Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

Chương 23: Chương 23




Viên Duy sửng sốt, anh lập tức rụt tay về, sau đó lấy khăn tay trong túi ra chà mạnh lau nước bọt dính trên tay đi.

Tô Hữu Điềm trừng mắt, hắn lại dám ghét bỏ nước bọt của cô!

Trước đây lúc ăn cơm chung với cô, trong bát dính lông mèo hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc nuốt xuống cơ đấy!

Không, không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này.

“Thống Nhi, hiện giờ là thời điểm nào rồi?”

[Hiện giờ là tuyến chính của mạch truyện, sau khi Viên Duy vùng dậy, chúc mừng cô, kí chủ, rốt cuộc cô cũng có thể chân chính chịu ngược rồi!]

Tô Hữu Điềm: “...”

Viên Duy tùy tiện vứt khăn tay xuống, nhíu mày nhìn cô: “Cô có chuyện gì thì trực tiếp tìm trợ lý của tôi, tôi không muốn gặp lại cô.”

Giọng điệu anh lạnh lẽo đến vậy, giống như thể Tô Hữu Điềm trước mặt anh chẳng khác gì thứ rác rưởi chướng mắt. Ngón tay chạm vào môi cô bị anh chà xát đến độ đỏ lên, chỉ hận không thể lấy nước khử trùng ra rửa.

Tô Hữu Điềm hơi sững người, chung đụng với Viên Duy mấy tháng, cô biết rất rõ, Viên Duy là một người dịu dàng săn sóc đến mức nào, tuy anh không nói ra nhưng Tô Hữu Điềm vẫn có thể cảm nhận được mình được quan tâm; ở chung với Tiểu Viên Duy trong ba năm, cô cũng là được cưng chiều đến độ gần như không biết tự lo cho bản thân. Cô sớm đã quen được Viên Duy tỉ mỉ chăm sóc, nhưng giờ đây, cô dường như lần đầu tiên hiểu ra rằng, con người vô tình lạnh lùng nghiêm nghị này mới thật sự là Viên Duy.

Tô Hữu Điềm nhìn gò má lạnh lẽo của Viên Duy, cả nửa ngày không nói được ra lời.

Viên Duy cho là cô sợ nên không nói gì thêm nữa, sửa sang lại ống tay áo rồi xoay người rời đi.

Tô Hữu Điềm thấy trong họng nghèn nghẹn, vừa định lau nước mắt thì hệ thống lập tức quát cô ngừng lại:

[Không cho khóc, lần này ta sẽ không nuông chiều cô nữa đâu, cô dám OOC nữa ta sẽ giật điện chết cô.]

Tô Hữu Điềm: “QAQ”

Cô bước lên hai bước, ngồi xổm xuống nhặt khăn tay của Viên Duy lên, nắm trong tay nhìn ngắm.

Tô Hữu Điềm nhìn qua chất vải là biết, giá cả của chiếc khăn tay này có thể mua được cả bộ quần áo cô mặc trước kia. Hiện giờ Viên Duy không do dự vứt đi như vậy, có thể thấy được anh ghét cô nhường nào, đồng thời về mặt khác mà nói, cũng có thể thấy được thân phận của anh hiện giờ có thể khiến người khác ngưỡng mộ nhường nào.

Tô Hữu Điềm hít mũi, nắm chặt lấy khăn tay không nói lời nào.

Hệ thống thở dài: [Đừng nhìn vật nhớ người nữa, bây giờ cô phải tỉnh táo lại, nhanh chóng thích ứng tình huống đi.]

Tô Hữu Điềm gật đầu, bịt khăn lên mặt, lau mạnh nước mũi.

Hệ thống: [... Ta con mẹ nó còn đồng cảm với cô nữa thì ta không phải họ Hệ.]

Tô Hữu Điềm: “... _(: “ ∠)_”

Cô đứng dậy, xoa xoa cánh tay.

“Giờ phải làm sao? Ta phải đi đâu?”

[Có người đến.]

Tô Hữu Điềm ngẩn ra, cô theo bản năng quay đầu thì thấy một cô gái mặc váy dạ hội màu trắng đang chậm rãi đi tới, cô nàng cầm ly vang đỏ, nhìn Tô Hữu Điềm đứng ngẩn người thì không khỏi khoái chá.

“Cô đứng đây làm gì vậy?”

Tô Hữu Điềm nhìn cô ả một lượt từ trên xuống dưới: “Doãn San?”

Doãn San cười nói: “Làm sao, tôi hôm nay xinh đẹp quá nên cô không nhận ra?”

Tô Hữu Điềm vội gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay cô rất xinh đẹp.”

Doãn San không ngờ tới kinh ngạc nhìn cô: “Quen nhau lâu vậy, tôi chưa từng nghe cô khen tôi câu nào, sao thế, hôm nay vui đến vậy cơ à?”

Tô Hữu Điềm biết tính Thịnh Hạ, nhất định sẽ không bao giờ đi khen người cùng giới, cô hơi xấu hổ cười cười, quyết định sau này nhất định phải cân nhắc lời nói.

Cũng may Doãn San thấy được khăn tay trên tay cô, lập tức hiểu ra: “Thì ra là vậy, cô gặp được Viên Duy rồi?”

Tô Hữu Điềm à một tiếng, sao cô nàng biết được thế?

Doãn San nói: “Vừa rồi tôi có thấy trong túi âu phục của hắn cất cái khăn này, Viên Duy chỉ dùng khăn tay của nhãn hiệu này, sao nữ trong giới ai cũng biết.”

Khăn tay của anh trong tay Tô Hữu Điềm, điều này thể hiện cái gì, nhìn là rõ.

Tô Hữu Điềm cúi đầu, nắm nắm cái khăn tay dính bẩn trong tay, vứt cũng không được mà cất cũng không xong.

Doãn San kéo cô qua một bên, hai tay khoanh trước ngực, nhìn thoáng qua bộ ngực phơi non nửa ngoài không khí của cô, cười đắc ý: “Tôi đã bảo là không thằng đàn ông nào có thể chống lại được sự cám dỗ này mà, muốn chinh phục loại đàn ông băng sơn nhất định phải cho một liều thuốc mạnh mới được. Lần này cô nên cảm ơn tôi thì hơn, nếu không có tôi, cô có thể cứu vãn lại được trái tim Viên Duy sao?”

Tô Hữu Điềm xem mớ vải chắp vá trên người, rốt cuộc cũng biết ý đồ tệ hại này là của ai.

Hiện giờ, mạch truyện đã quay lại bình thường, Doãn San tuy thức tỉnh thành boss trước thời hạn, chẳng màng gì đến đàn ông, nhưng cô ả vẫn thực hiện chức trách “quân sư” cho mình, bày mưu tính kế cho Thịnh Hạ, nghĩ ra đủ loại thủ đoạn lấy lại trái tim Viên Duy.

Tô Hữu Điềm khóc không ra nước mắt, vì sao mỗi lần cô xuyên đều không đúng lúc như vậy.

Tô Hữu Điềm thở dài, cảm thấy vẫn nên ăn ngay nói thật thì hơn: “Không có, anh ấy vẫn chán ghét tôi.”

Doãn San kinh ngạc nói: “Vẫn chán ghét cô? Khăn tay của hắn sao lại ở trong tay cô?”

Tô Hữu Điềm lắc đầu, không muốn kể lại chuyện mất mặt của mình.

Doãn San thở dài: “Tôi thật hết cách rồi, trước đây bảo cô dùng tình cảm hồi trước làm hắn cảm động, hắn chẳng thèm để ý đến, hiện giờ dùng thân thể dụ dỗ hắn, hắn lại càng ghét bỏ. Thịnh Hạ, tôi khuyên cô từ bỏ đi.”

Tô Hữu Điềm lắc đầu, cô muốn từ bỏ, nhưng hệ thống chịu từ bỏ sao?

Doãn San trầm ngâm một hồi: “Có thể là do thuốc chưa đủ mạnh?”

Tô Hữu Điềm có dự cảm không lành, cô sợ sệt nhìn Doãn San: “Có ý gì?”

Doãn San xoa cằm, ánh mắt đảo qua ngực cô.

Tô Hữu Điềm che ngực điên cuồng lắc đầu.

Đêm khuya, cô lết tấm thân mệt mỏi, về nhà dưới sự chỉ dẫn của hệ thống.

Ba năm nay Thịnh Hạ có vẻ như kiếm được không ít tiền, lúc cô về đến nhà mới theo sự chỉ đường của hệ thống, ngửa đầu lên nhìn tòa nhà cao chót vót, có chút không bình tĩnh nổi.

“Ta cũng là người có tiền he he.”

Cô đi thang máy lên tận tầng mười lăm, lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa bật đèn lên đã bị bóng người ngồi trên salon dọa sợ.

“Á!”

La Uyển Vân dựa người trên salon, hơi nghiêng đầu nhìn sang, năm tháng đã gột đi vẻ dịu dàng trên mặt bà, gò má cao ngất khiến bà trông có phần khắc nghiệt.

“Sao muộn vậy rồi mới về?”

Tô Hữu Điềm nhìn lại, đây không phải là mẹ của Thịnh Hạ sao? Ba năm nay không hiểu sao bà già đi rất nhiều, vậy nên nhất thời cô mới không nhận ra.

La Uyển Vân nhíu mày nhìn cô, khiến cô bỗng nhớ đến hồi cấp hai đến nhà bạn ăn sinh nhật về muộn, mẹ cô cầm chổi lông gà đứng ngay cửa nhà chờ cô. Lần đó cô gào khóc cả đêm, hôm sau có bà cô hàng xóm sang nhà, hết lời khuyên nhủ mẹ cô: “Tôi biết chị tính tình nóng nảy, nhưng dù có nóng thế nào đi nữa thì cũng không nên ngược đãi chó như vậy!”

La Uyển Vân nhìn cô đang đầu óc lên mây, không kiên nhẫn ho khan một tiếng:

“Lại nghĩ đi đâu thế? Mẹ đang hỏi cô cơ mà!”

Tô Hữu Điềm tỉnh táo lại, vội vàng đáp: “Con đi dự tiệc rượu.”

La Uyển Vân dựa người ra sau, khóe miệng khẽ nhếch: “Đi dự tiệc rượu làm gì? Mẹ bảo cô đi tìm Viên Duy sao không đi?”

Tô Hữu Điềm biết, sau khi La Uyển Vân hay tin Viên Duy vùng dậy thì lập tức hối hận, không thể làm gì hơn là bắt Thịnh Hạ đi níu kéo anh.

Tô Hữu Điềm ngẫm lại về tính cách của Thịnh Hạ, lựa lời cho hợp rồi nói: “Con đi tiệc rượu này chính là để tìm anh ấy.”

La Uyển Vân hài lòng gật đầu, thân thể hơi ngả về trước: “Thế nào? Thái độ của nó có hòa hoãn hơn không?”

Tô Hữu Điềm lắc đầu.

Sắc mặt La Uyển Vân lập tức thay đổi, bà hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô: “Một thằng đàn ông cũng không tóm được, mẹ cần cô làm cái gì!”

Tô Hữu Điềm giữ nguyên tắc nói ít sai ít, chỉ lắc đầu không nói gì.

La Uyển Vân thở dài: “Cô đó, bảo sao trên mạng người ta bảo cô ngực to óc bằng quả nho. Cô chung đụng với nó nhiều năm vậy rồi mà không hiểu biết nó chút nào sao?”

Tô Hữu Điềm vẫn lắc đầu.

La Uyển Vân nghiến răng ngoảnh đi: “Cô đừng có đứng đấy chọc giận mẹ nữa, mau biến về phòng đi!”

Tô Hữu Điềm vừa định rời đi, La Uyển Vân lại gọi cô lại, ánh mắt nghiêm khắc, nhưng giọng nói lại vừa trầm vừa chậm: “Ở một số thời điểm, vũ khí lớn của của phụ nữ không phải là những thủ đoạn kia mà là...chính cô ta.”

Tô Hữu Điềm bị thâm ý trong lời bà làm cho hoảng sợ, cô vô thức nhìn lướt qua ngực mình.

Mấy ngày sau đó, Tô Hữu Điềm bận rộn tham gia các loại hoạt động, đếm tiền đến chuột rút ngón tay, có đôi lúc không ứng phó được với tình cảnh, có hệ thống hỗ trợ, cô cũng có thể miễn cưỡng vượt qua.

Mấy ngày nay, cô mệt mỏi đến gần như kiệt sức, có muốn tiếp xúc với Viên Duy cũng không có cơ hội.

Một lần nọ, cô vừa tham gia một chương trình tạp kĩ xong thì nhận được tin nhắn.

“Tối mai 7 giờ họp lớp cấp ba ở nhà hàng Thịnh Nguyên. Viên Duy cũng sẽ đi, có điều tôi cá là cô không dám tới – Cam Văn Văn.”

Tô Hữu Điềm sửng sốt, họp lớp cấp ba?

Viên Duy có đi à?

Tô Hữu Điềm mừng thầm trong bụng, nói thật thì, đã mấy ngày không thấy anh, cô đúng là rất nhớ anh.

Tuy Viên Duy đã biến thành một con rồng hung bạo lãnh khốc, nhưng Tô Hữu Điềm vẫn muốn biết anh sống có tốt hay không, làm tổng tài rồi có mệt hay không, có ăn cơm đúng bữa không, có chăm sóc tốt cho Nhúm Lông không.

Cô có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng nghĩ đến thân phận của mình hiện giờ, cô lại bắt đầu nhụt chí. Nếu bây giờ gặp cô, khả năng cao là anh sẽ tỏ ra phiền chán vô cùng.

Hơn nữa, từ dòng chữ trong tin nhắn có thể nhìn ra, Cam Văn Văn về cơ bản đã mất hết hảo cảm với cô, rất có thể tất cả bạn bè cấp ba đều biết “cô” đã đá Viên Duy, vậy nên bây giờ Thịnh Hạ đã trở thành một trò cười...

Nghĩ đến ngày mai có thể là một Tu La trường (*), cô lập tức sinh lòng sợ hãi.

(*) Ý chỉ một trận chiến tàn khốc.

Cô hỏi hệ thống: “Đây có tính là nhiệm vụ không?”

[Không tính, có điều cũng coi như là tình tiết, cô theo mạch truyện mà đi đi.]

Tô Hữu Điềm từ bỏ kháng cự: “Quên đi, chết sớm siêu sinh sớm.”

Sáng sớm hôm sau, cô lục tung nhà tìm quần áo mặc.

“Cái này quá hở hang, không được.”

“Cái này quá bảo thủ, nhìn không hấp dẫn.”

“Cái này cũng không được, có phải quá quê mùa rồi không?”

Hệ thống cười nhạt: [Cô dù có không quê mùa thì Viên Duy cũng chẳng liếc đến cô đâu.]

Tô Hữu Điềm nghiến răng:

“Sao có thể? Hiện giờ ta đã có D rồi!”

Nói xong, cô kiêu ngạo ưỡn ngực.

Hệ thống nói: [Ngực to óc bằng quả nho chính là nói cô đấy!]

Tô Hữu Điềm: “...”

Cô mặc một chiếc váy cúp ngực màu đỏ, bên ngoài khoác áo da dáng ngắn, đeo một cặp kính râm lớn, giày cao gót gõ lên mặt sàn nghe lộp cộp, người phục vụ dẫn đường cho cô liên tục nhìn cô mấy lần.

Tới trước của phòng bao, chưa đi vào đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười nói:

“Trong số chúng ta, người có tiền đồ nhất là Viên Duy đó!”

“Lại còn không phải à? Thật không ngờ, thằng nhóc nghèo năm đó vậy mà hôm nay đã trở thành tổng tài lớn, còn mấy đứa bọn mình thì vẫn đang vất vả làm công, người ta chỉ tùy tiện vươn tay ra một cái là tiền bạc gái đẹp lập tức bay vào, cậu nói xem có phải là do số không?”

“Số cứt chó ấy! Không nghe bên ngoài đồn gì à? Nếu không phải người nhà họ Viên không chết cũng bệnh thì nó chỉ là một thằng nhãi bồi bàn nghèo kiết xác thôi, đúng dịp cái bánh lớn này đập vào đầu nó, chứ không có cơ hội này, chẳng biết nó đang chạy bàn ở đâu rồi!”

Giọng nói này oang oang, Tô Hữu Điềm nghe mà chỉ hận không thể cầm bàn chải cọ họng cho hắn.

Một người khác có vẻ như có quan hệ tốt với Viên Duy lên tiếng, Tô Hữu Điềm lập tức nghe ra là giọng của Tiền Lợi Viễn:

“Lư Lai, không cần mày ở đây đánh rắm! Viên Duy hiện giờ chính là tổng tài, mày có cay tức cũng không sánh được với người ta đâu! Nếu mày không phục thì mau tìm một nhà giàu mà đầu thai đi! Có điều nhìn cái thân mày bây giờ chỉ e đầu thai vào bụng heo không chừng!”

Nhất thời, trong phòng bao rộ lên một trận cười to.

Lư Lai khàn giọng cãi lại vài câu, bị người khác át mất.

Nghe ra có vẻ như quan hệ của hắn không tốt lắm, đám bạn học vẫn đứng về phía Viên Duy.

Tô Hữu Điềm rất vui.

Tuy hiện giờ tính tình Viên Duy quái gở nhưng vẫn có nhiều người quan tâm anh như vậy.

Bầu không khí dường như có chút trầm xuống, lại nghe bên trong nói tiếp:

“Số cứt chó thật sự phải là Thịnh Hạ, trước đây con bé đó coi thường Viên Duy từng vào tù, Viên Duy dùng chân tình theo đuổi lại được cô ta rồi, nào ngờ cô ả lại vì muốn vào giới giải trí mà một lần nữa bỏ rơi Viên Duy! Hiện tại, Viên Duy thành tổng tài, có cả đống minh tinh giải trí muốn trèo lên giường cậu ta, giờ thì hay rồi, cô ta có muốn níu kéo, Viên Duy cũng coi thường!”

Nói xong, bên trong vọng ra tiếng cười còn lớn hơn.

Lúc này, cuối cùng cũng có người nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa, lỡ Thịnh Hạ nghe thấy thì sao?”

Cam Văn Văn nói: “Nghe thấy thì làm sao, lẽ nào lời chúng ta nói không phải sự thực? Cô ta dám làm thì dám chịu đi!”

Tô Hữu Điềm im lặng, cô có nên vào không đây...

Đương lúc do dự, bên cạnh cô chợt có một bóng người cao lớn lướt qua.

Tô Hữu Điềm sững sờ, cô nhìn Viên Duy với mái tóc ngắn chải chuốt ngay ngắn, đi phía trước mình.

Viên Duy mặc âu phục màu đen, dường như là cắt may riêng, lớp vải bó lấy người anh vừa như in, phác họa bờ vai dày rộng và cặp chân thon dài, chỉ là bóng lưng thôi cũng đẹp trai đến mức Tô Hữu Điềm suýt tụt quần.

Viên Duy còn đẹp trai hơn cả trước đây, cũng thành thục hơn rất nhiều.

Anh chỉ đi lướt qua, không buồn liếc cô lấy cái nào.

Trái tim Tô Hữu Điềm khẽ nhói lên, cô hít sâu một hơi, đuổi theo sau.

Vừa vào phòng liền cảm thấy lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều đứng lên, đầu tiên là nhìn Viên Duy, sau đó nhìn sang cô, vẻ mặt bối rối.

Vẫn là Tiền Lợi Viễn phản ứng kịp trước, dẫn Viên Duy vào giữa bàn, những người xung quanh tự động nhường chỗ cho anh.

Viên Duy ngồi xuống, chung quanh đều trống không, anh không thèm để ý, nói: “Các vị, đã lâu không gặp.”

Giọng anh không nhanh không chậm, lại như dùng búa tạ gõ xuống mở tiệc, nhất thời, trên mặt mọi người đều đeo lên nụ cười, bắt đầu nâng ly lên tán gẫu cùng anh.

Tô Hữu Điềm một mình một góc, đám con gái tương đối dễ mềm lòng, huống hồ cô hiện giờ cũng được coi là một minh tinh làng nhàng, đều rối rít lấy cớ xin chữ kí nói chuyện với cô.

Trong đám con gái này, Cam Văn Văn là người ngay thẳng nhất, cô trực tiếp nguýt Tô Hữu Điềm một cái, nhanh chóng ngồi vào chỗ.

Tô Hữu Điềm không trách cô bạn này. Cô biết Cam Văn Văn thẳng thắn, nhưng nội tâm thiện lương, có một người bạn như “Thịnh Hạ”, cô ấy không tuyệt giao đã là tử tế lắm rồi.

Lư Lai bị mọi người cho ra lề, hắn cắn răng, không cam lòng cầm ly rượu xông vào.

Viên Duy bình tĩnh ngồi, đối mặt với lời mời rượu của mọi người, nói thẳng: “Tôi không uống rượu.”

Tức khắc, đám đàn ông kia rút đi như thủy triều.

“Không uống rượu là tốt, bây giờ uống rượu nhiều chỉ tổ hại thân thôi.”

“Đúng đó, người ta làm ông chủ lớn không giống với chúng ta, chúng ta uống vài chén thì không sao chứ người ta còn có việc mà!”

Toàn bộ quá trình, Viên Duy chỉ nói mình không uống rượu, ngay cả lý do cũng không nói, nhưng vẫn khiến đám người này lập tức ngoan ngoãn nghe lời, Tô Hữu Điềm lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là có tiền là cha ông...

Tiền Lợi Viễn cầm ly rượu ngồi cạnh anh, vươn tay ra khoác vai anh, nhỏ giọng nói:

“Cậu gạt được chúng nó chứ sao gạt được tôi. Sao thế, tâm trạng không tốt, đến rượu cũng không muốn uống?”

Viên Duy cũng không bài xích việc tiếp xúc thân thể với Tiền Lợi Viễn, anh đáp: “Rượu vào hỏng việc.”

Tiền Lợi Viễn biết Viên Duy không uống được rượu, nhưng không uống được không có nghĩa là một giọt cũng không dính, gã bất đắc dĩ nói: “Được được được, cậu nói đúng! Nhưng cậu không nể mặt chúng nó, chẳng lẽ lại cũng không nể mặt tôi sao? Lát nữa chúng ta uống một chén được không?”

Viên Duy gật đầu.

Tiền Lợi Viễn rốt cuộc cũng phấn chấn. Gã đã uống vài ngụm rượu, trên mặt hơi ửng đỏ, nhìn thoáng qua Tô Hữu Điềm: “Aiz, cậu nói thật cho tôi, cậu thật sự không thích Thịnh Hạ nữa?”

Viên Duy hơi nghiêng người về phía trước, hai tay khoanh lại, mím môi không đáp.

Tiền Lợi Viễn nói: “Cậu nói xem, bây giờ thân phận cậu đã lớn vậy rồi, còn nghĩ ngợi nhiều làm gì, quản nhiều thích hay không thích làm gì, ngủ trước rồi nói!”

Viên Duy quay sang nhìn gã.

Tiền Lợi Viễn vội xua tay: “Cậu đừng nhìn tôi như thế, làm tôi cứ cảm giác như sắp bị lăng trì đến nơi rồi ấy.”

Viên Duy quay đầu đi, khóe miệng dường như hơi nhếch lên.

Tiền Lợi Viễn buồn bực nói: “Tôi tầm bậy được chưa, nói cậu thích cô ấy, cậu lại không chấp nhận cô ấy, nói cậu không thích cô ấy, cậu lại nâng đỡ cô ấy. Người anh em, cậu đây là đang tự găm dao vào lòng mình đấy à!”

Ngón tay Viên Duy trắng bệch, anh lắc đầu, không muốn nhiều lời.

Viên Duy thường ngày bận rộn, Tiền Lợi Viễn rất hiếm khi gặp được anh, cộng thêm gã uống cũng đã nhiều, vì vậy cứ khăng khăng phải hỏi cho ra lẽ, liên tiếp hỏi anh về chuyện với ThịnhHạ.

Ban đầu Viên Duy mặt không đổi sắc, dần dần, bị gã hỏi đến độ trên mặt như kết băng, anh ngửa đầu một cái, dốc cạn ly rượu vào bụng.

Tiền Lợi Viễn cười ha hả: “Vậy mới đúng chứ! Vui vẻ hay không cũng phải uống rượu!”

Viên Duy híp mắt lại, lại nốc thêm một ly.

Cuối cùng, vẻ mặt anh có chút ngẩn ngơ, vịn tường đi ra ngoài.

Tô Hữu Điềm nhìn trộm, không yên tâm đi theo ra.

Viên Duy ngồi ngoài hành lang, áo sơ mi đen bị anh làm cho co lại, một đoạn thắt lưng cứ thế hở ra.

Tô Hữu Điềm bịt mũi, vội đi lên trước.

Gốc râu ngắn cũn trên cằm Viên Duy thấm ướt, sắc mặt anh trắng bệch, từ từ nhắm hai mắt lại, chân mày nhíu chặt, đầu gối khó khăn gập lại.

Tô Hữu Điềm ghé sát vào anh thêm một chút, lập tức ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cô đau lòng sờ sờ mặt anh, vừa định đỡ anh lên thì nghe ding một tiếng:

[Mời kí chủ trong vòng ba mươi giây chọn và hoàn thành một trong những lựa chọn sau:

1. Hôn môi hắn

2. Sờ cơ bụng hắn

3. Sờ mặt hắn

4. Sờ ngực hắn]

Tô Hữu Điềm: “!!!”

[... Cho hỏi, mi là bị xuyên hả?]

[Đừng dông dài! Chọn đi!]

Tô Hữu Điềm khẩn trương đến mức không kiềm chế được, sắc mặt cô tái nhợt, đến lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.

[25, 24, 23,...]

Tô Hữu Điềm nhìn chằm chằm vào eo nhỏ chân dài của Viên Duy, đột nhiên chần chờ hỏi:

“Thống Nhi, nhiệm vụ của mi có cho chồng lựa chọn không?”

[Là sao?]

“Ta muốn chọn: 3, 1, 2, 4, 4, 3, 2, 2, 2, 1.”

Hệ thống: [... Đi chết đi!!!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.