Bắc Kinh loạn như ma thì Nam Kinh cũng chả khác là bao, Mộc
Thạch dẫn theo một vạn quân mang theo thuyền nhỏ đi dọc Hán
thủy xuôi Nam. Trên đường mãnh tiến hắn xóa xổ gần 5 khu cứ
điểm do Nam Minh lập nên. Chỉ còn một phòng tuyến cuối cùng là Mộc Thạch xoa thể tiến vào Vận Hà từ đây hắn có thể trực
chỉ chân thành Nam Kinh uy hiếp thiên tử Nam Minh. Giờ đây Nam kinh có 3 vạn quân thường trú, nhưng lại là quân đao thủ thuẫn bình thường, 300 khẩu pháo đời đầu tầm xa 2km mà toàn là pháo
150mm. Nếu một vạn quân này đến được Nam Kinh thì Thuận Thiên
đế không chết cũng bị lột một lớp da.
Chiếu cần vương
tung bay khắp nơi. Một vạn rưỡi hỏa thương binh của Trương Phụ
chỉ để lại 5 ngàn tại cư điểm An Huy, còn lại một vạn chạy
không dừng vó về Nam Kinh nhưng e là không kịp. Quân của Nam Việt lại càng xa hơn nữa, quân của Nguyễn Súy thì bị kẹp không
nhích được người. Thuận Thiên Đế như kiến bò trên chảo nóng.
Hắn đã từng có ý nghĩ bỏ Nam Kinh chạy về Quảng Châu cầu cứu Nam việt. Từ Nam Việt mà xuất binh cứu viện đến Quảng Châu hay Chiết Giang chỉ mất 3 ngày mà thôi, nhưng hoàng đế mà bỏ kinh
đô chạy thì quá mất mặt. Suy nghĩ này không bàn mà cùng nhất
trí với Chu Đệ, Vĩnh Lạc đế này cũng đang tính cực chẳng đã
hắn về Liêu Đông tránh nạn.
Phải nói số của Thuận Thiên đế quá nhọ, đội thuyền của Nam Việt vừa xuất phát đựơc một
ngày rưỡi đưa Vương Hậu Chu Tuyết về nước, đồng thời bổ xung
đạn dược quay lại tiếp tế cho 2 vạn quân tại Hán Thủy. Còn
phải thông báo Đặng Dung cùng Nguyễn Trãi đi cầu thân Triều
Tiên, thực tế là đi đón Nguyên Hãn ở Hắc Long Giang. Cũng may
cho Mộc Thạch là chiến Hạm Nam Việt về nước nếu không đảm bảo thuyền nhỏ của Mộc Thạch không một cái có thể hồi Bắc.
Thế nhưng đời không bao giờ có chữ nếu mà, Mộc Thạch Vẫn thẳng
tiến, còn Trương Phụ chạy bộ trên bờ đuổi theo sau, cả Nam Kinh
thỉ run rẩy.
Đúng lúc này nhận được tin Dương Lăng buộc
phải rút 1 vạn quân cứu viện Sơn Tây. Hồ Vấn quyết định chọc
thủng phòng tuyến Hán thủy xua 1 vạn quân xuôi Nam bắt chết một vạn Quân của Mộc Thạch. Vì khi Dương Lăng đã điều đi một vạn
lính bắt quân của Cảnh Dị thì tại Hán thủy uy hiếp của Bắc
Minh cho Hồ Vấn và Nguyễn Súy là không mang tính chất nguy
hiểm.
10h tối ngày 12 tháng 9 âm lịch năm 1402, cái năm
đầy biến động tại Chậu Á diễn ra một cuộc đột kích mang tính quy phạm của chiến tranh hiện đại đã sảy ra trên chiến trường
hai bờ Sông Hán Thủy. Một vạn quân Nam Minh được đội mũ sắt,
mang áo giáp của Nam Việt, tay cầm súng côn xoay, vì họ chưa
biết cách lên đạn súng trường mới nên sử dụng côn xoay sẽ
thuận tiện hơn. Mệnh lệnh là hoàng đế các ngươi ra lệnh cần
vương câi đó không trong hợp đồng nên ta không làm. Các ngươi tự
mà là chúng ta cho mượn súng, mũ sắt và áo giáp là quá nhân
đạo rồi. Một vạn quân trang bị tận răng ngồi thuyền nhỏ, mũi
thuyền chất bao cát làm chướng ngai từ từ bơi đến công sự chắn sông của quân Bắc Minh. Pháo kích quân Nam minh nổ liên hồi,
hàng ngày giờ này họ cũng bắn nhưng rất chừng mực để tiết
kiệm đạn. Nhưng hôm nay họ vãi đạn như mưa rất khác lạ. Pháo
binh của Bắc Minh cũng mãnh liệt đáp trả vào những vị trí
chớp lóe mà họ cho rằng đó là pháo của đối phương. Thực tế
từ sáng sớm bên Nam Việt đã chuyển pháo của họ đi xa hơn 1km
và che dấu cực tốt bởi các lùm cây cho nên dù họ bắn vọ qua
vật che chắn thì phía dưới nhìn lên vẫn rất khó phát hiện,
những chỗ lóe sáng là họ tiến hành nghi binh bằng pháo giâý.
Rõ ràng lần này phe có chuẩn bị trước hưởng rất nhiều lợi
thế. Tóm lại là pháo binh của Bắc Minh vì quá nặng nề nên họ ít khi di chuyển trận địa vô hình chung rất dễ bị bắt bài. 1
vạn người ùa lên trên bờ sông bên đối diện nhưng không phải lao
vào trận địa đối phương mà nằm ẹp xuống. Trên thuyền còn có
bao cát chống đỡ giờ đây họ chỉ có máu thịt đối diện với
súng đạn. Kẻ thù thì trong hào công sự bắn ra còn họ thì trơ
trọi trên đất chống.
Dọc bờ bên kia chiến tuyến quân Bắc Minh cắm rất nhiều đuốc nên ban đêm cũng thoải mái mà nhắm
bắn. Nhưng tốc độ bắn của súng kíp không cao thế nào được, kể cả họ được trang bị đạn sẵn kiều mẫu tử pháo. Mỗi lần lấy
đạn ra lắp đạn vào rất mất thời gian nên it nhất 7 giây họ mới bắn được một lượt. Hơn một ngàn người đầu tiên mặc hai lần
giáp đã nhảy lên bờ. Với khoảng cách 300m thì không thể xuyên
thủng hai tầng áo giáp của họ trừ khi là bắn trúng mặt hoặc
cổ họ mới chết ngay. Hơn một trăm người ngã xuống nhưng có đến gần ngàn người đã nằm được lên đất.
Bãi sông đã bị
quân Bắc Minh dọn trống trải không có cả một mô đất để trốn,
thế nhưng quân Nam Minh không ngu. Ai cũng vác trên vai một bao cát nhỏ. Chỉ cần ba bốn người tụ tập bò lại với nhau là thành
một ụ cát che chắn. Hơn nghìn bao cát dù nhỏ nhưng không phải
ít, Nam Minh mỗi giây bắn được một viên đạn. Trong mười tức
thời gian với che chắn tạm thời họ bắn hết 6 viên đạn trong
súng, phía trận địa Bắc Minh hoàn không ngóc được đầu dậy.
Chỉ trong 10 giây ngắn ngủi lại có gần ngàn người lính Nam Minh
vác bao cát nhảy khỏi thuyền. Và tụ tập thành phòng tuyến sau đó nhả đạn liên tục vì các đồng đội phía trước họ đang thay
đạn. Suốt 2 ngày nay họ chỉ có mỗi nhiệm vụ tập ôm bao cát
nhảy từ trên bục gỗ xuống bò lăn ra đất và chất bao cát thành phòng tuyến, giờ đây chỉ là làm lại mà thôi. Lần đổ bộ thứ 2 này số thương vong chỉ vài chục người. Khi có 2 ngàn người
không tiếc đạn thì việc đổ bộ tiếp theo trở nên đơn giản. Với
thương vong bỏ ra chỉ xấp xỉ 500 nhân mà cả quân đoàn vạn người đã đổ bộ kín mặt sông. Phải nói là tố chất người phương Nam
không cao như thế nào nhưng mà trong 50 vạn chọn được mấy vạn
xuất sắc nhất để làm Hỏa thương binh thì họ tương đối lã xuất chúng.
Chiến tuyến kéo dài 1 km quân địch số lượng 5000 hỏa thương binh cộng 3 vạn đao thủ binh. Nếu ào ào xông lên thì sẽ thành cận chiến, vậy thì 1 vạn nhân Nam Minh sẽ thành bánh bao thịt ném chó ngay.