Tô Hữu Điềm đặt chân lên tay Ông Tư Nguyệt, cõi lòng rạo rực mà híp mắt lại.
Oa, tay mẹ chồng tuy thô ráp nhưng ấm ghê.
Cô rù rù chui vào lòng Ông Tư Nguyệt, lăn lăn cọ cọ vào người bà.
Bà ngoại ngồi ở cuối giường gần lò sưởi, cười xán lạn, bà vuốt đuôi Tô Hữu Điềm, nói với Ông Tư Nguyệt: “Quả Quýt thật sự thích con đấy, bình thường người khác tới gần, đến cọng lông nó cũng không cho đụng vào cơ.”
Bút trên tay Viên Duy khựng lại, hừ một tiếng.
Ông Tư Nguyệt cúi đầu, gãi gãi cằm cô.
Tô Hữu Điềm nhếch cằm lên tránh thoát, giơ móng đè tay Ông Tư Nguyệt xuống: Không được nha, cằm là chỗ chỉ Viên Duy mới được sờ, mẹ chồng cũng không được đụng vào.
Ông Tư Nguyệt sửng sốt, bà ngoại nói: “Nó không cho ai sờ cằm đâu, chỉ Viên Duy mới được chạm vào.”
Tô Hữu Điềm meo một tiếng tán đồng.
Ông Tư Nguyệt bật cười: “Đúng thật là thành tinh nhỉ.”
Viên Duy nhướng đuôi mày lên, lại hừ một tiếng.
Có điều lần này, khóe miệng cậu hơi nhếch lên.
Tô Hữu Điềm nhảy khỏi lòng Ông Tư Nguyệt, chạy tới cạnh Viên Duy, nhảy vài cái trèo lên lưng cậu.
Viên Duy nghiêng bả vai một cái, giơ tay đè cô lại: “Anh đang làm bài tập.”
Tô Hữu Điềm đặt đầu lên đỉnh đầu Viên Duy, trừng to cặp mắt mèo tròn xoe, cậu viết đi, tôi giám sát!
Viên Duy kéo cô xuống, cô lại kiên trì trèo lên, cuối cùng Viên Duy bất đắc dĩ, thò tay trái lên xoa xoa bụng cô, tay phải viết chữ.
Tô Hữu Điềm lè lưỡi liếm ngón tay cậu, thờ dài một tiếng.
[Thống Nhi, cho hỏi, chồng nuôi từ bé lãnh đạm với mình quá thì nên làm thế nào?]
[Chồng...nuôi từ bé?]
[Ta nhìn hắn lớn lên, về sau bọn ta còn có một đoạn tình, thế không phải chồng nuôi từ thì là gì?]
Hệ thống nghiến răng: [Muốn ta tè một phát vào đầu cho cô tỉnh lại không?]
Tô Hữu Điềm ghét bỏ che mũi lại: [Eo...]
Ăn Tết, Tô Hữu Điềm lần đầu tiên được hưởng một mình một con cá, dù chỉ là nấu nước suông nhưng cô vẫn hài lòng vô cùng.
Còn chưa đến giờ ăn bữa Tất Niên, trong phòng bà ngoại, TV đen trắng đang chiếu Xuân Vãn (*), bà và Ông Tư Nguyệt ngồi trên giường đất gói sủi cảo, sủi cảo từng tầng từng tầng xếp chồng lên nhau đặt trên mâm, bà cụ cách vách cũng tới giúp đỡ, nhất thời trong nhà tiếng cười nói không dứt.
(*) Chương trình đón Tết của các đài truyền hình Trung Quốc.
Bà ngoại gói sủi cảo, ló đầu nhìn về phía phòng Viên Duy.
“Tiểu Duy đang làm gì vậy, sao mãi không thấy ra thế?”
Ông Tư Nguyệt cười: “Đút mèo ăn đó mẹ.”
Bà Vương nhà bên lắc đầu nói: “Thằng bé Tiểu Duy này học giỏi nhưng cháu cũng nên trông chừng nó một chút, đừng để nó mải nghịch mèo mà sao nhãng học tập.”
Ông Tư Nguyệt đáp: “Cháu không muốn hạn chế nó, nó tự biết mình ạ.”
Bà Vương gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong phòng Viên Duy, ổ mèo của Tô Hữu Điềm đang được dời vào đây, đặt bên dưới bàn học, lúc nào trong phòng lạnh, Viên Duy ngồi trên bàn học bài, cô sẽ chui vào ổ ngủ, sau đó mượn đôi chân ấm áp của Viên Duy để rúc vào...
Hôm nay, cô được ôm lên bàn học, trước mặt đặt một cái bát, trong bát có một con cá nhỏ, dù chỉ là nấu nước suông nhưng mùi cá tanh vẫn không ngừng chui vào trong mũi cô.
Tô Hữu Điềm liếm mép, không kịp chờ mà thò đầu vào trong bát.
Viên Duy dùng một ngón tay chặn đầu cô lại.
“Có xương, chờ đã.”
Tô Hữu Điềm không cam lòng mà rụt đầu lại, cái đuôi nóng lòng vung vẩy.
Viên Duy cúi đầu lọc xương cho cô, cậu lọc rất tỉ mỉ, chậm rãi đến độ Tô Hữu Điềm bắt đầu không nhịn nổi.
Nhanh lên chút đi, nhanh lên chút đi.
Cô há to miệng, không ngừng quấn quít bên người Viên Duy.
“A...”
Viên Duy xoay người.
“A...”
Cậu bất đắc dĩ nhấc chân cô ra.
“Đừng nhúc nhích!”
Cậu lấy đũa gắp gắp một miếng thịt cá, cẩn thận nhặt hết xương cá ra. Lúc đưa miếng cá vào miệng Tô Hữu Điềm, đầu đũa cũng bị gấp gáp cắn lấy.
Nuốt xong một miếng, Tô Hữu Điềm mãn nguyện híp mắt.
Cá ngon ghê, cá Viên Duy tự tay đút cho còn ngon hơn nữa.
[Nhìn cái dáng vẻ không tiền đồ của cô xem.]
[Loại FA như mi sao hiểu được hạnh phúc này, hi hi.]
[Thích đá đểu à! Cẩn thận ta giật điện cô.]
Viên Duy đút cô ăn no, Tô Hữu Điềm liếm liếm móng vuốt, thoải mái ợ một cái.
Viên Duy xòe bàn tay ra, Tô Hữu Điềm tự động vùi đầu vào, để mặc Viên Duy vuốt ve cằm mình.
“Quả Quýt, qua năm mới em lại thêm một tuổi rồi.”
Tô Hữu Điềm híp mắt rên hừ một tiếng.
Viên Duy cười, vò mạnh đầu cô một cái.
“Chúc mừng năm mới.”
Đầu xuân, cân nặng Tô Hữu Điềm tăng nhanh như tốc độ mọc của cỏ dại, thấy gió là lớn lên, lúc Viên Duy từ trường học về nhà, liền thấy trước cửa thôn có một quả cầu lông đứng dưới gốc cây, nheo mắt nhìn cậu.
Khóe miệng Viên Duy thoáng cong lên, nhìn Quả Quýt trông như một con hổ nhỏ màu vàng, nhấc bốn cái chân ngắn tũn uy phong bước tới.
Tô Hữu Điềm men theo ống quần cậu trèo lên, hai chân sau đạp trên cặp sách của cậu, hai chân trước đáp lên đầu cậu, đón gió gào lên: “Ái phi, đây chính là giang sơn trẫm gây dựng cho nàng meo meo ngao!”
Tiếc là, lời nói hùng hồn của cô vào tai Viên Duy chỉ toàn tiếng mèo kêu meo meo, không đúng, là tiếng mèo xen lẫn tiếng chó sủa.
Viên Duy sờ sờ chân cô: “Sao em cứ đứng dươi gốc cây kia thế?”
Tô Hữu Điềm phiền muộn thở dài: “Trẫm chỉ đi thị sát trước địa điểm xây hoàng lăng mà thôi, chôn trước thật nhiều vật bồi táng, miễn cho ngày nào đó bị tiểu nhân hãm hại, một thân một mình tịch mịch dưới đất, meo meo...”
Hệ thống xí một tiếng.
Viên Duy không nghe được lời giải thích của cô, lại nói: “Gần đây trong nhà bị mất rất nhiều đồ đạc, đặc biệt là đồ lót của anh, là bị em tha đi mất đúng không?”
Hệ thống: [... Í ~]
Tô Hữu Điềm: “... Ta mới không có nhé! Nói láo là chó ngao!”
Viên Duy bật cười: “Sao lại học chó sủa rồi?”
Tô Hữu Điềm: “...”
Mồng Hai, bụng Tô Hữu Điềm đã béo đến mức muốn dán cả xuống đất, không biết có phải Quả Quýt trời sinh đã thế hay không nữa, cô uống nước không thôi cũng tăng cân, nhìn từ trên xuống trông chẳng khác gì một củ khoai vàng thẫm.
Tô Hữu Điềm mới bắt đầu buồn được vài ngày đã lại cứ nhìn thấy thức ăn là không khống chế được miệng, đến cả đồ trước đây không quen ăn như cải trắng cũng không từ.
Sau đó lại tự giận mình.
Cơ mà dù sao cô cũng là mèo, không ai xét nét cô hi hi hi.
Vì muốn khống chế cân nặng của cô mà Viên Duy dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng sắp ưu sầu đến rụng cả tóc.
Muốn cho cô ăn uống điều độ, nhưng lại không chịu nổi cô mỗi ngày quấn lấy cọ cọ kêu meo meo, Viên Duy từ nhẹ dạ nhất thời biến thành nhẹ dạ cả đời, mắt thấy Tô Hữu Điềm đã béo đến độ bụng rơi xuống đất tới nơi rồi.
Cuối cùng vẫn là bà ngoại nghĩ ra được biện pháp, để Tô Hữu Điềm đi theo Viên Duy một đoạn đường mỗi ngày khi đến trường và sau khi tan học.
Tô Hữu Điềm không dị nghị gì, cô chỉ có một yêu cầu, trong túi Viên Duy phải có đồ ăn vặt, nếu không một bước cô cũng không chịu đi.
Tô Hữu Điềm vẫn cho rằng, cho dù cô có mập lên thì Viên Duy cũng sẽ không ghét bỏ cô.
Học kỳ hai năm Viên Duy học lớp Bảy, Tô Hữu Điềm nằm trên lưng con chó Vượng Tài nhà trưởng thôn, gấp gáp lao về phía cửa thôn.
Giờ này là giờ Viên Duy sắp về đến nhà, Tô Hữu Điềm càng ngày càng lười, dần dà đến cả đường cũng không muốn đi, do đó mượn tạm Vượng Tài đi hộ.
Đến cửa thôn, Tô Hữu Điềm lấy từ cái bọc nhỏ đeo trước ngực ra một con cá khô, thả xuống trước mặt Vượng Tài.
Vượng Tài một miếng đớp sạch, cọ cọ cô rồi rời đi.
Cá là do Viên Duy kiếm trong mương lúc cuối tuần, đa số được bà ngoại làm thành mắm, còn lại thì lấy ít dầu ra rán cho cô một con, bỏ vào cái bọc nhỏ buộc trước ngực cô.
Tô Hữu Điềm một tuần mới được ăn một lần, cưng như bảo bối, nếu không phải vì quá lười thì còn lâu cô mới cho người khác.
Đứng dưới tán cây hóng gió một hồi lâu vẫn chưa thấy Viên Duy về.
Cô có chút lo lắng, kêu meo meo nửa ngày.
Giờ này trước đây, Viên Duy đã sớm về đến cửa thôn rồi. Rốt cuộc lo lắng chiến thắng lười biếng, Tô Hữu Điềm vừa lè lưỡi vừa chạy ra ngoài thôn.
Đi không bao lâu thì thấy bóng người cao lớn của Viên Duy dần xuất hiện, cô vừa định lao ra thì liếc thấy bên cạnh Viên Duy xuất hiện một bóng người khác.
Con ngươi Tô Hữu Điềm dựng thẳng thành một khe hẹp, vọt sang bên đường trốn sau một thân cây, lúc này mới nhìn thấy đi bên cạnh Viên Duy là một cô bé dáng dấp xinh xắn.
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, lúc cười lên hai mắt cong cong, hai má mỗi bên đều có một lúm đồng tiền, lúc nhìn Viên Duy thì cả người đều như sáng rực lên.
Cô bé vừa đi vừa cười nói gì đó với Viên Duy, mặt Viên Duy vẫn không chút thay đổi, vậy nhưng Tô Hữu Điềm có thể nhìn ra cậu cũng không bài xích.
Tô Hữu Điềm nhe răng, cào cào móng vuốt lên thân cây.
Hệ thống cười hai tiếng máy móc: [Cô bé kia xem ra còn ngọt hơn cô nhể.]
Tô Hữu Điềm thẹn quá hóa giận: [Ta nói ta ngọt lúc nào! Ta ngọt chỗ nào hả? Ta không ngọt! Ta mặn!]
Hệ thống: [... Thế tên cô thì sao? Cô đâu có tên là Tô Hữu Hàm.]
Tô Hữu Điềm im lặng một lúc: [Đó là vì lúc ta còn ở quê, bố ta đặt tên cho ta, thực ra ta vốn tên là Tô Hữu Điền...]
Hệ thống: [Có cố gắng, cố gắng tiếp đi.]
Tô Hữu Điềm nói: [Mẹ ta thấy nghe không bùi tai nên sửa lại cho ta... Cảm ơn mẹ.] (*)
(*) Hàm là mặn, Điềm là ngọt, Điền là ruộng; Điềm và Điền trong tiếng Trung đồng âm.
Cô đang cào thân cây, Viên Duy chợt lơ đãng nghiêng đầu một cái, lập tức nhìn thấy cô.
Cô không tự ý thức được hình thể của mình, đã béo đến thịt thà tràn hết cả ra rồi.
Viên Duy nhíu mày: “Quả Quýt, sao em lại ở đây?”
Tô Hữu Điềm sửng sốt, hừ một tiếng, ngẩng đầu đi ra.
Cô bé kia trông thấy cô, kinh ngạc: “Đây chính là mèo nhà cậu? Tên là Quả Quýt?”
Nói đoạn, cô bé ngồi xổm xuống, vươn tay ra muốn vuốt cô.
Tô Hữu Điềm né ra, men theo ống quần Viên Duy leo lên, Viên Duy khẽ rên một tiếng, hơi khom người xuống mệt nhọc.
Tô Hữu Điềm đứng trên vai cậu, thẹn quá hóa giận: “Tôi nặng đến mức nào hả, cậu có cần ra vẻ như bị trọng thương thế không!”
Viên Duy khẽ thở hắt ra một hơi, miễn cưỡng đứng thẳng dậy.
Cô bé kia hơi cong mắt: “Dáng dấp nó thật là...có phúc.”
Tô Hữu Điềm đáp chân lên đầu Viên Duy, ném ánh mắt về phía cô.
Viên Duy nói: “Hôm qua cân cho nó, đã mười cân rồi.”
Cô bé che miệng, khó tin nhìn cô, tựa hồ rất kinh ngạc khi thấy ở nông thôn mà lại có con mèo mập đến vậy.
Tô Hữu Điềm âm thầm hít một hơi, hóp bụng lại cách đầu Viên Duy chưa đến được một centimét.
Cô kêu một tiếng, mất hứng đập đập chân lên đầu Viên Duy.
Viên Duy bất đắc dĩ ngăn chân cô lại: “Anh đi ngay đây, em đừng đập.”
Cô bé bật cười một tiếng: “Cậu có thể nghe hiểu nó nói gì à?”
Viên Duy cùng cô vừa đi vừa nói: “Đơn giản lắm, nó không phải ăn thì chính là tức giận.”
Cô bé cười, giơ tay tới bên tai Viên Duy, có vẻ như muốn vuốt Tô Hữu Điềm.
Nhưng tay cô lại ngập ngừng trên gò má Viên Duy vài giây.
Tô Hữu Điềm sao có thể không nhìn ra ý định của cô bé, giơ chân ra chặn tay cô lại.
Không được sờ! Đây là của ta!
Cô bé sửng sốt, theo bản năng nghiêng tay sang phải.
Không được chạm vào! Chỗ này cũng là của ta!
Cô nằm úp sấp trên đầu Viên Duy, giống như một một cái xe tăng không ngừng thò chân ra xung quanh công kích. Viên Duy thở dài, ôm cô xuống ấn chặt vào lòng.
Cô bé kia hơi xấu hổ: “Tính tình nó thật khó chiều...”
Viên Duy gãi gãi cằm Tô Hữu ĐiềmL: “Nó chỉ cho người trong nhà tớ vuốt thôi, cằm thì chỉ cho tớ sờ.”
Cô bé ồ một tiếng như có điều suy nghĩ.
Tô Hữu Điềm hừ một tiếng, cô hơi ưỡn thẳng người dậy, liếm một cái lên cằm Viên Duy: Chỗ này cũng là của ta!
Về sau Tô Hữu Điềm mới biết, cô bé này là Đậu Tư, cùng một tổ học tập với Viên Duy, lần này tới là để hỏi bài và mượn tư liệu.
Hỏi bài? Mượn tư liệu?
Ha...
Tô Hữu Điềm xòe móng, rạch một lại lên bàn học Viên Duy.
Khóe mắt Viên Duy khẽ giật, đè mông cô lại đánh bốp bốp liền mấy cái.
Tô Hữu Điềm ngoạc mồm ra kêu: “Cậu cái đồ không có miêu tính, meo ngao...”
Từ đó về sau, cô bé nọ thường xuyên tới, Viên Duy mấy lần bóng gió nói với cô, cô muốn tìm tư liệu mình có thể giúp cô mang đến lớp, nhưng Đậu Tư làm như nghe không hiểu, mà mỗi lần tới lại mang chút quà bánh theo.
Viên Duy chỉ coi là cô thật lòng thích học tập, bà ngoại cũng rất thích cô, bèn mở một mắt nhắm một mắt để yên.
Cùng lúc đó, Viên Duy phát hiện ra, mèo nhà cậu bắt đầu giảm cân.
Mỗi sáng sớm đều vây quanh cậu hùng hục chạy ba mươi vòng, mỗi trưa đều nhìn chòng chọc bát cơm của cậu mà uống nước, mỗi tối nằm bên cậu, bụng còn rền vang hơn tiếng sấm ngày xuân.
Viên Duy mới đầy vừa mừng lại vừa không nỡ, sau lại nghĩ mèo béo quá cũng không tốt cho sức khỏe, vậy nên để mặc nó.
Nhưng càng về sau, Quả Quýt gầy đến biến dạng, hơn nữa gần như muốn tuyệt thực, thậm chí còn rụng không ít lông.
Cậu trở nên bó tay không biết phải làm sao, vẫn là bà ngoại đề tỉnh cậu, nói Quả Quýt thành tinh rồi, nó không thích Đậu Tư.
Viên Duy bừng tỉnh đại ngộ, cố ý gọi Đậu Tư ra, nói Quả Quýt gần đây tâm trạng không tốt, cô bé nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới.
Đậu Tư đầu tiên là vành mắt đỏ lên, sau đó trừng mắt với cậu một cái, giậm chân bình bịch chạy đi.
Viên Duy: “???”
Cậu nói gì sai?
Tô Hữu Điềm: “Hi hi hi.”
Trong vòng nửa tháng cô lại béo mẫm trở lại.
Mùa đông năm lớp Tám, đám đầu gấu trong thôn Viên Duy về nghỉ đông.
Viên Duy ngoại hình trắng trẻo, học lại giỏi, các phụ huynh thường hay lấy cậu làm gương khích lệ con mình, mấy cô bé cũng thường len lén ngắm cậu, bởi vậy mà đám côn đồ đều không cam lòng, nhiều lần tìm cậu gây sự.
Có mấy lần, Viên Duy về nhà với khuôn mặt dính bẩn.
Cậu càng ngày càng ít nói.
Tô Hữu Điềm ban đầu tưởng là Viên Duy học thể dục bị bẩn, sau đó thấy trên quần áo cậu có chỗ bị rách mới ý thức được, tới tình tiết truyện rồi.
Vừa nghĩ tới chuyện cô là bị đám người này tự tay giết chết, lông tóc toàn thân cô lập tức dựng đứng lên.
[Thống Nhi, đến lúc đó ta thật sự sẽ bị bóp chết sao?]
[Đây là tình tiết truyện, không thể thay đôi.]
Tô Hữu Điềm sốt ruột mài móng trên đất: [Mi không thể đối xử với ta như vậy được, mi như thế là ngược đãi mèo!]
Hệ thống trầm ngâm đôi chút: [Nể mặt quen biết đã lâu, ta cho cô đi cửa sau, cô chỉ cần cắn Viên Duy một phát thật mạnh, ta sẽ rút linh hồn của cô ra trước khi cô bị bóp chết, cho cô khỏi bị đau.]
Tô Hữu Điềm: [... Ta mẹ nó biết ngay là mi sẽ không dễ dàng buông tha ta như vậy mà.]
Hệ thống: [Cô cũng đâu phải là lần đầu tiên quen biết ta.]
Tô Hữu Điềm nói: [Không phải mi nói là sẽ không phát nhiệm vụ cho ta sao?]
[Đây không phải là phát nhiệm vụ cho cô mà là giao dịch.]
Tô Hữu Điềm nghiến nghiến hàm răng bén nhọn: [Mi hết hi vọng đi, ta sẽ không tổn thương Viên Duy!]
Nói đoạn, cô kêu một tiếng, Vượng Tài cách vách lập tức hồng hộc chạy sang.
Đi đến một chỗ rất xa, liền thấy Viên Duy một mình đứng ở giữa, cặp sách của cậu bị quẳng xa sang một bên, chung quanh là đám đầu gấu đạp xe vòng vòng vây lấy cậu cười nhạo.
“Thằng mặt trắng! Không phải mày học rất giỏi sao? Kèm học cho bọn tao đi?”
“Đã nói với mày mấy lần rồi, muốn qua cửa thôn thì phải nộp tiền cho bọn tao, nghe không hiểu tiếng người hay gì?”
“Nó là một thằng mọt sách mà, mọt đến ngu luôn rồi! Ha ha ha...”
Viên Duy hơi cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt cậu ra sao. Nhưng có thể thấy cả người cậu căng chặt, nhất định là rất sợ và tức giận...
Tô Hữu Điềm cáu điên. Cô chợt cong người lại, xù lông rít lên với đám người kia.
Vượng tài là một con chó dữ, tuy lúc ở bên Tô Hữu Điềm thì rất ngốc nghếch dễ thương nhưng cũng không che giấu được dáng vẻ hung tợn của nó.
Dường như nghe ra được Tô Hữu Điềm đang tức giận, nó cũng cong lưng lên, gầm gừ với đám côn đồ kia.
Mấy tên đầu gấu sửng sốt, chúng biết Vượng Tài lợi hại nên bỏ chạy té khói.
Tô Hữu Điềm vội vàng chạy đến bên Viên Duy.
Viên Duy chợt thả lỏng người, phịch một tiếng quỳ xuống ôm Tô Hữu Điềm vào lòng.
Cơ thể Viên Duy khẽ run, Tô Hữu Điềm điên cuồng liếm lên mặt cậu.
“Đừng sợ ngao, có tôi bảo vệ cậu.”
Viên Duy hít sâu một hơi, xoa xoa đầu cô: “May mà có em.”
Tô Hữu Điềm đắc ý ưỡn cao ngực, Trong thôn này cái danh mèo đanh đá của ta cũng không phải là danh hão nha.
Viên Duy nhặt cặp sách lên, chủ động đặt Tô Hữu Điềm lên lưng cõng.
Tô Hữu Điềm dùng chân sau đạp lên cặp, lúc này mới cảm giác có gì đó không đúng.
Cô dùng móng vuốt bới bới, nhìn thấy trong cặp sách lộ ra một cái vỏ dao.
Cô lập tức giật nảy mình, vô thức nghĩ đến câu kia của Viên Duy: “May mà có em...”
Nếu cô không xuất hiện, đến cùng Viên Duy sẽ làm gì?
Tô Hữu Điềm nghĩ tới đây, sợ run người.
Ngày cuối cùng của kỳ thi lên cấp, Viên Duy dậy từ sáng sớm, bà ngoại luộc hai quả trứng gà cho cậu, đến cả Ông Tư Nguyệt cũng nhất định phải nhìn cậu ăn hết hai quả trứng rồi mới thả cho cậu đi.
Tô Hữu Điềm vẫn dính lấy cậu không rời, cậu đi vệ sinh cũng muốn đi theo.
Viên Duy vừa bực mình vừa buồn cười: “Em làm sao thế, sao hôm nay dính người vậy hả?”
Tô Hữu Điềm cúi đầu, điên cuồng dụi lên mặt cậu, cọ hết cả lông lá lên quần áo cậu.
Viên Duy nhéo nhéo cằm cô: “Đừng lo, anh sẽ về ngay thôi. Thi xong môn cuối cùng, anh dẫn em đi bắt cá được không?”
Tô Hữu Điềm bật người dậy, hai chân trước ôm lấy cổ cậu.
“Muốn nói với cậu tạm biệt meo, cho dù lớn lên cậu có ghét tôi thế nào đi chăng nữa thì ở chung với cậu ba năm này với tôi cũng đủ rồi meo.”
Vẻ mặt Viên Duy dịu dàng, hơi nghiêng đầu, thơm nhẹ một cái lên trán cô:
“Quả Quýt, chờ anh về.”
Tô Hữu Điềm tiễn cậu ra cửa thôn, sau đó vừa quay đầu lại đã thấy mấy tên côn đồ cưỡi xe đạp, dừng lại bên cạnh cô.
Cô lần đầu tiên tiếp xúc với tử vong, hệ thống chỉ đành thực sự nhận thua, vào lúc cô đau đớn nhất thì rút linh hồn cô ra.
[Sao cô phải cứng đầu thế chứ?]
Tô Hữu Điềm nhìn Quả Quýt mềm nhũn trên mặt đất, hoảng hốt nói: “Ta không muốn lại tổn thương hắn nữa...”
Hệ thống thở dài một hơi, không nói gì nữa.
“Kế tiếp là đưa ta quay trở về à?”
[Cô không muốn xem thêm chút nữa à?]
Tô Hữu Điềm lắc đầu, trước mắt cô dần trắng xóa, cảnh tượng cuối cùng thấy được dường như là Viên Duy vứt cặp sách xuống, quỳ rạp xuống trước thi thể Quả Quýt.
Tô Hữu Điềm nhắm hai mắt lại.
Lại khiến hắn đau lòng rồi.
Lần này, cô dường như lại trải qua một giấc ngủ rất dài, vừa mới khôi phục được ý thức đã ngửi thấy mùi rượu.
Cô bịt mũi, vừa mở mắt đã thấy một ông chú mặc âu phục đang cầm ly rượu, hơi sáp lại gần cô.
“Cô Thịnh, những bộ phim cô từng diễn tôi đều đã xem qua, hơn nữa còn có nhận xét rất cặn kẽ, nếu cô không ngại, chúng ta tìm một chỗ riêng tư tán gẫu một lúc nhé?”
Tô Hữu Điềm cả kinh, mắt thấy tay người kia sắp đặt lên hông mình, cô suýt nữa cào cho hắn một phát.
Cô đẩy hắn ra, xoay người chạy đi.
Vừa đi được vài bước, cô có chút không thích ứng được mà suýt nữa ngã lăn xuống cầu thang.
Hiện tại có vẻ như là một tối mùa thua, trên người cô mặc không nhiều, nói chính xác là, nhiều lắm chỉ có vài miếng vải, che ở những bộ phận trọng điểm, cánh tay, đùi và sau lưng đều để trần.
Tô Hữu Điềm ôm lấy tay, run run tìm cửa ra.
[Hệ thống, đây là đâu thế?]
[Buổi tụ hội sinh nhật của một phú nhị đại.]
Tô Hữu Điềm nhìn ra xung quánh, chỗ này có vẻ như là một biệt thự độc lập tráng lệ, ánh đèn chói lòa làm cô gần như không mở nổi mắt, những cô gái bên dưới nhà không ai là không ăn vận hoa lệ, lớp trang điểm như viết hết trù tính lên mặt: Bà đây chính là tới câu kẻ ngốc.
Tô Hữu Điềm không muốn ở lại đây nữa, lỡ sơ ý quá chén bị lột sạch thì biết làm sao?
Cô hoảng hốt chạy bừa, không ngờ chợt đâm vào lòng một người.
Thân thể người nọ sững lại, nắm lấy cằm cô đẩy cô đụng vào tường.
Sau lưng Tô Hữu Điềm đau nhức, suýt nữa muốn xù lông.
Cô trợn mắt ngẩng lên thì thấy một khuôn mặt góc cạnh như đao khắc.
Người nọ từ từ áp người xuống, con ngươi nhạt màu như mặt hồ kết băng, hơi nheo lại, tuôn ra hàn khí lạnh thấu xương. Khóe miệng hơi nhếch, chóp môi theo hình cung bị giãn phẳng, hơi để lộ hàm răng trắng, dường như có thể cắn một phát lên cổ cô bất cứ lúc nào.
Tô Hữu Điềm ngây người.
“Viên, Viên...”
Viên Duy cúi người xuống, ngón tay nóng rẫy bóp lấy cằm cô, ngón cái vuốt môi cô đến trắng bệch.
Giọng anh khàn hơn so với quá khứ ba phần:
“Thịnh Hạ, tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, tôi nâng cô lên tuyệt đối không phải vì vừa mắt cô, đừng có vọng tưởng dùng chút tình cảm trước kia uy hiếp tôi nữa, cũng đừng cố gắng tiếp cận tôi, nếu tôi còn phát hiện cô dám xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, tôi sẽ khiến cô bò lên bằng cách nào thì ngã xuống bằng cách đó!”
Ngón tay anh đặt trên môi cô nóng bỏng, Tô Hữu Điềm trợn to hai mắt, theo phản xạ liếm một cái.
Viên Duy: “...”