Lâm Quân Yến: “Gửi hình vợ của con qua cho mẹ.”
Đến lúc này rồi mà bà thà xem con dâu qua hình ảnh chứ không muốn nói chuyện trực tiếp qua video với con trai. Bà đã từng bị tổn thương, chuyện này cũng không vì tính cách lạc quan mà giảm bớt đi phần nào. Bà hận Chu Kiến Quốc, đến nổi con trai cũng bị liên lụy vì quá giống ông hồi còn trẻ, mỗi lần bà nhìn Chu Minh thì không thể nào chịu được.
Chu thiếu hơi thất vọng, nhưng lúc gửi hình cho mẹ, anh lại lén gửi một ảnh Nhiếp Thanh Anh chụp chung với mình.
Tấm hình này là do anh kéo cô lại chụp. Hai người đứng trên đường lớn, sau lưng là rừng phong đỏ rực. Trong tấm hình, người đàn ông với hàng mày sắc bén, đôi mắt sáng bừng, nụ cười trên môi mang theo sự nghịch ngợm. Còn cô gái thì đứng bên cạnh người đàn ông, mái tóc dài được cột lên, gương mặt xinh đẹp, mất tự nhiên nhìn vào ống kính, nhưng vẻ mặt hờ hững cũng không che giấu được vẻ đẹp của cô, khí chất như lan lại như sương.
Bên bờ bên kia đại dương đang là ban ngày, bà Lâm Quân Yến đang ngồi trong vườn hoa nhà mình, mấy vòi nước tự động đang phun nước tưới khắp nơi. Trên lối đi được xây một cái cầu nhỏ, Lâm Quân Yến ngồi trên cầu, móng tay đỏ thẫm lưu luyến khẽ chạm vào hình dáng con trai của mình qua màn hình điện thoại. Bà chớp mắt, đôi môi mím lại, thầm nghĩ cái tật xấu này của thằng con mình giống hệt với phong cách làm việc của ông ba không biết mất mặt kia.
Ngắm con trai một lúc lâu, bà mới dời mắt sang người con gái xinh đẹp đứng bên cạnh Chu Minh.
Bà “A” lên một tiếng.
Sau đó bà lại nói với Chu Minh, “Mắt thẩm mỹ của con bao năm rồi mà vẫn không thay đổi, cứ dừng lại ở thời cấp 3 thế à? Trông cô gái này giống hệt cô bé mà con thích hồi cấp 3 đó. Không lẽ chuyện ba mẹ ly hôn lại ảnh hưởng tới con lớn vậy hả, khiến cho cuộc sống của con cứ dừng mãi ở cấp 3 không trưởng thành được ư? Con có muốn đi gặp bác sĩ không? Hay là con ly hôn đi, có bệnh phải trị chứ, đừng làm lỡ dở con gái nhà người ta chứ. Chu Minh, mẹ thất vọng về con quá.”
Chu Minh đờ người.
Lúc nói chuyện với người khác, ngoại trừ vợ mình ra thì ít khi nào anh bị người ta làm cho nghẹn họng thế này. Đa số toàn là anh làm người ta câm nín. Nhưng lúc nói chuyện với mẹ, anh luôn bị mẹ nói đến nín thinh.
Chu Minh cố gắng sắp xếp lời nói, dở khóc dở cười, “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mắt thẩm mỹ của con bình thường, cô ấy là người con thích hồi cấp 3! Là Nhiếp Thanh Anh đó! Cuối cùng con cũng cưới được cô ấy rồi.”
Lâm Quân Yến sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng đáp lại, “Thật sao? Tốt quá rồi! Hai đứa con đúng là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh. Tình yêu kiên trì bao năm nay của con không ai lay đổ được, mẹ thấy tự hào vì các con đó!”
Chu Minh say ngất:... Vừa nãy mẹ có nói thế đâu, suy nghĩ của mẹ cũng nhanh quá rồi đó!
Nhưng đây là mẹ anh, anh cũng đành bó tay thôi.
...
Sau khi hai mẹ con nói chuyện với nhau thì cũng buông bỏ được phần nào. Anh đã bị ba mình đá ra khỏi công ty, chẳng cần quan tâm đến quan hệ xã giao. Chu Minh nghĩ một lúc rồi gọi cho kd, bắt đầu bàn chuyện lập nghiệp với kd. Vì Chu Minh từ chức quá đột ngột nên hai người chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, chỉ nắm bắt thời gian rồi hẹn nhau chọn một chỗ để khảo sát rồi nói tiếp.
Khoảng thời gian này anh còn bận hơn cả lúc đi làm.
Có khi bận rộn cả ngày, đến giờ Nhiếp Thanh Anh tan tầm mà anh lại có hẹn với người khác nên không có thời gian đến đón vợ về. Thật ra, cô không đồng ý chuyện anh lúc nào cũng đưa đón cô, không phải cô cảm thấy ý kiểm soát của anh quá mạnh, cô không có khái niệm về vấn đề này, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng thời gian làm việc của mình không cố định, Chu Minh tới lui đưa đón cô cả ngày thì cực lắm. Ông xã bận việc không đến đón được nhưng bạn Nhiếp lại mừng thầm, khiến anh chồng buồn lắm.
Lúc ra khỏi cổng, Nhiếp Thanh Anh thầm nghĩ mình cũng nên học lái xe rồi mua một chiếc, cô không muốn để Chu Minh lái tới lái lui thế này. Cô cũng không hề biết rằng chuyện đưa đón cô mỗi ngày có thể làm cho Chu Minh vui thế nào.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ, mắt thì nhìn thẳng phía trước chứ không hề thất thần, hoàn toàn bỏ qua người đàn ông trung niên mặc vest đen đứng bên đường.
Chu Kiến Quốc, “...”
Ông há hốc mồm nhìn cô con dâu không thèm để ý tới mình, cứ thế mà lướt ngang qua ông. Chu Kiến Quốc nghĩ, con dâu của ông lạnh lùng thế. Mấy cô gái xinh đẹp bây giờ ai cũng tùy hứng thế à?
Ông vờ ho khan một trận hòng để khiến con dâu chú ý tới mình.
Bạn học Nhiếp vẫn không quan tâm.
Chu Kiến Quốc đành phải: “Này, Nhiếp... à... Nhiếp... Thanh Anh! Thanh Anh!”
Lúc này Nhiếp Thanh Anh mới quay đầu nhìn sang.
Trên mặt ông lộ ra nụ cười “nghề nghiệp” mà mình thường dùng mỗi khi đối mặt với cấp dưới, nhưng lần này ông chờ lâu thiệt lâu mà cô gái kia chỉ ngơ ngác đáp lại, “... Xin chào!”
Chu Kiến Quốc lập nghiệp nhiều năm, ông rất giỏi trong việc đoán ý qua nét mặt, lòng ông lạnh xuống, thầm nghĩ Chu Minh cưới vợ kiểu gì thế này, “Tôi là ba của Chu Minh.”
Mặt Nhiếp Thanh Anh đỏ bừng, vẻ mặt mất tự nhiên. Cô quay lại xin lỗi, “Con xin lỗi ba. Con không giỏi nhận người cho lắm nên vừa nãy không nhận ra ba.”
Lúc này Chu Kiến Quốc mới kiêu căng nở nụ cười nhìn Nhiếp Thanh Anh rồi “ừ” một tiếng.
Nhiếp Thanh Anh xin lỗi nhìn ông.
Hai người nhìn nhau cả buổi.
Chu Kiến Quốc: “Hết rồi hả? Thế là hết hả?” Chỉ xin lỗi ông rồi thôi hả? Con dâu nhà người ta không nhận ra ba chồng thì sau khi xin lỗi đều sợ hãi lấy lòng vài câu ư? Con dâu ông tuy lạnh lùng nhưng một câu cũng không thèm nói luôn hả? Đây... cũng ít nói quá rồi đấy.
Chu Kiến Quốc không những không tức giận mà ánh mắt còn lộ ra sự hứng thú. Đời này ông đã gặp biết bao nhiêu người phụ nữ, ông không tin mình không qua được cửa của Nhiếp Thanh Anh.
Nhưng ông không hề biết, con của ông cũng nghĩ như thế.
Ông dịu dàng nói với con dâu mình, “Lên xe đi. Có Chu Minh ngăn đón nên hai ba con mình khó có dịp nói chuyện với nhau. Mà cũng có gì đâu, là do nó lo ba làm không tốt. Nhưng người một nhà cả thì quan tâm cái này làm gì! Nó cẩn thận quá rồi, thằng nhóc này sợ ba mệt, sợ ba vất vả. Mẹ nó rời đi đã bao nhiêu năm, đều do một tay ba chăm sóc nó đó! Thằng nhóc này hiền lành thế đấy.”
Nhiếp Thanh Anh ngồi lên xe, nghe ông nói thế cũng không đáp lại.
Chu Kiến Quốc biết cách đoán ý người khác qua vẻ mặt, “Có gì thì con cứ nói, đừng nhăn nhó. Sau khi mẹ Chu Minh xuất ngoại thì chỉ còn mỗi ba, có gì con cứ nói với ba, đừng ngại.”
Nhiếp Thanh Anh liền nói thẳng, “Anh ấy không cho con và ba gặp nhau không phải là do quan hệ giữa hai người quá xấu ư?”
Chu Kiến Quốc như muốn tắt thở, “...”
Ông ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn chằm chằm Nhiếp Thanh Anh, chân thành nói một câu, “Tiểu Nhiếp à, con không nói gì thì tốt hơn.”
Cô gái không biết cách nói chuyện như cô đúng là hiếm thấy.
Nhiếp Thanh Anh cụp mắt, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn của Chu Minh gửi đến. Ngày nào cũng vậy, anh cứ như nhân viên kiểm soát bám theo cô, mà cô cũng chả thấy điều này có gì sai, chồng hỏi thì cô trả lời thật. Nhiếp Thanh Anh cúi đầu nhắn tin với ông xã, trấn an bảo Chu Minh không sao hết, ba chồng tốt với cô lắm. Chu Kiến Quốc thấy cô cứ cúi đầu thì không biết có phải do mình quá nghiêm khắc nên đã làm cô buồn hay không.
Nói thật, ông đã từng sắp xếp cho Chu Minh biết bao nhiêu cuộc xem mặt, ban đầu từ mấy mối liên hôn đến sau này ông chỉ cần người Chu Minh thích là phụ nữ là được. Ông từng nghĩ Chu Minh là người chỉ muốn đi qua vạn bụi hoa nhưng lại không muốn kết hôn. Cả ngày anh cứ đi theo một đám bạn ăn chơi liêu lổng thì làm sao có tiền đồ? Bây giờ con trai đã lấy vợ, gia đình vợ tuy không giàu sang phú quý nhưng cũng thuộc tầm trung, con gái nhà người ta được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ, ông rất hài lòng, nên không muốn cản trở hôn nhân của con mình.
Chu Kiến Quốc lại mở miệng, “Hồi cấp 3 con học ở thành phố A đúng không? Bây giờ mới về đây nên có muốn thăm thú vài nơi xem xem có gì thay đổi hay không? Mấy năm gần đây thành phố A phát triển lắm đó.”
Nhiếp Thanh Anh, “Cấp 3 con không đi chơi nên không biết có thay đổi gì.”
Chu Kiến Quốc, “...”
Con dâu lại giết chết bầu không khí nữa rồi.
Chu Kiến Quốc không tin, thế là ông không ngừng tìm chủ đề để nói với Nhiếp Thanh Anh. Nhiếp Thanh Anh không biết nó chuyện, là người thích yên tĩnh, nhưng ông phát hiện ra rằng chỉ cần mình hỏi thì cô nhất định sẽ trả lời, dù cô không biết phải nói gì. Ông lại càng hài lòng, dù EQ con dâu thấp nhưng lại xinh đẹp, dịu dàng, tốt bụng rất xứng đôi với thằng con trai thích làm lố của mình. Vừa hay, Nhiếp Thanh Anh có thể kiềm chế được Chu Minh.
Ông dẫn Nhiếp Thanh Anh đến một hội sở cấp cao dùng cơm. Nhiếp Thanh Anh chưa từng tới đây bao giờ, nhưng cả đường cô đều im lặng, không hề rụt rè, từ đầu đến cuối luôn tỏ ra hờ hững. Chu Kiến Quốc lại càng thêm hài lòng, lấy thân phận của Chu Minh thì sau này khẳng định sẽ tham gia rất nhiều bữa tiệc, vợ có thể bình tĩnh như thế thì rất có lợi cho anh.
Chu Kiến Quốc không có chỗ nào chê với con dâu mình. Lúc ăn cơm, ông bắt đầu nhớ lại những chuyện đắng cay lẫn ngọt ngào, nói với Nhiếp Thanh Anh mình đã khổ cực nuôi Chu Minh nên người ra sao. Nhiếp Thanh Anh có hơi nghi ngờ, ở bên Chu Minh, cô luôn nghe thấy anh bảo hai cha con anh bất hòa ra sao, Chu Minh không chịu nhận ông là ba mình. Nhưng bây giờ nghe Chu Kiến Quốc kể, Nhiếp Thanh Anh lại thấy ông rất thương con trai mình, dù trách cứ nhưng trong lời nói đều mang theo sự yêu thương.
Chu Minh lại nhắn tin giục Nhiếp Thanh Anh, “Em còn đang nói chuyện với Chu Kiến Quốc hả? Đi về mau! Hai người thì có chuyện gì mà nói. Anh Anh, nghe lời, ông xã đến đón em nhé?”
Nhiếp Thanh Anh chậm rãi gõ chữ, “Không đâu. Anh đừng tới. Có tới em cũng không đi với anh đâu. Nghe lời đi, ông xã.”
Cô muốn nghe chuyện Chu Minh lúc còn nhỏ.
Chu Kiến Quốc thao thao bất tuyệt kể chuyện con trai từ nhỏ đã thích nghịch ngợm gây sự, thông minh nhưng không chịu học, chỉ cần đủ 60 điểm chứ không muốn cố gắng để đạt 100 điểm. Anh chỉ cần đủ điểm chứ không muốn phí sức. Mỗi khi rảnh rỗi toàn đi chơi lêu lổng khắp nơi, suốt ngày chọc giận ba mẹ. Mẹ anh thì rất bình tĩnh, luôn cưng chiều con trai, chỉ có Chu Kiến Quốc đau đầu nhức óc, cứ lo con trai mãi chơi thế này thì sẽ không có tương lai.
Nhiếp Thanh Anh muốn nói lại thôi.
Chu Kiến Quốc hiểu vì sao cô lại ngơ ngác như thế, ông tự giễu cười cười, “Mặc dù ba có 5 đứa con, nhưng... chỉ có mỗi Chu Minh là ba nhìn nó lớn lên, là ba nắm tay dạy nó, chỉ nó, ba tốn rất nhiều công sức vào nó. Nói một câu khó nghe chính là, ba chỉ thừa nhận một đứa con trai này thôi. Nếu ba không còn nữa, toàn bộ Chu thị, tài sản của ba chỉ để lại cho nó. Cuộc sống riêng tư của ba không tốt, nhưng ba tự thấy mình đối xử với nó rất tốt.Thế mà bây giờ nó lại không chịu bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với ba, vừa mở miệng là chọc ba tức chết giống hệt mẹ nó vậy... Lâu dần, ba cũng không muốn chủ động rước bực vào người. Cho nên mới không biết nó đã kết hôn.”
Nhiếp Thanh Anh thầm nghĩ, ba của Chu Minh đúng là một người bạc tình. Hai đứa con gái của vợ trước đến, ông chỉ cho tiền chứ không chịu bỏ ra tình thương của một người cha. Sau đó lại lấy vợ, vợ mới qua lời kể của Chu Minh thì không có gì bắt bẻ, còn chịu sinh con cho ông. Nhưng ông lại có bệnh đa nghi nặng, cảm thấy vợ còn trẻ, lại chưa bao giờ cùng ông vượt qua khó khăn, ông chưa bao giờ nguyện ý tin tưởng người vợ mới cưới của mình.
Ông có lỗi với biết bao nhiêu người, nhưng lại rất quan tâm với Chu Minh.
Người đàn ông này đúng là một người phức tạp.
Chu Kiến Quốc phàn nàn, “Chu Minh cố ý chọc tức ba, rõ ràng kết hôn rồi mà không nói cho ba biết. Ba chỉ muốn ăn một bữa cơm với thông gia, tâm sự chuyện hai đứa con thôi mà. Mấy đứa còn trẻ nên sẽ không hiểu hôn nhân không đơn giản như vậy đâu. Không lẽ Chu Minh có tiền thì ba không cho tụi con cái gì, cứ để bọn con dốc sức làm việc thế ư? Ba thật không hiểu tại sao nó lại không cho ba gặp ba mẹ con...”
Nhiếp Thanh Anh bất an, nhỏ giọng nói, “Ba, cho con cắt ngang lời ba một chút được không? Không phải Chu Minh không chịu mà là do con... Lúc trước con không muốn để hai nhà hai bên biết chuyện bọn con kết hôn. Ba mẹ con vẫn chưa biết con đã kết hôn...”
Chu Kiến Quốc, “...”
Lần này ông thật sự chấn động. Ông có thể tra cả nhà Nhiếp Thanh Anh từ trên xuống dưới nhưng lại không biết được chuyện Nhiếp Thanh Anh không muốn cho hai nhà biết chuyện cô và Chu Minh kết hôn.
Chu Kiến Quốc cẩn thận hỏi lại, “Vì sao không muốn nói cho ba mẹ biết? Con... không lẽ con không hài lòng với con trai ba, không thích nó nên muốn ly hôn với nó hả?”
Chu đại gia lập tức chữa cháy, “Con trai ba không kém cỏi như ba nói đâu. Không phải nó thích gây sự, cũng không phải không biết trời cao đất dày. Ba nói bậy thôi, chỉ tùy tiện nói thế nên con đừng tin thật. Nó vừa giỏi vừa thâm tình, không giống ba chút nào. Về phương diện này thì nó giống mẹ nó hơn là ba, con không cần phải lo nó sẽ...”
Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu lên.
Chu đại gia bất giác quay đầu thì nhìn thấy cửa phòng bao mở rộng, con trai ông mặt đen như đít nồi đang đứng đó.
Chu Minh, “Nghịch ngợm gây sự, không biết trời cao đất dày? Ông nói tôi thế à? Tôi mà ly hôn là do ông hại đấy!”
Chu Kiến Quốc nghẹn họng nhìn anh, tự dưng lại bị con trai chụp mũ.
Chu Minh ngoắc ngoắc, “Vợ ơi, sao em còn không qua đây? Ăn cơm với một ông già mà không thèm quan tâm đến chồng em, chồng em đau lòng chết đi được. Đau chết luôn! Chết rồi là em không còn chồng đâu đấy!”
Thằng con trời đánh này lại nói lung tung.
Chu Kiến Quốc thầm nghĩ thế, sau đó kinh ngạc nhìn cô con dâu điềm tĩnh của mình đứng dậy ngoan ngoãn đi tới cạnh Chu Minh. Anh lập tức ôm lấy vai cô, cúi đầu dịu dàng hôn lên mặt cô một cái. Cơn giận trong lòng cũng nguôi ngoai, ôm vợ rồi quay đầu cười khiêu khích với ba mình.
Mặt Chu Kiến Quốc trầm xuống: Mày khiêu khích cái gì! Ông đây cướp vợ mày chắc!