Ngừng Nhớ Về Em

Chương 33: Chương 33: Nếu có người không kiềm chế được mà đi quyến rũ vợ tôi thì sao?




Nắng tháng 9 rực rỡ cả một góc trời, lá phong đỏ bắt đầu xuất hiện thay thế cho hoa lựu đã tàn, người đi đường dần dần khoác lên mình những bộ trang phục dành cho mùa thu, tiết trời mát mẻ bao phủ cả thành phố A - thành cổ phương Bắc.

Dạo này Nhiếp Thanh Anh khá rảnh rổi, chuyện công ty của Chu Minh cũng đã dần trở nên tốt hơn, hai vợ chồng chọn một ngày để hẹn bạn bè, trước khi ra khỏi nhà, Nhiếp Thanh Anh hỏi anh, “Chẳng may em không nhận ra bạn của anh thì sao?”

Chu Minh vừa khoác áo vừa đẩy vai cô bước ra, “Em yên tâm, ngay cả người đẹp trai ngời ngời như anh đây mà em còn không nhận ra, thì không nhận ra bọn nó là chuyện bình hường. Không nhận ra thì thôi, mấy đứa vớ va vớ vẩn, không đứng đắn ấy thì có gì hay mà nhớ. Anh Anh, em đừng để ý, tụi nó không dám trêu em đâu.”

Đứng trong thang máy, Nhiếp Thanh Anh nghe anh nói xấu bạn mình, cô im lặng một lát rồi nhẹ giọng phản kháng, “...Anh đừng như thế, em chỉ muốn để lại ấn tượng tốt với bạn anh thôi.”

“Khỏi cần, trong lòng tụi nó, không có ai tốt hơn em cả. Anh nói thật, em luôn luôn là nữ thần trong lòng bọn anh. Lúc học cấp 3, bọn con trai trường anh rất thích sang trường bên để ngắm em. Ngồi trên tường, nhìn lên khán đài, nhìn em eo thon, chân dài, đúng là một loại hưởng thụ... khụ khụ, anh không phải biến thái đâu, ý anh là, có thể cưới được em, bọn họ không ai dám tin, chỉ nghĩ anh lừa cưới. Em có biết không? Cả đám tinh trùng lên não ấy chỉ chờ ngày anh ly hôn thôi.”

Nhiếp Thanh Anh bật cười, “Em biết chứ.”

Chỉ cần Nhiếp Thanh Anh đi đến chỗ nào, nam sinh đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, mái tóc dài bay trong gió, eo thon chân lại dài, múa đẹp, xinh đẹp hơn hẳn các nữ sinh khác, tính tình lại lạnh lùng, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm.

Bạn của Chu Minh có mua một trang viên rượu vang ở ngoài ngoại ô, một đám giật dây Chu Minh đòi muốn gặp vợ anh, chọn nơi đây làm địa điểm gặp mặt. Chu Minh đã đổi một chiếc SUV Touareg mẫu mới nhất của năm nay, màu đen, tính năng việt dã, động cơ, động lực đều tuyệt vời, hoàn toàn phù hợp với thẩm mĩ ngang ngược, thích đỏm dáng của Chu Minh. Chiếc xe này đang là “chuyên sủng” của anh, Nhiếp Thanh Anh lâu rồi chưa thấy chiếc Lexus cũ kia. Bây giờ, Chu thiếu lái xe chở vợ đi đến chỗ hẹn, ngón tay gõ gõ lên vô lăng, nói chuyện với cô.

Chu Minh muốn chính thức giới thiệu cô với bạn bè của anh, cho nên cô có chút hồi hộp, dán lưng vào ghế ngồi, dáng người thẳng băng.

Ngay sau đó, Chu Minh bắt đầu giở trò, anh thừa dịp dừng đèn đỏ, cứ như đang làm ảo thuật lôi ra hai cái áo đưa đến trước mặt Nhiếp Thanh Anh. Cô như ngừng thở khi nhìn thấy mấy hàng chữ bằng tiếng nước ngoài mà cô không nhận ra trên ngực áo. Tuy cô không hiểu nội dung nhưng cô có thể lờ mờ đoán ra... Qủa nhiên, Chu Minh búng tay một cái “tách” rồi hỏi cô, “Bất ngờ chưa? Áo đôi anh đặt đã được giao đến rồi nè. Lát nữa tới đó tụi mình mặt áo đôi nhảy một vũ điệu nóng bỏng cho tụi nó xem, phá tan tin đồn ly hôn, em thấy sao?”

Hai mắt Nhiếp Thanh Anh nhìn chằm chằm cái áo anh đưa tới, ngón tay đặt trên đầu gối, kiên định lắc đầu, “Em không muốn đâu.”

Cô không muốn mặc cái áo mất mặt này đâu.

Chu Minh thất vọng thở dài. Anh đặt áo xuống, mở dây an toàn rồi sáp lại gần cô, khóe môi chứa đầy ý cười, sau đó anh trộm hôn một cái lên gương mặt đang nhăn nhó của vợ mình, yên lặng quan sát phản ứng của cô, thấy cô chỉ sững sờ rồi che mặt lại, không hề có ý kháng cự, Chu Minh mới thở phào nhẹ nhõm: xem ra nữ thần đã bắt đầu quen với việc đụng chạm rồi.

Chu Minh cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, sâu thẳm, đen láy nhưng lại rực rỡ như những vì sao trong đêm. Trong không gian nhỏ hẹp, khuôn mặt của cô như tranh vẽ, mắt đen, môi đỏ, trong sáng như một cô bé con, mùi hương thoang thoảng bên cổ cô khiến cho lòng anh tê dại, đôi mắt Chu Minh tối lại, anh khàn giọng hỏi cô, “Vợ ơi, sao em lại thơm thế...”

Nhiếp Thanh Anh cúi đầu ngửi ngửi, sau đó nói với anh, “Mùi sữa tắm hả? Trước khi đi em có tắm vội. Nếu không thì chắc là mùi dầu gội, em không có xịt nước hoa.”

Chu Minh đang định trêu cô, sau khi nghe cô nói xong thì cạn lời, “...”

Anh co vai, buồn cười nhìn cô vợ không hiểu phong tình của mình, anh tìm cớ quay lại chủ đề áo đôi và khiêu vũ lúc nãy, “Không muốn mặc áo đôi, nhưng mà muốn nhảy với anh hả?”

Nhiếp Thanh Anh sửng sốt một hồi, sau đó lắc đầu đầy kiên định.

Chu Minh giật mình, ánh mắt khẽ tối lại, anh cụp mắt, nở nụ cười tự giễu, rồi thắt lại dây an toàn, anh không muốn tự mình rước lấy nhục lần nữa.

Nhưng không ngờ Nhiếp Thanh Anh lại nói, “Không muốn nhảy với anh đâu, anh sẽ kéo chân em mất.”

Chu Minh:... Cô không hề ghét anh, chỉ là chê anh nhảy dở mà thôi?

Hai mắt Chu Minh sáng lên. Đèn tín hiệu đã hiện xanh, dòng xe bắt đầu di chuyển, Chu Minh nghiên đầu khẽ huýt sáo với bạn học Nhiếp với vẻ mặt điềm tĩnh kia, “Anh mà nhảy dở á? Là do em chưa thấy thôi! Đương nhiên là anh không thể so với mấy người chuyên nghiệp, nhưng lúc học cấp 3, mém tí nữa là anh vào viện múa rồi đấy. Em nghĩ là anh có biết nhảy không hả?

Chu Minh bắt đầu ba hoa anh nhảy giỏi thế nào, Nhiếp Thanh Anh bị anh chọc đến nỗi bật cười. Cô tò mò nhìn sườn mặt của anh, nghe anh kể chuyện thời cấp 3 của mình. Suốt đường đi, Chu Minh nói liên tục không nghỉ, Nhiếp Thanh Anh chỉ ngồi yên lắng nghe, có đôi khi bị anh chọc cười khiến cho tâm trạng lo lắng của cô đã biến mất tăm.

Cô nghe mà thấy thật hâm mộ anh.

Chồng cô chắc chắn là nhân vật nổi bật của trường trong truyền thuyết, đi đến bất kì chỗ nào, chỉ cần vung tay lên đều có bạn bè khắp nỡ. Người như anh mà lại thầm mến cô? Đúng là không thể ngờ.

...

Trang viên ở ngoại ô là do anh em tốt của Chu Minh - Hàn Đạt bỏ tiền ra mua.

Dưới tầng hầm chứa rượu vang, trong trang viên có sân golf, chuồng ngựa. Ở lối vào, một hàng xe sang được đỗ thành một hàng dài, Chu Minh và Nhiếp Thanh Anh vừa xuống xe đã có quản gia chạy đến đón hai người vào nhà. Trên đường, người giúp việc, người pha chế rượu, nhân viên gặp bọn họ đều dừng lại cúi đầu chào, lưng khom xuống như muốn quỳ xuống luôn vậy.

Nhiếp Thanh Anh có hơi không quen, cô nhích lại gần Chu Minh.

Anh nhíu mày, la lên, “Hàn Đạt làm gì mà khoa trương vậy? Không biết nhiều người quá làm cho vợ tôi ngại, dọa đến vợ tôi thì sao hả? Bảo Hàn Đạt tới đây ngay, dẹp hết mấy trò mèo này ngay.”

Thật ra mấy kẻ có tiền như bọn họ đều quen với mấy trò phô trương như thế này, Chu Minh cũng không cảm thấy nó không có gì không tốt. Nhưng anh thấy phản ứng của Nhiếp Thanh Anh thì ngay lập tức dẹp hết mọi thứ, tránh để vợ lưu lại ấn tượng “phá của” của mình. Hàn Đạt bên kia nghe thấy Chu Minh đang phàn nàn thì tự mình đến xin lỗi, quan trọng là, anh ta nghiêm túc giới thiệu bản thân với Nhiếp Thanh Anh.

“Chắc em dâu không nhớ anh đâu nhỉ? Anh là bạn nối khố của Chu Minh, em muốn nghe chuyện xấu của cậu ta thì cứ đến tìm anh, anh bảo đảm biết gì nói đó!”

Chu Minh ném qua một ánh mắt như chứa dao.

Nhiếp Thanh Anh khách sáo bắt tay cùng mọi người. Lúc đầu cô có hơi lo lắng, không biết làm thế nào để nói chuyện với nhiều người xa lạ như thế này. Nhưng mà đúng như lời Chu Minh nói, đám bạn này của Chu Minh ai nấy đều rất thích Nhiếp Thanh Anh. Dáng vẻ ăn chơi lúc trước của bọn họ đứng trước Nhiếp Thanh Anh đã thu lại rất nhiều. Lần trước ở quán bar, vì quan tâm cô mà một đám đàn ông ngoan ngoãn gọi nước ép trái cây, lần này vì chăm sóc cô mà không ai dẫn bạn gái đến, chỉ có bọn họ tụ tập và những bạn gái đã xác định, hôn thê, vợ chính thức.

Lúc bọn họ rủ Nhiếp Thanh Anh cưỡi ngựa, ai cũng lo lắng tựa như sợ cô không đồng ý đi cùng.

Nhiếp Thanh Anh có hơi hoảng hốt.

Chu Minh đã lặp đi lặp lại nói với cô rằng đừng lo lắng, bạn anh ai cũng thích cô cả. Nhưng cô không dám tin, mấy năm trước khi cô quen với tbd, cũng đã từng gặp bạn của anh ta. Bạn bè tbd đa số đều tự cao tự đại, mỗi khi nói chuyện với cô đều dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô. Bọn họ thường hay hỏi tbd: Một nữ vũ công, ngoại trừ xinh đẹp ra thì không còn gì, cưới cô thì được gì? Cha mẹ cậu sẽ không đồng ý đâu.

Nhiếp Thanh Anh luôn bị bạn bè tbd bắt bẻ, nhưng khi tiếp xúc với bạn bè Chu Minh lại được người người yêu thích.

Một người đàn ông,vất vả lắm mới đi đến bên cạnh cô sau khi hẹn được Nhiếp Thanh Anh đánh golf nhưng cô lại không nhớ mặt, trông anh ta rất vui, hình như uống rất nhiều rượu, khóe mắt anh ửng đỏ nhớ lại chuyện cũ:

“Anh nhớ hồi cấp 3 bọn anh đều đi cùng Chu Minh sang trường nhìn em. Em từ trên lầu bước xuống, cả người như có một tầng sáng vây quanh, vô cùng xinh đẹp. Bọn anh nhìn mà ngây người, đứa nào cũng điên cuồng huýt sáo! Đáng tiếc, có lẽ em nghĩ bọn anh là lưu manh cho nên nhìn cũng không thèm nhìn, không thèm để ý đến bọn anh.”

“Bọn anh rất thích em, rất thích ngắm em!”

“Aiz, ai ngờ sau này em lại cùng Từ...” Chưa nói hết câu đã bị người đứng bên cạnh thụi cho một cái khiến anh ta lảo đảo, sau khi phản ứng lại vội vàng cấp cứu, “Ai ngờ sau này em lại gả cho Chu Minh! Vận may của thằng Chu Minh này, thật đáng hâm mộ mà!”

Nhiếp Thanh Anh rủ mắt, được khen đến đỏ mặt. Đúng là hồi cấp 3 cô không hay nhìn người, biết trường học kế bên đều là con nhà giàu mới vào được, nên cô không muốn dính dáng gì đến bọn họ, cộng thêm chứng mù mặt cho nên không thèm để ý đến. Bao nhiêu bức thư tình đều được trả về nơi gửi.

Nhiếp Thanh Anh bị mọi người vây quanh đến tận buổi chiều, cô đã quen dần với chuyện này. Mặc dù không nhớ rõ mặt nhưng nói chuyện với bọn họ đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Mọi người ở đa phần là bạn học với Chu Minh cho nên họ đều biết đến sự tồn tại của Nhiếp Thanh Anh. Bọn họ đều là người thừa kế sản nghiệp của gia đình, năng lực xã giao đều được tôi luyện từ những cuộc vui chơi như thế này. Thấy nữ thần yên tĩnh, mấy người am hiểu xã giao vẫn có thể khiến nữ thần vui vẻ.

Lúc chiều, bọn họ bắt đầu tụ tập lại ca hát, Nhiếp Thanh Anh luôn miệng nói với Chu Minh, “Bạn anh thật tốt.”

Chu Minh trả lời, “Ha ha, giả vờ cả đấy, bọn họ thích em mà. Mà nhớ là kiềm chế bản thân đừng có mà thay lòng đấy.”

Nhiếp Thanh Anh bị mấy người lôi đi nói chuyện. Còn Chu Minh có lẽ là đã kết hôn cho nên không thích chơi đùa như trước. Anh ngồi một bên, ung dung pha rượu, sau đó nói với Hàn Đạt đang đi qua đây, “Hôm nay đủ rồi, bọn tôi về đây.”

Hàn Đạt, “Sao lại về? Khương Dược về rồi, cậu có biết không? Lâu rồi không gặp cậu ấy, mình bảo cậu ấy đến thẳng đây luôn, thuận tiện gặp vợ cậu luôn.”

Hàn Đạt và Khương Dược là hai người bạn thân nhất của Chu Minh. Nghe nói thế, Chu Minh lại ngồi xuống, “Ồ, người mất tích nay đã trở về?”

Hàn Đạt cười cười rồi thông báo tin tức này cho mọi người biết.

Nửa tiếng sau, người đàn ông với gương mặt trắng trẻo, đeo cặp kính râm vừa xuống sân bay đã nhận được điện thoại của Hàn Đạt. Hàn Đạt mời anh, “Tới đây chơi đi, mọi người lâu rồi không gặp nhau. Khó khăn lắm Chu Minh mới về nước, cậu cũng đã về rồi thì mau mau tới đây.”

Khương Dược từ chối, “Lần này tôi dự định ở lại lâu cho nên không gấp. Tôi còn đang bị lệch múi giờ, với lại cũng không có hứng thú với việc tụ tập của mấy cậu. Thôi tôi không đi đâu, thay tôi chào một tiếng với Chu Minh.”

Hàn Đạt nóng nảy, “Chu Minh lấy vợ rồi, cậu không muốn tới xem hả?”

Người đàn ông anh tuấn, thân hình thẳng tấp đẩy hành lý đi trong sân bay thu hút bao nhiêu ánh mắt của mọi người. Nghe Hàn Đạt nói, anh đẩy mắt kính, một vệt sáng xẹt qua trên kính anh, Khương Dược hứng thú hỏi, “Sao cậu ta lại lấy vợ thế? Đám cưới thương mại, khuất phục cha cậu ta rồi à? Chu Minh phải thừa kế tập đoàn hả? Đáng tiếc thật.”

Hàn Đạt nở nụ cười thần bí, “Đương nhiên không phải rồi. Cậu qua đây đi, vợ của cậu ta, khà khà, chắc chắn sẽ khiến cậu giật mình.”

Khương Dược khẽ cười, “Giật mình đến cỡ nào? Không lẽ cậu ta lấy Nhiếp Thanh Anh à?”

Hàn Đạt, “...”

“Tít.” một tiếng, điện thoại bị cúp ngang.

Khang Dược, “...”

Anh khẽ nhướn mày, cảm thấy bắt đầu có hứng thú với chuyện này.

...

Một tiếng sau, Khương Dược xuất hiện tại trang viên, hành lí được quản gia kéo vào giúp. Người đàn ông thong thả bước vào, đến nơi rồi vẫn chưa đi chào bạn bè. Trước tiên, anh lên lầu hai cất hành lí, lúc xuống lầu bỗng nhiên trông thấy một cô gái bước ra từ nhà vệ sinh.

Cô gái trong sáng, dịu dàng lại xinh đẹp, không hùng hổ dọa người nhưng lại vô cùng rực rỡ. Cô đứng ở hành lang, yên lặng khẽ lau cái trán, đôi mắt đen lay láy lại lộ vẻ ngơ ngác, có lẽ là nhà quá to nên cô không biết phải đi hướng nào.

Khương Dượt vội thốt lên, “Đàn chị.”

Nhiếp Thanh Anh không phản ứng lại.

Khương Dược cười, vịn cầu thang, gọi thêm một tiếng, “Đàn Chị Nhiếp, chị Nhiếp, hoa khôi Nhiếp, Nhiếp Thanh Anh.”

Lần này Nhiếp Thanh Anh rốt cục quay đầu lại, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu thang, thấy một người đàn ông nhã nhặn đang chống tay trên lang cang nhìn cô. Anh đi xuống, đến khi đứng trước mặt cô, Nhiếp Thanh Anh mới chần chờ cất tiếng, “... Xin chào, anh cũng là bạn của Chu Minh hả?”

Khương Dược, “...”

Anh nhẹ giọng đáp, “Chị vẫn thế, không thay đổi gì.”

Nhiếp Thanh Anh, “...?”

Đôi mắt Khương Dược lấp lánh ý cười, khẽ bắt tay với cô rồi giải thích, “Chị không nhớ em hả? Em là Khương Dược, là em của Khương Minh Tích. Hồi cấp 3, mỗi khi chị em và chị đi chơi thường hay dẫn em đi đó. Em còn học ở trường sát bên trường mấy chị mà.”

Anh nói thế này Nhiếp Thanh Anh mới “A” lên một tiếng rồi nhớ lại, “Cậu là Khương Dược à.”

Khương Minh Tích là bạn học cấp 3 của cô, sau khi học đại học thì ra nước ngoài, vốn dĩ cũng không thân lắm nên bọn họ không liên lạc thường xuyên. Không ngờ ở đây lại có thể đụng mặt em trai của bạn học.

Khương Dược mỉm cười bắt chuyện với cô.

Phía sau, Chu tam thiếu ngồi với Hàn Đạt pha rượu ở quầy bar, anh buồn chán nhìn đồng hồ một cái, bực bội đứng dậy, “Nãy giờ không thấy vợ tôi, tôi phải đi tìm cô ấy đây.”

Hàn thiếu uể oải hỏi, “ Cậu chưa dứt sữa hả? Động tí là chạy đi tìm vợ, cậu yên tâm đi, ở nhà của tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.”

Chu Minh quay đầu, nửa thật nửa giả cười cười, “Vậy cũng chưa chắc. Vợ nhà tôi xinh đẹp như thế, nếu có người không kiềm chế được mà đi quyến rũ vợ tôi thì sao?”

Thế là anh quay đi tìm Nhiếp Thanh Anh.

Hàn Đạt nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo.

Đi vào biệt thự, vòng một vòng dưới lầu, Chu Minh liếc sang phía cầu thang, Nhiếp Thanh Anh đang nói chuyện với một người đàn ông quay lưng về phía anh. Đôi mắt cô vô cùng dịu dàng, không biết đối phương nói gì mà cô mím môi nở nụ cười. Đầu óc Chu Minh trống rỗng, bước nhanh tới, đưa tay nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô vào lòng mình, tuyên bố chủ quyền, “Anh Anh, anh mới là chồng em nè! Đừng có nói chuyện với đàn ông xa lạ chứ!”

Nhiếp Thanh Anh, “...”

Người đàn ông đưa lưng về phía Chu Minh xoay người lại để anh nhìn rõ mặt.

Khương Dược nhìn anh, khẽ hừ một tiếng, “...Cậu bị ngu hả?”

Hàn Đạt đi tới chứng kiến kịch vui bỗng chốc hóa thành buổi gặp mặt, say ngất.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.