Nguyễn Cảnh Dị đánh giá tình hình sai nhưng lại chuẩn xác, tên tổng Binh Vận Thành ra lệnh cho binh sĩ bắn vào dân chúng nhưng Tri phủ ngăn cản quyết liệt. Đùa à Nhà Minh chuộng nho giáo,
việc giết dân giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà đồng về
triều thì đừng mong trở mình. Mười phần là cái đầu nói vĩnh
biệt cái cổ rồi, nếu bỏ thành mà chạy cùng lắm mất chức
thôi. Tên tổng binh nghe xong mặt nghệt ra, hắn chỉ muốn bảo vệ
10 vạn dân trong thành thôi chứ không hề nghĩ hậu quả sẽ ghê
gớm như vậy.
Việc công thành của dân chúng diễn ra rất
“hăng say “dưới áp bức của họng súng quân Nam Việt. Thấy hỏa
hầu đã đủ Cảnh Dị ra lệnh dừng lại và cử sứ giả nói
chuyện. Hắn đòi trả 20 vạn lượng bạc thì sẽ đi nếu không sau
khi công thành sẽ đồ thành. Để chứng minh điều hắn nói 500 kỵ
binh lùa ngựa cách thành 600m thì giơ súng bắn một lượt lên
đầu thành. Khốn nạn là không biết thằng điên nào nhắm trúng
đầu tổng binh bắn cái bòm. Nên nhớ súng nòng ống tuýp là
súng đại trà sản xuất cho số đông. Nhưng cũng có hơn một ngàn
khẩu súng trường kiểu mới sản xuất theo kiểu khoan, phân cho
đội bắn tỉa, mỗi quân đoàn một vạn người thường có 200 lính
bắn tỉa trong 800m ít khi trượt. Súng này tầm bắn cực đại lên
tới 200m, chế tạo rất khó khăn không thể đại trà phổ biến
được. Lần này đúng là một trong số một trăm tên bắn tỉa của
đội Cảnh Dị bắn chết tổng binh Vận Thành ngay đương trường.
Binh mất tướng loạn cào cào, hơn một vạn binh nhưng cũng phải phân
các mặt thành. Tại đây tập trung đông nhất gồm 7000 lính, đợt
bắn loạn vừa rồi 5000 viên đạn đã cướp đi sinh mệnh của gần
500 lính. Pháo bắn không được vì dân chúng vẫn đang ở đó. Cuối cùng không còn cách nào khác Huyện lệnh đại nhân đành xin cho
hai canh giờ chuẩn bị tiền. Tất cả thở phào nhẹ nhõm, dù sao
của đi thay người vẫn hơn.
Thế nhưng mục đích của Cảnh
Dị là gây loạn thu hút quân địch để Nguyên Hãn thuận lợi đi
thảo Nguyên. Thế nên trong lúc tất cả đang thả lỏng tâm tư thì
hắn cho lính đặc nhiệm giả người dân đem thuốc nổ treo lên của
thành, và thế là ẦM một tiếng cửa thành tan hoang. 5000 kỵ
binh như ông vỡ tổ đổi súng trường côn xoay lao lên khoảng cách
1000m đối với kỵ binh chỉ là tích tắc, họ lao vù vù qua cổng
thành tay lăm lăm súng, chỉ cần thấy mặc áo binh sĩ là phơ một nhát. Quân Minh cũng đánh trả một cách yếu ớt bằng cung tên
và súng tam hỏa, súng tam hỏa là ba cái ống đồng cỡ 30cm lắp
trên đầu một cây gậy gỗ,nhét thuôc nổ, đạn rồi châm ngòi, tầm
sát thương khoảng 50m bắn một lần thì cần 3,4 phút để chuẩn
bị bắn lần hai. Nói chung sau khi tàn sát cả ngàn binh lính thì cũng có một vài
tên Nam Việt xấu số bị chết so tên, đạn bắn trúng chỗ hiểm như cổ, mặt.. có khoảng ba chục tên bị thương ở tay chân v.v... đội y tế 100 người đi theo vội vàng chuẩn bị thuốc men, sát trùng
bằng rượu mạnh, rồi dùng băng gạc sạch băng bó. Tên Bộ trưởng
bộ y tế người Anh rất có năng khiếu trong việc thành lập các
đội phản ứng nhanh kiểu này. Chỉ với 15 phút cổng thành phía
Nam đã bị chiếm hoàn toàn gần 6 ngàn tù binh bị tước vũ khí
trói gô lại. Sau 5 ngày ăn uống kham khổ có lẽ tối nay họ sẽ
được một bữa ngon ra trò...
Đừng thấy quân của Nam việt
lúc nào cũng mặc vest gấm đẹp đẽ, đấy là diện để duyệt nghi
thức thôi, những bộ quần áo bó đó không thích hợp chiến
trường. Quân phục chiến trường là dập khuôn quần áo quân đội
Mỹ hiện đại. Áo có cúc, rộng, bên ngoài có mặc áo giáp
chống đạn kiểu khoác ba lỗ qua người chỉ che phần ngực bụng
lưng, tấm áo giáp này được làm bằng mây tẩm dầu rồi ép bằng
máy ép 5 tấn mặt ép là thép nóng, vì bên trên là rỗng xoa
chứa than đá đàn cháy sau khi được ép mỏng với keo thì các
tấm này được cắt ra với tỉ lệ 40 cm x 50cm. Các tấm này lại
được dán với nhau một lần nữa, 3 tấm ở giữa là 2 lớp lưới
thép đan. Tổng cộng giáp dầy gần 1cm nhưng lại không hề nặng
cả bộ giáp trước và sau chỉ có 3kg nhưng khả năng phòng tên
cũng như đạn rất tốt. Nếu như đạn của súng trường loại mới
thì trong 500m xuyên qua, nhưng trong 800m thì không thể.
Vì là tẩm dầu nên mây rất dễ cháy vậy nên tấm giáp này được
nhét vào áo giáp bằng vải thô. Có khuy mở ra để thay tấm giáp nếu bị hư hao. Nguyên Hãn tính bố trí một thuộc da để che
phía trước tấm giáp thì khả năng phòng lửa tốt hơn, nhưng khổ
nỗi là hắn không đủ da a. Nên chỉ 300 thân binh của hắn là được phủ thêm da bên ngoài mà thôi. Thế nên lần này nếu bị bắn vào giáp đảm bảo mấy loại cổ lỗ vũ khí này không thể gây tổn
thương binh sĩ. Nhưng chân tay bị bắn trúng thì chịu rồi.
Để lại một ngàn binh lùa hết hân chúng bên ngoài vào nội thành,
và trông coi tù binh, bốn ngàn quân sĩ còn lại binh phân tam lộ
chiếm các cửa thành khác. Chưa đầy một ngày nguyên một tòa
thành trì cao 5 trượng chứa 12 vạn người rơi vào tay Nguyễn
Cảnh Dị, mà không hề có pháo và khí cụ công thành. Quả thật
là Nguyễn Cảnh Dị rất có thiên phú về bộ binh chiến trận.