Ngược Ái Tiểu Thần Thụ

Chương 10: Chương 10




Có người nói qua, một nữ nhân tốt, ban ngày là quý phụ, ban đêm chính là *** phụ.

Mà nguyên bản thiếu niên vô cùng thanh thuần của chúng ta hiện tại ban ngày là linh mục, buổi tối là *** phụ.

Diệp linh mục mỗi đêm đều phải phụng mệnh “chủ nhân” đến “câu lạc bộ muốn làm muốn làm”dùng sức hầu hạ, hiện tại thật đúng là càng làm càng vui vẻ.

Thường thường cùng chủ nhân đông trở tây trở đến khuya khoắt mới về ngủ.

Chẳng qua ban đêm gây sức ép như vậy, thời điểm cầu nguyện ban ngày, Diệp linh mục thường nhịn không được buồn ngủ, làm cho lão linh mục trong thần học viện mắng đến thối đầu.

Ô… Bản linh mục cũng là thực vất vả a, ta đây là hy sinh cái tôi, cứu vớt sinh linh đáng thương a.

Nếu không có bản linh mục mỗi đêm đều đi tiêu hao “tinh” lực cùng tên ác ma kia, không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ vô tội phải chịu khổ bị chà đạp đâu.

Thần học viện trong trấn nhỏ này hẳn là nên ban phát bằng khen cho ta mới đúng! Nói lầm bầm.

Ngay tại thời điểm Diệp linh mục bởi vì ngủ gật mà bị phạt quỳ ở hành lang, tên ác ma kia lại gọi điện thoại đến.

“Hello, tiểu nô lệ đáng yêu của ta.”

Thanh âm nam nhân thật sự là chết tiệt… Gợi cảm.

“Ngươi lại muốn làm cái gì?” Diệp Phương Diêu lấy tay che di động, nhỏ giọng nói.

“Tiểu nô lệ nhớ chủ nhân sao?”

Nhớ cái rắm! Không phải sáng sớm hôm nay bản linh mục mới từ cái nơi “*** quật” kia của ngươi trở về sao?

“Sao lại không trả lời? Thẹn thùng? Không phải tối hôm qua ở trong lòng ngực chủ nhân kêu vừa lớn tiếng lại vừa *** đãng sao?”

“Ta nào có!” Đánh chết cũng sẽ không thừa nhận.

“Ha hả, còn không nhận, chính là chủ nhân có chứng cớ.”

“Chứng… chứng cớ gì?”

“Khẩn trương? Hắc hắc, chủ nhân cố tình không nói cho cậu.”

Biến thái này! “Rốt cuộc ngươi gọi điện thoại đến làm chi?”

“Chủ nhân nhớ tiểu nô lệ của ta a.”

“Gạt… Gạt người.” Giống như nuốt một viên đường, Diệp Phương Diêu ngây ngốc nở nụ cười.

“Thật sự. Chủ nhân rất nhớ tiểu nô lệ của ta. Cậu hiện tại ở đâu?”

Có đánh chết Diệp Phương Diêu cũng không để cho người kia biết chuyện mình bị phạt quỳ mất mặt như vậy.

“Ta… Ta ở thư đồ quán.”

“Tốt lắm. Bây giờ cậu chuồn ra đi. Chủ nhân ở trong rừng cây nhỏ phía sau trường chờ cậu. Cho cậu năm phút đồng hồ. Bắt đầu tính từ bây giờ.”

Phía sau thần học viện St. Peter có một rừng cây nhỏ vô cùng thanh u.

Nơi đó tuy cảnh đẹp, nhưng ít người lui tới.

Nghe nói là nhà thờ St. Peter ra lệnh, cấm các học viên trong thần học viện cùng dân cư trên trấn tiến vào.

Còn vì lý do gì?

Có người nói là chuyện ma quái.

Có người nói là thánh linh hiển thân.

Mọi người đồn đãi, nguyên nhân đến nay vẫn không rõ…

Diệp Phương Diêu trái với nội quy trường trèo tường, chính là bởi vì ác ma kia gọi.

Ô… Ta đường đường là đại thiếu gia của gia tộc Alderaan vì cái gì lại giống như trai bao tùy thời bị gọi là đến a?

Rốt cuộc đời trước ta thiếu hắn cái gì a?

Tuy rằng than thở, nhưng Diệp Phương Diêu vẫn không thể chống lại hiếp bức (hấp dẫn) củác ma vương, trong thời gian đúng giờ, thở hổn hển chạy tới rừng cây.

“Hộc hộc… Đáng giận, như thế nào lại không có ai? Người kia chết ở chỗ nào rồi?”

“Chào, tiểu nô lệ đáng yêu của ta. Chủ nhân ở phía sau đám cây, nhanh đến đây đi.”

Đáng giận, tên biến thái này lại đang làm chuyện thần bí gì? Còn trốn đi? Hắn không biết bổn thiếu gia đang chuồn ra, thời gian thực quý giá sao?

Diệp Phương Diêu hổn hển xoay người đi về phía sau.

Nhưng cậu mới định tiến vào trong đám cây, cả người liền ngây dại như tượng đá.

“Ngươi ngươi ngươi…” Diệp Phương Diêu lắp bắp nửa ngày không nói nổi một câu.

“Làm sao vậy? Có phải chủ nhân thật sự rất đẹp trai, tiểu linh mục xem đến ngây người?”

“Đẹp trai cái rắm! Rõ ràng là ban ngày lại cởi sạch sẽ, ngươi là bị cuồng lộ thân à?”

Đúng vậy, cái tên nam nhân không biết thẹn kia, giờ phút này trần như nhộng nằm ở trên cỏ, thảnh thơi bắt chéo chân.

“Chậc chậc, tiểu linh mục đáng thương của chúng ta thật sự không hiểu được việc hưởng thụ cuộc sống. Trời nắng đẹp như vậy, không cởi hết quần áo thì làm sao có thể hưởng thụ được?” Tần Chấn Dương duỗi thắt lưng, ngồi dậy.

Tuy rằng chứng kiến ác ma này nude không biết bao nhiều lần, nhưng Diệp Phương Diêu mỗi lần đều bị chỉnh đến bảy vựng tám tố (thất điên bát đảo), làm sao có thời gian nghiên cứu dáng người của nam nhân, lại nghiêm khắc nói tiếp, đây có thể tính là lần đầu tiên cậu chân chính thấy hắn trần truồng đi.

“Ngươi… Ít nhất người mặc quần lót được không!” Diệp Phương Diêu xấu hổ đến mức không biết nhìn đi đâu.

“Không tốt, tiểu đệ đệ của ta cũng có quyền được phơi nắng chứ.”

Nghe được lời nói nghiêm trang, chính nghĩa của nam nhân, Diệp Phương Diêu hoàn toàn hết chỗ nói nổi.

“Đến, tiểu nô lệ, cậu cũng cởi sạch đến nằm bên cạnh chủ nhân đi.”

“Ta mới không cần.”

“Chậc chậc, chủ nhân chỉ biết tiểu nô lệ *** đãng này ưa mặc bào phục linh mục đến câu dẫn chủ nhân.”

“Bào phục thần thánh như vậy làm sao *** đãng?” Diệp Phương Diêu tức giận kêu to.

“Toàn thân đều *** đãng! Mỗi lần nhìn đến nó, chủ nhân luôn muốn xé nát nó, lại hung hăng chà đạp cậu, thế nào? Hiện tại muốn thử xem, hay là tự mình cởi?”

“Cởi… Ta cởi…”

Ô… Bào phục linh mục thần thánh như vậy mà ngươi dám nói nó *** đãng! Đồ đại biến thái thẩm mĩ có vấn đề, ánh mắt lọt tròng!

Hốc mắt Diệp Phương Diêu rưng rưng, vô cùng xấu hổ ở trước mặt ác ma biểu diễn thoát y miễn phí.

“Ai, mông phải xoay a, động tác một chút quy luật cũng không có, như vậy không được, hôm nào đến câu lạc bộ, ta sẽ gọi người đến dạy cậu.”

“Ai muốn học a? Ta là linh mục đấy, người có nghe qua linh mục đi học thoát y bao giờ chưa?” Diệp Phương Diêu tức giận cởi quần lót ném tới trên đầu hắn.

“Ân, thơm quá.” Tần Chấn Dương đem quần lót bắt được đặt trước mũi sỗ sàng ngửi. “Ai nói không thể học? Mông linh mục có thể mang món đồ chơi đi làm lễ Mi-sa, còn cái gì không được?”

“A a a a a —— không cho ngươi nhắc đến sự kiện kia!”

Bộ dáng thiếu niên tức giận lại xinh đẹp động lòng người ngoài ý muốn.

Ánh nắng màu vàng chiếu qua những tán cây, giống như kim sa dừng trên da thịt trắng nõn của thiếu niên, khuôn mặt tuấn tú lóe ra quang mang động lòng người, còn đẹp hơn cả thiên sứ…

“Cậu có biết không, bộ dáng cậu không mặc gì, chỉ đeo thánh giá, cũng sẽ làm Jesus điên cuồng…”

Trong mắt nam nhân chợt hiện cực nóng, ánh lên quang mang tinh khiết, làm cho Diệp Phương Diêu bị nhìn chăm chú như thế không khỏi ngạnh lên.

“Ngươi… Ngươi không được xằng bậy… Đằng sau chính là giáo đường… Nếu ngươi dám ô nhục linh mục… Chúa… Chúa Trời sẽ không bỏ qua cho ngươi…” Diệp Phương Diêu vừa dùng tay che dấu hạ thể, vừa lùi dần về phía sau.

“Nhưng nếu nhìn tiểu đệ đệ của linh mục *** đãng này dựng lên cao cao, bộ dáng muốn bị ô nhục, Chúa Trời nhìn rõ mọi việc cũng sẽ không trách tội ta đi.”

Tần Chấn Dương nói xong liền tiến lên, đem thiếu nên áp vào thân cây.

Diệp Phương Diêu vặn vẹo thân mình, kinh hoảng kêu to, “Buông!”

“Chậc chậc, bảo ta buông ra, vì sao tiểu đệ đệ của cậu còn liều mạng cọ vào đại nhiệt cẩu của ta a?”

“Ta không có? Bản linh mục là liều mạng giãy dụa hiểu không?” Diệp Phương Diêu đã sắp chết vẫn còn mạnh miệng.

“Còn nói dối, tiểu đệ đệ chảy đầy nước miếng, làm đại nhiệt cẩu của ta bị dơ, cậu phải phụ trách.” Tần Chấn Dương nói xong đem cậu quỳ xuống.

Nam nhân sờ môi của cậu, tách miệng cậu ra, đưa ngón tay chọc vào trong khoang miệng của cậu sỗ sàng quấy…

“Đầu lưỡi vươn ra, đem đại nhiệt cẩu mà cậu yêu nhất liếm sạch sẽ.”

Dương vật của nam nhân không nhỏ như người thường, làm Diệp Phương Diêu lần nào xem cũng bị dọa tim đập thình thịch.

Diệp Phương Diêu không cam lòng vươn đầu lưỡi liếm.

“Ân… Thích quá… Có tiến bộ, bi bên dưới cũng muốn đi vào a.”

Ô… Đại nhiệt cẩu của ngươi đã lấp đầy miệng ta rồi, không cần thêm hai viên bi nữa a!

Ta kháng nghị, ngươi đây là đang cưỡng bách thổi tiêu!

“Nhanh lên a, ngậm cả hai viên bi vào nữa mới thích.”

Chỉ có mình ngươi thích thôi, biến thái!

“Hừ… Thích… Thích quá… Ta biết là tiểu linh mục cậu có tiềm chất làm nô lệ… Liếm cho chủ nhân thích muốn chết…”

Ô… Ai cần loại tiềm chất biến thái này cứ việc lấy!

Nhưng không biết mình là cái gì thác loạn, nhìn đến khuôn mặt tràn ngập dục vọng của nam nhân, Diệp Phương Diêu sẽ không tự chủ được mà muốn làm cho hắn càng thêm có cảm giác.

Thở dốc liếm côn thịt thô to nóng bỏng của nam nhân, hận không thể để hắn thô bạo cắm vào cổ họng đang mở cực lớn của mình, thiếu niên dường như có khuynh hướng thích bị ngược đãi chuyên tâm lấy lòng nam nhân.

“Ân… Ngô… Ừ…” Vất vả nuốt vào phân thân lớn kinh người của nam nhân, Diệp Phương Diêu khó chịu chảy nước mắt.

Dù sắp không thở nổi, cậu vẫn không nghĩ bỏ đi cơ hội làm cho nam nhân càng thêm khoái hoạt.

“Cáp aha a… Không thể tin được… Thế nhưng cậu đều nuốt vào… Vật nhỏ *** đãng này… Cậu muốn ta chết sao… Ân…”

Thiếu niên phồng miệng ngậm phân thân, nâng ánh mắt nhìn dáng vẻ của cậu, quả thực đẹp đến mức khủng bố, lần đầu tiên Tần Chấn Dương có dự cảm chết trên người thiếu niên.

“A a… Quá sung sướng… Thích muốn chết… Ngô —— chủ nhân muốn bắn ——”

“Ân… Ô… Ngô…”

Tinh dịch của nam nhân giống như dung nham núi lửa rót vào trong cổ họng mình, lần đầu tiên nhấm nháp tư vị dịch thể, Diệp Phương Diêu chỉ cảm thấy vừa khổ vừa chát, khó có thể nuốt xuống.

“Nuốt hết vào! Dám nhổ ra sẽ lại thêm một lần nga.”

Ô… Ác ma này! Mắc công bản thiếu gia còn đối với ngươi tốt như vậy, sớm biết rằng như thế sẽ không đi chơi cái gì “Thâm yết hầu”, ta thật sự là hảo tâm không hảo báo!

“Nuốt toàn bộ vào a, thực ngoan, nào, chủ nhân ôm một cái.”

Tần Chấn Dương vui vẻ ôm thiếu niên vào lòng ngực mình, “Chờ một chút sẽ là tiểu nô lệ thích, chủ nhân là thực công bằng.”

“Công bằng? Đến lượt ta cắm ngươi mới gọi là công bằng đi?” Diệp Phương Diêu tức giận nói.

“Cắm ta? Loại lời nói đại nghịch bất đạo này mà cậu cũng nói được?” Tần Chấn Dương hung hăng thưởng cho tiểu nô lệ không biết sống chết của mình một cái đánh. “Rõ ràng thể chất là bị chủ nhân cắm vào mông mới có thể thích, còn đòi mạnh mẽ cái gì?”

“Ngươi nói bậy! Ta không có!”

Lời này của nam nhân làm tổn thương nghiêm trọng tâm linh thuần khiết của một thanh niên tốt.

“Ta nói cho cậu, bản thân là đại lão bản của câu lạc bộ SM, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thế chất thích bị ngược của vật nhỏ *** đãng cậu, cho nên đời này cậu gặp được siêu cường ngược đãi độc nhất vô nhị ta đây, tính cậu gặp may mắn!”

“Đúng, ta gặp may mắn, đi trúng phải đường mốc, còn có, ai nói ta thích bị ngược? Ngươi nói bậy!”

Đáng giận, chính ngươi biến thái, liền nghĩ toàn bộ người trên thế giới cũng biến thái giống ngươi sao?

Nghĩ đến ta đường đường huyết thống gia tộc Alderaan vô cùng cao quý, từ trước đến nay chỉ có đem người khác dẫm dưới chân, như thế nào có thể là bị ngược cuồng? Hừ!

Suy nghĩ của Diệp Phương Diêu kỳ thật cũng đúng, đáng tiếc cậu đã quên đối thủ hiện tại của cậu đã sớm đem lễ nghĩa liêm sỉ dẫm nát dưới chân, là siêu cấp vô địch vũ trụ cuồng ngược đãi, cái gì là huyết thống cao quý cùng quy phạm đạo đức trong mắt hắn đều là một cục !

“Còn không thừa nhận cậu thích bị ta thượng? Thật sự là một nô lệ tùy hứng thích khiêu chiến quyền uy chủ nhân. Cũng được, đây có thể coi là một loại lạc thú dạy dỗ nô lệ, nếu nô lệ rất dịu ngoan, ngược lại chơi không thích, hắc hắc…”

Trong rừng cây u nhã thanh tĩnh, mơ hồ quanh quẩn tràn ngập tiếng khóc nức nở cùng thở dốc ***…

“Thế nào? Tiểu linh mục thân ái, giữa ban ngày, toàn thân lõa lồ bị nam nhân liếm mông, có phải thực thích hay không a?”

Quỳ sấp trên mặt đất giống như cẩu, hai mông rất tròn bị mở ra đến mức vô cùng xấu hổ, cúc huyệt yếu ớt mẫn cảm của thiếu niên bị lưỡi của nam nhân tấn công, giống như cái miệng nhỏ nhắn của trẻ con đói khát mấp máy không ngừng…

“A a… Ô… Hừ ân…”

“Muốn đầu lưỡi của chủ nhân liếm vào trong không?”

“Ô… Muốn… Đi vào… Van cầu ngươi đi vào…”

Đầu lưỡi bướng bỉnh của nam nhân càng không ngừng liếm huyệt khẩu đang ngứa ngáy của mình, chính là không chịu tiến vào, Diệp Phương Diêu khổ sở hai chân run rẩy, ai ai khóc cầu…

“Muốn ta đi vào, tự mình kéo mông rộng ra một chút.”

“Ô… Được… Ta làm ta làm…” Hai tay đưa ra sau kéo căng mông của mình, Diệp Phương Diêu quay đầu lại không hề biết thẹn nhìn nam nhân. “Ta muốn… Ta muốn a… Ô… Chủ nhân… Van cầu ngài mau vào đi ——”

Nhìn thấy thiếu niên cao quý quỳ trên mặt đất van cầu mình dùng đầu lưỡi gian ***, tâm tư muốn ngược đãi của Tần Chấn Dương đã bành trướng đến mức khó tin, “Chờ đi, chủ nhân sẽ chỉ dùng đầu lưỡi làm cho cậu bắn ra, cậu này tiểu nô lệ *** đãng.”

Cửa động đã bị liếm mở rộng đến mức dễ dàng đưa vào, đầu lưỡi nam nhân mạnh mẽ chọc vào tiểu huyệt cơ khát kia, điên cuồng mà đâm chọc! Điên cuồng mà liếm lộng!

“Y a a a ——”

Cảm gia thân thể thiếu niên căng thẳng, nam nhân lại càng liếm sâu hơn, càng thêm *** loạn ——

“Y a a a —— không ——”

Thiếu niên phát ra một tiếng thét chói tai, giống như muốn tắt thở cong người lên, khóc thét bắn tinh ——

Vách tràng kịch liệt co rút kẹp chặt đầu lưỡi nam nhân, làm cho nam nhân dùng đầu lưỡi cảm nhận được cao trào không gì sánh kịp của thiếu niên…

“Vù vù… Cái miệng bên dưới của tiểu nô lệ thiếu chút nữa bấm đứt đầu lưỡi chủ nhân, thật sự là khủng bố a…”

Cao trào qua đi, thân thể thiếu niên hư nguyễn vô lực quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có cái mông trắng nộn rất tròn nhếch cao ở trước mặt nam nhân.

“Chỉ bị ta dùng đầu lưỡi liếm hai ba cái đã bắn, còn không thừa nhận cậu là người ngược cuồng thích bị chủ nhân chơi mông?” Tần Chấn Dương cười tà lấy ngón tay xoa huyệt khẩu của thiếu niên.

Tiểu hoa cúc vừa mới qua cao trào mẫn cảm đến dọa người, ngón tay mới đụng đến cửa động đã bị hút vào, Tần Chấn Dương đối với sự *** loạn của tiểu nô lệ của mình cảm thấy líu lưỡi.

“Chậc, chủ nhân thật sự sẽ chết trên người tiểu nô lệ *** đãng cậu.”

“Ô… A… Ngô… A a…”

Ngón tay nam nhân đang ở trong mông mình vừa ngoáy vừa xoa lại vừa chọc (ta tự xoắn), cảm thụ quá mức *** mĩ làm cho Diệp Phương Diêu khóc lóc vặn vẹo thắt lưng, bày ra tư thái khát cầu nam nhân đùa bỡn, chà đạp.

“Muốn chủ nhân cắm vào sao?” Tần Chấn Dương lại xấu xa tăng thêm một ngón tay.

“Ô… A a a…”

Bị nam nhân xuyên chọc mông, tiểu huyệt *** loạn hứng thú không ngừng mấp máy, thiếu niên biết thân thể cơ khát của mình còn muốn cái to lớn hơn nữa, càng thô hơn nữa hung hăng xâm phạm thao lộng!

“Ô… Cắm vào đi… A a… Van cầu ngài… Ta sắp điên rồi… Ô… Van cầu ngài chủ nhân…”

“Cắm cái gì vào? Nói rõ ràng a, bằng không cắm nhánh cây vào nhé?”

“Ô… Không cần! Ta không cần cái đó!”

“Vậy muốn cắm cái gì? Nói!”

“Ô… Ta… Ta muốn chủ nhân… Côn thịt của chủ nhân…”

“Sau đó thì sao?”

“Ô… Ô…” Thiếu niên cảm thấy thẹn nói không nên lời.

“Đừng khóc. Nói rõ ràng, bằng không chủ nhân sẽ không cho cậu.”

Nam nhân giống như ma vương đùa bỡn thiên sứ thánh khiết bất lực.

“Ô… Ta muốn chủ nhân… Muốn côn thịt của chủ nhân cắm vào —— y a a a ——”

Thiếu niên vừa mới nói xong, mông đã bị hung khí thật lớn hung hăng chọc vào ——

Tinh dịch mạnh phun tung tóe, Diệp Phương Diêu mới bị nam nhân cắm vào đã nhịn không được bắn tinh!

“A a đáng chết! Cậu như thế nào có thể nhanh như vậy!”

Mị thịt mãnh liệt mấp máy gắt gao hút vũ khí trí mạng của Tần Chấn Dương, vì không muốn mất mặt vì bắn tinh quá sớm, hắn cắn chặt răng, điên cuồng tiến lên, va chạm, làm cho thiếu niên dưới thân kêu khóc giống như sắp chết.

“A… A… Không được… Thật lớn quá sâu a —— ngài muốn giết chết ta… Ô… Chủ nhân… Chủ nhân… Ngài tha ta đi…”

“Hừ ân… Tiểu lừa đảo… Cậu thật sự muốn ta tha cậu sao?” Nam nhân mãnh liệt chọc một cái, đâm đến chỗ sâu nhất của thiếu niên ——

“Ô a a a —— tha ta… Tha ta… Ta sẽ hỏng mất… Ô…” Cảm giác khủng bố giống như ruột cũng bị đâm thủng, làm cho Diệp Phương Diêu lớn tiếng khóc nức nở.

“Hô… Hô… Ta có thể tha cậu, nhưng Chúa Trời sẽ tha cậu sao? Nhìn đi, phân thân cương cứng của cậu đang đối diện với thánh giá của nhà thờ St. Peter…”

“Ô… Không cần… Không cần nói nữa… Van cầu ngài…” Diệp Phương Diêu lắc đầu vì cảm thấy thẹn mà chảy nước mắt.

“Chủ nhân phát hiện ta càng nhục nhã cậu, cái đó của cậu lại càng trướng lớn hơn, có phải hay không a? Tiểu nô lệ?”

“Ô… Không có… Ta không có…”

“Nói dối sẽ nhận trừng phạt của chủ nhân!”

Tần Chấn Dương giơ cao tay, nặng nề đánh xuống cái mông rắn chắc của thiếu niên!

“A a ——”

“Thoải mái không? Bị chủ nhân đánh có phải thực thoải mái không?”

“Phải… Thoải mái… Thật thoái mái ——”

Mỗi khi bị nam nhân đánh, đau đớn thân thể sẽ tự động chuyển hóa làm năng lượng *** càng cường đại hơn, làm cho thiếu niên đối với chủ nhân không có sức chống cự chỉ có thể *** kêu hò hét…

“Cáp Aha a… Mông tiểu nô lệ của ta quá ngon, lại kêu to một chút!” Tần Chấn Dương không lưu tình chút nào càng dùng sức đánh.

“A a… A…”

“A a —— quá sung sướng… Mông cậu kẹp chủ nhân thích đã chết… A a —— ta muốn bắn ——”

“A a a —— chủ nhân ——”

Tóc bị nam nhân giữ chặt từ sau lưng, khiến cho thiếu niên ngẩng đầu, trong nháy mắt lúc mông bị bắn vào, hai mắt bất lực mê ly của Diệp Phương Diêu chắm chú nhìn thánh giá của giáo đường xa xa, thét chói tai rơi vào địa ngục *** loạn ——

Sắc trời dần dần tối sầm xuống…

Tiểu linh mục đáng thương bị làm đến hôn mê rồi tỉnh lại, cả người mềm nhũn bị nam nhân ôm vào trong ngực.

“Có phải thích muốn chết không? Ta xem cậu kêu đến toàn bộ người trong giáo đường đều nghe thấy.”

“Mới… Mới không có đâu, ngươi nói bậy.”

Nhưng vừa rồi hình như mình kêu thật sự rất lớn… Ô… Nên không phải thật sự đã bị nghe thấy đi?

“Mệt không?”

Thanh âm cùng môi hôn của nam nhân đều vô cùng ôn nhu.

“Hoàn hảo…” Cảm giác làm xong âu yếm ôm nhau thật sự rất tốt a…

“Đúng rồi, có chuyện ta vẫn chưa hỏi cậu, nhà cậu làm cái gì? Vì cái gì mấy đường đệ của cậu luôn gọi cậu là Thiếu chủ?”

Diệp Phương Diêu nghe xong tim đập vô cùng nhanh.

“Ân… Nhà ta là mở cửa hàng tạp hóa nhỏ, Thiếu chủ chỉ là bọn hắn gọi đùa thôi. Ha hả.” Diệp Phương Diêu chỉ có thể ngây ngốc trả lời qua loa.

Không phải cậu cố ý giấu diếm, mà là cậu chưa chuẩn bị tâm lý nói cho nam nhân thân phận thật sự của mình.

Nếu nói ra có lẽ sự tình sẽ càng thêm phức tạp, cậu cũng không có đủ dũng khí đối mặt với phản ứng của nam nhân.

“Là như thế sao?” Tần Chấn Dương hồ nghi nhìn cậu.

Hắn cảm thấy tiểu nô lệ này của hắn khí chất cao quý, như là xuất thân thế gia.

“Chính là như vậy, từ nhỏ ta thích diễn kịch, đều cùng đường đệ chơi đóng vai, ngươi không cần nghi thần nghi quỷ.”

“Được rồi, tạm thời chủ nhân tin tưởng cậu. Dù sao mặc kệ cậu là ai, cậu đều là nô lệ của một mình Tần Chấn Dương ta, nghe rõ rồi chứ?”

“Rõ ràng rõ ràng.” Diệp Phương Diêu bất đắc dĩ trợn trắng mắt.

Có thể làm cho đại thiếu gia gia tộc Alderaan vô cùng tôn quý ta này làm nô lệ của ngươi, họ Tần, tính ngươi có bản lĩnh!

“Tốt lắm, chờ ta xử lý xong chuyện ở đây, cậu sẽ theo ta quay về Chicago.” Tần Chấn Dương miễn cưỡng thả xuống sợi tóc đen nhánh của thiếu niên.

“Cái gì?!” Diệp Phương Diêu bị lời nói của nam nhân làm sợ tới mức từ trong lòng ngực hắn ngồi dậy.

“Cậu là nô lệ của ta, chủ nhân đi nơi nào, cậu liền đi theo nơi ấy, còn có vấn đề gì?”

“Ngươi thần kinh a! Ta còn hơn một năm nữa mới tốt nghiệp thần học viện, làm sao ta có thể đi?”

Còn có một nửa Diệp Phương Diêu không nói ra chính là, thân là người thừa kế của gia tộc Alderaan, cậu như thế nào có thể tự do theo hắn rời đi.

“Ta quản cậu nhiều như vậy, quy định nô lệ điều thứ tư viết như thế nào, đọc ra cho chủ nhân nghe.”

Nhìn thấy nam nhân động khí, Diệp Phương Diêu biết không nói, hắn tuyệt đối sẽ không chịu để yên, đành phải nhận mệnh thở dài, “Điều thứ tư, nô lệ là vì chủ nhân mà tồn tại.”

“Tốt lắm. Ý tứ đúng là, ý nghĩa tồn tại của cậu cũng chỉ có chủ nhân mà thôi, chuyện khác một chút cũng không trọng yếu. Cho nên, từ nay về sau, chuyện thí học viện cũng không được nhắc lại!”

“Ngươi như thế nào có thể nói không để ý như vậy a! Học thần học viện, phụng dưỡng Chúa Trời là giấc mộng từ nhỏ của ta, vô luận như thế nào, ta nhất định phải học xong nó!”

“Người cậu muốn phụng dưỡng chỉ có thể là chủ nhân ta! Ta nói không cho phép cậu học sẽ không học! Ngày mai cậu phải bị đuổi học cho ta, đến câu lạc bộ của ta ở!”

“Ngươi bị bệnh thần kinh à! Ta mặc kệ ngươi.”

“Cậu mặc kệ ta? Ta nói cho cậu, chủ nhân còn nhiều bạn giường, ta chỉ cần ngoắc ngón tay, một đống tuấn nam mỹ nữ đều chờ được trèo lên giường của ta. Cậu còn không biết cảm ơn.”

Diệp Phương Diêu nghe vậy quả thật tức chết!

Ở trong lòng hắn, chẳng lẽ ta cũng chỉ thấp hèn như mấy bạn giường tùy kêu tùy đến của hắn thôi sao?

“Tùy tiện ngươi! Dù sao loại hạ lưu hỗn đản như ngươi cũng chỉ xứng cùng cái loại nữ nhân như Alice ở một chỗ!”

“Alice? Cậu đang nói ai?” Sắc mặt Tần Chấn Dương sầm xuống.

Thấy chủ nhân từ trước đến nay hỉ giận đều không hiện ra bỗng nhiên lộ ta biểu tình, trong lòng Diệp Phương Diêu lại càng khó chịu.

Quả nhiên, nữ nhân kia ở trong cảm nhận của hắn đúng là vô cùng quan trọng…

“Đừng tưởng rằng ta không biết! Ta đã sớm xem qua tờ giấy kia.” Diệp Phương Diêu hừ một tiếng, khinh thường nói.

“Cậu nhìn lén đồ của ta?”

“Đúng, ta chính là nhìn lén, thế nào, ngươi đem ta giống như nô lệ chơi, lại đem Alice kia giống như bảo bối, chẳng qua một tờ giấy liền làm cho ngươi khẩn trương.”

“Nàng đúng là rất trọng yếu đối với ta. Bất quá nàng ——”

“Ngươi không cần nói nữa.”

Đố kị, tựa như độc xà đáng ghê tởm gặm cắn trong đầu.

Lòng đố kị không thể áp chế làm cho Diệp Phương Diêu mất đi lý trí chửi ầm lên, “Ta sớm điều tra ra, nữ nhân kia bất quá cũng chỉ là một kỹ nữ không chồng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người!”

“Ta không cho phép ngươi mắng nàng!”

Bàn tay hung hăng quăng vào mặt làm cho Diệp Phương Diêu ngây ngẩn cả người.

Hắn đánh ta…”

Vì nữ nhân kia, hắn thế nhưng đánh ta!

Tim Diệp Phương Diêu giống như bị ai đó dùng đao hung hăng cắt đến huyết nhục mơ hồ!

“Ta con mẹ nó nói nàng là kỹ nữ thấp hèn! Kỹ nữ thấp hèn! Thế nào? Ngươi có bản lĩnh thì đánh chết ta đi!”

“Ngươi còn nói!” Tần Chấn Dương lại không lưu tình chút nào quăng cho cậu một bạt tai!

Thân phận tôn quý, từ nhỏ đã được che chở sủng nịch, đại thiếu gia của Alderaan đã bao giờ chịu qua loại ủy khuất này, lửa giận long trời lở đất nhất thời kéo đến đập vào mặt, thiêu hủy tất cả lý trí, “Ngươi dựa vào cái gì đánh ta? Ngươi bất quá chỉ là một tên hạ lưu bại hoại lợi dụng thân xa nữ nhân kiếm tiền, ngươi có tư cách gì đánh ta?”

Lời này vừa nói ra, hai người đều ngây ngẩn.

Ngay cả Diệp Phương Diêu cũng ngây ngẩn cả người.

Nguyên bản không khí giống như núi lửa bùng nổ, nhất thời như là băng tuyết.

Nhiệt độ không phân thânh mình giống như xuống đến không độ.

Diệp Phương Diêu chưa từng nghĩ mình sẽ nói ra những lời này.

Tần Chấn Dương cũng chưa từng nghĩ sẽ từ miệng thiếu niên nghe những lời như thế.

Có cái gì đó, trong nháy mắt này, đã muốn vỡ nát…

“… Tốt lắm.” Thanh âm Tần Chấn Dương nghe lãnh đạm trước nay chưa từng có.

Nguyên lai ngươi coi ta như vậy. Nguyên lai ngươi…

Đều giống như bọn họ.

Nam nhân đứng dậy mặc xong quần áo, xoay người rời nhanh đi.

Từ đầu tới cuối, không có liếc cậu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.