Bởi vì mảnh đất hẹp đóng quân nên việc liên hệ giữa trung quân
và các đầu rất bất tiện, thêm vào đó khu vực của pháo binh
đanh bi oanh kích dữ dội, mặc dù đạn pháo 150mm nặng 23kg với
chỉ có 13 kg thuốc nổ cháy thế nhưng khu pháo binh doanh lại
đầy dãy thuốc nổ, đạn cháy sức công phá thì thường thường
nhưng cháy thì tuyệt đối là mạnh mẽ. các thùng thuốc nổ bằng gỗ, bình thường thi an toàn đấy nhưng lại rất kém trong việc
phòng cháy. Từng thùng từng thùng nổ tung, có khi là cả một
lều nổ tung lên như pháo hoa, mảng gỗ bay tứ tung, thiệt hại do 5 khẩu pháo 150mm dành cho gần 20 vạn đại quân như muối bỏ bể,
đứng yên 20 vạn người cho pháo bắn thì cũng phải nửa ngày
trời mới bắn xong, mà có khi lúc ấy pháo nổ nòng từ lâu vì
bắn liên tục. Thế nhưng thiệt hại do doanh trại pháo binh tự nổ thì quả là không thể đo lường.
Bình thường nếu cắm
trại hình vòng tròn, pháo binh ở trung quân được ngụy trang cẩn thận thì rất khó phát hiện vị trí. Nhưng đằng này Liễu Tôn
cho đống doanh quá dài, pháo binh thì không ngụy trang, những
khẩu pháo khổng lồ 280mm dài hơn 10m nằm lù lù thế kia họa
chăng gặp thám báo mù dở thì mới không nhìn ra. Vì thế Nguyễn Cảnh Dị mới dừng kế hoạch tấn công mờ sáng mà quyết định
điều pháo binh tới làm một mẻ lớn vào đêm.
Tận 30 phút sau mới có tiếng pháo đáp lại từ doanh Minh quân, do là phải di
chuyển doanh pháo binh ra khỏi trận địa pháo của đối phương.
Nhưng đêm tối và từ trên đồi thưa pháo kích nên để chuẩn xác
oanh tạc doanh địa của Nam Việt Pháo binh không phải dễ.
Lúc này 3 vạn kỵ binh trong đó có một vạn khỵ hỏa thương đã được tập hợp. Năm khẩu pháo 150mm dúng thật là không gây được uy
hiếp nhiều lắm cho kỵ binh. Liễu Tông ra lệnh xuất phát, một
lát trước thám báo đã báo về vị trí của pháo binh trên đồi
cao cách 3km. Dưới chân đồi dày đặc