Khi 3 ngàn quân theo sau của Nguyên Hãn tới nơi thì cuộc đồ sát
đã kết thúc. Gần 2000 biên quân bị bắt làm tù binh. Mà cuộc
chiến này có một điểm rất đáng lưu ý đó là thông tin Khẩu Hồ Phi bị hạ chưa hề lọt ra được. Chuyện là mấy Ninja sau khi xong việc ở của thành thì tiến hành tiềm nhập trong loạn quân đang bố trí từ cửa bắc tiến về cửa Nam. Chính một tên Ninja trong
vô tình đã diệt trọn 3 tên châm lửa báo hiệu đài và dập tắt
lửa trước khi nó thực sự thông báo được cho trạm kế tiếp cách 10km. Vậy là kế hoạch lại được cải biến kế hoạch Hắc Long
Giang có thể phải ngâm nước rồi.
Để lại ngàn nhân thay
đồ Bắc Minh coi giữ gần hai ngàn tù binh đã bị giải trừ vũ
khí. Theo khai báo thì tại đây mỗi tháng một lần sẽ báo tin
bình an về Đại Đồng, chuyện đó thì quá dễ, tên tổng binh Hồ
Phi khẩu vẫn còn sống, ấn tín vẫn còn nên không sợ 15 ngày sau báo tin bình an.
Thảo nguyên không hơ là thảo nguyên, từ
trong tường thành đi ra ngoài tường thành Có cảm giác như từ
trong ngục tù được giải phóng tự do. Kể cả bầy ngựa cũng cảm giác được chúng đã trở về nhà, tâm tình trở nên rạo rực,
cuồng hoan mà thả vó tung bay trên đồng cỏ. Đã lâu lâm rồi
Nguyên Hãn mới xoa cảm giác tự tại đến vậy, từ khi hắn đến
thế giới này chỉ có mưu mô và tranh đấu mà thôi. Chiến tranh
dường như người bạn thân thiết luôn đi cùng hắn. Cả lữ đoàn đã bổ xung thêm lương thực và di chuyển gấp gáp về phía tây bắc
nơi Vương trướng của Khả Hãn Nhan Bá tại vị.
Quay lại
với lữ đoàn của Cảnh Dị giờ đây đang gặp khó khăn rất lớn,
họ đanh gấp rút di chuyển trên cánh đồng hoang tại Thiểm Tây.
Cách khoảng 20km phía sau cũng là khói bụi mịt mù của một
đạo kỵ binh đang truy đuổi. Đường về An Huy của họ đã bị bịt
kín vậy nên Cảnh Dị quyết chạy về Tây thế nhưng đạo kỵ binh
vạn người kia quyết cắn chặt không nhả. Giờ đây họ đang đọ sức bền của nhau xem kẻ nào bỏ cuộc trước. Vốn là cách đây 3
ngày khi lữ của Cảnh Dị đang lượn lờ dưới chân thành Lâm Phần
thì thám báo đưa về thông tin có một đạo kỵ hỏa thương hơn một vạn tiến nhập cách họ 5km. Cảnh Dị quyết định thăm dò thực
hư đấu một trận. Ba ngàn kỵ mã dẫn theo ngựa chứa chiến lợi
phẩm đi trước, hai ngàn kỵ chặn hậu. Vì đã biết thông tin về
loại súng mới của Dương Lăng có tầm đạn 700m thế nên hai ngàn
kỵ Nam Việt đều cất súng côn xoay mà lấy ra súng trường kiểu
mới tầm xa 1200m. Thế nhưng chiến đấu bằng kỵ mã rất khác như
bộ binh. Bộ binh có súng tầm xa hơn là lợi thế quá lớn, thế
nhưng kỵ mã có thể khắc phục điều này bằng......... số lượng
lớn đè chất lượng.
Cách xa hơn 1000m hai ngàn nhân Nam Việt
nổ súng tới tấp vào quân Bắc Minh thế nhưng hiệu quả không cao
thế nào bởi vì 1000m đã gần chạm tới cực hạn của súng
trường mới, chỉ có hơn năm trăm thớt chiến mã ngã xuống. Tuy
rằng tốc độ xung phong của vạn kỵ Bắc Minh bị ảnh hưởng do
xác chết chiến mã và đồng đội phía trước nhưng do sức bật
của kỵ mã phương bắc tốt hơn ngựa mông cổ nhiều nên trong thời
gian ngắn họ tiếp cận được khoảng cách 600m so với quân Nam
Việt đang chạy phía trước. Hơn ngàn người phía trước nhất của
quân Bắc Minh cùng nổ súng, độ chuẩn xác cũng không ra sao bất
quá cũng có mấy chục kỵ binh Nam Việt Ngã ngựa.
Hai
ngàn nhân mã Nam việt cắm đầu chạy thẳng vì chỉ cần lắp đạn
hay quay lại bắn thì sẽ chậm lại, nếu bị một vạn kỵ quân vây
thì 2000 người này sẽ thành dê béo mà thôi. Các kỵ binh Bắc
Minh liên tục nổ súng họ không thể bắn chính xác nhưng mỗi
lượt bắn loạn cũng có thể hạ vài chục nhân Nam Việt.
Thế nhưng sau khi rượt đuổi 10km trả giá bằng hơn trăm sinh mệnh binh sĩ thì sức bền vô địch của ngựa chân ngắn mông cổ được thể
hiện. Khoảng cách dần được kéo ra. Bây giờ đến lượt Nam Việt
quân ung sung nổ súng, quay người bắn súng là động tác khó nên
độ chuẩn xác không bàn đến, nhưng chỉ cần nhắm vào đám đông
láo nháo phía sau là được. Vả lại theo đà phi lên của ngựa
thì quân Bắc Minh rơi vào tầm bắn 600m thôi, với khoảng cách
này đạn có thể xuyên thấu 2, 3 người đấy.
Sau khi trả
giá bằng hơn ngàn sinh mệnh, gần chín ngàn kỵ binh bắc minh
bắt buộc phải từ bỏ. Giờ đây họ lẽo đẽo theo đuôi từ xa nhằm
xua đuổi tặc khấu đi xa khỏi Bắc Kinh là hoàn thành nhiệm vụ
cần vương rồ, Chuyện còn lại họ không quản.