“Lão Đại, lão Đại, ngài tỉnh?”
“Cách Nỉ, sao lại là cậu? Tiểu nô lệ của ta đâu?”
Khi Tần Chấn Dương tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy lại là thuộc hạ của mình, không khỏi nhíu mày.
Chết tiệt, tiểu nô lệ kia chạy đi đâu rồi?
Biết rõ chủ nhân bị thương, lại không chờ ở trước giường hầu hạ? Để xem ta có phạt cho cậu ta một trận cẩn thận hay không.
“Lão Đại, ngài đừng nóng giận, không phải là tiểu nô lệ của ngài không muốn đến, mà là cậu ấy không tới được.”
“Không tới được? Nghĩa là sao? Đem chuyện nói rõ ràng cho ta.”
“Lão Đại, nói đến tiểu nô lệ của ngài a, thật đúng là anh dũng cứu chủ. Lúc ấy khi tôi chạy vào phòng làm việc, nơi đó đã là biển lửa, cậu ấy nằm trên người ngài bảo vệ ngài, để cứu ngài bị sặc khói ngất đi.”
“Cái gì?” Tần Chấn Dương bỗng nhiên ngồi hẳn xuống giường, “Cái đồ ngu ngốc này! Ta không phải đã bảo cậu ta đi trước sao?”
“Cũng may là cậu ấy không chạy mất, không thì lão Đại sẽ gặp nguy hiểm mất.”
“Đừng nói nhảm! Cậu ta hiện tại đang ở đâu?”
“Cậu ấy đang ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Lão Đại ngài không cần lo lắng.”
“Ít lời, ta muốn đích thân đi xem.”
“Lão Đại, trên người ngài có thương tích a, bác sĩ nói không thể làm bậy.”
“Một chút tiểu thương đáng gì? Bỏ đi!” Tần Chấn Dương có gắng dịch chuyển từng chút, xoay người xuống giường.
“Trời ạ, lão Đại, ngài không thể như vậy, ta sẽ bị bác sĩ mắng đấy.” Cách Nỉ đuổi theo lão Đại của hắn hô to.
Tần Chấn Dương nhẫn nại, chịu đựng cơn đau đớn từ vết thương, bước đi tới phòng bên cạnh.
“Tên nô lệ ngu ngốc không chịu nghe lời này! Chủ nhân bảo cậu đi, cậu sao lại không đi?” Nhìn thấy tiểu nô lệ đáng thương của hắn đang nhắm mắt, lẳng lặng nằm ở trên giường, ngực Tần Chấn Dương có cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Này, bản thiếu gia nghe được a, dám thừa dịp ta ngất xỉu mắng ta? Hừ! Sớm biết như vậy đã để ngươi bị lửa nướng thành khối thịt khô rồi!
Diệp Phương Diêu phẫn nộ mở mắt, “Ngươi mới là đại ngu ngốc đấy!”
Thanh âm phát ra thật khác thường, vừa khàn khàn lại rất khó nghe.
“Cậu tỉnh? Có chỗ nào khó chịu không?”
“Ô… Đau nhức đau nhức…” Diệp Phương Diêu mắt rưng rưng chỉ vào yết hầu của mình.
“Ngoan, chủ nhân thương.” Tần Chấn Dương ngồi vào trên giường ôm lấy tiểu nô lệ của mình, “Lần sau không được tiếp tục xằng bậy, trách nhiệm của chủ nhân là bảo hộ cậu, chứ không phải là để cậu bảo hộ, hiểu chưa?.”
“Ai… Ai bảo hộ ngươi? Bản linh mục chỉ là tuân theo tôn chỉ “Thần ái thế nhân” không thể nào nhìn thấy người chết mà không cứu, ngươi xuyên tạc ít thôi!”
“Được được, chủ nhân biết nô lệ không muốn thừa nhận, cậu nói thế nào thì là thế ấy.”
Hai người nói chuyện một hồi, khiến Diệp Phương Diêu có cảm giác ngọt ngào rồi lại cảm giác có chỗ không đúng, vội vã nói sang chuyện khác.
“Này, ta hỏi ngươi một việc.”
“Được rồi, chủ nhân ngày hôm nay rộng lượng, cậu hỏi đi.” Tần Chấn Dương cười cười, xoa nhẹ cậu.
“Ai muốn giết ngươi?”
“Ai biết?” Tần Chấn Dương cười lạnh một tiếng, “Rất nhiều người muốn đưa chủ nhân cậu vào chỗ chết, có thể là trưởng trấn giả nhân giả nghĩa của các cậu, có thể là lão bà ngu xuẩn kia, hoặc nói không chừng là Chúa Trời của các cậu chăng?”
“Ngươi không được nói bậy!” Diệp Phương Diêu tức giận đảo đôi mắt đang trợn lên của mình.
“Được rồi, chuyện này không cần tiểu nô lệ của ta quan tâm, cậu ngoan ngoãn dưỡng thương đi. Món nợ của cậu, chủ nhân sẽ giúp cậu đòi lại.”
“Ai cần ngươi giúp ta báo thù?”
Hừ, ngươi không nói cho ta biết, ta đường đường là đại thiếu gia của gia tộc Alderaan sẽ không tra ra được chắc?
“Ngoan, không nên nói nữa, cẩn thận nghỉ ngơi.” Tần Chấn Dương nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Con rùa đen thối tha độc ác! Dám làm thương tổn tiểu nô lệ bảo bối của ta, mặc kệ ngươi là ai, dù ngươi trốn đến chân trời góc biển, ta nhất định sẽ bắt được ngươi!
Thù mới hận cũ, ta sẽ trả lại toàn bộ cho ngươi gấp bội!
Bởi vì vết thương rất nhỏ, không để linh mục Preece lo lắng, cũng không muốn có nghi ngờ gì, Diệp Phương Diêu kiên trì quyết định sáng sớm sẽ trở lại thần học viện.
Men theo đường nhỏ len lén trở lại, mới vào được cửa phòng ký túc xá, mấy người em họ không có tiền đồ đã vội vã chạy tới:
“Thiếu chủ, cậu đi nơi nào vậy? Chúng tôi đợi cả đêm không thấy cậu trở về lo lắng gần chết.” Gray là người đầu tiên chạy tới.
“Đúng vậy, thiếu chủ, tối hôm qua thật là khủng khiếp a, câu lạc bộ bị người ta công kích đó! Vừa đạn vừa xăng, quả thực sớm hù chết chúng tôi!” Jim chưa hết sợ hãi nói.
Jim ngu ngốc! Cậu như thế này không phải là chưa đánh đã khai sao? Chúng ta sẽ bị cậu hại chết cho coi!
Gray cùng Willie hận không thể một cước đá bay hắn!
“Vậy sao? Xin hỏi vừa mới sáng sớm, các ngươi như thế nào biết được tin này? Có phải tối hôm qua các ngươi có mặt tại hiện trường?” Diệp Phương Diêu dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào bọn họ.
“A? Này… Này…” Jim bị ánh mắt kinh khủng của thiếu chủ làm cho thiếu chút nữa hoảng sợ mà bỏ chạy.
“Chờ một chút!” Gray đột nhiên hô to một tiếng, khiến cho tất cả mọi người ngẩn người.
“Kêu lớn tiếng như vậy gì chứ? Muốn đánh trống lảng không nói? Không có cửa đâu!” Diệp Phương Diêu khinh thường nói.
“Hắc hắc… Thiếu chủ, xin hỏi một chút, giọng nói của cậu vì sao lại khàn như thế?” Gray cười một cách quỷ dị.
“A? Này… Này…”
“Có liên quan đến trận hỏa hoạn tối hôm qua đúng không?” Gray cười càng thêm gian tà.
“Làm sao có thể? Ngươi đừng nói bậy!”
Ghê tởm, Gray chết tiệt so với quỷ còn tinh ranh hơn. Diệp Phương Diêu nhịn không được mắng thầm.
“Được rồi được rồi, bản thiếu gia mới đi giảng đạo về cảm thấy hiện tại phi thường mệt nhọc, các ngươi đừng gây ầm ĩ để ta nghỉ ngơi, toàn bộ đi ra ngoài cho ta .”
“Dạ, thiếu chủ.” Gray ba người thuận lợi mà thoát thân, không khỏi cười thầm trước khi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, một ngày bận rộn lại trôi qua.
Học cả ngày, Diệp Phương Diêu mệt muốn chết còn bị học trưởng kéo đi tham gia hội nghị học sinh.
Ta van ngươi, những người này rốt cục có nói hết chưa? Một việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng muốn thảo luận lâu như vậy?
Từ nhỏ là thiếu gia, Alderaan đã bị ông nội và cha huấn luyện tham gia hội nghị công ty, hiểu được phương thức họp của hội trưởng hoàn toàn không có hiệu suất!
Lúc này, điện thoại của Diệp Phương Diêu rung lên.
Từ lúc sáng sớm bị ác ma kia cứng rắn nhét điện thoại vào tay, cũng bị dặn dò từ nay về sau lúc nào cũng phải mang theo người, đây là lần đầu tiên có người liên lạc tới.
Diệp Phương Diêu bởi vì sợ người khác phát hiện cậu phạm quy mang theo di động, không còn cách nào khác đành phải lén trốn ra khỏi phòng họp, đến cầu thang nghe điện thoại.
“Cái gì.”
“Tiểu nô lệ của ta…”
Tiếng nói khêu gợi trầm thấp khiến cho Diệp Phương Diêu cảm thấy lạnh sống lưng.
“Cậu ở nơi nào?”
“Ta… Ta đang ở phòng họp.”
“Nhận được lễ vật của ta rồi chứ?”
“A? Lễ vật nào?”
“Để cảm tạ tiểu nô lệ của ta anh dũng cứu chủ, ta đặc biệt sai người mang lễ vật tới cho cậu, hiện tại chắc đang ở phòng ngủ của cậu, cậu mau trở về nhìn. Ta cho cậu ba phút, hiện tại bắt đầu tính thời gian. Sau ba phút ta gọi lại cho cậu.” Nam nhân không nói gì thêm liền cúp điện thoại.
Diệp Phương Diêu ngơ ngác nhìn điện thoại di động.
Đột nhiên tỉnh ra, cậu chạy như điên.
Ghê tởm, cái tên đại ngược cuồng (thích hành hạ, hềnh như thế) này! Bản linh mục hiện tại ở phía tây cao ốc a, trở lại ký túc xá… ít nhất… Cũng muốn mười phút, ngươi là muốn ta mệt chết sao!
Diệp Phương Diêu chạy không kịp thở, rốt cuộc lúc có người gọi lại, vừa kịp trở lại ký túc xá.
“Hô… Hô… Uy…”
“Bé ngoan, rất có tinh thần a.”
Tinh thần cái rắm! Bản thiếu gia đã muốn mệt chết rồi!
“Thế nào, nhìn thấy lễ vật chưa?”
“Cái gì? A, thấy được.” Diệp Phương Diêu cầm lấy chiếc hộp đặt trên bàn.
“Mau mở ra.”
“Rốt cuộc là vật gì? Ngươi không phải sẽ lại đưa tới mấy thứ biến thái như trước để chỉnh ta đi?” Diệp Phương Diêu cảnh giác nhìn chiếc hộp trên tay.
“Tiểu nô lệ nghĩ oan cho chủ nhân. Ta cam đoan thứ này cậu nhất định sẽ thích, nó với thân thể cậu có công dụng thật lớn.”
“Thực sự? Ngươi không gạt ta?”
“Gạt cậu ta là chó con.”
“Được, chính ngươi nói đó. Ta đây sẽ miễn cưỡng thu lễ vật này.” Diệp Phương Diêu cẩn thận từng tý, nhẹ nhàng, giống như mở bom mà mở ra lễ vật ——
“Này… Đây là đồ gì vậy?”
Diệp Phương Diêu thấy một lọ thủy tinh trong suốt.
“Mứt hoa quả, vị ô mai, tinh khiết tự nhiên, đảm bảo không có chất phụ gia.”
“Chờ một chút! Ngươi đột nhiên đưa mứt hoa quả tới làm gì?” Diệp Phương Diêu hoài nghi nói.
“Cho tiểu nô lệ dùng, chủ nhân đã nói đối với thân thể cậu có công dụng rất lớn”
“Ngươi… Ngươi làm gì lại đột nhiên quan tâm ta như thế?” Diệp Phương Diêu nhịn không nổi cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
“Chủ nhân vốn rất quan tâm cậu a.”
“Cảm… Cảm ơn…” Đây chính là lần đầu tiên Diệp Phương Diêu thật tình cảm tạ tên ác ma này.
Hi, kỳ thực tên ác ma này rất tốt với ta chứ không xấu xa đến như vậy, lại còn quan tâm cơ thể của ta.
“Tiểu nô lệ không cần khách khí với chủ nhân. Mứt hoa quả này là mặt hàng tiêu thụ đứng thứ nhì ở câu lạc bộ của ta, luôn luôn thiếu hàng, cậu nếu không quen biết ta, làm sao có thể dễ dàng có được.”
“Chờ một chút! Ngươi vừa nói cái gì? Mứt hoa quả này là hàng bán ra của câu lạc bộ các ngươi? Lúc nào kỹ viện cũng bắt đầu bán mứt hoa quả rồi?” Diệp Phương Diêu càng nghĩ càng toát mồ hôi lạnh.
“Chỉ cần có thể tăng thêm lạc thú cho sinh hoạt bình thường của nhân loại chúng ta đều bán a. A, được rồi, quên nói cho cậu. Mứt hoa quả này tên đầy đủ gọi là “Mứt QQ yêu”, chính là dùng loại dược thảo xuất phát từ thiên nhiên tuyệt đối tinh khiết chiết xuất ra, có thể tăng độ co giãn, tăng độ trơn, còn có thể làm cho nhan sắc trở nên mê người, thực sự là nhất cử lưỡng tiện, thiên hạ mỹ vị a!”
“Cái gì độ co giãn, độ trơn? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
“Ai nha, cậu cũng biết côn thịt của chủ nhân lớn như như thế nào, cậu luôn bị ta làm cho đến mức kêu lên đau đớn, đây là chủ nhân suy nghĩ cho “tràng vị” của cậu a.”
“Ngươi đang nói cái gì tràng vị…? Chờ một chút.”
Diệp Phương Diêu đột nhiên nghĩ đến một khả năng cực kỳ kinh khủng…
“Này… Mứt hoa quả này sẽ không… Chỉ dùng để tại. . . Tại “Cái kia” của ta chứ?”
“Cậu là nói tiểu cây hoa cúc của cậu? Đúng vậy, nói thừa. Nếu không, dùng ở nơi nào? Cậu sẽ không cho rằng dùng để ăn đi? Ha ha ha…”
Ô… Chỉ có biến thái như ngươi mới có thể cho rằng mứt hoa quả không phải dùng để ăn thôi?
“Tiểu nô lệ muốn ăn cũng không phải không được, bất quá cổ họng cùng dạ dày của cậu phải chuẩn bị động dục ba ngày thôi, ha ha…”
Cổ họng cùng dạ dày sẽ bị làm sao nữa?
“Ô… Ngươi biến thái! Ngươi sao không nói sớm?”
“Tại cậu hỏi không rõ ràng, thế nào lại trách chủ nhân ta?”
“Có ai thấy việc sử dụng ô mai mà nói rõ? Ngu ngốc!”
“Cậu nói cái gì? Dám nhục mạ chủ nhân? Chủ nhân sẽ nghiêm phạt cậu! Cởi quần, nằm úp xuống, nhếch mông lên!”
Thanh âm quyền uy từ điện thoại tràn ra ngoài.
Vừa nghe thấy Diệp Phương Diêu tính định làm theo, nhưng nghĩ lại, hừ, bản thiếu gia việc gì phải để cho ngươi ra lệnh ?
Quay về với cái điện thoại, để coi ác ma dám làm gì cậu, hắc hắc…
“Ta không làm! Ngươi định làm gì?”
“Tiểu nô lệ của ta… bây giờ chủ nhân sẽ đi lấy khế ước dán ở đó nha, cho mọi người phân xử, cậu nói đúng không?”
“Ô… Không nên!”
“Thế giờ còn muốn làm trái ý của chủ nhân không?”
“… Không …”
“Tiểu nô lệ của ta, hiện tại quần đã cởi ra chưa?”
“Ô… Cởi ra rồi…”
“Ngoan, cậu đừng khóc thương tâm như vậy, chủ nhân cam đoan là cậu nhất định sẽ thích đó…”
“Rồi, mở rộng mông ra, dùng hai ngón tay cho “ô mai” vào, nhẹ nhàng mà làm, chỗ nào cũng phải làm hết, nhất là ở cửa tiểu hoa cúc, như vậy nhan sắc sẽ đẹp nhất…”
“Tiểu quai quai, có cảm giác nóng không? Cậu đừng sợ, đây là phân bố kích thích tại ruột non, sau đó chủ nhân sẽ dùng “đại nhiệt cẩu” cắm vào… Sau đó mỗi đêm đều làm…”
Cộc —— Cộc ——
“Thiếu chủ, cậu ở đâu?”
“Nhà không ai trông, thiếu chủ không có khả năng ở đây.”
“Chúng ta vào trước chờ thiếu chủ. Linh mục Preece nói có chuyện thiết yếu muốn gặp thiếu chủ chúng ta nhất định phải nói cho cậu ấy.”
“Được rồi, chúng ta ở đây chờ.”
“Nha hô! Gray, cậu xem nơi này có lọ ô mai!”
“Jim, cậu là đồ tham ăn như quỷ, đó là thứ của thiếu chủ, chưa được sự cho phép của cậu ấy, cậu không thể lộn xộn.”
“Thế nhưng tôi đói nha, ăn vụng một chút hẳn là không sao? Thiếu chủ sẽ không phát hiện ra đâu.”
“Không sai, nếu thiếu chủ phát hiện, cậu ấy cũng sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu.”
“Đúng, Will nói rất đúng. Gray, chúng ta qua ăn đi, thật là thơm quá mà.”
“Mặc kệ cậu, cậu muốn ăn thì ăn đi. Bất quá… tôi biết ngăn tủ của thiếu chủ còn có nhiều đồ ăn.”
“Ha ha, Gray là thông minh nhất đó.”
“Oa, thật đẹp nha! Các cậu có nghĩ thứ này ăn ngon không?”
“Không sai, ăn vào trong miệng….hương vị a.”
“Còn có một mùi hương rất đặc thù nha.”
“Oa, thực sự là ăn quá ngon, tôi sẽ xin thiếu chủ cho tôi hai bình.”
Cộc —— Cộc ——
“A, là ngài a, linh mục Preece. Thiếu chủ hiện giờ ở trong phòng, ngài đến đây ngồi đi.”
“Thiếu chủ hẳn là sẽ rất mau trở về .”
“Linh mục, ô mai này ăn rất ngon, ngài cũng ăn một khối đi.”
“Không nên khách khí, thiếu chủ nhất định sẽ rất thích bọn tôi chiêu đãi linh mục.”
“Thế nào? Ăn ngon không? Có muốn ăn nữa không?”
Chờ xử lý xong cái mông Diệp Phương Diêu đã tắm xong và trở về, phát hiện ba người huynh đệ và linh mục Preece đang “Thoải mái cắn ăn” thì…
Chúng ta quả là thương cảm cho Diệp đại linh mục, phản ứng sau đó tiến qua ba giai đoạn.
Một?
Biến thành hoá thạch.
Hai?
Mồ hôi lạnh như thác nước đang đổ xuống.
Ba?
Đã hôn mê rồi.