Mười hai giờ đêm ngày 16 tháng 9 năm 1402, ngoài Khẩu Phi Hồ là
một mảnh bình yên, trên đầu thành Nam binh lính được sai gác đêm đang ngủ gà ngủ gật. Ánh trăng đêm nay rất sáng phía dưới là
một mảng bình nguyên trống trải không chỗ ẩn núp, thế nên
những biên quân được phái canh gác đêm tại đây rất may mắn, ít
ta họ nghĩ như vậy. Canh thành bắc thì phải căng mắt ra mà
phòng bị Thát Đát, mặt phía Nam thì phòng ngự ai? Trộm đạo
cho ăn gan hùm không dám chạm vào biên quân. Mà chỉ khi nào Đại
Đồng có tin tức Thát đát vượt qua thì mới đáng lo lắng mà
canh phòng cửa Nam cẩn thận.
Nhưng lần này thì họ gặp
hạn thực sự, 50 danh Ninja của gia tộc Iamachi là chúa lợi dụng bóng đêm, dù là sáng trăng nhưng vẫn có những góc tối mà họ
có thể sử dụng. Khi bạn tỉnh táo mà không cẩn thận nhìn thì
cũng chỉ có thể thấy lóe lên chớp nhoáng bóng đen rồi biến
mất, huống chi lúc này Biên quân mặt Nam đang gà gật.
Những bóng đen dần tiếp cận cửa thành, thật ra cầu treo là một
phiền toái, nếu không mở ra thì kị binh rất khó công vào kể
cả cho nổ cửa thành. Thế nên chính ra chỉ cần cử hai người
ninja lẻn tới cổng thành đặt thuốc nổ là xong, thế nhưng lần
này phải phái 50 nhân đột nhập để hạ cổng treo.
Các
Ninja chẳng cần phải tung cáp dây thừng bò lên, họ dùng móc
sắt găng tay và giày mà leo, nếu nhìn từ xa quả thật thấy họ
như những con thạch sùng bò tường nhà vậy. Trần Đốn lắc đầu
ngán ngẩm, người so với người quá khác biệt, nhớ khi xưa bọn
hắn công thành là dùng xác người mà lên đó.
Những bóng đen tiếp cận đầu thành thì bước chân nhẹ như mèo, không một
tiếng động tiếp cận các đối tượng rồi tàn sát, có rất nhiều cách họ ám sát ví dụ như: bịt miệng cắt cổ, bẻ gẫy cổ,
hoặc một đòn sau gáy sau đó mới kết liễu... nói chung là giết người sát nhân trong thầm lặng. Chưa đầy 15 phút thì 30 lính
gác trên thành lâu xung quanh cửa Nam đã bị hạ thủ, những khu
vực xa hơn thì không cần thiết nên họ không động thủ. Hai bịch
thuốc nổ được gắn vào hai vị trí, một là cổng thành, một là trục quay kéo giữ cầu treo.
Hai tiếng nổ lớn vang vọng
trong đêm, tiếng xích sắt cọ sát của cầu treo đang rơi như tiếng thổi tù và báo hiệu tấn công, 2000 chiến mã phi như bay trên
đại lộ. Súng trường côn xoay được lựa chọn cho việc chiến đấu
trong thành phố. Năm ngàn biên quân phản ứng cực nhanh, họ chính là những chiến sĩ huyết tính chân chính của trung Hoa, họ là
những người lính liên tục được rèn luyện trong máu và lửa
cùng quân Thát Đát mông cổ, tố chất của họ cao hơn Vệ sở các
thành rất nhiều. Chính vì vậy khi 2000 kỵ binh Nam việt lao vào thành thì họ đã bày trường thương như rừng tạo thành kị mã,
cung tên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần kỵ binh lao đến 100 bước là họ lập tức đáp trả bằng mưa tên bôn tập. Đây chính
là phương án chống kỵ binh Thát Đát mà họ đã đúc kết từ cả
trăm năm qua. Thế nhưng thật đáng buồn ngày hôm nay đối diện với họ không phải là quân Thát.
Vì đây là thành quân sự
hóa nên bên trong không có nhà dân mà chính là quân doanh, 300 kỵ binh lao thảng phía trước, còn lại chia đều tản ra hai cánh.
Một số bỏ ngựa một súng đeo vai một súng cầm tay tìm cách
trèo nóc nhà chiếm cứ cao điểm.
300 kỵ binh Nam việt
vào tới khoảng cách 300 m thì nổ súng, khoảng cách này gấp 3
lần tầm tên xa nhất. Biên quân vì chống cự kỵ binh phương pháp
mà xếp phương trận dày đặc giáo chĩa ra ngoài hỗ trợ lẫn nhau nên cũng không cần nhắm kĩ 300 kỵ nhả đạn liên tục. Lúc này
từ hai bên cánh quân của Nam Việt cũng đã vòng đến, trên mái
nhà cũng lấp ló rất nhiều bóng người rồi.
Một đám
quân túm tụm để chống kỵ binh xung phong giờ trở thành bia ngắm cho quân hỏa thương. Với súng trường côn xoay thì quả thật không có khe hở cho biên quân xông lên, khiên đỡ của họ có thể rất
tác dụng với cung tên của Thát Đát nhưng lại như tờ giấy mỏng
với quân Nam Việt. Từng người, từng người ngã xuống dưới họng
súng giờ đây họ ý thức được đáng lẽ phải xung phong thì đã
muộn, tên thì không bắn tới nơi, khiên thì không đỡ được đạn.
Nếu lần sau mà gặp đạo quân kiểu này thì dùng số lượng mà
xông lên may ra còn có thể giết được vài tên địch, thế nhưng sự đời là không bao giờ có lần sau.
Khi tiếng súng tạm
dừng thì còn có thể đứng lại trên mảnh đất nhày nhụa máu
chỉ có gần hai ngàn người. Đây là điển hình của việc dùng vũ khí hiện đại bắt nạt người cầm đao thương. Đơn giản là đồ
sát tàn bạo nghiên về một phía. Một số ít Lê tộc là tân binh
chưa thấy cảnh máu me nhày nhụa như vậy,mà còn là tác phẩm
của họ cho nên ngồi ngay trên lưng ngựa mà gập người nôn thốc.