Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Phi Hồng chơi bời lêu lổng trêu chọc nam chính khiến người nào đó không ngồi yên được.
“Y Y, sao con lại tới đây?”
Bác gái trung niên kéo người đến dưới gầm cầu thang, thầm thì nói nhỏ: “Chủ tịch Thích có biết không? Con lén tới đây, chẳng may cậu ấy tức giận thì phải làm sao?”
Phi Hồng rất có hứng thú nghe lén.
Người vừa tới chính là tình yêu mới của nam chính, Hạ Y Y.
Năm đó, sau khi ông Kim xử lý xong ba của nam chính thì lương tâm có hơi cắn rứt. Ông ta bèn đón hai mẹ con cô nhi quả phụ về nhà mình. Người phụ nữ đã chết vì bệnh tật, còn lại đứa trẻ thì sống kiếp ăn nhờ ở đậu.
Thích Yếm trở thành người hầu đáng thương của Kim đại tiểu thư.
Hạ Y Y là con gái của một người giúp việc. Cô ả luôn tỏ ra ân cần hỏi thăm nam chính, chờ một ngày nào đó hắn phát đạt thì cô ta sẽ như gà chó bay lên trời. Cô ta được Thích Yếm đóng gói thành một thiên kim tiểu thư sống trong căn biệt thự cao cấp, mặc đồ hiệu, đi xe sang, chỉ thiếu cái danh Thích phu nhân nữa thôi.
Nhưng điều thần kỳ chính là mẹ của cô ta vẫn đang làm người giúp việc. Thậm chí còn xung phong nhận chức vụ đến “chăm sóc” cho Phi Hồng.
Chắc tin tức “kim ốc tàng Kiều” đã truyền ra rồi nhỉ?
“Mẹ, mẹ yên tâm đi. Tiểu Yếm đối xử với con tốt lắm, anh ấy sẽ không giận đâu.” Hạ Y Y đỏ mặt.
“Nhưng con không thể để anh ấy tiếp tục mắc sai lầm thêm nữa.” Hạ Y Y nhéo tay: “Tuy con cũng rất ghét Kim Phi Hồng, nhưng việc bắt cóc người khác là sai trái. Con cần phải thả cô ta ra, để cô ta biến đi càng xa càng tốt. Con chỉ mong yêu tinh hại người đó đừng đến quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của con và Tiểu Yếm nữa.”
Yêu tinh hại người bước ra từ trong góc khuất, vỗ tay hoan hô.
“Chính xác! Chỉ cần mỗi người bỏ ra một chút tình yêu thì thế giới này sẽ tràn ngập trong yêu thương! Cô Hạ, cảm ơn cô. Tôi đi là được chứ gì?”
Phi Hồng mỉm cười với cô ta.
“Có thể bố thí chút tiền gọi xe không?”
Hệ thống: “Này, đến nữ phụ cũng đòi tiền...... Ngươi không thể giữ chút mặt mũi sao?”
Phi Hồng: “Mặt có thể giúp ta đi miễn phí vào thành phố không?”
Nhan sắc của Hạ Y Y ở mức trung bình, là cái kiểu đứng giữa đám đông cũng không tìm ra. Thình lình có một người phụ nữ trời sinh ưu tú xuất hiện trước mặt khiến cô ta tự biết hổ thẹn.
Bàn tay run rẩy lấy chiếc ví, sau đó rút một xấp tiền mặt đưa cho Phi Hồng.
Phi Hồng cũng chẳng ngại ngùng: “Cảm ơn nhé. Chúc cuộc sống của cô mãi mãi vui vẻ.”
Bất ngờ có một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, tiền mặt rơi lả tả trên đất: “Duỗi tay xin tiền người khác...... Cô là ăn mày sao? Có còn chút liêm sỉ nào không?”
“Tiểu, Tiểu Yếm! Em......”
Hạ Y Y khẩn trương nắm chặt góc áo.
“Cô theo tôi vào đây.”
Thích Yếm buông tay Phi Hồng như thể hắn ta vừa chạm vào thứ gì dơ bẩn lắm.
Cô vợ nhỏ Hạ Y Y nhanh chóng đi theo sau.
“Rầm -----”
Cánh cửa phòng đóng sập vào.
Phi Hồng áp tai mình lên cánh cửa, quay qua thấy mẹ của Hạ Y Y vẫn ngẩn ngơ đứng đó bèn vui vẻ vẫy tay.
“Mau đến đây cùng nhau nghe lén.”
Hiển nhiên mẹ của Hạ Y Y rất sợ Thích Yếm nên bà ta chạy mất tiêu.
Phi Hồng nghe thấy bên trong vang lên tiếng khóc.
Thích Yếm: “Tại sao lại giấu tôi đến nơi này?”
Hạ Y Y: “Em, em không muốn thấy anh tiếp tục mắc sai lầm.”
Thích Yếm: “Sao tôi lại sai lầm?”
Hạ Y Y: “Anh quên cô ta đã từng bắt nạt anh thế nào rồi ư? Anh để người phụ nữ đó ở đây vì muốn chinh phục cô ta đúng không?”
Phi Hồng nghĩ thầm, nữ chính cũng đâu phải dạng ngốc bạch ngọt cơ chứ.
Giọng nói của Thích Yếm bỗng lộ vẻ kinh hãi: “...... Cô làm gì thế?”
Hạ Y Y vừa khóc vừa gào lên: “Tiểu Yếm, em thích anh. Em phải làm người phụ nữ của anh.”
Phi Hồng thờ ơ.
Thậm chí cô còn muốn đặt bộ bàn ghế ở đây để tiện hóng hớt ấy chứ.
Hệ thống không thể nhịn được nữa: “Kí chủ, đến lúc làm việc rồi.”
Phi Hồng: “Suỵt, chúng ta không nên làm phiền người ta.”
Biểu cảm của hệ thống không chút thay đổi: “Đây là bước ngoặt quan trọng của cốt truyện. Cô đứng bên ngoài nghe lén nam chính và người phụ nữ khác ân ái. Tim như tro tàn, đau khổ vô cùng. Năng lượng dao động tối thiểu phải đạt được là 80%, như vậy thì thế giới mới cảm ứng được cô bị ngược đãi tinh thần đến nỗi tê tâm phế liệt.”
Phi Hồng: “Thế giới đúng là thứ cuồng theo dõi ngược luyến tình thâm...... Vậy năng lượng dao động bây giờ là bao nhiêu?”
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: “Còn chưa được 5%. Đã thế 4,9% là do nam chính cống hiến!”
Người phụ nữ nhếch môi: “Như vậy là hệ thống các ngươi vẫn tính toán năng lượng dao động theo quy tắc cũ đúng không?”
Không nhất thiết phải dựa vào diễn xuất của mỗi mình cô.
Chẳng phải nam chính chính là công cụ kéo điểm chạy bằng cơm đây sao?
Hệ thống có linh cảm không lành.
“Cốc cốc cốc -----”
Phi Hồng vội vàng gõ cửa.
Thích Yếm mở cửa cho cô. Cà vạt của hắn bị kéo lệch, trên cổ toàn là vết cào.
Hắn cố ý quan sát từng biểu cảm trên mặt cô, muốn thấy được cảm xúc khác thường nào đó.
Nhưng không có.
Phi Hồng cười như chú mèo con tinh nghịch, lời nói giả tạo: “Chủ tịch Thích, tình hình chiến đấu kịch liệt quá nhỉ. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ nước trà cho hai người rồi đây, nhuận họng xong lại tiếp tục nhé.”
Ánh mắt của Thích Yếm lạnh lùng.
“Không cần.”
Rầm một tiếng, cửa lại đóng.
Phi Hồng: “Thống tử, năng lượng dao động bao nhiêu?”
Hệ thống: “...... 25%”
Phi Hồng: “Xem ra kích thích chưa đủ tàn nhẫn.”
“Cốc cốc cốc -----”
Phi Hồng lại gõ cửa lần nữa.
Thích Yếm đen mặt mở cửa ra.
“Cô còn chuyện gì nữa?”
Phi Hồng tươi cười xinh đẹp: “Đương nhiên không có việc gì, chỉ là nghĩ đến mấy ngày qua tôi được chủ tịch Thích chăm lo nên cũng muốn có đi có lại. Xin gửi tặng đến ngài một món quà nho nhỏ.”
Cô đặt đồ vật giống như kẹo cao su vào trong tay của người đàn ông: “Tuy không thể hiện được hết tấm lòng, nhưng tôi mong ngài vui vẻ nhận lấy.”
Thích Yếm nắm chặt món đồ bỏng tay kia, trong mắt nổi lên sóng to gió lớn.
“Cô lấy thứ này ở đâu?”
Kẻ nào đã gặp cô rồi?
Phi Hồng không hề bận tâm: “Bạn trai cũ đưa cho đấy. Cũng may vệ sĩ của anh không lục soát trên người nên tôi mới giữ lại được...... Hừm, để tôi nghĩ lại xem anh ta tên là gì nhỉ?”
“Ra ngoài.”
Hạ Y Y đứng trong góc khuất, gương mặt đắc ý thấy rõ.
Quả nhiên Tiểu Yếm căm ghét ả phụ nữ đó, ngay cả nói chuyện cũng không thèm!
“Được thôi.”
Phi Hồng rất biết nghe lời, cô vừa xoay người thì bất chợt bị người nào đó giữ chặt phần gáy.
“Hạ Y Y, cô, đi ra ngoài.”
Ánh mắt của Thích Yếm không rời khỏi Phi Hồng nửa phân.
Hạ Y Y há miệng thở dốc. Đối diện với gương mặt lạnh băng của người đàn ông, cô ta chỉ biết chảy nước mắt và chạy thẳng ra ngoài.
“Rầm.”
Cánh cửa gỗ màu đỏ đóng lại lần thứ ba.
Suốt một ngày cũng chưa mở ra.
Có lẽ hành động liều chết triền miên dùng trên người của kẻ thù là thích hợp nhất.
Hắn gặm nhấm máu thịt của cô, chinh phục ý của cô. Hắn nhìn gương mặt mà hắn hận không thể tự tay giết chết đang dần lộ ra biểu cảm vỡ nát rung động lòng người dưới thân thể của chính mình.
Hắn tùy ý phóng túng bản thân. Người thì nóng, nhưng trái tim lại lạnh.
Người đàn ông buông lời châm chọc cay nghiệt.
“Kim Phi Hồng, cô cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Hắn nhặt quần áo trên sàn lên, thong thả mặc lại từng cái.
Trong nháy mắt, hắn lại trở về dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, tinh anh cấm dục.
Phi Hồng thật sự yêu muốn chết thái độ trở mặt thành thù của người đàn ông này.
“Nếu cô giỏi quyến rũ người khác đến thế, vậy hãy thay tôi làm một chuyện.” Thích Yếm cài thắt lưng: “Hám Định Quyền. Làm quen rồi bắt lấy hắn ta, trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Hám.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi à?”
“Phải, chỉ thế thôi.”
Phi Hồng không nói thêm nữa. Thực tế cô đang bận trò chuyện vui đùa với hệ thống.
Phi Hồng: “Thống Thống, thành quả của ta có đạt tiêu chuẩn không?”
Hệ thống: “Đừng gọi ta là Thống Thống, ngươi không thấy ghê tởm à?”
Tuy rằng hệ thống rất muốn đá cô vào lò đào tạo lại, nhưng bây giờ bọn họ đang đứng chung một thuyền nên nó chỉ có thể nén giận mà trả lời cô.
Hệ thống: “Năng lượng dao động là 79%”
Phi Hồng: “Chậc, chẳng dứt khoát chút nào.”
Mái tóc đen của người phụ nữ cuộn lại như rong biển. Trên tay cô là chiếc hộp đựng thuốc lá kim loại hình thoi màu bạc, chỉ cần lắc nhẹ là khay bên trong tự bật ra. Cô rút một điếu thuốc dành cho nam, sau đó đưa vào miệng vừa liếm vừa cắn. Đồng thời ánh mắt cũng toát ra vẻ tình tứ đầy quyến rũ.
“Thích Yếm.”
Cô gọi hắn lại.
“Sao?”
Góc nghiêng của hắn trông rất xa cách, không hề nhìn ra chút dục vọng nào.
Cô cười nhẹ, giữa hai cánh môi tràn ra làn khói trắng: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”
Hệ thống: “Năng lượng dao động của nam chính là 85%...... 99%...... Đệch! Giá trị thù hận tăng vọt! Ngươi đừng trêu chọc hắn nữa, cẩn thận -----”
Âm thanh líu lo của hệ thống bỗng nhiên im bặt.
Bàn tay của Thích Yếm siết chặt cổ của cô, hai mắt đỏ tươi.
“Tốt nhất cô nên cầu nguyện tôi có đủ kiên nhẫn, cầu nguyện cô vẫn còn giá trị. Nếu không -----”
Cô hôn lên gò má của hắn.
“Em yêu anh, Thích Yếm. Ngay từ ánh mắt đầu tiên em đã nghĩ sao trên đời lại có một cậu nhóc đáng yêu đến vậy. Em quyết tâm phải bắt nạt đến khi nào cậu ấy khóc mới thôi. Một đứa con gái còn chưa hiểu rõ về tình yêu thì sao có thể biết ý nghĩa của hai từ 'trân trọng'?”
“Em chỉ muốn anh nhìn em. Cho dù phải phá hủy hay chà đạp anh đi nữa thì em cũng muốn anh vĩnh viễn chỉ nhìn vào một người là em. Anh đừng lo, em sẽ làm tất cả mọi chuyện để giúp anh đạt được mục đích.”
Thích Yếm cứng đờ cả người.
Mãi lâu sau cô mới bật cười khúc khích, lăn qua lộn lại trên giường.
“Ôi chao, lừa anh đấy. Đừng nói là anh cảm động thật đấy nhé? Thích Yếm, anh đúng là tên ngốc, tôi nói gì anh cũng tin.”
Cảm giác ghê tởm mãnh liệt xông lên cổ họng. Thích Yếm rơi vào vực sâu chán ghét của chính mình, hắn gạt phăng cô ra.
Độ ấm trong mắt giảm xuống liên tục.
Mà xương bướm phía sau lưng của Phi Hồng vẫn chuyển động một cách quyến rũ.
“Tôi đâu phải người thích chịu ngược đãi. Sao tôi có thể yêu một kẻ điên được cơ chứ.”