch Dương không thèm quan tâm Chu Minh đang lên cơn điên gì, trong lời nói như có kim, “Vậy cậu uống Coca đi.”

Chu Minh lại đáp, “Tôi cũng không uống Coca đâu.”

Gân xanh trên trán Từ Bạch Dương như muốn đứt ra, anh ta kiên nhẫn nhìn Chu Minh, rồi lại nhìn sang Nhiếp Thanh Anh. Cô cũng ngơ ngác nhìn Chu Minh, hiển nhiên cũng không biết Chu Minh đang giở trò gì.

Chu Minh cười cười, sau đó nghiêm túc nói, “Tôi không uống Coca vì Coca sẽ giết tinh trùng.”

Từ Bạch Dương, “...”

Nhiếp Thanh Anh, “...”

Chu Minh quay sang hôn lên tai Nhiếp Thanh Anh một cái, rồi lại nhìn Từ Bạch Dương, “Cậu không biết à? Dạo gần đây tôi và Anh Anh đang lên kế hoạch có con. Thế nên tôi đã ngưng uống rượu và Coca, cai thuốc luôn rồi. Tôi đây đang rất mong chờ cục cưng khỏe mạnh của tôi và Thanh Anh chào đời.”

Khóe miệng Từ Bạch Dương khẽ giật.

Nhiếp Thanh Anh yên lặng không nói gì nhìn Chu Minh: Chuẩn bị, chuẩn bị mang thai???

Cô mất trí nhớ hay anh mất trí nhớ vậy? Bọn họ đã lên giường đâu??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.