Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Sau một đêm lăn lộn, Thích Yếm khát khô cả cổ, hắn rời bước đến phòng khách.
Hạ Y Y ngồi ở trên sofa, hai mắt giăng đầy tơ máu.
Thích Yếm dừng lại vài giây, sau đó bước qua như thể không nhìn thấy gì.
“Bộp!”
Hạ Y Y ném gối ôm vào người hắn cho hả giận. Vì uất ức nên không nhịn được bắt đầu chất vấn một hồi: “Thích Yếm, anh có ý gì hả, em đây tính là gì! Anh đừng quên là ai đã đổ sữa nóng lên người anh, là ai hại anh dính mưa sinh bệnh!”
“Anh có biết đó là đồ yêu tinh hại người không hả!”
Lời oán trách của Hạ Y Y bỗng im bặt.
Phi Hồng bước ra với chiếc áo sơ mi của nam trên người, mái tóc vẫn còn ẩm ướt. Cô quấn lấy Thích Yếm một cách tự nhiên: “Trai đơn gái chiếc làm gì thế hả, nói xấu sau lưng em à?”
Cô kiễng chân hôn vào mặt của hắn.
Thích Yếm lạnh lùng trách né: “Cô có biết miệng của mình rất mùi không?”
“Hôi lắm sao?”
Người phụ nữ chớp mắt, sau đó cô há miệng hà một hơi lên gò má của hắn. Mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn hương bạc hà mát lạnh.
Thích Yếm bị tập kích bất ngờ: “Cô làm gì thế!”
“Kiểm chứng miệng thối.” Phi Hồng rất nghiêm trang.
Thích Yếm: “......”
Hắn đè nén cơn tức giận, lạnh lùng nói: “Biến vào trong mặc quần áo cho tử tế!”
Tất nhiên Phi Hồng sẽ không làm theo.
Cô cười hì hì cọ tới cọ lui yết hầu của người đàn ông, ngang nhiên quấn quýt với hắn: “Sao thế, anh không thích em mặc theo kiểu bên dưới trống không à? Vậy anh thích kiểu nào? Em mặc cho anh xem nhé?”
Cô giống như một cô gái nhỏ vừa tranh cãi với bạn trai. Cơ thể nóng hầm hập dựa vào hắn, hai tay dâng lên đóa hoa tươi cùng với tình yêu để dỗ dành hắn vui vẻ.
Giả tạo.
Thích Yếm cười nhạo.
Hệ thống: “Ký chủ, ngươi nhìn nam chính mà xem. Nụ cười ba phần chế giễu, ba phần lạnh nhạt, bốn phần không đặt ngươi vào trong mắt. Kỹ thuật diễn của ngươi quá thất bại rồi đấy.”
Hệ thống đả kích cô không thương tiếc.
Phi Hồng không đồng ý: “Do ngươi chưa nhìn thấy dáng vẻ em trai này kêu rên lẳng lơ mà thôi.”
Hệ thống: “Đệch! Ngươi câm miệng đi!”
Hạ Y Y sống sờ sờ bị bọn họ chọc tức đến mức phải bỏ chạy.
Phi Hồng lười biếng dựa vào bả vai của Thích Yếm: “Kìa, người ta tức phát khóc rồi đấy, anh mau đuổi theo đi.”
Thích Yếm giơ tay đẩy mặt của cô ra, gương mặt của hắn vẫn vô cảm: “Tránh xa tôi ra.”
“Được thôi, như anh mong muốn -----”
Phi Hồng buông tay, xoay người lượn vào trong bếp. Cô mở tủ lạnh, tùy tiện lấy một chai nước khoáng.
Lạch cạch.
Cô trở tay ném ngược ra sau, nắp chai rơi trúng vào trong thùng rác ở góc bếp.
“Quá chuẩn!”
Cô huýt sáo khen ngợi chính mình.
Thích Yếm không tiến vào mà chỉ đứng ở cạnh cửa nhìn cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối. Phi Hồng đứng dựa vào tủ lạnh, chân dài giao nhau. Cô uống nước một cách chậm rãi, hai mắt ngẩn ngơ, môi đỏ yêu diễm.
Khoảng cách 3,7 mét.
Phi Hồng phát hiện ra một chi tiết rất thú vị. Trừ những lúc thân mật hoặc cô chủ động tới gần, còn lại người này luôn đứng cách xa 3,7 mét và nhìn cô chăm chú. Như thể hai người họ bị ngăn trở bởi một tầng mây, vừa lạnh nhạt lại vừa xa cách.
Khóe môi hơi nhếch lên, cô cũng không có ý định vạch trần.
Buổi chiều hôm sau, khi Phi Hồng đang ở ban công trải nghiệm cuộc sống dưỡng lão.
“Bộp -----”
Một chồng tài liệu ném trước mặt cô.
“Cái gì thế?”
Cô đùa nghịch lọ sơn móng tay, mí mắt không buồn nâng.
“Hám Định Quyền, tên đàn ông mà cô phải câu được.” Giọng điệu của Thích Yếm không có chút cảm tình nào: “Nửa tháng sau Hám phu nhân, mẹ của hắn ta, sẽ tổ chức một bữa tiệc từ thiện. Tôi đã cho người ra tay khiến bộ trang sức phỉ thúy mà bà ta quyên tặng trở thành đồ giả. Đến lúc ấy, cô hãy ra mặt giúp bà ta giảng hòa, để nhà họ Kim bước lên con thuyền lớn của Hám gia một lần nữa.”
“Nhà họ Kim?“. Cô cúi người, mở nắp lọ sơn: “Chẳng phải nhà họ Kim đã bị anh thâu tóm rồi sao?”
Thích Yếm dựa theo sự ủy thác của ông Kim tiến vào tập đoàn. Sau khi chiếm được quyền kiểm soát hội đồng quản trị, hắn biến Kim thị thành một cái vỏ rỗng.
Ông Kim bày mưu tính kế nhiều năm, nhưng lại thua trong tay con sói mà mình tự tay nuôi dưỡng. Ông ta không thể chấp nhận được kết quả này nên quyết định liều mạng với Thích Yếm. Ai ngờ Thích Yếm đã sớm mua chuộc trợ thủ của ông Kim, khiến ông ta phải đối mặt với rèm pha trốn thuế, cuối cùng lĩnh án bảy năm tù. Hội đồng quản trị bắt đầu thay máu từ đây.
Ánh mắt của Thích Yếm di chuyển dọc theo dấu hôn đỏ bừng trên xương quai xanh của cô.
“Bên ngoài đẹp đẽ là thế, nhưng dù là thuyền rách thì bên trong vẫn cắm ba nghìn cái đinh. Hiện giờ nhà họ Kim gặp cảnh rối ren, chắc hẳn Hám Định Quyền sẽ rất vui lòng nhận lấy của hồi môn này. Lần đầu người cầm lái trẻ tuổi lên đài, nếu không có một cuộc chinh phạt lớn mạnh thì sao hắn ta cam tâm cho được?”
Nhà họ Kim và cô chính là mồi nhử.
Một khi Hám Định Quyền dính vào khoản nợ của của Kim gia thì hắn ta đừng hòng có thể thoát thân sạch sẽ, ít nhất hắn ta cũng bị lột sạch một tầng máu thịt.
“Rõ ràng anh muốn khiến cho Hám Định Quyền chết không có chỗ chôn.”
Phi Hồng vừa cảm thán, vừa cẩn thận sơn từng móng tay của chính mình.
“Tôi không có hứng thú với việc giết đàn ông.”
Thích Yếm áp sát lại gần, quen cửa quen nẻo cắn vào cổ của cô.
“Thế thì cô tự tìm đường chết trước đi.”
“Anh đợi chút đã, móng tay của tôi vẫn chưa sơn xong mà......”
Lúc Phi Hồng tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng của người đàn ông đâu rồi. Chỉ có hai chân của cô bị buộc lại và cố định ở trên mặt bàn. Mười móng chân đều được sơn cẩn thận, trong đó có hai móng sơn màu xanh bơ mà người đời còn gọi là màu “nón xanh” [1]. Chắc là người nào đó không thích nên đã ngang nhiên đổi màu xanh bơ thành màu kem việt quất rồi.
[1] Nón xanh/Mũ xanh: Ám chỉ việc bị cắm sừng.
Ôi chao, đồ quỷ hẹp hòi.
Rõ ràng là tự tay hắn đội nón xanh lên đầu chính mình, giờ lại giận chó đánh mèo lên người cô.
Có lẽ vì không thể chấp nhận bộ dáng chơi bời lêu lổng của Phi Hồng nên Thích Yếm đã ép buộc cô bắt đầu kế hoạch.
Việc đầu tiên mà cô cần làm chính là “đi nhận chức” tại tập đoàn Kim Tín của nhà mình.
Thích Yếm biểu hiện như thể cô đã tóm được nhược điểm nào đó của hắn, nên hắn đành tâm không cam tình không nguyện nhả ra 25% cổ phần. Dưới tác động quạt gió thêm củi của hắn, Phi Hồng chính thức trở thành một thành viên trong hội đồng quản trị. Mặt khác, hắn muốn cô phải cố chấp mở một cuộc họp báo, tại đó cô sẽ phô bày khí thế thể hiện cho triển vọng phát triển trong tương lai của Kim Tín.
So với tính cách nhút nhát và sợ phiền phức của Hạ Y Y thì Phi Hồng lại không hề rụt rè khi đứng trước mặt phóng viên. Thậm chí cô còn có hứng thú trêu đùa một cậu trai ở đó, khiến cho đối phương mặt đỏ tai hồng bỏ chạy.
Bầu không khí của buổi họp báo khá tốt, mọi người đều nhận thấy Đại tiểu thư đã thay đổi rất nhiều.
Tại đây, Phi Hồng tiết lộ ba tin tức vô cùng vi diệu.
“Thứ nhất, tôi đang nắm nhược điểm của Thích Yếm nên tạm thời anh ta phải nghe theo lời tôi. Thứ hai, hiện tại tôi đang độc thân và cần tìm một mối liên hôn môn đăng hộ đối nhằm củng cố địa vị của tôi trong tập đoàn. Thứ ba, tôi không bao giờ keo kiệt với đồng minh, chỉ cần có thể giúp tôi thì tôi chắc chắn sẽ cảm tạ hậu hĩnh. Đương nhiên tôi càng quý trọng tấm lòng hữu nghị trong lúc khó khăn này.”
Ban đầu Thích Yếm còn lo lắng cô sẽ bối rối trên sân khấu, kết quả là một đám phóng viên bị cô lừa cho váng cả đầu.
“Cái miệng kia đúng là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.” Hắn lạnh lùng châm chọc.
Sau khi Phi Hồng khuấy đảo mặt ngoài của Kim Tín, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì cô lại bị Thích Yếm kéo đi huấn luyện đặc biệt.
- ---- Phương pháp tốt nhất để quyến rũ Thái tử nhà họ Hám.
Vị này là khách quen trên bìa tạp chí, gia thế cao quý, chơi bời phong lưu. Danh sách ứng tuyển vị trí Thái tử phi dài đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt, song đến giờ Thái tử vẫn chưa lật thẻ bài nào. Thích Yếm đã chuẩn bị chu toàn tại tất cả các địa điểm mà Hám Định Quyền thường xuyên ghé tới. Từ sân golf, sân trượt tuyết, hồ bơi cho đến câu lạc bộ xe thể thao đều đã sắp xếp đầy đủ tai mắt.
Thích Yếm nhận được tin báo từ tay trong: “Hám Định Quyền đi trượt tuyết.”
Lúc này đây hai người bọn họ đang có mặt tại khu trượt tuyết. Phi Hồng đến đảm nhận chức vụ làm cô giáo cho người ta.
Thích Yếm không thích loại hình giải trí dành cho kẻ có tiền như thế này, nhưng hắn vốn là người có dã tâm. Để tạo ra chủ đề yêu thích chung với đối tác, hắn buộc mình phải học nó. Chỉ trong vòng một tuần, hắn đã có thể tự trượt trên đường thẳng cho nên bây giờ rất nóng lòng muốn thử sức với con đường có độ khó cao hơn.
Ban đầu hắn cho rằng Phi Hồng chỉ là con gà cùi bắp, nên còn dự định dạy cô học từ đầu. Kết quả là cô đã cho hắn thấy một loạt những kỹ thuật trượt tuyết cực kỳ đẳng cấp.
Cuối cùng, Thích Yếm cũng hoàn thành đường trượt trung cấp dưới sự hướng dẫn và trêu đùa của cô.
“Dù gì cũng đã đến rồi, sao ánh mắt của anh cứ như muốn ăn thịt người thế?”
Phi Hồng tháo chiếc kính bảo hộ màu đỏ xuống, trên má còn vương vài bông tuyết.
“Yên Yên không nỡ bỏ tôi à?”
Yên Yên [2] là biệt danh mà Phi Hồng đặt cho nam chính. Mặc dù vẻ ngoài của hắn kiêu ngạo khó gần, nhưng mỗi khi cùng cô ân ái lại rất thật thà. Chỉ cần nhẹ nhàng mơn trớn là phía sau cổ sẽ đỏ ửng lên. Ướt át, xinh đẹp muốn chết. Tuy rằng bản thân hắn không chịu thừa nhận, đã thế còn chê bai khả năng đặt tên của cô rất kém cỏi.
[2] Yên [嫣]: Xinh đẹp.
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Trong mắt của Thích Yếm không hề có sự dao động: “Hết thảy đều phải tiến hành theo kế hoạch. Nếu làm hỏng chuyện của tôi thì cô biết hậu quả sẽ ra sao rồi đấy.”
“Ừ, tôi sợ lắm. Cho nên tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Phi Hồng vừa cười vừa nói.
Hám Định Quyền không đi một mình, hắn ta còn dẫn bạn gái theo cùng. Hai bên chạm mặt nhau ở khu vực chờ cáp treo. Đường trượt mức độ khó nằm ở nơi địa hình tương đối phức tạp, độ dốc cao và khúc cua cũng nhiều. Người chơi cần phải đi cáp treo lên đỉnh núi, do cung đường này chỉ dành cho dân chuyên nghiệp nên không có mấy ai đứng ở đây.
Trong lúc chờ đợi cáp treo, bốn người cùng nhau nói đôi ba câu.
“Chào chủ tịch Thích, chào Kim tiểu thư.”
Thái độ của Hám Định Quyền rất tự nhiên: “Hai người cũng đến chơi à?”
Vị thái tử họ Hám này sở hữu thân hình như người mẫu. Bộ đồ trượt tuyết màu tím sẫm phô bày bờ vai rộng cùng vòng eo hẹp của hắn ta. Đôi môi luôn nở nụ cười, khí chất phóng khoáng hiên ngang. Thích Yếm thì ngược lại, diện mạo đẹp theo kiểu lạnh lùng tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật sinh ra từ trong băng tuyết. Chỉ dùng để triển lãm chứ không thể khinh nhờn.
“Đúng vậy.” Phi Hồng nói: “Chủ tịch Thích rất oai phong, chơi đến mức tôi sắp tàn phế luôn rồi.”
Hám Định Quyền ngẩn người, duy trì nụ cười cao thâm khó đoán.
Trong cái vòng này không ai không biết xích mích của họ Thích và họ Kim.
Thích Yếm giống một con chó điên mất đuôi, máu me loang lổ, chỉ biết sủa bậy khắp nơi.
Nhắc mới nhớ, năm đó Hám gia của hắn ta cũng đứng ở phía sau góp công lật đổ nhà họ Thích. Nhưng Hám Định Quyền không cho rằng việc đó là sai trái. Thế giới này vận hành theo quy trình chọn lọc tự nhiên, chỉ những kẻ mạnh nhất mới có thể tiếp tục sống sót.
Hám Định Quyền cảm thấy thương hại Phi Hồng. Dựa theo trình độ điên rồ của Thích Yếm, khả năng vị Đại tiểu thư này sẽ nhanh chóng biến thành ma dưới lưỡi kiếm của hắn.
Chẳng bao lâu sau cáp treo đã đến, hơn nữa còn là loại ghế đôi.
Người sinh ra đã là con cưng của trời như Hám Định Quyền chưa bao giờ có suy nghĩ phải khiêm tốn. Hắn ta tự nhiên bước lên, nhưng người ngồi bên cạnh hắn ta đã chẳng còn là cô gái ban nãy. Không ngờ lại chính là vị Đại tiểu thư mà hắn ta vừa nhận định là kiếp đoản mệnh.
Cô nàng kia vì chậm chân nên bị tụt lại phía sau, bèn tức giận mắng chửi: “Đồ tiện nhân!”
Phi Hồng không đổi sắc mặt.
Xem ra hôm nay mọi người đều thích ứng rất tốt với kỹ thuật diễn của cô.
Nhưng cô nàng kia mắng Phi Hồng như thế cũng hơi quá đáng rồi. Rõ ràng cô là tiện nhân bé nhỏ khiêu gợi cơ mà.
Hám Định Quyền nói năng bình thản: “Kim tiểu thư, việc gì cũng phải có thứ tự trước sau.”
“Ngài nói đúng.” Người phụ nữ không phản bác, cô chỉ giơ lên gương mặt xinh đẹp được ông trời ưu ái của chính mình: “Nhưng nể tình tôi có thành ý muốn hợp tác, ngài sẽ tha thứ cho tôi đúng không?”
Hám Định Quyền nhếch mày: “...... Hợp tác?”
“Đúng, hợp tác.”
Cáp treo vẫn đang đứng tại chỗ. Phi Hồng tranh thủ cơ hội đặt tay lên cổ tay của người đàn ông, hai người sát lại gần nhau.
Cô thì thầm thân mật với hắn ta tựa như loài rắn biển dụ dỗ hắn ta lên bờ: “Tôi có thể cho ngài tập đoàn Kim Tín. Không chỉ là 25% cổ phần của tôi mà còn cả 35% trong tay Thích Yếm cùng với quyền quản lý công ty.”
“Nhưng tôi có một điều kiện -----”
Hám Định Quyền híp mắt.
“Là gì?”
Bánh răng chuyển động, cáp treo chạy thẳng lên đỉnh núi. Hành khách di chuyển giữa không trung, dưới chân tựa như vực sâu vạn trượng.
Phi Hồng vươn tay, lơ đãng vuốt ve yết hầu của Hám Định Quyền. Cô dựa vào hắn ta một cách thân mật, nỉ non giống như tình nhân: “Đồng ý với tôi, kéo Thích Yếm ngã xuống từ trên mây, khiến anh ta chỉ còn...... hai bàn tay trắng.”
Giống như lúc trước hắn đã đối xử với cô.
Khiến hắn phải khóc lóc cầu xin cô.
Cầu xin cô yêu hắn.