Tô Hữu Điềm sửng sốt: “Cái gì mà em cũng vậy?”
Tàn thuốc từ đầu ngón tay Viên Duy rơi xuống, anh nghiêng đầu nhìn Tô Hữu Điềm, đôi môi mỏng như đang mím lấy một lưỡi dao, tạo thành một độ cong không chút tình cảm.
Tô Hữu Điềm bị anh nhìn mà da đầu tê rần, không nhịn được nói: “Anh nhìn em vậy làm gì?”
Viên Duy rít một hơi thuốc, khói thuốc lượn lờ bay tràn ra từ miệng anh, anh cúi đầu, nhìn chấm lửa đỏ lấp lóe trên đầu ngón tay mình, khóe môi khẽ nhúc nhích:
“Sắp đến lúc rồi nhỉ.”
Tô Hữu Điềm chẳng hiểu ra sao nhìn anh: “Anh có gì nói thẳng ra đi được không?”
Viên Duy từ từ phun ra một ngụm khói, vẻ mặt nhòa trong khói mù khó có thể thấy được, anh khẽ giọng nói: “Sau khi từ quê cũ trở về, anh đã mơ thấy một giấc mộng. Trong mơ, em không lần nào quay đầu lại, cứ như vậy từ từ biến mất trước mặt anh.”
Tô Hữu Điềm ngạc nhiên, cô vừa định mở miệng, Viên Duy đã nghiêng người, ấn đầu thuốc lá vào gạt tàn.
Anh tựa người ra sau, dường như đang nhớ lại điều gì, giọng nói cũng chậm lại.
“Bất kể anh cầu xin, khóc lóc, níu kéo em thế nào... Em cũng không dừng bước.”
Anh nói, đầu ngón tay đặt trên bàn run rẩy.
Tô Hữu Điềm giương mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Viên Duy, nhìn đuôi mắt không che giấu được màu đỏ tươi của anh, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
Viên Duy hít sâu một hơi, giống như trút hết ưu phiền trong lòng ra, nhưng hốc mắt anh lại càng lúc càng đỏ, môi cũng trắng bệch rõ ràng.
Tô Hữu Điềm nhìn mặt anh, chỉ cảm thấy trong tim co rút một trận, đau đến mức đầu lưỡi cô cũng tê dại.
Cô há miệng, muốn nói với anh, đó chỉ là mộng, đều là giả, cô sẽ không rời khỏi anh, cũng sẽ không vứt bỏ anh, nhưng những lời Nghê Thu Vũ nói cứ trở đi trở lại trong đầu cô.
Có rất nhiều kí chủ biết đến cô, không phải đã chứng tỏ rõ rằng cô tuyệt đối đã tới thế giới này không chỉ một lần sao?
Giấc mơ của Viên Duy...có lẽ cũng chẳng phải là mơ.
Vừa nghĩ tới khả năng này, lồng ngưc cô chợt hít phải một hơi khí lạnh, giống như có giá rét gào thét trong lòng cô, lạnh đến độ cả người cô run lên.
Lát sau, cô đứng dậy, đi ra sau Viên Duy, vòng tay ôm lấy cổ anh.
“Em ở bên anh, em không đi đâu hết.”
Viên Duy bất động, anh nói: “Ở mỗi một thế giới, em đều không theo anh đến cùng, em dùng đủ các lý do nực cười rời khỏi anh, sau đó...thế giới sụp đổ, trời long đất lở.”
Tô Hữu Điềm cúi đầu, giọng Viên Duy không chút gợn sóng, nhưng thân thể lại như đang phải chịu đựng một cơn đau khổng lồ, nhè nhẹ lẩy bẩy.
Cô vùi mặt vào hõm vai anh: “Đó chỉ là mơ thôi. Em không đi đâu cả.”
Tay Viên Duy run lên: “Đó không phải mơ.”
Giọng anh lớn hơn, chứa đựng vẻ cương quyết khó tả, sau lại trở nên mờ mịt: “Anh có thể cảm nhận được, đó không phải là mơ...”
Tô Hữu Điềm ngồi dậy, cảm thấy có một nỗi hoảng sợ khổng lồ bao phủ lấy mình.
Cô hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Viên Duy quay đầu, khóe mắt như bị lửa liếm qua, đỏ rực dọa người, anh nhìn xoáy vào Tô Hữu Điềm, ánh mắt tựa hồ xuyên qua cô, nhìn vào khoảng không:
“Anh có thể cảm nhận được nỗi đau đó, giống như em thọc tay vào lồng ngực anh, móc tim anh ra ngoài vậy. Dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể cảm nhận được suy nghĩ của mình ở thế giới đó, bất lực đến vậy... Về sau càng lúc càng không dám ngủ, chỉ sợ phải trông thấy bóng em quay đi không trở lại nữa.”
Nói đoạn, anh vươn tay, nắm lấy cằm Tô Hữu Điềm.
“Cho nên... Lần này, em lại muốn móc tim anh ra sao?”
Tô Hữu Điềm chớp mắt, không biết tại sao nước mắt lại từng hạt lăn xuống đậu lên ngón tay Viên Duy.
Cô cuối cùng cũng biết vì sao mấy ngày nay Viên Duy lại hút thuốc nhiều đến vậy, cuối cùng cũng biết vì sao mỗi đêm anh đều đứng bên cửa sổ. Anh đang lo sợ, đang trốn tránh.
Cô nhìn tia máu hằn đỏ nơi đáy mắt Viên Duy, từng lớp từng lớp, như những sợi thừng đỏ dần thắt chặt lấy lòng cô.
Nếu lời Viên Duy nói là thật, cô không sao tưởng tượng được mình quyết tuyệt đến mức nào, hết lần này tới lần khác vứt bỏ Viên Duy, mà Viên Duy hiện giờ lại hết lần này tới lần khác chịu đựng nỗi đau đớn này.
Cằm Tô Hữu Điềm bị nâng lên, cô cụp mắt nhìn Viên Duy, nước mắt lăn qua gò má.
Cục buồn to lớn nghẹn ứ trong họng cô, cô dẩu dẩu môi:
“Đó...đều không phải là em... Em sẽ không rời khỏi anh.”
Viên Duy khẽ ngước đầu, nhìn cô, con ngươi rung động dữ dội tựa như đang giãy giụa khỏi điều gì.
Tô Hữu Điềm hít lấy một hơi, nhẹ nhàng nói: “Em đã nói với... xong rồi, đợi mọi chuyện kết thúc, em sẽ không rời đi mà ở lại bên anh. Bất kể gặp phải bao nhiêu trắc trở em cũng sẽ không rời xa anh.”
Nói đoạn, cô dò xét thò tay lên nắm lấy cổ tay Viên Duy.
Viên Duy nhìn cô, ánh mắt u ám như muốn xuyên thủng vào linh hồn của cô, mang theo vẻ mê mang, giãy giụa, Tô Hữu Điềm hồ như có thể nhìn thấy một con thú dữ đang gào thét trong con ngươi anh, Viên Duy cau mày, lực tay nắm lấy cằm cô dần thả nhẹ.
Tô Hữu Điềm hít mũi một cái, tội nghiệp nói: “Anh không tin em ư?”
Bàn tay Viên Duy bóp cằm cô dần thả ra, ngược lại dời lên mặt cô, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt vương trên má cô.
Tô Hữu Điềm như con mèo được vuốt thuận lông, nhịn không được từ từ nhắm mắt lại để mặc anh vuốt ve.
Đột nhiên, ấm áp vừa chạm vào mặt cô đã rời đi tức khắc, cô sửng sốt, còn chưa kịp mở mắt, chợt nghe một chuỗi tiếng động ầm ầm vang lên, eo cô bị siết lại, Viên Duy nắm lấy hông cô, nhấc cô đặt lên bàn ăn.
Thức ăn trên bàn theo khăn trải bàn bị Viên Duy giật rơi xuống đất, mặt sàn tan tác tán loạn.
Dưới mông Tô Hữu Điềm là mặt bàn lạnh lẽo, cô khẽ nhúc nhích, phát hiện ra hai chân mình đã bị giữ chặt trên lưng Viên Duy, da đùi chạm vào đai lưng lạnh băng của anh, cô cựa mình, cảm giác chất vải và hơi lạnh vọt thẳng lên não, bắp đùi cô lấm chấm nổi da gà.
Viên Duy áp người về phía trước, ấn đùi cô kẹp chặt hơn, khiến hai người càng thêm dính sát.
Cô cả kinh, nhìn Viên Duy phía trên mình, giọng anh khàn khàn như lẫn cát: “Anh không tin.”
Giọng nói khàn khàn, lại như hàm chứa một đầm nước đục ngầu, ngâm trong đó là vô số những ác ý và trào phúng, ùn ùn bọc lấy Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm mở to mắt, vừa định há miệng đã bị chặn lại.
Cô nheo mắt, hơi thở nghẹn trong cô, ứ cứng đến độ lồng ngực cũng nhức nhối.
Nụ hôn của Viên Duy như hòa lẫn với bão táp, bao hàm mưa quật, trút hết phiền muộn đau thương thành gắn bó quấn quít triền miên.
Tô Hữu Điềm khẽ xuýt xoa một tiếng, chỉ cảm thấy môi mình sắp bị cắn rách, cô không ngừng lùi ra sau, lại cảm nhận được tay Viên Suy siết cứng lấy eo mình, khiến cô không thể động đậy.
Cảm giác lạnh lẽo của bàn ăn và lồng ngực nóng cháy trước mặt không ngừng giằng co lấy lý trí của cô, kéo cô sâu hơn xuống vực thẳm.
Đầu lưỡi Tô Hữu Điềm bị mút đến đau nhức, eo nhỏ bị siết chặt cũng đau nhức, trái tim bị giằng xé càng đau nhức hơn.
Cô níu chặt lấy ngực áo sơ mi của Viên Duy, cảm nhận được ngực anh phập phồng dữ dội, trái tim cô cũng theo đó mà đập gấp hơn.
Cô nhân lúc thở dốc, khản đặc thốt:
“Viên Duy, anh nghe em...”
Viên Duy hôn nghiến xuống, hung dữ cắn lên cổ cô.
Cả người cô co rụt lại, nhịn không được co rúc vào lòng Viên Duy.
Đau, đau chết được.
Giống như có ai đập mạnh lên cổ cô rồi dùng dao găm đâm thọc liên tục vào vết thương vậy.
Tô Hữu Điềm nghẹn ngào rên rỉ, tay cô ôm lấy cổ Viên Duy, móng tay bấm sâu vào da anh.
Viên Duy giống như không cảm thấy đau đớn, anh ngẩng đầu, khóe miệng dính máu cô.
Vẻ mặt rõ ràng rất hung tàn, nhưng động tác lại rất dịu dàng, lau nước mắt cho cô, khẽ khàng hôn lên chóp mũi cô.
“Anh sẽ không để em rời khỏi anh...”
Tô Hữu Điềm che cổ, yếu ớt nói:
“Rốt cuộc phải thế nào anh mới chịu tin em?”
“Cho đến khi em thật sự theo anh đến tận cùng.”
Tô Hữu Điềm ngẩng lên nhìn anh: “Anh điên rồi sao...”
Viên Duy giơ ngón tay đè lên mạch máu trên cổ cô, con ngươi cụp xuống, nhìn không ra chút độ ấm nào.
“Em cứ coi như anh điên rồi đi.”
Nói đoạn, tay anh len xuống dưới đùi Tô Hữu Điềm, định bế cô lên.
Tô Hữu Điềm kinh hãi, cô nhìn khóe mắt đỏ ngầu và đôi môi mỏng khẽ nhếch của Viên Duy, rốt cuộc cũng cảm giác được điều gì, ra sức giãy giụa.
Viên Duy nhấc tay lên, ôm lấy cô, nhưng không chịu nổi Tô Hữu Điềm quẫy đạp như một con cá trong chảo nước sôi trong lòng mình.
Viên Duy nhíu chặt mày, cánh tay vững vàng khóa chặt lấy cô.
Tô Hữu Điềm giãy giụa không được gì, thở hổn hển trong lòng anh.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Viên Duy đi lên cầu thang, cúi đầu xuống: “Làm việc mà thằng đàn ông nào cũng muốn làm.”
Tô Hữu Điềm run lên, cả bộ óc đều tê dại, gần như không có bất cứ một tri giác gì.
Mãi sau, suy nghĩ của cô mới từ từ xoay chuyển.
Cô quay đầu đi, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống.
“Anh chưa từng ép buộc em bao giờ mà.”
Viên Duy đặt cô lên giường, mềm nhẹ hôn lên nước mắt cô, lời nói lại lạnh lẽo khôn cùng.
“Đừng hận anh.”
Tô Hữu Điềm bị anh đặt lên giường, mái tóc đen nhánh xõa tung, dưới ánh trăng nhìn giống như yêu quái nước, mờ ám quấn lấy đầu ngón tay Viên Duy.
Màu mắt Viên Duy trầm xuống, anh luồn ngón tay vào mái tóc đen nhánh của cô, giọng nói còn nhẹ hơn cả ánh trăng:
“Qua đêm nay, chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau.”
Nói đoạn, tay anh rờ lên khuy áo trước ngực Tô Hữu Điềm.
Hô hấp Tô Hữu Điềm nghẹn lại, không cầm được giữ lấy tay anh:
“Anh có thể chỉ cọ bên ngoài thôi không vào trong được không?”
Viên Duy khựng lại, áp trán xuống: “Không thể.”
Nếu như nụ hôn trước đó là đau đớn thì nụ hôn hiện giờ lại nồng đượm những dịu dàng và trân trọng.
Tô Hữu Điềm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy ánh trăng dẫu mềm nhẹ cũng không thể sánh bằng điều này, cô nhắm mắt lại, ngực lên xuống kịch liệt.
Cô không biết tại sao lại thành ra thế này, rõ ràng...rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng ở bên Viên Duy đến đầu bạc răng long, nhưng cô lại chưa từng nghĩ tới quá trình lại như thế này.
Sau này, dù cô có ở bên Viên Duy thì cuộc sống cũng chỉ là vô tận những không tin tưởng và đau khổ.
Cô thực sự không thể tin được, lựa chọn cho nửa đời sau của mình lại đi đến kết quả này.
Oán Viên Duy ư?
Anh chỉ là bị “chính cô” làm cho phát điên.
Oán chính mình ư?
Cô căn bản không biết bất kì cái gì đã phải nhận lấy hậu quả như thế.
Tô Hữu Điềm nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen, đáy mắt cô mờ mịt, lúc thì phủ ngập những bông tuyết phản chiếu sắc màu, lúc thì chập chùng bóng hình Viên Duy.
Ngực như bị bóng đêm vô biên đè nặng lên, từng chút từng chút ăn mòn máu thịt cô, cả người cô lạnh toát, hít thở khó nhọc, chỉ cảm thấy trên mặt khô róc, lập tức lại bị thứ chất lỏng tươi mới mặn chát phủ lấy, hết lần này tới lần khác cọ rửa, đau đến độ lòng cô như nứt ra.
Hoàn toàn yên lặng.
Không biết từ lúc nào, Viên Duy chậm rãi nâng người dậy, hai tay chặn hai bên má cô, lặng thinh nhìn cô.
Tô Hữu Điềm mở to mắt, định nói gì đó, lại cảm thấy cổ họng như bị dao cứa, cô nhướng mày.
Viên Duy lau đi nước mắt trên mặt cô, ôm lấy cô, sau đó đút cho cô một ngụm nước.
Dòng nước lạnh băng tuột vào họng, Tô Hữu Điềm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Cô dựa vào lòng Viên Duy, cúi đầu im lặng.
Viên Duy lấy chăn quấn người cô lại.
Lúc một lần nữa mở miệng, giọng anh cũng khản đặc: “Em thật biết làm thế nào đâm thấu lòng anh.”
Tô Hữu Điềm cứng người, biết Viên Duy đang đau lòng.
Ngực như có mật ngọt lướt qua, vết thương vừa đau vừa ngứa.
Cô hít mũi, không nói gì.
Viên Duy ôm cô vào lòng, cẩn thận hôn lên môi cô, hơi thở nóng bỏng lưu chuyển giữa hai người.
“Xin lỗi.”
Tô Hữu Điềm giương mắt nhìn anh.
Viên Duy nói: “Anh không nên như vậy với em, nhưng lòng anh như muốn nứt ra vậy. Vừa nghĩ tới chuyện em rời khỏi anh, anh chỉ hận không thể vò nát em, sau đó nuốt vào bụng, như vậy em sẽ mãi mãi không thể rời khỏi anh.”
Tô Hữu Điềm nhìn lồng ngực trần trụi của anh, bên trên vẫn còn vết sẹo bị thương hồi ngồi tù, nhỏ bé, chằng chịt, như hằn lên trái tim cô.
Cô lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói từ đâu.
Cô và Viên Duy đã là một nút thắt không thể gỡ được.
Dù cô có nói thế nào đi chăng nữa, Viên Duy cũng sẽ không tin cô.
Anh cố chấp với giấc mơ của mình đến vậy, giống như chim sợ cành cong, nhất cử nhất động của cô đều có thể khiến anh như lâm đại địch.
Chỉ khi cô theo anh đến tận cùng, anh mới gỡ khỏi được khúc mắc.
Sau này, đeo theo gông cùm xiềng xích như vậy, cô thực sự muốn sống như thế đến hết đời sao?
Viên Duy thở dài, ôm cô vào lòng, nói: “Từ nay về sau, anh sẽ không ép buộc em nữa, trừ phi em rời khỏi anh.”
Tô Hữu Điềm gác cằm lên vai anh, híp mắt, chỉ cảm thấy cả thân xác lẫn tinh thần đều mệt nhoài.
Viên Duy xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, anh không dọa em nữa.”
Tô Hữu Điềm mở mắt, đôi mắt khô khốc vô cùng.
Cô nhắm mắt lại, hơi thở dần thả lỏng.
Trước khi ý thức rơi vào cơn mê, cô như nghe thấy tiếng Viên Duy thở dài.
Hơi thở dài như hóa thành gió đêm, thổi vào lòng cô, vấn vương quấn quít lấy bi thương xoắn bện trong lòng cô, cuối cùng biến thành một nút thắt không thể tháo gỡ.
Sáng hôm sau, cô mơ mơ màng màng mở mắt, thấy xung quanh lạ hoắc.
Cô cả kinh, vội vàng ngồi dậy, bỗng phát hiện ra đây là gian phòng nghỉ trong phòng làm việc của Viên Duy.
Đầu giường đặt nước ấm, cuối giường có quần áo mới.
Cô chậm rãi đứng dậy, xương khớp cả người như bị đập tan rồi dựng lại, hơi nhúc nhích thôi cũng phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cô vuốt vuốt cổ họng vẫn đang đau, thở dài.
Lúc thay quần áo, cô làm như không thấy vết tích trên người mình, trong phòng không có gương, cô cũng không biết mình hiện giờ chật vật đến mức nào.
Vừa định mở cửa thì bên ngoài vọng vào tiếng quải trượng gõ lên mặt sàn, vừa nặng nề vừa vang vọng.
Tiếp đó là một giọng nói khàn khà:
“Rốt cuộc cậu đã đưa bố và anh cậu đi đâu!”