Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô nghiêng người, cẩn thận nghe.
Bên kia, Viên Duy dường như không nói gì, Viên Chấn ho hai tiếng, nói tiếp:
“Có phải cậu thấy ta già rồi nên bắt đầu coi trời bằng vung không?”
Tô Hữu Điềm nhíu mày, dán tau lên cửa.
Viên Duy nói: “Ngài vẫn luôn nói cháu không có tình cảm gia đình, cháu cảm thấy đây là một cơ hội bù đắp rất tốt.”
“Bù đắp?”
Viên Chấn cười lạnh: “Bù đắp cái rắm! Ta tuy già nhưng chưa đến mức hồ đồ! Cậu có giỏi thì nhằm vào ta ấy, cầm tù một con ma ốm với người sống thực vật thì có bản lĩnh gì?”
Tiếp đó là tiếng vải vóc ma sát.
Có vẻ như là Viên Duy bắt tréo chân, anh từ tốn nói:
“Cháu đã mời bác sĩ và y tá giỏi nhất chăm sóc cho họ rồi, ngài cứ yên tâm, dù cháu có xảy ra chuyện họ cũng sẽ không sao cả.”
Viên Chấn nghiến răng: “Đừng nói lời vô nghĩa với ta, ta giấu họ kĩ như vậy, cậu vẫn có thể tìm ra, chỉ sợ đã tốn không ít công sức phải không. Nói đi, cậu đã mua chuộc người nào của ta?”
“Mua chuộc?” Viên Duy nhướng mày: “Cháu cảm thấy nên gọi là bò gian tà theo chính nghĩa thì đúng hơn.”
Viên Duy dồn dập thở hổn hển, Tô Hữu Điềm ở trong phòng nhỏ cũng có thể nghe thấy tiếng phát ra từ lồng ngực ông ta.
Giọng Lý Nham vang lên: “Ngài Viên, ngài bớt giận.”
Quải trượng gõ hai cái lên sàn, Viên Chấn hít một hơi thật sâu, cười lạnh nói: “Được, được lắm, không hổ là con sói con một tay ta bồi dưỡng nên, biết mua chuộc người khác rồi. Có điều, cậu nhớ cho kỹ, cậu có giam giữ cha con chúng nó trong tay cũng vô dụng. Ta có thể vứt bỏ cậu thì cũng có thể vứt bỏ chúng! Mà cậu...”
Viên Duy thở ra một hơi, Tô Hữu Điềm như ngửi thấy được cả mùi thuốc lá như có như không.
Cô nhíu mày, nhịn không được đặt tay lên nắm cửa.
Viên Duy nói: “Ngài nghĩ nhiều rồi, để ngài không nhọc lòng, cháu đã dừng mọi hoạt động của cô ấy, không có sự đồng ý của cháu, chỉ sợ từ nay về sau ngài cũng chẳng có cơ hội được nhìn thấy cô cháu dâu này.”
Tô Hữu Điềm cả kinh, bàn tay đặt trên nắm cửa run lên.
Dừng hết mọi hoạt động của cô?
Tức là, cô coi như đã rút lui khỏi giới rồi?
Cô mím chặt môi, nhất thời lòng dạ có chút rối bời.
Rõ ràng mình cũng không thích làm diễn viên, nhưng nghe thấy mình bị động dừng hết mọi hoạt động, cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Điều này có phải chứng tỏ, về sau cô chỉ có thể hoạt động trong tầm kiểm soát của Viên Duy thôi không, không có tự do của chính mình, lẽ nào sau này cô chỉ có thể làm một con chim hoàng yến?
Cô buông lỏng tay, ngồi phịch xuống đất, nhịn không được lẩm bẩm nói:
“Toi rồi toi rồi, mình lần này thành nữ chính “Hào môn cấm luyến: Tổng tài ngược mị nhẹ nhẹ thôi” thật rồi.”
Lát sau, Viên Chấn thở dài một tiếng: “Ông già ta lớn tuổi rồi, không có sức lực cãi nhau với đám tiểu bối các cậu. Viên Duy, cậu tự giải quyết cho tốt đi.”
Tiếp đó, Lý Nham gọi: “Ngài Viên, chầm chậm thôi.”
Tiếng mở cửa vang lên, hai người họ có vẻ như đã đi rồi.
Tô Hữu Điềm không còn gì luyến tiếc nữa trên đời nữa, xoắn lấy tóc mình.
“Mình bị Viên Duy cầm tù rồi, trong truyện không phải còn có nam phụ cứu vớt sao? Nam phụ của mình đâu? Nam phụ của mình đâu!”
Vì sao ngoài Viên Duy ra, không ai thưởng thức được sự chân thiện mỹ của cô vậy?
Cô còn đang lẩm bẩm thì giọng Viên Duy lạnh nhạt truyền tới.
“Ra đi.”
Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô lề rề đứng dậy, đặt tay lên nắm cửa, vẫn do dự không biết có nên ra gặp Viên Duy không.
Sau đêm qua, cô phát hiện ra Viên Duy không chịu nghe bất cứ điều gì hết, mình cũng không có tâm trạng sức lực gì mà thương lượng, huống hồ Viên Duy đã kéo cô ra khỏi giới, dù sao cô cũng phải thể hiện thái độ điển hình của nữ chính truyện ngược, lạnh lùng một chút, đứng đắn một chút.
“Ra ăn cơm.”
Cơm?
Tô Hữu Điềm mở bật cửa ra.
Trong phòng làm việc, Viên Duy ngồi sau mặt bàn dài rộng, trước mặt bày đủ các loại văn kiện. Anh mặc tây trang đen, sơ mi trắng bên trong lộ ra một góc, gốc râu ngắn ngủn lớm chớm trên cằm, vừa nói chuyện với Viên Chấn xong, vẻ băng lạnh trên mặt còn chưa rút hết.
Tô Hữu Điềm ngần ngừ đứng tại chỗ.
Viên Duy ngước mắt, con ngươi hệt như mặt nước gợn sóng.
“Ăn cơm đi.”
Vừa nói, anh vừa ấn tắt đầu thuốc lá, nhấc cái lồng cơm trên bàn ra.
Mùi cháo và dưa cải bay thẳng vào mũi Tô Hữu Điềm, cô từ từ ngồi xuống đối diện Viên Duy, mới bỏ một miếng cháo vào miệng, mắt đã trợn to.
Cô lập tức nếm ra được đây là cháo Viên Duy tự tay nấu.
Đã lâu không được ăn đồ Viên Duy nấu, cô còn đang nhớ nhung nữa kìa.
Cô dùng thìa quấy quấy hạt gạo trắng mềm trong bát, chẳng biết tại sao miệng cứ đăng đắng mà trong lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào, hai mùi vị đập vào nhau, kích thích khiến mắt cô tự nhiên đỏ lên.
Cô hít mũi, bưng bát cháo lên húp hết vào miệng.
Viên Duy buồn cười nhìn cô: “Đừng vội, ăn chầm chậm thôi.”
Tô Hữu Điềm lau miệng, nguýt Viên Duy: “Đừng tưởng một bát cháo là có thể mua chuộc được em, em không dễ lừa vậy đâu!”
Viên Duy nhếch miệng, nghiêng người về phía trước, con ngươi như một hồ nước dập dờn, dịu dàng bọc lấy Tô Hữu Điềm.
“Dùng cháo cả đời thì sao?”
Cô ngạc nhiên, vội quay đầu đi.
“Em là loại con gái chết vì ăn chắc? Lại nói, nếu anh không dừng hết mọi công việc của em, em muốn mua bao nhiêu đồ ăn mà chẳng được chứ.”
Môi Viên Duy mím lại, anh ngả người tựa ra sau, cụp mắt xuống, nói:
“Anh không yên tâm để em tới nơi anh không nhìn thấy.”
Tô Hữu Điềm nhíu mày: “Vậy anh cứ muốn theo dõi em vậy sao?”
Viên Duy im lặng nhìn cô, ngầm thừa nhận.
Tô Hữu Điềm tức giận, chỉ cảm thấy càng lúc càng không thể nói lý với anh, cô tức đến lồng ngực phập phồng không ngừng được: “Sao anh lại trở nên thế này, anh không còn là Viên Duy mà em biết nữa rồi.”
Viên Duy trước đây dịu dàng săn sóc, dù không nói ra những lúc nào cũng nghĩ cho cô, mà Viên Duy hiện giờ thì bá đạo, ích kỷ, mình ta là nhất!
Viên Duy sững người, anh quay đầu đi, như đang nhìn công trình kiến trúc ngoài cửa sổ, cũng như chẳng nhìn gì cả.
Tô Hữu Điềm biết mình đã lỡ lời, ngước nhìn gò má lạnh lùng của anh, nhìn đoi mắt anh yên lặng đăm đăm ngó vào khoảng không, chỉ cảm thấy mũi cay cay.
Tuy Viên Duy thay đổi, nhưng cũng đều là do hoàn cảnh cả, anh phải đối mặt với sự không chế cực mạnh của Viên Duy, còn phải đối mặt với môi trường anh lừa tôi gạt của thương trường, nếu không thay đổi, sớm đã bị nuốt chửng không chừa chút cặn nào rồi.
Cô cắn môi, vừa định xin lỗi, Viên Duy đã quay đầu lại, con ngươi phản chiếu hình bóng cô:
“Anh thay đổi cũng không sao, chỉ cần em vẫn là em là được.”
Giọng anh tuy nhẹ nhưng lại giống như búa tạ nện vào tim Tô Hữu Điềm, trước mắt cô chấn động, cảm thấy lòng mình như bị Viên Duy bóp chặt, vừa chua xót vừa đau đớn, hoặc như bị tình yêu của anh ngập đầy đến căng trướng. Trong nháy mắt, đau đớn và ấm áp như đồng thời nghẹn ứ trong cổ cô, khiến cô không nói nổi thành lời.
Viên Duy dang hai tay ra với cô, Tô Hữu Điềm hơi khựng lại, tiếp đó òa khóc trèo qua bàn làm việc, nửa quỳ ôm lấy cổ anh.
Viên Duy thở dài, vỗ lưng cô, nhẹ nhàng nói:
“Chỉ cần em còn ở bên anh, em hận anh thế nào cũng được.”
Tô Hữu Điềm hít mũi, thỏ thè: “Anh thế này không phải là ngược em mà là ngược chính mình đấy.”
Lồng ngực Viên Duy rung lên, anh quay đầu, đặt một nụ hôn đầy trân trọng lên má Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm bưng lấy hai gò má anh, cảm nhận được độ cong trên mặt anh càng ngày càng gầy đi, nhìn chóp môi hơi vểnh lên của anh, nhịn không được nhắm mắt lại.
Môi Viên Duy ấm áp, khô ráo, giống như một chiếc lá phong khô héo, Tô Hữu Điềm sợ mình chỉ hơi mạnh một cái thôi cũng sẽ khiến nó nát vụn, nước mắt trượt vào giữa môi hai người, cảm giác như nụ hôn cũng trở nên mặn chát.
Bàn tay ôm lấy eo cô càng lúc càng siết chặt hơn, cô gần như đè lên người Viên Duy, lát sau, cô thở hổn hển nhìn anh, Viên Duy lau vết nước trên môi cô, nhỏ giọng nói:
“Anh cam đoan với em, cả đời này chỉ yêu mình em. Nếu em lo lắng, anh có thể kết hôn với em.”
Kết...kết hôn?
Tô Hữu Điềm ngây ra.
Kết hôn ư...Trên giấy hôn thú cũng chẳng phải tên cô, kết hôn có ý nghĩa gì chứ.
Cô hơi chán nản, lắc đầu không nói gì.
Viên Duy ôm cô, lặng im nhắm mắt.
Mấy ngày sau đó, Viên Duy luôn dẫn cô theo người, bất kể là đi làm hay đi công tác đều chỉ hận không thể buộc luôn cô lên người, đi tới đâu mang theo tới đó.
Lâu dần, Tô Hữu Điềm vậy mà cũng thành quen, cô thường an ủi mình, vậy cũng tốt, không phải chỉ là chuyển sang chỗ khác ăn ngủ thôi sao, thời gian không phải vẫn trôi qua đó sao?
Chửi bới trên mạng đối với cô dường như biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là một loạt những chủ đề liên quan đến Nghê Thu Vũ.
Hot search mỗi ngày đều bị tin tức về Nghê Thu Vũ chiếm đóng, trang đầu của trang tin tức đều dùng từ “Kinh hoàng” để thể hiện cảm nhận của mình.
“Kinh hoàng! Nghê Thu Vũ rời khỏi giới giải trí?!”
“Lý do khiến Nghê Thu Vũ buông mình rời khỏi giới giải trí!”
“Tin độc quyền, Nghê Thu Vũ bao nuôi hai thịt tươi nhỏ!”
Tô Hữu Điềm xem hot search, vừa ghen tị vừa suy nghĩ, Nghê Thu Vũ thật sự sắp đi rồi, cũng không biết sau đó cô ấy sẽ chuyển sang thế giới kế tiếp hay là về nhà nữa.
Cô không giống Nghê Thu Vũ, cô không có mục tiêu gì cả, cũng không có động lực, gần như mỗi ngày đều mơ mơ màng màng ở bên Viên Duy, lặng lẽ nhìn anh làm việc, lặng lẽ nhìn anh mở họp.
Ban đầu còn có người kín đáo phê bình chuyện Viên Duy đưa cô đi làm, nhưng về cơ bản Tô Hữu Điềm chưa từng lên tiếng gì, lâu dần, người ta cũng chẳng buồn nói đến nữa.
Dần dần, Viên Duy thấy cô càng ngày càng trầm lặng, lông mày anh cũng càng ngày càng nhíu chặt.
Có lần, anh nhận một cuộc gọi, sau khi cúp máy, anh đột nhiên nói với cô: “Anh dẫn em đi gặp một người.”
Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô nhìn Viên Duy, cổ họng đã lâu không nói gì hơi khản đặc: “... Ai kia?”
Viên Duy ngước mắt, cảm xúc nơi đáy mắt kết thành băng, anh nhếch miệng:
“Có lẽ em quên rồi.”
Tô Hữu Điềm khó hiểu nhìn anh.
Sau đó, anh lái xe đưa cô ra ngoại ô.
Tô Hữu Điềm nhìn hai bên đường dần trở nên vắng vẻ, không khỏi hỏi: “Rốt cuộc là đi đâu vậy?”
Viên Duy nói: “Đi xem Lý Hải Dương.”
Lý Hải Dương?
Tô Hữu Điềm cẩn thận lục lọi kí ức, chợt nhớ ra, Lý Hải Dương chính là tên “súc sinh” mà Tiền Lợi Viễn nhắc tới, trước đây đã ném chết “Quả Quýt”, còn hại Viên Duy phải vào tù.
Viên Duy nói đi gặp hắn, lẽ nào hắn thật sự ở trong tay Viên Duy?
Nghĩ đến tính cách có thù tất báo của Viên Duy, cô nhất thời sợ run.
Xe chầm chậm lắc lư, Tô Hữu Điềm ngồi mà mơ màng, mí mắt dần nặng trĩu.
Viên Duy đắp chăn cho cô: “Ngủ một lúc đi, sẽ tới ngay thôi.”
Tô Hữu Điềm gật đầu, lơ mơ mở hờ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, làm thế nào cũng không ngủ được.
Mất một lúc lâu, đi đến một nơi rất xa, cô trông thấy xa xa có một công xưởng bỏ hoang, xung quanh có vài người đàn ông cường tráng trông bên ngoài, nhìn ra xung quanh.
Dường như trông thấy xe Viên Duy, một người đi vào báo một tiếng, lát sau, một người đàn ông đeo kính đi ra.
Tô Hữu Điềm bật thẳng người ngồi dậy, chỉ vào người kia, nói không nên lời.
“Anh ta... Anh ta là...!”
Đó không phải là Lý Nham sao?
Sao Lý Nham lại ở đây?
Y phát hiện ra chỗ này, chuẩn bị phản kích Viên Duy, hay y chính là...người của Viên Duy?
Tô Hữu Điềm nghĩ tới đây, không khỏi nhìn về phía Viên Duy.
Viên Duy không nói gì, mở cửa cho cô xuống xe, sau đó nắm chặt tay cô đi về phía trước.
Lý Nham mặc tây trang thẳng thớm, rảo bước qua, trên mặt treo nụ cười khéo léo:
“Viên tổng.”
Nói đoạn, y quay sang cô gật đầu: “Thịnh tiểu thư.”
Viên Duy: “Sau này đừng gọi cô ấy là Thịnh Hạ nữa.”
Lý Nham ngạc nhiên, ngay sau đó cười: “Cô Viên.”
Vẻ mặt Viên Duy hơi dịu xuống.
Tô Hữu Điềm không nói gì, chẳng trách người này lại dễ lăn lộn trà trộn như vậy, hóa ra là rất có mắt.
Viên Duy nói: “Anh ta hiện giờ làm việc cho anh.”
Tô Hữu Điềm hỏi: “Anh ta không phải ở chỗ ông nội anh sao?”
Lý Nham đẩy gọng kính, mỉm cười: “Tôi bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi, làm việc cho Viên tổng mới có tiền đồ.”
Thật sao, giờ cô mới biết bố và anh trai Viên Duy rốt cuộc bị đưa đi như thế nào.
Lý Nham đi trước dẫn đường, Tô Hữu Điềm nắm thật chặt tay Viên Duy, đi trong công xưởng lạnh lẽo. Cô ngẩng đầu nhìn những món máy móc bị bỏ hoang, cảm thấy gỉ sắt nâu đỏ nhìn chẳng khác gì máu khô, dày đặc làm đau mắt cô.
Lý Nham nói: “Mấy thằng nhóc kia rất ngoan, chỉ có Lý Hải Dương vẫn luôn cứng đầu, lần này hắn thừa dịp lính canh thất thần đã đâm đầu vào tường.”
Tô Hữu Điềm trợn to mắt, cô không thể tin nổi nhìn bóng lưng Lý Nham. Một mạng người mà qua miệng y sao lại nhẹ nhàng đến vậy?
Cô không sao tưởng tượng được, một người phải đau khổ đến mức nào mới đâm đầu vào tường.
Mà người gây nên tất cả những đau đớn ấy, có lẽ không phải Lý Nham mà là...
Cô không khỏi đưa mắt nhìn sang Viên Duy, mặt Viên Duy không chút thay đổi, dường như những lời này chẳng thể khiến lông mày anh động đậy được phân nào.
Viên Duy thay đổi thật rồi, trước đây anh không thế này...
Tô Hữu Điềm nhìn anh có chút xa lạ, tay dần buông lỏng.
Viên Duy cúi đầu nhìn cô, lòng bàn tay ngầm tăng thêm lực, dùng sức như muốn bóp nát xương tay cô vậy. Anh nắm chặt lấy tay cô hệt như chỉ sợ một thoáng thất thần, cô sẽ chạy mất thôi vậy.
Dường như ý thức được bầu không khí nặng xuống, Lý Nham quay lại cười với Tô Hữu Điềm: “Cô bị dọa sợ à, thực ra cũng không phải tổn thương gì nặng đầu, trên đầu hắn nổi lên một cục u sưng thôi, bọn tôi tìm bác sĩ xem cho hắn rồi.”
Tô Hữu Điềm thở phào nhẹ nhõm, cô quay đi, không nhìn Lý Nham.
Sau khi tỉnh táo lại, cô nghĩ bụng, mấy ngày nay bị Viên Duy chọc thành thánh mẫu mất rồi, bao nhiêu bệnh chung của nữ chính đều tập hợp hết mình, vậy không được.
Ba người đến trước một cánh cửa, Lý Nham nói: “Họ ở trong.”
Nói đoạn, y móc từ trong túi ra một cái khăn tay, đưa cho Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm khó hiểu nhìn y.
Lý Nham cười, nói: “Cầm đi, chút nữa cô sẽ dùng đến đó.”
Tô Hữu Điềm nghĩ Viên Duy đang bên cạnh cũng chẳng hiểu là chuyện gì, bèn vươn tay nhận lấy.
Vừa thò tay ra, Viên Duy đã kéo móng vuốt cô sang một bên, lấy khăn tay trong túi áo mình ra, đặt vào lòng bàn tay cô.
Lý Nham không nói gì, thu tay về, cười nhìn họ.
Cửa vừa mở ra, Tô Hữu Điềm lập tức biết công dụng của chiếc khăn tay, bởi vì bên trong thật sự là...quá hôi thối.
Cô vội vàng bịt khăn tay lên mũi, nheo mắt lại, bốn mặt tường trong phòng đều là xi măng, ngoài ra không có gì khác.
Có bốn người, nằm la liệt, ánh mắt mê mang, vẻ mặt ngây ngô, thấy ánh sáng cũng không chút phản ứng.
Chỉ có một người là ngồi ngay ngắn.
Trên đầu hắn quấn băng gạc, sắc mặt trắng bệch, môi mím chặt, nhìn thấy Viên Duy, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó khàn khàn hừ lạnh một tiếng.
Tô Hữu Điềm nhận ra đó là Lý Hải Dương.
Lúc còn là Quả Quýt, cô và hắn không mấy khi trông thấy nhau, nhiều năm vậy rồi, trên mặt hắn hằn ra rất nhiều vết nhăn, thoạt nhìn còn già hơn Viên Duy chục tuổi.
Cô đoán, trong khoảng thời gian trốn đông trốn tây, hắn sống cũng không tốt đẹp gì.
Vẻ mặt Viên Duy không cảm xúc, anh cụp mắt: “Muốn tự sát?”
Lý Hải Dương hừ lạnh, há miệng, đôi môi nứt nẻ rỉ ra chút máu.
“Mày còn sống tốt lành vậy, sao tao có thể tự sát?”
Nói đoạn, tầm mắt hắn chuyển sang Tô Hữu Điềm, ánh mắt chợt sáng ngời, định đứng lên, lại lảo đảo.
“Ồ! Đây không phải chính là con ghệ của mày sao? Thế nào, hai đứa chúng mày ở chung với nhau rồi?”
Tô Hữu Điềm nhíu mày, cảm thấy kẻ này vẫn đáng ghét như trước.
Viên Duy nói: “Xem ra mày vẫn không hối cải.”
Lý Dương cười khẩy: “Tao hối hận cái rắm! Mày không phải là cá ươn trở mình sao? Nếu là mười năm trước, tao đã đánh mày một trận đến mẹ mày cũng không nhận ra rồi!”
Tô Hữu Điềm nghiến răng, hận không thể đập vỡ đầu chó của hắn.
Viên Duy kéo Tô Hữu Điềm ra sau, không nhanh không chậm nói: “Thả bốn tên còn lại ra ngoài đi.”
Lý Nham nghe mà sững sờ: “Không phải đã nói là nhốt tạm một tháng trước đã sao? Còn chưa tới hai mươi ngày mà?”
Viên Duy nhếch miệng: “Chúng ăn đủ đau khổ rồi.”
Lý Nham gật đầu, y khoát khoát tay, có người tự động lôi mấy tên kia ra.
Thật sự là lôi ra, như kéo xác vậy. Lúc đi qua bên cạnh Tô Hữu Điềm, cô thậm chí còn ngửi được cả mùi bốc lên từ chúng.
Cô nhíu chặt mày, vội vàng vùi mặt vào lòng Viên Duy.
Viên Duy cởi áo khoác ra bao lấy cô, một tay vỗ lưng cô, một tay che trước mặt cô.
Lý Hải Dương nhìn căn phòng trống trải, cơ mặt giật giật, hắn định nói gì đó, lại cười lạnh:
“Sao nào, mày cho rằng giam tao một mình ở đây, tao sẽ chịu thua sao? Ta đ*t cả nhà mày! Ông nói cho mày biết, trước đây tao từng hôn con bé này, còn làm bà ngoại mày tức chết đấy, tao đ*o thua!”
Tô Hữu Điềm vùi mặt vào ngực Viên Duy, nghe vậy không khỏi cả kinh, theo bản năng muốn ngẩng lên.
Bàn tay Viên Duy ấn đầu cô lại, không cho cô ngẩng lên.
Tô Hữu Điềm chỉ có thể cảm nhận lồng ngực anh rung lên.
“Đóng cửa. Không có lệnh của tôi, không được mở.”
Lý Nham gật đầu, cửa sắt rầm một tiếng đóng lại.
Viên Duy không đưa cô rời khỏi ngay, Tô Hữu Điềm thắc mắc ngẩng lên nhìn anh.
Viên Duy một tay giữ đầu cô, một tay cắm túi, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Lát sau, cửa sắt đột nhiên vang ầm một tiếng.
Lý Hải Dương ở bên trong gào thét:
“Viên Duy! Đồ nhát cáy nhà mày! Có giỏi thì đánh với tao một trận xem!”
Tô Hữu Điềm sợ hết hồn, tiếp đó, Lý Hải Dương lại gào tiếp:
“Thằng cháu nội khốn kiếp, thứ tạp chủng! Mày có giỏi thì thả tao ra!”
“Viên Duy, mày nghe cho kĩ, tao từng hôn con ghệ mày! Mày qua đánh tao xem!”
Từng tiếng chửi rủa chói tai xa xả vọng ra, chân mày Viên Duy chẳng động đậy chút nào, khóe miệng thậm chí còn ẩn hiện ý cười.
Tô Hữu Điềm biết, Lý Hải Dương càng hung hăng thì chứng tỏ hắn càng sợ hãi.
Cô nhìn khuôn mặt tươi cười của Viên Duy, nghe tiếng dã thú gào rống bên trong, vậy mà lại không biết rốt cuộc là ai đáng sợ hơn ai.
Quả nhiên, cửa sắt bị Lý Hải Dương đập càng lúc càng rung mạnh, thậm chí còn có vết lồi nổi lên, Tô Hữu Điềm nhìn mà cõi lòng run sợ.
“Viên Duy! Mở cửa ra!”
Giọng Lý Hải Dương dần trở nên yếu ớt, thậm chí còn bắt đầu khàn khàn.
Viên Duy xem đủ rồi, quay đầu, bịt tai cô:
“Đi thôi.”
Tô Hữu Điềm ngơ ngác được anh dẫn đi, tuy tai đã bịt lại nhưng trong đầu tựa hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng cửa sắt rung chấn liên hồi, và cả tiếng kêu rên tê tâm phế liệt.
Quay lại xe rồi, cô vẫn chưa hồi được thần.
Viên Duy châm một điếu thuốc, rít một hơi, sau đó vươn tay ra ngoài xe, để nó từ từ cháy.
“Sao vậy, cảm thấy anh quá đáng?”
Tô Hữu Điềm lắc đầu, nói: “Em không trải qua những gì anh gặp phải nên chẳng có gì để phán xét hết.”
Viên Duy nhìn đốm lửa trên đầu ngón tay, nhàn nhạt nói: “Không phải, em có trải qua, em quên rồi thôi.”
Tô Hữu Điềm nhìn mặt anh, hỏi: “Thật sự là em quên rồi hay là em chưa từng trải qua?”
Viên Duy quay đầu, nói: “Em luôn nói anh không tin em, nhưng em cũng đã có tin anh bao giờ.”
Tô Hữu Điềm á khẩu.
Cô mấp máy môi, hỏi: “Lý Hải Dương nhắc đến bà ngoại, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nhắc tới bà ngoại, cô nhớ tới khuôn mặt tươi cười từ ái của bà, cảm thấy lồng ngực đau buốt. Nếu bà ngoại thật sự bị Lý Hải Dương làm tức chết, vậy hắn chết chẳng có gì đáng tiếc.
Viên Duy rít một hơi khói, từ từ nheo mắt lại như hồi tưởng điều gì, yết hầu khẽ động, giọng nói cũng biến thành khàn khàn:
“Sau khi Quả Quýt chết, anh đã tìm đến nhà mấy tên đó, sau đó làm ầm ĩ một trận. Chúng cam đoan không bao giờ gây sự với anh nữa, không ngờ lúc anh lên thị trấn học cấp ba, ngoại ở nhà một mình đã bị chúng tới gây sự. Ngoại vì muốn để anh tập trung học tập nên chưa từng nói với anh, một đêm nọ xảy ra xung đột, sau đó bệnh tim đột phát...”
Môi Tô Hữu Điềm run lên, cô vươn tay qua phủ mu bàn tay Viên Duy.
Viên Duy nhìn đầu ngón tay rung rung khiến tàn thuốc rơi xuống, thở dài một hơi: “Anh và mẹ lúc đó tưởng rằng chỉ là bệnh tim bình thường, người trong thôn cũng không biết chân tương, chôn ngoại đi. Anh theo mẹ chuyển đến nơi mẹ làm việc. Sau khi chuyển trường đã hút thuốc rất nhiều... Sau đó thì gặp em.”
Tô Hữu Điềm cúi đầu, nước mắt rơi lên mu bàn tay Viên Duy. Cô cắn môi không nói lời nào.
Giờ cô mới biết, dưới vài câu chữ chẳng mấy để tâm của mình là nỗi đau lớn đến mức nào của Viên Duy.
“Gần đây anh điều tra lại mới biết năm đó chúng đã gây ra chuyện vô liêm sỉ như vậy.”
Tô Hữu Điềm nghiến răng: “Chúng chết không đáng tiếc!”
Viên Duy lấy lại tinh thần, anh bóp tắt đầu thuốc lá, quay sang xoa đầu cô: “Hiện giờ anh chỉ có em thôi, Điềm, dù thế nào cũng đừng rời khỏi anh.”
Tô Hữu Điềm ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên Viên Duy gọi tên cô, tuy chỉ có một chữ, nhưng lại ngọt như mật đường, tràn trề chảy tới từng mạch máu từng sợi dây thần kinh của cô, khiến tim cô cũng từ từ tan ra.
Lúc trở về, Viên Duy nhìn đường, lơ đãng hỏi: “Nghê Thu Vũ sắp đi rồi phải không?”
Tô Hữu Điềm lướt Weibo: “Chắc vậy, cô ấy không nói với em, nhưng cũng chỉ trong một hai ngày tới thôi.”
Viên Duy gật đầu, mắt hơi nheo lại.