Ngũ Hán Siêu và Tống Tiểu Ái mấy ngày nay luận bàn trận pháp, hành quân, cảm thấy tiểu cô nương tuy rằng tính tình có chút nuông chiều, nhưng
cũng sáng sủa hào phóng khác với cô nương ở Trung Nguyên, cũng có sức
hấp dẫn, trong lòng cũng có hảo cảm.
Hiện giờ nghe vị nữ tổng binh lo lắng cho an nguy của mình, Ngũ Hán Siêu không khỏi hào khí cười vang nói: - Tống đại nhân không cần lo lắng,
ngũ mỗ không dám nói có thể leo trèo vách đá dựng đứng như đi trên đất
bằng, tuy nhiên có móc câu tương trợ, lên núi cũng sẽ không gặp nguy
hiểm.
Dũng sĩ gia tộc mặc dù dũng mãnh, nhưng ai có thể có khí khái ngất trời như Ngũ Hán Siêu?
Nhìn gương mặt oai hùng tuấn lãng của hắn. Trong lòng Tống Tiểu Ái vừa
vui vừa yêu, nàng bỗng nhiên sẵng giọng: - Tống đại nhân, Tống đại nhân, ngươi định tống ta đi đâu chứ? Nghe không được tự nhiên chút nào, ta là thủ lĩnh Nam Đan Châu, là tổng binh quan lâm thời, ngài mới là quan
quân ăn bổng lộc triều đình, không cần khách khí như vậy. Ngài... Ngài
gọi ta tiểu Ái được rồi.
Ngũ Hán Siêu lập tức cứng đờ, hắn có chút chột dạ nhìn năm trăm tráng sĩ kia.
Tống Tiểu Ái lúc này mới phát giác mình chật vật, không ngờ ở ngay trước mặt đám thuộc hạ bảo Ngũ Hán Siêu gọi mình bằng khuê danh, nàng kiêu
ngạo quát: - Nhìn cái gì? Đều cút hết cho ta! Ai cũng không được lại
đây!
Địa vị của người Tráng thấp bé hơn quan viên người Hán nhiều, bọn họ gần như bị coi như nô lệ, thủ lĩnh bất cứ lúc nào cũng có thể quyết định
sinh tử của bọn họ, lúc này thấy thủ lĩnh thẹn quá hóa giận. Đám Lang
Binh sợ tới mức trốn còn nhanh hơn thỏ.
Ngũ Hán Siêu không biết nên khóc hay cười mà nói: - Tiểu... Tiểu Ái cô nương....
Tống Tiểu Ái ngọt ngào "Ừ" một tiếng nói: - Ngũ tướng quân, có chuyện gì sao?
Ngũ Hán Siêu chỉ tay vào vách núi. - Ta phải leo núi rồi, ngài không cho bọn họ chạy tới, ta làm sao dẫn bọn họ lên?
- Ờ... Ha ha, ha ha....
Tống Tiểu Ái cười gượng hai tiếng, xoay người như hung thần ác sát trách mắng đám lang binh: - Đều cút về cho ta, lập tức leo lên!
Ngũ Hán Siêu dùng Bách Bảo câu trợ giúp, tay bám chân đạp, mỗi lần gặp
thân cây nhô ra từ đá liền cầm dây trói nâng lên, thắt thành nút. Thứ
nhất có thể cố định dây thừng, dễ dàng leo trèo, thứ hai có thể bảo đảm
thêm cho minh.
Ở phía dưới nhân ngẩng mặt lên thì Ngũ Hán Siêu đang bám vào vách đá
xanh rêu, đá vụn đá sỏi không ngừng chảy xuống, trong lòng toát mồ hôi.
Mặt trời đã hoàn toàn biến mất, vách núi lập tức ảm đạm, rất nhanh không còn thấy rõ hình bóng Ngũ Hán Siêu. Tống Tiểu Ái chỉ biết chắp tay lặng yên cầu nguyện.
Qua hồi lâu, trên núi bỗng có tinh quang rơi xuống, có người vội vàng
chạy tới bên Tống Tiểu Ái nói: - Thủ lĩnh, ngũ tướng quân truyền tin
xuống, có thể lên rồi.
Tống Tiểu Ái nhìn thấy là một hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ), rơi từ trên cao xuống lửa đã tắt nhưng trên thân vẫn còn ký hiệu của Ngũ
Hán Siêu, liền kích động khua tay nói: - Lập tức lên núi.
Lang Binh lưng đeo trường đao, bắt đầu trèo dọc theo vách núi, dây thừng cực kỳ rắn chắc, nhưng để an toàn, Tống Tiểu Ái vẫn lấy bảy người làm
một tổ cùng lên.
Bóng đêm như mực, bên tai chỉ nghe tiếng gió lạnh lẽo.
Người dưới vách núi không dám châm đuốc, nhiều đội Lang Binh im ắng trèo lên, Tống Tiểu Ái đứng trong đêm nhìn, nàng giật giật cánh tay, cầm
trong tay vật của Ngũ Hán Siêu, trong lòng bỗng có cảm giác khác thường.
Người Tráng tộc tặng tín vật tình yêu phần lớn đều là phục sức quần áo,
đặc biệt quần áo là có thành ý nhất, nàng dù biết Ngũ Hán Siêu không có
gì ám chỉ, nhưng nhớ tới quy củ trong tộc, vẫn không khỏi có chút ý nghĩ kỳ quái.
Thấy không ai chú ý, nàng vội vàng lấy khăn bọc lại cho vào lòng, làm
xong mới phát hiện tim đang đập "Thình thịch" như trống trận.
- Nhanh lên nhanh lên, vung tay, đẩy lên trên!
- Đại nhân, Mạnh đại nhân, pháo vận đến rồi!
Một đám người áp theo hai ổ đại pháo lấy ở thị trấn tới dưới chân núi.
Mạnh Tứ Hải nghe vậy mừng rỡ, vội vàng đuổi qua nói: - Nhanh lên, đem
giá pháo lên. Chuẩn bị xong, trên núi vừa có động tĩnh liền bắn! Đừng
châm lửa, con mẹ nó định báo cho giặc Oa sao? Người Oa nấp ở tường đá,
đẩy đá xuống cũng khó ứng phó, trước cứ cho hắn san bằng.
Trên đỉnh núi bỗng nhiên truyền đến tiếng hò hét, ở dưới chân núi cũng
ẩn ẩn nghe thấy. Đồng thời nhìn thấy đuốc của giặc Oa bắt đầu di động,
Mạnh Tứ Hải kêu lên: - Tiểu Ngũ thành công, nã pháo!
- Oanh! Oanh! Hai tiếng pháo vang, đá vụn bùng nổ khắp nơi, lập tức
truyền ra những tiếng kêu thảm thiết. Tiếng pháo vừa vang lên, quân Minh liền bí mật núp vào. Đá lớn ầm ầm lăn qua, đại đội quân Minh và Lang
Binh hô hào xông lên núi.
Hỗn chiến bắt đầu, giặc Oa không biết có bao nhiêu quân Minh, thất kinh
khó có thể lợi dụng ưu thế địa hình tổ chức phản kích, để mực quân Minh
đánh tới triển khai giáp lá cà. Lang Binh có thiên phú đánh trong đêm ở
vùng núi. Hơn nữa giặc Oa quân tâm phân tán, tùy ý cho bọn họ giết hại.
Sơn Đông Binh lần đầu đại chiến giặc Oa đã đại thắng, đối với chiến lực
giặc Oa trong truyền thuyết cũng không cho là đúng, lần này liều mạng
huyết chiến. Hơn nữa có uy hiếp của quân Minh trên đỉnh núi, khiến giặc
Oa từng bước lui về phía sau.
Dưới chân núi quân Minh liên tục tiến lên không ngừng, giặc Oa bắt đầu
bỏ việc thủ thế dưới chân núi, Đông Hoa Lộc suất lĩnh toàn lực tấn công
đoạt đỉnh núi.
Ngũ Hán Siêu thấy giặc Oa và quân Minh giằng co lui lên đỉnh núi thì
cũng không ngăn cản Lang Binh mà thả ra một con đường, sau đó theo đại
đội nhân mã lên trên núi công.
Toàn bộ sườn núi, huyết nhục văng tung tóe, thi thể ngã khắp nơi, song
phương giết đỏ cả mắt, tình hình chiến đấu cực kỳ thảm thiết. Lang binh
cầm trường thương nỏ ngắn luân phiên xung phong liều chết, ở trên sườn
núi không ngừng bay nhảy như như vượn như khỉ.
Giặc Oa hoàn toàn suy sụp rồi. Từ thể chất đến ý chí đã không thể phản
kháng. Mà trong tình thế này, đội ngũ bảy người, mười người, dù ở trong
bóng đêm, dù ở trên sườn núi thì vẫn có thể phát huy phối hợp tác chiến. Giặc Oa đã không còn kết cấu, chỉ biết mù quáng vung đao, đối với công
kích ở cánh và phía sau không còn quan tâm, một đám giặc Oa điên cuồng
dễ dàng bị chọc thủng, chém đứt, đập nát...
Đông Hoa Lộc mang theo ba trăm giặc Oa hồn bay phách lạc lui về đỉnh
núi, đám người Ngũ Hán Siêu bám leo lên chỗ cao nhất, hẹp nhất và dốc
đứng, không thể đứng thẳng quá nhiều người, bọn họ lui sang trái, dùng
vách đá che chắn, bên bờ vực là cỏ dại, phía dưới vách núi là rặng đá
ngầm.
Dưới ánh trăng nặng nề, người Oa bị quân Minh bao vây.
Đông Hoa Lộc biết bọn họ đã không còn đường để trốn, hai tay của bọn họ
đã dính quá nhiều máu tươi, giết hại quá nhiều phụ nữ và trẻ em, quân
Minh làm sao có thể buông tha bọn họ?
Đông Hoa Lộc tham luyến nhìn lại vùng biển rộng, trên hải đảo y còn có
lão phụ, ái thê, còn có hai tiểu nhi tử đáng yêu, bọn họ sẽ như thế nào? Chết đói trên hải đảo, hay biến thành nô lệ, mặc người sử dụng, nô
dịch, lăng nhục.
Thê tử, nữ nhân, con cái sẽ bị đám dã thú hải tặc xâm phạm, giống như trước đây mình đã làm với người khác?
Đông Hoa Lộc quơ song đao thê lương gào lên, dùng tiếng Oa đứt quãng nói với bộ hạ: - Quân Minh quyết sẽ không bỏ qua bọn họ, phải toàn quân
quyết tử một trận, còn chưa dứt lời, một thanh trường thương đã bay tới, đâm xuyên qua ngực y, xuyên y và hai gã giặc Oa khác lại với nhau.
Một phát này do Ngũ Hán Siêu ném ra, theo sau còn có tiếng Mạnh Tứ Hải
gào thét trong bóng đêm: - Cung tiễn, trường thương, đem đám người kia
đi bón đất.
Cung tiễn mang theo mưa tên trút vào họ, chỉ có thể hy vọng xa vời có
người khác có thể xông lên, có thể thay họ ngăn cản mưa tên, không ngờ
không có một ai dám xông lên cùng quân Minh đánh cược một lần cuối cùng.
Bọn họ chật vật lui về phía sau, không ngừng có người giẫm vào khoảng
không ngã xuống. Mấy tiểu đầu mục bi ai phát hiện, những người lấy việc
giết người và cướp bóc ngưng tụ lại một chỗ, từng đánh đâu thắng đó,
không có gì cản nổi khi sắp đối diện với tử vong thì đều yếu đuối như
nhau.
Quân Minh không có một ai xông tới, chỉ không ngừng phóng tên, giặc Oa
vẫn duy trì tỉnh táo không chịu lui nữa, cùng đồng bọn chen chúc ở vách
núi, hơn ba trăm giặc Oa bị bắn chết chỉ còn một phần ba, còn có hơn hai trăm giặc Oa là bị đồng bọn chen chúc rơi xuống vách núi ngã chết.
Đông Điều Thứ Lang là trợ thủ của Đông Hoa Lộc. Ngực của y bị đá ngầm
sắc bén đâm thủng, xác trôi nổi ở bãi đá ngầm, nửa người dưới ngâm trong nước, bị cá cua tranh nhau gặm cắn. Khi phát hiện ra y, đôi mắt vô thần vẫn đang mở lớn, gắt gao nhìn vào vách đá.
Trong ánh mắt không có sợ hãi, không có phẫn nộ, chỉ có bi ai. Giống hệt ánh mắt của bách phu trưởng quân Minh từng bị hắn một đao chém bỏ.
Xuyên Quân chậm hơn Lỗ quân và Lang Binh một khắc. Bọn họ trên đường ăn
chút quả dại và hải ngư, kết quả rất nhiều quan binh đau bụng, giằng co
nửa ngày nghe nói hai đại quân khác đã tiến thẳng tới bờ biển. Tưởng
Châu bối rối, nếu bị lỗ quân đoạt công đầu, đây chẳng phải là mất hết
mặt mũi Xuyên quân?
Y vội vàng lưu lại một trăm quan binh sinh bệnh lại ở trong trấn, tự
mình suất lĩnh những quan binh khác đi tới, lúc Tưởng Châu đến đại doanh thì gặp được một nhánh Oa binh khác của Đông Hoa Lộc đang chạy trốn.
Tưởng Châu mừng rỡ, lập tức chỉ huy xung phong, giặc Oa còn chưa hết
khiếp sợ thì gặp phải quân Minh, chật vật bỏ chạy ra bờ biển.
Bọn họ vào trong trấn nhỏ, đoạt hai cái thuyền nhỏ, lại dùng ván giường ván cửa lắp thành bè, lao ra hải đảo cách đó một dặm.
Quân Tưởng Châu không tìm được thuyền, thấy giặc Oa ở trên đảo chặt cây
như muốn chế tạo bè gỗ. Lợi dụng gần đó nhiều đảo, cách vài dặm lại có
đảo nhỏ thì không khỏi lo lắng. Nhưng lính của y căn bản không thạo
nước, nếu đám hải tặc làm xong bè gỗ rời đi, chỉ sợ tán Binh còn chưa
xông lên đảo thì bị giặc Oa phân ra tiêu diệt, không cướp được công mà
còn có thể mạo hiểm, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Tới canh hai, quan binh báo lại, thủy triều lui, giữa lục địa và hải đảo đã lộ ra lục địa, Tưởng Châu nghe vậy mừng rỡ, y kích động đuổi tới bờ
biển thì phát hiện tuy thủy triều đã lui, nhưng mặt đất đều là nước bùn, binh lính bôn ba khó khăn, thử phái vài người đi thử thì bùn qua đầu
gối là không thể động đậy được nữa, đừng nói công đảo, ra đó chỉ có thể
đứng yên mặc người giết hại, Tưởng Châu không khỏi thất vọng.
Đảo đối diện cũng phát hiện ở bờ biển số đuốc tăng nhiều, vội vàng chuẩn bị, thấy quân Minh thủy chung không động tĩnh gì, mới phát hiện la do
triều lui để lộ bùn đất, nhưng dựng bè trúc tiến công cũng khó khăn,
giặc Oa vui mừng quá đỗi, chỉ để lại vài người canh giữ đảo, những người khác suốt đêm tiến vào trong rừng tiếp tục chặt cây làm bè gỗ lớn.
Xuyên Binh gây sức ép đến canh ba, Tưởng Châu tức giận gắt lên: - Mẹ nó, tiện nghi cho bọn họ, công lao tới tay còn bay! Chúng ta trở về trấn
đi, Mạnh tham tướng, Tống tổng Binh đã trở về chưa?
Kiều Tử An nói: - Đại nhân, Thủy sư còn chưa trở lại, cũng chưa thấy
người thám thính bên Mạnh tham tướng về, Mạnh tham tướng nói bọn họ vây
giặc Oa lên núi, Lang Binh ở phía sau núi trèo lên, đã lặng yên vận binh lên đỉnh núi, tối nay nhất định bắt hết đám giặc Oa!
Tưởng Châu ha hả cười lạnh nói: - Mẹ nó cùng ta giả bộ ngớ ngẩn để lừa
đảo, họ Mạnh mà nói khách khí như vậy? Sợ là khoe khoang không đủ thôi.
Hắc! Hắn vây cướp trên núi, có Lang Binh leo lên vách đá dựng đứng thay
hắn lấy công, lão tử trơ mắt nhìn đám con rùa kia làm bè. Ôi, vận khí
không bằng người.
Bên cạnh một quan binh do dự nói: - Đại nhân, tiểu nhân có một chủ ý,
mới vừa rồi đã muốn nói với đại nhân, nhưng... Tiểu nhân cũng không biết có được không, đại nhân dụng binh, tiểu nhân cũng không dám làm càn.
Tưởng Châu vừa nghe liền chạy tới vỗ vai tiểu binh, mắng: - Đồ con rùa,
có chủ ý không nói sớm? Có cách cứ nói, không được không sao, nếu được
lập tức thăng ngươi làm bách hộ!
Tiểu binh không nói nên lời, vừa nghe sẽ thăng hắn làm bách hộ, lúc này
mới cố lấy dũng khí, ngập ngừng nói: - Đại... Đại nhân, quê tiểu nhân
cũng thường có đầm lầy, tiểu nhân có cách, chỉ không biết đánh giặc có
dùng được không.
Ngài xem... Vừa rồi trong trấn có rất nhiều bó củi đống, chúng ta sáu
bảy ngàn người đâu, mỗi người ôm một bó, ôm cả cây cỏ tới, rải xuống là
đi được.
Tưởng Châu vừa nghe thất vọng, mắng: - Khốn khiếp! Để cây cỏ trên bùn là có thể gánh được tới trăm cân mười cân sao? Không đánh được đám giặc Oa này thì tìm đám khác xả giận, nếu đánh mà bại chẳng phải sẽ làm Sơn
Đông Binh chê cười?
Tiểu binh khiếp đảm rụt cổ: - Đại nhân, ngài chớ xem thường cây cỏ, bó
thành bó, ném lên đất bùn, người dẫm lên không chìm, tiểu nhân nào dám
lừa ngài?
Tưởng Châu hồ nghi nói: - Đi, tất cả đem củi về, nếu không đủ, gọi thôn
dân ra giúp, gọi địa chính, bảo họ tìm dân cường tráng đến hỗ trợ.
Mấy ngàn đại quân như con kiến chuyển nhà, bó củi thành đống đem đến bờ
biển, Tưởng Châu cho quan binh đi lên thử một lần, quả nhiên có thể gánh được, chỉ có điều tốc độ chịu chút ảnh hưởng.
Tưởng Châu mừng rỡ lệnh quan binh giơ cây đuốc ở bờ biển đi tới đi lui
mê hoặc giặc Oa, đại đội quan binh, cung tiễn thủ mang thuẫn bài thủ
phía trước, Thương binh sĩ binh đao so le vừa trải bụi rậm, vừa lặng lẽ
tới đảo...
Minh triều Hồng Vũ năm 19, Trấn quốc công vì rửa sạch hải tặc, vườn
không nhà trống, hướng triều đình xin chỉ, Chu Nguyên Chương hạ lệnh,
chuẩn cho 547 hộ, 8085 người ở đảo, toàn bộ di dời về đất liền. Các đảo
từ đó về sau hoang phế, biến thành căn cứ của hải tặc và giặc Oa.
Những đảo đó xung quanh đá ngầm dầy đặc, thuyền lớn khó đi, hơn trăm dặm chỉ vẹn vẹn có mấy cái thuyền cung cấp có thể thông hành, những nơi như vậy đúng là Thiên đường của hải tặc.
Song Tự Đảo chính là bản doanh của Hải Cẩu Tử, đảo địa hình hiểm trở,
giữa hai núi giằng co, nam bắc đều có cửa nước thông nhau, cũng có núi
nhỏ che chắn, lợi cho chiến thủ.
Ở trong động, Hải Cẩu Tử cau mày, xoa cái đầu trọc đầy tâm sự, một thiếu nữ dân tộc Triều Tiên thanh tú đang đấm đùi, hai thiếu nữ Đông Doanh
phía sau chia ra xoa bóp bả vai của hắn.
- Lão Nhị, chúng ta ở chỗ này là Vương. nếu đầu phục triều đình, bị
người quản chế, con mẹ nó còn có thể sống khá giả sao? Không nên đáp
ứng. Hiện giờ mỗi ngày thương thuyền đi qua chẳng được nổi trăm cái. Thứ có thể cướp cũng không còn nhiều. Vạn người đúng là miệng ăn núi lở.
Lão Tinh Thu Trứ vuốt râu trầm ngâm nói: - Cẩu gia, tuy nói triều đình
đang gây dựng Thủy sư, người Oa bọn họ bình được hay không còn chưa
biết, hơn nữa, không tới mười năm tám năm thì họ cũng không đủ lực lượng phong tỏa toàn bộ bờ biển, bình định hải cương, mở hải thông thương. Có chúng ta ở đây họ nghĩ cũng không thể nghĩ. Song thật sự tốt như vậy
sao? Huống chi còn có Miêu gia chiếu cố chúng ta.
Tuy nhiên... Nếu triều đình đồng ý phong cẩu gia làm Tĩnh Hải Đại đô
đốc, trú đóng ở đây, trời cao Hoàng đế ở xa, bọn họ không làm gì được
chúng ta. Binh mã là tư binh của chúng ta, đến lúc đó chúng ta chỉ cần
lén trấn thuế nộp lại cho triều đình, mà số tàu thông thương khi đó một
ngày cũng phải ngàn chiếc. Tính ra lợi nhuận sẽ lớn hơn bây giờ.
- Ha ha ha ha. . . . Hải Cẩu Tử cười to, tiếng cười vang vọng trong sơn
động, hắn vung chân tới trước ngực tiểu cô nương, tiểu cô nương lập tức
ngoan hiền xoa đầu ngón chân hắn.
Hải Cẩu Tử cười vươn tay ra. Một thiếu nữ vội đưa một chén rượu đến, hắn cười nói: - Ta cũng nghĩ như vậy, Vương mỹ nhân và Bạch Tiểu Thảo gần
đây lui tới thường xuyên. Nói không chừng cũng muốn liên thủ, gia tăng
mua bán, đàm phán với triều đình.
Địa bàn của Vương mỹ quá gần lục địa, Bạch Tiểu Thảo thì sao, chỉ cần
triều đình Thủy sư đổ bộ Bành Hồ, Di Châu, hắn phải luống cuống, hắn
không có tiền vốn, đến lúc đó bọn họ chịu triều đình quản thúc. Còn địa
bàn của bọn họ chúng ta cũng từng bước nuốt vào, đến lúc đó, Tĩnh Hải
Đại đô đốc chính là Tĩnh Hải vương, triều đình muốn trở mặt cũng phải
suy nghĩ một chút, ha ha ha ha....
- Cẩu gia, vậy... Hôm nay chúng ta hội kiến triều đình đặc sứ có cần nói cho Miêu gia một tiếng?
Hải Cẩu Tử lắc đầu nói: - Còn chưa ra đâu vào đâu. Đừng nói trước. Đợi có tin chính xác hãy thương lượng với hắn.
"Dạ dạ dạ", lão tinh đáp ứng nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Đợi có tin
chính xác, như vậy đi đầu quy thuận chính là Cẩu gia, cái con mèo mù kia từ nay về sau phải biến thành cấp dưới của cẩu gia, cẩu gia cả địa bàn
huynh đệ cũng muốn nuốt, thật là."
Hải Cẩu Tử cười ha hả nói: - Nghĩ cái gì thế? Có phải lại thèm hàng mới
mẻ không? Hắn thuận tay xé áo thiếu nữ Đông Doanh, lộ ra thân thể trần
trụi xinh đẹp.