Chu Minh ôm chặt Nhiếp Thanh Anh, thấy đối phương là Khương Dược thì hơi kinh ngạc, nhưng vừa nghe Khương Dược hỏi, “Cậu bị ngu hả?” thì vẻ mặt Chu Minh liền trầm xuống. Hàn Đạt đứng bên ngoài thấy hai người này vừa gặp nhau lại tràn ngập mùi thuốc súng thì vội vàng đi qua hòa giải, “Khương Dược sao cậu lại im im mà tới thế này? Nào lại đây chào hỏi mọi người đi. Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh chính là...”
Khương Dược cắt ngang lời anh ta, “ Là vợ chồng, tôi có thể nhìn ra được.”
Hàn Đạt thở phào nhẹ nhõm, may là Khương Dược thông minh, biết tin Chu Minh kết hôn, lại gặp Nhiếp Thanh Anh ở đây, sau lại nhớ đến giọng điệu kỳ lạ trong điện thoại vừa nãy của Hàn Đạt, không cần nói thì anh đã đoán được Nhiếp Thanh Anh chính là vợ của Chu Minh, chỉ có thế nên Chu Minh mới đi khoe khoang khắp nơi.
Khương Dược được cả đám hoan nghênh chào đón. Nhiếp Thanh Anh bị Chu Minh ôm chặt ngồi bên cạnh anh, nhìn người đàn ông vừa mới đến đã bị mọi người mời rượu. Khương Dược lịch sự, nhã nhặn lại anh tuấn, hoàn toàn khác hẳn với mấy người Chu Minh, ngược lại lại rất giống với đám người Từ Bạch Dương, nhưng mà Khương Dược lại chơi thân với bọn Chu Minh hơn.
Nhiếp Thanh Anh ngẩng lên nhìn trần nhà đến ngẩn người, cô nhớ lại dáng vẻ hồi cấp 3 của em trai Khương Minh Tích...
Trường học bọn cô theo dạng nội trú, chỉ có những lúc cuối tuần mới có thể ra ngoài chơi. Lúc ấy vài cô gái hẹn nhau cuối tuần đi dạo phố, Khương Minh Tích kéo em trai học trường bên cạnh đi theo để làm lao động miễn phí, xách đồ cho các chị.
Trong ấn tượng của Nhiếp Thanh Anh, Khương Dược là một cậu trai yên tĩnh, ngoan ngoãn, không bao giờ giận dỗi, lúc nào cũng đi sau bọn cô.
Sau đó Khương Minh Tích vào học viện hý kịch Thượng Hải, tốt nghiệp rồi thì liên hôn với một đại gia. Nhiếp Thanh Anh và cô ấy cũng không còn liên lạc thường xuyên, càng không biết Khương Dược thế nào.
Hàn Đạt đi đến bên người Nhiếp Thanh Anh, chỉ chỉ Khương Dược, “Cậu ta là luật sư, lúc trước có mở một văn phòng, cũng coi như ăn nên làm ra. Nhưng ba cậu ta không đồng ý để cậu ta lăn lộn làm luật sư nhỏ nhoi này, nghe đâu lần này cậu ta về luôn không đi nữa. Đám bọn anh nhiều năm cứ phân phân hợp hợp, không ngờ cuối cùng có thể đoàn tụ, đúng là không dễ dàng gì!”
Hàn Đạt cứ ghé vào bên người nữ thần nói mãi không dứt, bị Chu Minh thụi cho mấy phát. Chu Minh nhìn Nhiếp Thanh Anh cứ nhìn Khương Dược chăm chú, cảm thấy thật đáng ghét, lại có hơi lo lắng. Anh luôn mang theo tâm trạng lo được lo mất đối với mọi chuyện của Nhiếp Thanh Anh, chưa kể dáng vẻ của Khương Dược lại rất giống với Từ Bạch Dương, mà Nhiếp Thanh Anh cứ nhìn người này mãi không thôi... Chu thiếu buồn bã nói với vợ mình, “Anh Anh, em quên là chúng ta đến đây để khoe tình cảm ư?”
Hàn Đạt, “Hai người đến đây để khoe khoang hả?”
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc nhìn anh, “Chúng ta đến đây để khoe tình cảm hả?”
Chu Minh, “...”
Hàn Đạt lại cứ đứng một chỗ không chịu lùi bước, Chu Minh phát giận lên người anh ta, “Cậu im mồm!”, rồi lại quay sang dịu dàng với Nhiếp Thanh Anh, “Anh không có nói em đâu, em yêu, em thích làm sao thì cứ làm. Nhưng mà, chồng của em là anh đây cũng đẹp trai lắm đó nha.”
Anh ghen ghét, đôi mắt đen láy cúi xuống nhìn cô, “Sao em không nhìn anh?”
Nhiếp Thanh Anh ngửa đầu ra sau, bị anh nhìn chằm chằm, gương mặt lại bắt đầu ửng đỏ.
Bên phía Khương Dược, mọi người đang ôn lại chuyện thời cấp 3, nói đến cấp 3 thì bắt đầu nhắc đến Nhiếp Thanh Anh. Một người đột nhiên nhớ ra, quay đầu sang nói với bạn Nhiếp đang nhỏ giọng trò chuyện với chồng, “Nữ thần à, em có biết không? Lúc Chu Minh theo đuổi em ấy, bọn con trai bên trường em không đồng ý, báo hại bọn anh phải đánh nhau một trận đấy!”
Chu Minh lúng túng nhớ đến chuyện lúc ấy, anh vội nhìn sang vợ mình, mất tự nhiên đáp lại, “Được rồi, được rồi, chuyện lâu rồi đừng nhắc lại nữa...”
Chắc chắn Nhiếp Thanh Anh không nhớ đâu, thể nào anh cũng bị tổn thương lần nữa cho xem.
Ai ngờ cô lại gật đầu, nhìn anh một chút rồi cất giọng dịu dàng, “Em biết.” Lộ Khê đã từng kể với cô.
Hô hấp Chu Minh như ngừng lại, con ngươi co rút, anh nhìn chằm chằm sườn mặt của cô, nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô. Trong nháy mắt, dòng máu trong cơ thể anh như đang ngược dòng, trong lòng nổi lên từng cơn bão táp, không thể nào ngờ tới.
Người bạn kia không nghi ngờ gì, tiếp tục kể chuyện, ngón tay lại chỉ sang Khương Dược, “Thật đấy, lúc ấy bọn anh giúp Chu Minh đánh nhau với trường em, thì thằng nhóc này, có lẽ là do chị gái cậu ấy học trường của em cho nên đã kéo nó sang đó. Ấy thế mà Khương Dược lại giúp đám con trai trường em quay sang đánh bọn anh! Đúng là không đáng mặt anh em mà!”
Khương Dược cười cười, anh uống cạn ly Whisky, lúc mọi người đang hi hi ha ha cười đùa, anh ngước nhìn, cặp mắt hoa đào ẩn sau đôi mắt kính, anh ngước nhìn Nhiếp Thanh Anh phía bên này. Nhiếp Thanh Anh cảm nhận được sức lực trên tay mình càng thêm xiết chặt, chưa kịp suy nghĩ đã nghe Khương Dược nói, “Không phải tôi giúp chị mới đánh nhau với các cậu đâu, năm đó tôi giúp bọn con trai trường chị Nhiếp là do lúc ấy tôi thầm mến chị ấy.”
Một đám người, “...!”
Chủ trang viên - Hàn Đạt trong nháy mắt phun rượu, trái tim đập loạn xạ. Tiêu rồi, cái thằng Khương Dược trời đánh này! Bảo sao thằng này lại tới đây tham gia náo nhiệt, hóa ra là chạy theo Nhiếp Thanh Anh. Kỳ này chết rồi! Thằng này không lẽ định cùng Chu Minh tranh Nhiếp Thanh Anh ư?
Nữ thần lập gia đình rồi mà đường tình vẫn tốt như thế.
Hai người đàn ông tranh nhau một người phụ nữ, đoạn phim kinh điển chiếu giờ vàng - 8 giờ tối đây mà.
Nam chính hung hăng độc tài, nam phụ lịch sự, dịu dàng lại xấu tính... Trên phim toàn diễn thế cả.
Hàn Đạt gấp sắp chết rồi, Chu Minh và Khương Dược đều là bạn thân của anh ta, nữ thần vẫn là nữ thần của ngày xưa, hai người bạn thân vì cô mà đánh nhau, anh ta không biết nên giúp ai đây. Anh ta đứng dậy, muốn đi lên hòa giản, ai ngờ đôi vợ chồng này lại đồng lòng đến thế --
Nhiếp Thanh Anh, “Có hả?”
Chu Minh, “Có hả?”
Chỉ là một người ngập ngừng, một người lại khiếp sợ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Khương Dược lại bật cười, anh uống vài hớp rượu, nghiêng đầu nhìn đôi vợ chồng mới cưới kia, “À, hóa ra trong mắt hai người tôi không có cảm giác tồn tại đến thế cơ à?”
Nhiếp Thanh Anh ngại ngùng, “Xin lỗi...”
Chu Minh lại cười tủm tỉm, “Không có cảm giác tồn tại! Có anh mày ở đây, thì mày là gì chứ?”
Nhìn Khương Dược không giống như có tình ý với Nhiếp Thanh Anh, bạn bè xung quanh thở phào nhẹ nhõm, Hàn Đạt vừa đứng bật dậy lại ngồi xuống. Bọn họ đúng thật không biết hồi cấp 3 Khương Dược từng thích Nhiếp Thanh Anh, dù sao chuyện của Chu Minh quá ư là oanh liệt làm lu mờ hạt giống Khương Dược này. Vật đổi sao dời, mọi người quay sang ồn ào với Khương Dược, “Nói nghe chút coi, kể lại quá trình thầm mến nghe coi.”
Khương Dược nghe lời kể lại, “Có gì đâu. Lúc đó tôi thầm mến chị Nhiếp nên thường xuyên mượn quan hệ của chị gái để tiếp cận với đàn chị Nhiếp. Thấy Chu Minh theo đuổi cô ấy mạnh mẽ quá, tôi lại bắt đầu lo lắng, sợ cô ấy sẽ bị Chu Minh cưa đổ. Thế là tôi giật dây đám con trai trường bên bảo vệ chị Nhiếp, đừng để Chu Minh đoạt mất.”
Chu Minh nhíu mày, “À, hóa ra trận đánh lúc đó là do cậu khởi xướng.”
Khương Dược cười cười, “Hết cách rồi, lực uy hiếp của cậu quá lớn, nếu không ra tay thì sao đấu lại cậu được.”
Mọi người đều nở nụ cười, Nhiếp Thanh Anh bỗng nhiên nhớ ra điều gì, cô nghiêng đầu nhìn Chu Minh thật lâu.
Trong lúc trò chuyện, mọi người đều cảm khái khi nhắc đến chuyện năm xưa. Ngay cả Khương Dược nói từng thầm mến cô lúc cấp 3, tất cả đều không thoát khỏi hai chữ Chu Minh. Chu Minh, Chu Minh... sự tồn tại của người này quá mạnh mẽ, e là ngoại trừ cô ra thì mọi người xung quanh đều biết Chu Minh theo đuổi cô.
Anh quay sang nhìn vầng sáng rực rỡ trong đôi mắt cô thì cười một tiếng, nắm chặt lấy tay cô.
Khương Dược cầm ly rượu trong tay, im lặng một hồi, rồi lại cảm thán, “Lúc ấy tôi cảm thấy mình thua kém Chu Minh, không theo đuổi chị ấy được, thế là từ bỏ. Từ đó, tôi luôn nghĩ rằng, Chu Minh nhất định sẽ cưới được đàn chị. Chỉ cần nhìn thấy Chu Minh theo đuổi cô ấy đều sẽ có cảm giác hai người bọn họ sẽ đến với nhau. Hai người sẽ yêu nhau từ cấp 3, sau đó bước vào lâu đài hôn nhân, con trai con gái đầy đủ. Mặc dù bên trong có xảy ra chút sai lầm.. Nhưng nếu tình yêu thế này vẫn không có kết quả thì trên đời này chắc chỉ còn lại bi kịch mà thôi.”
Anh rót thêm một ly rượu, nâng ly lên, “Tam thiếu, đàn chị, em kính hai người!”
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, hôn nhân mỹ mãn!”
Tất cả bạn bè đều đứng lên nâng ly, chúc bọn họ, “Đúng đúng đúng, trăm năm hạnh phúc!”
...
Trước khi ra về, mọi người đến xin số của Nhiếp Thanh Anh, ban đầu Khương Dược không định đi, không ngờ Nhiếp Thanh Anh lại là một người nghiêm túc. Sau khi cô đếm đầu người xong liền chạy đến xin Wechat của Khương Dược. Anh uống hơi say, kinh ngạc nhìn cô một lát, sau đó bật cười rồi đưa số cho cô.
Chu Minh hờ hững đứng đó, như có điều suy nghĩ nên không nói gì.
Buổi tối sau khi về đến thành phố, hai vợ chồng quyết định tản bộ để tỉnh rượu. Giày giẫm lên vài phiến lá khô vang lên âm thanh vui tai, gió lạnh lướt nhẹ qua khiến bầu không khí trở nên mát mẻ. Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu nói với anh, “Hồi đó anh thích em lâu lắm hả?”
Chu Minh ho khan một tiếng. Thật ra anh cũng không muốn nói về mấy chuyện trước đây, khi đó hăng hái là thế, nhưng rốt cục cũng là một thằng thất bại. Anh không thích nhắc đến, nhưng mọi người xung quanh đều nhớ rõ. Chu Minh đành phải nói, “Đúng vậy, anh rất rất thích em đó.”
Nhiếp Thanh Anh cụp mắt, nở nụ cười đắng chát, “Lần đầu tiên em thấy có người thầm mến mà lộ liễu như thế. Mọi người xung quanh anh ai cũng biết anh thích em, không đúng, người bên cạnh em cũng biết anh thích em. Ông xã à, sao anh làm được hay vậy?”
Cô thấp giọng nói, “Nhưng em lại không hay biết gì. Chắc là anh vất vả lắm nhỉ? Chắc là anh tủi thân lắm? Có phải em đã cho anh ăn rất nhiều bánh “bơ”, không thèm để ý đến anh hay không? Mọi người đều cảm thấy anh thật đáng thương, ai cũng nhớ đến anh, chắc chắn anh đã phải cố gắng rất nhiều...”
Chu Minh chột dạ, “Ầy...”
Cái này thì đúng là không phải thế.
Chuyện anh thầm mến đến độ cả thế giới đều biết chủ yếu là do anh thích chơi nổi mà thôi.
...
Sau cái nhìn thoáng qua ở phòng tập, từ đó nhớ mãi không quên. Sau khi Chu Minh thích Nhiếp Thanh Anh, anh đặc biệt đi tìm tất cả các tư liệu, giải thưởng, ảnh chụp từ các góc độ khác nhau của cô. Mà khi anh gặp người khác thì sẽ móc ảnh ra khoe bọn họ, “Nào anh bạn, cho cậu xem bảo bối này. Ảnh đẹp đúng không? Tôi cho cậu biết, người thật còn đẹp hơn nhiều! Cô ấy tên là Nhiếp Thanh Anh, là bạn gái tương lai của tôi đấy!”
Sau đó lại kéo một người tới, “Nào, cho các cậu xem bạn gái tương lai của tôi.”
Hồi cấp 3, Chu Minh đi khắp nơi khoe khoang về bạn gái tương lai của anh, động thời tỏ thái độ -- khen! Các cậu phải khen cho tôi!
Đi cổ vũ cho bạn gái tương lai của tôi nào!
Chu Minh chơi nổi đến cả trường đều biết, Từ Bạch Dương cùng bàn anh biết, anh em trong nhóm biết, học sinh toàn trường biết, ngay cả giáo viên cũng biết luôn... Thế là, Chu Minh chưa kịp nói một câu với nữ thần đã bị gọi phụ huynh rồi.
Khi ấy mẹ anh lên trường gặp giáo viên, bà Lâm Quân Yến nhà dương cầm nổi danh cả nước. Bà Lâm Quân Yến nổi tiếng trong giới cả trong và ngoài nước, nhưng tính cách thì... một lời khó nói.
Bị gọi lên văn phòng, sau khi nghe vì chuyện gì mà con trai mình phạm sai, Lâm Quân Yến rất bình tĩnh đáp lại, “Mấy đứa con trai cấp 3 hơi ngốc, hormone bùng nổ, không những nổi mụn mà còn không biết xấu hổ làm lớn bụng con nhà người ta. À, không phải tôi nói Chu Minh đâu, con trai tôi rất biết tôn trọng bạn học nữ.”
Chủ nhiệm lớp: Làm lớn bụng con nhà người ta???
Chu Minh đứng bên cạnh nghe dạy bảo, thấy mẹ mình nói thế thì bật cười.
Cô giáo chủ nhiệm mới hai mấy tuổi mặt đỏ bừng bừng, “Cô Lâm à, cô là nhà nghệ thuật nổi tiếng, xin cô chú ý cách dùng từ!”
...
Đoạn ký ức thời cấp 3 gợi nhớ đến mẹ anh, vẻ mặt Chu Minh có chút đau khổ. Lúc ấy ba mẹ anh vẫn chưa ly hôn, mẹ vẫn chưa xuất ngoại, đã bao nhiêu năm rồi không chịu gặp anh... Thời gian qua đi, những món đồ quý giá đã từng mất đi của cuộc đời anh, bây giờ chỉ có Nhiếp Thanh Anh là quay trở về.
Nhiếp Thanh Anh dừng bước, cô quay lại nhẹ ôm lấy anh.
Cô ngửa đầu, hôn lên cằm anh một cái.
Toàn thân Chu Minh chấn động, vui mừng quá đỗi, linh hồn như muốn bay lên trời, “...!”
Ngay lập tức, anh quyết định, không cần phải nói cho vợ biết chuyện mình thầm mến cô ấy khiến toàn thế giới đều biết là do mình chơi nổi, cứ để vợ thương hại anh đi. Cảm giác được người ta thương hại cũng tốt lám.
Đêm đó, Chu tiểu tiên nữ lên Weibo xấu hổ đăng một trạng thái mới: “Tôi đã quay lại với mối tình đầu rồi [Mặt đỏ].”
Fans hâm mộ bình luận bên dưới.
“Ông trời ơi, cô gái mới mười mấy tuổi đầu đã yêu đương, chia tay rồi tái hợp, thế mà tôi vẫn chưa có một mối tình vắt vai.”
“Mấy cô bé 10x bây giờ bạo thế hả?”
“Cô bé à, phải biết bảo vệ bản thân đấy, đừng để “móng heo” kia được lợi đấy.”
*Móng heo: dùng để chỉ những tên con trai thay lòng đổi dạ, cũng có thể chỉ những người đàn ông “đầu gỗ”, không hiểu tình cảm.
Chu Minh cười cười xem hết bình luận của mọi người, Weibo này anh chỉ tiện tay đăng ký cho vui, là nơi anh giải phóng bản thân, dĩ nhiên không phải là tài khoản chính. Chu Minh chơi đã rồi thì tắt điện thoại, hài long chìm vào giấc ngủ. Phòng bên cạnh, Nhiếp “móng heo” không ngủ được, nửa đêm bật dậy, nhắn tin cho Khương Dược, “Vì sao cấp 3 cậu lại từ bỏ việc theo đuổi tôi? Có liên quan đến chồng tôi hả? Tôi muốn biết thêm nhiều chuyện về anh ấy.”
Hai giờ sáng, vậy mà Khương Dược vẫn chưa ngủ, anh nhanh chóng nhắn tin trả lời, “Hẹn hôm nào nhé. Tôi có video làm chứng.”
Nhiếp “móng heo”, “...”
Bạn bè Chu Minh sao toàn kỳ nhân thế này? Đã là chuyện mười năm về trước rồi mà Khương Dược còn quay lại ư?????
***
Đến chương này chúng ta có thể thấy Chu thiếu đã bước được 999 bước trong cuộc tình này rồi, bước còn lại dành cho Nhiếp *móng heo* nhé! Cùng chờ đón chương sau nhé. Bùng nổ! Bùm! =))